Bệnh viện Nghi Hưng, tất cả phạm nhân đều trong phòng giám sát, Phan Khả Hân giơ máy ảnh số lên, Lãnh Kính Hàn khuyên ngăn nói: "Vụ án xong rồi mới có thể chụp."
Phan Khả Hân nói: "Biết rồi."
Phó viện trưởng Trương giới thiệu nói: "Tối qua đưa tới đã chết người, hôm nay đưa tới người. Chúng tôi cũng chỉ làm hết sức, bởi vì thân thể bọn họ đã bị những tổn thương không thể phục hồi, căn bản không có biện pháp cứu lại."
Lãnh Kính Hàn không rõ nói: "Tổn thương không thể phục hồi?" Phan Khả Hân theo thói quen lấy ra sổ ghi chép bắt đầu tốc ký.
Trương Thiệu Đông nói: "Ừ, đúng vậy, chính là một vài bộ phận sau khi bị tổn thương, bởi vì công năng tựa lành của chúng nó cực kém hoặc căn bản không có sẵn công năng tự lành, tổn thương như vậy, đó là không thể phục hồi, vô luận cố gắng thế nào, chỉ có thể trì hoãn bệnh tình hoặc khống chế bệnh tình, mà không thể chữa khỏi, như bệnh tiểu đường, cao huyết áp, những bệnh này đều là dạng tổn thương khó phục hồi tương đối phổ biến hiện nay."
Hàn Phong nói: "Vậy, bọn họ đã xuất hiện vấn đề ở những chỗ nào?"
Trương Thiệu Đông chỉ vào đầu nói: "Chỗ này, tổ chức bộ não bị phá hủy. Mà bộ phận sản xuất collagen trong hệ thần kinh, chính là một loại không hề có năng lực tái tạo."
Hàn Phong nói: "Anh cho rằng là cái gì tạo thành tổn hại như vậy?"
Một bác sĩ lớn tuổi bên cạnh Trương Thiệu Đông nói: "Là một loại thuốc, loại thuốc này phá hủy kết cấu tế bào bên trong não bộ họ. Nhưng các anh nên biết rằng, tổ chức đại não là bộ phận phức tạp nhất của cơ thể người, dùng kiến thức của chúng tôi hiện tại để giải thích đại não xuất hiện dạng tổn thương gì sẽ mang đến dạng hậu quả gì, vẫn chưa thể đủ được. Chúng tôi từ trong máu bọn họ tách ra được một ít tế bào biến dị, còn đang làm công tác sắp xếp thứ tự gen, hy vọng có thể từ đó thu được phát hiện gì."
Trương Thiệu Động giới thiệu nói: "Vị này chính là thầy Ngô Thừa Khai, y sư chủ nhiệm khoa nội thần kinh bệnh viện chúng tôi, cũng là thầy của tôi."
Hàn Phong nói: "Nếu như là thuốc, trong máu hẳn có thể tách ra được."
Ngô Thừa Khai nói: "Nếu như là loại thuốc kháng thể, sau khi qua tuần hoàn ruột, cơ hồ không còn lưu lại dược vật gì nữa, bởi vì chúng nó là kháng thể bổ sung, toàn bộ đã trở thành một phần của tế bào."
Hàn Phong nói: "Nếu dùng gien tu bổ và đối nghịch để kiểm tra, hẳn có thể điều tra ra là bộ phận nào bị thay đổi chứ?"
Ngô Thừa Khai lúc này mới chuyển ánh mắt từ trên người bệnh nhân dời đến trên người Hàn Phong, quan sát vài phút, mới nói: "Lĩnh vực y học quốc tế cơ quan quyền uy nhất, đối với loại thuyết pháp này hãy còn nằm trong giai đoạn lý luận nghiên cứu, cậu làm sao biết được? Cậu là sinh viên tốt nghiệp trường y nào?"
Hàn Phong hấp tấp cắn trúng lưỡi mình, nhìn Lãnh Kính Hàn, sau đó đáp: "Tôi, tự học đó."
Ngô Thừa Khai lập tức nói: "Không có khả năng! Loại thuyết pháp này, trên tạp chí, hội học thuật gì cũng chưa từng nói ra, tôi cũng là tham dự hội nghiên cứu thảo luận y học tổ chức ở Đức hồi đầu tuần, mới lần đầu nghe được loại thuyết pháp này, nếu cậu không tham gia hội thảo kia, cậu căn bản không có khả năng biết loại lý luận kiểm tra gien tu bổ này."
Hàn Phong gấp đến độ liều mạng vò đầu, suy nghĩ kỹ nửa ngày, mới đột nhiên nói: "Ông -- nói bậy! Từ sáu năm trước, phòng thí nghiệm Plimpton của Đức đã nói ra rồi, gien có thể tu bổ, tế bào có thể tái tạo, chỉ vì quá mới mẻ, cho nên không khiến cho mọi người chú ý."
Ngô Thừa Khai lộ vẻ xúc động nói: "Hả, vậy sao? Bọn họ phát biểu trên tạp chí nào? Cậu, cậu còn nhớ không?"
Hàn Phong nói: "Tôi, tôi sao còn nhớ được. Rất nhiều khoa học khi ấy quá mới mẻ, đều cần đến hàng trăm năm, mới được mọi người từ từ nhận thức hiểu rõ và ứng dụng." Phan Khả Hân dùng ánh mắt quái dị nhìn Hàn Phong, tựa như lần đầu tiên nhận thức anh vậy.
Ngô Thừa Khai tán dương gật đầu. Lãnh Kính Hàn hỏi: "Lý Hưởng đâu? Chúng tôi qua đó nhìn cậu ta một chút, rồi đi ngay."
Trương Thiệu Đông dẫn đường nói: "Đi theo tôi. Lý cảnh quan xương sườn thứ bảy của ngực trái bị nứt, nhiều phần mềm bị thương, bất quá cũng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là được, tối qua bởi vì quá mệt nhọc mới bị ngất, điều kiện thân thể anh ta rất tốt, sau một đêm nghỉ ngơi, tựa như không có việc gì vậy. Hôm qua khi anh ta vừa tỉnh dậy, liền ầm ĩ đòi xuất viện đấy."
Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: "Cậu ta là một anh chàng không chịu ngồi yên, trái ngược hẳn với cậu."
Lý Hưởng ở trong phòng bệnh trông chừng ngoài cửa sổ, có vẻ vô cùng bất an, nhìn thấy Lãnh Kính Hàn cùng Hàn Phong tiến vào, hưng phấn nói: "Lãnh trưởng phòng, anh tới rồi, thân thể tôi không sao cả, thật sự không sao cả, để tôi xuất viện đi."
Hàn Phong nói: "Tốt, chúng tôi chính là đến để mang anh xuất viện."
Lãnh Kính Hàn nói: "Trạng thái mệt nhọc thời gian dài, thân thể của cậu cần khôi phục, tôi nghĩ, cậu vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày thì tốt hơn."
Lý Hưởng khổ não nói: "Tôi nào có vấn đề gì, sống ở chỗ này giống như ngồi tù vậy, tôi ra ngoài làm chút hoạt động cũng tốt mà."
Viện trưởng Trương nói: "Anh ta có thể làm chút hoạt động thể lực nhẹ, chỉ cần không vận động kịch liệt, hẳn là không thành vấn đề."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ừm, nếu bác sĩ nói cậu có thể xuất viện, vậy được rồi, vụ án tối qua còn rất nhiều công tác phía sau cần xử lý, Trương Nghệ một mình bận rộn không chịu được, cậu đến hỗ trợ."
Lý Hưởng cúi chào nói: "Dạ!" Anh ta phóng đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc này, một bác sĩ trẻ tuổi tiến vào phòng bệnh nói: "Viện trưởng Trương, cuối cùng đã tìm được anh."
Trương Thiệu Đông nói: "Chuyện gì?"
Bác sĩ kia nói: "Bác sĩ Lương đã ba ngày rồi không tới làm việc, rất nhiều bệnh nhân có ý kiến với việc này."
Trương Thiệu Đông hỏi: "Bác sĩ Lương? Bác sĩ Lương nào? Lương Thanh Nho?"
Bác sĩ kia gật đầu nói: "Ừm, phải rồi."
Điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn vang lên, ông đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.
Trương Thiệu Đông nói: "Chẳng phải tôi đã nói với các cậu rồi sao, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bác sĩ Lương do chính anh ta an bài, anh ta muốn khi nào làm việc thì làm, khi anh ta không tới thì treo bảng hiệu nghỉ không phải được rồi sao?"
Bác sĩ trẻ tuổi nói: "Nhưng mà, bệnh nhân ý kiến rất đông, chúng tôi giải thích bọn họ cũng không nghe."
Trương Thiệu Đông cười nói: "Loại chuyện này, các cậu tự nghĩ biện pháp giải quyết."
Hàn Phong nói: "Vị bác sĩ Lương Thanh Như kia, rất đẹp sao? Được hưởng nhiều đặc quyền như vậy.
Trương Thiệu Đông cười nói: "Nào có, anh ta là bác sĩ nam, Thanh trong nước trong, Nho trong Nho gia, anh ta là bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình chúng tôi mời từ Pháp về, sở hữu danh tiếng quốc tế rất cao, thuộc về chuyên gia quyền uy của khoa chỉnh hình thẩm mỹ của bệnh viện chúng tôi, không cho đặc quyền là không được đâu."
Lãnh Kính Hàn đã nói chuyện điện thoại xong sang đây, nói với Hàn Phong: "Vu Thành Long đã được bảo lãnh, vừa mới rời khỏi cục cảnh sát thành phố T."
Hàn Phong cả kinh nói: "Cái gì! Ngay cả câu lưu h cũng không được sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Quan hệ của hắn ở thành phố T rất phức tạp, Trần cục trưởng đã nỗ lực hết mức rồi, hiện giờ chúng ta lập tức chạy qua đó chứ?"
Hàn Phong nói: "Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ, bọn chúng khẳng định sẽ hành động. Lập tức điều tra một chút, chuyến phi cơ nhanh nhất đến thành phố T khi nào cất cánh." Nói xong, bọn họ hướng Trương Thiệu Đông cáo từ, rất nhanh rời khỏi bệnh viện. Phan Khả Hân thu hồi sổ tay, chạy theo phía sau.
Ở cửa bệnh viện, đụng phải Lý Hưởng, Lý Hưởng nói: "Các anh vội vã như vậy, đi đâu sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi đến thành phố T, hiện giờ tình huống bên này của chúng ta cơ bản đã tiến vào giai đoạn chót, nhưng tình hình của thành phố T bên kia còn chưa rõ ràng."
Hàn Phong nói: "Nếu tôi không lầm, bọn chúng chuẩn bị bắt đầu thu dây rồi, nếu Vu Thành Long chết, rất nhiều thông tin đều sẽ bị che giấu, thông báo Trần cục trưởng, bí mật bảo vệ Vu Thành Long, hắn là đầu mối cuối cùng của chúng ta tới kẻ chỉ huy phía sau màn kia."
Phan Khả Hân không chút do dự nói: "Tôi cũng đi!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Con có chuyện của con."
Hàn Phong nói: "Cô đi nói cho Lý Hưởng, cứ nói chúng tôi đã đi trước một bước."
Phan Khả Hân lấy di động ra, đong đưa điện thoại nói: "Nhưng tôi có cách mua được vé hạng nhất nha."
Hàn Phong cười nói: "Chúng tôi trở về sẽ lập tức báo với cô!"
Lãnh Kính Hàn cũng nói: "Khả Hân, không phải hai ta không mang con đi, mà là lần này đến thành phố T quả thật quá nguy hiểm, mang con theo thật sự rất không tiện. Con giúp bác liên hệ một vé tốt là được, bác phải đi ngay rồi, đừng chơi trò tính tình trẻ con nữa, được chứ."
Phan Khả Hân dậm chân nói: "Được rồi, biết ngay là mọi người sẽ thế mà, khi cần người ta hỗ trợ thì nói ngọt như rót mật vậy, không cần nữa, liền xem người ta như thứ đồ vướng víu đá sang một bên. Hàn Phong chính là người như vậy! Bác Lãnh cũng thế!"
Lãnh Kính Hàn mỉm cười nói: "Đừng nghĩ vậy mà. Lần sau? Lần sau có vụ án nhất định mang con đi! Con mau giúp bác liên hệ chút --"
Phan Khả Hân chu mỏ nói: "Biết rồi! Biết rồi! Con liên hệ vé máy bay cho hai người là được chứ gì."
Ba người đến sân bay. Sau khi đăng ký, Hàn Phong hướng Phan Khả Hân làm động tác tạm biệt, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói với Lãnh Kính Hàn: "Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên mất, hiện giờ nếu Long Giai đã không phải là nội gián, có phải nên thả cô ấy ra rồi không, tôi có chút chuyện muốn để cô ấy đi làm."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, chứng cứ của cậu chỉ có thể chứng minh Long Giai đáng nghi, cũng không thể rửa sạch tình nghi của Long Giai nha."
Hàn Phong nói: "Ngu ngốc! Tôi biết ý của anh. Ý của tôi là nói, hiện giờ anh hẳn nên tin tưởng Long Giai không đáng nghi chứ, cô ấy vẫn như cũ dưới sự theo dõi của cảnh sát các anh, nhưng cô ấy có thể tự do hành động một chút, để cô ấy có thể đi làm một ít việc khác. Anh hẳn nên biết phải làm thế nào, phương diện này anh thạo hơn tôi mà!"
Lãnh Kính Hàn lấy điện thoại di động ra, Hàn Phong thúc giục nói: "Nhanh lên một chút, máy bay sắp cất cánh!". . . . . . .
Ba giờ sau, thành phố T, Trần Dũng Quân chờ ở cửa, nói: "Chúng tôi quả thật tìm không được chứng cứ gì rõ ràng, người ta nghiệp vụ bộn bề, tìm người bảo lãnh ra ngoài, chúng tôi cũng không có biện pháp đâu. Hắn đến tột cùng có liên quan gì đến vụ án của các anh? Tại sao các anh không có chứng cứ gì đã muốn câu lưu hắn vậy?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Có thể người này là kẻ thực hiện vụ án kia. Nếu hắn trở về, sợ rằng bất lợi với việc tra án của chúng tôi."
Trần Dũng Quân nói: "Không sao cả, tôi đã phái người giám thị hắn rồi. Mặt khác, Giang Vĩnh Đào sáng nay đã trở lại phòng điều tra hình sự, bởi vì không có chứng cứ, chúng tôi hiện tại cũng chỉ giám thị hắn mà thôi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vu Thành Long hiện đang ở đâu?"
Trần Dũng Quân nói: "Yên tâm, tôi đã phái Giang Hạo đi giám thị hắn rồi, tuyệt đối sẽ không có phát sinh ngoài ý muốn. Các anh đã nói bọn họ có hiềm nghi quan trọng, các anh có chứng cứ gì không?"
Lý Hưởng nhìn Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, Hàn Phong vò đầu bứt tai, cuối cùng nói: "Không có."
Trần Dũng Quân nói: "Các anh một chút chứng cứ cũng không có, làm sao điều tra bọn chúng chứ?"
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, hỏi: "Chẳng phải cậu vừa chạy đến Thượng Hải Bắc Kinh, còn nói đã phát hiện rất nhiều chứng cứ, sao giờ lại nói không có?"
Hàn Phong nói: "Đó đều là chuyện cũ năm xưa, chỉ có chứng cứ ngoài miệng, không có chứng cứ rõ ràng nha."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy cậu cứ nói thật ra đi, cậu đến tột cùng đã tra được những gì rồi? Khi ở thành phố H, cậu nói đợi sau khi vụ án ở thành phố H kết thúc mới nói cho tôi biết, hiện giờ tới lúc rồi đó."
Hàn Phong nói: "Tôi đây sẽ nói cho các anh biết thôi. Ở Thượng Hải, trong nhà Khải Vận Kim, cha mẹ đều chết vì ung thư, hơn nữa đều là triệu chứng biến dị cực kỳ hiếm thấy. Do đó, tôi hoài nghi, trong nhà anh ta có vật chất tính phóng xạ. Tôi bảo anh ta mời người của cục giám sát chất lượng môi trường tới làm kiểm tra chất lượng không khí, anh ta gọi điện cho tôi biết, trong nhà anh ta thừa Radon nghiêm trọng, mà nguyên nhân ô nhiễm chính là từ bàn đá cẩm thạch Vu Thành Long mua cho cha anh ta."
(Radon là khí hiếm phóng xạ không màu, không mùi, là sản phẩm phân rã của radium)
Sắc mặt Trần Dũng Quân ngưng trọng, trầm tư nói: "Dùng phương pháp như vậy để giết người sao? Trước kia tôi chưa từng nghe nói qua."
Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng vẻ mặt "còn có cách như thế sao". Hàn Phong giải thích: "Đây là phương pháp giết người gián tiếp, không trực tiếp đẩy người vào chỗ chết, nhưng nguy hại còn lớn hơn, trực tiếp giết người, kẻ bị giết không cảm thấy thống khổ, mà phương pháp giết người như vậy, lại làm cho anh sau khi nhận hết những hành hạ ốm đau mới chết đi. Cho dù không chết, chờ anh phát hiện ra nguy hiểm ẩn náu bên người, thân thể của anh đã không còn cách nào thay đổi nghịch chuyển nữa, sống so với đã chết còn thống khổ hơn. Vả lại, không dễ dàng cho người ta nắm giữ chứng cứ, cho dù cảnh sát bắt được đối tượng tình nghi, hắn có thể cự tuyệt thừa nhận, hắn không biết bàn đá kia có chứa Radon siêu cao. Dựa vào luật pháp của các anh, rất khó định tội hắn. Nhưng mà, hung thủ như vậy trước khi giết người, đầu tiên phải nắm giữ đủ tri thức của riêng mình, tiếp đó phải có đủ tính nhẫn nại. Có một tấm gương rất điển hình, hắn không giết người, hắn dùng phương pháp gián tiếp đoạt vợ. Ví dụ nói hai nhà hàng xóm Giáp, Ất, quan hệ rất tốt, thường ăn cơm cùng nhau; Nhưng Ất nhìn trúng vợ Giáp, hắn cũng không cần giết Giáp đoạt vợ, mà ở trong bữa cơm bỏ vào lượng nhỏ kích thích tố nữ, dần dần công năng tình dục của Giáp giảm xuống, thân thể đặc thù nữ giới hóa, hơn nữa Ất kiên nhẫn theo đuổi, hai năm sau, rốt cuộc vợ Giáp ly hôn với Giáp, cùng chung sống với Ất. Về sau Ất sau khi say rượu phun ra sự thật, bằng không Giáp cũng không làm sao rõ chuyện gì xảy ra với mình."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhân tâm thời nay thật sự càng ngày càng hiểm ác."
Hàn Phong nói: "Tốt lắm, hãy nói chính sự đi. Về sau tôi đến Bắc Kinh, vợ của Tra Hiếu Lễ là Ngô thị, đã tái giá với trợ lý giám đốc khi đó là Mạch Địch. Tra Hiếu Lễ nghe nói căn bản quản lý sự vụ, nghiệp vụ của ngân hàng Hằng Phúc ở Bắc Kinh, về cơ bản đều là Mạch Địch thay hắn xử lý, do đó tôi mới nói hắn chết vì lười biếng. Hắn chết như thế nào sao? Hắn chết vì sự cố, năm ngoái có một chuyến máy bay chở hành khách phát sinh ngoài ý muốn, các anh còn nhớ không? Hắn chính là chết vì lần tai nạn máy bay đó. Nhưng mà, khi hắn còn sống thích trồng hoa, mà vừa vặn Vu Thành Long lại đưa cho hắn rất nhiều Thiết Cước Hải Đường và Ngân Trản Phượng Tiên Hoa."
Trần Dũng Quân nói: "Cái này thì có gì đáng chú ý?"
Hàn Phong nói: "Thiết Cước Hải Đường và Ngân Trản Phượng Tiên Hoa, mùi và phấn hoa của chúng nó, đều là những vật chất cực dễ dẫn đến ung thư biểu mô. Phương pháp giết người từ chất gây ung thư loại này, chia làm hai loại, có thuốc gây ung thư, tính phóng xạ gây ung thư, lợi dụng thực vật gây ung thư, được phân loại theo vấn đề trước. Mà từ thời gian phân chia, chậm chính là gây ung thư bằng cách tiếp xúc, mau thì có phương pháp bơm vào, bất kể loại phương pháp nào, đều rất khó phát hiện."
Rốt cuộc, Trần Dũng Quân cũng hỏi: "Cậu, làm sao cậu biết?"
Hàn Phong bĩu môi, chau mày, nhanh chóng hướng Lãnh Kính Hàn nháy mắt.
Lãnh Kính Hàn vội giải thích: "À, cậu ta ấy à, cậu ta là một trinh thám tư nhân, trước kia chuyên môn nghiên cứu phương diện này, cậu ta cũng thích nghiên cứu một vài vấn đề kỳ quái, mặc dù ra nghề muộn, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận, ở một ít phương diện chúng ta chưa đề cập, cậu ta quả thật cũng nhận được một ít tiến bộ." Hàn Phong âm thầm hướng Lãnh Kính Hàn bật ngón cái.
Trần Dũng Quân nói: "Nguyên lai là trinh thám tư nhân, vậy càng tài ba, thật sự là hậu sinh khả úy (kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh) . Vậy, hai vụ án này đều bất lợi với Vu Thành Long rồi."
Hàn Phong nói: "Không chỉ vậy, còn có lần trước chúng tôi ghé qua thành phố T, tai nạn xe của Tôn Hướng Hiền, sự tình phát sinh đột ngột, mặc dù gia đình nạn nhân không đồng ý làm khám nghiệm tử thi, nhưng phán đoán sơ bộ của chúng tôi, nạn nhân là chết vì trúng độc cấp tính. Mà trước khi sự việc phát sinh nửa giờ, cũng là Vu Thành Long đến phòng bệnh của nạn nhân. Còn có cái chết của Trang Khánh Long, vụ án ba năm trước đây, ông ta chết vì bệnh tim đột phát, nhưng căn cứ vào phân tích của chúng tôi, đó là có người cố ý dẫn dụ bệnh tim của ông ta phát tác, lại cố ý cầm đi thuốc trợ tim ông ta mang theo bên người, cứu giúp không có hiệu quả dẫn đến tử vong, khi ấy người ngồi sát Trang Khánh Long, chính là Vu Thành Long!"
Trần Dũng Quân nói: "Người hắn trù tính giết, đều là ủy viên cũ của ngân hàng Hằng Phúc nha, hắn tới cùng muốn làm gì chứ?"
Hàn Phong nói: "Bởi sự tình này mà tôi mới nghĩ đến việc liên hệ với Giang Vĩnh Đào, Giang Vĩnh Đào khi đó căn bản vẫn chưa phải chủ tịch, quyền cổ phần trong tay ông ta cũng ít đến đáng thương, do đó phái Vu Thành Long hành hung khắp nơi, hiểm độc thu những quyền cổ phần trong tay cổ đông lớn khác vào tay, không tiếc hết thảy thủ đoạn, để ông ta ngồi lên vị trí chủ tịch. Hiện tại, ông ta rốt cuộc đã như nguyện an nhàn, nhưng ông ta còn chưa thỏa mãn, ông ta thiết kế án mưu sát theo bảy tông tội, còn chưa giết đủ bảy người đâu, ông ta còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp lấy được những quyển cổ phần của cổ đông khác, lợi dụng cơ hội quyền cổ phần phân trí cải cách, tung lượng lớn cổ phiếu, từ đó thu hoạch khoản lợi kếch xù. Từ bề ngoài quyền cổ phần ông ta sở hữu, cùng quyền cổ phần ông ta âm thầm thao túng, chờ sau khi cổ phần ngân hàng Hằng Phúc sửa xong, ông ta chỉ cần giữ lại số cổ phiếu đủ để tiếp tục ghế chủ tịch, còn lại toàn bộ bán tống, phỏng chừng có thể từ đó thu lợi hơn ba trăm triệu đồng, lãi ròng!"
Trần, Lãnh hai người trợn mắt há mồm, Hàn Phong nói tiếp: "Hơn nữa, việc này vẫn chỉ là kế hoạch hiện tại đã hoàn thành của ông ta, tôi không dám khẳng định ông ta có thể tiếp tục giết ai nữa không, thẳng đến khi mười cổ đông lớn của ngân hàng Hằng Phúc đều bị giết sạch."
Trần Dũng Quân nói: "Thật sự là một thằng cha đa mưu túc trí."
Hàn Phong nói: "Lần này, trên vấn đề giết Lâm Chính, ông ta có thể nói là hao tổn tâm huyết, thiết kế chứa nhiều bí ẩn, ý đồ trì hoãn thời gian tra án của chúng ta, có thể tranh thủ được một ngày thì tính một ngày, chỉ chờ tin tức sửa cổ phiếu vừa tuyên bố, thì mọi sự liền thuận lợi! Cái gọi là án mạng trộm cướp nhà xưởng Lương Hưng Thịnh, án mạng người điên, án bẫy rập ở tứ hợp viện, vụ án chế tạo vũ khí, cùng với vụ án vượt biên ra khơi chúng ta vừa mới phá xong, đều là vì trì hoãn thời gian mà đặt ra một loại chướng ngại cho chúng ta, hơn nữa, tuyến đường ông ta vạch ra cực kỳ tốt, đến mới đây thôi, tôi vẫn như cũ chỉ là suy đoán suông mục đích và kế hoạch của ông ta, tôi căn bản không có một chút chứng cứ. Tất cả bố trí của ông ta ở thành phố H, đều do Đinh Nhất Tiếu xử lý thay, phần tử khủng bố vũ trang này cũng đều nghe theo Đinh Nhất Tiếu chỉ huy, do đó Đinh Nhất Tiếu vừa chết, tất cả đầu mối đều chặt đứt toàn bộ. Tôi hoài nghi Vu Thành Long có liên quan đến nhiều vụ án mạng, thật có vài vụ án đã lâu lắm rồi, cũng có vài vụ án bởi vì cục diện thành phố H hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát, vì thế tôi chưa từng có cơ hội nắm giữ chứng cứ xác thật được."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cũng không thể để bọn chúng cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy!"
Trần Dũng Quân nói: "Yên tâm, nếu Giang Vĩnh Đào chuyển dời lượng lớn quyền cổ phần đến dưới danh nghĩa mình, các đồng chí của cục kiểm tra rất nhanh sẽ điều tra được."
Hàn Phong nói: "Không dễ dàng như vậy đâu, ông ta từng quán triệt đủ loại cách, che dấu hành vi của mình, trên vấn đề sổ sách khẳng định cũng có thủ đoạn vô cùng cao minh."
Trần Dũng Quân còn chuẩn bị nói gì đó, điện thoại vang lên, ông ta nghe điện thoại xong, biến sắc, nói: "Ủy viên quản trị nổi danh của ngân hàng Hằng Phúc, đã chết ở khách sạn lớn hoa mỹ kia."
"Cái gì!" Lãnh Kính Hàn cùng Hàn Phong đồng thời kinh hô: "Tên là gì?" Hàn Phong hỏi.
Trần Dũng Quân nói: "Tên là Trần Thiên Thọ, đồng chí của sở cảnh sát khu vực đã chạy tới hiện trường."
Hàn Phong nói: "Mau, chúng ta cùng đi, bảo bọn họ bảo vệ hiện trường."
Trần Dũng Quân gọi hai người lên xe, một mặt dùng di động liên lạc với cảnh viên ở hiện trường.
Trên xe, Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Nhanh như vậy đã bắt đầu thu dây sao? Bụng dạ so với tưởng tượng của tôi còn thâm hơn."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Thu dây? Lần này là thu dây gì?"
Hàn Phong nói: "Không biết, chúng ta còn chưa điều tra đến đâu mà, ôi, đều do vụ án này liên quan quá rộng, có đôi khi quên mất nhiều chỗ. Còn nhớ không, đêm hôm đó, tôi nhìn thấy Trần Thiên Thọ, tôi quả quyết là hắn không sai, mà người đàn bà cùng hắn một chỗ kia --"
"Lô Phương!" Lãnh Kính Hàn đột ngột la hoảng lên, người đàn bà kia đóng vai trò quá quan trọng trong vụ án cái chết của Lâm Chính."
Hàn Phong nói: "Không sai! Bởi vì trở về thành phố H tôi mới nhớ ra người đàn bà kia là Lô Phương, nhất thời chưa liên hệ Trần Thiên Thọ với cả vụ án, nhưng hung thủ sợ chúng ta sẽ từ Trần Thiên Thọ tra ra gì đó, cho nên đã xuống tay trước. Nếu tôi sớm nghĩ ra một chút thì tốt rồi, nhưng hắn tổng cộng chỉ mới xuất hiện trước mắt tôi hai lần. Chậc. . . . . ." Hàn Phong vươn hai ngón tay, tựa hồ rất bất mãn.
Lúc này, Trần Dũng Quân nói: "Muốn bảo vệ hiện trường hình như không có khả năng lắm, nghe nói đã có rất nhiều người từng vào trong phòng tham quan."
"Hửm? Người chết còn có nhiều người đến tham quan như vậy?" Hàn Phong không tin lắm nói.
Trần Dũng Quân nói: "Không biết, chúng ta đến xem sẽ rõ."
Khi bọn họ chạy tới hiện trường, còn có rất nhiều người muốn chen vào phòng nhìn một cái, bất quá đều bị cảnh sát ngăn cản, đám người Hàn Phong chứng kiến hiện trường, cũng thất kinh!
Người chết có rất nhiều loại cách thức, nhưng chết kiểu như Trần Thiên Thọ có chút đặc biệt, một nam hai nữ, người trần truồng, đồng thời ngã trên giường, cũng khó trách rất nhiều người trước khi cảnh sát đến đã vào phòng tham quan. Phó cảnh sát trưởng của sở cảnh sát tự mang theo đội của mình, cùng bảy dân cảnh chấp hành công tác thủ hộ.
Hàn Phong nhìn hai nữ giới chết cùng Trần Thiên Thọ, biến sắc nói: "Khó trách phải cắt đứt sợi dây này, phương diện này thật là ẩn tàng đầu mối vô cùng trọng yếu, đáng tiếc chúng ta không sớm chú ý tới."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hai người phụ nữ này là --"
Hàn Phong chỉ vào một khối đồng thể bên trái, nói: "Lô Phương."
Lãnh Kính Hàn nói: "Ồ, kia là?"
Hàn Phong nói: "Thiện Yến Phi, cũng chính là người đàn bà kế thừa quyền cổ phần của Khải Khai Hoa, thật sự kỳ quái, tại sao ba người bọn họ lại ở cùng nhau?"
Ba cỗ thi thể tách ra cuộn lại, trong miệng có nước bọt, nhưng từ dấu vết hỗn độn và ô vật trên giường đến xem, ba người họ trước khi chết từng phát sinh hành vi tình dục. Lúc này, một người đàn ông trung niên mang theo hộp đồ nghề đi vào hiện trường vụ án, ông ta vừa vào cửa liền quát to: "Mấy người này, tại sao cách thi thể gần vậy? Như thế sẽ phá hỏng hiện trường, mấy người không biết sao?"
Hàn Phong quay đầu lại đánh giá người vừa đến, khoảng , m, mỏ nhọn tai khỉ, kính cận dày hình tròn, gầy trơ xương, tay xách cái rương, xương bàn tay cùng dây chằng đều lộ rõ ràng. Hàn Phong thầm nói: "Quá mất đồng bộ, thậm chí người so với mình còn gầy hơn. Thế này làm sao mà sống được tới giờ nhỉ?"
Người nọ vừa nhìn thấy Trần Dũng Quân ở đây, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói: "Trần cục trưởng, tôi không biết anh lại đích thân tới hiện trường, thật là ngại quá."
Trần Dũng Quân không để tâm nói: "Vị này chính là trưởng bộ phận pháp y của cục cảnh sát chúng tôi Uông Mạc Lương, đương nhiên không có cách nào so sánh được với pháp y của phòng điều tra hình sự các anh. Mạc Lương, vị này chính là Lãnh trưởng phòng của phòng điều tra hình sự thành phố H."
Uông Mạc Lương buông rương, đưa tay nói: "Nguyên lai ngài là Lãnh trưởng phòng, hân hạnh hân hạnh."
Lãnh Kính Hàn nói: "Xin chào."
Trần Dũng Quân lại nói: "Vị này chính là Hàn Phong, thám tử tư. Cũng là bạn tốt của Lãnh trưởng phòng."
Uông Mạc Lương chỉ gật đầu, Hàn Phong thầm nghĩ: "Người này, so vơi mình còn kiêu ngạo hơn nữa, diễn trò gì chứ!"
Uông Mạc Lương lại hỏi: "Lãnh trưởng phòng, nghe nói, Lưu Định Cường từng dạy ở học viện y học thành phố H, Lưu giáo sư ở chỗ các anh, không biết có phải thật không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Không sai, là ở chỗ chúng tôi. Anh ta là trưởng bộ phận pháp y của thành phố H."
Uông Mạc Lương cung kính nói: "Nguyên lai Lưu giáo sư thật sự ở chỗ các anh, xin thay tôi hướng thầy hỏi thăm sức khỏe, tôi là học trò của thầy ấy. Có cơ hội, tôi nhất định tự mình đi thăm thầy." Lãnh Kính Hàn gật đầu.
Trong lòng Hàn Phong sụt sịt nói: "Hứ, nguyên lai là học sinh của anh béo, tôi còn tưởng là người có địa vị gì chứ."
Trần Dũng Quân nói: "Mấy lời khách sáo để sau hãy nói, bắt đầu công tác thôi."
Uông Mạc Lương vừa bắt đầu kiểm tra vừa báo cáo kết quả nói: "Đã tử vong hơn giờ, là chết vào tối qua. Trước khi chết từng phát sinh hành vi tình dục, kết luận sơ bộ, là trúng độc thuốc dẫn đến tử vong. Không có dấu vết vật lộn, là chết trong lúc ngủ."
"Không có dấu vết vật lộn?" Hàn Phong hỏi: "Nếu như không có dấu vết vật lộn, bọn họ sẽ không trụi lủi nằm đó đúng không? Ít nhất cũng có khăn trải giường để đắp chứ?"
Uông Mạc Lương nói: "Có lẽ, có lẽ là người đến đây xem náo nhiệt đã làm mất. Chỗ này, dưới giường không phải sao."
Thừa dịp Uông Mạc Lương không chú ý, Hàn Phong một tờ khăn ăn lau tay nhỏ khách sạn cung cấp miễn phí cho vào trong túi quần, Lãnh Kính Hàn thấy được.
Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Loại chết kiểu này chúng ta từng gặp rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "A, cậu là nói tên phạm nhân bị bắt kia." Lãnh Kính Hàn nhớ, phạm nhân này miệng sùi bọt mép, nhưng trước khi chết giãy giụa vô cùng thống khổ.
Uông Mạc Lương còn đang thu gom bộ lông, dấu tay làm chứng cứ, Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Đi thôi, xin mời Trần cục trưởng mang bọn tôi đến chỗ Vu Thành Long."
Trần Dũng Quân nói: "Thế nào, không đợi kết quả kiểm tra của Mạc Lương sao?"
Hàn Phong nói: "Không cần, kết quả ở đây đã không quan trọng nữa, bọn chúng bắt đầu thu dây rồi, nhất định sẽ xuống tay với Vu Thành Long, tôi sợ đến chậm, lại trễ một bước."
Trần Dũng Quân nói: "Không cần quá lo lắng, Giang Hạo là cảnh sát ưu tú nhất trong cục của chúng tôi, cậu cũng thấy đấy, một thân cơ thể của anh ta, hơn nữa có kinh nghiệm phá án trên năm. Nếu muốn từ chỗ anh ta giết người, còn cần động một ít đầu óc đấy."
Trần Dũng Quân ngồi ghế phó lái, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn ngồi phía sau. Sau khi ba người lên xe, Lãnh Kính Hàn mới nói: "Cậu vừa rồi lấy cái gì đó?"
Hàn Phong móc khăn tay ra, trên khăn tay màu trắng dùng máu viết hai chữ "Dâm dục".
Lãnh Kính Hàn nói: "Vẫn. . . . . .Vẫn là bảy tông tội, cư nhiên một lần giết ba người!"
Hàn Phong nói: "Trần Thiên Thọ mới là nhân vật chính, mà Lô Phương cùng Thiện Yến Phi cũng chỉ là vai phụ mà thôi. Chúng ta gặp được một đối thủ cực kỳ độc ác đấy, mặc dù là đối với thủ hạ của chính mình, cũng dùng sự lừa gạt cùng trù tính mà đối đãi, không lưu tình chút nào."
Trần Dũng Quân nói: "Bảy tông tội? Chẳng phải đã giết bảy người rồi sao?"
Hàn Phong nói: "Không biết, nhưng trước mắt chúng ta chân chính nắm giữ chỉ có gắt gỏng, ngạo mạn, cùng dâm dục của lần này, còn lại cũng chỉ là suy đoán của tôi, chưa thể khẳng định."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nếu Trần Thiên Thọ là dâm dục, vậy Lâm Chính sẽ không phải là dâm dục nữa, ông ta tại sao lại chết chứ?"
Hàn Phong nói: "Không biết, có lẽ cũng không có nguyên nhân gì, hiện tại kẻ lập kế hoạch phía sau màn kia đã không cần so đo bảy tông tội gì nữa, y chỉ muốn mau chóng thanh trừ tất cả những kẻ biết rõ sự tình chúng ta đã nắm giữ, một khi mọi người đều chết sạch, chúng ta cũng sẽ không còn đầu mối nữa. Vu Thành Long, là đầu mối quan trọng cuối cùng mà chúng ta nắm giữ, sau Đinh Nhất Tiếu, bọn chúng không có lý do gì buông tha cho Vu Thành Long. A! Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra!" Hàn Phong lấy mẩu giấy nhỏ, chính là số di động Vu Thành Long viết cho anh, anh cầm mã số nói: "Mã số này, chính là số điện thoại di động cuối cùng Lâm Chính nghe trước khi chết đấy!"
Trần Dũng Quân cười nói: "Yên tâm, lần này nhất định có thể đuổi kịp trước khi bọn chúng đến chỗ Vu Thành Long." Ông ta vừa cười, vừa nghe điện thoại vừa gọi tới, nghe xong, nụ cười kia liền cương cứng trên mặt, sau đó ánh mắt trở nên thâm trầm, Hàn Phong nói khẽ với Lãnh Kính Hàn: "Tình hình không ổn."
Quả nhiên, cuối cùng Trần Dũng Quân dùng vẻ mặt xin lỗi nói: "Giang Hạo gọi điện báo, Vu Thành Long đã chết!"
"Cái gì!" Lãnh Kính Hàn kinh hô, Hàn Phong xòe năm ngón tay, che lên mặt, phát ra tiếng thở dài.
"Hắn chết thế nào?" Lãnh Kính Hàn lớn tiếng hỏi, Trần Dũng Quân lắc đầu, dùng một ngón tay chỉ bên đường nói: "Ngay phía trước."
"Hắn chết thế nào!" Hàn Phong lớn tiếng hỏi, một cảnh viên đeo kính đáp: "Chúng tôi vẫn luôn theo dõi Vu Thành Long đến đây, sau khi hắn vào nhà thì không bước ra nữa. Chúng tôi trông chừng ngay dưới lầu nhà hắn, về sau chúng tôi phát hiện một người phụ nữ hành tung khả nghi, trời nóng mà lại mang kính đen và khăn bông, vào cao ốc đối diện. Lúc ấy không ai trong chúng tôi chú ý đến, sau lại nghe được tiếng của cửa sổ vỡ, Giang cục phó nói đối diện có người, lập tức bảo chúng tôi chia thành hai đội, một đội đến lầu bốn đối diện điều tra phần tử khả nghi, đội khác thì theo Giang cục phó xông lên đó. Chúng tôi vừa lên nhìn, Vu Thành Long đã trúng đạn. Một đội khác ở trong phòng cao ốc đối diện phát hiện một vỏ đạn GSG, hiện tại Giang cục phó đang ở đó."
Trần Dũng Quân giậm chân nói: "Giang Hạo trước giờ vẫn rất cẩn thận, tại sao phát hiện kẻ khả nghi mà không ngăn lại kiểm tra."
Cảnh viên kia nói: "Khi người khả nghi xuất hiện, vừa vặn Giang cục phó, Giang cục phó rời đi trong chốc lát."
"Cái gì!" Trần Dũng Quân vừa trừng mắt, cảnh viên kia vội nói: "Anh, anh ấy đi mua thuốc lá."
Trần Dũng Quân lắc đầu nói: "Giang Hạo này, cái gì cũng tốt, chỉ có nghiện thuốc lá quá nặng, đặc biệt vài năm gần đây, nghiện thuốc lá càng ngày càng nặng, một ngày một gói. Đã sớm bảo cậu ta, phải cai đi, cậu ta vẫn không nghe, lần này xảy ra sơ suất lớn như thế, haiz. . . . . ."
Hàn Phong hoài nghi nói: "Tại sao anh ấy phải tự mình đi mua?"
Trần Dũng Quân giải thích: "Cậu không biết, cậu ta chung quy nói hiện giờ thuốc giả bán nhiều lắm, cậu ta đến giờ vẫn tự mình mua thuốc. Lần này xem tôi có phê bình cậu ta không cho biết!"
Hai cảnh viên nâng thi thể Vu Thành Long xuống lầu, Hàn Phong nói: "A, pháp y vẫn còn chưa tới, sao lại nâng người xuống rồi?"
Hai cảnh viên sửng sốt, một cảnh viên nâng phía sau hơi lùn nói: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy, đấu súng bỏ mình, còn, còn cần pháp y sao?" Hàn Phong nhìn vết thương của Vu Thành Long một chút, đầu trúng đạn, viên đạn xuyên qua não, chọc thủng trán, bắn khỏi ót, Hàn Phong lại tiến sát đến, ngửi ngửi vết thương, gãi gãi đầu, tựa hồ có chỗ nào đó không rõ.
Hàn Phong chuyển hướng Lãnh Kính Hàn, hỏi: "Quy củ của các anh đều quyết định như thế?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Việc này. . . . . ."
"Là tôi bảo bọn họ nâng xuống đấy." Một thanh âm vang dội từ xa xa vang lên, Giang Hạo, đại hán thân hình khôi ngô kia xoải bước đi tới.
Chẳng biết thế nào, Hàn Phong nhìn Giang Hạo, luôn có loại cảm giác nói không ra lời, cơ thể của anh ta thật sự là đô quá dữ dội, đã phát triển đến có chút biến dạng. Giang Hạo kia vừa đứng trước mặt Hàn Phong, Hàn Phong liền càng như cây mía được ép qua. Giang Hạo nói: "Hiện trường đã thăm dò, cũng để lại hình người, tôi sợ làm cho mọi người khủng hoảng, cho nên mới đưa ra quyết định nhanh chóng xử lý thi thể. Thừa dịp bây giờ còn chưa ai nhìn thấy, nhanh nâng lên xe."
Hai cảnh viên vội vàng nâng thi thể Vu Thành Long đi về hướng xe.
Trần Dũng Quân nói: "Như vậy cũng tốt, nếu để dân chúng biết có phát sinh vụ án đấu súng, nhất là ở thành phố H các anh vừa mới xảy ra vụ án bạo lực đặc biệt lớn, hiện giờ lòng người đang rất hoảng sợ."
Hàn Phong nói: "Tôi tới đó nhìn xem."
Trần Dũng Quân nói: "Chúng tôi ở bên dưới chờ cậu, Giang Hạo, cậu mang Tiểu Lưu đi theo cậu ấy."
Nhà Vu Thành Long ở lầu bốn, bên trong có thêm tầng, Hàn Phong vào cửa lại hỏi: "Cửa bị phá hủy?"
Giang Hạo nói: "Là tôi nổ súng. Lúc ấy trong lòng tôi sốt ruột, xông vào trước, bọn họ chưa đuổi kịp, tôi gõ cửa ba lần, không có phản ứng, tôi liền trực tiếp nổ súng, sau đó chạy vọt vào, liền nhìn thấy Vu Thành Long nằm dưới đất, ngay chỗ đó." Rất nhiều cảnh viên đều rõ ràng nghe được tiếng súng, khi đó bọn họ còn đang ở lầu hai.
Hàn Phong nói: "Không phải chứ, sao các anh chạy chậm vậy!"
Tiểu Lưu nói: "Cậu không biết, Giang cục phó chúng tôi từng tham gia thi đấu đoạt quán quân chạy cự ly ngắn cấp thành phố, tốc độ leo cầu thang càng nhanh hơn, anh ấy lên một tầng lầu chỉ cần hai bước. Người ta có bay trên cỏ, lướt trên nước, Giang cục phó chúng tôi đích thực chính là phóng qua lầu."
(Tiêu: bay trên cỏ lướt trên nước đều là chỉ giống như khinh công tốc độ cực nhanh chân không chạm đất :D)
Giang Hạo cười nói: "Nào có, đều là trước kia truy bắt tội phạm ma túy, chạy trong rừng rậm thành quen."
Bên ngoài là một ban công lộ thiên, có một bồn hoa nhỏ, loại hoa be bé, ngay phía dưới bồn hoa chính là nơi cảnh sát chờ đợi, Hàn Phong ghé vào tay vịn bồn hoa hướng ra ngoài nhìn, còn có thể nhìn thấy cảnh sát bận rộn dưới lầu. Cả ban công lộ thiên đều dùng cửa sổ thủy tinh trang trí lên, hình người biểu thị, Vu Thành Long nằm dưới song cửa, hiển nhiên khi ở trên ban công ngắm cảnh thì bị bắn chết. Hàn Phong chỉ vào lầu bốn khách sạn hướng nam đối diện nói: "Hung thủ nổ súng ở đó sao?"
Giang Hạo nói: "Đúng. Khi ấy chúng tôi cũng nghe được tiếng vỡ của thủy tinh vang lên, bởi vì trước khi Vu Thành Long về nhà, chưa có ai từng vào phòng, tôi lập tức nghĩ đến có thể là lính bắn tỉa làm, cho nên liền hướng lầu bốn cao ốc đối diện nhìn thoáng qua, cũng chỉ nhìn thấy bóng người nhoáng lên. Tôi lập tức phái người bọc đánh khách sạn nọ, nhưng vẫn để người kia chạy thoát."
Hàn Phong nhìn lỗ súng trên thủy tinh, hỏi: "Các anh cũng nghe được tiếng thủy tinh vang sao?"
Mấy cảnh viên đều nói: "Đúng vậy."
Hàn Phong lại hỏi: "Các anh đều chứng kiến lầu đối diện có bóng người sao?"
Mấy cảnh viên nhìn nhau, có người trầm tư, có người lắc đầu, vẫn là cảnh viên đeo kính kia nói: "Chỉ có Giang cục phó nhìn thấy, chúng tôi chưa từng thấy."
Giang Hạo nói: "Ừ, tôi phát hiện rất nhanh, mà hung thủ kia rời đi còn nhanh hơn, tôi cũng chỉ nhìn được một bóng lưng. Duy nhất có thể xác nhận chính là cô ta là nữ."
Hàn Phong nói: "Là nữ giới? Anh chắc chứ?"
Giang Hạo gật đầu, Hàn Phong lại hỏi: "Là tóc dài hay tóc ngắn?"
Giang Hạo chần chừ nói: "Cô ta bọc khăn trùm, bất quá, tôi nghĩ lại một chút, hẳn là tóc dài, ừm, là tóc dài."
Hàn Phong lại hỏi, "Cô ta tóc màu gì?"
Một cảnh viên tiếp lời: "Là màu vàng kim."
Hàn Phong nói: "Anh chắc chắn như vậy?"
Cảnh viên kia nói: "Ừ. Khi cô ta ở dưới lầu, tôi nhìn thấy vậy."
Hàn Phong xem xét cảnh vật trong phòng, lại hỏi: "Các anh tìm được viên đạn chưa? Đầu của Vu Thành Long bị nó đục đó."
Cảnh viên nói: "Còn chưa tìm được."
Giang Hạo chỉ vào một đầu ban công khác nói: "Việc này cũng không có gì kỳ quái, đường bay viên đạn thẳng tắp, cửa sổ bên kia đang mở, rất có khả năng bay ra ngoài."
Hàn Phong đi khắp nơi một vòng, gật đầu nói: "Ừm, không có gì nữa, chúng ta tiếp tục sang đối diện xem đi."
Lúc gần đi, Hàn Phong nhìn thoáng qua phía trên TV phòng khách, đặt một bức ảnh, Hàn Phong thừa dịp mọi người không chú ý, đem cả bức ảnh và khung hình lấy đi. Đó là bức hình Vu Thành Long chụp cùng Lô Phương.
Khách sạn tầng , Hàn Phong ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, anh hỏi: "Vỏ đạn phát hiện ở đâu?"
Giang Hạo nói: "Chỗ đó." Chỗ ngón tay anh ta chỉ, là một bình hoa trang trí.
Hàn Phong nói: "Phía sau lọ hoa?"
Giang Hạo gật đầu. Hàn Phong bỗng nhiên ló đầu ra, trong khe hở vách tường bên ngoài cửa sổ có vật gì đó, hơn phân nửa người đều treo lơ lửng ngoài cửa sổ. Hàn Phong mắt thấy sắp với tới vật kia, đột nhiên có người kéo chân anh lại, anh vừa cúi đầu nhìn, Giang Hạo đang cầm chân anh, Giang Hạo nói: "Cẩn thận một chút, cậu sắp té xuống rồi."
Hàn Phong lùi về, nói với Giang Hạo: "Tôi thấy phía trên có vật gì đó, tôi muốn gỡ nó xuống."
Giang Hạo nói: "Để tôi lấy."
Hàn Phong ở một bên chỉ huy nói: "Lên chút, lên chút, lại lên chút nữa, đúng, chính là chỗ đó, là gì thế?"
Giang Hạo nói: "Là một cây đinh có thể là khi xây nhà lưu lại. Cắm quá sâu, không nhổ ra được."
Giang Hạo lui về phòng, nói: "Chính là mẩu đinh sắt, có non nửa đoạn lộ ra ngoài, tất cả đều đã bị gỉ sét."
Hàn Phong lại thò đầu ra nhìn một chút, nói: "Tôi còn tưởng là gì, hóa ra là đinh sắt, trên đinh sắt có thứ gì không?"
Giang Hạo nói: "Không có."
Hàn Phong gật đầu nói: "Tốt lắm, cám ơn anh."
Giang Hạo nói: "Không có chi."
Hàn Phong xuống dưới lầu, chỗ góc đường, ngửa đầu nhìn, chính ngay phía dưới góc tường có đinh sắt kia, anh ngồi xổm xuống, lấy tay quẹt lên một dúm bụi trên mặt đất. Dúm bụi này, ngoại trừ bụi đất, còn có một chút gỉ sắt!
Hàn Phong phủi quần áo sạch sẽ, trở lại chỗ đám người Trần Dũng Quân, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"
Hàn Phong lắc đầu, Lãnh Kính Hàn thở dài nói: "Cứ như vậy, đầu mối của chúng ta lại chặt đứt toàn bộ. Chúng ta thật sự một chút chứng cứ cũng không có sao?"
Hàn Phong đột nhiên cười nói: "Cũng không phải một chút chứng cứ cũng không có, chứng cứ vẫn có một ít."
Giang Hạo vừa vặn xuống lầu, nghe được một câu cuối cùng, hỏi: "Cậu đã tìm được chứng cứ gì?"
Hàn Phong nói: "Không phải chứng cứ của vụ án giết người này, chứng cứ của tôi, là đang chỉ Giang Vĩnh Đào."
Giang Hạo không hiểu lắm, hỏi: "Chỉ ra Giang Vĩnh Đào? Chủ tịch tập đoàn Hằng Phúc? Ông ta có vấn đề gì?"
Trần Dũng Quân đem phân tích của Hàn Phong đại khái nói rõ một lần, Giang Hạo nói: "A! Việc này không xong rồi."
Hàn Phong nhạy cảm hỏi: "Sao rồi?"
Giang Hạo nói: "Đi giám thị Giang Vĩnh Đào chính là A Long, thằng nhóc kia làm việc luôn quên trước quên sau, nếu Giang Vĩnh Đào thật là chủ mưu, ông ta khẳng định sẽ nghĩ cách đào tẩu, A Long hơn phân nửa sẽ mất dấu thôi."
Trần Dũng Quân nói: "Nhà ga, sân bay, hải quan, biên phòng, cũng đã bày lưới, không sợ ông ta chạy trốn, chỉ sợ ông ta không trốn!"
Hàn Phong nói: "Tốt nhất vẫn nên gọi điện xác nhận một chút, miễn cho chúng ta lại uổng công một chuyến."
Trần Dũng Quân lập tức lấy di động ra, nói: "Alo, tôi là Trần cục trưởng, A Long, tình huống theo dõi giám thị của các cậu ở đó thế nào? Cái gì? Ông ta vào câu lạc bộ Chanel? Đã vào bao lâu? Có người theo vào không? Phải có thẻ hội viên? Các cậu sao không trình giấy chứng nhận hả? Các cậu tới cùng đang làm gì ở đó! Đi vào đã lâu như vậy, các cậu cũng không đến nghe ngóng một chút! Lập tức vào đó điều tra! Có tình huống gì lập tức báo cáo!"
Hàn Phong lắc đầu nói: "Xem ra cũng đã mất dấu."
Trần Dũng Quân nói: "Giang Vĩnh Đào tiến vào câu lạc bộ Chanel, đó là một câu lạc bộ cao cấp, yêu cầu thẻ hội viên mới có thể tiến vào, bọn họ theo tới cửa, liền canh giữ ở chỗ ấy. Nhưng mà, đã qua hai giờ rồi, bọn họ lại không nghĩ đến việc báo cáo tôi, cũng chưa vào xem xét, A Long này! Cậu ta làm việc cái kiểu gì ấy."
Điện thoại di động vang lên, Trần Dũng Quân nhanh chóng nhận nghe, ông đột nhiên giận dữ nói: "Cái gì! Đã đi hơn một giờ rồi! Cậu xem xem các cậu , còn ở đó làm gì! Lập tức nghe cho rõ, Giang Vĩnh Đào tới cùng đã đi đâu!" Ông hướng Giang Hạo nói: "Lập tức phái người, đến những nơi Giang Vĩnh Đào thường lui tới điều tra!"
Lãnh Kính Hàn nhắc nhở nói: "Còn có chỗ nào chúng ta không ngờ tới hay không?"
Trần Dũng Quân nói: "Không có khả năng, ông ta chỉ có nhiêu đó con đường. Ông ta mất tích ở câu lạc bộ Chanel, chỗ đó cách trạm xe lửa gần đây, ông ta có thể đáp xe lửa rời đi hay không?"
Hàn Phong cười đưa tay, nói: "Mượn điện thoại di động dùng một chút."
Anh cầm điện thoại di động của Trần Dũng Quân qua, sau khi bấm hỏi: "Alo, tôi là Hàn Phong. Nhìn thấy chủ tịch Giang Vĩnh Đào không?. . . . . .Ồ. . . . . .Vẫn một mình ngồi trong phòng sao? Đã một giờ. . . . . . Không có gì, chúng tôi có chút việc, muốn tìm ông ta nói chuyện. . . . . . Được, chúng tôi lập tức tới ngay. Tạm thời không cần thông báo ông ấy. . . . . . .Được, bye bye!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Gọi điện cho ai vậy?"
Hàn Phong trả điện thoại di động, nói: "Lên xem. Hy vọng Giang Vĩnh Đào đừng làm gì ngu ngốc."
Trần Dũng Quân hỏi: "Đi đâu?"
Hàn Phong nói: "Ngân hàng Hằng Phúc -- Cao ốc tổng bộ!"
Giang Hạo cũng lên xe nói: "Tất cả mọi người đi, lần này không thể để ông ta chạy nữa!"
Vài chiếc xe cảnh sát hú còi, nối đuôi nhau vút đi.
Trên xe, Lãnh Kính Hàn nói: "Người vừa rồi là ai?"
Hàn Phong nói: "Hiểu Quân."
Lãnh Kính Hàn kỳ quái nói: "Làm sao cậu biết Giang Vĩnh Đào sẽ trở về cao ốc tổng bộ chứ?"
Hàn Phong nói: "Rất đơn giản, ông ta trốn chạy quá vội vàng, ngay cả Đinh Nhất Tiếu cũng còn biết ôm tiền bỏ trốn, Giang Vĩnh Đào không thể hai tay trống trơn mà đi đúng không? Bởi vì hôm nay vẫn bị giám thị, do đó ông ta phải nghĩ một biện pháp, trở lại tổng công ty, để không làm cảnh sát hoài nghi, cũng không thể quá lộ liễu. Cho nên, ông ta lựa chọn tới gần chỗ bến xe để mất tích, khiến cảnh sát sốt ruột tìm kiếm, để ông ta quay về công ty tranh thủ thời gian tập hợp tài chính."
Lãnh Kính Hàn nói: "Những người này cũng quá ngu dốt, chẳng lẽ bọn chúng không biết, chạy thoát thân trước quan trọng hơn sao."
Hàn Phong nói: "Đó là suy nghĩ của anh, đối với một người tính toán trăm phương ngàn kế nhiều năm, tỉ mỉ trù tính một loạt kế mưu sát và âm mưu kinh tế, tiền, so với mạng bọn chúng còn quan trọng hơn."
Khi bọn họ đi tới ngân hàng Hằng Phúc, vừa vặn chứng kiến một chiếc xe cấp cứu cũng chạy đến cửa ngân hàng Hằng Phúc, cảnh sát cùng bác sĩ cơ hồ đồng thời xuống xe, Hàn Phong cười khổ nói: "Lại tới chậm một bước sao?"
Trang Hiểu Quân ở cửa, nhìn thấy Hàn Phong bọn họ xuống xe liền chạy sang, vội vã nói với Hàn Phong: "Sau khi anh gọi điện cho tôi, tôi cũng biết sự tình bất thường, bác Giang từ sau khi khảo sát ở Malaysia trở về, liền bộ dáng tâm sự nặng nề, tối qua lại có cảnh sát đến hỏi. Vừa rồi anh lại đột ngột gọi điện cho tôi, tôi lập tức ý thức được khả năng có chuyện gì sắp phát sinh. Cho nên tôi muốn trực tiếp đi hỏi bác Giang, hỏi ông ấy tới cùng xảy ra chuyện gì! Nhưng ông ấy. . . . . . Nhưng ông ấy. . . . . ." Trang Hiểu Quân nghẹn ngào, nói: "Ông ấy vậy mà đã uống thuốc độc!"
Hàn Phong nói: "Đừng có gấp, chúng ta đi nhìn xem."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu mau dẫn chúng tôi đi!"
Trang Hiểu Quân ở phía trước dẫn đường, một đám cảnh sát theo ở phía sau, Hàn Phong bỗng nhiên phát hiện, một thân ảnh tóc vàng yểu điệu, đang đi về hướng ngược lại với bọn họ, Hàn Phong mỉm cười, quay đầu đi.
Lãnh Kính Hàn bọn họ đi cùng các bác sĩ vào phòng.
Giang Vĩnh Đào ngã trên bàn, đồ đạc trên bàn làm việc quăng tứ phía, một bác sĩ tiến lên thăm dò hơi thở, nghe nhịp tim một chút, lại lắc đầu, Lãnh Kính Hàn tiến lên hỏi: "Có thể đoán được là trúng độc gì không?"
Bác sĩ nói: "Phải làm phân tích."
Trần Dũng Quân nói: "Xem ra, ông ta cũng biết mình trốn không thoát, cho nên mới sợ tội tự sát."
Lãnh Kính Hàn nhìn thi thể Giang Vĩnh Đào, nói: "Tại sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ kẻ chủ mưu cuối cùng, cũng dễ dàng bỏ mạng như vậy? Cậu nói đi Hàn Phong. Hàn Phong? Người đâu rồi?"
Giang Hạo nói: "Tôi tưởng cậu ấy vẫn đi theo phía sau tôi, các anh không nhìn thấy?"
Những cảnh viên còn lại đều nói không có, một cảnh viên chót nhất nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ muốn sớm đến hiện trường phát sinh án, không ai chú ý tới cậu ấy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Mau tìm, hung thủ giết người kia nói không chừng có vũ khí!"
Bãi đỗ xe ngầm, Tần Di xoải bước nhẹ nhàng tiến tới, thầm nghĩ: "Đám cảnh sát ngu ngốc, chờ các người làm rõ ràng thi thể Giang Vĩnh Đào xảy ra chuyện gì, ta đã sớm tự do rồi."
Phía trước đang đậu chiếc xe thể thao Ferrari cô ta yêu thích, nhưng bên cạnh xe đang đứng một người, người nọ cao mà gầy yếu, hai tay khoanh trước ngực, mặt mang theo nụ cười, hai mắt vẫn luôn dừng trên sàn nhà, nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: "Tần tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Để đám cảnh sát ngốc kia đi thăm dò thi thể của Giang Vĩnh Đào đi, chờ bọn họ điều tra rõ, ta đã sớm đã cao bay xa chạy rồi. Cô đang nghĩ vậy, đúng không!"
Tần Di ngạc nhiên nói: "Hàn. . . . . .Hàn Phong!"
__________________________________
Tiêu: Giang Hạo thật đáng ngờ =.= hừm hừm !