Khi ăn bữa cơm tối, Hàn Phong vừa thấy Trang Hiểu Quân không tới, ở cửa thang lầu đẩy Lãnh Kính Hàn ra, "Anh lên lầu gọi đồ ăn, tôi muốn cùng cô ấy một mình một chỗ." Lãnh Kính Hàn thầm mắng rồi lên lầu.
Tần Di mặc bộ áo váy không tay màu ngà, thắt lưng thít chặt càng tôn lên đường cong độc nhất chỉ có ở nữ giới, đối với sự vắng mặt của Lãnh Kính Hàn, cô tựa hồ cũng chẳng để ý lắm, không hề hỏi nhiều.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Hàn Phong đặc biệt có cách nói khôi hài mang phẩm chất của tiểu lưu manh, thường chọc cho Tần Di che miệng cười trộm, bữa tối dưới ánh nến này cũng xem như ăn đến hòa thuận vui vẻ. Sau khi tán gẫu một hồi, Hàn Phong không trêu đùa nữa, hỏi: "Mặc dù hiện tại tạm thời không cách nào lấy được hồ sơ của Lâm Chính, nhưng tôi muốn hỏi một vài tình hình trong công ty, tôi sẽ cố gắng không đề cập đến vấn đề liên quan đến bí mật thương vụ, được không?"
Tần Di gật đầu: "Tôi biết, chuyện đã xảy ra hôm nay quá đột ngột, tôi cũng hiểu được tâm trạng của các anh, anh hỏi đi."
"Tôi muốn hỏi trước về tình huống cái chết đột ngột của giám đốc Tôn. Quan hệ cá nhân của Vu Thành Long và giám đốc Tôn rất tốt sao?"
Tần Di nhíu mày, lắc đầu nói: "Tôi không rõ lắm, anh biết đó, bộ phận khách hàng, phòng nhân sự, phòng hậu cần, đều là những hệ thống tương đối độc lập, tôi nghĩ, bọn họ sẽ không có mâu thuẫn trực tiếp gì thì đúng hơn chứ?"
Hàn Phong thoáng trầm ngâm, lại hỏi: "Hiện tại trong công ty của các cô, vẫn là mười cổ đông lớn sao?"
Tần Di gật đầu. Hàn Phong nói: "Vẫn là những người trước đó sao?"
Tần Di nói: "À không, người trong công ty vẫn luôn thay đổi, có vài chức vụ đã đổi đến ba bốn lần rồi."
"Có thể nói cho chúng tôi biết mười cổ đông lớn hiện tại gồm có những ai không?"
Tần Di suy nghĩ một chút, "Hiện tại à, có tôi, có Hiểu Quân, chủ tịch, ủy viên quản trị danh dự Trác Thành Đạo, tổng giám đốc khu Quảng Đông Trần Thiên Thọ, tổng giám đốc khu Thượng Hải Thiện Yến Phi, cô ấy cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, so với tôi còn nhỏ hơn một tuổi, ngoài ra còn có tổng giám đốc khu Bắc Kinh Mạch Địch, anh ta có thể tính là một doanh nhân lừng lẫy, chủ tịch chi nhánh ngân hàng Trùng Khánh Phong Thu Thật, còn có Lâm Chính của chi nhánh ngân hàng H và Tôn Hướng Hiền giám đốc phòng nhân sự vừa xảy ra tai nạn."
Hàn Phong ăn một miếng thịt viên, phỏng đến từ trong miệng anh phun ra, hít và ngụm khí lớn, nói: "Giám đốc Tôn cũng trong mười cổ đông lớn! Trước kia chưa từng nghe cô đề cập đến!"
Tần Di thấp giọng nói: "Anh ta là cháu ruột của chủ tịch tiền nhiệm, bất quá có tin đồn anh ta là con riêng của chủ tịch, anh ta ngay cả người nhà cũng không dám chuyển đến thành phố T, đương nhiên, đây chỉ là đồn đại. Thật ra, bởi vì ở phương diện kinh doanh có đầu não, ông chủ tịch coi anh ta như người chủ tịch chọn để bồi dưỡng, rồi điều xuống phòng nhân sự rèn luyện một chút, nhưng ông chủ tịch ra đi đột ngột, chỉ chuyển nhượng lại cổ phần, cái gì cũng chưa kịp giao phó. . . . . . . "
"Ông chủ tịch chết như thế nào?"
"Nghe nói là ung thư, lúc tôi tới Giang tiên sinh đã là chủ tịch rồi."
"Ách, được rồi, khi chúng tôi đi nghe nói mười cổ đông lớn sau khi chết, nếu không đặc biệt lập di chúc chuyển nhượng quyền cổ phần, công ty sẽ thu hồi cổ phiếu, rồi ấn theo tỉ lệ chia cho mỗi một vị cổ đông? Có chuyện này không?"
"Đúng vậy, đây là quy củ được đặt ra đầu tiên khi công ty thành lập, nhưng không phải chỉ mười cổ đông lớn, mà là chỉ vị ủy viên quản trị. vị ủy viên quản trị khi đó rất nhìn xa trông rộng, vì phòng ngừa thu mua với dụng ý xấu, do đó đặt ra hiệp nghị quý ngài này."
"Là vì phòng ngừa thu mua với dụng ý xấu?"
"Đúng vậy, làm thế có thể tránh việc vì nguyên nhân đột phát gì đó mà gây ra cái chết của ủy viên quản trị mang đến ảnh hưởng cho công ty."
Hàn Phong cảm thấy hứng thú nói: "Nói cụ thể một chút."
"Nếu ủy viên quản trị không lập di chúc, mà đột ngột chết, tài sản của người đó lý ra do người thừa kế của người đó kế thừa. Như vậy, sẽ dễ dàng khiến cho người ta nhằm vào chỗ hở đó để phạm pháp, rồi nếu sát hại ủy viên quản trị, cổ phiếu công ty sẽ rơi vào trong tay kẻ phạm pháp đó. Có hiệp nghị quý ngài, không rõ ràng tuyên bố chuyển nhượng cổ phiếu cho người nào, cổ phiếu sẽ tự động bị công ty thu hồi, đây là một kế sách của công ty dùng để đả kích tội phạm kinh tế mà áp dụng. Nếu ủy viên quản trị rõ ràng tuyên bố chuyển nhượng cổ phiếu cho ai, bọn họ cũng phải đạt thành hiệp nghị, ký trước hợp đồng, như vậy, công ty đối với việc thay đổi cổ phiếu cũng biết rõ, thường thường có thể thông báo trước cho dân cổ phiếu, không đến mức gây ra sóng to gió lớn trên thị trường cổ phiếu."
Hàn Phong nghe mà không hiểu ra sao, mờ mịt nói: "Không hiểu lắm."
Tần Di có vẻ rất kinh ngạc, hỏi: "Anh không biết về thị trường chứng khoán?"
"Không chơi, không biết." Nhưng chút cười nhạo vô tình lộ ra trong mắt Tần Di đã bị Hàn Phong nhìn thấy.
Tần Di cười nói: "Bây giờ người không biết về cổ phiếu là rất hiếm, anh chưa từng nghe nói qua sao? , tỷ người Trung Quốc đã hết tỷ người đầu cơ cổ phiếu, còn . tỷ người còn lại đều là nhà phát hành."
"Có lẽ tôi là người nằm ngoài . tỷ đó rồi. Bất quá tôi vẫn hiểu một chút đó. Khi nào thì công ty của các cô chỉnh sửa cổ phiếu?"
Tần Di hé miệng cười, nói: "Đây là bí mật thương nghiệp hàng đầu, đừng nói tôi, ngay cả chủ tịch cũng không biết đâu."
Hàn Phong vô cùng kinh ngạc: "Cái gì? Ngay cả chủ tịch các cô cũng không biết?"
"Nhóm xí nghiệp đầu tiên thí điểm là những nhà nào, nhóm thứ hai lại là những nhà nào, đây đều là do quốc gia tuyển định, công ty có tên trên thị trường chứng khoán chỉ cần làm tốt đại hội cổ đông và xuất ra phương án chỉnh sửa cổ phiếu là được."
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Hàn Phong, Tần Di cười nói: "Cho dù chủ tịch biết thời gian chỉnh sửa cổ phiếu trước chúng tôi, chúng tôi cũng đâu biết được. Nói như vậy có lẽ anh cũng rõ ràng rồi chứ?"
Hàn Phong lắc đầu, hoàn toàn không rõ, lập tức đổi chủ đề. "Đúng rồi, công ty của các cô có phải mỗi tuần đều mở một cuộc họp không, đến lúc đó tất cả giám đốc phân miền đều phải tham gia?"
"Không thể đâu, xa như vậy, giám đốc mỗi phân miền trong phạm vi quản lý của bọn họ đều có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, sao có thể mở họp mỗi tuần được, một năm có thể mở một lần đã tốt lắm rồi, có khi ba đến năm năm mới có một lần."
Hàn Phong gật gù, lại bắt đầu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng cùng Tần Di tán gẫu chút chuyện trong công ty. Đối với mỗi một vị ủy viên quản trị đều hỏi kỹ càng, đặc biệt một nữ ủy viên quản trị nổi danh khác là Thiện Yến Phi, cô ta sau khi kết giao với cậu ấm Khải Kim Vận của ủy viên quản trị trước Khải Khai Hoa, tài năng buôn bán mới chậm rãi được phát hiện. Bởi vì Khải Kim Vận ham ăn biếng làm, không có bản lãnh gì, do đó chuyện của công ty phần lớn giao cho Thiện Yến Phi, thế nên sau khi Khải Khai Hoa bệnh nặng, đem quyền cổ phần giao cho Thiện Yến Phi. Khải Khai Hoa chết đi, tình cảm Thiện Yến Phi và Khải Kim Vận không êm thấm nữa, dự định cho Khải Kim Vận một số tiền phí chia tay, nhưng Khải Kim Vận không hiểu lý lẽ, từng tự sát vài lần, bất quá chưa từng thành công.
Vài ly rượu lót bụng, sắc mặt Tần Di bắt đầu ửng hồng, cô nhìn Hàn Phong, "Anh cảm thấy con người tôi thế nào?"
Hàn Phong trừng lớn mắt, "Cô sao? Một người không tồi nha. Vừa có tài hoa, vừa có năng lực, còn rất có lòng trắc ẩn, nếu không phải nhìn thấy cô ngồi ở vị trí giám đốc, tôi còn thật sự hoài nghi cô là giáo viên mẫu giáo đấy."
Tần Di sửa sang lại khăn ăn trước bàn của mình một chút, sau đó nói: "Tôi biết, kỳ thật tôi trong lòng của đàn ông các anh, không hề được hoan nghênh lắm. Có lẽ bởi vì tôi quá thành công, do đó đàn ông cùng một chỗ với tôi, sẽ cảm thấy rất thiếu sự tôn nghiêm."
"Là những gã đàn ông đó không biết thưởng thức."
Tần Di tự nói một mình: "Có khi tôi cũng muốn ở nhà làm một người mẹ hiền vợ đảm, cần gì đâm đầu vào sự nghiệp? Nhưng vận mệnh đã lựa chọn tôi làm như vậy, thế thì tôi còn cách nào đây? Anh thì sao? Các anh làm cảnh sát, nhất định bề bộn nhiều việc phải không? Mỗi ngày đều phải đối mặt với những kẻ tình nghi phạm tội nguy hiểm."
"À không, như chơi đùa thôi mà, khi còn bé có từng chơi trò cảnh sát bắt cướp chưa? Công việc của chúng tôi cùng trò chơi kia không sai biệt lắm, chỉ có điều súng giả đã đổi thành súng thật thôi!"
Tần Di khẽ cười: "Anh thật dí dỏm." Lập tức ánh mắt mập mờ, nhìn chằm chằm Hàn Phong nói, "Không biết tại sao, tôi vẫn muốn tìm một anh cảnh sát làm bạn đời tương lai, có lẽ, bọn họ có thể cho tôi cảm giác an toàn. Anh biết không? Tâm lý của tôi cũng giống nhưng người phụ nữ khác, tôi cần một chỗ dựa. Lúc đêm khuya thanh vắng, tôi sẽ sợ hãi, trong nhà có bày trí hoa lệ thế nào đi nữa cũng không giống một mái nhà, chung quy cảm thấy thiếu chút gì đó."
Tần Di chậm rãi đứng dậy, vừa nói vừa hướng đến gần Hàn Phong, hơi thở như hương lan, mùi thơm nhàn nhạt lọt thẳng vào mũi, con ngươi Hàn Phong chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì. Ngay khi Tần Di sắp chạm vào Hàn Phong, Hàn Phong dựng một ngón tay nói: "Còn có vụ án, phải cùng Lãnh trưởng phòng thảo luận một chút. Đi trước một bước." Rồi lách mình rời đi.
Tần Di nhìn Hàn Phong chạy trốn, lẩm bẩm nói: "Nếu vận mệnh đã lựa chọn anh, anh còn cách nào đây?"
Hàn Phong bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng khách sạn, đem sự tình vừa rồi nói cho Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn cười nói: "Cậu trốn cái gì? Chuyện như vậy, không phải cậu cầu còn không được sao?"
Hàn Phong nói: "Tôi nghĩ rồi, trong này có vấn đề. Nếu như một người phụ nữ hướng một người đàn ông thi triển mị thuật là bày tỏ sự ái mộ, nhưng cô ta hướng hai người đàn ông thi triển mị thuật, vậy người phụ nữ kia có vấn đề."
Lãnh Kính Hàn cười nói: "Cậu hoài nghi cô ta là nữ đặc công từng được huấn luyện hả?"
Hàn Phong nhìn ngọn đèn le lói ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Chưa hiểu rõ nhau, tôi không tin vào chuyện nhất kiến chung tình. Một người phụ nữ tỏ tình, nếu không phải người đàn ông kia quá mềm yếu, quá nhút nhát, thông thường tất có toan tính, hơn nữa, cô ta còn đang cùng người đàn ông kia giao du."
Buổi tối trước khi ngủ, anh theo lệ cũ muốn một ly sữa bò. Lãnh Kính Hàn theo lệ cũ cùng đám người Lý Hưởng tiến hành liên lạc.
Lý Hưởng sau khi báo cáo xong tình hình cùng ngày, muốn nói lại thôi, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Hưởng nói: "Không có, không có gì. . . . . ." Rồi treo máy.
Cơ hồ cùng lúc đó, xa ở thành phố H Đinh Nhất Tiếu đối mặt với màn hình máy tính, nhập vào ký tự nói: "Kế hoạch C một lần nữa khởi động, hiện tại bắt đầu hướng cảnh sát thành phố H tạo áp lực."
Máy tính nọ trả lời: "Tốt. Tạm thời không cần gây ra nhiều rắc rối quá, để cho bọn chúng cảm thấy căng thẳng là tốt rồi. Hiện tại tôi cột chặt đám người Hàn Phong ở thành phố H. Xem ra tên kia ngoại trừ bày chút mưu mô, đùa giỡn chút trò khôn vặt, cái gì cũng chẳng hiểu, haha, thật sự là tức cười chết tôi rồi. Xem ra bọn chúng đã suy đoán hướng khác rồi, tôi dự định ở lại thành phố T trì hoãn bọn chúng thêm vài ngày nữa, việc này đối với kế hoạch của chúng ta cực kỳ có lợi."
Đinh Nhất Tiếu liếc mắt nhìn A Bát một cái, trả lời: "Đừng đùa với lửa, chúng ta không nên xuất hiện sai sót vào giai đoạn cuối cùng."
"Anh luôn quá nhát gan, đây là lý do tại sao anh luôn khó thành người tài. Anh chỉ cần để ý làm tốt chuyện của mình, nhà xưởng mới của chúng ta đã đi vào sản xuất chưa?"
"Rồi."
"Tốt lắm. Anh hẳn là cảm thấy kiêu ngạo, đây là nền móng cho việc gầy dựng sự nghiệp tương lai tốt đẹp của chúng ta." Tâm tình của người bên kia máy tính thật sự rất tốt.
Đinh Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, "Tôi đối với sự nghiệp của anh không có hứng thú, tôi chỉ muốn phần tôi nên có."
Máy tính nói: "Yên tâm đi, không thiếu phần của anh đâu."
. . . . . .
Ngày thứ ba, sau bữa sáng, Lãnh Kính Hàn kéo Hàn Phong lên xe, muốn đi gặp Kiều Minh Cương. Hàn Phong nói: "Kiều Minh Cương nếu đã trở về, chứng tỏ ông ta không đáng nghi; Nếu ông ta không trở về, chúng ta có đến đi nữa cũng vô ích mà? Anh làm việc không động não, đâm đầu tìm việc."
Lãnh Kính Hàn không để ý tới Hàn Phong, nhận điện thoại nói: "Có đầu mối rồi? Được, được, hãng xe Cơn Lốc, tốt, biết rồi. Các cô muốn đẩy mạnh tốc độ điều tra, không phải chỉ nhanh, còn phải cẩn thận, tuyệt đối không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cậu ấy ở đây, cô muốn nói chuyện với cậu ấy không? Ờ, được, bây giờ chúng tôi liền chạy sang đó, tốt tốt."
Lãnh Kính Hàn cúp điện thoại, nói với Hàn Phong: "Long Giai gọi điện tới." Rồi hướng tài xế nói: "Trước không ra ngoại ô phía nam nữa, đến hãng xe Cơn Lốc trước, biết chỗ đó không?"
"Không biết à."
"Ừm, là hãng ô tô trong nội thành."
Hàn Phong hỏi Lãnh Kính Hàn: "Tại sao không đưa điện thoại cho tôi! Cô ấy đã nói gì?"
"Còn nhớ chiếc ô tô bị thiêu hủy mà đám người Hạ Mạt đã điều tra không? Chính là chiếc đã tập kích chúng ta đó."
"Nhớ rồi, đã tra được mã hóa của động cơ kia?"
"Đúng vậy, bọn họ rốt cuộc đã điều tra được, động cơ là lắp ráp ở Pháp, về trong nước ráp thành xe, chính là hãng xe Cơn Lốc trong nội thành thành phố T. Chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ, để xem có đầu mối gì."
Nhân viên bán hàng của hãng xe Cơn Lốc là một anh chàng trẻ tuổi, xem ra là thuộc loại nghiện làm việc với ô tô. Lãnh Kính Hàn nói rõ mục đích đến, anh chàng nọ lấy ra một quyển sổ thật dày, lật xem hồi lâu, nói: "Đúng là ở đây. Mua ba năm trước, các anh xem đi."
Lãnh Kính Hàn cùng Hàn Phong chụm đầu lại nhìn, đều trừng lớn mắt, trên sổ đăng ký viết rõ ràng: "Kiều Minh Cương, ấp ba thôn Thái Gia thượng."
Lãnh Kính Hàn cười nói: "Theo lời cậu nói, một lần trùng hợp thì là trùng hợp, nhiều lần trùng hợp chính là mưu tính trước rồi. Bây giờ cậu còn gì dị nghị nữa? Lên xe thôi!"
Hàn Phong vò đầu nói: "Phương diện này khẳng định có vấn đề, chẳng qua tôi còn chưa suy nghĩ rõ, nếu như có thể gặp được Kiều Minh Cương, anh sẽ biết chân tướng thôi."
Hai người cuối cùng lại lần nữa đến thôn Thái Gia thượng, lần này bọn họ gặp được Kiều Minh Cương. Kiều Minh Cương nói: "Ngày hôm qua nghe nói có đồng chí cảnh sát tìm tôi, tôi liền trở lại ngay. Có chuyện gì không? Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi."
Kiều Minh Cương đậm người, da ngăm đen, Hàn Phong chỉ vừa liếc mắt nhìn hắn, liền nói với Lãnh Kính Hàn: "Tôi không vào đâu. Cho anh phút, anh có thể cùng tôi trở về. Người này tuyệt đối không có chỗ nào khả nghi."
Lãnh Kính Hàn đem tư liệu bọn họ điều tra được lấy ra, nói với Kiều Minh Cương: "Anh xem cái này một chút. Chúng tôi ở phòng điều tra hình sự thành phố H, chúng tôi đang điều tra một vụ án, số điện thoại di động hung thủ của vụ án sử dụng và chiếc xe y điều khiển, đều đứng tên anh, nếu anh không thể cho chúng tôi một giải thích hợp lý, anh sẽ trở thành kẻ tình nghi số một."
Kiều Minh Cương vội la lên: "Tôi thực sự không có, tôi đây không có phạm tội gì hết mà! Tôi là công dân tuân thủ tốt pháp luật, mọi người trong thôn đều có thể làm chứng, tôi đây lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa từng rời khỏi thành phố T mà!"
Lãnh Kinh Hàn đưa tư liệu bọn họ có được cho Kiều Minh Cương, hắn nhìn cả buổi, bản sao chứng minh thư nọ đúng là hắn. Hắn cố gắng hồi tưởng, đột ngột tỉnh ngộ: "Tôi nhớ ra rồi! Mấy năm trước, muốn có biển số xe bản địa, phải có chứng minh thư bản địa, khi đó, có rất nhiều người cho thuê chứng minh thư, hai trăm đồng một cái, chứng minh thư của tôi chính là cho mượn vào lúc đó. Aiz, không chỉ mình tôi cho mượn chứng minh thư, thôn của chúng tôi cũng có rất nhiều người từng cho mượn đó, các anh làm gì mà chỉ điều tra mình tôi chứ?"
Lãnh Kính Hàn thất vọng, lại ôm một tia hy vọng hỏi: "Anh còn nhớ rõ người anh cho thuê chứng minh thư bộ dạng ra sao không?"
"À! Tôi đây đã sớm quên mất rồi, đều đã là chuyện của nhiều năm trước rồi mà. Hơn nữa, khi đó người đến thuê chứng minh thư rất nhiều, không phải một chứng minh thư chỉ có thể lo liệu một biển số mà, tôi cho mượn đến mấy lượt rồi."
Lãnh Kính Hàn thở dài nói: "Anh có biết hay không, anh làm như vậy, là phạm pháp đó, bởi vì hành vi của anh, mà khiến chúng tôi đánh một vòng tốn biết bao nhiêu thời gian. Anh không được phép đi đâu cả, phải tùy thời tiếp nhận điều tra, rõ chưa?"
"Tôi. . . . . . .Tôi biết sai rồi, tôi cam đoan sẽ không dám tái phạm nữa, tôi cam đoan đó."
Lãnh Kính Hàn không nói được một lời rời khỏi nhà Kiều Minh Cường. Hàn Phong cười nói: "Tôi biết ngay là đường kia của anh không thể thực hiện được mà, xem ra bọn chúng cố ý cho chúng ta đi đường vòng đây. Hay là nghe tôi đi, ngay mai chúng ta đến xưởng vật liệu thép Thành An gặp Hồ Ngân Tín."
"Làm thế nào mà cậu liếc mắt một cái đã kết luận được Kiều Minh Cường không phải người chúng ta muốn tìm?"
"Haha, người cày cấy luôn có dấu tích của người cày cấy nha. Người ta da ngăm đen sần sùi, khớp ngón tay thô to, lòng bàn tay che kín vết chai, da chân nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là kết quả do lao động chân tay ngoài đồng. Người ta cũng không thể một bên mỗi ngày vác cuốc ra đồng làm việc, một bên ngầm nghĩ trong bụng: Ta phải làm sao mới có thể quay vòng vòng lão già Lãnh Kính Hàn kia. Ôi chao." Nói xong một chân liền dẫm kẹt vào trong bùn, Lãnh Kính Hàn cười một tiếng, lại thở dài lắc đầu.
Bọn họ lái xe về hãng xe Cơn Lốc trước, hỏi có nhớ bộ dáng của người đến giải quyết thủ tục mua xe hay không, kết quả ông chủ của hãng xe Cơn Lốc cũng đã thay đổi ba lượt rồi, nào còn ai nhớ được chuyện khi đó. Bọn họ lại chạy tới chỗ bà chủ cửa hàng bán điện thoại di động, hiển nhiên cũng không có kết quả.
Buổi chiều khi trở lại khách sạn, hai người càng uể oải, không chỉ uể oải về thể xác, càng nhiều là vì tình tiết vụ án hoàn toàn không có tiến triển mà uể oải trong lòng. Ở trong phòng, Lãnh Kính Hàn rửa mặt, nản chí nói: "Hiện tại chỉ còn mỗi chỗ xưởng vật liệu thép Thành An là có thể đi, nếu ở đó chúng ta vẫn không điều tra ra được đầu mối gì, tôi dự định ngày mai sẽ trở về."
Hàn Phong kêu lên: "Không nên như thế nha! Khó được có dịp được đài thọ chi phí du lịch một lần, còn thiệt nhiều nơi chúng ta chưa từng đi, thiệt nhiều thứ chúng ta còn chưa ăn mà."
Lãnh Kính Hàn lạnh lùng nói: "Muốn ở lại, cậu ở một mình đi, dù sao tôi cũng phải đi rồi. Thành phố H còn có một đống lớn chuyện chưa giải quyết đó." Nhạc vang lên, ông lấy điện thoại di động ra, "Alo, tôi đây. Cái gì! Làm sao có thể? Chuyện xảy ra khi nào? Bên trong ngay cả dụng cụ để tự sát cũng không có mà, hắn làm sao mà chết? Đâm tường!"
Hàn Phong rón ra rón rén chuẩn bị chuồn mất, Lãnh Kính Hàn nhàn nhạt nói: "Hàn —— Phong ——"
Hàn Phong bày ra một nụ cười tươi, đứng ở cửa, nói: "Tôi ở đây!"
"Hồng A Căn đã chết, cậu biết không?"
Hàn Phong chớp mắt, "Vậy hả? Tôi đâu biết!"
Lãnh Kính Hàn vỗ bàn: "Người cuối cùng gặp mặt nói chuyện với hắn chính là cậu, cậu lại không biết! Nhân viên giám thị nói, chính là sao khi cùng cậu nói chuyện, tâm tình của Hồng A Căn mới trở nên cực kỳ bất ổn, cậu biết hắn chết thế nào không? Đâm vào tường mà chết đó!" Lãnh Kính Hàn biết, trong tất cả phương thức tự sát, đâm tường mà chết cần dũng khí và sức mạnh lớn nhất, bởi vì đâm tường khác với những phương thức tử vong khác, nó dựa vào thân thể của chính mình cùng vật rắn va chạm mà chết, thường thường lần đầu độ mạnh yếu sẽ không nắm tốt, phải chịu đau đớn kịch liệt, đập tới hai ba lần mới chết được, việc đó cần bao nhiêu quyết tâm chứ!
Hàn Phong liếm môi, "Cho dù hắn không tự sát, cũng khó thoát khỏi cái chết mà, hắn bắn chết ba mạng người, còn gây ra rắc rối lớn, bắt cóc con tin, tập kích nhân viên cảnh vụ, tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể phán hắn tử hình rồi."
"Nhưng tại sao hắn phải đi vào con đường cực đoan như vậy? Cậu rốt cuộc đã nói với hắn những gì?"
Hàn Phong nhảy ra ngoài cửa: "Chúng tôi chỉ nói chút chuyện nhà, người chết cũng đã chết rồi, tôi nào có nhớ rõ đã nói những gì!" Nói xong bỏ chạy mất.
Hàn Phong quay đầu lại nhìn lên lầu, nghĩ thầm: "May thật, con rùa già đó không đuổi theo truy hỏi đến cùng." Bất tri bất giác đã xuống đến nhà ăn lầu hai, nghe đủ loại dưa cải xào nấu, Hàn Phong chảy nước miếng, sờ cái bụng phẳng lỳ đang "thầm thì", thật sự là thèm nhỏ dãi.
Một cô gái từ bên bàn ăn đứng dậy, đi về hướng cửa, ánh mắt Hàn Phong sáng lên, kéo dài thanh âm kêu lên: "Mỹ —— nữ ——"
Người ta không để ý tới anh, khi đi lướt qua bên cạnh anh, anh liền chu mỏ huýt sáo một tiếng. Trong khách sạn bốn sao này, không ít du khách trong và ngoài nước, Hàn Phong huýt sáo một tiếng như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung sang. Lúc này, một người đàn ông cùng bàn với mỹ nữ kia đứng dậy, Hàn Phong còn tưởng rằng người nọ muốn tìm mình gây sự, nhưng người đàn ông kích động nói: "Yến Phi, em không thể như vậy! Ba đã đem mọi thứ cho em cả rồi, em không thể rời bỏ anh!" Hiển nhiên không phải nói với Hàn Phong.
Hàn Phong nhìn cô gái xinh đẹp tên là Yến Phi kia, nhưng cô ta ngay cả đầu cũng không quay lại, dừng trước mặt Hàn Phong, lạnh lùng thốt: "Muốn trách, thì trách chính anh quá nhu nhược, bùn nhão đỡ không nổi tường. Trong công ty còn có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, anh, cũng đừng theo tới nữa." Nói xong, lại ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái.
Hàn Phong hiển nhiên sẽ không sợ cùng người ta đối mắt, tay nhất thời ngứa ngáy, khi Yến Phi đi ngang qua cũng liền ở chỗ đầy đặn nhất trên người cô ta ra sức vỗ một cái. Yến Phi quắc mắt nói: "Đừng tưởng rằng anh mang mác cảnh sát thì có thể làm xằng làm bậy. Nếu còn lần thứ hai, tôi sẽ gọi bảo vệ bắt anh lại!"
Hàn Phong cười nói: "Mỹ nữ, cần gì nghiêm túc vậy chứ, đùa một chút thôi mà."
Yến Phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi. Người đàn ông kia đều nhìn thấy toàn bộ, kề vào lan can chạm trổ lầu hai kêu to: "Tại sao! Yến Phi! Tại sao thằng khác cũng có thể tùy tiện chạm vào em! Em lại trước sau đối xử với anh lạnh như băng! Tại sao?"
Hàn Phong đi qua, vỗ bả vai người đàn ông kia, "Người anh em, thiên hạ mỹ nữ như mây, cần gì treo cổ chết ở một thân cây. Cô ấy làm như vậy, nhất định đã nhìn thấu được anh không chiếm được cô ấy, cho nên mới càng để ý đến cô ấy."
Người đàn ông kia xoay đầu lại, đầy miệng toàn mùi rượu, phun trên mặt Hàn Phong, "Cậu thì biết cái gì, cậu cái gì cũng không biết!"
Hàn Phong cười như có như không, "Tôi biết, anh là con cái nhà giàu, đáng tiếc hiện tại đã suy tàn, những người phụ nữ trước kia anh ưu ái, cũng đều rời bỏ anh. Anh cái gì cũng sợ hãi, không dám mạnh dạn bày tỏ tình cảm của bản thân, anh không có sở trường gì, chung quy cho rằng mình vô dụng, anh sợ sự cô độc, không có cách nào chấp nhận được cuộc sống một mình, thời thơ ấu anh đã bị cưng chiều quá mức, sau khi cha anh qua đời, anh bơ vơ không nơi nương tựa, tinh thần rất trống rỗng. Từng nghĩ tới việc tự tử phải không? Hay cũng sợ hãi cả cái chết?"
Người đàn ông kia trừng đôi mắt to hoảng sợ, phảng phất như nhìn thấy đại thần. Hàn Phong nói tiếp: "Tôi nói đúng rồi phải không? Chữ mềm yếu viết trên mặt anh, nhưng đây cũng không đại biểu cho bản thân ảnh. Nếu anh chịu nỗ lực, nào có chuyện gì là không làm được?"
Người đàn ông kia nói: "Tôi không biết cậu."
"Tôi cũng không biết anh, tôi tên là Hàn Phong, đến từ thành phố H."
Người đàn ông kia bình tĩnh trở lại: "Tôi là Khải Kim Vận, đến từ Thượng Hải. Cha tôi từng là cổ đông lớn của tổ chức tài chính ngân hàng Hằng Phúc lớn nhất thành phố T, bây giờ ông đã mất, cổ đông lại không phải tôi." Hóa ra, người này chính là con trai độc nhất của Khải Khai Hoa Khải Kim Vận, mới vừa rồi mỹ nữ kia chính là Thiện Yến Phi.
"Ờ! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Phục vụ, mang thức ăn lên!" Hàn Phong đưa tay khoát lên vai Khải Kim Vận.
Chưa tới phút, hai người đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, anh một ly tôi một ly, Hàn Phong không ngừng gọi món ăn, dù sao đã có người trả tiền, không cần khách khí nữa.
Hàn Phong nói đạo lý nhân sinh, không ngoài gian lận lừa đảo, rượu chè cờ bạc. Khải Kim Vận uống đến líu lưỡi, nói: "Người anh em, anh cho cậu biết, anh lớn như vậy, còn chưa từng uống đến sảng khoái thế này đâu! Trước kia khi cha mẹ còn sống, bọn họ quản lý anh, chuyện gì cũng thay anh lo liệu thuận lợi, kết quả anh cái gì cũng không làm. Một buổi nói chuyện với quân, còn hơn mười năm đọc sách, cậu nói cho anh biết đạo lý này, mới thật là đạo lý. Phận làm anh đây, mấy năm này đều đã sống uổng phí rồi, cậu nói xem sao không để anh gặp được cậu sớm hơn chứ?"
"Nói đi cũng phải nói lại, cha mẹ anh chỉ có mình anh là là con nối dõi độc nhất, sao lại đem quyền cổ phần của công ty chuyển nhượng cho Thiện Yến Phi chứ?"
"Cô ta là đối tượng mà cha tìm cho anh, cũng không biết cha từ chỗ nào tìm được. Khi cô ta vừa tới, quả thật đối với cha mẹ anh đều cực kỳ tốt, trên nghiệp vụ công ty cũng là trợ thủ đắc lực của cha, anh nhớ rõ cha từng nói, Yến Phi là một nhân tài, ông muốn giữ chân cô ta. Có lẽ chính vì mở rộng trái tim cô ta, tạm thời sửa đổi tên quyền cổ phần. Có lẽ ông nghĩ, ngày sau chúng tôi kết hôn rồi, nói thế nào cũng xem như tài sản chung của vợ chồng, nhưng ông vậy mà đi nhanh như vậy."
"Cô ta đối với anh thế nào? Mới đầu nhất định cô anh cũng đối xử rất tốt với anh chứ?"
"Tốt cái gì! Cô ta chuyện gì cũng muốn quản anh, chẳng khác nào cha mẹ anh cả, cứ như giáo viên trong trường học vậy."
"Cha anh chết thế nào?"
"Ung thư. Mẹ anh mất năm kia, cha anh mất năm ngoái, đều là ung thư. Cha anh tính tình không tốt, nhưng thân thể vẫn rất tốt, không ngờ nói bệnh liền bệnh ngay, mà lại là bệnh không chữa được. Ôi, không ngờ nhất chính là, cha vừa đi, Yến Phi, con điếm đó, ả đối với anh cũng hoàn toàn thay đổi!"
"Cha anh tính tình không tốt sao, là rất dễ tức giận hả? Khó trách tính cách anh thiếu quyết đoán như thế."
"Ông chính là một người tính tình nóng nảy, nếu không sau khi ông chết cũng sẽ không bị người ta dán tờ giấy "giận dữ" lên linh cữu."
"Cái gì!" Hàn Phong hét một tiếng kinh hãi, từ trên ghế bật dậy, khiến người chung quanh giật nảy mình. "Anh nói, khi cha anh chết, trên linh cữu bị người dán hai chữ "giận dữ"?"
"Đúng vậy, là viết trên tờ giấy nhỏ, lúc ấy người tiễn đưa linh cữu rất đông, cũng không biết là ai dán lên, hơn phân nửa là người trong công ty có định kiến với cha dán đó."
"Anh nói mẹ anh cũng là chết vì ung thư? Cách cha anh trước sau không tới một năm?"
"Ừ, hơn nữa, đều là ung thư rất kỳ quái, mẹ của anh mắc phải hình như là ung thư tuyến nội tiết thượng thận thì phải?"
"Ung thư thần kinh nội tiết tuyến thượng thận."
"Đúng, cha anh cũng vậy đó, càng hiếm lạ hơn, bác sĩ đều nói, là một loại ung thư mới biến đổi, trước kia chưa từng thấy qua. Cậu biết đó, trình độ trị liệu ung thư của Thượng Hải đứng đầu cả nước, bọn họ còn chưa từng gặp qua. Hơn nữa phát bệnh thật sự rất nhanh, từ khi phát hiện cho đến lúc chết, còn chưa đến một tháng liền. . . . . ."
"Anh cùng cha mẹ anh ở chung sao?"
"Trước kia là thế, nhưng sau khi Yến Phi tới, bọn họ rất yên tâm về anh, anh liền cùng Yến Phi chuyển ra ngoài ở."
"Cô ta đến đây lúc nào? Các anh khi nào thì chuyển ra ngoài ở?"
"Anh quen Yến Phi, cũng cỡ ba năm thì phải? Nửa năm sau bọn anh liền chuyển ra ở riêng."
"Đối với cái chết của cha mẹ anh, anh cho tới giờ chưa từng hoài nghi?"
Khải Kim Vận ngốc hồ hồ nói: "Hoài nghi? Hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ còn có thể hạ độc khiến người ta mắc ung thư?"
"Phương pháp làm cho người ta mắc ung thư, nhiều lắm." Cúi đầu nhìn Khải Kim Vận lần nữa, gã đã say đến bất tỉnh rồi, cũng không nghe thấy được gì.
Hàn Phong lay tỉnh gã: "Chỗ ở của cha mẹ anh, chưa bị bán đi đấy chứ?"
"Không, bán rồi tôi ở đâu? Còn ở ngoại ô thành phố Thượng Hải đấy. Con ả Thiện Yến Phi này, cô ta trốn ở thành phố T cùng tình nhân lêu lổng, cho rằng anh không biết hử, anh từ Thượng Hải đến đây rồi, chỉ hy vọng cô ta nể tình cha anh từng bồi dưỡng cô ta mà có thể hồi tâm chuyển ý, không ngờ cô ta cũng tuyệt tình như thế."
"Vậy anh làm sao biết ở đây có thể tìm được cô ta?"
"Sao tôi không biết được, khách sạn này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, giám đốc điều hành của công ty bọn họ ở chỗ này không trả tiền, làm chuyện lén lén lút lút gì, không phải đều làm trong khách sạn này cả sao!"
Hàn Phong thoáng sửng sốt hồi lâu, như có điều suy nghĩ mà nói với Khải Kim Vận: "Hôm nay chúng ta nói chuyện thật vui vẻ, sau này hãy dựa theo lời em nói mà làm, nhất định có thể trở thành một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. Di động của anh tạm thời để ở chỗ của em, khi nào anh muốn đi thì cùng em liên lạc." Nói xong, anh cầm lấy điện thoại di động của người ta."
"Anh. . . . . . . .Anh tặng, anh tặng cho cậu. Chút tiền ấy anh đây vẫn có."
Hàn Phong ước chừng điện thoại di động một chút, "Em lấy thứ này có ích gì? Nhưng mà anh phải nhớ kỹ số này rồi liên lạc với em. Anh muốn về, nhất định phải nói cho em biết, bởi vì việc này không chỉ liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh, còn liên quan đến tính mạng của anh đó!"
Hàn Phong vừa về tới phòng, liền nói với Lãnh Kính Hàn: "Lập tức thông báo cho Long Giai, fax ảnh của Lâm Chính và Lô Phương sang đây."
Lãnh Kính Hàn nối máy điện thoại, nói: "Long Giai sao? Tôi, Lãnh trưởng phòng đây, chuẩn bị tốt hình ảnh của Lâm Chính và Lô Phương, fax qua đây. Đúng, Hàn Phong yêu cầu, không biết thằng nhóc này muốn làm gì nữa!"
Hàn Phong đoạt lấy điện thoại di động: "Alo, Long Giai sao? Tranh ảnh, tìm mau chút, tôi vừa mở máy tính ra rồi. Được, được, lập tức gửi sang." Rất nhanh, máy in "răng rắc" phát ra hai ảnh chụp.
"Hồng A Căn kia --" Lãnh Kính Hàn còn chưa nói hết, Hàn Phong đã cầm tờ giấy xông ra ngoài.
Quầy lễ tân, Hàn Phong giả mạo thân phận cảnh sát, xuất ra tấm hình của Lâm Chính, hỏi: "Biết hai người này không?"
Nữ phục vụ cười nói: "Giám đốc Lâm và tình nhân của ông ấy đây mà, thường đến khách sạn của chúng tôi, sao tôi không nhận ra được chứ?"
"Bọn họ thường đến lúc nào?"
"Bọn họ mỗi cuối tuần đều đến một lần, bất quá đã hai tháng rồi không thấy bọn họ nữa."
"Loại tình huống này kéo dài bao lâu?"
"Cỡ một năm rồi thì phải? Khi bọn họ tới còn sợ người ta phát hiện nữa, mỗi lần đều là giám đốc Lâm tới trước, chọn phòng xong xuôi, cô gái kia phải đợi phút sau mới đến, lúc đầu, chúng tôi còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng ấy chứ."
"Sau này tại sao lại biết không phải nữa?"
"Đó là giám đốc Vu, có một lần trong lúc vô tình nói toạc ra, chúng tôi mới biết bọn họ không phải vợ chồng."
"Giám đốc Vu? Giám đốc khách hàng của ngân hàng Hằng Phúc sao?"
"Đúng rồi. Chẳng biết ông ấy cùng ngài Lâm dự buổi tiệc nào đó, lần ấy sau khi say rượu, ồn ào đòi giết giám đốc Lâm á."
"Vậy cô còn nhớ rõ lúc ấy giám đốc Vu nói thế nào không? Tôi muốn nghe nguyên văn."
"Tao phải giết đôi cẩu nam nữ kia. Đại khái chính là nói thế đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa."
Hàn Phong gật đầu, anh tựa hồ đã hiểu được ít nhiều rồi.
Trở về phòng, sắc mặt Lãnh Kính Hàn âm tình bất định, Hàn Phong khai báo trước nói: "Không phải tôi không nói cho anh chuyện Hồng A Căn, mà là có nói anh cũng không hiểu được."
"Không phải bởi vì Hồng A Căn, vừa rồi Lý Hưởng bọn họ lại gọi điện thoại tới, tình hình ở thành phố H rất xấu. Lý Hưởng bọn họ theo dõi Đinh Nhất Tiếu cũng cực kỳ khó khăn, đã mất dấu nhiều lần rồi."
Hàn Phong từ vui chuyển buồn, "Sao vậy?"
"Ngày hôm qua khi Lý Hưởng nói chuyện điện thoại với tôi, tôi đã cảm thấy không đúng. Thằng nhóc kia, hôm nay mới nói cho tôi biết, sau khi chúng ta rời đi, trị an của thành phố H bắt đầu hỗn loạn."
"Trị an hỗn loạn? Loạn theo kiểu nào?"
"Còn muốn tôi phải đem lời Lý Hưởng lặp lại một lần nữa sao? Được rồi, cậu nghe cho kỹ đây. Lý Hưởng nói xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, người chết người bị thương; Phố Thiên Mã liên tục hai ngày phát sinh vụ đột nhập vào nhà cướp bóc, một người chết; Phố Tinh Quang Hà phát sinh nhiều người đánh nhau bằng vũ khí, người chết người bị thương, trong đó ba người bị thương nặng; Tiểu khu An Cư phát sinh cường bạo, phụ cận trường tiểu học Lâm Khang liên tục phát sinh sự kiện cướp của học sinh; Còn có. . . . . . .Còn có rất nhiều, dù sao chính là nơi nơi đều có chuyện xảy ra, đặc biệt vừa rồi cậu ta nói, con gái của giáo sư Lâm cũng đã bị người ta bắt cóc."
"Giáo sư Lâm là người thế nào?"
"Chính là chuyên gia nghiên cứu khoa học của thành phố chúng ta, là người được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc gia, ông ta chính là nhân vật quan trọng của thành phố chúng ta ông ta nhảy mũi một cái thôi, chuyên gia bác sĩ của toàn thành phố cũng phải mất ngủ vài ngày. Cậu nói xem, hiện tại con gái của ông ta bị bắt cóc rồi, vậy còn hỏng bét đến thế nào nữa."
"Bọn chúng không ngừng tạo ra rắc rối, không ngoại trừ việc muốn cho chúng ta không cách nào an tâm ở lại thành phố T tiếp tục điều tra, mặc kệ chúng."
"Nếu cục diện không cách nào thu dọn được, chúng ta vẫn chỉ có thể trở về."
Hàn Phong bĩu môi, "Trở về có ích gì?"
"Nếu thật sự là bọn chúng tạo ra rắc rối, điều tra ra hang ổ của chúng, ngăn chặn tình hình tiếp tục khuếch trương."
Lãnh Kính Hàn truy hỏi cái chết của Hồng A Căn và cuộc nói chuyện của bọn họ ngày đó, Hàn Phong cắn răng không nói, đòi ly sữa bò, sau đó mở máy tính, tra xét tư liệu cổ phiếu, vài phút sau lại đóng máy tính, kéo Lãnh Kính Hàn nói muốn đi xem chợ đêm.
Đèn đường rực rỡ, Lãnh Kính Hàn nói: "Trời nóng như vậy, khi không túm tôi ra đường, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tới rồi anh sẽ biết."
Hàn Phong vừa đi vừa hỏi, không bao lâu sau đã đi tới trước cửa một hiệu sách, Hàn Phong đi vào chọn vài quyển sách về cổ phiếu, sau đó nói với Lãnh Kính Hàn: "Trả tiền." Đây chính là mục đích anh kéo Lãnh Kính Hàn theo.
Lãnh Kính Hàn nén giận, bỏ tiền thỏa mãn ham muốn cá nhân của thằng nhóc hư hỏng này, khi đi ra nói: "Thằng nhóc cậu, vì tán gái mà nỗ lực như vậy? Không phải người ta chỉ cười cậu không hiểu cổ phiếu thôi sao? Cậu điều tra án có khi nào từng nỗ lực như vậy đâu?"
Hàn Phong không đáp lời, nhưng nhìn xa xăm ngẩn người. Dưới ánh đèn đường, trong chợ đêm, một đôi thanh niên nam nữ đang không sợ nóng bức, dựa sát vào nhau thân thiết. Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu lại nhìn cái gì nữa đó?"
Hàn Phong chợt bừng tỉnh, "Không có, không có gì. Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng một cô gái, rất quen, nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai."
Anh nhìn thấy một nam một nữ, dựa sát vào nhau đi qua phố đối diện, nam để râu, cao mà khôi ngô, nữ cũng rất nhỏ xinh, lung linh động lòng người. Người con trai kia cao hứng bừng bừng nói gì đó, người con gái lại đem khuôn mặt chôn thật sâu trong ngực người con trai, chỉ nhìn thấy một bóng người.
Một đêm này, Hàn Phong xem sách cổ phiếu đến tận khuya, căn bản ngủ không ngon, nhiều nghi vấn vây trong lòng anh lắm.
Lại một ngày trôi qua, Lãnh Kính Hàn thức dậy, nhưng phát hiện Hàn Phong đã đứng lặng trước cửa sổ, nắng sớm rực rỡ ở thành phố T ửng hồng xuyên qua lớp cửa kính, rơi trên khuôn mặt vốn coi như tuấn tú của anh, khuôn mặt mang theo nét ngây thơ kia vậy mà lại ẩn giấu một tia hơi thở khiến kẻ khác bất an.
Hàn Phong quay đầu, "Tỉnh rồi sao? Hôm nay đến công ty TNHH vật liệu thép Thành An, sau đó là ngân hàng Hằng Phúc, thế nào?"
Lãnh Kính Hàn nhận thấy được, Hàn Phong quả thực tựa như đã khác hẳn con người thường ngày, cậu ta đã phát hiện ra chuyện gì nữa sao? Nhưng thằng nhóc này, phiền não nhất chính là chỗ đó, mỗi lần tới thời điểm mấu chốt, cậu ta đều bắt đầu duy trì sự trầm mặc, cái gì cũng không nói, mãi đến cuối cùng mới nói ra đáp án của cậu ta, mặc cho bạn truy hỏi thế nào, cậu ta cũng không mở miệng.
Ở trên đường, Hàn Phong cũng vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, đôi mắt trước sau như một nhìn sàn xe taxi, lúc này, ai cũng không biết được cậu đang suy nghĩ gì.
Công ty TNHH vật liệu thép Thành An. Hai người Hàn Phong trước nói với bảo vệ giữ cửa bọn họ là bạn của Hồ Ngân Tín, đến tìm Hồ Ngân Tín. "Chờ một chút." Bảo vệ sau khi đi vào phòng bảo vệ gọi điện, đợi đến khi trở ra thì đen mặt nói: "Không có người này, các anh tìm nhầm rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Sao lại thế được chứ? Xin anh giúp chúng tôi hỏi lại, anh ta chính là tổng giám đốc mới tới của các anh --" Hàn Phong níu vai Lãnh Kính Hàn, không cho ông nói xong.
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, Hàn Phong sửa lời nói: "Chúng tôi là cảnh sát," Nói rồi lấy ra thẻ căn cước của Lãnh Kính Hàn, "Gọi người phụ trách của các anh ra đây nói chuyện!" Bảo vệ vừa nhìn liền không chậm trễ, lập tức gọi điện.
Bước ra lại là một ông già đầu trọc, khoảng tuổi, hơi béo bụng, đầy mặt tươi cười nói: "Chẳng hay đồng chí cảnh sát có chuyện gì không?"
Hàn Phong nói: "Ông là người phụ trách của nơi này?"
Ông già cười đáp: "Đúng vậy tôi tên là Hoàng Quý Lượng, là giám đốc của công ty này."
"Ông cụ, chúng tôi nhìn thấy Hồ Ngân Tín đi vào công ty, ông ta mới là giám đốc mới của công ty các ông chứ?"
Đôi mắt nhỏ của Hoàng Quý Lượng lóe lên, "Ôi chao, haha, ngại quá hẳn là đồng chí cảnh sát đây nhìn lầm rồi ấy chứ? Chỗ chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng có giám đốc họ Hồ nào cả."
Lãnh Kính Hàn trừng mắt: "Biết rõ mà không báo cáo, chính là phạm pháp!"
Hoàng Quý Lượng làm ra bộ dáng sợ hãi: "Ai nha, tôi chính là người làm ăn theo quy củ, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp."
Hàn Phong cười cười, vỗ lưng ông ta nói: "Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy ông cụ này, không ngại mang chúng tôi vào nhà xưởng dạo một chút chứ?"
Hoàng Quý Lượng vuốt cái đầu láng bóng của mình, nói: "Được mà, được mà."
Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng ở phía sau có chút theo không kịp, Hàn Phong đi khắp nơi dò xét, căn bản không cần người dẫn đường, thẳng hướng đi đến cửa phòng giám đốc của nhà xưởng. Vài công nhân đang tháo dỡ bảng hiệu ở cửa phòng giám đốc, lại không ngờ rằng Hàn Phong bọn họ tới nhanh như vậy. Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng? Đây là --"
Hoàng Quý Lượng vui cười hớn hở nói: "Trang hoàng, trang hoàng. Tôi đã sớm muốn đổi lại một mặt cửa khác, phòng làm việc trước kia quê mùa, tiếp đón khách khứa cũng không khí thế."
Hàn Phong "haha" cười, đôi mắt nhìn thẳng một gã công nhân còn chưa kịp giấu một bảng hiệu hình thoi vào trong sọt rác, phía trên rõ ràng viết "Tổng giám đốc, Hồ Ngân Tín" Hàn Phong cười nói: "Giám đốc Hoàng, đây --"
Tròng mắt Hoàng Quý Lượng xoay chuyển, giả vờ tức giận nói: "Cái này chuẩn bị khi nào? Ai làm? Sao tôi không biết hả?"
Một gã bên cạnh có vẻ là thư ký tiếp lời: "Đây là ngài Đinh phân phó làm, còn chưa kịp thông báo cho ngài."
Hoàng Quý Lượng giả vờ đột ngột tỉnh ngộ, "Các anh xem, đây vốn là xí nghiệp của ngài Đinh, ngài ấy muốn bổ nhiệm ai làm tổng giám đốc, tôi cũng không có quyền can thiệp. Ôi chao, vậy mà ngài ấy cũng không báo trước một tiếng, thật quá đáng. Ôi, ôi, ôi. . . . . ."
Hàn Phong cũng lập tức trở nên đồng tình, an ủi: "Đừng quá khổ sở mà, ông cụ, nói không chừng ngài Đinh đã thay ông sắp xếp tốt công tác rồi, tuổi ông cũng đã cao, nên an hưởng tuổi già thôi."
Hoàng Quý Lượng thần tình bi ai, nói: "Tôi thực sự tận tâm tận lực, chưa hề làm chuyện có lỗi với Đinh Nhất Tiếu. Vậy mà muốn đổi tôi, anh ta thật là không có lương tâm mà!"
"Đừng khổ sở, tôi cam đoan với ông, Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng sẽ sắp xếp cho ông một chức vụ cố vấn, nhà máy này, không có ông, bọn họ đừng mong xoay chuyển. Ừm, chúng tôi muốn đến thăm phân xưởng sản xuất một chút, không biết có được không?"
"Được! Tôi mang các anh đi xem nhà xưởng của chúng tôi, xem thử quy mô của chúng tôi!"
Hàn Phong muốn xem nguyên vật liệu trước, Hoàng Quý Lượng liền dẫn bọn họ đến thăm nơi chất khoáng thạch, Hàn Phong lại nhìn xe chuyên chở quặng mỏ một chút, thỉnh thoảng khua gõ thùng xe, tấm tắc ca ngợi.
Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ cũng không đến phân xưởng luyện thép, chỉ đi thăm xưởng đúc, cùng kho hàng chứa thành phẩm thép. Hoàng Quý Lượng chỉ vào từng chồng thành phẩm thép hình chữ T nói: "Tôi không khoác lác đâu, chất lượng vật liệu thép của chúng tôi là tốt nhất, cùng một sản phẩm ngang nhau, giá cả của chúng tôi cũng hợp lý nhất. Do đó cho tới nay. . . . . ."
Ông cụ bắt đầu khoe khoang vật liệu thép của bọn họ, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe đến liên tục gật đầu, Lãnh Kính Hàn liên tục nhíu mày, ông không biết Hàn Phong làm cái quỷ gì, nhưng rất rõ ràng, mới vừa rồi Hồ Ngân Tín vẫn còn ở đây, chỉ vừa mới rời đi. Hàn Phong cùng ông già kia chậm rãi tán gẫu như vậy, không phải càng tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín chạy trốn sao?
Đi thăm nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng lại dẫn hai người đến phòng làm việc, muốn mời hai người chậm rãi ngồi xuống trò chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Còn trò chuyện nữa, còn trò chuyện nữa Hồ Ngân Tín chẳng phải sẽ lên máy bay chuồn luôn sao?"
Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng, các ông mỗi ngày sản xuất bao nhiêu?"
"Lò luyện chúng tôi còn chưa đủ, mỗi ngày sản xuất thép chỉ khoảng ba bốn trăm tấn, nếu sản lượng có thể tiếp tục nâng cao gấp đôi, vậy hiệu quả và lợi ích cũng rõ ràng rồi."
"Không sai, mỗi ngày ba bốn trăm tấn, vậy cần bao nhiêu vật liệu quặng? Tôi thấy ở cổng, xếp hàng xe kéo quặng mỏ."
"Chúng tôi dùng đều là quặng mỏ tự khai thác, tất cả đều là quặng chất lượng tốt, chứa hơn % hàm lượng sắt, luyện một tấn thép, chỉ cần hai tấn khoáng thạch sắt. Người có tiền vẫn là tốt ở chỗ đó, cái gì cũng có thể tự mình làm."
"Có thể xem hóa đơn sản xuất của các ông không?"
Hoàng Quý Lượng suy nghĩ một chút, nói: "Được, hoàn toàn phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát." Nói rồi, đến trong két sắt lấy ra một cuốn sổ thật dày, nói: "Đây là sổ sách chi tiết của công ty, mỗi ngày thép Thành An sản xuất bao nhiêu tấn, bán đến nơi nào, toàn bộ đều ghi chép trên đó."
Hàn Phong lật lật một chút, phía trên không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đến đâu, còn có lượng nguyên vật liệu. Hàn Phong vừa nhìn vừa điểm số: "Ngày nhập quặng sắt chất lượng tốt tấn, ngày nhập quặng tấn, ngày nhập quặng tấn, ngày nhập quặng tấn. . . . . . . " Anh khép sổ sách lại, nói: "Mỗi ngày đều có nhiều tấn quặng như vậy nhập vào xưởng, vậy cần bao nhiêu xe đến kéo?"
"Chúng tôi là xí nghiệp nhỏ, cũng chỉ có lượng tiêu thụ bấy nhiêu, cậu không thấy xưởng người ta lớn, đều dùng xe lửa kéo, ai mà dùng ô tô chứ!"
Hàn Phong lại mở ra một quyển sổ sách khác, cẩn thận tra cứu, mặt Hoàng Quý Lượng có chút đắc ý, ra chiều mặc kệ ngươi coi thế nào cũng đừng mong nhìn ra được sơ hở gì trong sổ sách.
Lãnh Kính Hàn đã nhìn đồng hồ ba lần, Hàn Phong vẫn như cũ thờ ơ lật xem sổ sách, mặt Hoàng Quý Lượng treo nụ cười âm hiểm nhìn hai người.
Hàn Phong khép sổ sách lại, ngửa đầu nói: "Những năm trước sản lượng tấn, năm ngoái tấn, năm nay xem ra còn muốn tăng nữa nhỉ?"
"Tất cả đều đang phát triển mà."
Hàn Phong rốt cuộc đứng dậy nói: "Vô cùng cảm tạ sự phối hợp của ông."
Hoàng Quý Lượng khách khí nói: "Đó là việc nên làm."
Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, nói: "Chúng tôi cáo từ trước, nếu giám đốc Hồ đến, xin ông nhất định phải báo cho chúng tôi biết."
"Nhất định nhất định. Đó là đương nhiên."
Ra khỏi xưởng thép Thành An, Lãnh Kính Hàn rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu biết rõ ông già kia cố ý kéo dài thời gian, tại sao còn ở trong đó cùng ông ta tán gẫu lâu như vậy?"
Hàn Phong mỉm cười nói: "Từ khi bảo vệ gọi điện, Hồ Ngân Tín cho dù ở đó, cũng đã chạy mất rồi. Xưởng này lớn như vậy, cho dù chúng ta muốn tìm, cũng tìm không được hắn đâu."
"Vậy cậu muốn. . . . . . . "
"Tôi đã nói rồi, đừng để đối thủ nắm mũi dắt đi. Y sắp xếp cho Hồ Ngân Tín xuất hiện trong phòng đấu giá, không ngoài dụng ý khiến cảnh sát chúng ta chú ý, rồi sau đó đến xưởng vật liệu thép Thành An điều tra hắn, nhưng tiếp tục tra đến cùng, khả năng sẽ không thu hoạch được gì."
"Cậu nếu biết vậy, thế thì cậu còn vào trong đó chậm trễ lâu như vậy làm gì?"
"Tôi chỉ giả vờ như đang điều tra Hồ Ngân Tín, kỳ thật cũng không phải tra Hồ Ngân Tín."
"Vậy cậu tra cái gì?"
"Tôi chính là tra xưởng vật liệu thép Thành An! Anh nhìn xem!"
Hàn Phong biết từ đâu lấy ra vài viên đá. Lãnh Kính Hàn nói: "Gì đây? Đây không phải chỉ là vài viên đá sao? Nhặt ở đâu đó?"
Hàn Phong nói: "Đây không phải đá bình thường, mà là lấy được trong xe quặng sắt. Thu hồi trước, mang về để anh béo tinh luyện thí nghiệm, nhìn xem tới cùng độ thuần chất của quặng mỏ này thế nào. Được rồi, thông báo Long Giai, bảo cô ấy điều tra trước một chút về dây chuyền sản xuất đưa sang Pháp sửa chữa kia, có thật là ở Pháp hay không."
Lãnh Kính Hàn nói: "Dây chuyền sản xuất gì?"
Hàn Phong nói: "Long Giai tự nhiên sẽ biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, xế chiều hôm nay chúng ta có thể cầm được hồ sơ của Lâm Chính rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu tra ra gì rồi? Xưởng thép Thành An này cùng hồ sơ của Lâm Chính liên hệ thế nào?"
Hàn Phong cười cổ quái nói: "Chỉ còn một vài mảnh nhỏ nữa, khi tôi đem chúng nó hợp lại thành hình, tôi sẽ nói cho anh biết. Chúng ta có thể đến ngân hàng Hằng Phúc rồi, tôi còn chuyện rất quan trọng cần tìm Hiểu Quân."