Kỷ Cambri Trở Lại

chương 165

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua hồi lâu, Tùng Hạ mới nói: “Nếu Tiểu Đặng nhìn thấy, cậu ấy nhất định sẽ nói trái đất này giống một chiếc kẹo que, Thông Ma chính là que nhựa đó.”

Sau khi thuận lợi đột phá cấp hai, Lý Đạo Ái ngủ chừng hai ngày.

Tất cả mọi người đang ngóng trông lúc hắn tỉnh lại, muốn xem khả năng của hắn sau khi thăng cấp một chút. Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức bật dậy khỏi giường, cảm nhận năng lượng Thổ lớn mạnh trong thân thể, trong mắt có niềm hưng phấn không giấu được.

Hoắc Bạch vui vẻ nói: “Thống lĩnh, mau cho bọn em xem mấy chiêu.”

Lý Đạo Ái nhìn chằm chằm bàn tay mình, bàn tay thon dài dày rộng kia đột nhiên biến thành miếng đất màu đen. Hắn siết chặt nắm đấm, vụn đất rơi lả tả. Bàn tay kia có vẻ rất hùng mạnh, nếu Lý Đạo Ái nguyên tố hóa được toàn thân, chỉ sợ sẽ giống người đá khổng lồ như trong phim, thân thể hoàn toàn do đất đai tạo thành, không thể công phá.

Trong mắt Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường tràn ngập sùng bái: “Thống lĩnh! Nguyên tố hóa, đúng là nguyên tố hóa!”

Lý Đạo Ái hài lòng cười cười: “Rất tốt.”

Đường Đinh Chi vỗ tay như người máy: “Chúc mừng.”

Thiện Minh trợn: “Lúc chúc mừng người ta thì tỏ vẻ vui mừng hơn được không?”

Đường Đinh Chi không hiểu nhìn hắn một cái, nở một nụ cười cứng đờ: “Như vậy sao?”

Al cười vỗ vỗ vai anh: “Chính xác.”

Liễu Phong Vũ sờ sờ cằm: “Ồ, khả năng của anh rất dễ phối hợp với tôi.”

Lý Đạo Ái cười: “Vậy ư, phối hợp thế nào?”

Liễu Phong Vũ búng ngón tay một cái, trên tay Lý Đạo Ái đột nhiên nở ra một bông hoa nhỏ có cánh hoa màu đỏ tươi, tỏa ra mùi thối, Lý Đạo Ái miết cánh hoa nhỏ dày dặn kia: “Cậu có thể cho hoa nở tại bất cứ mảnh đất nào?”

“Phải, phạm vi trước mắt là 23 mét, tôi có thể mọc đầy hoa trên người anh.”

Lý Đạo Ái lắc đầu: “Chưa chắc.”

“Có ý gì?”

Lý Đạo Ái run lên một cái, đất đen vốn có nay biến thành cát đá màu nâu: “Bây giờ cậu thử lại xem?”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Hóa ra không thể nở hoa trên cát…”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Hoa đại vương là sinh vật sống trong rừng mưa nhiệt đới, sao có thể nở hoa trên cát được, có phải xương rồng đâu.”

Hoắc Bạch cười nói: “Đội trưởng đội 6 của chúng tôi chính là xương rồng.”

Lý Đạo Ái nói: “Ngoại trừ cát, tôi còn có thể biến ra nhiều loại đất mà sinh vật sống trong rừng mưa nhiệt đới không thể nở hoa, ví dụ như đất phèn, đất muối kiềm, đất hóa học.”

“Muốn làm những thứ đó anh cần chất phụ trợ phải không.”

“Đúng vậy.” Lý Đạo Ái lấy từ trong lòng ra một cái hộp: “Bên trong có rất nhiều loại thành phần hóa học, là giáo sư Tùng đưa cho tôi. Khi sử dụng chỉ cần dính vào tay một chút là có thể thay đổi chất đất, cát thuộc về loại đất tự nhiên nên không cần phụ trợ.”

Liễu Phong Vũ cười nói: “Tôi đoán rằng chúng ta sẽ có lúc cần phối hợp với nhau.”

Lý Đạo Ái gật đầu: “Không sai.”

“Đúng rồi, tôi vẫn muốn thử nghịch như vậy.” Liễu Phong Vũ vô cùng hào hứng nói: “Cho tôi một nắm đất hình cầu.”

Lý Đạo Ái tùy tay vứt cho hắn một quả đất lớn cỡ trái bóng chuyền, Liễu Phong Vũ ném quả cầu đất kia lên không trung, quả cầu còn chưa rơi xuống đất thì trong quả đất màu đen đột nhiên mọc ra hai đóa hoa cánh dài nửa mét. Đóa hoa kia mỏng hơn hoa mà Liễu Phong Vũ tự cụ thể hóa ra rất nhiều, giống đôi cánh bươm bướm, vừa dài lại vừa mềm mại. Ngay sau đó, hai cánh hoa kia lại thật sự giống như đôi cánh, mang theo quả cầu đất kia bay lên.

“Ha ha ha, bay được thật này, thú vị ghê.” Liễu Phong Vũ hưng phấn dùng khuỷu tay húc húc vào Đường Nhạn Khâu: “Nè, nhìn coi, cái cục đen sì lại mọc cánh này có giống cậu không? Ha ha ha ha.”

Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: “Nói hươu nói vượn.”

Lý Đạo Ái cau mày: “Có chút thú vị, có điều bằng trọng lượng của tôi có lẽ anh không chống đỡ được.”

Liễu Phong Vũ lại cười nói: “Nhất định không chống được, có điều tôi có thể luyện tập thêm.”

Lý Đạo Ái vươn tay với hắn, rất phong độ nói: “Hy vọng về sau hợp tác vui vẻ.”

Liễu Phong Vũ cũng phóng khoáng bắt tay với hắn: “Hợp tác vui vẻ.”

Hai bàn tay vừa nắm lại với nhau thì trên tay Lý Đạo Ái đột ngột bừng nở một loạt những bông hoa nhỏ, có vẻ Liễu Phong Vũ rất ưa trò này, không nhịn được cười phá lên.

Lý Đạo Ái cũng cười nhẹ, không so đo với hắn.

Đường Nhạn Khâu nhìn hai người bắt tay, sắc mặt khẽ biến, trong lòng không quá thoải mái rồi quay đầu đi.

Đặng Tiêu như con khỉ nhảy đến trước mặt Lý Đạo Ái, hớn hở nói: “Anh cảnh sát, anh làm cho em quả cầu đi.”

“Cái gì?” Lý Đạo Ái không hiểu.

“Làm quả cầu, quả cầu đất ấy, cho A Bố chơi, lớn hơn nãy một chút. Quả thông không tròn, không lăn được.”

Lý Đạo Ái dở khóc dở cười: “Được rồi.”

Lý Đạo Ái cuộn từ dưới đất lên nửa tấn đất, làm ra một quả cầu đất cao cỡ một người, nén quả cầu lại thật chặt để không dễ vỡ vụn, sau đó ném cho A Bố. A Bố lăn quả cầu dưới đất, Đặng Tiêu nắm lấy đuôi A Bố, được A Bố hất lên hất xuống như thả diều, trong khu rừng quanh quẩn tiếng cười vô tư lự của Đặng Tiêu.

Lý Đạo Ái mới tỉnh lại không được bao lâu. Đại khái là thấy họ chưa đi nên Thông Ma lại tới nữa, mở miệng là đòi một đống thức ăn, có thức ăn cho người và cả cho mèo, còn yêu cầu tư lệnh Trương làm một bể bơi có hệ thống cấp nước tuần hoàn dưới đất gần bản thể của nó.

Chuyện này khiến tư lệnh Trương hết sức khó xử, từ khi tận thế, rất nhiều nhân tài hữu dụng trong thời đại văn minh, chỉ cần không có khả năng biến dị và bản lĩnh sinh tồn thì gần như đều biến thành kẻ vô dụng, sống trong cảnh cơ bần ở tầng thấp nhất. Những thợ làm bánh lúc trước đều do ông tốn rất nhiều sức lực tìm đến, bây giờ lại bảo ông ta tìm người biết xây bể bơi, còn phải tìm đủ rất nhiều nguyên liệu, quả là gia tăng lượng công việc cho ông, nhưng ông lại không thể từ chối.

Đường Đinh Chi thấy ông khó xử, liền nói: “Nếu có thứ gì không tìm được thì nói cho tôi biết, có thể chuyển từ Bắc Kinh tới đây. Nó chỉ là một cái cây, chẳng qua là thích chơi bời, không dùng được bao nhiêu. Chỉ cần nó không làm loạn thì muốn gì, chúng ta cứ cố thỏa mãn nó.”

Tư lệnh Trương gật đầu: “Tôi hiểu rồi”, sau đó lắc đầu thở dài đi làm việc.

Tùng Hạ không khỏi thấy hơi thông cảm cho tư lệnh Trương. Trong thời đại văn minh, ông ấy là tư lệnh quân khu một phương, quân hàm thượng tướng. Sau khi tận thế, lính của ông ấy vì chống lại động thực vật biến dị mà thương vong nặng nề, bây giờ miễn cưỡng có thể có một đoàn binh lực thì lại khuyết thiếu trang thiết bị nghiêm trọng, thật ra giờ đã là thùng rỗng kêu to rồi. Có điều, từ khi Thông Ma cắm rễ ở dãy Tiểu Hưng An, động thực vật biến dị ở đây do có điều cố kỵ nên không ngang ngược như lúc trước nữa. Tuy những người sống gần rừng bị bắt phải chuyển nhà, nhưng ít ra thì tình hình vùng này đã ổn định. Dù thế nào thì vì miếng ngọc Con Rối kia, họ cũng phải hầu hạ Thông Ma cho tốt.

Thông Ma ngồi trên bộ rễ của mình, nhìn Tùng Hạ, hỏi: “Lúc nào các ngươi đi? Lúc nào nhà của ta mới đưa về đây?”

Tùng Hạ nói: “Đại khái ba tháng sau chúng tôi mới đi được, bây giờ tài nguyên khan hiếm, mỗi một lần hành động đều phải làm việc hiệu quả nhất, không phải muốn đi đâu là đi đó được. Muốn sử dụng máy bay vận tải cũng cần cấp trên đồng ý, cho nên, mong ngài kiên nhẫn đợi một thời gian.”

Thông Ma bĩu môi: “Nếu không phải cách xa quá thì tự ta đi lấy, còn cần gì máy bay rách của các ngươi.”

Tùng Hạ cười gượng: “Nhất định sẽ chuyển tới cho ngài, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi lập tức xuất phát.”

Thông Ma nhìn trái nhìn phải: “Con mèo kia của các ngươi đâu?”

“Ngủ ở đằng sau.”

“Nó nghe hiểu tiếng người hả? Gọi nó tới đây.”

“Hả?”

“Ta muốn biết vì sao nó cứ kêu.” Thông Ma móc từ trong lòng ra con mèo mun nhỏ kia, chán ghét nói: “Phiền chết đi được, có bỏ đói nó đâu.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ, đành phải xoay người kêu: “A Bố, A Bố, tới đây.”

Không đến một lát, A Bố đã chạy từ mặt sau doanh trại tới đây, sau khi đến gần họ thì giẫm chân trước, duỗi thân thể, ngáp một cái to tướng.

Trang Nghiêu xoa xoa A Bố: “Mày hỏi xem con mèo đen kia sao cứ kêu hoài.”

A Bố chớp mắt, nhìn con mèo con kia kêu hai tiếng, mèo con kêu “meo meo” non nớt.

Trang Nghiêu tiếp thu tin tức do sóng điện não của A Bố phát ra, sau khi tổ hợp thì đáp: “Con mèo này mới ba tháng, dao động năng lượng của ngài mạnh quá, chung quanh lại có rất nhiều động vật biến dị khổng lồ nên nó sợ. Tốt nhất ngài nên dùng hình thái con người ôm nó 24/24, không thì nó cũng chỉ có thể sử dụng tiếng kêu để diễn đạt sự sợ hãi.”

“Hừ, phiền quá.”

“Không phiền, không phải ngài có thể biến ra rất nhiều phân thân sao? Chỉ cần cho nó nằm trong lòng con người là được.”

Thông Ma nhét con mèo con về trong lòng: “Biết rồi, cái giường ta ngủ lần trước đâu? Ta muốn mang nó đi.”

“A, vẫn còn vẫn còn, để ở trong lều, khênh ra giờ đây.” Tùng Hạ vội giữ một cậu lính lại: “Đồng chí, phiền cậu dẫn vài người dỡ cái giường kia ra.”

“Còn dỡ cái gì, phiền muốn chết.” Thông Ma vừa nói xong, lều trại quân dụng kia đột nhiên trỗi dậy khỏi mặt đất, mấy phần rễ tráng kiện xoắn vào thành hình dây thừng, nâng toàn bộ những gì có liên quan bên trong lều trại lên giữa không trung, Thông Ma liếc mắt nhìn họ: “Rốt cuộc các ngươi muốn ở đây tới khi nào?”

Tùng Hạ lúng túng: “Chắc là vài ngày, nhanh thôi.”

Thông Ma trợn: “Không có việc gì thì đi mau đi, đỡ cho hắn cứ luôn không yên.” Nói xong mang theo lều trại, xoay người bỏ đi.

Sau khi tiễn bước cái cây tổ tông, Tùng Hạ âm thầm thở phào một hơi, nhìn về phía Đường Đinh Chi: “Đại tá, bên phía Bắc Kinh vẫn chưa có tin gì sao?”

“Đã đến thời gian liên hệ cố định, đang thử kết nối tín hiệu thông tin, thời tiết hôm nay không tốt lắm, tín hiệu rất bất ổn.”

Mọi người đợi hơn nửa tiếng, rốt cuộc đã bắt liên lạc được với phía Bắc Kinh, kết quả trong đường dẫn đầy tạp âm, gần như không thể nghe rõ Tùng Chấn Trung đang nói gì, cuối cùng họ quyết định phát điện báo liên hệ.

Một lát sau, họ thu được một phong điện báo do Tùng Chấn Trung phát đến, nội dung là: Nga dùng ngọc Con Rối thúc đẩy tiến hóa rất nhiều sinh vật biến dị rồi tiến vào Thanh Hải, đi theo có một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc. Nga thu thập rất nhiều tư liệu về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đặc biệt cảm thấy hứng thú với Thành.

Thành Thiên Bích nhìn thoáng qua điện báo, hơi cau mày lại.

Tùng Hạ kinh ngạc: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, có cùng thuộc tính với Thiên Bích? Vì sao họ lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với Thiên Bích? Chẳng lẽ hai người cùng thuộc tính có thể sinh ra biến hóa gì?”

Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Xem ra họ biết vài chuyện mà chúng ta không biết? Không đúng, theo như chúng tôi đã điều tra thì Trung Quốc là nơi có nhiều dị nhân nhất, cũng là nơi có nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất. Sự hiểu biết của họ về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tuyệt đối không thể toàn diện hơn chúng ta được.”

Đường Đinh Chi nói: “Có lẽ họ có con đường khác. Không biết rốt cuộc thì có bao nhiêu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Bao gồm dị nhân của Nga, trước mắt chúng tôi đã biết có 8 người: Trung Quốc sáu người, Nga một người, Mĩ một người. Dị nhân của Mĩ là dị nhân điều khiển kim loại. Nếu đặt giả thiết mỗi loại năng lượng Ngũ Hành Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ đều bao gồm 1 dị nhân có thuộc tính vốn có và 1 dị nhân có thuộc tính dẫn xuất, như vậy ít nhất có 10 dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”

Tùng Hạ suy nghĩ: “Ý của anh là, mỗi một loại năng lượng có một người điều khiển thuộc tính vốn có và một người điều khiển thuộc tính dẫn xuất, cho tôi duyệt lại xem nào: Năng lượng Kim có người Mĩ kia và Chu Phụng Lam, năng lượng Mộc có người Nga và Thiên Bích, năng lượng Thủy có Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, năng lượng Hỏa có Thẩm Trường Trạch, năng lượng Thổ có Lý cảnh quan. Cho nên đến giờ dị nhân dẫn xuất [203] của năng lượng Hỏa và Thổ vẫn chưa xuất hiện.”

[203] Dẫn xuất: Nguyên văn “diễn sinh (衍生)” (diễn biến và sinh ra): Từ vật chất cơ thể mẹ sinh ra vật chất mới, từ cái đơn giản đi đến cái phức tạp. Ví dụ: “năng lượng Thủy có Diêu Tiềm Giang và Ngô Du”, Diêu Tiềm Giang là thuộc tính vốn có – đơn giản (Nước), Ngô Du là thuộc tính dẫn xuất – phức tạp (Băng).

Trang Nghiêu nói: “Đúng, ít nhất vẫn còn hai người chưa xuất hiện, có lẽ họ ở một góc nhỏ vô danh nào đó trên thế giới này, có lẽ bây giờ họ vẫn chưa tiến hóa. Sự tính toán ổn thỏa này không biết có phải có nguyên nhân gì khác hay không. Ý thức Cambri còn đáng sợ hơn chúng ta đã tưởng, mọi sự an bài đều cất giấu một vài sự trùng hợp khiến người ta sợ hãi.”

Thành Thiên Bích nói: “Nếu muốn biết hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có cùng thuộc tính mà ở gần nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần an bài cho Diêu Tiềm Giang và Ngô Du gặp mặt là được. Tôi, cũng rất tò mò.”

Trong mắt Trang Nghiêu cũng lộ ra vẻ hưng phấn: “Đi Thanh Hải nhất định phải dẫn theo Diêu Tiềm Giang, lúc đi ngang qua Trùng Khánh thì an bài cho họ gặp mặt, có lẽ sẽ xuất hiện sự phối hợp cực mạnh.”

Đường Đinh Chi nói: “Bức điện báo thứ hai đến rồi.” Anh cầm lấy nhìn nhìn: “Giáo sư Tùng bảo chúng ta phái người đến thành phố gần đây của Nga để thám thính một vài tin tức, điều tra nhiều hơn về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia và tình hình biến dị của họ, sau đó lại về Bắc Kinh.”

Thành Thiên Bích không chút do dự nói: “Tôi đi.”

Tùng Hạ há miệng, vừa định thốt lên “Tôi cũng đi” theo thói quen, lại cảm giác loại chuyện lén lút này hình như không hợp nếu dẫn cậu đi, cậu sẽ gây thêm phiền toái cho Thành Thiên Bích.

Trang Nghiêu nói: “Anh có thể đi, cũng đâu phải bảo các anh đi trộm tư liệu ở mấy chỗ như viện khoa học quốc gia, chỉ bảo các anh đi tìm hiểu một vài tình hình trong dân gian thôi. Hai anh cùng đi, chúng tôi yên tâm một ít. Tôi đoán hai người Nga kia nhất định đến từ biên giới, nếu không Moscow cách nơi này xa vạn dặm, không thể vì một miếng ngọc của Thông Ma mà chạy đến đây từ nơi xa như vậy được. Họ đi từ Moscow đến Thanh Hải còn gần hơn đến đây. Biên giới Trung – Nga tuy rất dài nhưng phần lớn đều là khu vực giá lạnh không có người sinh sống, không thích hợp để khảo sát, các anh đi… hay là đi Mãn Châu [204] đi, có lẽ các anh đến Mãn Châu có thể tra xét một vài điều hữu dụng. Nếu không có gì thì đừng lãng phí thời gian. Tóm lại, đừng đi quá xa, để Triệu Tử Tường đưa hai anh bay qua, trong vòng 3 ngày nhất định phải trở về.”

[204] Mãn Châu: Một địa danh ở Đông Bắc Á bao gồm vùng Đông Bắc Trung Quốc và một phần ở Viễn Đông của Nga.

Tùng Hạ trong lòng vui vẻ, nói: “Được, Thiên Bích, tôi đi với cậu.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Vậy bây giờ xuất phát đi, Mãn Châu cách nơi này cũng phải mấy trăm kilômét.”

Triệu Tử Tường nói: “Tôi bay nhanh lắm, yên tâm đi.”

Đường Đinh Chi nói: “Đợi đã, tôi cho người tìm cho hai cậu quần áo thích hợp.”

Nửa tiếng sau, hai người thay một bộ đồ thể thao có hơi cũ nát, đội mũ lưỡi trai, lại trùm mũ áo, bôi lên mặt chút bùn đất, trông chẳng khác gì người thường sống màn trời chiếu đất. Trong lúc tận thế chẳng có ai lòng dạ thảnh thơi đi quan sát người khác, trong mắt đa số người thường chỉ nhìn thấy thức ăn.

Triệu Tử Tường biến thành một con kền kền khổng lồ, nhảy tới trước mặt họ: “Hai người nắm chặt lông vũ của tôi, ngồi lần đầu có thể không quen, tôi sẽ cố gắng bay vững một chút, nhưng anh đừng kêu gào, tôi sợ nhất là có người la ó trên người tôi.” Hai câu cuối cùng là nói với Tùng Hạ, đại khái là vì dáng vẻ gầy nhẳng của Tùng Hạ cứ như gà rù, tuy rằng cậu có thể tiến hóa ra rất nhiều khả năng, tối thiểu cũng có thực lực của dị nhân đẳng cấp trung bình.

Tùng Hạ nóng bừng cả mặt: “Đại ca, anh coi thường tôi quá rồi đó, tôi không kêu la gì đâu.”

Triệu Tử Tường cười một tiếng, chỉ là cái mỏ cứng rắn của kền kền không thể làm ra nét mặt đang cười, lại khiến gã có vài phần kỳ quái, gã nói: “Trèo lên đi.”

Hai người trèo lên lưng gã, Đường Đinh Chi ném một ba lô cho Tùng Hạ: “Bản đồ, kim chỉ nam, lương khô, hội thoại tiếng Nga đơn giản, còn có một vài thứ khác hai cậu cần thì đều có ở bên trong.”

Tùng Hạ vừa đeo ba lô lên lưng liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, Triệu Tử Tường đã chở họ bay lên, Tùng Hạ không nhịn được “á” một tiếng, sau đó vội vàng ngậm miệng.

Trong giây lát, họ đã bay lên cao mấy chục mét, Tùng Hạ mở mắt thật lớn, nhìn xuống phía dưới, doanh trại và những người nhìn lên phía họ lập tức trở nên nhỏ bé. Họ cứ nhấp nhổm trên không trung, chợt trái chợt phải, lắc lư không ngừng, gió thổi ào ào vào mặt. Tùng Hạ tay chân phát run, nằm sấp xuống lưng Triệu Tử Tường như con cóc, bám chặt lông vũ của gã, nói không sợ là giả, nhưng xưa nay cậu chưa bao giờ bay trên trời như thế đâu!

Thành Thiên Bích ôm lấy hông cậu, khẽ nói: “Không sao, không ngã được đâu.”

Tùng Hạ run run nói: “Ừm, chắc là không ngã đâu nhỉ…”

Triệu Tử Tường thở dài: “Vốn sẽ không ngã.”

Họ đang bay trên khu rừng dưới chân Thông Ma, khu rừng này đã biến dị cực kỳ đáng sợ, độ cao trung bình của cây cối đều vượt quá trăm mét, hơn nữa càng cao càng dày đặc, che trời lấp mây. Khi độ cao của họ vượt khỏi khu rừng, từ trên cao nhìn xuống, tất cả doanh trại và mọi người đều bị bao phủ trong rừng rậm, không nhìn thấy chút xíu nào. Dưới chân họ là đại dương xanh biếc bạt ngàn vô tận, mênh mông vô bờ, rậm rạp hùng vĩ. Mà thứ hùng vĩ nhất chính là cơ thể vô cùng khổng lồ hình tán ô của Thông Ma. Nó giống như cây gậy chống trời, nối liền giữa mặt đất và bầu trời. So với Thông Ma, khu rừng bên dưới thấp bé như thể không cao hơn bãi cỏ bằng mắt cá chân nó vậy. Đỉnh chóp của nó biến mất giữa tầng mây, mây mù lượn lờ quanh thân cây cứng cáp tráng lệ. Ánh chiều tà rắc lên người nó một lớp sáng vàng óng, vô số chim chóc biến dị với màu sắc rực sỡ bay lượn lưu luyến quanh thân. Cảnh tượng này khoáng đạt mĩ lệ tựa như tiên cảnh vậy.

Ba người nhìn sinh mệnh kỳ tích trước mắt, cảnh tượng đẹp đến độ làm người ta ngộp thở này nhất thời khiến họ đều bị rung động đến nỗi không thốt nên lời.

Qua hồi lâu, Tùng Hạ mới nói: “Nếu Tiểu Đặng nhìn thấy, cậu ấy nhất định sẽ nói trái đất này giống một chiếc kẹo que, Thông Ma chính là que nhựa đó.”

Triệu Tử Tường cười ha ha. Khi gã cười, thân thể gã cũng rung lên. Khi hắn rung, Tùng Hạ sợ tới mức lập tức nằm sấp bất động.

“Kìa? Đó là Thông Ma à?” Thành Thiên Bích nhìn về phía trước.

Tùng Hạ miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ở một nơi rất xa, có hai người mặc áo trắng, mái tóc đen dài và dày thả xõa, ngồi trên một thân cây vươn ra. Từ xa nhìn lại, họ tựa như hai con bướm trắng đậu trên ngọn cây. Nơi nguy hiểm như vậy lại làm người ta kinh diễm đến thế.

Tùng Hạ nói: “Bay qua xem sao.”

Triệu Tử Tường đổi hướng, bay qua chỗ họ.

Đến gần, hai người kia cùng quay đầu lại, gương mặt giống nhau như đúc, chỉ có điều nét mặt thì một người thế này (- -), còn người kia thế này (^ ^), rất dễ phân biệt. Mục Phi cười vẫy tay với họ, trong lòng anh ta ôm con mèo mun nhỏ nhỏ kia, bên cạnh còn để một bình trà lài và bánh ngọt.

Triệu Tử Tường bay đến cạnh họ, Tùng Hạ cười nói: “Hai người biết tìm chỗ thật, không sợ lạnh à.” Nhiệt độ không khí ở Đông Bắc vốn thấp, cho dù bây giờ vẫn là mùa hè nhưng mặt trời sắp xuống núi, họ còn ở trên trời cao, cậu đã lạnh đến nỗi run lên rồi.

Thông Ma nói: “Ngươi thấy cây thông nào sợ lạnh chưa.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Mọc cao lên nữa đúng là hơi lạnh, cho nên ta không muốn mọc cao.”

Mục Phi cười nói: “Hai bạn muốn đi đâu? Nơi này phong cảnh rất đẹp phải không, nếu không lên đến trời cao thì căn bản không thể nhìn thấy thế giới này đẹp đến nhường nào, tuy nó cũng rất tàn khốc.” Nói xong, anh khe khẽ thở dài.

“Chúng tôi muốn đi Mãn Châu điều tra vài chuyện.”

Thông Ma bất mãn nói: “Nói vậy các ngươi còn ở lại đây thêm vài ngày hả.”

Mục Phi cười nói: “Tốt quá, tôi còn định tìm tư lệnh Trương xin ít hạt mầm và chậu hoa, nghề làm vườn của tôi từng được khen thưởng. Sau khi các bạn đến đây, rốt cuộc tôi đã có cơ hội tiếp xúc với con người, tôi muốn sắp xếp cuộc sống sau này của mình thật tốt, nhờ có các bạn.”

Tùng Hạ cũng cười nói: “Không khách khí.”

Mục Phi nói: “Ngồi xuống uống chén trà đi.”

Tùng Hạ vội xua tay: “Không cần.” Thông Ma căn bản không chào đón họ, hơn nữa, ai có tâm trạng ngồi trên ngọn cây nhọn hoắt độ cao ba trăm mét mà uống trà chứ! Rốt cuộc cậu đã hiểu con mèo con kia vì sao cứ kêu hoài, nó không sợ mới là lạ.

Mục Phi xua tay, cười híp mắt: “Vậy chúc các bạn thuận buồm xuôi gió.”

Sau khi chia tay với họ, ba người tiếp tục bay về phía Mãn Châu.

Quả nhiên như lời Triệu Tử Tường đã nói, gã bay rất nhanh, tốc độ đã đạt gần 200 km, hơn nữa có Tùng Hạ bổ sung năng lượng nên gã vẫn duy trì trạng thái rất tốt. Tuy bay nhanh là chuyện tốt, nhưng Thành Thiên Bích với Tùng Hạ lại phải chịu tội. Trên người Triệu Tử Tường có một lớp lông chim rất dày, cũng đã quen bay lượn, căn bản không sợ lạnh, còn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ mặc áo bông, lại dùng năng lượng giữ ấm mới đảm bảo không bị đông cứng. Nhưng nhiệt độ cơ thể có thể giữ, song gió thì không cản được. Nếu Thành Thiên Bích khống chế gió ở đây thì sẽ cản trở chuyện bay lượn của Triệu Tử Tường, vì thế họ chịu đựng gió lạnh thấu xương cắt vào lớp da lộ ra ngoài. Sau gần bốn tiếng gian khổ bay trên trời cao, rốt cuộc họ đã tới Mãn Châu.

Vào khoảnh khắc chạm đất, Tùng Hạ ngồi phệt xuống đất. Trong bốn tiếng cậu vẫn duy trì tư thế nằm như cóc, hai đùi không đi được nữa. Thành Thiên Bích tuy vẫn đứng được, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.

Triệu Tử Tường run run cánh, cười nói: “Hai người không được à?”

Tùng Hạ cười khổ: “Rõ ràng phải là anh mệt nhất chứ, sao còn sức hơn cả chúng tôi thế.”

“Tôi là kền kền mà, bay lượn là bản năng.”

Tùng Hạ thở dài, vẫn không muốn đứng lên.

Triệu Tử Tường nói: “Nói một chút đi, kế tiếp nên làm thế nào.”

Thủy Thiên Thừa: Mọi người nói xem dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Hỏa dẫn xuất với Thổ dẫn xuất thì thế nào đi. Trong lòng tôi có một ý tưởng, Thổ dẫn xuất điều khiển trọng lực, Hỏa thì vẫn chưa nghĩ ra, tuy lập tức nghĩ đến nham thạch nhưng cứ thấy đang lặp lại One Piece (:3″∠) cho nên tạm thời còn chưa viết tiếp, tôi muốn xem có còn đề nghị nào tốt hơn, ngầu hơn hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio