Kính Vị Tình Thương

chương 56: gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời

Vạn hạnh, tuy Nam Cung Vọng có chút đoản trí, nhưng hắn còn chưa tới mức ngu xuẩn.

Hắn cũng biết hoàng đế xuất hành nhất định sẽ có mấy vạn tinh binh đi theo hộ giá, một khi đám hộ vệ đó chạy lên núi, khả năng tử sĩ bị bắt sống sẽ cực kỳ cao.

Hắn dời ngày phóng hỏa đến trước một đêm, vào giờ tý trước Tết Thanh Minh, gió đông nổi lên.

Tề Nhan mặc áo trong trắng như tuyết, khoác áo ngoài đứng trước cửa sổ tẩm điện phía tây.

Vừa đến giờ sửu một khắc, ánh lửa bùng lên, nhiễm hồng cả nửa bầu trời.

Tề Nhan kích động đến nỗi khó kiềm chế được, nàng nhìn ánh lửa đỏ rực ở chân trời, sau đó nở nụ cười.

Nam Cung lão tặc, ngày đó ngươi và Lục Quyền bức Thương đế tiền triều phóng hỏa tự thiêu, có từng nghĩ đến báo ứng tới nhanh như vậy không?

Một kẻ hết lòng tin tưởng âm dương mệnh số, nhìn thấy việc xấu xa ngày xưa của mình báo ứng lên phần mộ tổ tiên và đích nữ duy nhất thì sẽ cảm thấy thế nào?

Binh lính gác đêm đi tuần tra, nhìn thấy ánh lửa tận trời thì lao xuống tháp, không cẩn thận liền lăn xuống bậc thang. Hắn ngã mạnh trên mặt đất, không kịp kiểm tra thương thế của bản thân thì đã lập tức chạy đến tẩm cung của Nam Cung Nhượng...

"Báo!!!"

Ngưu Đao vệ ở cửa dựng thẳng lên đao rìu trong tay: "Người nào!"

"Tiểu nhân là binh lính phụ trách thủ vệ, đến đây liều chết bẩm báo bệ hạ, Tây Sơn nổi lửa rồi!"

Ngưu đao vệ nhìn về hướng tây, xoay người đẩy cửa điện ra.

Nam Cung Nhượng lớn tuổi, ngủ cũng rất nông, khi binh lính kêu "báo" thì hắn đã mở mắt.

Binh lính quỳ gối trước cửa điện: "Binh lính tuần tra Trương Xuyên, có chuyện quan trọng bẩm báo bệ hạ!"

Nam Cung Nhượng thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy: "Đi xem đi."

Tứ Cửu canh giữ ở cửa, hắn rời khỏi ổ chăn dưới sàn, đi ra ngoài điện.

"Chuyện gì?"

Mặt Trương Xuyên bị dọa đến trắng bệch, liên tục dập đầu: "Tây Sơn cháy, Tây Sơn cháy rồi!"

Tứ Cửu kinh hãi, chạy đến đại điện hướng tây nhìn một cái, sau đó xoay người chạy vào nội điện.

Hắn quỳ ở trước cửa tẩm điện: "Khởi tấu bệ hạ, binh lính tuần tra ban đêm tới báo...Tây Sơn nổi lửa rồi."

"Cái gì?"

Nam Cung Nhượng lập tức đứng lên. Có lẽ là vì mấy ngày nay mệt nhọc lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, trước mắt hắn rất hỗn loạn, đầu đau như muốn nứt ra, khiến cho hắn lập tức ngã lại giường.

"Người tới!"

Tứ Cửu đứng dậy, đẩy cửa điện đi vào.

Những nội thị khác thắp đèn tẩm điện, Tứ Cửu đỡ Nam Cung Nhượng lên: "Bệ hạ, bảo trọng long thể."

"Mau đỡ trẫm đi ra ngoài nhìn xem."

"Vâng."

Nội thị ôm lấy áo ngoài của Nam Cung Nhượng giao cho Tứ Cửu, Tứ Cửu nhắm mắt đi theo sau Nam Cung Nhượng, cầm áo khoác lên người hắn.

Binh lính tuần tra ban đêm còn dập đầu ở trong điện, không ngừng lặp lại: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng."

Tứ Cửu quát: "Còn không mau tránh ra!"

Binh lính như được đại xá, lập tức ngã lộn nhào sang một bên. Nam Cung Nhượng sải bước đến cửa đại điện, nhìn thấy Tây Sơn bị lửa lớn bao phủ, trước mắt hắn liền tối sầm.

"Bệ hạ!" Tứ Cửu tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy người.

Nam Cung Nhượng hít sâu mấy hơi mới hòa hoãn được, hắn bắt lấy khung cửa để đứng thẳng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn ngơ ngẩn nhìn ánh lửa đỏ ở nơi xa. Ký ức ngày mười ba tháng chín năm Khánh Hoà thứ năm ùa về, khi ấy cũng là thời gian này.

Hắn và Lục Quyền liều chết xông vào cung cấm lúc đêm khuya. Bọn họ vốn định khuyên bệ hạ đừng nên đi sai đường nữa mà hãy trọng chấn siêu cương, nhưng bọn họ lại không ngờ Thương đế đã không có thuốc chữa, ngược lại rút kiếm chém bọn họ.

Lục Quyền rút đao đón chiêu, hai người đánh nhau, không cẩn thận đánh nghiêng mấy cân dầu thắp đèn chong vạn thọ. Dầu thắp đổ đầy trên mặt đất, lửa lớn lập tức bùng lên.

Dầu thắp dính vào tay áo long bào của Thương đế, theo một tiếng hét thảm thiết, cả người Thương đế đều bị thiêu cháy.

Trong đại điện, tiếng kêu hét của Thương đế càng lúc càng lớn, hắn và Lục Quyền đều vô cùng sợ hãi, sau khi chạy khỏi đại điện liền dứt khoát chặn cửa lại, nhốt Thương đế ở bên trong.

Mãi đến khi tiếng kêu thê lương thảm thiết kia dần dần yếu đi, sau đó ngừng hẳn. Vì muốn chuyện này thêm thật hơn, Lục Quyền lại bắt Vạn Quý phi - người được Thương đế sủng hạnh nhất thời...

Dầu thắp là Lục Quyền tưới, lửa là Nam Cung Nhượng đốt.

Hắn còn nhớ rõ Vạn Quý phi dính đầy dầu thắp, quỳ bò bên thi thể đã cháy đen của Thương đế, nước mắt như mưa: "Cầu xin hai vị khanh gia buông tha cho ta, mấy ngày trước đây Ngự y chẩn đoán bản cung đã có thai...

Vạn Quý phi bò đến chỗ Nam Cung Nhượng, giữ chặt chân và kéo vạt áo quan phục của hắn: "Nam Cung đại nhân, cầu xin ngươi lưu lại huyết mạch của bệ hạ. Nếu là hoàng tử, ta nguyện ý nghĩ chiếu thư nhường ngôi cho hai vị khanh gia..."

Lục Quyền lại hung tợn nói: "Nhị đệ, không gϊếŧ nàng thì ta và ngươi sẽ mang tội chết!"

Sau này, Nam Cung Nhượng và Lục Quyền trù tính một phen, quyết định người xuất thân quan văn như Nam Cung Nhượng sẽ đăng cơ xưng đế, mà Lục Quyền thì thống lĩnh binh mã thiên hạ.

Sở dĩ sau bốn mươi chín ngày Thương đế băng hà mới bằng lòng đăng cơ, là bởi vì Nam Cung Nhượng và Lục Quyền dùng thời gian ấy bắt hết người biết chuyện này, sau đó diệt khẩu từng người một.

Bao gồm binh lính tuần tra, cung nhân của Thương đế và Vạn Quý phi, hơn phân nửa ngự y của Ngự Y viện, thậm chí ngự trù quản lý Ngự Thiện phòng đêm đó cũng đều không thoát khỏi...

Sau này, Nam Cung Nhượng lại dùng kế dẫn dụ ngôn quan, để bọn hắn viết chút lời hay ý đẹp về bọn họ.

Không những vậy, Lục Quyền còn phái binh lính của mình cải trang thành bá tánh đến dân gian kích động dân ý. Bao gồm sau khi đăng cơ, sơn tặc tạo phản nhưng lại bị một đạo chiếu cáo tội của Nam Cung Nhượng "trấn an", không đánh mà thắng, đều là hắn và Lục Quyền đứng sau điều khiển.

Đoạn lịch sử này, người hiểu rõ chỉ có Nam Cung Nhượng và Lục Quyền.

Nam Cung Nhượng lảo đảo, sắc mặt tái nhợt: "Mau, mệnh năm ngàn tinh binh lên núi dập lửa..."

"Vâng!"

Nam Cung Tĩnh Nữ bị tiếng ồn ào đánh thức, nghe được bên ngoài có tiếng binh lính hô to: "Đi lấy nước! Bệ hạ có lệnh, nhanh chóng tập kết cứu hoả!"

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ngồi dậy, nàng lê giày, cầm cung trang khoác lên người rồi đẩy cửa điện chạy ra ngoài.

Xuân Đào và Thu Cúc chạy tới: "Điện hạ!"

"Đi lấy nước? Đi đâu lấy nước?"

"Nô tỳ cũng không biết, hình như là phía tây..."

Phía tây? Tẩm điện của Tề Nhan ở ngay Tây Uyển!

Nam Cung Tĩnh Nữ chạy vội ra ngoài, thân ảnh nhỏ nhắn rất nhanh đã biến mất ở trong đám người...

Ban đêm Tề Nhan không thể nhìn thấy gì, ngay cả chạy thoát đều không thể làm được!

Ngươi không được có việc gì!

Nam Cung Tĩnh Nữ chạy một mạch đến Tây Uyển, thấy tẩm điện bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chạy quá gấp, bắp chân của nàng bị kéo căng, suýt chút nữa thì té ngã.

Nàng đổ mồ hôi, gió lạnh thổi tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng rùng mình một cái.

Nàng tập tễnh đi đến tẩm điện của Tề Nhan, gõ vang cửa điện: "Tề Nhan? Ngươi ngủ rồi sao?"

Tề Nhan đang khoác áo ngoài đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy âm thanh của Nam Cung Tĩnh Nữ, trong lòng lập tức trầm xuống. Giờ này khắc này, người mà nàng không muốn đối mặt nhất chính là nàng ấy...

"Điện hạ?"

"Là bản cung, ta có thể vào sao?"

"Mời điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy cửa điện ra, thấy Tề Nhan đang khoác áo ngoài đứng ở trước cửa sổ phía tây, cửa sổ bị mở toang hoác.

Xuân Đào và Thu Cúc cũng chạy theo, thở hổn hển: "Điện hạ, đợi nô tỳ với!"

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan không có việc gì thì mới yên lòng, nàng kéo cung trang qua đầu vai: "Ngươi đứng ở bên cửa sổ làm gì?"

Nói xong, nàng kéo cửa sổ lại, giận dỗi nói với Tề Nhan: "Đã yếu còn để cho gió lạnh thổi."

"Chỉ là thần đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng la, lần mò đi tới bên cửa sổ, muốn kêu người hỏi một chút tình huống..."

Xuân Đào và Thu Cúc đi vào đại điện, thắp sáng ngọn nến trên bàn. Tề Nhan "lấy lại" thị giác, bức bách bản thân nhìn thẳng Nam Cung Tĩnh Nữ.

Trên trán Nam Cung Tĩnh Nữ phủ một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc hỗn độn. Nàng nâng tay áo giúp Nam Cung Tĩnh Nữ lau đi mồ hôi giữa trán, lại sửa tóc mái ở giữa trán của nàng ấy.

"Sao điện hạ tới đây?"

"Bản cung nghe nói phía tây đi lấy nước, sợ ngươi..." Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, không có nói tiếp.

Tề Nhan nhìn thẳng vào Nam Cung Tĩnh Nữ, bên trong đôi mắt ấy rõ ràng toát ra sự quan tâm.

"Điện hạ..." Tề Nhan đi về phía trước một bước, ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào lồng ngực.

Thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ cứng đờ, nghe thấy tiếng thở bên tai hỗn loạn, lòng nàng mềm nhũn, cũng giơ tay ôm lấy Tề Nhan, nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Nhan, dịu dàng nói: "Không sợ, không phải bản cung đã tới rồi sao?"

Xuân Đào và Thu Cúc liếc nhìn nhau, song song lui ra ngoài.

Nghe được tiếng cửa điện đóng lại, khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hồng: "Đừng sợ."

Ai ngờ, chẳng những Tề Nhan không buông tay, mà ngược lại càng ôm càng chặt.

Tề Nhan biết rõ, lúc này nàng hẳn là phải tỏ ra bình thường. Tuy vậy, nàng thật sự không thể đối mặt với người bị nàng từng bước thiết kế, nhưng vẫn không màng an nguy tới quan tâm nàng.

Trước khi hoàn toàn sụp đổ, Tề Nhan đã ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nàng cong thân mình, vùi mặt vào cần cổ Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tránh cho đối phương nhìn ra manh mối, cũng không để Xuân Đào và Thu Cúc nhìn trộm.

Chóp mũi Nam Cung Tĩnh Nữ chạm lên bả vai Tề Nhan, trong không khí quanh quẩn hương cỏ xanh rất nhẹ, nàng không khỏi cười thầm: Không ngờ nam tử cũng sẽ có mùi thơm cơ thể...

Tề Nhan ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng tham luyến sự quan tâm và bình yên mà đối phương cho nàng, nhưng đồng thời nàng cũng có một kế hoạch khác trong lòng...

"Điện hạ."

"Hả?"

"Tối nay, người có thể ở bên cạnh ta sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng thở, khẩn trương lại vô thố: "Bản cung...không được, ngày mai... Lát nữa, ta còn muốn đi thăm phụ hoàng."

Tề Nhan siết chặt lấy vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ, đường cong lả lướt như muốn dán lên người Tề Nhan.

Nàng nói: "Vậy thì sau khi thăm phụ hoàng, người đến chỗ thần được không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ ửng hồng, mềm mại hỏi: "Ngươi sợ tối..."

"Phải."

"Vậy thì để ta suy xét."

Tề Nhan buông lỏng tay, dịu dàng nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ mau đi đi, thần chờ người."

"Bản cung còn chưa có đồng ý đâu!"

---

Xuân Đào và Thu Cúc canh giữ ở ngoài điện, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh trở ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày mai chính là ngày tế tổ, nếu như bệ hạ biết đêm nay phò mã và công chúa cùng phòng, nhất định sẽ trừng phạt các nàng...

"Trở về thay quần áo, bản cung lập tức đến xem phụ hoàng."

"Vâng."

Khi Nam Cung Tĩnh Nữ xuất hiện ở chính điện, tất cả thành viên hoàng thất đều tới rồi.

Sắc mặt Nam Cung Nhượng rất u ám, hắn ngồi ngay ngắn trên cao, trong đại điện là đám người đen nghìn nghịt đang quỳ dưới đất. Thiên Ngưu vệ thỉnh thoảng chạy vào hội báo tình huống ở Tây Sơn.

"Phụ hoàng."

Nam Cung Nhượng nhìn thấy ái nữ thì mới hơi thả lỏng, hiện ra một chút già nua: "Con ta tới rồi? Đến chỗ phụ hoàng đi."

"Vâng."

Trong đám người đang quỳ, thân ảnh Nam Cung Tĩnh Nữ giống như hạc trong bầy gà.

Nàng ngừng ở dưới bậc thang: "Phụ hoàng."

Nam Cung Nhượng vẫy vẫy tay: "Lại đây."

"Vâng." Nam Cung Tĩnh Nữ bước lên bậc thang, Nam Cung Nhượng nắm tay ái nữ, ánh mắt có chút phức tạp...

Sau khi hắn và Lục Quyền làm việc kia không lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ liền ra đời, mà nguyên Hậu Mã thị cũng rời khỏi hắn.

Nam Cung Nhượng vẫn luôn cảm thấy, cái chết của Mã thị là báo ứng mà ông trời giáng cho hắn. Hắn tự mình thiêu chết Vạn Quý phi đang mang thai, ông trời liền trừng phạt hắn bằng cách mang nữ nhân hắn yêu nhất đi mất.

Nam Cung Nhượng thở dài một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Con ta trở về nghỉ ngơi đi."

"Phụ hoàng, nhi thần muốn ở bên cạnh người."

"Nghe phụ hoàng nói, ngươi ở đây cũng không giúp được gì. Các ngươi, cũng đều đi đi...để trẫm yên tĩnh một mình."

"...Vâng."

Ra đại điện, hai vị hoàng tử lớn tuổi Nam Cung Vọng và Nam Cung Chấn ăn ý đi đến tháp canh, dò hỏi tình huống dập lửa.

Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ một chốc, sau đó đi đến Tây Uyển.

Xuân Đào nhắm mắt theo sau Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, tẩm điện ở bên này!"

"Bản cung biết."

"Điện hạ!"

Thu Cúc bất đắc dĩ kéo tay áo Xuân Đào, lắc lắc đầu.

Xuân Đào vội vàng nói: "Ngươi không khuyên nhủ sao? Nếu bệ hạ biết, người chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta!"

Thu Cúc thấp giọng nói: "Ở đây nhiều người mắt tạp, ngươi đây là chê sống lâu sao?"

Xuân Đào im miệng, chủ tớ ba người đi đến Tây Uyển.

Đi đến một nơi yên lặng, Xuân Đào thật sự không nhịn được nữa, nàng lắc mình quỳ gối trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Xin điện hạ dừng bước."

"Ngươi làm gì vậy?"

Thu Cúc cũng quỳ ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, nô tỳ cảm thấy Xuân Đào nói có lý, tối nay không nên tiếp tục đến Tây Uyển."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Bản cung đã đồng ý với Tề Nhan."

Thu Cúc khuyên nhủ: "Xin điện hạ suy nghĩ lại, bệ hạ từng hạ chỉ trai giới năm ngày, ngày mai còn phải lên núi tế tổ..."

Xuân Đào nói: "Trong lúc trai giới, phu thê không thể cùng phòng, phò mã gia thật sự không nên yêu cầu điện hạ như vậy trong lúc này!"

Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày, quát: "Nói bậy gì đó? Tề Nhan đến từ dân gian, nào hiểu được nhiều quy củ trong cung?"

Xuân Đào lại cắn răng tiếp tục nói: "Mặc dù là dân gian, nhưng trong lúc giữ đạo hiếu cũng cấm phu thê cùng phòng, phò mã gia không thể không rõ đạo lý này."

Thu Cúc lo lắng kêu lên: "Xuân Đào...!"

---

Tề Nhan ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mắt sáng như sao nhắm lại, tay phải nhịp nhàng gõ lên đầu gối.

Tối nay, vô luận Nam Cung Tĩnh Nữ có tới chỗ nàng hay không, một trong hai người Xuân Đào và Thu Cúc đều sẽ biến mất.

Lý trí mà nói, nàng rất hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ đến, nói như vậy hai người kia đều không thể giữ lại...

Nhưng mà, một âm thanh khác trong lòng nàng lại kêu gào, không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ đến.

Đột nhiên, bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân.

Tề Nhan đột nhiên nắm lấy vải dệt ở chỗ đầu gối, sau đó chậm rãi buông ra.

"Nô tỳ là Thu Cúc, phò mã gia đã ngủ rồi sao?"

"Chưa, thứ Tề Nhan không thể đứng dậy nghênh đón, Thu Cúc tỷ tỷ có việc gì thế?"

"Phò mã gia không cần đứng dậy, truyền khẩu dụ của điện hạ: Ngày mai chính là đại điển hiến tế, mời phò mã gia nghỉ ngơi cho tốt."

"Đã biết, xin Thu Cúc tỷ tỷ thay ta cảm tạ điện hạ."

"Nô tỳ cáo lui."

Đợi đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Tề Nhan ngã về phía sau, nằm lại trên giường.

Không có tới, cũng tốt.

... Rất tốt.

Mộ tổ trên Tây Sơn bị lửa lớn bao quanh suốt một đêm, Ung Châu thiên về phía nam, vì thế tuyết đọng trên núi đã sớm tan hết.

Hơn nữa, mấy ngày nay trời liên tục nắng, cỏ khô và mấy nhánh cây không còn ẩm ướt nữa. Tử sĩ bí mật ẩn núp ở ngọn núi trước mộ tổ, tùy tay giương một nhánh cây đang cháy, ngọn lửa nương theo gió đông và sườn núi lan đến phía trên, một lát sau liền biến thành biển lửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio