Kỷ Cambri Trở Lại

chương 168

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Nhạn Khâu vội phi thân lên, lập tức ôm lấy Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ nhân cơ hội ôm lại cổ hắn, cười ha ha: “Cậu xem, cậu cũng không nỡ để tôi ngã chết mà.”

Tùng Hạ cẩn thận nói: “Chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ đi Thanh Hải, chỉ là hiểu biết của chúng tôi về nơi đó còn quá ít, bây giờ chuẩn bị cũng không đầy đủ.”

Oleg tỏ vẻ kinh ngạc, có vẻ không giống giả bộ: “Không phải các vị có nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng đồng hành sao, như vậy không nơi đâu có thể làm khó các vị chứ.”

Tùng Hạ nói: “Mọi người nghĩ về Thanh Hải quá đơn giản. Tình hình bây giờ của Thanh Hải như đang bị nhốt trong kết giới. Đã hơn một năm trôi qua mà chỉ nghe thấy có người đến đó rồi bặt vô âm tín, chứ chưa từng nghe thấy chuyện có người thoát khỏi Thanh Hải. Dưới tình hình này, sao chúng tôi dám tùy tiện tiến vào trong đó? Trước khi có được tình báo chính xác, nếu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vào được mà không ra được, chẳng phải tổn thất nghiêm trọng hay sao.”

Trong lời nói của Tùng Hạ chứa hàm ý, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của Oleg, rốt cuộc đã phát hiện ánh mắt Oleg lóe lên một biểu cảm lạ. Cậu không biết có phải chính phủ Moscow có thật sự to gan để Jacqueline tiến vào Thanh Hải hay không, nhưng nếu vẫn chưa chính thức tiến vào thì hy vọng lời này của cậu có thể tạo được một chút tác dụng khiến đối phương kinh sợ.

Cậu vô cùng không muốn Jacqueline tiến vào Thanh Hải. Jacqueline là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quý giá, có ý nghĩa quan trọng với tương lai loài người. Nếu cô ấy chết ở Thanh Hải, cậu sẽ vĩnh viễn không biết cô ấy và Thành Thiên Bích có thể hợp tác khiến người ta chờ mong thế nào. Huống hồ, thân là người Trung Quốc, cậu cũng không muốn người nước ngoài ngấp nghé thứ gì của mình. Miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu rơi vào tay người Mông Cổ đã là chuyện không nên, nếu không phải ở biên giới, liên lụy quá nhiều thì miếng ngọc này chắc đã rất dễ thu hồi, cậu và Thành Thiên Bích dám xử lý chuyện đó. Cho dù Jacqueline có thể thoát ra từ Thanh Hải thì họ cũng sẽ không để cô ấy mang theo ngọc Con Rối rời khỏi Trung Quốc.

Dù thế nào thì ngay cả họ cũng chưa thể chắc chắn có thể toàn thân thoát khỏi Thanh Hải, Jacqueline chắc hẳn là có đi không có về.

“Ý của ngài là… bây giờ ngay cả các vị cũng không dám tiến vào?”

Tùng Hạ nghiêm mặt nói: “Không sai.”

Oleg gật đầu, như có chút đăm chiêu rồi cười: “Xem ra đó đúng là một nơi đáng sợ.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi hy vọng anh có thể thay mặt chuyển cáo tới chính phủ Mông Cổ, miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu, không cần biết họ chiếm được từ đâu, chung quy bây giờ vẫn là trên lãnh thổ Trung Quốc, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ lấy lại, hy vọng họ chuẩn bị cho tốt.” Thành Thiên Bích nói xong thì liếc mắt nhìn Ivan, là tổ chức dị nhân lớn nhất ở địa phương, nhất định Ám Ảnh có mối quan hệ sâu xa với miếng ngọc Con Rối đó, có thể thành lập một sòng bạc như vậy ở đây, chứng tỏ họ đã thu ít “tiền công”. Mà “tiền công” này, hiển nhiên là có mấy người muốn tiếp xúc với ngọc Con Rối phải trả. Ám Ảnh và nhóm người Mông Cổ đang chiếm giữ ngọc Con Rối, nhất định có quan hệ hợp tác.

Ivan cười khì khì, không đáp lại.

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích: “Vậy chúng ta đi thôi?” Chuyện cần hỏi có vẻ cũng đã hỏi xong, tuy họ muốn đi quanh thành phố nhiều hơn, hỏi thăm nhiều tin tức hơn, có điều Ám Ảnh nhất định sẽ phái người theo dõi họ, ngẫm lại cũng vô nghĩa, thà về còn hơn.

Thành Thiên Bích gật đầu.

Hai người đứng lên, những người khác cũng cùng đứng lên, Oleg khách khí nói: “Nếu các vị muốn thì có thể ở lại đây thêm vài ngày, chúng tôi sẽ cung cấp đủ chip cho hai vị giải trí.”

Tùng Hạ xua tay: “Cám ơn, chúng tôi không cần. Đúng rồi, vì sao mọi người nhận ra chúng tôi? Có ảnh chụp của chúng tôi, hoặc là… tình báo?”

Oleg cười nói: “Mỗi lần Tân Hoa Xã phát tuần báo, chúng tôi đều sẽ nhận được muộn hơn một tuần, muốn có được tình báo của các vị cũng không khó.”

Tùng Hạ không ngờ họ lại quan tâm tình hình phía Bắc Kinh như vậy. Oleg nói đúng, họ đã dồn hết tinh lực vào các chuyện ở trong nước, gần như không chút để ý đến tình hình nước ngoài, còn bên ngoài lại đang chú ý đến họ. Lần này trở về Bắc Kinh, cậu nhất định phải báo cáo kĩ càng cho chú biết.

Oleg dẫn họ đến cửa khách sạn, khách khí tạm biệt họ.

Hai người đi dọc theo con đường tối hôm đến nơi đã hẹn tập trung với Triệu Tử Tường.

Cho dù là ban ngày nhưng trên đường vẫn vắng tanh vắng ngắt, hai người đi trên đường gần như không gặp được mấy người, trở về dưới gốc cây đại thụ mà họ đã chia tay Triệu Tử Tường.

Trở về sớm hơn một ngày so với dự tính, quả nhiên Triệu Tử Tường không có ở đây, họ quyết định chờ một chút.

Hai người ngồi dưới tàng cây, Tùng Hạ nói: “Nội dung điện báo chú tôi phát tới rất ngắn gọn, chúng ta không có cách nào khác để phán đoán chính phủ Moscow đang chuẩn bị phái Jacqueline đi hay là đã phái đi, hoặc là phái đi từ lâu rồi. Nếu quả thật cô ấy đã đi thì tôi đoán rằng cô ấy sẽ không thoát ra được.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Ít nhất trước mắt vẫn chưa có ai thoát ra, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng phải vào đó. Tại cảnh nội Trung Quốc, ngoại trừ Thanh Hải và Hoa Nam, những miếng ngọc phân tán ở các nơi khác gần như đều đã thu về, hoặc là đang trong quá trình thu về, các nhiệm vụ khác có liên quan đến ngọc Con Rối cũng không có cái nào có độ khó là A hoặc hơn A. Nghĩa là, ngoại trừ Thanh Hải và Hoa Nam thì nơi khác không cần chúng ta xuất mã.”

“Trước mắt xem ra là thế, nhưng Thanh Hải…” Tùng Hạ cười khổ một cái: “Ai vào được cũng không ra được, chúng ta có thoát được không. Tình hình Hoa Nam vẫn chưa rõ ràng, ngộ nhỡ chúng ta thất bại ở Thanh Hải, vậy thì càng không biết lấy bản lĩnh gì để chống lại sinh vật biển.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Cho nên nhất định chúng ta phải sống sót mà thoát khỏi Thanh Hải.”

“Thiên Bích, tôi có một linh cảm.”

“Linh cảm gì?”

“Tại Thanh Hải nhất định có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”

“Chuyện này có khả năng rất lớn.”

“Thanh Hải là khu vực chịu ảnh hưởng lớn nhất của năng lực Cambri, cũng là nơi mà tình hình tiến hóa của động thực vật nghiêm trọng nhất, nếu không có dị nhân đẳng cấp cực cao thì lại rất vô lý.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Nếu suy đoán của họ chính xác thì ít nhất có mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, như vậy ít nhất Thanh Hải sẽ có một người.”

“Không biết người đó sẽ có thuộc tính gì, khả năng thế nào, dị nhân Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất…”

Thành Thiên Bích cau mày: “Nếu thật sự có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì có thể người đó đã chết khi thăng cấp hay không.”

“Đúng rồi.” Tùng Hạ kêu một tiếng: “Nơi đó nhiều năng lượng Cambri hơn nơi khác, tốc độ tiến hóa phải nhanh hơn chúng ta, lúc họ đột phá cấp hai rất có khả năng thất bại.” Tùng Hạ càng nghĩ càng cảm giác không phải không có người thoát khỏi cảnh nội Thanh Hải, mà là căn bản nơi đó không còn mấy người sống, kẻ yếu sẽ chết đói chết bệnh hoặc làm thức ăn cho sinh vật khác kẻ mạnh thì nổ tan xác khi thăng cấp, có mấy người có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này?

Thành Thiên Bích nói: “Đừng nghĩ nữa, đến đó sẽ biết.”

Hai người đợi từ sáng đến nửa đêm, Triệu Tử Tường đã quay về, gã rất kinh ngạc khi nhìn thấy họ: “Này, sao hai người về sớm vậy? Không phải nói ngày mai mới tập trung à.”

“Chúng tôi nghe được tin cần nghe trước thời hạn, còn anh?”

“Tôi cũng nghe ngóng được một chút, nhưng không có tin gì quan trọng, vậy chúng ta ở thêm một ngày hay về?”

Thành Thiên Bích nói: “Về đi, không cần ở lại nữa.”

“Được.” Triệu Tử Tường nói xong liền bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị biến thân.

Tùng Hạ cười nói: “Các anh như vậy thật là phiền toái.”

Triệu Tử Tường cười giễu: “Hết cách rồi, may mà bây giờ trên đường ít phụ nữ, không thì ngại lắm.”

Triệu Tử Tường vội vàng cởi quần áo, họ thì vội vàng mặc thêm, có kinh nghiệm một lần bay, họ mặc tất cả quần áo vào, sau đó trèo lên lưng Triệu Tử Tường, con kền kền vô cùng oai phong giang đôi cánh lớn, chở họ bay lên bầu trời.

Bốn tiếng sau, họ đã về tới bầu trời phía trên dãy Tiểu Hưng An, lúc này là trước khi tảng sáng – thời khắc đen tối nhất trong một ngày. Bóng dáng Thông Ma trong khu rừng tối đen dày đặc sương mù làm rung động lòng người một cách đặc biệt, họ căn bản không sợ bay nhầm hướng. Cuối cùng, theo ánh lửa, họ tìm được doanh trại trong khu rừng rậm rạp.

Sau khi hạ xuống dưới, lính gác đêm nâng súng tới đây, sau khi xác định là họ thì mới buông lơi đề phòng.

A Bố đang ngủ nghe thấy động tĩnh thì chậm rãi đi tới đây, thân mật cọ vào Tùng Hạ, kêu những tiếng rất nhỏ, Tùng Hạ ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Đặng Tiêu đang ngủ khò khò trên lưng A Bố, như vậy mà chưa tỉnh lại.

Họ trở về không bao lâu thì trời dần sáng, những người khác cũng đều tỉnh dậy. Trang Nghiêu mặc áo ngủ gấu Pooh không biết là ai chuẩn bị cho nó bước ra từ trong lều trại, nhìn thấy họ liền hỏi: “Thế nào?”

“Về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia, chúng tôi tìm hiểu được một vài tin tức, còn có một chuyện bất ngờ.”

Trang Nghiêu ngáp một cái, ngồi xuống cạnh lửa trại: “Nói đi.”

Tùng Hạ cau mày: “Cậu ngủ đủ chưa? Có cần đi nghỉ một lát nữa không.”

“Không sao, anh cứ nói đi.”

Lúc này, nhóm Đường Đinh Chi cũng đã đi tới: “Về rồi à, sớm hơn chúng tôi dự đoán.”

“Phải, chúng tôi gặp được vài người, nói tin tức trước đã.” Tùng Hạ thuật lại không chút bỏ sót những gì họ đã trải qua ở Mãn Châu.

Sau khi cậu nói xong, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi lặng im hồi lâu, đang nghĩ gì đó.

Qua một hồi lâu, Trang Nghiêu mới nói: “Vì sao họ phải vội vã đến Thanh Hải chứ, chẳng lẽ họ biết điều gì đó mà chúng ta không biết?”

“Có lẽ họ chỉ biết tại Thanh Hải có rất nhiều ngọc Con Rối, chứ không biết Thanh Hải đáng sợ thế nào.”

Đường Đinh Chi lắc đầu: “Không đúng, một nơi hội tụ dị nhân tiến hóa não bộ không thể lỗ mãng như thế. Hoặc là chính phủ Moscow đã biết gì đó, hoặc là khả năng của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia cho cô ta biết gì đó.”

“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”

“Phái nhân viên tình báo đến gần Thanh Hải, điều tra tung tích của nhóm người kia nếu họ đã nhập cảnh.”

Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Rốt cuộc hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính có thể làm được gì? Vì sao cô ta biết mà chúng ta lại không biết…” Nó nhìn về phía Tùng Hạ: “Anh cũng nghĩ cách tìm hiểu đáp án đi.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ.” Cậu muốn vào trong ngọc cổ tìm kiếm một chút thông tin liên quan, tại phương pháp sử dụng năng lượng Cambri, ngọc cổ hiểu biết nhiều hơn bất cứ ai, quả là một cuốn bách khoa nhỏ, chỉ là trong cuốn bách khoa này có quá nhiều nội dung, quá khó biết, cậu phải hao phí tinh lực rất lớn để nghiên cứu. Lần gần đây nhất cậu tiến vào ngọc cổ, tiêu phí phần lớn tinh lực vào nghiên cứu phương pháp cải tạo trang bị và vũ khí, hiệu quả rất tốt, giờ là lúc nên dồn sức vào tiến hóa.

Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta có cần mời Ngô Du đến Bắc Kinh hay không? Bây giờ đến lúc chúng ta xuất phát đi Vân Nam còn phải đợi ít nhất ba tháng, nếu nhiều thì phải nửa năm.”

Trang Nghiêu suy nghĩ: “Không ổn, bây giờ Ngô Du hơi thân cận với Từ Ưng, nhưng tôi đoán hắn sẽ không giúp Từ Ưng, đồng thời chỉ sợ hắn cũng sẽ không tiếp nhận lời mời của chúng ta, vẫn nên đi thẳng đến Trùng Khánh thì hơn.”

Tùng Hạ trầm tư: “Ngô Du này thật là khó dò, không ai biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.”

Trang Nghiêu lạnh lùng cười: “Chỉ cần hắn có mục đích thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ, không cần phải vội đoán.”

Trời đã sáng hẳn, ban bếp núc đã nấu cơm tập thể, những người khác thì bắt đầu thu dọn hành trang, định rời khỏi đây.

Sau khi dậy, Liễu Phong Vũ nghe Tùng Hạ miêu tả phong cảnh trên trời đẹp đến thế nào thì hơi động tâm, lúc này kéo Đường Nhạn Khâu bảo hắn chở mình bay lên xem.

Đường Nhạn Khâu đang tập võ sáng sớm, vốn không định đáp lại hắn, lại bị hắn xà nẹo hết cách, đành phải đồng ý, đứng tại chỗ giang đôi cánh trắng khổng lồ, ôm lấy hông Liễu Phong Vũ, mang hắn bay lên.

Đặng Tiêu ôm bát cơm theo chạy tới: “Á, mang em theo với…”

Hai người họ nhanh chóng lướt qua tán cây rậm rạp, biến mất trên đầu mọi người.

Ngày đó Tùng Hạ được nhìn cảnh hoàng hôn đẹp đẽ, còn bây giờ họ được ngắm cảnh mặt trời nhô lên, khi ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu khắp thế giới rợp một màu xanh này, dường như toàn bộ khu rừng đã tỉnh giấc.

Liễu Phong Vũ tán thưởng: “Quả là rất đẹp.”

Đường Nhạn Khâu cũng gật đầu: “Quang cảnh này thật là hùng vĩ.”

“Thông Ma lớn thật đó, nhìn thế này cảm giác nửa bầu trời đều bị nó che khuất.”

“May là không khai chiến với nó, không thì chưa chắc chúng ta đã có thể rời khỏi khu rừng này.”

Liễu Phong Vũ lòng còn sợ hãi nói: “Giỡn hoài, tôi cảm giác chúng ta nhất định không thoát được, cả khu rừng đều bị nó khống chế.”

Đường Nhạn Khâu bay đến một tán cây, muốn buông Liễu Phong Vũ ra.

Liễu Phong Vũ dùng hai tay ôm cổ hắn: “Cậu làm gì thế?”

“Đứng ở đây một lát đi.”

“Vì sao? Tôi còn muốn bay qua bên đó.”

“Tôi không phải dị chủng lớp chim, khả năng phi hành của tôi hữu hạn, anh nặng quá.”

“Hứ, không phải lực cánh tay của cậu mạnh lắm sao?”

Đường Nhạn Khâu buồn bực nói: “Tôi dùng cánh để bay.”

Liễu Phong Vũ cười hì hì nói: “Cậu cho tôi hôn một cái, tôi cho cậu thả tôi xuống dưới, thế nào?”

Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: “Anh lại muốn nghịch gì nữa.”

“Không nghịch gì cả, hôn một cái thì làm sao, có đau đớn gì đâu.” Liễu Phong Vũ nhìn gương mặt tuấn tú đoan chính của Đường Nhạn Khâu, thấy tim đập hơi nhanh. Cho dù là đồ cổ, nhưng nhìn lâu vẫn thấy hơi hơi… đáng yêu.

Đường Nhạn Khâu thẹn quá hóa giận: “Anh còn trêu tôi nữa, tôi sẽ ném anh xuống dưới.”

“Cậu ném coi.” Liễu Phong Vũ không sợ nói.

“Anh…” Đường Nhạn Khâu tức giận túm lấy cánh tay hắn, định quẳng hắn vào tán cây.

Liễu Phong Vũ ôm chặt cổ hắn, không khách khí hôn lên đôi môi có khuôn hình rất đẹp kia, ra sức ngậm mút cánh môi hắn.

Đường Nhạn Khâu mở mắt trừng trừng, đầu óc trống rỗng.

Nụ hôn lần trước của hai người, hắn có thể giải thích đó là do Liễu Phong Vũ uống rượu, nhưng giờ thì sao? Họ vừa tỉnh ngủ, tỉnh đến nỗi không thể tỉnh hơn.

Hắn và Liễu Phong Vũ, thật sự đang… hôn nhau!

Đường Nhạn Khâu cảm giác hai má nóng đến sắp bốc cháy, mùi nước hoa thoang thoảng trên người Liễu Phong Vũ và đôi môi mềm mại khiến hắn có cảm giác không thật. Hắn biết rõ Liễu Phong Vũ trời sinh tính tình phong lưu, thích trêu đùa người ta, hôn môi cùng lắm là một hành vi không phải chịu chút trách nhiệm nào. Hắn biết rõ mình phải đẩy người này ra, song cơ thể hắn lại đông cứng lại trong giây phút này.

Liễu Phong Vũ thấy Đường Nhạn Khâu không nhúc nhích, trong lòng có vài phần đắc ý, có lợi lộc mà không biết chiếm thì đúng là bị ngu, hắn ngậm lấy cánh môi mềm mại kia và thưởng thức, còn định luồn lưỡi vào trong.

Đường Nhạn Khâu đột nhiên như sống lại, đẩy mạnh hắn ra, thân thể Liễu Phong Vũ đột nhiên mất trọng lượng, hắn còn chưa quên chuyện mình đang ở trên trời, la lên được một tiếng kinh sợ ngắn ngủi rồi ngã vào từng tán cây rậm rạp bên dưới, các chạc cây nhỏ và lá cây đâm vào da hắn xuyên qua quần áo, khiến hắn hơi đau, hắn lập tức thấy trong lòng tức giận.

Đường Nhạn Khâu phẫn nộ quát: “Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu anh thật sự cô quạnh quá thì đi tìm phụ nữ đi, mẹ nó đừng trêu tôi nữa!”

Liễu Phong Vũ ngẩn người, trong lòng càng thêm khó chịu: “Mẹ nó tôi trêu cậu thế nào? Cậu có phải đàn ông hay không, hôn một cái mà cần phản ứng lớn thế sao.”

Đường Nhạn Khâu tức giận đến nỗi run lên, nói năng còn hơi lộn xộn: “Đối với anh mà nói, hành động không biết xấu hổ như vậy chỉ bình thường như ăn cơm phải không, không phải ai cũng giống anh. Nếu anh còn… tôi sẽ không khách khí với anh!”

Liễu Phong Vũ ngẩn ra một chút rồi nhảy dựng lên, nổi giận mắng: “Mẹ nó cậu là đồ giả đứng đắn. Tôi không biết xấu hổ? Tôi không biết xấu hổ thì cậu làm gì tôi? Ít nhất tôi không cố làm ra vẻ như cậu. Mọi người đều là đàn ông, ai mà không biết ai. Trong Đường gia trang nhà cậu có những hơn ba mươi hầu gái phục vụ, tôi không tin thiếu gia sống hơn hai mươi năm như cậu mà không hiểu chút chuyện nào? Đừng có ra vẻ thằng này đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ có được không, dọa chết người.”

Đường Nhạn Khâu tức giận đến mặt đỏ bừng: “Anh… anh chỉ biết nghĩ những chuyện lung tung này, Đường gia với giới giải trí anh sống là hai nơi khác nhau, anh còn dám nói xằng nói bậy!”

Liễu Phong Vũ gây hấn: “Thì sao? Chẳng lẽ cậu đúng là trai tân?”

Sắc mặt Đường Nhạn Khâu đổi màu trắng xanh, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Tôi không giống anh!”

Liễu Phong Vũ nhìn khuôn mặt đủ màu của Đường Nhạn Khâu, vẫn không kiềm lòng nghĩ rằng cảm thấy rất đáng yêu, cơn giận của hắn cũng như vậy bay đi một chút, đồng thời cũng kiểm điểm mình một tẹo, có phải mình chọc quá đáng rồi không? Hắn ngồi trên tán cây, trợn trắng mắt: “Được rồi được rồi, tôi biết cậu không giống tôi, là tôi mạo phạm cậu – trai tân Đường đại hiệp băng thanh ngọc khiết.”

Đường Nhạn Khâu hận không thể lấy tên bắn chết hắn.

“Nào nào, tôi không phi lễ với cậu nữa, tới đây ngồi coi, chúng ta ngắm mặt trời mọc là được rồi chứ?”

Đường Nhạn Khâu xoay người sang chỗ khác, đứng ở một tán cây bên cạnh, tư thế như thể chiến tranh lạnh.

Liễu Phong Vũ nhìn bóng dáng của hắn, thấy hơi buồn cười, đồng thời, không biết vì sao mà trong lòng hắn hơi xon xót. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Đường Nhạn Khâu, nếu tôi thật sự coi trọng cậu thì làm sao giờ.”

Đường Nhạn Khâu ngồi khoanh chân, sống lưng rất thẳng, không nói một lời.

“Cậu xem, đàn ông vừa đẹp trai vừa có phẩm vị như tôi, thật sự đi khắp thế giới này cũng chẳng tìm được mấy mống, hay là cậu thuận theo đi.”

Đường Nhạn Khâu vẫn không hề phản ứng.

Trong lòng Liễu Phong Vũ nghẹn đến phát hoảng, hắn không phải người có thể che giấu tâm trạng, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy, đối với Đường Nhạn Khâu cũng không phải ngoại lệ. Bây giờ hắn rất muốn có Đường Nhạn Khâu. Hắn đứng dậy khỏi tán cây: “Nè, tôi nhảy qua đó nhớ.”

Đường Nhạn Khâu xoay người lại: “Anh muốn làm gì!”

“Nhảy qua đó ớ, cậu mà không đỡ, tôi ngã chết cũng được.” Khu rừng này tuy rằng rậm rạp, nhưng khoảng cách giữa các tán cây muốn chui lọt vài người vẫn không thành vấn đề. Liễu Phong Vũ nói xong không đợi Đường Nhạn Khâu phản ứng thì đã nhảy qua cái cây của Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu vội phi thân lên, lập tức ôm lấy Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ nhân cơ hội ôm lại cổ hắn, cười ha ha: “Cậu xem, cậu cũng không nỡ để tôi ngã chết mà.”

Đường Nhạn Khâu thấp giọng mắng: “Anh có bệnh à.”

Liễu Phong Vũ cười nói: “Nè, chuyện tôi nói đó, tôi thật sự thấy cậu hợp ý, hơn nữa cũng quái thật, phẩm vị của tôi sao lại lưu lạc đến tình trạng này cơ chứ. Cậu xem, cậu cũng chẳng sinh con được, tìm nam tìm nữ đều giống nhau, chi bằng nghĩ về tôi một chút đi, tôi cam đoan khiến cậu nếm thử lạc thú mà đàn ông nào cũng được hưởng.” Liễu Phong Vũ nói xong thì cười mờ ám một cái.

Gương mặt Đường Nhạn Khâu đỏ như cà chua: “Tôi… tôi không phải đồng tính luyến ái.”

“Không phải thì không phải, nhưng cậu có thể thử.”

Đường Nhạn Khâu mím môi, khẽ nói: “Tôi không muốn thử, tôi… chuyện này không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?”

“Nam với nam…”

“Cậu không thấy Tiểu Hạ với Thành Thiên Bích người ta đấy à, sống cũng rất tốt.”

“Họ là họ, tôi… tôi không được.”

“Sao cậu biết cậu không được? Cậu có chỗ nào không được hả, cậu không cứng được à?”

Đường Nhạn Khâu cả giận: “Anh lại nói lung tung!”

Liễu Phong Vũ cười khì khì: “Cậu có được hay không, chờ lúc chúng ta lên giường thử rồi chẳng phải sẽ biết hay sao.” Nói rồi thổi phì phì vào mặt Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu quay mặt đi: “Liễu Phong Vũ, anh đừng quá đáng.” Lúc này lời uy hiếp thốt ra từ miệng hắn đã yếu đi vài phần.

Liễu Phong Vũ mờ ám nói: “Còn nhiều chuyện quá đáng hơn mà cậu chưa thấy đâu, nửa đêm đi ngủ cẩn thận chút, có khi tôi sẽ đánh úp đấy.”

Đường Nhạn Khâu căm tức nhìn hắn: “Anh mà dám xằng bậy, tôi sẽ ra tay thật.”

Liễu Phong Vũ nhướn mày: “Chẳng lẽ tôi lại sợ cậu ra tay?”

“Anh quả thật vô lại!”

“Giờ cậu mới biết? Đường đại hiệp băng thanh ngọc khiết à, cậu theo tôi đi, không thì tôi sẽ đi cua em gái cậu đấy.”

“Anh khốn kiếp!”

Liễu Phong Vũ cười ha ha.

Khi hai người đi về doanh trại, mọi đồ đạc đều đã được thu thập, chuẩn bị rút quân.

Tùng Hạ nhìn hai người: “Ô? Tiểu Đường, có phải cậu bị sốt không, sao mặt bỏ bừng thế kia?”

Ánh mắt Đường Nhạn Khâu hơi lảng tránh: “Không sao, không sao hết.”

Liễu Phong Vũ cười khì khì: “Đường đại hiệp của chúng ta da mặt mỏng, trời nóng cái là vậy đó.”

“Trời nóng?” Tùng Hạ khó hiểu: “Bây giờ có nóng đâu anh.”

Đặng Tiêu lăng xăng quanh Đường Nhạn Khâu: “Đường ca, Đường ca, em cũng muốn bay lên trời ngắm cảnh, anh dẫn em đi xem đi.”

Đường Nhạn Khâu phiền muộn trong lòng, không để ý đến cậu ta, trầm mặc chạy đến một góc.

Đặng Tiêu thất vọng thở dài.

Trang Nghiêu nói: “Đi thôi, xuất phát đi.”

Tùng Hạ nhìn thoáng qua Thông Ma: “Chúng ta tạm biệt Thông Ma chứ.”

“Nếu nó đi ra.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: “Tùng Thụ tiên sinh!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio