Lần đấu giá viên đan dược đầu tiên chốt lại với người thắng cuộc là Ngô Tích Cương với giá thắng cuộc là hai mươi hai ngàn linh ngọc hạ phẩm.
Điều này càng khiến cho Kinh Thiên cảm thấy hối tiếc.
Chỉ một viên đan dược đầu tiên đem ra đấu giá đã nhiều hơn số tiền mà Vạn Thương Bảo Các mua ba viên đan dược này từ tay anh.
“Tiếc a, ai biết được đấu giá lại có thể kiếm nhiều tiền đến vậy.
Chết tiệt”.
Kinh Thiên tiếc nuối lẩm bẩm, vì lần trước không nghe lời khuyên của Vạn Thương Bảo Các để lại đấu giá mà đem bán thẳng cho Vạn Thương Bảo Các, giờ nhìn một đống tiền tuột khỏi tay.
Âm thanh đấu giá lại tiếp tục vang lên.
Lần đấu giá này có thể còn sôi động hơn lần đấu giá thứ nhất.
Bởi giờ chỉ còn có hai viên Tẩy Tủy Đan mà thôi.
Nếu còn chần chừ thì cũng sẽ mất phần, nên lần đấu giá này có rất nhiều vị tiểu thư và công tử của các gia tộc tham gia đấu giá.
Mức giá liên tục được đưa ra để đẩy giá của Tẩy Tủy Đan lên.
Tuy nhiên mức tăng lại rất chậm, không có kẻ tham gia đấu giá quyết đoán như Ngô Tích Cương nên giá cả cũng chậm rãi tăng lên.
“Sáu nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
“Sáu nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm”
“Bảy nghìn linh ngọc hạ phẩm”
“Bảy nghìn một trăm linh ngọc hạ phẩm”.
…….
“Hai mươi nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm”.
Sau một hồi liên tục tăng giá từ từ thì mức giá của viên Tẩy Tủy Đan thứ hai cũng được đẩy lên tới hai mươi nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm.
Và lúc này tiếng tăng giá cũng không còn vang lên nữa.
Nữ đấu giá sư Bích Liên cũng đến lúc làm công việc của mình, giới thiệu khuyến khích các vị khách tăng giá thêm nữa.
Trong trường hợp không được thì tuyên bố người chiến thắng.
Trong lần đấu giá viên Tẩy Tủy Đan thứ hai này thì người chiến thắng là một vị công tử đến từ kinh thành của Cửu Long quốc thành Hoàng Long.
Có một điều đặc biệt là trong lần đấu giá này không có người của hoàng tộc Cửu Long quốc tham gia.
Bởi vì hoàng tộc không cho rằng một đấu giá hội của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các ở một thành nhỏ trong Cửu Long quốc sẽ đem ra đấu giá nhiều bảo vật.
Thêm vào đó các loại vũ khí cấp một, cấp hai, cấp ba thậm chí cả vũ khí cấp bốn thì Hoàng tộc lại không thiếu.
Do vậy họ không quan tâm đến buổi đấu giá này.
Các nhân sự tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ của Hoàng tộc dự kiến đến sát ngày diễn ra sự kiện thì họ mới tới thành Hoàng Long.
“Viên Tẩy Tủy Đan thứ hai cũng đã có chủ nhân.
Chúng ta chỉ còn một viên Tẩy Tủy Đan duy nhất.
Các vị khách quý nhanh tay ra giá để được sở hữu viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng này”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng cho lần đấu giá cuối cùng của Tẩy Tủy Đan sau khi thị nữ đã đổi một chiếc lọ chứa viên Tẩy Tủy Đan thứ ba lên giá.
“Quy tắc đấu giá vẫn như cũ.
Lần đấu giá viên Tẩy Tủy Đan thứ ba bắt đầu”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng phát hiệu cho cuộc đấu giá bắt đầu.
“Năm nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm”.
“Sáu nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
“Bảy nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
…….
“Hai mươi lăm nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
“Hai mươi sáu nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
“Hai mươi tám nghìn linh ngọc hạ phẩm”.
Lần đấu giá viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng này còn sôi động hơn hai lần đấu giá trước.
Giá của nó đã được đẩy lên kịch điểm, bởi nếu không mua được lần này thì không biết bao giờ mới có cơ hội để mua nữa.
Do đó nhiều vị công tử tiểu thư quyết tâm phải có bằng được viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng này.
Vì thế cuộc đấu giá diễn ra rất quyết liệt.
Cuối cùng viên Tẩy Tủy Đan thứ ba này được một vị tiểu thư thiên tài của một gia tộc đến từ một thành trì bên ngoài thành Vân Long mua được với giá hai mươi chín nghìn linh ngọc hạ phẩm.
Giá của nó còn cao hơn cả lần đấu giá đầu tiên mà Ngô Tích Cương đưa ra.
Tổng cộng cả ba lần đấu giá ba viên Tẩy Tủy Đan đã đem về cho Vạn Thương Bảo các hơn bảy mươi nghìn linh ngọc hạ phẩm.
Trong đó số vốn bỏ ra để mua của Kinh Thiên chỉ là mười lăm nghìn linh ngọc hạ phẩm.
Một thương vụ làm ăn quá hời của Vạn Thương Bảo Các.
Trong khi đó Kinh Thiên ngồi trong phòng khách quý suýt xoa than thở cho cái ngu dốt và thiếu hiểu biết của mình.
Một đống linh ngọc chạy vụt qua tay, tiếc mà không làm gì được.
“Một đống linh ngọc a”.
Kinh Thiên tiếc rẻ than thở.
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của nữ đấu giá sư Bích Liên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Kinh Thiên.
“Như các vị đã biết, sự kiện thám hiểm ‘tàn môn’ sẽ diễn ra vào năm ngày sau.
Hiện tại số danh ngạch tham dự sự kiện đã được Hồng Hạc Môn phân phối xuống các thành.
Trong số đó thành Vân Long sẽ đưa bốn mươi lăm danh ngạch dành cho tu luyện giả của trong thành.
Nhưng số lượng danh ngạch thì quá ít, mà số lượng tu luyện giả muốn tham gia lại quá nhiều.
Do đó thành chủ thành Vân Long đã giao cho Vạn Thương Bảo Các đứng ra đấu giá số danh ngạch này một cách công khai, minh bạch”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên đi vào phần cuối của buổi đấu giá nói.
Ngừng một lát nữ đấu giá sư Bích Liên tiếp tục giải thích thông tin đấu giá danh ngạch:
“Nếu đấu giá từng danh ngạch sẽ lần lượt đấu giá đến mươi lăm lần, điều này sẽ rất mất thời gian.
Đặc biệt mục đích của lần đấu giá danh ngạch này không phải là kiếm tiền mà là phân phối danh ngạch những người hữu duyên.
Do vậy vấn đề giá cả không phải là vấn đề quan trọng nhất”.
“Vậy Vạn Thương Bảo Các định đấu giá thế nào số danh ngạch này”.
Một tán tu trong hội trưởng lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên Vạn Thương Bảo Các đã suy nghĩ cách phân phối số danh ngạch này.
Mời đưa lên”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng ra hiệu.
Lúc này phía sau thị nữ đã đưa lên một chiếc giá, trên đó có bốn mươi lăm thẻ bài.
Đây là những thẻ bài được Hồng Hạc Môn tạo ra đặc biệt để phục vụ cho sự kiện này, trên mỗi thẻ bài đều có ký hiệu đặc biệt của Hồng Hạc Môn để chống làm giả.
Số lượng thẻ bài đã được Hồng Hạc Môn phân phối theo chỉ tiêu đã thống nhất và chuyển đến cho các nơi để phân phối xuống dưới.
Vạn Thương Bảo Các cũng đã nhận được số thẻ bài này để phục vụ cho đấu giá hội ngày hôm nay.
Nhìn số thẻ bài trên đài đấu giá, hầu hết những tán tu ở đây đều ao ước có được một chiếc.
Bởi dù thế nào thì mọi người đều có con em, có đủ tiêu chuẩn để tham gia sự kiện lần này.
Chỉ cần may mắn đoạt được một bảo vật nào đó, có thể thay đổi số phận của tu luyện giả, thậm chí có thể thay đổi số phận của cả một gia tộc.
Những bảo vật không dùng được có thể quyên tặng cho Hồng Hạc Môn cũng có thể nhận lại rất nhiều lợi ích cho cá nhân hoặc cho gia tộc.
“Do yêu cầu của thành chủ thành Vân Long, nên các gia tộc Mai gia, Phương gia, Ngô gia, Hoàng gia sẽ không được tham dự lần đấu giá số danh ngạch này.
Ngoài ra những tu luyện giả đến từ các thành khác ngoài thành Vân Long cũng sẽ không được tham dự tranh đoạt số danh ngạch này.
Hay có thể nói số danh ngạch này chỉ dành cho tu luyện giả của thành Vân Long”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng nói.
Thực ra với tài lực và nhân sự của Vạn Thương Bảo Các thì việc rà soát và kiểm tra xem tu luyện giả nào là của thành Vân Long, và tu luyện giả nào từ bên ngoài đến là điều không quá khó khăn.
Thêm vào đó với một con quái vật khổng lồ như Vạn Thương Bảo Các thì chẳng có tu luyện giả nào muốn gây sư, hay tìm phiền toái từ Vạn Thương Bảo Các cả.
Do đó khi quy tắc mà Vạn Thương Bảo Các đưa ra thì các tu luyện giả hầu hết đều tôn trọng và tuân thủ.
“Quy tắc tranh đoạt danh ngạch lần này có chút thay đổi.
Thay vì đấu giá thì các tu luyện giả đáp ứng đủ điều kiện tham gia tranh đoạt danh ngạch sẽ tiến hành đấu thầu danh ngạch”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng giải thích quy tắc lần đấu thầu này.
“Đấu thầu danh ngạch thế nào.
Bích Liên tiểu thư giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu rõ hơn”.
Một tu luyện giả từ một gia tộc nhỏ lên tiếng hỏi.
Lúc này trên sân khấu của đấu giá hội có hai thị nữ của Vạn Thương Bảo Các bước ra.
Một người trên tay bưng chiếc hòm tương tự hòm phiếu, người còn lại bưng một cái khay trên đó có một tập phiếu đã ghi sẵn mã số lên cả hai phần phiếu.
“Mỗi một tu luyện giả đủ điều kiện tham gia đấu thầu sẽ được phát một phiếu đấu thầu có hai phần.
Trên cả hai phần đó sẽ có mã số giống nhau để đối chiếu.
Người tham gia đấu thầu sẽ ghi số tiền sẽ thanh toán cho danh ngạch vào cả hai phần phiếu.
Một phần phiếu sẽ được bỏ vào chiếc hòm này.
Một phần phiếu thì người tham gia đấu thầu sẽ giữ lại để đối chiếu nếu trúng thầu thì sẽ cầm phiếu đó đến gặp quản sự của Vạn Thương Bảo Các thanh toán số tiền ghi trên phiếu và nhận thẻ bài danh ngạch”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng giải thích và chỉ vào số phiếu trên khay sau đó lại chỉ vào hòm phiếu mà thị nữ của Vạn Thương Bảo Các đang bưng trên sân khấu của buổi đấu giá.
“Giá cả đấu giá thế nào?” Lại một tu luyện giả lên tiếng hỏi.
Vì dù sao đây cũng là lần đầu Vạn Thương Bảo Các đưa ra cái quy tắc đấu thầu một lúc một đống danh ngạch này.
Do vậy có nhiều điều mọi người vẫn chưa hiểu lắm, và làm sao để biết được ai sẽ trúng thầu.
“Cái này đơn giản.
Trên mỗi phiếu có hai phần mà quý vị sẽ ghi số tiền sẽ trả cho danh ngạch tham gia sự kiện lần này.
Một phiếu giữ lại, và một phiếu sẽ bỏ vào chiếc hòm này.
Sau đó Vạn Thương Bảo Các sẽ kiểm tra toàn bộ số phiếu có trong hòm phiếu.
Bốn mươi lăm phiếu có ghi giá cao nhất sẽ là người trúng thầu, Vạn Thương Bảo Các sẽ công bố công khai để mọi người được biết”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng giải thích.
“Tất nhiên số tiền ghi trên phiếu thì tùy ý mọi người.
Ai muốn trả giá bao nhiêu thì tự điền vào phiếu thôi”.
Nữ đấu giá sư lại cười ma mị lên tiếng nói.
Sau khi giải thích quy tắc đấu giá, số phiếu đấu giá nhanh chóng được những nhân viên của Vạn Thương Bảo Các phân phối xuống phía dưới cho các tu luyện giả.
Tất nhiên những người không đủ điều kiện tham gia sự kiện này sẽ không nhận được phiếu đấu thầu.
Kinh Thiên cũng nhận được một phiếu tham gia đấu thầu lần này, người đưa phiếu cho anh là Ngọc Mai, thị nữ vẫn đứng ngoài phục vụ từ đầu buổi đấu giá này đến giờ.
là số phiếu của Kinh Thiên.
Có thể nói số lượng người tham gia đấu thầu bốn mươi lăm danh ngạch này không hề ít.
“Móa, có bốn mươi lăm cái danh ngạch mà có đến hàng nghìn người tham gia đấu thầu ư”.
Cầm trên tay phiếu đầu thầu Kinh Thiên cất tiếng ca thán.
“Có tất cả tổng cộng bao nhiêu phiếu đấu thầu?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi thị nữ Ngọc Mai.
“Cái này tiểu nữ không biết.
Vì những thông tin này chỉ có quản lý cấp cao của Vạn Thương Bảo Các mới biết.
Tiểu nữ chỉ có nhiệm vụ đưa phiếu đến cho công tử mà thôi.
Xin lỗi công tử”.
Ngọc Mai thi lễ nhẹ nhàng giải thích.
“Được rồi, chờ chút để ta cân nhắc chút”.
Kinh Thiên vừa cười vừa lên tiếng nói.
Dù sao cũng là làm ăn.
Chẳng ai lại đi công khai cả, như vậy thì sẽ không thu được lợi nhuận cao.
“Đặt giá bao nhiêu giờ nhỉ, không biết những người khác sẽ ghi giá thế nào?” Kinh Thiên lẩm bẩm cân nhắc.
Đây đúng là một trò chơi may rủi, không biết nên đặt giá thế nào cho hợp lý.
Cao quá thì sợ hố, mà thấp quá thì sợ không đạt được danh ngạch.
Cân nhắc đi cân nhắc lại cuối cùng Kinh Thiên cũng ghi số tiền lên cả hai phiếu đấu thầu.
Một phiếu anh giữ lại để đối chiếu, còn một phiếu thì anh gập lại đưa cho Ngọc Mai đem bỏ vào trong hòm phiếu.
Chỉ mất một lát toàn bộ số phiếu phát ra đều được bỏ vào trong hòm phiếu đấu thầu trên sân khấu đấu giá.
“Còn có vị khách quý nào chưa bỏ phiếu đấu thầu vào hòm phiếu không?” Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng hỏi sau một lát không thấy có ai lên bỏ phiếu vào trong hòm phiếu đấu thầu.
“Nếu không còn vị khách quý nào bỏ phiếu nữa, Vạn Thương Bảo Các sẽ tiến hành kiểm số phiếu này và công bố kết quả sau vài phút nữa”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên lên tiếng nói đồng thời ra hiệu cho thị nữ bê hòm phiếu vào trong kiểm kê.
Trong quá trình Vạn Thương Bảo Các kiểm kê kết quả cuối cùng của cuộc đấu giá danh ngạch, mọi người phía dưới bàn tán xôn xao.
Ai cũng không biết kết quả thế nào? Người này thăm dò người kia xem giá cả mọi người tham gia bỏ phiếu ra sao.
Nhưng tất cả mọi người ai cũng giữ khư khư giá mình bỏ thầu, chẳng ai nói thật cho người khác biết mình bỏ thầu giá như thế nào.
Tốc độ làm việc của Vạn Thương Bảo Các thực sự nhanh chóng, chỉ mất vài phút đồng hồ, họ đã kiểm kê xong kết quả toàn bộ số phiếu tham gia đấu thầu.
Một bản danh sách được đưa lên cho đấu giá sư Bích Liên.
“Kính thưa quý vị khách quý, tôi đã có kết quả của cuộc đấu thầu số lượng danh ngạch tham gia sự kiện ‘tàn môn’.
Bốn mươi lăm danh ngạch đã có chủ nhân”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên nói đến đây liền lập tức ngừng lại.
Cả hội trường đều im lặng chờ đợi thông báo từ nữ đấu giá sư để xem mình có phải là người đoạt được một trong số bốn mươi lăm danh ngạch đấu thầu này không.
Nữ đấu giá sư Bích Liên ậm è chưa công bố kết quả mà còn bồi thêm vài câu chuyện này kia, khiến cho mọi người tham gia buổi đấu giá này càng thêm hồi hộp chờ đợi.
Nhận thấy mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, nữ đấu giá sư Bích Liên liền công bố kết quả.
“Giá cao nhất được đưa ra là hai vạn ba trăm linh ngọc hạ phẩm cho một danh ngạch.
Giá thấp nhất trúng thầu là một vạn linh ngọc hạ phẩm.
Xin mời những vị khách quý đã trúng thầu trong lần đấu giá danh ngạch này đến gặp quản sự của Vạn Thương Bảo Các để thanh toán tiền và nhận thẻ bài tham dự sự kiện ‘tàn môn’ sắp tới”.
Nữ đấu giá sư Bích Liên một mạch công bố kết quả cuối cùng.
Dưới hội trường những người bỏ giá trúng thầu thì nhảy lên vui mừng sung sướng.
Còn những người đã lỡ bỏ giả thấp không trúng thầu thì mặt mày ủ rũ.
“May quá ta bỏ giá đúng một vạn linh ngọc hạ phẩm.
Không ngờ lại trúng thầu, có lẽ ta là người bỏ giá thấp nhất trúng thầu”.
Một tiếng nói vui vẻ kèm theo tiếng cười cất lên từ phía dưới hội trường.
“Ngươi có bán lại không ta trả ngươi một vạn hai trăm linh ngọc hạ phẩm”.
Một người ngần đó không trúng thầu lên tiếng mua lại.
“Ta trả ngươi một vạn một nghìn linh ngọc hạ phẩm, bán cho ta”.
Một người khác lên tiếng chen vào.
“Một Vạn hai nghìn linh ngọc hạ phẩm, ta mua”.
Lại âm thanh khác lên tiếng trả giá với người trúng thầu.
……
Dưới hội trường tiếng người lên tiếng trả giá, tiếng người từ chối bán xôn xao cả hội trường.
Vì sau khi công bố kết quả đấu thầu danh ngạch tham dự sự kiện ‘tàn môn’ thì buổi đấu giá hội của Vạn Thương Bảo Các cũng kết thúc, nên lúc này mọi người có thể tự do trao đổi, hoặc ra về.
Những người đã đấu giá được vật phẩm thì tới gặp những vị quản sự của Vạn Thương Bảo Các để thanh toán tiền và nhận vật phẩm đã đấu giá được.
Cùng lúc này trong phòng khách quý Kinh Thiên mới thở phào một tiếng.
Thật sự rất may mắn, mấy lần cân nhắc cuối cùng anh quyết định đưa ra giá một vạn hai trăm linh ngọc hạ phẩm.
Có thể nói là Kinh Thiên quyết định tất tay trong lần đấu thầu này, bởi sau khi thanh toán xong thì anh chỉ còn lại có một trăm linh ngọc hạ phẩm.
May mắn mà anh đã trúng thầu.
Có thể nói người phía dưới là người thứ bốn mươi lăm trúng thầu, còn Kinh Thiên là người thứ bốn mươi bốn.
Chỉ suýt nữa thôi là anh lỡ hẹn với thịnh hội lần này.
“Haiz, tí nữa thì ẹo, may mà vớt vát còn trúng một cái.
Đúng là không tiền mỗi bước đi đều khó.
Mạnh vì gạo bạo vì tiền a”.
Kinh Thiên lẩm bẩm, tự nhắc nhở mình có cơ hội thì lần tới phải tích trữ nhiều linh ngọc còn có lúc cần dùng..