Kỷ Cambri Trở Lại

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếng ngọc cổ này giống như một quyển sách, bên trong có rất nhiều điều huyền diệu khó lòng giải thích.”

Hai người lại đi hơn một tiếng, đường ống này giống như vĩnh viễn không có tận cùng, khắp nơi đều là bóng tối khiến người ta hít thở không thông.

Thành Thiên Bích đã đói đến dạ dày quặn đau, rốt cuộc hắn khó mà chịu đựng thêm nữa, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.

Tình trạng lúc này của Tùng Hạ tốt hơn hắn nhiều, thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Thành Thiên Bích chạm vào bụng, cúi đầu.

“Đói lắm sao?”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Để tôi nghỉ một chút.”

“Đói mà ngồi nghỉ thì có ích lợi gì.” Tùng Hạ lo âu nhìn bốn phía, ánh sáng của đèn pin rất hữu hạn, những thứ lọt vào tầm mắt cậu tất cả đều là cỏ dại.

Nếu không phải sợ những bụi cỏ này có thể có độc, Thành Thiên Bích đã ăn từ lâu rồi, nhưng lý trí của hắn cũng không thể chịu đựng thêm được bao lâu, cảm giác đói khát, ai chưa nếm qua thì vĩnh viễn không thể hiểu nổi.

Tùng Hạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thành Thiên Bích, trong lòng thấy khó chịu. Cậu đi loanh quanh một vòng, nhổ lên một cây cỏ nhìn qua thì có vẻ không có độc, không chút nghĩ ngợi nhét vào miệng.

Cậu cũng không lo mấy thứ này có độc, nếu ngọc cổ có thể cứu cậu một lần thì còn có thể cứu cậu lần thứ hai, thứ ba.

Vị đắng chát của cỏ dại đầy trong khoang miệng, Tùng Hạ nôn khan vài cái, suýt nữa thì nhổ ra, đời này cậu chưa bao giờ phải ăn thứ gì đắng đến như vậy. Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác đầu lưỡi đã tê rần.

Thành Thiên Bích nhíu mày nhìn cậu: “Anh đừng có cái gì cũng bỏ vào miệng.”

Tùng Hạ nhổ lên một nhúm cỏ dại ngồi vào bên cạnh hắn, nhét mấy cọng vào miệng nhai, gương mặt trắng ngần nhăn nhó: “Tôi… ăn thử cho cậu. Nếu không có độc thì cậu cứ ăn đi, khó ăn cũng phải ăn.”

Thành Thiên Bích dùng một tay bóp lấy gáy cậu, tay kia bóp hàm cậu, Tùng Hạ ọe một tiếng nôn hết ra mấy thứ trong miệng.

“Phi, phi!” Tùng Hạ ra sức nhổ hết cỏ trong miệng ra, chà chà miệng, vẻ mặt như được cải tử hoàn sinh, nhưng khi nhìn thấy mấy cọng cỏ bị cậu nhai được một nửa trên mặt đất, lại bất đắc dĩ nói: “Cậu làm gì thế, vất vả lắm tôi mới ăn được.”

“Mấy thứ này tôi ăn bao nhiêu cũng không no.”

“Nhưng bây giờ không có cái gì khác để ăn.”

Thành Thiên Bích lấy từ ba lô của hắn ra một thứ gì đó, Tùng Hạ xán vào gần nhìn, là một que hương to như ngón tay cái.

“Hương gì đây?”

“Hương hun sâu bọ.”

“Khiến chúng bị choáng à?”

“Không, xua đuổi.”

“Cậu muốn ăn sâu?”

Thành Thiên Bích cầm bật lửa đứng dậy: “Nó tốt hơn cỏ.”

Quả thật trong bụi cỏ có rất nhiều tiếng kêu của sâu bọ, nghe rờn rợn, có vài con sâu to hơn ngón chân cái của cậu. Lúc đầu Tùng Hạ cũng bởi vì có con gì đó bò lên người mà phát điên, thế nhưng ở trong đường ống này bảy, tám tiếng cậu sớm đã thành chết lặng.

Thành Thiên Bích đưa cả que hương và bật lửa cho Tùng Hạ: “Anh đứng đốt ở đây, tôi đứng chặn ở bên cạnh.”

Tùng Hạ nghe lời ngồi xổm xuống một bên, đốt hương hun khói vào trong bụi cỏ. Không đến nửa phút, từ trong bụi cỏ đen như mực đột nhiên lộ ra hơn mười con côn trùng thân mềm màu đen lớn chừng ngón cái. Tùng Hạ không ngờ lại có nhiều sâu như vậy, liền thấy buồn nôn, không đợi cậu suy nghĩ nhiều, càng ngày càng nhiều sâu lồm ngồm bò ra, tốc độ cũng không nhanh, nhìn qua thấy hơi chậm chạp. Thành Thiên Bích vung ba lô đập xuống đất, thế mà đập chết được một đống.

Hun khói xong bên này, hai người lại đi đến chỗ khác, cứ như vậy hun hơn mười phút, trên mặt đất la liệt xác sâu, có khoảng bốn, năm mươi con.

Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn đống sâu bẹp lép này, khó khăn nói: “Ăn thật à.”

Thành Thiên Bích không nói lời thừa thãi, đã bắt đầu đi thu gom đống xác sâu này đến trước mặt. Không bao lâu, trên mặt đất đã có một đống như một ngọn núi nhỏ, tất cả cái đống đen sì này đều là sâu thân mềm, một số vẫn còn giật giật cái chân.

Thành Thiên Bích gom chút cỏ dại khô ráo, thả đống sâu vào giữa, nướng lên.

Tùng Hạ lặng lẽ nghiêng đầu đi, là một người vô cùng tha thiết với mĩ thực, ngẫm đến cảnh ngộ bây giờ của mình, cậu thật là muốn khóc.

Một lát sau, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng, Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Chúng nó có thể có độc hay không.”

Thành Thiên Bích nói: “Không quan trọng.”

Mắt thấy không phải chết vì đói thì cũng chết vì độc, quả thật như Thành Thiên Bích đã nói, có độc hay không cũng không quan trọng.

Sau khi nướng chín, Thành Thiên Bích đặt mông ngồi xuống đất, dùng mã tấu chọc vào một con sâu ném vào miệng mình, chẳng lo sợ gì mà nhai nuốt.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, ngồi xổm một bên nhìn Thành Thiên Bích ăn với khí thế ngất trời, trong lòng vẫn có chút chống đối với thịt sâu này.

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu: “Lại đây ăn.”

“Tôi… tôi không đói như cậu, cậu cứ ăn no trước đi rồi hãy nói.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh sẽ làm chậm tốc độ, mau ăn đi.”

Tùng Hạ run rẩy lại gần, dùng ngón tay nhón một con sâu lên, do dự mấy phút, hai mắt nhắm lại cắn răng một cái, nhét vào trong miệng.

Nhảy vào khoang miệng đầu tiên là mùi thịt xa xỉ, Tùng Hạ không khống chế được cắn một cái, thịt này vừa xốp vừa giòn, mặc dù hơi nhạt, nhưng không ngờ mùi vị cũng không tồi. Tùng Hạ nhai vài cái đã nuốt thịt vào trong bụng, khi thức ăn đi qua thực quản tiến vào trong dạ dày, cậu cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngay cả ngón chân cũng thấy ấm áp hơn. Đây không chỉ là thức ăn, đây quả thật là sự cứu rỗi! Những con sâu này có thể so với mỹ vị tột đỉnh!

Tùng Hạ run rẩy vươn tay, lần này nắm lấy vài con, nhét cả vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.

Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Chỗ này không đủ cho chúng ăn, phải nướng thêm một ít.”

Tùng Hạ vội vàng gật đầu.

Hai người cứ như vậy một bên hun một bên nướng, cuối cùng, họ đã ăn hàng trăm con sâu.

Sau khi ăn xong, hai người tê liệt ngồi xuống góc tường, nghỉ ngơi.

Tùng Hạ nằm xuống đất nghỉ một chút, rồi leo đến bên cạnh Thành Thiên Bích: “Binh ca, cậu đang ngủ à?”

“Không.” Ở chỗ bốn phía nguy hiểm này, hắn căn bản không thể yên tâm đi vào giấc ngủ.

“Tôi canh gác cho cậu, cậu ngủ một chút đi.”

“Không cần.”

“Cậu ngủ một chút đi, một tiếng thôi, cậu mệt hơn tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi cậu dậy.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh đừng có ngủ đấy.”

“Yên tâm, tôi nhất định không ngủ đâu.” Tùng Hạ còn giơ đồng hồ trên cổ tay ra như hứa hẹn.

Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu, ôm khẩu tiểu liên, định gối đầu lên ba lô của hắn ngủ một giấc, Tùng Hạ vội vàng lấy lòng: “Ngủ trên đùi tôi này, ba lô của cậu toàn vũ khí, gối nhiều khó chịu.”

Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt chân thành trong sáng của Tùng Hạ, vốn định đẩy cậu sang một bên, lại không ra tay được.

Tùng Hạ còn rất tự giác dịch ba lô sang một bên, hai chân để thẳng, còn vỗ vào đùi hai cái, sau đó cười ôn hòa nhìn hắn: “Nào, mau ngủ đi, cậu phải duy trì thể lực thì chúng ta mới có thể sống tiếp.”

Thành Thiên Bích ngẩn ra mới nằm xuống, gối đầu lên đùi Tùng Hạ, nhắm hai mắt lại.

Ánh mắt Tùng Hạ di dời từ cái trán trơn bóng của Thành Thiên Bích, lông mi cong cong, sống mũi cao, bờ môi mỏng như được đẽo gọt, cậu vô thức lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Binh ca, cậu cứ yên tâm mà ngủ đi.”

Thành Thiên Bích rất nhanh đã đi vào giấc ngủ ngắn, Tùng Hạ không dám ngủ, nhưng lại mệt mỏi vô cùng, không thể làm gì khác hơn là lấy miếng ngọc cổ kia ra nắm trong tay xem xét, nỗ lực phân tán sự chú ý.

Rốt cuộc thì miếng ngọc này có chỗ nào kỳ diệu? Ông già kia nói mình là hậu nhân duy nhất của ông ta, còn muốn cậu học cái gì đó… Học cái gì cơ nhỉ? Học chữ Phạn này ư? Có phải cần phải bước vào cõi hư ảo kia thì mới có đáp án hay không?

Tùng Hạ nắm miếng ngọc kia, trong lòng âm thầm hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hư không, mỗi một câu nói ông già kia đã nói, còn có những hàng chữ Phạn lóe sáng vàng rực này. Kỳ lạ là những dòng chữ Phạn ấy cậu có thể nhận ra toàn bộ, chẳng qua là lúc đó hoảng loạn, dường như rất lộn xộn, cậu không nhìn ra bất luận chữ nào hoàn chỉnh, nhưng những chữ linh tinh kim mộc thủy hỏa thổ cậu vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là không biết nó nói cái gì mà thôi.

Nếu như có thể nhìn kỹ nó lần nữa thì tốt rồi, bên trong nó nhất định có rất nhiều điều huyền bí, cậu rất muốn nhìn lại…

Đang nghĩ ngợi, Tùng Hạ kinh dị phát hiện ngọc cổ trong tay bắt đầu phát sáng, ánh sáng từ lờ mờ rồi trở nên sáng ngời, trong ý thức của cậu lại một lần nữa xuất hiện các dòng chữ Phạn, nhưng lúc này đây cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu vội vàng cúi đầu nhìn Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích vừa vặn cũng mở mắt vào lúc này, bật dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tùng Hạ hồi hộp hỏi: “Sao… làm sao vậy?”

“Tôi cảm thấy một năng lượng… rất khổng lồ.” Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc đang tỏa sáng trong tay Tùng Hạ: “Là nó?”

“Tôi… tôi nhìn thấy một ít văn tự.”

“Ở đâu?”

“Ở trong đầu tôi.” Tùng Hạ chỉ vào đầu mình, nhắm hai mắt lại, những hàng chữ Phạn ở trong đầu cậu hợp thành một “bức tường” hoàn chỉnh tỏa sáng, trên “bức tường” đó ngoại trừ văn tự, còn có vài hình vẽ cậu nhìn vào mà không hiểu.

Cách thức tự thuật của những chữ Phạn này là cổ văn vô cùng tối nghĩa, kỳ quái, khi Tùng Hạ bắt đầu đọc, những chữ cổ này tự động diễn đạt bằng ngôn ngữ hiện đại trong đầu cậu. Tùng Hạ bắt đầu đọc từ đoạn thứ nhất, trong đó yêu cầu cậu luyện năng lượng vô thuộc tính.

Cái gì là năng lượng vô thuộc tính?

Năng lượng gì? Cái gì là vô thuộc tính?

Tùng Hạ mang theo một bụng nghi vấn, tiếp tục đọc, phía dưới viết phương pháp để luyện năng lượng vô thuộc tính, đọc qua thì rất giống cách tu luyện khí công [22]. Cái gì mà hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không ngừng tinh lọc “hạt nhân năng lượng” [23], trong đó còn phân chia mức độ tinh khiết của của hạt nhân năng lượng ra làm bảy bậc, chia ra làm cấp thứ nhất – tích lũy, cấp thứ hai – hòa tan, cấp thứ ba – đất, cấp thứ tư – trời, cấp thứ năm – ảo diệu, cấp thứ sáu – nguyên tố, cấp thứ bảy – thuần khiết.

[22] Tu luyện khí công: Một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh, tập sao cho khi tu luyện thì chân khí xuất hiện.

[23] Hạt nhân năng lượng (能量核): “Hạt nhân” ở đây từ gốc là “hạch”, chỉ cốt lõi, trung tâm, nơi cất chứa năng lượng.

Tùng Hạ đọc mà thấy choáng, hạt nhân năng lượng là cái gì?

Tiếp tục đọc xuống, trong đó viết phương pháp tu luyện năng lượng vô thuộc tính, không ngừng tinh thuần, tinh lọc hạt nhân năng lượng, bao gồm ảnh hưởng của môi trường, phương thức hô hấp, hiểu thấu nội dung… vân vân. Nói chung, càng viết càng mơ hồ, Tùng Hạ có cảm giác người cổ đại tu luyện nội lực chắc hẳn chính là như vậy.

Nói không chừng nội lực thật sự tồn tại.

Mà nếu quả thật lấy việc tu hành võ công của các đại hiệp thời cổ đại ra làm ví dụ, muốn nội lực ngưng tụ thì phải mất vài thập niên nỗ lực, nhưng cậu không có tận vài thập niên ấy, cậu có thể sống hơn chục năm trong tận thế này đã là kỳ tích rồi.

“Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì?” Thành Thiên Bích giục một tiếng.

Tùng Hạ vội mở mắt: “Thấy rất nhiều thứ kỳ diệu, đợi lát nữa tôi nói cho cậu.”

Tùng Hạ tiếp tục đọc, cậu phát hiện cách thức luyện năng lượng vô thuộc tính này vô cùng kì quặc, có chỗ thậm chí còn đề cập đến chuyện uống máu của loài thú nào đó mới có thể tăng tiến năng lượng vô thuộc tính, nhưng đó là loại thú cậu chưa từng nghe qua. Bởi vì, rất nhiều cách thức luyện năng lượng vô thuộc tính trong này cậu đều không có đủ.

Nhưng càng thấy nhiều, cậu càng bị những thứ trên “bức tường” này hấp dẫn. Những thứ được cất giấu trong miếng ngọc cổ này đều xoay quanh quy luật Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà cậu dần dần hiểu ra, năng lượng vô thuộc tính được nhắc đến trong phần đầu là một nguyên tố tự do bên ngoài Ngũ hành, nhưng vẫn điều hòa với các nguyên tố Ngũ hành.

Bỗng chốc thu nhận quá nhiều tin tức, chẳng bao lâu Tùng Hạ đã mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Cậu mở mắt, những chữ Phạn trong đầu theo ý thức của cậu biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Tùng Hạ thở hổn hển mấy hơi, cậu còn có rất nhiều nghi vấn muốn nhanh chóng được giải đáp, nhưng bây giờ cậu không thể đọc nổi nữa.

Thành Thiên Bích còn đang không nhúc nhích nhìn cậu, chờ cậu nói.

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếng ngọc cổ này giống như một quyển sách, bên trong có rất nhiều điều huyền diệu khó lòng giải thích.”

“Ví dụ?”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, đột nhiên nghĩ đến cơ thể hắn tiến hóa đã tạo ra lực lượng của gió, lẽ nào… đây chính là năng lượng được nhắc tới trong ngọc cổ?

Tùng Hạ càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin.

Năng lượng này có thể áp dụng được rất nhiều, điện năng, thủy năng, năng lượng hạt nhân, có cái nào không phải năng lượng? Nhưng năng lượng được nói đến trong ngọc cổ này nhất định là loại đặc biệt, hơn nữa chắc hẳn có liên quan đến cuộc tiến hóa toàn cầu này.

Nếu phân tích theo ý nghĩ này, năng lượng gió của Thành Thiên Bích thuộc “Mộc” trong Ngũ hành, là năng lượng mộc. Vạn vật trên thế gian đều do các nguyên tố Ngũ hành tạo thành, chẳng qua là sau khi tiến hóa, Thành Thiên Bích có khuynh hướng nguyên tố mộc mà thôi.

Mà cậu không tiến hóa, không thể xác định trong cơ thể mình rốt cuộc đã thay đổi thành loại nguyên tố nào.

Tùng Hạ bắt lấy tay Thành Thiên Bích, vội la lên: “Cậu cảm nhận một chút.”

“Cảm nhận cái gì?”

“Cậu ngồi xuống, nhắm mắt lại, dồn khí vào đan điền, cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình, ngọc cổ nói, người có năng lượng có thể cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình ngưng kết thành ‘hạt nhân’, tôi không biết ‘hạt nhân’ này là thật hay là ảo, nhưng nếu năng lượng theo như lời ngọc cổ chính là năng lượng cậu phát ra lúc tiến hóa, như vậy cậu chính là “người có năng lượng”, trong cơ thể cậu sẽ có ‘hạt nhân’!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio