“ Lộc xộc” “ lộc xộc”
Tiếng kéo xích nặng nề vang trong căn phòng tối- kho hàng của công ty Hoàng Hải.
- Làm nó tỉnh lại đi - Ông Hải gọng khản đặc, đầy uy nghiêm.
- Yes, sir !!!! – Tên áo đen xách xô nước dội mạnh vào người Triệt. CẬu khẽ động đậy, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Giật ngược tóc Triệt lên, hắn giáng hai cái tát đau thấu xương, khiến Triệt như nửa tỉnh nửa mơ. Được một lát, cậu sững người trừng mắt nhìn mớ dây xích đang quấn chặt lấy hai chân tay cậu :
- KHỐN KHIẾP !!!!! THẢ TAO RAAAAAAA !!!!! – Triệt nghiến răng ken két.
“ BỐP !!”
- CÂM MIỆNG !!! đừng có vô lễ trước mặt tao !!!! - Ông Hải ném cây gậy chống vào mặt Triệt. Nó rớt xuống, để lại miếng rách sâu nơi chân mày của Triệt.
- Câm? Ông có quyền gì ?? vì ông nuôi nấng tôi sao? Xin lỗi nhé, bởi tôi không cần nó đâu.
- Tất nhiên là tao chả làm không công bao giờ…nhất là làm từ thiện - lão cười mỉa, giương ánh mắt khinh thường - mày, là tấm bia đỡ đạn tuyệt vời của tao.
- Cái… - Triệt như đứng hình - Bia đỡ đạn?? Ông…
- Hahahahahahahahahahahaaaaa, chứ mày nghĩ mấy chục năm tao nuôi mày đễ làm gì. Nhất là khi tao hành nghề ám sát… đâu phải lúc nào cũng may mắn thoát chết…. mày cũng từng suýt die dưới tay bọn cảnh sát còn gì? Nguy hiểm quá phải không? Vì vậy, tao đã đào tạo ra “ những đứa con”, thay ta nhận đơn hàng - Ông bắt đầu cười quái đản - Và nếu tụi bây có chầu trời…thì đó, cũng không phải việc của tao
- Ông…đồ - Triệt báu chặt tay thành nắm đấm, muốn lao đến giết lão ngay lập tức nhưng không được
- Chậc, thảm hại, thảm hại. Tao luôn nghĩ mày sẽ chẳng còn một chút tình cảm gì trong người. Rút cuộc mày cũng chỉ là MIẾNG GIẺ RÁCH !!!
- Mẹ kiếp !! Thì ra ông lừa dối tôi bao nhiêu năm qua…. Tôi giết .. ƯM ! - Chưa kịp nói, Triệt đã bị một tên đứng đằng sau nhét quả cầu kim loại vào miệng, sợi dây chun bên cột lại phía sau.
- Chính ngươi tự đăm đầu vào rọ còn gì… - Ông Hải nhúng vai tỏ vẻ bình thản - Bây giờ thì nghe tao nói hết chuyện đã.
Ông ngồi gác chéo chân trên chiếc ghế bành trước mặt Triệt :
- Hôm đó, tao nhận nuôi mày từ cô nhi viện Deman, mày còn nhớ nơi đó chứ.? Mày biết, tao đã bị thu hút bởi đôi mắt cương nghị của mày, một đôi mắt không tình cảm…
Ông ngước lên nhìn Triệt nhưng đáp lại là ánh mắt sắc lạnh, đầy thù hận.
- Hahahahahahahaha !! Phải, phải rồi, chính nó, đôi mắt tuyệt vời ngày xưa. Hahaha.
Ông Hải nhấp nhẹ ly rượu vang mà tên cận vệ vừa mang tới , nói tiếp:
- Mày luôn là đứa tao hài lòng nhất. Mọi nhiệm vụ tao giao mày đều làm rất tốt. Mày chưa bao giờ có ý phản bội tao…Vậy mà, phư, mày cãi lại tao chỉ vì một đứa CON GÁI à !!!!!!
Ông gào to
- Đối với đứa khác, tao đã giết chết nó từ lâu rồi, nhưng với mày, tao, sẽ DẠY DỖ lại !!!! ĐÁNH NÓ CHO TAO !!!!!
“ BỐP !!! BỐP !!! CHÁT !!! HUỴCH!! BỐP !!!!”
Bọn áo đen từ đằng sau nghe lệnh chạy đến, lien tục giáng những cú đấm , đá vào mặt và người Triệt. Toàn thân bắt đầu ê ẩm nhưng cậu không thể làm gì với cái mớ dây xích. Có muốn nói hay chửi rủa cũng không được, hoàn toàn chịu trận.
Được một lát, bọn áo đen rút về. Triệt vẫn bất động, mặt cậu đỏ au, người đầy thương tích, đầu gục xuống, máu rỉ ra , loan cả đỉnh đầu. Ông Hải đứng dậy, tiến về phía Triệt :
- Tao biết rõ chừng này chưa là gì. Nó chưa đủ để bắt mày phục tùng tao.
Triệt thở dốc, gượng người ngẩng đầu lên nhìn một cách thờ ơ, dù không nói nhưng ông Hải hiểu rõ, gương mặt đó đang muốn khiêu chiến với ông. Ông khẽ đặt ngửa bàn tay trước ngực Triệt, nụ cười quái gở phút chốc xuất hiện trên mặt ông
“ Xoẹt”
Ông gì tay kéo mạnh xuống.
-ƯM !!! - Triệt nhắm chặt mắt vì đau. Người cậu rướm máu, nhỏ tong tong trên nền nhà. Thì ra chiếc nhẫn trên tay ông Hải là cây kim găm nhọn hoắt. Vết rạch kéo dài đến giữa bụng, buốt lên từng đợt. Ông Hải cười khùng khục, nhẹ nhàng kéo thêm một đường ngang, tạo thành cây thánh giá.
- Ta cho con hết hôm nay, sang mai, ta cần câu trả lời cảu con Sám hối đi, con trai ạ. Quay về với ta, bằng không, con sẽ phải CHẾT !!!!!
Ông cầm lấy ly rượu đổlên đầu Triệt. Chất cồn đó thấm vào vết thương khiến Triệt quặn người vì đau. Ông Hải chỉ nhìn cậu , không một lời nào, ông bỏ đi khỏi tầng hầm.
Bọn áo đen bịt cả mắt lẫn tai Triệt lại, kéo xích lên cao. Bây giờ xung quanh cậu tối đen, một khoảng không im lặng. Triệt vùng vẫy tìm mặt đất nhưng vô vọng.
“ có lẽ đêm nay không thoát được rồi”
Cậu lịm dần đi, mệt mỏi . Bất giác cậu nhớ tới Băng Băng, đầu cậu như muốn nổ tung. Có một điều gì đó thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí cậu. Phải chăng cậu và BĂng BĂng đã từng gặp nhau ? Sao mỗi lần nghĩ đến cô, cậu lại có cảm giác ấm áp đến vậy.
“ Tôi phải làm gì đây,bây giờ em đang ở đâu, có được an toàn không?”
“ Băng Băng, em cố đợi tôi nhé, sẽ nhanh thôi, tôi không bỏ rơi em đâu…hứa với tôi đi, em sẽ đợi tôi được chứ”
“ Trời đêm nay lạnh lắm đấy, em có mặc đủ áo khoác chưa hả”
……………………
……….
……
…
Trong lúc đó Băng Băng dần dần tỉnh lại
- A, đau quá , vết thương làm mình thiếp đi lúc nào… - Cô khẽ dụi mắt - Nhưng , đây là đâu ???
Cô hốt hoảng thấy mình đang ở trên một chiếc giường lạ hoắc, trong một căn phòng tối om, cô vội đứng dậy nhưng bị kéo lại ngay vì hai chân cô đã bị khóa lại bằng một chiếc còng sắt luồn vào chân giường
- Băng Băng
Tiếng gọi từ cửa, là Vương Khải
- Khải !!! May quá, anh mau tới gỡ khóa dùm em với. - Băng Băng mừng rỡ gọi to. Nhưng Vương Khải chỉ đứng đó khoan tay, nở nụ cười :
- Mở ? Cô nghĩ tôi sẽ mở sao,phư phư, nực cười. Tại sao tôi phải làm khi chính tôi là người bắt cô ?
- Anh đang nói gì vậy..haha, là đùa phải không?
“PẰNG”
- Tao chả đùa với mày làm gì - Khải giương súng bắn một nhát sượt qua má Băng.
- Anh - Cô nghiến răng, đưa tay quệt vết máu trên mặt. - Thì ra đây là bản chất thật của anh…Anh muốn gì ở tôi !!!!!!!!!!
- Rất thẳng thắng, phư phư. Tao thích điểm đó của mày. Vậy, tao vào vấn đề chính luôn nhé - Khải cười nhẹ - Tao, MUỐN GIA TÀI CỦA MÀY.
- Lý do
- Oh ! Phải có lý do nữa à
- Đúng
- Okie, Tao, muốn trả thù nhà Cao. … nếu một mình sức tao sẽ không thể làm gì được. Nhưng gia đình mày thì khác. Nó đủ mạnh để quật ngã họ Cao. Hừm, tao nghĩ là mày sẽ chẳng tọc mạch vào chuyện quá khứ của tao đâu nhỉ?
- ……… Việc gì tôi phải nghe anh - Băng Băng đưa ánh mắt sắc lạnh như dò xét
- ….Thật bướng bỉnh đấy Băng Băng à. - Khải vò đầu bước tới chiếc ghế nỉ đỏ đặt giữa phòng. - Dao Dao, vào đây.
“ cộp”
Tiếng giày cao gót dừng lại nơi ngưỡng cửa, một người phụ nữ xinh đẹp với bộ trang phục lộng lẫy của người Anh thế kỉ bước vào, gương mặt vô hồn hệt như người chết.
Băng BĂng giật mình nhìn về phía người phụ nữ đó :
“ Dao Dao ? đó không phải là cách gọi thân mật mà ba vẫn gọi mẹ sao ??? - Cô cố gắng nhìn nhưng không được, chiếc nón đã che gần hết khuôn mặt người đó.
- Lại đây nào - KHải vẫy tay ra lệnh, người phụ nữ đó bước tới quì bên cạnh cậu, không nói một lời
- Bà ấy là ai – Băng Băng đưa ánh mắt nghi hoặc
- Ai ư ? - Khải nhếch mép từ từ gỡ chiếc nón trên đầu Dao Dao - Mày không nhận ra ai đây sao ???
Gương mặt người phụ nữ đó dần hé ra. Băng Băng trợn tròn mắt, kinh hoàng nhìn vào khuôn mặt đó : trắng bệch, con mắt lộn ngược, và ĐẦY NHỮNG VẾT KHÂU.
- M…m…
- Hahaha , ngạc nhiên không ? Chào nhau đi nào, MẸ của mày đã về rồi đây. !!!! khư hahhahaha
- M…mẹ…không…bà ta….gương mặt của bà ta….
- Ây dà, chuyện dài lắm . Tao sẽ kể cho mày nghe, câu chuyện bắt nguồn từ cái ngày tao cùng mẹ mày ra nước ngoài:
“ hôm đó, khi tao về đến nhà, ả đã dẫn tao vào phòng, với ý định sẽ giết tao. Mày biết vì sao không ? Bà ta muốn thử một loại thuốc lên người tao . Lúc ấy tao đã vô cùng hoảng sợ,tao đã cố gắng chạy trốn và…trong cơn sợ hãi, tao đã đẩy ngược cây dao vào đầu ả. Tinh thần bấng loạn, tao rút con dao ra đâm tới tấp vào người và mặt mũi ả. Tới khi tao ổn định lại thì mụ đã chết . Tất nhiên là tao không thể bị ở tù được, tao vẫn còn nhiều tham vọng chưa đạt tới, tao không thể dứt bỏ nó …
Khải chợt quay qua nâng cằm Dao Dao lên
- Tao đã sử dụng lọ thuốc mà mẹ mày đã chế ra. Phư phư, Rồi sao nhỉ ,bằng một cách gì đó, mẹ mày đã SỐNG LẠI .
- Sống…sống lại ???? – Băng Băng cảm giác như tim mình đã ngừng đập rồi, cô khẽ thở dốc một cách khó nhọc
- Đúng vậy, ả đã sống lại, nhưng chỉ có DI CHUYỂN mà không có LINH HỒN. Nói nôm na, người ta vẫn gọi nó là ZOMBIES !
- Thây ma ???
- Chính xác. Chúng tuyệt phải không ?? Tao đã phải nhọc công học phẫu thuật để có thể chỉnh sửa lại khuôn mặt xinh đẹp của quý bà này đấy. - Khải hôn nhẹ lên mái tóc Dao Dao. - từ cái ngày định mệnh đó, tao bắt đầu nghiên cứu tiếp loại thuốc kì diệu này…tao đã thử rất nhiều lần, nhưng kết quà đề là những con rối bằng da thịt không có ý thức….vậy nên, tao gọi chúng là không sống, cũng không chết : NHỮNG CON BÚP BÊ KÌ DỊ.
- Thật kinh tởm - Băng BĂng nghiến răng, người toát mồ hôi
- Mày không thấy thú vị sao ? - Khải ôm lấy Dao Dao, ngón tay vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt vô hồn đó - Làn da trắng sáp với những mũi khâu tuyệt đẹp này, trông như họ còn đang sống. Chúng không thể la hét ồn ào hay lừa dối ta, chẳng phải như vậy sẽ đáng yêu hơn sao /?
Băng BĂng như muốn nôn ra, thở hồng hộc :
- Đồ bệnh hoạn ngươi….
- Phư phư, chỉ có ngươi mới nói như thế…. Những con búp bê này không cảm thấy đau hay sợ hãi. Chúng phục tùng hoàn toàn vào mệnh lệnh của người ta tặng chúng cuộc sống thứ ….Mày nghĩ sao, chuẩn loại vủ khí bằng xác thịt tốt đấy chứ??
- CÁI - !!!!!!!!!
- Nó giúp ít cho tao rất nhiều về kế hoạch tiêu diệt nhà Cao….
- ĐIÊN RỒ !!!! - Băng Băng gào lên
- Tận dụng những xác chết có gì là không được, hhahahahahaha. - Khải vỗ tay, bước vào lần này là NGÀI HIỆU TRƯỞNG
- Hiệu trưởng ??? ông làm gì ở đây?? - Băng Băng cố kéo người ra khỏi chiếc còng.
- Là ông nội của cháu đây mà, cháu không nhận ra ông sao ?/ - hiệu trưởng cười hiền từ - Cũng phải, đã mấy năm rồi ông không được gặp cháu, cháu không nhận ra cũng phải
- Ông....Ông nội ?????
- Đúng vậy, người đứng đầu gia tộc Nguyệt, ông nội mày đấy - Khải nhoẻn miệng cười đểu cợt - Mẫu thử nghiệm thứ của tao, tất nhiên, là ông ta CHẾT RỒI !!!
- CÁI -- !!!!! CHẲNG PHẢI ÔNG…VẪN CÒN RẤT TỈNH TÁO SAO ????
- Tao đâu thể tạo ra linh hồn…Đó là bước tiến triển tuyệt vời của tao. Một con búp bê biết suy nghĩ….
- Đồ điên !!!
- Mày muốn chửi sao cũng được, vì bây giờ màn cao trào mới tới. Hãy vui sướng đi, vì CHA mày cũng đang ở đây đấy !!!!!!! – Khải ấn cái nút đỏ trên ghế, bức tường bỗng rung chuyển, một mản tường quay lại, xuất hiện đằng sau là cổ máy, với cái bình thủy tinh khổng lồ chứa chất dịch màu xanh,trông thật kinh tởm và CHA của Băng BĂng đang ở trong đó
- !!!!!!!!!???????/ - Băng Băng không tin vào mắt mình, người cha tưởng chừng như đã chết của cô đang ở đây, trước mặt cô – làm sao các người có được xác cha ta !!!
- Ông mày hằng ngày vẫn tiêm vào cơ thể cha một chất thuốc giữ cho cơ thể được hồng hào và không bị mục rửa, vậy nên bay giờ, tao mới có thể đem cha mày tới đây
- Ngươi không thể để cha tôi an nghỉ !!!! Ngươi phá giấc ngủ của cha tôi !!!!
- Ta đang giúp ngươi đấy chứ, ngươi muốn cha sống lại không ??
- Cha ta…???
- Phải, chỉ cần một điều kiện nhỏ thôi. Tài sản, đổi lấy mạng sống của người cha thân yêu của mày…quá hời rồi, phải không ??? Băng Băng ???
- ….. Tôi... - Băng Băng nhìn Cha đang bất động, trong lòng bỗng có chút rung động
- Huh ? Sao nào ? hãy quyết định đi …..
- ………..Tôi…tôi….
Băng BĂng rất yêu cha mình… cô luôn muốn ở bên cha….vậy liệu cô có đồng ý…
Còn Triệt, cậu sẽ làm gì để thoát khỏi bố mình ???