Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

chương 71: em và cậu đến đón chị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở ngày nghỉ phép thứ mười lăm, cô hiên ngang trở lại bệnh viện trả phép. Cô, Hạ Hạ vô địch đã trở lại rồi!

Cuộc sống đã dạy cô không thể tùy hứng, không thể hành động theo cảm tính, công việc này cô thực sự cần, cũng là công việc mà cô thích, dù thế nào cũng không thể bỏ qua chỉ bởi vì nhất thời xúc động.

Kỷ Tử Ngang thực hiện lời hứa của anh ta, bất luận thế nào, khi cô muốn trở lại, cánh cửa bệnh viện vẫn mở rộng chào đón cô.

Vì vậy, khi cô trở lại bệnh viện cũng mỉm cười nhiều hơn, thái độ nhiệt tình hơn. Làm việc chăm chỉ, mỉm cười nhiều hơn, cô cho rằng mình đang thật sự vui vẻ, thực ra, như vậy cũng rất tốt, chẳng phải sao?

Ngày hôm đó, cô trực ca sáng.

Lúc cô đổi xong đồng phục bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời vẫn còn chiếu xuống, chói lọi khiến cô hoa mắt.

Cô híp mắt, đang định anh dũng bước ra đi dưới ánh mặt trời, đột nhiên, thấy hoa mắt, một bé gái mặc váy hoa, đội mũ hoa xuất hiện bên cạnh cô, hơn nữa còn ôm chặt lấy chân cô.

“Chị Hạ Hạ!” Một giọng nói trong trẻo, non nớt lại đầy vui sướng của cô bé vang lên.

Cô nhìn trân trối, dưới chiếc mũ hoa là một gương mặt trắng nõn, một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, không phải Tả Y Thần thì còn ai?

“Y Thần? Sao em lại tới đây? Là ai dẫn em tới?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Cậu ạ!” Ngón út của Y Thần chỉ chỉ về phía sau.

Nhìn theo hướng mà tay cô bé vừa chỉ, dưới ánh mặt trời chói lọi, người kia mặc một thân màu gạo trắng tựa vào thân xe, xung quanh anh là những tia nắng mặt trời lấp lánh, nhìn xa lại giống như Phật tổ đang chiếu ánh hào quang.

Có thể đem màu gạo trắng mặc lên được tinh khiết như vậy, lại còn thanh thoát giống như tiên, trừ anh ra còn có ai được nữa?

Nhưng mà, anh lần này đến đây là có ý gì?

Đêm đó không phải đã nói chuyện rất rõ ràng, cô không phải là người anh muốn tìm ư?

Anh cứ đứng như vậy, nhìn từ xa, mặc dù không thấy rõ ánh mắt của anh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt trong mắt anh, nhẹ như nước, cứ như thứ anh nhìn đến chỉ là một người xa lạ.

Anh đã như vậy, cô cũng đứng yên tại chỗ, dưới bóng râm, nhìn anh lấp lánh ánh kim quang, nhìn thật rõ khoảng cách giữa cô và anh, chợt cảm thấy sự kiên định của mình là đúng đắn.

Phải chăng, cô không bước qua, anh cũng không có ý định bước tới, vậy anh tới đây hôm nay lại có ý nghĩa gì? Có thể kiên trì hơn người khác được sao?

Chỉ có Tiểu Y Thần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn anh một chút, lại nhìn cô, cánh môi nho nhỏ mềm mại không nhịn được cong lên, nhìn về phía anh gọi: “Cậu! Không phải cậu nói muốn đi ăn sao? Y Thần đợi không được nữa!”

Xa xa, anh đứng đó vẫy tay.

Y Thần vui vẻ đem tay nhỏ bé của mình nhét vào tay cô, lôi kéo cô rồi mở ra bước chân nhỏ chạy, “Chị Hạ Hạ, đi thôi! Chạy mau!”

Tay của Y Thần rất mềm mại, lại ấm áp, trong nháy mắt khi nó chạm vào tay cô, cô cảm thấy trái tim của mình cũng tê dại. Cô không dám nắm chặt, chỉ sợ cô bé bị đau, lại không tự chủ được bước theo, còn rất phối hợp đi từng bước nhỏ.

Vẻ mặt của cô vẫn cứng đờ, cười một tiếng, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, ánh mắt hơi lóe lên bình ổn lại sự rối loạn trước đó, nhẹ nhàng buông lỏng tay của Y Thần ra, “Mọi người đi ăn sao? Vậy…Tôi đi trước.”

“Chị đừng đi mà!” Y Thần làm nũng cuốn lấy cô, bàn tay nhỏ bé lại dính lên, “Chị đi ăn cùng đi, em và cậu tới đón chị.”

Cùng ăn cơm? Không lẽ trước đó cô và bọn họ có hẹn trước sao? Sao cô lại không nhớ?

“Y Thần, chị…” Cô phải tìm lý do để từ chối.

“Cùng ăn một bữa đi! Để cảm ơn cô đã cực khổ chăm sóc Y Thần mấy ngày?” Giọng điệu của anh rất khách khí, khách khí đến mức xa lạ, cứ như đang nói chuyện buôn bán với khách hàng.

“Không cần, đó là của tôi…”

Cô muốn nói đó là công việc của tôi, nhưng lời còn chưa nói xong, anh đã quay người bước lên xe, từ trong xe mở cửa ra, lạnh nhạt nói: “Lên xe đi!”

Đúng là người thích sai khiến bẩm sinh! Cô hơi ấm ức, cho dù muốn mời người khác ăn cơm cũng chưa từng thấy ai mời qua như vậy, cứ như cô bị thiếu nợ anh mấy triệu.

Cắn cắn môi, có một việc trong lòng đã xác định rõ, cô tuyệt đối sẽ không ăn cùng với anh.

Cô xoay người ý định rời đi, lại phát hiện mình không thể thoát ra được, bởi vì tay của cô đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo gắt gao, lúc cô xoay người bởi vì dùng sức quá mạnh, Y Thần cũng bị cô kéo đi, lảo đảo vài bước rồi té ngã xuống đất, đầu gối nhỏ quỳ trên mặt đất, không biết có bị chảy máu không, nhưng cho dù có bị ngã xuống, Y Thần vẫn không chịu buông tay.

Cô luống cuống, vội vàng bế lấy Y Thần, sốt ruột hỏi: “Y Thần, sao rồi? Có bị đau không?”

Cô cúi đầu xem xét, chỉ thấy hai đầu gối của Y Thần đã bị rách da, từng giọt máu nho nhỏ tứa ra ngoài. Tim của cô chợt đau nhói, ôm Y Thần bước nhanh trở lại bệnh viện, vừa đi vừa hỏi: “Y Thần, có đau không? Thật xin lỗi, là chị không cẩn thận!”

Tả Thần An cũng bước xuống xe, chạy tới kiểm tra vết thương của Y Thần, mi tâm nhíu lại không chút nào che đậy sự lo lắng của anh.

“Thật xin lỗi…” Cô lại nói xin lỗi, bởi vì Y Thần – cô công chúa nhỏ được cả nhà họ Tả che chở lại vì cô mà bị thương, không biết anh sẽ đau lòng thế nào, có thể sẽ oán trách cô không.

Thế mà, anh lại không nói gì, chỉ nhận lấy Y Thần từ tay cô, vội vã đi vào bệnh viện, trực tiếp đi tìm Kỷ Tử Ngang.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn yên lặng bước theo anh, dù sao đây cũng là lỗi của cô.

Cũng may Y Thần chỉ bị thương ngoài da, Kỷ Tử Ngang tự mình xử lý vết thương cho tiểu nha đầu, cả quá trình, Y Thần vẫn không khóc. Lúc Kỷ Tử Ngang giúp cô bé rửa sạch vết thương, cô bé rõ ràng rất sợ, sợ đến mức đem mặt mình giấu vào trong ngực Tả Thần An, vậy mà một tiếng cũng không thốt ra.

“Được rồi, thật là cô bé dũng cảm!” Kỷ Tử Ngang làm xong, khen ngợi cô bé mấy câu.

“Cô bé vốn rất dũng cảm!” Sau khi xác định Y Thần không có việc gì, vẻ mặt của Tả Thần An đã nhẹ nhõm không ít, kiêu ngạo khen ngợi bảo bối của mình.

“Cậu, anh Tiểu Bàn nói, làm người phải biết khiêm tốn.” Bé con được khen ngợi thật sự đắc ý, lại chững chạc bắn ra một câu.

Lời này thốt ra đã chọc cười Kỷ Tử Ngang và Hạ Vãn Lộ, Y Thần vặn vẹo uốn éo trong ngực Tả Thần An, vươn cánh tay nhỏ mềm mại về phía Hạ Vãn Lộ, “Chị Hạ Hạ, bế!”

Cô bé đáng yêu như vậy, một cô bé mà dù trong mắt đã ngập tràn nước mắt long lanh vẫn chịu đựng không để rớt xuống, nói lên một yêu cầu như vậy, trừ khi lòng của cô làm bằng sắt đá, nếu không sao lại có thể cự tuyệt?

Cô không chút do dự bế lấy cô bé từ trong ngực Tả Thần An, trong nháy mắt lúc cánh tay mềm mại của cô bé quấn lên cổ cô, toàn thân của cô cũng mềm nhũn.

“Chị Hạ Hạ, Y Thần đói bụng rồi, có thể cùng ăn với Y Thần không?”

Cô bé ôm chặt cô, hương vị ngọt ngào vốn chỉ thuộc về người bạn nhỏ chui thẳng vào mũi cô, hơn nữa cô bé lại vừa mới té một cái, vẻ mặt uất ức vẫn chưa rút đi, biểu tình cầu xin như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm nói được chữ “Không”?

Cô thầm than, thật đúng là bị một lớn một nhỏ trước mặt này xơi tái rồi!

“Chị, có được không?”

Y Thần còn ôm cổ cô làm nũng, giọng nói nũng nịu yếu đuối khiến cô cũng bị hoa tan.

“Được.” Lực sát thương của bé con không phải mạnh bình thường nha.

Y Thần lập tức sung sướng vui lên, quay đầu lại hướng Tả Thần An cười một cái: “Cậu! Mau! Chị đáp ứng rồi! Nhanh lên một chút! Ngày mai…”

“Y Thần!” Tả Thần An ở sau lưng chợt nhăn mày lại, ngăn cản không để Y Thần nói them gì nữa.

Y Thần le lưỡi một cái, thông minh đem lời nói của mình nuốt xuống. Hạ Vãn Lộ nghe cuộc đối thoại của hai người, mơ hồ cảm giác có thứ gì đó không được thích hợp đây?

“Chị, nói cho chị biết một bí mật…” Y Thần ôm cổ của cô, dán chặt vào lỗ tai của cô nói.

“Vậy sao? Bí mật gì?” Cô cười. Cô thích trẻ con, mỗi lần mấy chị ở văn phòng khoa mang theo đứa trẻ tới chơi, cô đều muốn ôm một cái. Có lẽ là bởi vì năm năm trước cô đã từng mất một đứa con, hơn nữa, có lẽ là bởi vì…

Nghĩ tới đây, cô lại không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Mỗi lần suy nghĩ của cô đến được bước này, cô lại buộc mình không được nghĩ tiếp. Con người khi còn sống, không được như y cũng phải tám chín phần, chỉ cần tự nhắc nhở mình, với mỗi một việc đều tự khiến mình trở nên vui vẻ là đủ.

“Chị, thật ra thì ngã xuống rất rất đau…Y Thần cũng muốn khóc, nhưng mà Y Thần muốn làm một đứa trẻ dũng cảm…” Y Thần uất ức chu môi.

Tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống, đều là lỗi của cô…

“Thật xin lỗi, Y Thần, là lỗi của chị…” Cô thật sự áy náy.

“Không phải…Là Y Thần đứng không vững…Chị, Y Thần nhất định phải dũng cảm như những bé trai.”

Bộ dáng nhỏ bé mím môi nén lệ càng khiến người khác đau lòng không thôi. Cô cũng không hiểu, một cô bé xinh đẹp động lòng người như vậy, người nhà họ Tả lại dạy cô bé trở nên kiên cường như vậy để làm gì? Thời đại này không phải vẫn phổ biến việc nuôi con gái thành bảo bối sao? Con gái nhà nghèo còn được cưng chiều tựa như công chúa, gia đình hiển quý giống như nhà họ Tả sao phải có yêu cầu cao với một bé gái như vậy?

“Chị, nếu em cũng giống như anh Hạo Nhiên, là một bé trai, ba sẽ yêu thích em rồi, có phải không?” Giọt lệ trong mắt cô bé sáng long lanh, dường như lập tức sẽ rơi xuống.

Tim của cô lại đau nhói, chẳng lẽ bây giờ còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ sao? Cô không biết phải an ủi cô bé thế nào, chỉ là đột nhiên muốn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần một cái. Nhưng mà, lý trí nhắc nhở cô, việc này không thích hợp, cô và nhà họ Tả không được thân thiết như vậy, với Y Thần cũng không được thân thiết như vậy, cho nên chỉ có thể nói cho cô bé biết: “Y Thần đã rất dũng cảm! Chúng ta ai cũng thích Y Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio