Trên đời này không phải chúng ta cầu mong điều gì cũng sẽ thành hiện thực, có một số thứ mặc dù không muốn nhưng cũng phải đành chấp nhận, Takamina bé nhỏ của chúng ta bây giờ đã rất rất thấu hiểu chân lý này.
Số là cô đã ở nhà cầu nguyện suốt hai ngày hai đêm, mong sao cho cô gái Acchan kia đừng bao giờ nhập học, thầm nói với bản thân rằng nếu như tối nay ngủ mà không gặp ác mộng thì tức là tai qua nạn khỏi. Thế nhưng Takamina không ngờ rằng ác mộng mới chỉ thực sự bắt đầu vào sáng hôm sau.
- Oo-
“Hôm nay lớp chúng ta lại có thêm một học sinh mới. Em tự giới thiệu đi.”
Acchan từ lâu đã muốn đặt chân vào ngôi trường nữ sinh danh giá bậc nhất Nhật Bản này. Cô thực sự không biết ở đây rốt cuộc có cái quái gì mà lại hào nhoáng đến như thế, bởi vì chỉ cần nói bản thân là học sinh của Majihabara thì y như rằng hóa thành tiên một phát bay thẳng lên trời, người người kính nể quý trọng. Acchan nghĩ đến chuyện ít nhất trong bảy ngày này cô cũng được tận hưởng cái cảm giác quý tộc nó ra sao thì lại không nhịn được mà hướng các bạn trong lớp cười tươi rạng rỡ.
“Xin chào mọi người, tớ tên là Maeda Atsuko, mong được mọi người giúp đỡ!!!”
“Được rồi, còn hai chỗ trống trong lớp, em thích ngồi đâu cũng được.” – Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó bắt đầu chuẩn bị máy chiếu cho giờ học.
Yuko từ nãy đến giờ chỉ đợi có mỗi câu này, lập tức quơ quơ tay gây chú ý với Acchan.
“Bạn Maeda! Ở đây, ở đây nè!”
Lớp học của Yuko có bốn dãy bàn ghế. Sae ngồi bàn ba từ dưới đếm lên của dãy một. Takamina ngồi song song với Sae, tức cũng là ngồi bàn ba từ dưới đếm lên, nhưng là của dãy hai. Yuko thì ngồi dưới Takamina – bàn áp chót của dãy hai. Haruna ngồi bàn cuối của dãy bốn. Vừa nãy chủ nhiệm nói còn hai chỗ trống trong lớp chính là hai bàn cuối của dãy hai và ba.
Thế nhưng Yuko ma mãnh không biết từ lúc nào đã âm thầm chuyển chỗ của mình từ ngồi dưới Takamina thành ngồi kế Haruna. Thành ra bây giờ chỗ trống còn lại chính là hai bàn cuối của dãy hai.
“Bạn Maeda, xuống đây ngồi dưới Takamina nè!” – Yuko chỉ chỉ tay vào chỗ ngồi cũ của mình đầy phấn khích.
Acchan thấy Yuko thân thiện như vậy thì rất vui vẻ thuận ý đi thẳng xuống vị trí của mình, Takamina nãy giờ sợ tới nỗi chỉ biết cúi gầm mặt xuống bàn không dám ngẩng đầu lên, thành ra Acchan không nhìn thấy được mặt Takamina, nhưng cô vẫn cảm thấy cái người ngồi trước cô có gì đó quen lắm.
“Takamina chào bạn mới đi kìa, như vậy là bất lịch sự lắm có biết không?” – Yuko dễ gì để yên cho Takamina như vậy, cô đã đợi coi màn kịch vui này từ hai ngày trước rồi.
“Cậu im đi, đồ chết tiệt!” – Takamina vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nghiến răng chửi Yuko, mà cũng không biết Yuko có nghe được không nữa.
“Được rồi, không ồn nữa, chúng ta bắt đầu học thôi.” – Chủ nhiệm sau khi đã chuẩn bị xong xuôi giáo án dạy học thì gõ gõ cây thước lên bàn thu hút sự chú ý.
- Oo-
Giờ ăn trưa.
“Ta-ka-mi-na~” – Sae rất nhanh đã túm lấy cổ áo của Takamina giật ngược lại khi thấy cô nàng đang có ý định chuẩn bị tẩu thoát.
“Bạn Maeda, có thấy cái tên lùn này quen mắt không?” – Yuko rất nhanh đã bắt ghế bay đến ngồi kế Acchan, chỉ chỉ vào Takamina.
Ngay từ đầu Acchan đã cảm thấy có gì đó khó chịu bất mãn khi nhìn thấy con người này rồi, nhưng không hiểu lý do vì sao, thẳng cho đến khi Sae mạnh bạo xoay mặt Takamina lại cho cô thấy thì cô mới trợn mắt há hốc mồm.
“Là cô!” – Acchan không kiềm chế được đập mạnh tay xuống bàn.
Takamina thấy thế thì giật thót cả người lên, miệng lắp bắp nói không thành câu, Sae và Yuko bây giờ chỉ việc ngồi hai bên xem kịch vui.
“Ơ... K-Không... Nhầm người rồi...”
“Nhầm!? Cái bản mặt cô tôi mà nhầm được sao!!?” – Acchan gầm gừ, tưởng chừng như chỉ cần thêm một câu nói kích cô nữa thôi là cô sẽ lập tức bay vào xé xác Takamina.
“Bạn Maeda nhẹ nhàng thôi, cậu ấy là người đã thuê cậu đó.” – Yuko đảo mắt nói.
“Cái gì!!?” – Acchan hét toáng lên. – “Là cái tên lùn này sao!?”
“Không phải tớ!!!”
“Được rồi Takamina, đã thuê rồi mà còn ngại làm gì.” – Sae lại khích thêm một câu, không giấu được vẻ mặt đắc ý.
Acchan nghĩ lại chuyện hôm đó thì sắc mặt chuyển từ đỏ sang đen, hận bản thân lúc đó sao không đánh mạnh tay hơn.
“Cô cũng gan lắm. Dám làm tôi bẻ mặt giữa phố, giờ còn cả gan đi thuê tôi làm người yêu nữa sao?” – Acchan nghiến răng kèn kẹt. – “Được, lần này thì cô biết tay tôi!”
Yuko thích thú tính ngồi xem tiếp kịch vui nhưng khi thấy Haruna đứng dậy ra khỏi lớp thì cô cũng nhanh chóng nhấc mông theo sau. Yuko còn để ý thấy được trước khi ra khỏi cửa thì Haruna có quay sang nheo mắt nhìn Acchan một cái.
“Kojima-san, Kojima-san!”
Mặc cho Yuko có gọi bao nhiêu lần đi nữa thì Haruna vẫn vờ như không nghe, tiếp tục te te đi xuống canteen lấy đồ ăn trưa. Yuko thấy bản thân lại bị bơ thì dốc hết sức chạy thật nhanh đến chắn trước mặt Haruna, thở hồng hộc mà hét lên: “Kojima-san!!!”
Haruna chỉ nhếch miệng không thèm đáp lại Yuko, khẽ lách qua một bên rồi đi tiếp.
“Nè, tôi đang nói với cậu đó Kojima-san!” – Yuko bực mình nắm lấy tay Haruna kéo ngược lại.
“Cậu ồn ào thật đó.”
“Ồn vậy mới thu hút được cậu chứ.” – Yuko mặc dù là thấp hơn Haruna gần một cái đầu, khi nói chuyện phải ngẩng mặt lên nhìn nhưng khí chất vẫn không giảm đi một tí nào.bg-ssp-{height:px}
“Cậu, Oshima-san phải không? Hình như chúng ta đâu có quen nhau, cậu làm vậy không thấy hơi quá phận sao?” – Haruna lấy ngón trỏ chỉ vào trán Yuko đẩy mặt cô sóc ra.
“Nói chuyện với nhau tức là quen rồi.”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ tôi không nói với cậu nữa, coi như hai chúng ta không quen biết đi, cũng đừng làm phiền tôi luôn.”
“Tất nhiên là không được rồi! Cậu hôn tôi xong thì phải chịu trách nhiệm chứ, đâu phải nói muốn bỏ là bỏ.” – Yuko cười ma mãnh với Haruna.
Haruna mở to mắt nhìn Yuko, tại sao lại có một người trơ trẽn đến mức này cơ chứ? Rõ ràng hôm qua cô là người bị cưỡng hôn mà? Haruna nhớ lại chuyện lần trước ở canteen thì đầu như bốc hỏa, mặt đỏ hết cả lên, thậm chí hai cái tai cũng đỏ nốt.
“Cậu...” – Haruna nghiến răng.
“A~ Đói bụng rồi, không nói nữa, đi ăn thôi.” – Yuko nhanh chóng xoay mặt kéo tay Haruna đi xuống ăn trưa, tránh để không nhìn thấy cái mặt đỏ như quả cà chua chín của Haruna.
Bất cứ một khu vực nào trong Majihabara cũng đều được xây dựng trang trí đến mức gần như là hoàn hảo, từ phòng học, phòng thực hành thí nghiệm, phòng hội học sinh, v.. V... Và tất nhiên là về canteen của trường thì khỏi nói rồi. Đủ mọi thức ăn, đủ mọi dinh dưỡng, muốn ăn gì là có đó, chất lượng miễn bàn, nếu không có món bạn muốn ăn, chỉ cần nói với nhân viên trong ấy, lập tức ngày mai sẽ xuất hiện.
Yuko nắm tay Haruna đến ngồi xuống bàn ăn, ra hiệu cho Haruna ngồi im đó, bản thân thì nhanh chóng chạy đi lấy hai cái khay trống, sau mới quay lại ân cần hỏi Haruna: “Cậu ăn gì để tôi đi lấy cho.”
“Không cần.” – Haruna bướng bỉnh lấy cái khay trên tay Yuko.
“Thôi biết rồi khỏi nói nữa.” – Yuko giật ngược lại rồi tông thẳng vào quầy thức ăn, thật ra thì cô đã biết hết sở thích cơ bản của Haruna thông qua cái hồ sơ dịch vụ tình yêu của cô ấy rồi, chỉ là thuận miệng hỏi để xem phản ứng của Haruna ra sao mà thôi.
Khoảng năm phút sau thì Yuko đã trở lại bàn cùng với hai cái khay chất đầy thức ăn, cô vui vẻ đặt chúng lên bàn, bản thân cũng bắt đầu đụng đũa.
“Sao vậy? Tôi chọn những cái tươi nhất cho cậu đó, công sức của tôi, phải ăn cho hết đó nha.” – Yuko thấy Haruna chỉ ngơ ngơ ngồi đó nhìn thì lên tiếng nói.
“Làm sao cậu biết tôi thích ăn những món này?”
“Vì tôi thích cậu.” – Yuko không cần suy nghĩ mà nói thẳng ra luôn. – “Làm người yêu tôi đi.”
“Vớ vẩn.” – Haruna nhếch môi.
“Sao?” – Yuko miệng nhét đầy thức ăn ngẩng mặt lên hỏi.
Haruna nhìn thấy biểu hiện của Yuko thì khẽ cười một cái, cô gái này khi ăn thì cứ như là đã bị bỏ đói mấy chục năm không bằng ấy.
“Tôi có người yêu rồi.”
“Người yêu cậu là Wakamatsu Riku, con trai của chủ tịch tập đoàn sản xuất bánh kem nổi tiếng chứ gì? Phải không, Nyan-Nyan?” – Yuko cố tình nhấn mạnh câu cuối, quả nhiên Haruna có phản ứng.
“Tự tiện điều tra đời tư người khác là phạm pháp đó.”
“Tôi đâu có điều tra, là người ta cho tôi biết mà.”
“Như nhau cả thôi.”
Yuko đảo mắt một tí rồi xách ghế từ ngồi đối diện sang ngồi kế bên Haruna, chống cằm nói.
“Cậu đẹp thật đó, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp hết.”
“Cậu ngồi gần quá làm gì, tránh xa ra một tí coi!”
“Nè, cái tên Riku đó chỉ lợi dụng cậu thôi, tâm nguyện cuối cùng của ba hắn ta chính là nhìn thấy con trai mình dắt người yêu về nhà ra mắt mới chịu nhường hết tài sản cho hắn, cậu có thấy vớ vẩn không?”
“Tôi đã nhận tiền thuê của anh ta, và tôi được phép ăn chực miễn phí tiền của anh ta trong bảy ngày, tôi chỉ cần biết như vậy thôi, còn lại mấy chuyện kia tôi đâu cần quan tâm?”
“Cái đó thì tôi cho cậu cũng được mà! Hắn thuê cậu triệu yên thì tôi thuê tỷ yên, hắn thuê tỷ yên thì tôi thuê tỷ yên.” – Yuko kiên quyết nói.
“Cậu chịu khó đợi bảy ngày đi nha.” – Haruna bâng quơ nói, tiếp tục bữa trưa của mình.
“Cậu hủy hợp đồng với hắn ta đi, tôi chịu trách nhiệm dùm cho.”
“Vớ vẩn.”
“Không chịu hả?” – Yuko bỉu môi.
“Tất nhiên, tôi là nhân viên Top , sao có thể mất uy tín như vậy được?”
Yuko nhếch môi cười, sau đó luồn một tay qua tóc Haruna, kéo sát mặt cô ấy về phía mình, rồi khẽ thì thầm vào tai cô mèo.
“A, nếu như cậu không chịu tự nguyện thì tôi phải tự tay cướp lấy cậu rồi~”