Kỷ Cambri Trở Lại

chương 159

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Đạo Ái, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông này ra tay, khả năng khống chế đất đai kia thật khiến người ra không thể không ca ngợi.

Trang Nghiêu hỏi: “Tuy anh không nhìn thấy ánh mắt đó, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác bị người ta dõi theo chằm chằm rất mãnh liệt phải không?”

Tam Nhi gật đầu: “Đúng, đáng sợ lắm, bốn phía ngoại trừ một thân cây thì chẳng có gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cái cây đó dị chủng với con người thì tôi liền cảm giác có thể mình đang bị người đó theo dõi, nhưng tôi lại không tin vào thế cho lắm, dù sao thì so với cây thông đó thì tôi quá bé nhỏ, một con khủng long khổng lồ lại đi nhìn một con kiến sao?”

“Sau đó thì sao?”

Tam Nhi đột nhiên ngượng ngùng cười cười: “Sau đó á, tôi làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Lúc ấy tôi cảm thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm thiệt là đáng ghét, lúc ấy trời còn tối thui, chung quanh mù sương, trong sương giấu cái gì căn bản không nhìn thấy được, tôi vừa sợ hãi vừa sốt ruột, ngày đó lại uống rượu, đâm ra to gan hơn bình thường, liền chửi cây thông vài câu, tôi nói có giỏi thì ông hiện ra đi, nhưng gào hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, vì thế tôi… tôi liền tè vào một chỗ trên thân cây, he he.”

Liễu Phong Vũ cười: “Thằng nhóc này to gan thật đấy, nếu cây thông nhìn thấy thì nhất định ghim cậu thành con nhím luôn.”

Tam Nhi nhún vai: “Cho nên em mới bảo nhất định là nó không nhìn thấy em đâu, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm ý chắc cũng chỉ là ảo giác của em. Tè xong là em chạy luôn, sau này tỉnh táo lại thấy hơi sợ, còn bị ba em đánh cho một trận.”

Trang Nghiêu nói với Tam Nhi: “Anh nhắm mắt lại, xoay ba vòng tại chỗ.”

“Hả?”

Trang Nghiêu không khách khí nói: “Nghe theo.”

Tam Nhi biết nó tuy còn nhỏ nhưng lại là dị nhân tiến hóa não bộ, cũng không hỏi nhiều, liền đứng lên nhắm mắt xoay ba vòng lại chỗ, sau đó đứng lại.

Trang Nghiêu nhìn cậu ta: “Có cảm giác gì không?”

Tam Nhi nhíu mày, đột nhiên nói: “Có! Chính là cảm giác… bị người ta nhìn chăm chú.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Vậy là đúng rồi.”

Tam Nhi mở to mắt nhìn nó: “Có ý gì?”

“Tôi vừa đóng đường nhìn trong đầu anh. Nghiêm khắc mà nói, đường nhìn cũng không phải thứ gì đó vô hình, nó là sóng điện từ vi lượng. Khi một người đưa lưng về phía người khác, đôi khi cũng có thể cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình chăm chú, chuyện này do hệ thần kinh của người đó nhận biết được sóng điện từ của đối phương. Loại sóng điện từ này do sóng điện não khống chế, sóng điện não càng mạnh thì đường nhìn sóng điện từ càng mạnh, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại càng rõ ràng.”

Thành Thiên Bích cau mày: “Chẳng lẽ Thông Ma cũng tiến hóa não bộ?”

Tùng Hạ thấy trong lòng căng thẳng, nếu thứ khổng lồ ngang trời như Thông Ma này còn biến dị lần thứ hai – tiến hóa não bộ – vậy lần này họ đi căn bản là chịu chết!

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, sóng điện não của Thông Ma rất mạnh do nó có thể tích khổng lồ, tuy thể tích lớn nhỏ không có liên quan tất yếu với độ mạnh yếu của sóng điện não, nhưng khi Thông Ma dị chủng với con người, biến người đó thành cây thông thì sóng điện não vốn thuộc về con người đã được dần dần mở rộng theo hình thể khổng lồ của nó, giống như một người cao to luôn gây được sự chú ý hơn người thường vậy. Vào thời điểm Thông Ma nhìn anh chăm chú, tiếp xúc đường nhìn sóng điện não với đầu anh, cảm giác của anh sẽ vô cùng sâu sắc. Cho nên, cảm giác bị người khác nhìn không phải ảo giác của anh mà quả thật Thông Ma đã chú ý tới anh.”

Tam Nhi chậc lưỡi: “Thật… thật sao… Tôi còn tè lên người nó… Sao nó không giết tôi.”

“Chắc vì anh không có giá trị bị ăn. Lúc đầu Thông Ma tấn công động thực vật biến dị tới gần nó, lấy thi thể của chúng làm chất dinh dưỡng để nuôi lớn mình do có vài nguyên nhân rất lớn: Thứ nhất, nó vốn là cây cảnh sống trong chậu, tiếp xúc với rất ít đất, căn bản không đủ để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó tiến hóa. Thứ hai, lúc ấy nó bị đặt ở tầng ba, nó muốn cắm rễ xuống đất thì phải xuyên qua các tầng nhà rỗng ruột và nền móng bê tông, chuyện này vào lúc nó mới tiến hóa thì không làm được vì lúc đó nó còn nhược tiểu. Thứ ba, lúc ấy nó vẫn chưa bị con người dị chủng, động thực vật tấn công hoàn toàn dựa vào bản năng cấp dưỡng [192] chứ không phải nhận thức. Khi nó dị chủng với con người và rời khỏi Côn Minh, chiều cao của nó đã gần 70 mét, bằng tòa nhà hơn hai mươi tầng, lúc ấy nó đã là một gã khổng lồ rồi, rút từ trong đất ra bộ rễ của mình nhất định không phải chuyện dễ dàng, các anh có nhớ lúc ấy cái hố to và bên trong nó còn lại rất nhiều mẩu rễ bị đứt chứ? Sở dĩ nó có quyết định rời đi là vì sau khi dị chủng, nó lập tức sở hữu trí tuệ của con người, có lẽ đơn thuần cho rằng một cây thông thì nên trở về cố hương, cho nên nó đến Đông Bắc. Sau khi Thông Ma đến Đông Bắc, theo thông tin trong tài liệu thì nó không lấy thi thể làm chất dinh dưỡng nữa mà chọn một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu nhất rồi cắm rễ ở đó, đó là vì nó biết dùng cách nào thì đạt được chất dinh dưỡng thật sự đủ cho nó tiến hóa, còn dựa vào động thực vật biến dị thì hiển nhiên đã không đủ từ lâu. Càng là sinh vật khổng lồ thì càng không đi săn con mồi thể tích nhỏ vì năng lượng thu hoạch được từ chuyện ăn anh so ra còn chẳng bằng năng lượng nó tiêu hao dùng để thực hiện động tác ăn anh, cho nên nhất định Thông Ma đã nhìn thấy anh, nhưng nó lười giết anh.”

[192] Bản năng cấp dưỡng: Bản năng tìm kiếm bổ sung chất dinh dưỡng cho mình.

Tam Nhi thở dài một hơi: “Má ơi, nghe cậu nói ghê quá, may mà nó không có hứng thú với tôi.”

Trang Nghiêu nói: “Chuyện này có thể cho chúng ta hai tin. Thứ nhất, Thông Ma sẽ không chủ động tấn công sinh vật tới gần nó. Không, phải nói rằng nó lười tấn công. Thứ hai, Thông Ma không phải là không nhìn thấy chúng ta như chúng ta đã tưởng, thật ra nó luôn quan sát và giám sát hoàn cảnh chung quanh, kể cả sinh vật bé như con kiến như chúng ta nó cũng chẳng tha. Khi tới gần nó, nhất cử nhất động của chúng ta đều trong tầm mắt của nó, chỉ cần làm sai một chuyện là có nguy hiểm vô vàn.”

Tùng Hạ thở dài: “Chuyện tôi lo nhất là thậm chí nó sẽ khinh không muốn nói chuyện với chúng ta, ít nhất Tam Nhi nói chuyện với nó, nó cũng không buồn phản ứng.”

“Đó là vì Tam Nhi không thể uy hiếp đến nó, lúc đó máy bay trinh sát và hai máy bay chiến đấu Hắc Ưng [193] hộ tống hiển nhiên khiến nó cảm thấy trình độ uy hiếp nhất định, cho nên nó đã lên tiếng cảnh cáo. Tôi hy vọng đến lúc có thể thuận lợi trò chuyện với nó, nếu làm thế nào mà nó cũng không để ý tới chúng ta thì chúng ta chỉ có thể áp dụng thủ đoạn khiến nó phải mở miệng.”

[193] Máy bay chiến đấu Hắc Ưng:

Cái gọi là thủ đoạn tất nhiên chính là đánh thật, chẳng ai hy vọng khai chiến trực diện với Thông Ma cả, họ đều mong rằng trí tuệ của Trang Nghiêu có thể thuận lợi mở ra con đường kết nối với Thông Ma.

Qua một tiếng nghỉ ngơi hồi phục, mọi người chuẩn bị xuất phát.

Sau khi ăn xong, Hoắc Bạch vẫn duy trì hình thái báo sư tử ngủ gà ngủ gật, con báo vừa đứng lên, A Bố liền cảnh giác nhìn gã. Hoắc Bạch thấy hơi buồn cười: “Con mèo này sao lại sợ tôi thế nhỉ.”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Nó không sợ anh.”

“Vậy à?” Hoắc Bạch đột nhiên nhảy một bước về hướng A Bố, A Bố giật mình lập tức lui về sau một bước dài.

Hoắc Bạch cười phá lên.

A Bố thẹn quá hóa giận, giơ cái chân bự vồ vào mặt Hoắc Bạch.

Hoắc Bạch chỉ biết cười mà không chút phòng bị, chỉ kịp thấy một bàn chân dày thịt sẽ vồ vào đầu mình gã nhanh chân trốn sang bên cạnh, cẳng chân vung xuống tạo ra luồng gió khiến bờm của gã cũng bay lên.

Trang Nghiêu quát: “A Bố, tao bảo anh ta không phải kẻ địch rồi mà.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng nét mặt của Trang Nghiêu lại có vẻ rất hài lòng.

Hoắc Bạch cũng không không chấp nhặt với một con mèo, lắc bờm rồi đi.

Mọi người tiếp tục đi vào trung tâm khu rừng, họ càng tới gần Thông Ma thì khu rừng càng rậm rạp, hình thể của động thực vật biến dị lại càng khổng lồ.

Tam Nhi đột nhiên nói: “Dừng lại.”

Tất cả dừng lại.

Cậu cúi đầu, kề mũi xuống đất đánh hơi gì đó, còn dùng chân cọ cọ lớp bùn đất dưới chân, một lát sau mới nói: “Gần đây có một bầy lửng [194], lần trước lúc em vào rừng chúng nó vẫn còn ngủ đông, em không bắt gặp. Bây giờ chúng ta cần quyết định là đi đường vòng hay vẫn đi thẳng, nếu đi đường vòng thì cách chỗ này 2 km là địa bàn gấu chó [195], gần đó chắc hẳn là còn có hươu bào [196], ghét nhất là gặp phải lợn rừng, dù chúng không ăn thịt, nhưng luôn xông đến tấn công dù không có bất cứ lý do nào.”

[194] Lửng: Lửng là động vật ăn tạp chân ngắn trong họ Chồn Mustelidae, sống trong trong hang và sống theo bầy đàn. Nó rất cầu kỳ trong việc giữ hang vệ sinh sạch sẽ, và đại tiện trong hố riêng. Thậm chí còn chôn cất các thành viên trong gia đình đã chết của chúng. Mặc dù hung dữ khi bị chọc tức, song nói chung thì lửng là một con vật hiền lành, có thể chia sẻ hang của nó với các loài khác như thỏ, cáo đỏ và con lửng chó.

[195] Gấu chó:

[196] Hươu bào:

Trang Nghiêu nói: “Theo như anh nói thì đi đường vòng không có ý nghĩa lớn, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi động vật biến dị nơi này.”

Tam Nhi lắc lắc đôi sừng to lớn mạnh mẽ của mình: “Nếu tôi đi một mình thì qua được, nhưng dẫn theo mọi người thì không được. Tiến vào phạm vi trong vòng 30 km quanh Thông Ma không thể thuận lợi như lúc trước, động thực vật biến dị của khu vực này vừa nhiều vừa lợi hại, tính cạnh tranh rất khốc liệt, chúng ta là mục tiêu quá lớn, là miếng thịt mỡ trong mắt rất nhiều quần cư động vật. Nhưng không phải các anh rất lợi hại sao? Chắc là có thể xông qua thôi, dù sao thì các anh chọn một đi, dù là lửng hay gấu chó, lợn rừng thì đều không dễ đối phó.”

Trang Nghiêu nghĩ nghĩ: “Không đi đường vòng, tiết kiệm thời gian, tiếp tục đi thẳng.”

Hơn mười phút sau, quả nhiên họ đã nhìn thấy mấy con lửng cao hơn ba mét đứng thẳng hai chân ở phía trước, những con mắt to như quả trứng gà nhìn họ bằng ánh mắt như hổ rình mồi. Tất cả cảnh giác, nhưng không dừng lại, từng bước tới gần bầy lửng này.

Trước khi tận thế, loài lửng thường ăn giun đất, côn trùng mà sống, thỉnh thoảng cũng ăn các con thú loại nhỏ, nhưng sau khi trở nên khổng lồ, mấy tên này không thể ăn động vật nhỏ nữa, lúc này hiển nhiên chúng đang theo dõi họ.

Bởi vì chung quanh có quá nhiều động thực vật biến dị nên căn bản là họ không thể nhận ra rốt cuộc thì bên cạnh có bao nhiêu con. Khi bầy lửng đột nhiên không ngừng chui ra không biết từ chỗ nào giống như Macmot [197], họ mới phát hiện mình đã bị bao vây.

[197] Macmot: Một loài động vật có vú trong họ Sóc, đào hang giỏi, là hình tượng cho loài chuột đột ngột nhô đầu lên trong trò đập chuột.

Trang Nghiêu nhìn chung quanh: “Đây là một đàn lửng, số lượng ít nhất… hơn hai trăm con.”

Những con lửng con cao tầm một mét, lửng trưởng thành cao hơn bốn mét, loại động vật có vú này có bộ răng và móng vuốt đều vô cùng sắc bén cứng rắn, ngay cả sắt cũng cắn đứt được, móng vuốt có hình lưỡi câu nhỏ, có thể đào ba mét, đào được cả rễ đại thụ lên. Hơn nữa do là động vật quần cư nên khả năng đi săn và sinh tồn đều rất mạnh, nếu không phải do chúng có hình thể nhỏ trong thời đại văn minh thì tuyệt đối có thể là loài vô cùng oai phong trong rừng.

Họ có ba động vật biến dị và mười người, nhìn về mặt thể tích tổng thể thì tuyệt đối là lương thực gần nhất của bầy lửng.

Tam Nhi hơi căng thẳng dùng chân cạo đất: “Đám lửng này còn nhiều hơn em tưởng, hơn nữa thể tích cũng trở nên lớn hơn, không ngờ chỉ qua một mùa đông mà chúng lại sinh sản được nhiều như vậy…”

Bầy lửng tụ tập càng ngày càng nhiều, gần như đã bít kín con đường của họ. Hoắc Bạch hít một hơi thật sâu, há miệng, phát ra một tiếng sư tử rống kinh thiên động địa. Tiếng rống kia vút thẳng trời cao, rạch lìa tầng mây, làm hoảng sợ bầy chim trong rừng khiến chúng bay từng đám khỏi cành cây. Nhất thời, khu rừng ồn ào náo động không thôi, bầy lửng cũng cả kinh lui về phía sau.

Những người đi quanh Hoắc Bạch bịt kín lỗ tai, tiếng sư tử rống kia chấn động đến nỗi khiến họ màng nhĩ đau nhức, trái tim rung động kịch liệt. Tiếng rống của gã đã đạt tới đẳng cấp công kích bằng sóng âm, người thường đều không chịu nổi.

Liễu Phong Vũ kêu lên: “Mẹ nó, muốn gào thì cũng phải báo một tiếng chứ, sắp vỡ cả tim rồi.” Hắn quay đầu lại thấy Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường đều thần sắc như thường, cũng không bịt tai, cẩn thận quan sát thì mới phát hiện trong tai họ đều có hai cục nút tai nhỏ, khiến hắn càng giận.

Lý Đạo Ái bình tĩnh nói: “A, ngại quá, quên đưa nút tai cho mọi người.”

Triệu Tử Tường cởi ba lô, lấy từ bên trong ra một cái bọc nhỏ đựng nút tai, ném từng cặp cho họ, mọi người nhanh chóng nút tai vào trong tai.

Đặng Tiêu kêu lên: “Liễu ca, anh chớ giận, mình cũng chưa chuẩn bị bịt mũi cho họ, lát nữa cho họ nếm thử sự lợi hại của anh.”

Liễu Phong Vũ quát: “Cậu câm miệng cho anh.”

Tam Nhi nói: “Nhân lúc này mau lao ra thôi, tất cả mọi người phải tranh thủ thời cơ, nhất định phải men theo cây cối mà chạy, đừng chạy tới chỗ đất trống, dưới đất có thể đã bị chúng khoét rỗng rồi. Còn nữa, trăm ngàn lần đừng để bị rớt lại.” Nói xong liền chở Đặng Tiêu xông về phía trước, A Bố và Hoắc Bạch cũng đều giơ chân xông lên.

Bầy lửng phục hồi tinh thần, con nào con nấy cũng nét mặt dữ tợn, phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lao đến phía họ.

Lý Đạo Ái cau mày: “Dưới đất?” Hắn nheo mắt lại, sau một lúc lâu thì hô: “Phía trước ba mươi mét, đất đai giữa hai cây thông Triều Tiên [198] đã bị vét sạch, vượt qua!”

[198] Thông Triều Tiên (Korean Pine): Một loài thông bản địa của khu vực Đông Á, gỗ mềm, nhỏ đường vân thẳng cây có thể thu hoạch nhựa thông hạt dùng để ăn hoặc chế thuốc dầu dùng trong công nghiệp thực phẩm.

Mọi người nghe vậy thì đều vội lách qua.

Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch bay vút lên phía trước, một gió một lửa tạo ra sóng lửa ngùn ngụt, đánh vào bầy lửng đang đổ đến từ phía trước.

Đường Nhạn Khâu đứng trên lưng A Bố, rút từ trong bao đựng tên ra một mũi tên tán đạn độc, rốt cuộc hắn đã có cơ hội thử xem uy lực khi phối hợp gân Hải Long và tên độc trong thực chiến. Cánh cung căng như vầng trăng, lực đàn hồi khổng lồ của gân Hải Long cho hắn lực cản trước nay chưa từng có. Mỗi lần kéo căng dây cung này, hắn đều cảm thấy trong ngực là hào khí vạn trượng, giống như kéo ra hỗn độn trời đất, khiến hắn toàn thân đều tràn ngập sức mạnh.

Một tên bắn ra, mũi tên vỡ vụn thành vô số lá sắt tẩm chất độc thần kinh giữa không trung, như hạt mưa bắn vào bầy lửng. Một nửa số mảnh nhỏ này rải ra không trung, nhưng chỉ cần có một mảnh chui vào trong thịt là lập tức có thể hạ gục một con lửng cao hơn ba mét.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hơn ba mươi con lửng đã trúng chiêu, chúng giống như đã bị lột gân, bộp một tiếng ngã quỵ xuống đất, lập tức giải quyết nguy cơ bên này của A Bố.

Đường Nhạn Khâu hai mắt sáng lên, hưng phấn mà nhìn cây cung của mình.

Trang Nghiêu nói: “Đừng vội tự phụ, chỉ có mấy chục mũi tên đó thôi, cố gắng xài tiết kiệm.”

Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng cười cười: “Tôi hiểu rồi.” Hắn rút ra loại tên nhỏ bình thường, bắt đầu nhắm bắn vào mắt các con lửng.

Phía trước đã được Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch hợp lực mở đường, có điều thế lửa rất mạnh, chính họ cũng khó đi, chỉ có thể đi vòng qua bên cạnh, bầy lửng đuổi theo không tha, xông tới từ bên sườn.

Lý Đạo Ái đưa tay về phía trước, dùng sức siết tay ở không trung, khi chạy qua mảnh đất đó, bầy lửng đột nhiên bị rớt xuống một tiếng vang ầm, hơn mười con lửng sụp hố, những cây Thông Triều Tiên hai bên ngả nghiêng, đè chết mấy con không kịp chạy trốn. Bầy lửng này trời sinh biết đào hang, còn muốn chui ra khỏi hố, song cái hố kia càng ngày càng sâu, không ngừng vùi thêm xuống dưới, cuối cùng mảng đất phía trên và đống cây ngả nghiêng đã trở thành một cái huyệt phô thiên cái địa, hoàn toàn vùi lấp nơi đó. Dám lửng dù không chết song muốn đào ra khỏi đó thì cũng phải mất nửa ngày.

Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Đạo Ái, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông này ra tay, khả năng khống chế đất đai kia thật khiến người ra không thể không ca ngợi. Nếu năng lượng của hắn mạnh hơn một ít, chẳng phải có thể tùy ý thay đổi xu thế địa hình và kết cấu thổ nhưỡng, thậm chí có thể trực tiếp tạo ra động đất loại nhỏ, chôn vùi mọi người xuống đất hay sao?

Trang Nghiêu quát: “Nhìn cái gì đấy, tập trung tinh lực, mau chạy thẳng thôi.”

A Bố một chân hất bay hai con lửng xông đến, đôi sừng hươu khổng lồ của Tam Nhi trực tiếp húc một con lửng lên trời, Hoắc Bạch thì dùng hình thể khổng lồ và sức tấn công hung tàn một đường cán lên bầy lửng. Những người ngồi trên lưng họ cũng không nhàn rỗi, ra sức tiêu diệt những kẻ đi săn chung quanh.

Đặng Tiêu đang cùng Tam Nhi tiến đánh mở đường thì đột nhiên hét lớn: “Thứ này ăn có ngon không, da lông cứng rắn như vậy thì chắc thịt mềm lắm nhỉ?”

Tam Nhi kêu lên: “Ngon lắm, lúc nướng rắc thêm một chút thì là với hạt tiêu đen, mùi thơm ấy cứ gọi là quyến rũ chết anh.”

“Thế để anh đi tóm một con.” Nói xong cậu ta thật sự quăng một con lửng bị mình kéo đứt đầu heo lên lưng Tam Nhi.

Tam Nhi hét lớn: “Anh, anh đừng như vậy, máu me nhầy nhụa khó chịu chết đi được, mau ném đi!”

Đặng Tiêu không nỡ ném, liền vờ như không nghe thấy, gào thét anh dũng giết địch.

Giống như Đặng Tiêu đã nói, Liễu Phong Vũ đã có cơ hội “trả thù” nhóm Lý Đạo Ái. Tuy hắn cảm thấy hết sức xấu hổ, nhưng lúc này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều. Liễu Phong Vũ liền rút khẩu súng phun nước tạo hình quỷ dị kia từ trong bọc ra, chỉnh góc độ phun bắn lớn nhất, dịch tiêu hóa đông đặc không khách khí tiếp đón đàn lửng này. Loại dịch tiêu hóa này chỉ cần dính vào da là có thể khiến đối phương đau đớn, hơn nữa những viên dịch lớn cỡ củ lạc do rất đậm đặc nên có thể khuếch tán diện tích lớn bằng miệng bát, một khi rơi vào chỗ hiểm thì có thể trực tiếp trí mạng.

Vũ khí mới mẻ độc đáo của Liễu Phong Vũ khiến mọi người chú ý, Tam Nhi khoa trương kêu lên: “Má ơi, cái đó là cái gì thế, sao giống cái JJ vậy.”

Liễu Phong Vũ cả giận: “Chuyên tâm chạy thẳng đi, đừng nhìn sang đây.”

Theo dịch tiêu hóa bắn ra, trong không khí tràn ngập mùi thối kịch liệt, thứ mùi này đối với dị chủng có chiếc mũi mẫn cảm mà nói thì quả là đau khổ vô cùng. Ba người Hoắc Bạch rốt cuộc đã hiểu thằng bé thằn lằn kia nói bịt mũi là có ý gì, mùi hương này khiến người ta không thể nhịn được nữa.

Hoắc Bạch chịu không nổi hét lớn: “Thối hoắc!”

Liễu Phong Vũ mắng to: “Chịu đựng!” Lúc này hắn đã từ bỏ cảm giác xấu hổ, lại có cảm giác đã làm thì làm tới bến, dù sao thì cái thứ vũ khí giống cái JJ này cũng bị người ta nhìn hết trơn rồi, hắn cảm giác không có chuyện gì có thể làm mình tổn thương nữa.

Họ nhanh chóng không có thời gian chú ý đến mùi thối bá đạo của hoa đại vương nữa, bầy lửng vì tử vong thảm trọng nên số còn lại không lùi mà tiến, càng trở nên điên cuồng. Sau khi tiến hóa, bộ móng và hàm răng của lửng đều hết sức lợi hại, chỉ cần bị đụng phải là nhất định sẽ da tróc thịt bong, ngay cả lớp da nhăn của Đặng Tiêu và lớp vảy rồng của Long Huyết nhân cũng hơi khó để chống cự. Ngoại trừ Tùng Hạ và Trang Nghiêu được bảo vệ ở trên đầu A Bố, những người khác đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều, nhất là A Bố, Hoắc Bạch và Tam Nhi chở mọi người.

Một con lửng to lớn cao bốn mét không sợ chết mà vồ về phía Lý Đạo Ái trên người Hoắc Bạch. Song song với việc tiến hóa hình thể, trí lực của động vật cũng được tăng lên mỗi con mỗi khác, biết những kẻ mạnh có sức tấn công lớn như Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và Đường Nhạn Khâu đều ở trên trời nên chúng không với tới, vì thế có ý đồ tấn công Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường ngồi trên lưng Hoắc Bạch.

Hoắc Bạch hét lớn: “Triệu ca, bảo vệ thống lĩnh!”

Ngay khi con lửng lớn muốn vồ vào người Lý Đạo Ái, sau lưng Triệu Tử Tường đột nhiên mọc ra đôi cánh màu xám, lập tức ôm lấy hông Lý Đạo Ái, kéo hắn lên giữa không trung.

Hình như một miếng đất và một quả pháo rất lớn đã đập mạnh vào đầu con lửng kia, kiềm hãm động tác của nó, khiến nó ngã xuống đất.

Hoắc Bạch gào thét nhào tới, há miệng cắn phập vào cổ con lửng.

Song con lửng kia cũng rất lợi hại, nó gào lên rồi vung móng sắc, điên cuồng cào vào Hoắc Bạch. Trên mặt, trên người Hoắc Bạch đều bị gào thành những vết máu. Hoắc Bạch cũng vươn chân vồ mạnh vào mắt nó, mắt lửng lập tức chảy máu, nó lật người lại muốn trốn khỏi Hoắc Bạch, nhưng gã đã tóm chặt hông nó, há miệng cắn vào gáy nó.

Cuộc chiến đấu cận chiến kinh tâm động phách giữa dã thú với nhau giằng co trong mười giây, thắng bại đã phân, con lửng lớn nhất này run rẩy kết thúc sinh mệnh.

Triệu Tử Tường đưa Lý Đạo Ái về trên lưng Hoắc Bạch, đôi cánh lớn gần như bao phủ Lý Đạo Ái, hình thành một bức tường bảo vệ không một khe hở ở hai bên hắn.

Lý Đạo Ái nói: “Không phải như vậy.”

Triệu Tử Tường nói: “Sự an toàn của thống lĩnh là quan trọng nhất.”

Khi nói chuyện, Lý Đạo Ái cũng đã làm sụp một nền đất, vài con lửng tru lên ngã vào trong hố, bị bùn đất vùi lấp.

Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: “Tùng ca, chân Tam Nhi bị thương!”

Tùng Hạ kêu lên: “Tới gần anh!”

Tam Nhi không rõ cho lắm, nhưng vẫn chạy tới bên cạnh A Bố, Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong cơ thể Tam Nhi, nhanh chóng chữa trị vết thương cho cậu. Cùng lúc đó, cậu cũng đang không ngừng chữa trị vết thương trên người A Bố. Tùng Hạ chưa thử qua bây giờ mình có thể đồng thời cung cấp năng lượng cho bao nhiêu người và có thể đồng thời chữa thương cho bao nhiêu người, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần năng lượng của mình sung túc thì số lượng không phải vấn đề.

Tam Nhi kinh ngạc: “Lợi hại quá, lời đồn là thật!”

Bầy lửng bị họ đánh cho tơi bời tan tác, số lượng hơn hai trăm con chợt giảm xuống dưới năm mươi con. Khi số lượng cách quá xa để chống lại kẻ địch, rốt cuộc chúng đã biết sợ, sau khi bị Hoắc Bạch rống lên mấy tiếng thì liền chật vật chạy trốn.

Lúc này mọi người mới thở hồng hộc đi chậm lại. Họ điên cuồng chạy bốn, năm km rốt cuộc đã thoát khỏi kẻ địch, nhưng gần như ai cũng bị thương, nhất là những thành viên đánh cận chiến. Đùi của Đặng Tiêu bị cào ra hơn mười vết máu, mỗi một vết đều sâu 3 cm, nhìn vào rất đáng sợ. Bộ lông của A Bố và Hoắc Bạch dính không ít vết máu, cũng không rõ là của họ hay của đám lửng. Tam Nhi lông ngắn nên nhìn vết thương càng rõ, có một nết thương xẹt qua trước ngực, thiếu chút nữa chém rớt miệng cậu ta.

Họ tìm một khoảng đất trống an toàn, nghỉ ngơi hồi phục chữa thương. Tùng Hạ tập trung năng lượng, trước tiên chữa thương cho Tam Nhi. Thằng bé kinh ngạc nhìn vết thương của mình từ từ khỏi hẳn, ngay cả đau cũng quên.

Lý Đạo Ái đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn khả năng thực chiến của Tùng Hạ, như có chút đăm chiêu.

Hoắc Bạch nằm sấp bên chân Lý Đạo Ái, kêu hắn hai tiếng, Lý Đạo Ái đều không phản ứng, con báo sư tử ngẩng đầu cọ cọ vào ống quần hắn: “Thống lĩnh?”

Lúc này Lý Đạo Ái mới phục hồi tinh thần, cúi đầu: “Ừ? Sao thế?”

“Thống lĩnh, anh nghỉ một lát đi.”

“Không cần, cậu mới cần nghỉ ngơi, tôi không sao.”

Tùng Hạ bận rộn chạy qua chạy lại giữa các người bị thương, khiến mọi người khôi phục trạng trái không chút mệt mỏi. Khi cậu qua chữa thương cho Lý Đạo Ái, Lý Đạo Ái nở một nụ cười bí hiểm với cậu.

Tùng Hạ ngẩn người.

Lý Đạo Ái lạnh nhạt nói: “Loại khả năng này quả nhiên rất tốt, khó trách Diêu Tiềm Giang đối với cậu không bình thường.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio