Chương : Có thể nghe thấy tiếng vang vụn vặt trong bóng đêm
Lời tuyên bố thâm tình ấy rơi vào tai Tề Nhan lại có một cảm giác khác. Tay chân nàng lạnh lẽo, cả người đều run lên.
Lời này châm chọc đến cỡ nào? Đêm khuya nàng chạy tới tâm sự với nữ nhi của kẻ thù, còn được nghe đối phương nói như thế.
Tề Nhan thậm chí có thể tưởng tượng được, chờ đến khi chân tướng bị bại lộ, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ hận nàng đến mức nào.
Hoặc là nàng đích thân nói chân tướng cho Nam Cung Tĩnh Nữ, dùng dao đâm vào trái tim nàng ấy, cảm thụ dòng máu ấm của kẻ thù, sau đó ôm thân thể nàng ấy cho đến khi nó dần lạnh đi.
Hoặc là...
Nàng thất bại, tất cả âm mưu đều bị vạch trần. Trước khi bị phán quyết, nàng còn phải hứng chịu cơn phẫn nộ và thù hận vô bờ bến của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Là ba thước lụa trắng, hay là một ly rượu độc? Lấy thân phận nội thần của nàng...hẳn là không đến mức bị bêu đầu ở chợ.
Tề Nhan nhắm hai mắt lại, cánh tay đang ôm lấy vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ càng lúc càng siết chặt. Tề Nhan nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng lại không nghĩ tới việc tiêu tan hiềm khích, hoặc là bạch đầu giai lão.
Bạch đầu giai lão? Tề Nhan cũng hoảng sợ vì suy nghĩ của mình. Sao nàng có thể cùng nữ nhi của kẻ thù bạch đầu giai lão được cơ chứ? Nam Cung Tĩnh Nữ là nữ nhi của kẻ thù, hơn nữa các nàng đều là nữ tử!
Nữ tử...
Tiểu Điệp và Nam Cung Xu Nữ, cớ sao bọn họ có thể ở bên nhau?
Thấy Tề Nhan ôm mình rồi ngẩn người, Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng hỏi: "Đừng nghĩ nữa có được không? Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, mấy lời hòa ly mà Thôi Ngự sử nói, ngươi đừng để ở trong lòng."
Ánh mắt Tề Nhan dần khôi phục tiêu cự, nàng ngơ ngác nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, thần sắc có chút ý vị: "Điện hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hả?"
Tề Nhan: "Tối nay, thần có thể ngủ lại không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt: "Đã trễ thế này, ngươi còn có thể đi đâu?"
Tề Nhan: "Vậy là điện hạ đồng ý rồi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan: "Ta sẽ lệnh người chuẩn bị nước cho ngươi..."
Tề Nhan: "Thần đã tắm lúc còn ở thiên điện rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ thổi tắt đèn, hai người nắm tay đi đến mép giường. Bên ngoài điện, Thu Cúc đã treo đèn đỏ lên theo đúng quy củ.
Ánh sáng đỏ xuyên qua lớp giấy mỏng ở cửa sổ, phủ một tầng hào quang lên toàn bộ đồ vật trong điện.
Nam Cung Tĩnh Nữ nói với Tề Nhan: "Hôm nay ngươi ngủ ở bên trong đi. Bản cung đã phê chuẩn tấu chương xin nghỉ phép của ngươi, hiện giờ ngươi tạm thời không cần lên triều."
Vị Quốc nam tôn nữ ti, phu thê đi ngủ thì nam tử ngủ ở bên trong, nữ tử ngủ ở bên ngoài.
Nhưng bởi vì Tề Nhan là phò mã, cho nên hết thảy đều phải lấy công chúa làm đầu. Thành thân bảy năm nay, Tề Nhan vẫn luôn ngủ ở bên ngoài.
Tề Nhan: "Thần không dám."
Nam Cung Tĩnh Nữ rất kiên trì: "Ngày mai bản cung phải dậy sớm, gần đây ngươi làm việc quá vất vả, khí sắc thoạt nhìn cũng không tốt. Ngày mai ta sẽ bảo Ngự y viện phái người tới xem mạch cho ngươi, ngươi cứ yên tâm ngủ một đêm đi."
Tề Nhan suy nghĩ một lúc rồi yên lặng leo lên giường, nằm ở bên trong.
Nam Cung Tĩnh Nữ kéo chăn đắp cho cả hai, hỏi: "Lần trước, phụ hoàng đã nói gì với ngươi?"
Tề Nhan hắng giọng, nàng nói: "Bệ hạ không cho thần nói với điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Keo kiệt."
Tề Nhan: "Thần chỉ hy vọng...trước khi đi đến bước cuối cùng, điện hạ sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Dù có là lúc nào đi chăng nữa, bản cung đều tin ngươi."
Lòng Tề Nhan vô cùng đau xót, nàng cười nói: "Tạ điện hạ."
Nhịp tim của Nam Cung Tĩnh Nữ dần nhanh hơn, nàng chợt nhớ tới chuyện "nền tảng lập quốc" mà phụ hoàng đã nói.
Nhưng mà...tiếp thu là một chuyện, để nữ nhi gia chủ động mở miệng lại là một chuyện khác.
Nàng trầm mặc thật lâu rồi mới nói vòng vo: "Ta hỏi ngươi, khi đến Tấn Châu nhậm chức, ngươi thật sự cho rằng mình sẽ sống hết quãng đời còn lại ở Tấn Châu sao?"
Tề Nhan: "Khi đó thần vẫn chưa biết điện hạ chính là người ở phía sau màn, còn tưởng rằng đây là ý chỉ của bệ hạ. Bệ hạ yêu thương điện hạ, thần phạm phải sai lầm lớn như thế, còn khiến điện hạ thương tâm... Có lẽ tống cổ thần đến Tấn Châu chỉ là kế sách tạm thời, thần nghĩ sau đó bệ hạ sẽ ban cho thần và điện hạ hòa ly, sau đó tước chức quan của thần, biếm thành dân thường quay về nhân gian."
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nàng xoay người nhìn Tề Nhan: "Bản cung sẽ không hòa ly với ngươi."
Tề Nhan cũng xoay người lại, mặt đối mặt với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mấy ngày trước đây, phụ hoàng còn nói với bản cung..."
Giờ khắc này, Tề Nhan thần kỳ nhận ra chút "nguy hiểm", tuy không biết Nam Cung Nhượng đã nói gì với Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng cảm thấy nếu để Nam Cung Tĩnh Nữ nói tiếp thì sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra.
Vì thế Tề Nhan kiên quyết ngắt lời: "Thần có việc này muốn nói với điện hạ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm đỏ mặt, cũng may Tề Nhan "không thể nhìn thấy gì trong bóng đêm". Bị Tề Nhan cắt ngang, nàng cũng ngượng ngùng không biết nói gì thêm, vì thế liền nghe theo Tề Nhan: "Ừ, ngươi nói đi."
Tề Nhan: "Thần muốn về tư trạch ở một khoảng thời gian."
Điều đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ đến chính là Tiểu Điệp, tâm nàng lập tức lạnh đi.
Nàng càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên bật dậy và nhìn chằm chằm Tề Nhan: "Ngươi có ý gì?" Không quên được nữ nhân kia đúng không? Cũng đúng, các ngươi thậm chí còn có cả hài tử!
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu sai, nhưng không biết vì sao lòng nàng rất ngọt ngào. Nàng lần mò trong bóng đêm, nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ..."
Một tiếng "bang" vang lên, Nam Cung Tĩnh Nữ đánh vào tay Tề Nhan: "Đừng chạm vào ta!"
Tề Nhan không thể che giấu ý cười trên mặt, nàng đơn giản mỉm cười, không màng chút đau nhói ở mu bàn tay mà nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ.
Người sau giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không thoát được. Dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Tĩnh Nữ co chân đạp vào chân Tề Nhan: "Buông tay!"
Nhưng một cú này lại trúng vào bụng Tề Nhan. Tề Nhan đau đến nỗi hét lên một tiếng, nàng cong thân mình, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có chút hối hận, nhưng càng nhiều là phẫn nộ và thương tâm. Hốc mắt nàng cũng đỏ lên.
Tề Nhan túm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ không buông, tay còn lại thì ôm bụng. Nàng cũng loạng choạng ngồi dậy: "Điện hạ nghĩ gì vậy? Không phải như điện hạ nghĩ đâu..."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi dưới, nàng trừng mắt nhìn Tề Nhan, không nói lời nào.
Tề Nhan kéo Nam Cung Tĩnh Nữ, ngữ điệu của nàng như đang van nài, nàng nói: "Chúng ta nằm xuống có được không? Để thần chậm rãi nói cho điện hạ nghe."
Nam Cung Tĩnh Nữ giằng co trong chốc lát, không chịu nổi Tề Nhan thường xuyên lôi kéo, nàng liền nằm trở về.
Tề Nhan than một tiếng, nàng xích lại gần Nam Cung Tĩnh Nữ, dán ở bên tai đối phương và nói: "Điện hạ lại đá thần~."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Rốt cuộc ngươi có nói hay không?"
Tề Nhan vội vàng ôm lấy eo Nam Cung Tĩnh Nữ không cho đối phương chạy thoát, nàng giải thích: "Kỳ thi đình sắp diễn ra, danh sách tham gia hội khảo cũng được công bố, thần tin hai vị chủ khảo còn lại đã bắt đầu mở tiệc sư sinh để kết giao với học sinh. Thần thân là chủ khảo, có được ưu thế trời cho, nhưng nếu thần cứ ở trong cung thì sao những thí sinh đó có thể tới, có đúng như vậy không? Thật vất vả mới đi đến bước này, nếu như hai vị đại nhân kia nhanh chân đến trước thì chẳng phải những gì chúng ta làm thành công cốc hết rồi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc, sao nàng có thể quên chuyện này?
Tề Nhan tiếp tục nói: "Thần cũng muốn đến chỗ khác, nhưng mà không phải phò mã phủ đã bị cháy rồi sao? Thật sự không phải như điện hạ nghĩ."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút quẫn bách: "Bản cung không hề nghĩ gì cả!"
Tề Nhan cười hai tiếng: "Điện hạ...ghen sao?"
Mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn đỏ, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực Tề Nhan.
"Ai u!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Làm sao vậy?!"
Tề Nhan: "Cú đá lúc nãy của điện hạ còn mạnh hơn năm đó, thần...vô phúc tiêu thụ."
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng xấu hổ nhưng nàng cũng không biết làm sao. Rối rắm một lát, nàng vẫn hỏi: "Đá ở đâu? Để ta nhìn xem có được không?"
Lần này đổi thành Tề Nhan lúng túng, nhưng nàng vẫn nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, để đối phương sờ lên bụng mình: "Đau."
Gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ không ngừng nóng lên, nàng yên lặng xoa xoa cho Tề Nhan.
Tề Nhan bỗng nghĩ đến rất nhiều hình ảnh không đứng đắn, lại nhớ tới giọng nói kiều diễm ngoài cửa phòng Tiểu Điệp đêm đó. Hơi thở nàng ngưng trệ, mà nàng cũng nhanh chóng bắt lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan: "Điện hạ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Làm sao vậy? Ta làm ngươi đau sao?"
Tề Nhan: "Không, không phải...là, thần..."
Nam Cung Tĩnh Nữ rút tay về rồi xoay lưng qua, nàng có thể nghe rõ nhịp tim của mình.
Tề Nhan hít sâu mấy hơi, áp xuống sự khác thường trong lòng, nàng xích đến gần Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung đã biết, ta sẽ mau chóng mua nhà mới cho ngươi."
Tề Nhan đặt tay lên hông Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thây cốt của Thôi Ngự sử chưa lạnh mà thần lại đặt mua nhà mới rồi mở tiệc chiêu đãi khách khứa...e rằng thần sẽ chết đuối vì bị người đời phỉ nhổ mất."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi có ý gì? Càng muốn quay về tư trạch đúng không?"
Cuối cùng Tề Nhan cũng nói ra mục đích thật sự mà hôm nay nàng tới tìm Nam Cung Tĩnh Nữ: "Khi ở Tấn Châu, thần có thu lưu một cô nhi làm tùy tùng, chính là Tiền Thông, người đã cõng thần ra khỏi đám cháy."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung nhớ rõ, vết thương của hắn sao rồi?"
Tề Nhan: "Ngoại thương cơ bản đã khỏi, nhưng cánh tay của hắn có di chứng để lại, thân thủ không bằng lúc trước. Thần thấy hắn cứu chủ có công, muốn cho hắn vài mẫu ruộng tốt và vài tên tá điền để hắn về quê."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cũng được, để sau này bản cung tìm cho ngươi vài người có bản lĩnh. Ngươi cần bao nhiều bạc?"
Tề Nhan: "Chắc hai trăm lượng là đủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngày mai ta sẽ bảo Thu Cúc đưa cho ngươi năm trăm lượng."
Tề Nhan: "Tạ điện hạ, còn có một việc..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm."
Tề Nhan: "Ta thấy Tiền Thông tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh không tồi, tuổi...cũng xấp xỉ với vị kia trong tư trạch. Vì thế, thần muốn đích thân thúc đẩy mối duyên này, để nàng theo Tiền Thông về quê."
Tề Nhan suy nghĩ thật lâu, đau dài không bằng đau ngắn. Hiện tại tâm trí của Tiểu Điệp không được bình thường, cũng không biết đời này muội muội có thể khỏe lên hay không. Nhưng mà có một số việc, sớm muộn gì Tiểu Điệp sẽ biết, vì tránh cho muội muội rơi vào tâm ma, biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như nàng...không bằng để nàng làm người xấu.
Nàng tuyệt đối không cho phép Nam Cung Xu Nữ và muội muội nàng ở bên nhau, lý do phản đối cũng không phải vì đối phương là nữ tử.
Tiền Thông là nhi tử của Tiền Nguyên, trước kia nàng dẫn hắn theo cũng chỉ là vì muốn lấy hắn làm điều kiện để áp chế Tiền Nguyên. Hiện tại nàng đã thấy được sự trung thành của Tiền Nguyên, cũng chuẩn bị để Tiền Thông và Tiền Bảo đoàn tụ với phụ thân bọn họ, vừa lúc mượn cơ hội này đưa Tiểu Điệp rời xa nơi thị phi. Nàng đã xây dựng được thế lực của mình ở dân gian, bên ngoài có Tiền Nguyên, bên trong có Cốc Phong, giao muội muội cho bọn họ nàng cũng yên tâm. Hơn nữa, nàng vẫn luôn tìm kiếm nhi tử của Tiểu Điệp, đứa nhỏ ấy có một đôi mắt khác với người thường, hẳn là rất dễ tìm. Tìm được nó cũng có thể đền bù một chút thua thiệt với Tiểu Điệp.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút vui mừng, nhưng nàng không phải là hạng người nhẫn tâm, nàng do dự nói: "Nhưng mà...dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của Ngọc Tiêu. Tuy nàng ta không có danh phận, nhưng gả cho Tiền Thông cũng xem như là gả thấp... Sau này, nếu Ngọc Tiêu biết thì nó sẽ cảm thấy thế nào?"
Tề Nhan thở dài, bởi lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ quá thiện lương.
Tề Nhan: "Từ xưa đến nay, gia chủ đều có quyền tống cổ thiếp thất, huống chi là người không có danh phận chứ? Còn Ngọc Tiêu, để đứa nhỏ này không biết gì mới là tốt nhất."
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm lấy bàn tay mà Tề Nhan đang đặt bên hông nàng, nàng áy náy nói: "Kỳ thật...năm đó bản cung chỉ nhất thời giận dỗi, định đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ trả nữ nhi cho nàng ta." Có lẽ là đợi sau khi nàng và Tề Nhan có hài tử?
Tề Nhan: "Điện hạ không cần áy náy, đối với Ngọc Tiêu mà nói, như vậy mới là tốt nhất. Ít nhất hiện tại đứa nhỏ này là trưởng nữ của chúng ta, nàng có thể vui sướng lớn lên, sau này cũng tìm được một lang quân như ý. Nếu nàng được thiếp thất của phò mã sinh hạ thì lớn lên cũng chỉ có thể làm thiếp nhà người khác mà thôi."