Nghĩ vậy, chủ thịch Thường thoả mãn ôm chặt nhóc con trong lòng, nhắm mắt muốn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thường Thanh cảm thấy cổ mình lành lạnh. Đột nhiên tiếng chuông du dương vọng vào cái đầu đặc quánh, Thường Thanh nhọc nhằn mở mắt, thấy tia sáng chói mắt thoáng qua liền nhắm tịt mắt lại.
Đệt! Chủ tịch Thường thầm mắng một tiếng. Mình đúng là chim ưng ngủ gật bị gà mổ mắt.
Cái liếc mắt vừa nãy cũng đủ để anh ta thấy rõ, Trì Dã đang run run giơ tay, chuẩn bị kề dao lên cổ mình!
Rõ ràng tiếng chuông và việc Thường Thanh đột nhiên mở mắt đã doạ sợ Trì Dã, cậu nhắm mắt lại, hét to một tiếng rồi giơ dao lên, chém mạnh xuống. Tuy đồng chí Thường đã rất nhanh chân tránh đi nhưng vẫn bị chém vào vai.
Trì Dã chém một dao xong liền ném dao rồi ôm đầu gối khóc. Dù nhắm mắt nhưng cậu vẫn có thể tinh tường cảm giác được dao đã cắm vào thịt, thêm vào đó, tiếng hét thảm của Thường Thanh càng khiến cậu cảm thấy toàn thân mình dính đầy máu tươi, thậm chí hình ảnh máu thịt bắn ra còn xộc thẳng vào đầu cậu.
Trì Dã biết mình đã giết người, phải làm gì tiếp đây? Cậu đã không còn nghĩ được gì, chỉ có thể không ngừng tua lại màn chém người kia.
Nhưng khi cậu mở mắt, lại thấy Thường Thanh để lộ cánh tay trần, cúi người nhìn mình. Cậu liền kêu lên như trông thấy ma vậy!
Thường Thanh đá cậu ngã trên mặt đất: “Ngậm miệng lại! Kêu cái gì mà kêu?”
Mẹ nó, còn là người được giáo dục đại học không đấy! Bỏ qua văn, trực tiếp dùng võ, bị người ta thao liền lấy dao chém người à! Giờ cho dù là nữ cũng không thịnh hành cái trò kiên cường giữ trinh tiết như vậy đâu!
Cú chém này ác thật, đến giờ vẫn còn đau âm ỉ.
Nhặt con dao trên mặt đất lên, Thường Thanh sờ sờ lưỡi dao chưa mài, thầm kêu, nguy hiểm thật! Cái hồi dọn vào, thầy phong thuỷ có nói dù không nấu nướng thì trong nhà bếp cũng phải bày dao để trừ tà, làm mình cuống cuồng chạy ra ngoài mua con dao chưa mài lưỡi kia để bày.
Nhưng ngoài may mắn, Thường Thanh còn thấy tức giận, cực kỳ tức giận! Nếu dao đã mài lưỡi thì sao?
Mắt anh ta quét khắp bốn phía, rồi anh ta túm Trì Dã đang ngồi phịch dưới đất dậy, kéo cậu ra ban công. Bởi vì đây là nhà theo kiểu cũ nên trần tương đối cao, nhà chỉ có tầng nhưng lại cao tương đương tầng. Bấy giờ, nửa người Trì Dã bị treo giữa không trung, đầu chúc xuống, máu dồn hết lên mặt.
“Thế nào? Còn có thể giết người không? Hết muốn sống à? Vậy để tôi giúp cậu!”
Sắc trời chưa tối hẳn, nhưng mà đột nhiên bị người ta xách ra giữa không trung, nhìn mặt đất dưới chân lắc lư lắc lư, còn có gió đêm quanh quẩn bên tai thì quả thực là một trải nghiệm đáng sợ. Trì Dã liều mạng nắm lấy cánh tay Thường Thanh, nắm rất chặt, chặt đến mức móng tay cắm cả vào, nước mắt nước mũi cũng bị doạ đến mức khô gần hết.
Cánh tay mạnh mẽ của Thường Thanh vẫn giữ nguyên lấy phía sau cậu nhóc, tay còn lại gạt chậu hoa bên cạnh xuống. Một tiếng choang giòn tan xẹt qua màng tai.
“Một, hai, ba… đếm đến năm thì tới phiên cậu rơi xuống! Nghe tiếng thấy giòn không? Nhưng lúc cậu rơi xuống sẽ không có tiếng vang như vậy đâu, mà hẳn là ‘bịch’ ! Sau đó sẽ thấy dịch não vàng vàng trắng trắng chảy ra từ cái đầu bị ngã nên biến dạng, chậc chậc, vóc dáng này, tiếc thật…”
Thường Thanh đếm tới “năm”. Sau khi anh ta dùng sức đưa tay ra phía trước, rồi kéo cậu nhóc về, Trì Dã đã trở thành một con búp bê vô hồn!
Cậu là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, đánh nhẹ cha mẹ cũng thương cậu đến mức chả để một ngón tay chạm vào cậu.
Nhưng hôm nay, cậu bị họ Thường vừa đánh, vừa thao, vừa doạ, đây lần đầu tiên tiểu công tử được người cung phụng phải trải qua những việc như vậy. Dũng khí giết người cậu cố lấy khi phẫn nộ vì bị làm nhục mới nãy đã xẹp hết sạch.
Thường Thanh trong mắt cậu vẫn là một tên nịnh bợ thô bỉ, không có việc gì toàn đến nhà bọn họ, cái dáng cúi đầu khom lưng làm người ta một lần nhìn là một lần phiền. Đến khi nhà mình gặp chuyện, nghe các chú nói chính hắn ta đã tố cáo và giao nộp tài liệu cần thiết nhất. Bởi vì hắn ta mà không thể xoay chuyển được vụ án của cha. Vì thế, trên tên tuổi Thường Thanh lại thêm một cái mác tiểu nhân đê tiện.
Nhưng bây giờ, sau khi lột đi tầng tầng lớp lớp nguỵ trang, Trì Dã mới đột nhiên phát hiện đây là một con quỷ không có nhân tính. Lần đầu tiên Trì Dã biết cái gì gọi là sợ hãi vô cùng.
Thường Thanh nhìn đôi mắt mở to đầy sợ hãi kia, hài lòng nghiệm thu lực uy hiếp của mình.
Thường Thanh là ai chứ? Anh ta từ một kẻ khuân vác bò dần lên, cũng không chỉ dựa vào thủ đoạn, mà còn nhờ chút tàn nhẫn, trong số những công nhân xây dựng thô kệch, có mấy ai chịu nghe lời? Trừng trị một nụ hoa quả thực chỉ như ăn một bữa sáng.
Hôm nay không răn dạy thằng nhóc này thì chả khác gì giữ một quả bom hẹn giờ bên mình cả.
Bấy giờ, bảo vệ dưới lầu đã đi lên gõ cửa.
Vừa nãy khi tiệm ăn đưa đồ tới, bảo vệ đặt vào thang tải thực phẩm rồi chuyển lên phòng ngủ, sau đó bấm chuông, nhưng không thấy trên lầu có phản ứng gì. Đang lúc buồn bực thì thấy chậu hoa ở trên lầu rơi xuống, bảo vệ sợ xảy ra sự cố bèn vội vàng lên đây.
“Không sao đâu, lát nữa cậu thu dọn phía dưới nhé!”
Đuổi bảo vệ xong, Thường Thanh xoay người, một lần nữa ôm nhóc con đang co người lại về giường, tách hai chân cậu ra rồi hung ác đâm hạ thân đã cương cứng của mình vào.
“Ông thao mày! Nói! Còn dám giở trò không hả?”
Đau đớn nơi hạ thân chậm rãi khiến thần trí Trì Dã khôi phục. Mồ hôi rơi xuống của người đàn ông phía trên và mùi nam tính gay mũi nhắc rằng cậu còn sống, tất cả sợ hãi lại một lần nữa hoá thành nước mắt tuôn trào.
Thường Thanh để động tác hạ thân mình chậm lại, dán sát lên người Trì Dã rồi vươn cái lưỡi dày cẩn thận liếm sạch những giọt nước mắt ẩm ướt mằn mặn.
“Cậu ngoan ngoãn làm bé ngoan vâng lời thì sẽ không phải chịu khổ nữa, đừng làm anh Thường tức, không thì sẽ chỉnh chết cậu đó!”