Chương : Vì quân tuyệt bút tạ sương khói
Trong lều lập tức trở nên yên tĩnh, khuôn mặt Nam Cung Vọng trắng bệch, hắn hoảng sợ nhìn Tề Nhan. Cát Nhã cũng dời mắt về phía Tề Nhan, Ba Âm càng đặt bàn tay to như quạt hương bồ của hắn ở sau lưng Tề Nhan, hơi dùng sức đẩy nàng.
Tề Nhan nhìn loan đao sắc bén trong tay và rơi vào im lặng.
Kể từ khi được người đeo mặt nạ cứu tới Vô Danh cốc, ngày qua ngày chịu đựng sự dạy dỗ tàn khốc của đối phương, không biết có bao nhiêu đêm Tề Nhan đều phải tưởng tượng đến lúc mình được chính tay đâm chết kẻ thù để có động lực gượng dậy.
Nàng muốn dùng loan đao đâm vào yết hầu của kẻ thù, nhìn đối phương hoảng sợ, sau đó sẽ lớn tiếng nói cho đối phương: Cái này gọi là nợ máu trả bằng máu!
Cuối cùng thì ngày thực hiện ước mơ cũng đã tới, mà nàng cũng đã chịu khổ suốt mười bảy năm trời!
Ngày này, rốt cuộc tới...
Ba Âm: "An đạt! Còn chờ cái gì nữa, mau gϊếŧ hắn!"
Tề Nhan siết chặt chuôi đao trong tay, nhưng sau đó nàng đã cất loan đao đi.
Một chút hy vọng lóe lên trong mắt Nam Cung Vọng: "Muội phu, chỉ cần ngươi buông tha ta thì chờ ta lên làm hoàng đế, ta nguyện ý cùng ngươi trị vì!"
Nói xong, hắn lập tức quỳ xuống rồi bắt đầu thề thốt.
Tề Nhan thậm chí còn không thèm liếc nhìn Nam Cung Vọng, nàng giải thích với Ba Âm bằng tiếng thảo nguyên: "Dẫu sao Nam Cung Vọng cũng là hoàng tử thành niên, sinh thời hắn chưa từng phạm tội, vì vậy dù có chết ở thảo nguyên thì quan tài của hắn cũng sẽ được mang về kinh thành để an táng. Lễ nghi của hoàng gia vô cùng phức tạp, hơn nữa có một hoàng tử vừa mới mất cách đây không lâu, chỉ sợ Nam Cung Nhượng sẽ đích thân xử lý hậu sự của Nam Cung Vọng, như vậy khó tránh khỏi khai quan. Đến lúc đó, người ta nhất định sẽ mở quan tài, đổi trang phục và bỏ thêm vài món đổ để tuẫn táng, chúng ta không thể để hắn bị thương được."
Thấy ánh mắt Ba Âm tràn ngập ngọn lửa phẫn nộ, Tề Nhan vỗ cánh tay thô tráng của hắn: "Không cần binh phù sao?"
Nghe thấy Tề Nhan giải thích như vậy, sắc mặt của Ba Âm mới tốt hơn một chút, hắn hỏi: "Vậy ngươi định xử lý hắn thế nào?"
Tề Nhan: "Trước tiên cho hắn ăn ngon uống tốt một đoạn thời gian, tìm một đại phu kê cho hắn phương thuốc trị vết thương trên mặt. Chờ đến khi vết thương hắn lành thì ngừng cho ăn uống, ta tin không bao lâu hắn sẽ chịu đựng không nổi rồi chết. Như vậy, cả ngự y của triều đình cũng không tra được nguyên nhân cái chết. Ta chỉ cần nói hắn bệnh nặng, không ăn uống nổi là được."
Ba Âm hừ lạnh: "Quá lợi cho hắn!"
Tề Nhan ngược lại nói với Cát Nhã: "Phần còn lại liền giao cho ngươi xử lý, trước khi hồi cung, ta muốn mang theo thi thể nguyên vẹn của Nam Cung Vọng về."
Cát Nhã gật đầu, không ai tiếp tục để ý đến Nam Cung Vọng nữa, bọn họ trực tiếp rời đi.
Nam Cung Vọng nằm liệt dưới đất, hắn còn tưởng rằng mình nhặt về một mạng, nhưng lại không ngờ cái chết càng tàn nhẫn hơn đang chờ hắn ở phía trước.
Lời của Tề Nhan tuy nói có sách mách có chứng, nhưng nàng chỉ có thể giấu được Ba Âm chứ không thể lừa được Cát Nhã. Dẫu Cát Nhã không có thân với Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng cũng nghe đồn Trăn Trăn công chúa yêu thương phò mã nhiều như thế nào. Bằng tâm trí và thủ đoạn của Tề Nhan, muốn giấu chuyện này dễ như trở bàn tay.
Nam Cung Nhượng chỉ là một ngọn đèn cũ có thể tắt bất cứ lúc nào, dù Nam Cung Vọng có chết thì bọn họ cũng sẽ giấu Nam Cung Nhượng.
Cho nên, ở trong mắt Cát Nhã, chỉ có một lý do khiến Tề Nhan không gϊếŧ Nam Cung Vọng: Tề Nhan không thắng được lòng mình!
Nếu nói nhiều năm qua Tề Nhan chưa hại bất cứ ai thì Cát Nhã sẽ không tin, nhưng dùng mưu kế gϊếŧ người và tự tay gϊếŧ người là hai chuyện khác nhau, đặc biệt người này vẫn là huynh trưởng đồng tông của Nam Cung Tĩnh Nữ!
Cát Nhã khẽ cười, thật sự là một đoạn nghiệt duyên.
Cát Nhã không khỏi có chút thông cảm cho Tề Nhan, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng một cao một thấp đi ở phía trước, bỗng nghĩ: Nếu năm đó Hãn Vương Xanh Lê bộ Tô Hách Ba Lỗ đồng ý hai tộc liên hôn, phân ra một ít đồng cỏ cho Đồ Ba bộ thì thảo nguyên cũng không đi đến ngày hôm nay.
Như vậy nàng thì sao? Hẳn là nàng cũng sẽ an tâm làm Vương phi của người này...
Cát Nhã thở dài, nàng dời mắt rồi cười thầm chính mình không thú vị, nàng vậy mà lại nghĩ đến những điều không thể hiểu được như thế.
Nàng không có ảo tưởng gì về Tề Nhan, chỉ là làm đương sự, chứng kiến cục diện từng bước đi đến tình trạng ngày hôm nay, nhiều thổn thức chỉ hóa thành một câu: Vận mệnh trêu ngươi.
---
Vào ngày thứ mười lăm Tề Nhan rời khỏi Yến Nhiên phủ, Ô Lan thành vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bên kia lạch trời Lạc thủy thì đã hoàn toàn rối tung.
Tính ra Tiền Thông cũng thật khờ, rõ ràng Tề Nhan đã dặn hắn chỉ cần sao chép lại lá thư hắn học thuộc, đưa lá thư kèm với ngọc bội cho tâm phúc để bọn họ đưa đến Chước Hoa công chúa phủ ở kinh thành là được.
Nhưng hắn thấy nội dung lá thư của Tề Nhan vô cùng khẩn cấp, lại cảm thấy mấy người có thể truyền tin đều không giỏi giang bằng hắn, vì thế hắn đi suốt đêm qua Lạc Xuyên, vượt bão táp tới kinh thành. Tiền Thông không nỡ cưỡi con ngựa Tề Nhan cho hắn, vì thế hắn gửi con ngựa ở sản nghiệp bờ Lạc thủy, sau đó đến chợ mua một con ngựa có thể đi đường dài. Trên đường đi, ước chừng Tiền Thông đã đổi mười mấy con ngựa, hơn nữa còn không dám ngủ tròn giấc, cuối cùng cũng tới kinh thành.
Đích đến đã gần ngay trước mắt, Tiền Thông lại càng thêm vội vàng. Con đường đến Chước Hoa công chúa phủ quản lý xe ngựa ra vào rất chặt chẽ, những thị vệ đó thấy Tiền Thông phong trần mệt mỏi lại cưỡi ngựa, vì thế bọn họ muốn hắn xuống ngựa để điều tra. Tiền Thông nhét lá thư của Tề Nhan trong lồng ngực, sao hắn có thể để người khác tra xét được? Vì thế Tiền Thông cả gan xông vào, không chỉ khiến thị vệ tuần tra trên phố hoảng loạn mà còn kinh động cả Tuần Phòng doanh ở kinh thành.
Tới ngoài Chước Hoa công chúa phủ, Tiền Thông thấy truy binh tới gần thì trực tiếp giẫm lên con sư tử bằng đá ở cổng, trèo tường vọt vào trong.
Lần này thật sự giống như là ong vỡ tổ. Nếu Chước Hoa điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đám người bọn họ đều sẽ bị liên lụy. Vì thế thị vệ gõ cửa, trèo tường vào và đi báo tin...hoàn toàn hỗn loạn.
Tiền Thông gặp ai cũng lập tức hỏi Nam Cung Xu Nữ đang ở đâu, nhưng hạ nhân trong phủ nào dám nói cho hắn? May mà cuối cùng nữ quan chưởng sự Bách Hợp ra mặt, đối phương nhận ra Tiền Thông nên dẫn hắn tới một nơi yên lặng dò hỏi nguyên do, sau đó mới dẫn hắn đến gặp Nam Cung Xu Nữ.
Sau đó Bách Hợp nhận được tin thị vệ tuần tra xông vào phủ bắt thích khách, thậm chí trưởng quan của Tuần Phòng doanh còn dẫn theo mấy trăm người chạy tới đây. Bá tánh sợ tới mức đóng cửa không ra, mấy cửa hàng và người bán rong còn trực tiếp thu sạp.
Kinh thành đã xảy ra chuyện! Không biết là ai đưa ra suy đoán này trước, chỉ biết tin này nhanh chóng truyền đi khắp kinh thành.
Tuy Bách Hợp đã tự mình ra mặt giải thích, nhưng tin này vẫn không ngừng lan đi.
Chẳng trách bá tánh kinh thành mẫn cảm như thế. Nếu như là bình thường thì sẽ không nhấc lên sóng to gió lớn như vậy, nhưng thật tình thì mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện!
Đầu tiên là vụ án vu cổ oanh oanh liệt liệt, tất cả phạm nhân đều bị đẩy đến cửa chợ để chém đầu, khiến cho gạch đường đều bị nhuộm đỏ, vài tháng sau mới phai màu. Sau đó nhiều nơi gặp ngập úng, một lượng lớn nạn dân chạy vào kinh thành, khiến cho trị an ở kinh thành giảm xuống, đến nỗi rất nhiều hộ phải nuôi chó săn trông nhà như ở nông thôn. Sau khi phò mã phủ gặp hỏa hoạn, dường như những chuyện xui xẻ không ngừng xảy ra.
Cảnh Vương chưa đến hai mươi mà đã qua đời, thế gia lừng lẫy trăm năm như Tạ phủ cũng sụp đổ.
Tạ An có sức ảnh hưởng rất lớn tới bá tánh kinh thành, gần một phần ba cửa hàng ở kinh thành hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với vị Tạ đại quan nhân này. Khi tam đường hội thẩm, quan binh thường bắt vài người đi vào thẩm vấn, cứ như vậy bá tánh ở kinh thành vô cùng sợ hãi.
Nam Cung Xu Nữ nhìn thấy Tiền Thông thì rất hoảng sợ, một lúc sau nàng mới nhớ ra thân phận của hắn.
Nam Cung Xu Nữ: "Không phải ngươi đã đến Lạc Bắc rồi sao? Cớ sao một mình trở về?"
Tiền Thông quỳ xuống đất, hắn lấy phong thư được gói bằng giấy dầu và ngọc bội của Tề Nhan ra khỏi lồng ngực, nâng qua đỉnh đầu: "Cấp tốc, khấu thỉnh điện hạ vào cung chuyển giao cho Trăn Trăn điện hạ."
Sắc mặt Nam Cung Xu Nữ lập tức ngưng trọng. Tiền Thông hoàn thành sứ mệnh, lúc này thần kinh hắn mới dám nơi lỏng, hắn mỉm cười một cách suy yếu rồi ngã xuống đất.
Nam Cung Xu Nữ kinh hãi hô lên một tiếng, nàng lấy hết can đảm kiểm tra hơi thở của Tiền Thông, phát hiện hắn chỉ ngất xỉu thì nàng mới thở dài nhẹ nhõm. Nam Cung Xu Nữ sai người nâng Tiền Thông về phòng cho khách, còn nàng thì lập tức xuất phát vào cung, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Ở trên xe ngựa, Nam Cung Xu Nữ từng muốn mở thư ra xem, nhưng trực giác nói cho nàng: Tiền Thông cấp bách như vậy không phải vì Lạc Bắc sinh biến mà là vì chủ nhân Tề Nhan của hắn đã xảy ra chuyện.
Khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với Tiểu Điệp, Nam Cung Xu Nữ cũng dần phát hiện tình cảm Tiểu Điệp dành cho Tề Nhan không phải tình yêu mà càng giống như là tình thân.
Nàng không biết giữa Tiểu Điệp và Tề Nhan đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Tề Nhan xảy ra chuyện thì Tiểu Điệp sẽ phát bệnh.
Nam Cung Xu Nữ mãi trầm ngâm, cuối cùng áp xuống ý niệm này.
Đã được ủy thác thì phải làm hết sức mình, chút phẩm cách này nàng vẫn phải có.
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa lúc phê xong tấu chương, nghe nói Nhị tỷ tới nàng tất nhiên là vui mừng. Nàng lấy tấm lụa vàng che lại án thư, mệnh Trần Truyện Tự canh giữ ở cửa, một mình đi về chính sảnh.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao hôm nay Nhị tỷ rảnh rỗi vào cung?" Từ khi có được "giai nhân", đã lâu Nhị tỷ không có tới thăm nàng, nhiều nhất cũng là đi thăm Ngọc Tiêu mà thôi.
Nam Cung Xu Nữ: "Các ngươi lui xuống trước đi, tỷ muội chúng ta muốn nói chút chuyện riêng tư."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Tĩnh Nữ dần biến mất. Nàng hiểu, nếu Nam Cung Xu Nữ không có chuyện cấp tốc thì tuyệt đối sẽ không lấy giọng khách át giọng chủ.
Nam Cung Xu Nữ lấy một vật từ trong lồng ngực ra, khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức trắng bệch, nàng nhận ra đó là ngọc bội bên cạnh Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức xé rách phong thư ở trước mặt Nam Cung Xu Nữ, nàng cầm lá thư, đứng sững ngay tại chỗ. Nội dung lá thư chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng lại khiến nàng đọc hết lần này đến lần khác. Lá thư rơi xuống đất, mà thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ cũng lung lay.
Nam Cung Xu Nữ: "Cẩn thận!" Nàng đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xuống ghế: "Xảy ra chuyện gì?"
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ xuất thần, Nam Cung Xu Nữ xoay người nhặt lá thư rơi trên đất, chỉ thấy:
Điện hạ, thấy chữ như thấy mặt.
Ngày sáu tháng sáu năm Cảnh Gia thứ mười lăm, thần đến Yến Nhiên phủ.
Nhưng trong lúc nói chuyện, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim có nhiều lời đi quá giới hạn. Thần niệm tình hắn không quen lễ tiết, cũng có lẽ là vô tình, nhưng vì sợ A Nỗ Kim có tâm làm phản nên thần đã tự mình thâm nhập để bí mật điều tra.
Cho đến thời điểm này, thần cũng không có chứng cứ xác thực, khẩn cầu điện hạ chớ kích động. Tuy nhiên cũng không thể không phòng bị, vì thế xin điện hạ sớm bố trí lực lượng đề phòng.
Đang lúc thời buổi rối loạn, việc bố trí lực lượng canh gác không nên được công khai. Nếu tin này lộ ra thì nước sẽ loạn, đến lúc đó khói bốc lên tứ phương, bá tánh đồ thán, thần dù có chết muôn lần thì cũng không thể thoái thác tội của mình.
Theo thần thấy, điện hạ vạn lần không được đánh đòn phủ đầu, thay vào đó là nên lấy tĩnh chế động, dĩ dật đãi lao []. Nếu A Nỗ Kim làm phản, triều đình hãy lấy danh nghĩa này xuất binh, nhất định sẽ được tứ hải trợ lực. Nếu đây là thần phán đoán sai thì cứ xem như là không có việc gì phát sinh.
[] Dĩ dật đãi lao: lấy thế quân ổn định, khoẻ mạnh để ứng phó, chống lại thế quân mệt mỏi từ xa đến. Đây là một phép dùng binh bằng cách chia nhỏ quân ra để thay nhau quấy nhiễu địch (mà quân vẫn được nghỉ) đợi cho đối phương mệt mỏi, chán nản thì tiến đánh giành thắng lợi.
Duy trì hiện trạng, chậm đợi thời cơ.
Nếu A Nỗ Kim phản, thần tuyệt đối sẽ không cam tâm làm tù binh, đề phòng A Nỗ Kim lấy thần để uy hiếp triều đình, vì vậy nói rõ, xin điện hạ minh giám.
Thần khấu đầu xin điện hạ nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
Nam Cung Xu Nữ xem xong cũng cả kinh nói không ra lời. A Nỗ Kim muốn phản? Tề Nhan một mình thâm nhập điều tra chân tướng?
Nghe ý của Tề Nhan là: Nếu A Nỗ Kim phản, Tề Nhan tuyệt đối sẽ không để A Nỗ Kim bắt sống nàng...
Đây, đây không phải là thư tuyệt mệnh sao?!
Thật sự thì khi Tề Nhan viết đến đoạn cuối cùng, nàng cũng đã do dự thật lâu, nhưng nàng cảm thấy: Nếu A Nỗ Kim tạo phản thì nàng không cần phải ngụy trang nữa, trên đời này sẽ mất đi một phò mã, thay vào đó là có thêm một vị vương tử thảo nguyên.
Nam Cung Tĩnh Nữ không có khả năng tự mình lên chiến trường, nếu đã như vậy...không bằng để đối phương cảm thấy Tề Nhan đã chết.
Có lẽ đây chính là chút an ủi mà nàng có thể cho nàng ấy...
---
Các bạn đừng quên vote sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/