Sáng hôm sau, người của Toà thánh rung vang tháp chuông, gọi mọi người trong thành phố đến quảng trường thẩm phán.
Giám mục đứng sừng sững trước cổng nhà thờ và nói lớn: “Đêm qua mụ phù thuỷ đã sử dụng thuật giả kim độc ác của ả để luyện chế một con quái vật kỳ dị, sau cuộc chiến khốc liệt của các kỵ sĩ, chúng ta cuối cùng đã chiến thắng cái ác.”
“Những điều này đủ để chứng minh, trong thành phố vẫn còn nữ phù thuỷ đang ẩn núp, tìm ra ả, giết chết ả! Bằng không quái vật vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện, dịch bệnh sẽ không dừng lại, tất cả người trong thành đều không thoát khỏi vận rủi.”
Sở Dương Băng lẫn trong đám đông nghe đến đây tim đập bình bịch, toàn ăn bậy nói bạ, số người mà giám mục đưa lên dàn thiêu cũng không phải một hai người, biết bao người đã chết như vậy làm sao vẫn còn nữ phù thuỷ được? Con quái vật xuất hiện đêm qua dường như đang chứng minh rằng trong thành phố vẫn đang ẩn giấu một thế lực tà ác nào đó, nhưng dân chúng trong thành phố chẳng những tin sái cổ mà còn chuẩn bị tiếp tay cho kẻ ác.
Sau khi kết thúc buổi thông báo, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lẫn theo dòng người, Sở Dương Băng nói nhỏ với Lục Phi Trầm: “Chúng ta làm gì tiếp theo đây?”
“Có lẽ Lương Hữu sẽ tiếp tục mang theo người của Toà thánh đi tìm bác sĩ mỏ chim.” Lục Phi Trầm nói: “Y muốn hợp tác với Toà thánh, vậy thì chắc chắn phải trợ giúp Toà thánh thu thập càng nhiều chứng cứ có liên quan đến ‘tà ác’, bác sĩ mỏ chim hoàn toàn là chứng cứ xác thực nhất.”
Sở Dương Băng trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Em cho rằng trên người bác sĩ mỏ chim vẫn còn có bí mật, anh có nhớ không, chúng ta đã chứng kiến quá trình chữa trị của gã hai lần, dường như gã đang che giấu ai đó hoặc thứ gì đó.”
“Em cho rằng thứ mà gã đang che giấu có khả năng liên quan đến nữ phù thuỷ thật sự.” Sở Dương Băng nói.
Nói đến đây, hai người tách khỏi đoàn người rẽ vào một hẻm xéo nhỏ, Lục Phi Trầm ép Sở Dương Băng trên vách tường, khẽ cười hỏi: “Sao thế, cái ải nữ phù thuỷ này cưng không qua được à? Toà thành đã từ bỏ thành phố này từ lâu, cái gọi là phù thuỷ chẳng qua là để bọn họ đánh lạc hướng những bất bình của dân chúng trong thành phố mà thôi.”
Nếu Tòa thánh phong tỏa toàn bộ thành phố mà không đưa ra được lý do hoặc không có bất kỳ lời giải thích nào, cư dân trong thành phố sẽ tràn đầy phẫn uất, tượng bằng đất sét vẫn còn ba phần lửa tính, phong toà thành phố chẳng khác nào bắt bọn họ ngồi không chờ chết? Nhưng vào đúng lúc ấy giám mục đã đứng lên tuyên bố luận điểm của mình.
Trong thành phố có một nhà thờ được xây dựng quy mô đến như thế cho thấy dân chúng trong thành sùng bái Chúa Cha đến cỡ nào. Vì vậy, cho dù vô lý đến mức nào, không nhất quán và tuân theo tính người đến đâu, thì luận điểm mà giám mục – người đại diện của Chúa Cha chính là nhành cỏ cứu mạng duy nhất đối với dân chúng ngoan đạo đang trong cơn tuyệt vọng này.
Sở Dương Băng hiểu hàm ý châm chọc trong lời nói của Lục Phi Trầm, bất đắc dĩ nói: “Trong gợi ý có nói ‘Xác chết chặn giữa dòng, tưới cho dục vọng khát máu. Đó là đĩa súp của phù thuỷ, chứa món súp đặc đã bị biến chất.’ Gợi ý luôn chính xác, trong thành chắc chắn có nữ phù thuỷ.”
“Hơn nữa nếu bỏ qua lời gợi ý, thì nhà thờ xương người, bóng ma của lũ trẻ bị giết chết, và con mèo trong đống xác chết mà chúng ta thấy, em không nghĩ những điều này tự xảy ra, phải có ai đó thao túng những hiện tượng này.”
Nói đến đây Sở Dương Băng dừng lại, cậu nhìn về phía Lục Phi Trầm, phát hiện đôi mắt còn để lộ ra bên ngoài của hắn đang ẩn chứa ý cười.
Cậu không khỏi nói: “Anh đã nghĩ ra từ lâu, lại còn để cho em nói.”
“Anh chỉ nghĩ rằng, em tiến bộ rất nhanh.” Lục Phi Trầm nhẹ giọng nói: “Anh nhớ lúc chúng ta tham gia câu chuyện ký túc xá, em luôn im lặng không nắm được mạch chuyện bị ẩn giấu.”
Sau đó, từ câu chuyện về chuyến xe bus, vực thẳm cho đến thành phố dịch bệnh này, Sở Dương Băng ngày càng có thể tóm tắt manh mối bí ẩn trong mỗi câu chuyện.
Nếu không có những người như Lục Phi Trầm hay Sở Dương Băng, chắc chắn họ sẽ vô cùng bị động trong câu chuyện “Thành phố dịch bệnh” này. Bởi vì câu chuyện này không có một tuyến chính rõ ràng nào, cũng không có một áp lực đáng sợ nào đẩy họ phải đi theo phương hướng nào.
Như “ Chuyện ma quái ở ký túc xá”, buổi tối vừa bắt đầu thì nhất định phải chơi trò chơi mới có thể mở ra mạch truyện, đây là một điều kiện khó khăn, chơi trò chơi sẽ gặp ma quỷ, đây là một loại áp lực kinh khủng khác. Điều kiện và áp lực tất nhiên sẽ khiến người tham dự mệt mỏi, nhưng ít nhất bọn họ biết cần phải làm gì.
“Thành phố dịch bệnh” lại khác, câu chuyện này cũng chưa nói nhất định phải tìm ra nữ phù thuỷ, cũng không nói cụ thể họ phải làm gì đã vứt cả đám vào trong thành phố tràn ngập dịch bệnh này. Nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ vô cùng bối rối, thậm chí không dám bước chân ra ngoài vì sự tồn tại của dịch bệnh, chọn cách tiếp tục lẩn trốn.
Nếu vậy thì, khi cái ngày mà Lương Hữu nói rằng Toà thánh sẽ từ bỏ thành phố này đến, e rằng họ sẽ chết trong mơ hồ.
Ngược lại Sở Dương Băng không quá rối rắm về vấn đề này, sự tiến bộ của năng lực diễn ra lặng lẽ, bởi cậu đi theo Lục Phi Trầm, chứng kiến được nhiều suy đoán và phân tích của hắn đối với những câu chuyện.
“Em đi theo anh, như vậy có tính là mưa dầm thấm đất không?” Sở Dương Băng nhẹ giọng hỏi.
Lục Phi Trầm nghe vậy dựa vào người Sở Dương Băng, dù bị ngăn cách bởi hai lớp vải nhưng cậu vẫn cảm giác được Lục Phi Trầm đang hôn lên môi và vành tai của mình, hắn nói: “Thế này mới tính là mưa dầm thấm đất nè.”
Sở Dương Băng vươn tay ôm eo Lục Phi Trầm một lúc, nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ mỏ chim sao?”
“Đi.” Lục Phi Trầm nói: “Có hai mục đích, thứ nhất, chúng ta đi thăm dò thử xem rốt cuộc bác sĩ mỏ chim đang che giấu điều gì, thứ hai, chúng ta có thể cải trang thành người nhặt xác giúp gã chế tạo thêm quái vật. Có quái vật, Toà thánh tự lo không xong sẽ không có hơi sức đâu đi hãm hại phụ nữ trong thành.”
Thật ra đây cũng là một lối thoát do câu chuyện đưa ra, mỗi câu chuyện sẽ không dễ dàng đẩy bất cứ ai vào hoàn cảnh tuyệt vọng, câu chuyện này có ác ý quá lớn đối với phụ nữ. Cho nên bác sĩ mỏ chim sẽ tạo ra quái vật để đánh lạc hướng Toà thánh, như vậy những người tham dự là nữ giới cũng có thể tiến hành hoạt động điều tra một cách an toàn.
Nhưng để bác sĩ mỏ chim tạo ra quái vật cũng có nguy hiểm, ví dụ như Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam, cũng bởi vị chạy trốn không kịp mới bị quái vật truy sát, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
“Chúng ta phải nhanh lên trước khi Lương Hữu kịp dẫn người của Toà thánh đến chỗ bác sĩ mỏ chim.” Lục Phi Trầm nói: “Anh cảm thấy bác sĩ mỏ chim không chỉ đơn giản như vậy đâu.”
Hai người thảo luận xong lại quay về hội họp với Lilith và Giang Chi Nhu, nói cho hai người họ tất cả suy đoán và kế hoạch của mình.
Lilith nói: “Nếu như suy đoán của hai người chính xác, đêm nay khi quái vật hấp dẫn sự chú ý của Toà thánh, tôi và Giang Chi Nhu sẽ quay lại chỗ nhà thờ kiểm tra. Dù sao hai người đều là nam giới, nếu câu chuyện này có liên quan đến nữ phù thuỷ, thì e rằng chúng tôi đi nhà thờ xương người mới có thể lấy được nhiều đầu mối hơn.”
Lục Phi Trầm không khuyên Lilith nhiều, chỉ dặn dò: “Cẩn thận.”
Đối với Lilith mà nói, câu chuyện này khiến cô vô cùng ức chế. Phạm vi hành động của cô và Giang Chi Nhu quá nhỏ, Lilith muốn đi là điều vô cùng dễ hiểu.
Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng nguỵ trang thành người nhặt xác, đưa những người sắp chết do nhiễm dịch bệnh đến chỗ bác sĩ mỏ chim.
Hai người họ nhìn bác sĩ mỏ chim tiếp tục “chữa trị” một người nữa, trong suốt quá trình đó Lục Phi Trầm liên tục trò chuyện cùng bác sĩ mỏ chim, nhưng lần này không có người ẩn núp trong nhà đá nữa.
Sở Dương Băng lặng lẽ tìm tòi vài vòng trong nhà, nhưng hoàn toàn không tìm ra được.
Nhận thấy quái vật sắp phục sinh khôi phục năng lực hành động, Lục Phi Trầm chỉ đành dẫn theo Sở Dương Băng rời đi trước.
Nhưng lần này, chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra.
E rằng bác sĩ mỏ chim đã nhìn thấu mục đích của họ, con quái vật mà gã biến đổi lần này có một đôi cánh bằng thịt mọc trên lưng, tuy không thể bay lượn nhưng di chuyển vô cùng nhanh chóng. Lục Phi Trầm kéo theo Sở Dương Băng rời đi chưa bao xa đã sắp bị đuổi kịp.
Nhận thấy con quái vật sắp đến gần, Lục Phi Trầm nhanh chóng quyết định nói với cậu: “Tách ra chạy!”
Trong thành có những người mặc áo choàng màu trắng của Toà thánh, tách ra chạy sau đó tìm đều họ cầu cứu chính là cách sống sót cao nhất cũng như lý trí nhất.
Nhưng tách ra chạy nghĩa là hai người mỗi người có % xác suất bịt quái vật truy đuổi, Lục Phi Trầm không để cho Sở Dương Băng có cơ hội phản đối đã rẽ sang một hướng khác.
Sở Dương Băng cũng không dừng lại, cậu nghiến răng chạy loạn xạ trong những con hẻm ngoằn ngoèo.
Đến khi cậu đã chạy xa được một khoảng mới phát hiện quái vật không đuổi theo mình, mà lại đuổi theo Lục Phi Trầm.
Sở Dương Băng dừng lại ở góc đường thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt màng che mặt của cậu. Lúc nãy chạy trối chết khiến cậu tiêu hao quá nhiều thể lực, nhưng hiện tại cậu đang vô cùng lo lắng cho Lục Phi Trầm.
Tim Sở Dương Băng nhảy bình bịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, một mặt là do cậu vừa mới chạy bán sống bán chết, mặt khác là bởi đang vô cùng lo lắng.
Cậu liên tục trấn an bản thân, người như Phương Tình Mỹ còn có phép phòng thân, Lục Phi Trầm mạnh hơn Phương Tình Mỹ bao nhiêu, chắc chắn sẽ có chiêu bài để đối phó với quái vật. Hơn nữa cậu nhìn những kỵ sĩ mặc giáp sắt ở xung quanh bắt đầu tụ tập về phía quái vật, chỉ cần Lục Phi Trầm cố gắng không bị đuổi kịp thì hắn sẽ không sao….
Sở Dương Băng nghỉ ngơi một lát chuẩn bị quay về nhà đá tụ họp với Lilith và Giang Chi Nhu, nhân tiện chờ Lục Phi Trầm quay lại luôn. Nhưng trên đường quay về lại nhà đá của mình, cậu bỗng nhiên cảm nhận được chuyện gì đó bất thường.
Cậu cũng không biết có bất thường ở đâu, nhưng trực giác của câu đang cảnh báo nguy hiểm. Cậu bắt đầu âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh, ở đây là một góc vắng vẻ, hai bên đều là những căn nhà đá có sơn chữ chết, trên đường vẫn còn một vài thi thể có lẽ do chưa kịp xử lý xong.
Rất bình thường, hết thảy đều rất bình thường, nhưng bỗng nhiên có một giọng nói của bé gái truyền đến bên người Sở Dương Băng.
“Anh ơi, anh đang tìm em sao?”
Bước chân của Sở Dương Băng đột nhiên dừng lại, cậu không dám tin nghiêng đầu nhìn, phát hiện tay trái của mình đang nắm tay một cô bé.
Cô gái bé nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách ảm đạm, một tay của nó đang nắm tay Sở Dương Băng, tay còn lại ôm một con mèo gầy trơ xương đầy sẹo.
Sở Dương Băng nhất thời không rét mà run.
Cô bé này xuất hiện từ khi nào, cậu đã nắm tay nó được bao lâu rồi? Trước khi cô bé mở miệng, cậu hoàn toàn không hề chú ý tới nó, như thế nó không hề có cảm giác tồn tại.
“Tại sao anh lại tìm em?” Giọng cô bé lạnh lùng một cách lạ thường: “Anh giống với những con quỷ mặc áo đỏ sao? Định thiêu chết em sao?”
Mồ hôi lạnh chảy khắp người Sở Dương Băng, cậu không dám làm ra hành động nào quá khích, rất tỉnh táo trả lời: “Không, không phải thế. Anh muốn bảo vệ em, anh có hai người chị gái, anh hi vọng bác sĩ có thể giúp anh bảo vệ hai chị ấy, cũng như bảo vệ những cô gái giống như họ.”
“Vậy sao?” Cô bé nghe vậy gật đầu nói: “Bác sĩ là người tốt, lúc ấy mèo con bị người đánh, em đuổi theo mèo con chạy ra ngoài, chạy đến con sông ngoài thành rồi trốn vào trong đó.”
“Em bị bệnh, bệnh rất nặng.” Cô bé thì thào nói: “Là bác sĩ tìm đến em và mèo con, bác sĩ trị bệnh cho em, nhưng lại không giỏi chữa bệnh cho mèo con.” “Sau khi khỏi bệnh, em phát hiện rất nhiều người không nhìn thấy em, những người bạn lúc trước của em chỉ có thể đến chơi với em vào buổi tối, em buồn lắm, cô đơn lắm.” Cô bé nắm tay Sở Băng hỏi: “Anh có muốn đến chơi với em không?”