Chương : Ô Lan thành nằm ở cuối thảo nguyên
Nam Cung Tĩnh Nữ đang xem cái gọi là chứng cứ, nhưng không biết vì sao chung trà đột nhiên vỡ tan, nước ấm tràn ra khắp bàn.
Nàng siết chặt xấp giấy thật dày, nhìn chung trà đã vỡ mà lâm vào trầm tư.
Từ buổi tối, nàng vẫn luôn cảm thấy khó yên, chung trà vỡ vụn càng khiến tâm trạng nàng tồi tệ hơn.
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định truyền Quan Thiên ty tới xem đây là điềm hung hay là điềm cát, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng liền từ bỏ ý định.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đứng lên đi, có lẽ là chung trà này đã cũ rồi. Ngươi dọn dẹp án thư trước, ngày mai kêu Nội đình ty đưa một bộ trà cụ mới đến đây, đổi hết những món cũ rích này cho ta."
Thu Cúc thở dài nhẹ nhõm, lập tức làm theo.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại ngồi xuống ghế, tiếp tục nhìn kỹ tấu chương trong tay.
Tạ An miêu tả hai chuyện này sinh động như thật, chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ một chữ đều không tin.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết Tề Nhan có tư trạch, hơn nữa đối phương cũng từng nói tư trạch này do bạn cũ tặng cho. Nếu đã là quà thì phải tặng một cách cam tâm tình nguyện, sao có thể bảo là tham ô nhận hối lộ?
Hơn nữa, vào năm Cảnh Gia thứ chín, Tề Nhan trở thành Hội Nguyên, kết thúc kỳ thi đình thì được chọn làm Thám Hoa và được chỉ hôn, đến cuối năm thì hai người mới thành thân. Trong khoảng thời gian này, Tề Nhan căn bản không có chức quan, sau đó thì lại dọn tới Trăn Trăn công chúa phủ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh: Sao nàng có thể không hiểu được chứ? Tạ An biết tin Tề Nhan trở thành Hội Nguyên, cho nên muốn nịnh bợ lấy lòng trước khi kỳ thi đình diễn ra mà thôi. Hiện giờ Tạ An vào ngục, cho nên hắn mới há mồm cắn loạn, muốn làm lớn chuyện này để giữ mạng.
Rất lâu trước khi hai người thành hôn, Nam Cung Tĩnh Nữ đã gặp Tề Nhan ở trên phố. Nàng nhớ hôm đó đối phương cuống quít chạy ra khỏi thư phòng, đụng vào Nhị tỷ nhà nàng, hiện giờ xem ra hẳn là Tề Nhan đến thư phòng bán chữ.
Tề Nhan là cô nhi, ở kinh thành ăn, mặc, ở, đi lại đều cần bạc, nếu Tề Nhan giống như lời Tạ An nói thì cần gì phải tự đi sỉ nhục mình? Tề Nhan có công danh, còn phải lưu lạc đến nỗi đi bán chữ hay sao?
Đến nỗi một trăm bức tranh chữ cổ kia, nói không lớn thì không lớn, không nhỏ thì cũng không nhỏ.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết Tề Nhan thích thơ yêu chữ, nói không chừng là Tạ An cố ý để đồ vật ở trong phủ hòng liên lụy Tề Nhan.
Còn có một vạn lượng ngân phiếu, Nam Cung Tĩnh Nữ càng cảm thấy lời này thật đúng là hoang đường. Nếu xem sổ sách thì khi đó phò mã phủ đã được xây xong, Tề Nhan cũng dọn ra ngoài.
Nam Cung Tĩnh Nữ mang một nửa đồ đạc trong kho công chúa phủ đến phò mã phủ, vàng thật bạc trắng có đến tận mấy rương, càng đừng nói là trân bảo được ngự tứ. Đó chính là của cải nàng tích cóp mười mấy năm! Trước số đồ đó, một vạn lượng cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Tề Nhan sẽ thiếu tiền sao? Cho dù có cần dùng gấp thì cứ nói với nàng một tiếng là được, hà tất bỏ gần tìm xa?
Nam Cung Tĩnh Nữ càng xem càng tức giận, hận không thể tìm người bắt Tạ An lại đây rồi đánh cho đối phương mấy roi.
Tức thì tức, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có vì vậy mà mất bình tĩnh: Vu hãm mệnh quan triều đình là tội nặng, dù Tạ An cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nhưng hắn cũng không đến mức ngu xuẩn như thế. Một vạn lượng bạc này, chờ Tề Nhan trở về nàng sẽ hỏi kỹ.
Nhưng trước mắt, chuyện của Tạ An không thể kéo dài được.
Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận đọc lời khai của Tạ An, chỉ trong kinh thành mà đã có hơn ba mươi vị quan viên lén kết giao với hắn, nơi khác thì có hơn một trăm vị từ lớn đến bé... Tạ An cũng thật tài khi có thể nhớ rõ số nợ này, xem ra không phải khi không mà Tạ gia giàu có phú quý nhiều năm như vậy.
Chuyện này có liên quan quá nhiều người, muốn lấy được bằng chứng thì nhanh nhất cũng phải mất hai năm. Có vài nơi cả đi lẫn về sẽ mất nửa năm, vì định tội một thương nhân mà lao sư động chúng như vậy thì có chút không hợp với thực tế.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã hiểu: Tạ An cũng biết, dù có tam đường hội thẩm thì vẫn rất khó tra được lời khai của hắn là thật hay giả, vì vậy hắn lợi dụng luật pháp của triều đình, làm người tố cáo để bảo mệnh. Có vẻ hắn muốn kéo dài tới khi Nam Cung Vọng hồi kinh, để hắn ta cứu cái mạng chó của hắn.
Một tiếng "phanh" vang lên, Nam Cung Tĩnh Nữ đánh mạnh vào bàn. Nàng giận mình cư nhiên sẽ bị một thương nhân kiềm chế, lại giận triều thần vậy mà xem thường pháp luật và cấu kết với thương nhân.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra, thủ vệ cách đó không xa lập tức chạy tới và quỳ gối phía trước cửa sổ: "Điện hạ có gì phân phó?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung ngắm cảnh, các ngươi lui ra đi."
Thị vệ: "Vâng!"
Đêm lạnh như nước, có thể ngờ ngợ nhìn thấy mây đen phiêu động, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện.
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: Nếu Tề Nhan ở bên cạnh nàng thì thật tốt, ít nhất người nọ có thể nghĩ kế cho nàng.
Triều đình quả nhiên quá sâu, lâu nay nàng sống ở cung vua, cái gì cũng đều không thể nhìn thấy. Nếu không có chuyện của Tạ An thì nàng còn tưởng rằng triều đình rất thái bình, nhưng không ngờ từ kinh thành đến địa phương đều đã hủ bại.
Lạc Bắc, thảo nguyên
Trong đêm đen, một bóng người lảo đảo lẻ loi đi ở đằng trước, một con ngựa đi theo phía sau nàng.
Kim Hoàn Ô vô cùng áy náy, nó thỉnh cầu Tề Nhan ngồi trên lưng nó mấy lần nhưng đều bị cự tuyệt. Nó rất thất vọng về bản thân, càng sợ chủ nhân cứ như vậy vứt bỏ nó, vì thế nó chạy theo Tề Nhan, một tấc cũng không rời.
Cánh tay trái Tề Nhan buông thõng bên người, vạt áo trước ngực bị máu tươi nhiễm đỏ. Tay phải nàng cầm một mồi lửa, nàng đang khom lưng tìm kiếm gì đó trên mặt đất.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, người đang cận kề cái chết như Tề Nhan bộc phát sức mạnh chưa từng có. Nàng lấy cây cung kẹp lại miệng sói để tránh nó cắn đứt cổ họng của nàng, sau đó nhân cơ hội dùng dao đâm loạn vào thân nó. Máu tươi phun đầy mặt và cả người nàng, cánh tay trái nàng cũng bị sói cắn bị thương.
Con sói cuối cùng ngã trên người Tề Nhan, không còn thở nữa. Tề Nhan mặc cho xác con sói đè lên người, nàng nằm trên mặt đất thở dốc thật lâu, sau khi khôi phục chút sức lực thì mới đẩy xác con sói kia ra.
Toàn thân nàng đều đang run rẩy, thử rất nhiều lần mới gắng gượng đứng lên được. Sống sót sau tai nạn nhưng Tề Nhan không có chút nào vui sướng, ngược lại còn cảm thấy mất mát và khổ sở vô cùng.
Nàng cưỡi ngựa quá tệ, liên tục bắn tên không trúng, cũng không chuẩn bị đủ mũi tên... Nếu như phụ thân còn sống, hẳn là người sẽ rất thất vọng về nàng.
Tuy Tề Nhan vờ làm người Vị Quốc, nhưng nàng chưa bao giờ quên thân phận thật của mình. Những gì nàng biểu hiện tối nay khác một trời một vực so với những gì nàng đã tưởng tượng.
Đây không phải là yêu cầu gì quá cao, nhưng vòng đi vòng lại mười mấy năm, Tề Nhan đột nhiên phát hiện thiên phú của nàng đã biến mất, mà nàng cũng dần mờ nhạt trong biển người.
Tề Nhan không có trách Kim Hoàn Ô, ngược lại nàng còn vô cùng áy náy với nó, là nàng đánh giá cao chính mình, cho nên Kim Hoàn Ô mới bị thương.
Nhưng Tề Nhan đã không còn sức để giải thích, nàng chỉ có thể để Kim Hoàn Ô chịu oan ức một lát.
Phụ thân từng nói với nàng: Răng và móng vuốt sói có độc, nếu không kịp thời xử lý thì sẽ bị thất tâm phong.
Ở gần hang sói có một loại lá màu xanh, chỉ cần giã nát và đắp ở miệng vết thương thì có thể giải được độc.
Nàng phải nhanh chóng tìm được loại lá này, xử lý miệng vết thương cho nàng và Kim Hoàn Ô.
Tề Nhan đã dùng chín trên mười mồi lửa mà nàng mang theo, cuối cùng nàng cũng tìm được hang sói. Theo một tiếng gầm nhẹ, tám con mắt xanh lục nhấp nháy trong cửa động tối đen.
Cơn ớn lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, Tề Nhan có làm sao cũng không ngờ sẽ là kết quả này...
Nàng đã kiệt sức, mà trong hang còn có bốn con sói!
Nhưng đám sói này không có lao tới, Tề Nhan dũng cảm giơ mồi lửa, nhìn vào phía trong.
Một con sói mẹ nhe răng phát ra tiếng gầm gừ, nó khom người cố chặn tầm mắt Tề Nhan lại. Một con sói con tò mò chui đầu ra khỏi bụng mẹ, lúc này Tề Nhan mới hoàn toàn hiểu rõ.
Trong lòng nàng không nói nên lời, nàng lui đến bên cạnh Kim Hoàn Ô, cởi tay nải và ném tất cả đồ vật có thể ăn được vào trong động, chỉ chừa lại cho mình một chút lương khô. Sau đó, nàng ngậm mồi lửa vào trong miệng, tay cầm dao găm, ngồi xổm xuống tìm kiếm thảo dược giải độc.
Trong hang truyền ra tiếng nức nở của bầy sói con đang ăn, sói mẹ không còn gầm nữa, nhưng nó vẫn mở to đôi mắt màu xanh và nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tề Nhan.
Có rồi! Tề Nhan tìm thấy rất nhiều phiến lá màu xanh. Nàng một hơi rút mười mấy cây, lui đến bên cạnh Kim Hoàn Ô rồi xoay người lên ngựa, rời khỏi hang sói.
Đi đến một mảnh đất trống, Tề Nhan xuống ngựa, nhét thảo dược vào trong miệng và nhấm nuốt. Nàng rải chút thuốc bột mà Tiền Thông cho nàng lên cánh tay, cắt một mảnh vải để băng bó. Sau đó, nàng đứng dậy đắp thuốc cho Kim Hoàn Ô, cũng đút vài cọng cho Kim Hoàn Ô ăn.
Làm xong tất cả, Tề Nhan mới vỗ cổ Kim Hoàn Ô và nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không thể bảo vệ ngươi."
Kim Hoàn Ô dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Tề Nhan, nó phì mũi và cọ cọ lên gương mặt nàng.
Nhân mã tâm ý tương thông, không cần giải thích quá nhiều.
Tề Nhan lấy lương khô và nước ngồi trên mặt đất, sau khi có chút sức lực, nàng liền thay một bộ quần áo sạch sẽ. Phát hiện áo trong cũng đã thấm đẫm máu sói, nhưng nàng cũng chỉ có thể mặc kệ.
Nàng đã xuất phát suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng đi tới điểm cực bắc ở thảo nguyên: Ô Lan thành.
Ô Lan Thành địa thế xa xôi, Nam Cung Nhượng cho rằng không nên tu sửa thành trì, cho nên nơi này vẫn giữ được dáng vấp lúc trước của thảo nguyên.
Tề Nhan kéo dây cương, nửa người trên cong lại, thân thể đung đưa theo từng bước đi của con ngựa.
Kim Hoàn Ô nghe thấy hơi người, nó lập tức nhắc nhở Tề Nhan. Tề Nhan liền ngồi thẳng, cố lấy tinh thần nhìn về phía xa. Vô số lều trại xuất hiện, cuối cùng thì nàng cũng tới Ô Lan thành rồi!
Tề Nhan cởi túi nước xuống, vẩy chút nước cuối cùng ấy lên mặt. Nàng lấy cổ tay áo lau vết bẩn trên mặt, kẹp bụng ngựa đi về hướng lều trại.
Đi được nửa đường, nàng bị một đội dũng sĩ thảo nguyên chặn đường.
Tề Nhan: "Ta là khâm sai nghênh đón Nhã Quý phi nương nương hồi cung, làm phiền các vị dẫn đường."
Người đối diện nói với bạn của hắn bằng ngôn ngữ thảo nguyên: "Công chúa đã từng dặn, nếu có người Vị Quốc có đôi mắt màu hổ phách tới thì dẫn hắn đến gặp nàng."
Tề Nhan nghe rõ đối phương gọi Cát Nhã là "công chúa" chứ không phải là "quý phi".
Người thảo nguyên kia cưỡi ngựa đi tới bên Tề Nhan, cầm dây cương của nàng và buộc vào yên ngựa. Hắn chạy về hướng lều trại, một đường thông suốt đi tới ngoài lều lớn.
"Công chúa, người Vị Quốc mà người nói đã tới rồi."
Trong lều truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, Cát Nhã bảo: "Dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chiêu đãi cho thật tốt."
Tề Nhan nhìn về phía lều trại, đáng tiếc bình phong ở cửa đã che tầm mắt của nàng lại.
Thảo nguyên cũng có dùng bình phong, nhưng vị trí bày biện và cách sử dụng ở đây hoàn toàn khác với Vị Quốc.
Ở thảo nguyên, bình phong được treo ở cửa lều, dùng để đặt yên ngựa và binh khí, tiện cho việc tác chiến bất cứ lúc nào.
Tề Nhan vô cùng hoảng hốt, vì sao lại có tiếng khóc trẻ con trong lều của Cát Nhã?
---
Các bạn đừng quên vote sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/