Kỷ Cambri Trở Lại

chương 179

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Bố kêu “meoo” một tiếng rồi buông chân xuống, còn ngượng ngùng cọ cọ chân xuống đất, cái đuôi ủ rũ đong đưa sau lưng, dáng vẻ hết sức tủi thân.

Ngô Du phái ba con đại bàng đen đưa họ về Bắc Kinh.

Cả đi cả về tổng cộng sáu ngày, khi về đến viện khoa học, họ phát hiện A Bố sớm đã nằm trong sân chờ họ. Khi thấy họ, nó hưng phấn nhảy lên, giơ chân muốn chộp đám đại bàng.

Ba con đại bàng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng bay tán ra, không dám đáp xuống, kêu mấy tiếng cảnh cáo về phía A Bố. Chỉ có Tiểu Chu là kêu lên: “Mèo ơi, ngồi xuống, ngồi xuống!”

A Bố có thể nghe hiểu lời cậu ta nói, nhưng cũng không muốn nghe, có điều Trang Nghiêu đã cảnh cáo nó đừng tùy tiện làm người khác bị thương, cho nên cho dù ngoại hình của Tiểu Chu là một con chim, nó cũng không vồ nữa. Đồng thời, Trang Nghiêu cũng nói vọng về phía nó: “A Bố, đặt chân xuống đất, không được nâng lên!”

A Bố nhìn nhìn chân mình, sau đó đặt tứ chi xuống đất, đứng yên bất động, ngửa cổ nhìn họ.

Ba con đại bàng rốt cuộc đã đáp xuống, mọi người lần lượt nhảy xuống, A Bố dùng mũi cọ vào ngực Trang Nghiêu, chân đặt sau lưng Trang Nghiêu, bày tỏ thân mật.

Tiểu Chu cũng chở Diêu Tiềm Giang đáp xuống đất, Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đi ra chào đón họ.

Đại bàng đen kêu hai tiếng, Tùng Hạ phất tay với chúng nó: “Cám ơn, bọn mày về đi.”

Chúng lại bay lên trên không, bay về hướng Trùng Khánh.

A Bố quấn lấy họ thân thiết một phen, chặn ở cửa không cho họ vào.

Tùng Chấn Trung bất đắc dĩ nói: “Chúng ta ra sân nói cũng được.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Giáo sư Tùng đi với tôi nhé.”

Tùng Chấn Trung gật đầu, Diêu Tiềm Giang đưa tay kéo anh lên lưng Tiểu Chu, Tiểu Chu chở hai người bay về phía sân sau của viện khoa học.

Những người khác thì nhảy lên người A Bố chạy đến sân sau.

Sân sau là nơi A Bố thường xuyên tản bộ, nơi này rộng rãi, có cây có cỏ, nó vừa đến nơi thì đã thuần thục lăn xuống đất. Đặng Tiêu nhào lên người A Bố, chơi với nó.

Những người khác thì ngồi xuống dưới bóng cây, phòng bếp đúng lúc đưa đồ ăn tới, Tiểu Chu đã chở Diêu Tiềm Giang bay rất lâu, đói không chịu nổi, ngồi sang ăn cơm trước, Diêu Tiềm Giang thấy họ rõ ràng có chuyện muốn nói, không tiện ở lại, cũng tự giác đi ăn cơm.

Tùng Hạ thấy hai người đã đi xa mới thuật lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.

Khi Tùng Chấn Trung nghe đến chuyện Tùng Hạ cũng phát hiện thấy ngọc Con Rối sâu trong tiềm thức của Ngô Du thì trầm mặc rất lâu.

Tính khả thi đằng sau chuyện này khiến mỗi người đều cảm thấy nặng nề.

Đường Đinh Chi nghiêm trọng nói: “Chúng tôi đều tiến hành nghiên cứu trong thời gian rất lâu với mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có thể nói ngoại trừ việc không xắt họ ra thành miếng thì cần kiểm tra gì cũng đã kiểm tra, bao gồm cả kiểm tra não bộ và tinh thần, nhưng chúng tôi không phát hiện thấy bất cứ chỗ nào khác thường. Xem ra sức mạnh khổng lồ khó có thể giải thích của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định có liên quan đến ngọc Con Rối trong đầu họ, chỉ là không biết chuyện này đối với họ mà nói thì là tốt hay xấu.”

Tùng Chấn Trung thở dài thườn thượt: “Nếu đây đều là âm mưu của ý thức Cambri thì đó cũng chính là đả kích nặng nề hơn với con người.”

Tùng Hạ nói: “Trước khi chúng ta không thể nhìn thấu âm mưu của ý thức Cambri thì đừng nên kết luận quá sớm, nếu không chúng ta sẽ tự làm nhau hoảng loạn. Chúng ta cần làm xong những chuyện nên làm, ít nhất nếu chúng ta có thể thu thập hoàn chỉnh ngọc Con Rối, nó sẽ có tác dụng rất lớn với chuyện ức chế năng lượng Cambri.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Phải, giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, tôi có dự cảm rằng rất nhiều chuyện chúng ta không nghĩ ra đều sẽ được giải đáp ở Thanh Hải, đó là nơi căn nguyên năng lượng Cambri bùng nổ, là trung tâm của trận động đất, cũng là nơi từng chôn giấu ngọc Con Rối, nếu ngay cả ở đó cũng không có đáp án thì thế giới này không thể đi đâu mà tìm nữa, cho nên lần này chúng ta đi Thanh Hải, chẳng những phải sống mà trở về, còn phải giải quyết toàn bộ mục đích chuyến này của chúng ta. Nếu không, chúng ta sẽ thật sự thất bại, bại bởi kẻ địch thậm chí chúng ta chưa từng nhìn thấy thật sự – ý thức Cambri.”

Tùng Chấn Trung vỗ bả vai Thành Thiên Bích: “Tiểu Thành, cậu không cần quá áp lực, chuyện ngọc Con Rối chưa chắc nhất định là chuyện xấu, cậu phải biết rằng cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều ở bên cạnh cậu, giúp cậu bằng bất cứ giá nào, cho nên nếu cậu cảm thấy bất cứ chỗ nào khác thường, nhất định phải nói cho chúng tôi biết trước.”

Thành Thiên Bích gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Mọi người yên tâm, tôi không tin ngay cả chính mình mà tôi lại không thể khống chế.”

Lúc này, Diêu Tiềm Giang và Tiểu Chu đã ăn cơm xong, đi tới chào tạm biệt họ.

Tùng Chấn Trung nhìn về phía Diêu Tiềm Giang: “Quận vương, nói chuyện của ngài và Ngô Du đi.”

Diêu Tiềm Giang hé miệng muốn nói, cuối cùng cảm thấy mình không hợp để khoe khoang khả năng của mình, cho dù chuyện xảy ra hôm qua đúng là khiến anh đến bây giờ vẫn cảm thấy rất đáng để khoe, vì thế anh nói với Trang Nghiêu: “Tiểu Trang Nghiêu, hay là cậu nói đi.”

Trang Nghiêu thuật lại sức hủy hoại khi Diêu Tiềm Giang và Ngô Du hợp tác bằng các số liệu chính xác về diện tích tổn hại hai bên đường, số lượng nhà sập, nhiệt độ không khí bị giảm xuống, Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi lắng nghe mà không ngừng cau mày.

“Lợi hại như vậy ư?” Tùng Chấn Trung kinh ngạc nói: “Thật bất ngờ, tôi vốn tưởng rằng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là sức chiến đấu tối cao của nhân loại, bây giờ xem ra hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính phối hợp mới đúng.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính hợp tác có thể sinh ra sức chiến đấu mạnh gấp hơn ba mươi lần, số liệu này thật là kinh người. Lúc đi Thanh Hải, tốt nhất là Ngô Du có thể đi theo chúng ta, như vậy tỉ lệ thắng sẽ tăng mạnh.”

Diêu Tiềm Giang không khỏi nở nụ cười đắc ý.

“Bên phía Moscow đã có câu trả lời chưa?” Thành Thiên Bích hỏi, cho dù giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người biết hắn có chút nóng vội, sau khi được chứng kiến sức hủy hoại bá đạo ấy, hắn không thể thờ ơ, cũng giống như Diêu Tiềm Giang không thể chịu được cảnh người khác đều đã thăng cấp, chỉ có mình là còn giậm chân tại chỗ vậy.

Tùng Hạ thấy hơi ghen tị với vị nữ thần kia, nếu cậu là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc thì chẳng phải là một đôi trời sinh với Thành Thiên Bích hay sao? Có điều suy nghĩ ngây thơ này sẽ không ảnh hưởng đến sức phán đoán của cậu, giống như Thành Thiên Bích, cậu cũng hy vọng mau chóng gặp Jacqueline, có thể cô ấy biết nhiều chuyện về tình hình hợp tác giữa các dị nhân cùng thuộc tính.

Tùng Chấn Trung nói: “Hôm qua chúng tôi đã nhận được thư hồi âm của chính phủ Moscow, họ đồng ý phái dị nhân tiến hóa não bộ đến Bắc Kinh ‘trao đổi’ với chúng ta, nhưng Jacqueline lại ‘tạm thời không tiện’ đến đây, nhân viên tình báo chúng tôi sắp xếp ở gần Thanh Hải không phát hiện ra tung tích của Jacqueline. Có hai khả năng: Một là trước khi chúng tôi sắp xếp, cô ấy đã tiến vào Thanh Hải hai là cô ấy chưa vào đó, nhưng chính phủ Moscow xuất phát từ một nguyên nhân bất khả kháng, hoặc là không muốn cho Jacqueline đến Trung Quốc, bởi vì trong thư đã rõ ràng biểu đạt hy vọng Thành Thiên Bích có thể đến Moscow để gặp Jacqueline.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi sẽ không đến Moscow, còn cô ta thì sớm muộn gì cũng phải đến Trung Quốc.”

“Phải, cho nên chúng ta không cần vội, nếu trước khi đi Thanh Hải mà cô ấy vẫn không đến Trung Quốc thì hãy tính, có điều tôi nghĩ trong nửa năm, Moscow sẽ không chờ được, dị nhân não bộ của họ đến, chúng tôi sẽ hiểu tình hình nhiều hơn.”

Tùng Hạ hỏi: “Vậy ‘Iron Man’ của nước Mỹ… Trang Du có nhận được tin tức không?”

“Bây giờ vẫn chưa, có điều thành phố này bất tiện, rất nhiều tin tức không giấu được, hơn nữa Quận vương và Ngô Du gặp nhau căn bản cũng không tiến hành chút giấu diếm nào, nên không quá bao lâu hắn cũng sẽ đi mời ‘Iron Man’ kia.”

Tùng Hạ cười khổ: “Sấm sét và kim loại phối hợp, nghĩ thôi cũng thấy rất lợi hại.”

Tùng Chấn Trung nói: “Đúng vậy, may là tuy chúng ta bất hòa với Chu Phụng Lam, nhưng suy nghĩ từ đại cục thì chúng ta còn sẽ hợp tác, nếu không khi thật sự đánh nhau với hắn, thắng bại khó liệu.”

Đường Đinh Chi nói: “Còn hai người cuối cùng – dị nhân Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất, chúng tôi cũng đã phái nhân viên tình báo truy tìm trên phạm vi toàn quốc, tuy trước kia chúng tôi cũng luôn tìm kiếm, song cường độ không lớn, bây giờ xem ra chuyện tìm kiếm họ là bắt buộc phải làm, hy vọng họ đang ở Trung Quốc. Đương nhiên, họ có nhiều khả năng đang ở Thanh Hải.”

Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi cũng từng dự đoán, tôi cho rằng có ít nhất một người đang ở Thanh Hải.”

Liễu Phong Vũ nói: “Nhưng nếu người đó đúng là đang ở Thanh Hải thì đã nổ tan xác từ hồi thăng cấp lâu rồi, Thanh Hải có năng lượng Cambri dày đặc gấp hơn mười lần Bắc Kinh, còn có vài miếng ngọc Con Rối nữa.”

Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Khó nói. Nếu mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều do ý thức Cambri dụng tâm tạo ra thì trước khi họ phát huy tác dụng, họ sẽ không dễ chết như vậy đâu? Hơn nữa, không phải tất cả dị nhân tiếp xúc với ngọc Con Rối đều sẽ thất bại khi thăng cấp, gần đây Bắc Kinh đã lục tục có mấy dị nhân đẳng cấp cao thăng cấp, tỉ lệ thất bại và thành công đại khái 50 – 50, có rất nhiều người dựa vào tiêm thuốc năng lượng để tăng cường thể năng, áp chế năng lượng hủy diệt trong cơ thể, không ngờ cũng đạt được hiệu quả nhất định, nhưng cuối cùng có thể thành công thăng cấp hay không, cơ bản vẫn dựa vào may mắn, cho nên gần đây Bắc Kinh rất bất ổn.”

“Chú, ý của chú là, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không cần cháu giúp, cũng chưa chắc sẽ chết?”

“Có lẽ vậy, nhưng ai dám mạo hiểm chứ? Ít nhất trong mắt chú, nếu không có cháu, họ sẽ chết, lúc ấy thiếu tá Thẩm và Quận vương cũng cận kề cái chết. Hơn nữa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không giống những dị nhân khác, năng lượng của họ so với các dị nhân khác là một trời một vực, khi thăng cấp, mức độ nguy hiểm tất nhiên cũng cao hơn người khác mấy chục lần, cho nên, dị nhân bình thường lại dễ thăng cấp hơn họ. Chúng ta không thể kiểm chứng chuyện này trăm phần trăm nên không có thể loại trừ khả năng những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không dựa vào cháu cũng có thể thăng cấp.”

Tùng Hạ gật đầu, thở dài: “50 – 50 đã xem như tỉ lệ may mắn, ít nhất còn có một nửa số người có thể sống sót khi thăng cấp.”

Trong những người ở đây, Diêu Tiềm Giang và Tiểu Chu là hai người thấy không thoải mái nhất, nhóm Tùng Hạ khi ai thăng cấp thì cũng có cậu hộ giá hộ tống, nhưng quận Cửu Giang trên dưới hơn ngàn người, không thể yêu cầu Tùng Hạ giúp từng người đột phá được, ngoại trừ người rất quan trọng là Diêu Tiềm Giang, những người khác chỉ có thể mặc cho số phận.

Tùng Chấn Trung nói: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, tình hình Thanh Hải bên chú đang cố gắng điều tra, nhưng nếu cuối cùng không tra được gì thì chúng ta cũng phải bất chấp tiến vào, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở đó. Đúng rồi, khai thác năng nguyên kiểu mới đã đến thời điểm mấu chốt nhất, đợi sau khi chuyên gia Moscow đến, hẳn là có thể đột phá cửa ải khó khăn cuối cùng. Mấy ngày nữa tôi sẽ không có thời gian gặp mọi người, mọi người cũng tranh thủ thời gian tu luyện đi.”

“Vâng, chú cũng giữ gìn sức khỏe.”

Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Vậy chú đi trước đây, đợi đến lúc khai thác thành công năng nguyên kiểu mới, Trang Nghiêu có thể bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới, trước khi chuyên gia Moscow đến đây, Trang Nghiêu cậu hãy chuyên tâm tu luyện đi, mấy ngày nữa đừng đến phòng thí nghiệm.”

Trang Nghiêu gật đầu, trong mắt chợt lóe vẻ vui mừng.

Sau khi Tùng Chấn Trung đi, Trang Nghiêu cười nói: “Tốt quá, vũ khí, tôi đã nghĩ rất nhiều về vũ khí có năng nguyên vô hạn, số vũ khí này nhất định phải dùng năng nguyên kiểu mới khai phá từ năng lượng Cambri để thay thế thuốc súng, như vậy Tùng Hạ mới có thể cải tạo chúng thành năng nguyên vô hạn. Có nó rồi, súng máy của Đặng Tiêu có thể sản xuất ra số đạn vô hạn, nếu thuận lợi cũng có thể sản xuất thêm nhiều vũ khí, gia tăng rất nhiều sức chiến đấu cho loài người.”

Diêu Tiềm Giang nhíu mày: “Lợi hại vậy sao, chế tạo thành công rồi đừng quên giữ mấy món cho tôi.”

Trang Nghiêu nhún nhún vai: “Quận vương đưa được giá tốt, tôi sẽ bán không giữ.”

“Trong nhà tôi có hơn trăm kilôgam mực đông lạnh thái miếng.” Diêu Tiềm Giang liếc mắt nhìn A Bố.

Trang Nghiêu nhanh chóng nói: “Được rồi, tôi sẽ cho ngài dùng thử.”

Diêu Tiềm Giang lúc này mới cười cười, anh đứng lên: “Tôi và Tiểu Chu đi đây, nếu có bất cứ chuyện gì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.” Câu cuối cùng, anh nhìn Tùng Hạ mà nói.

Xuất phát từ lễ phép, Tùng Hạ đứng lên bắt tay với Diêu Tiềm Giang: “Quận vương đi thong thả.”

Diêu Tiềm Giang mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Hẹn gặp lại.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, dùng ánh mắt bảo anh mau cút đi.

Diêu Tiềm Giang ung dung ngồi lên lưng Tiểu Chu, chim cắt trắng khổng lồ tuyệt đẹp bay lên, đôi mắt tím to tròn của A Bố dõi theo Tiểu Chu hồi lâu, vẫn không thể kiềm chế thiên tính của mình, vươn chân ra vồ vào Tiểu Chu.

Tiểu Chu cả kinh lập tức thoát ra bảy, tám mét mới tránh khỏi móng vuốt của A Bố.

Trang Nghiêu quát lớn: “A Bố, tao nói với mày cái gì không được vồ rồi mà, bươm bướm vồ được, người bươm bướm không vồ được, chim vồ được, người chim không được.”

A Bố kêu “meoo” một tiếng rồi buông chân xuống, còn ngượng ngùng cọ cọ chân xuống đất, cái đuôi ủ rũ đong đưa sau lưng, dáng vẻ hết sức tủi thân.

Đặng Tiêu nằm xuống đầu A Bố, xoa xoa đầu nó: “Không sao không sao, con chim đó chơi chán lắm, sau vào rừng cho cưng vồ khỉ nhé.”

Trang Nghiêu cả giận: “Cả anh nữa, không được chiều hư nó!”

Đặng Tiêu khì khì, không để trong lòng.

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta: “Vừa rồi nói đến vũ khí năng nguyên vô hạn, nếu năng nguyên kiểu mới do năng lượng Cambri chế tạo ra có thể đưa vào sản xuất trong vòng hai tháng, như vậy tôi khá chắc về chuyện dùng hơn một tháng để chế tạo ra vũ khí năng nguyên, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng Tùng Hạ cải tạo vũ khí như thế nào, tôi tin trước khi chúng ta đi Thanh Hải, vấn đề vũ khí nhất định có thể giải quyết.”

Tùng Hạ nói: “Tôi từng tham dự một hội thảo về nghiên cứu phát triển năng nguyên kiểu mới, đại khái trong lòng có một ý tưởng, tôi cảm thấy nếu dùng năng lượng Cambri làm trụ cột sản xuất năng nguyên, như vậy có lẽ năng nguyên vô hạn có thể thông qua thiết bị do tôi chế tác là ngọc phù tích trữ năng lượng để đạt được khả năng ‘súng đạn vô hạn’, có điều đây không phải sự vô hạn thật sự, chỉ là nó có thể vô hạn trước khi dùng hết năng lượng trong ngọc phù. Đương nhiên, dùng ngọc Con Rối thì hiệu quả tốt hơn, gần như có thể đạt được vô hạn thật sự, chỉ có điều ngọc Con Rối số lượng quá ít, cũng không thể lạm dụng.”

“Phải, ngọc Con Rối chỉ có một viên, trang bị nó trên vũ khí rất không an toàn, ngọc Con Rối mà chúng ta đã tốn trăm phương nghìn kế để đoạt được, nếu chúng ta đánh mất chúng trong quá trình đánh nhau thì được một mất mười, cho nên vẫn phải dựa vào ngọc phù của anh. Chờ tôi thành công thay thế thuốc súng truyền thống bằng năng nguyên kiểu mới, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách để cải tạo.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

Trang Nghiêu nói: “Đến lúc đó, anh cũng sẽ có vũ khí của mình.”

Tùng Hạ hai sáng sáng ngời: “Đúng vậy, chỉ cần năng lượng của tôi không cạn kiệt, tôi cũng có thể sử dụng vũ khí năng nguyên vô hạn.”

“Trước khi đi Thanh Hải, tôi nhất định sẽ trang bị vũ khí tốt nhất cho mỗi cá nhân, bao gồm những người đồng hành cùng các anh như nhóm Diêu Tiềm Giang. Lần này trở về từ Đông Bắc, mỗi người đều phải tiến hành đưa phản hồi về sử dụng vũ khí, sau đó tôi sẽ không ngừng cải tiến chúng.”

Đặng Tiêu nhắm mắt lại than vãn: “Sao nhiều chuyện phải làm quá vậy.”

Liễu Phong Vũ xòe tay: “Đây chính là nhân sinh đó.”

“Được rồi, chúng ta về thôi. Tùng Hạ, tôi và Đặng Tiêu tu luyện đã được thành quả không tệ, cuối tháng này chắc hẳn có thể đột phá cấp hai, anh thì sao?”

Tùng Hạ chà chà tay: “Tôi… có thể trong vòng ba đến năm ngày tới.” Cậu ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.

Càng đến gần thời điểm thăng cấp, tâm trạng của Tùng Hạ lại càng bất ổn, mấy ngày nay cậu đều không lo cơm nước, ngay cả lúc ngủ cũng muốn tu luyện, dù sao thì quả ngọt của thắng lợi đang ở phía trước, tâm trạng nôn nóng thật là khó nói thành lời.

Khi Thành Thiên Bích phát hiện Tùng Hạ nửa đêm nằm trên giường không ngủ mà đang tu luyện, rốt cuộc không đứng nhìn được nữa, hắn bật đèn ngủ, vỗ vài cái vào mặt Tùng Hạ.

Tùng Hạ mở choàng mắt: “Thiên Bích, sao vậy?”

“Hơn ba giờ rồi, anh còn không đi ngủ?”

“Tôi không buồn ngủ lắm.”

“Nói bậy, mắt anh đỏ cả rồi, mau ngủ đi.”

Tùng Hạ cười cười: “Tôi quả thật có hơi nóng vội, chỉ vài ngày vậy thôi, cậu cứ kệ tôi đi.”

“Lúc đột phá cấp hai, anh cần hơn mười đến hơn hai mươi tiếng liên tục không được ngủ, lúc đó là lúc anh cần thể lực nhất, tôi không thể để đến lúc đó anh lại xảy ra sai lầm được, cho nên mấy ngày tới anh nhất định phải nghỉ ngơi thật khỏe.” Thành Thiên Bích bổ sung: “Anh biết rõ thể lực mình không tốt chứ? Đến lúc đó anh không thể dùng năng lượng để bổ sung thể lực, chỉ có thể dựa vào bản thân mà chống đỡ.” Hắn từng trải qua tra tấn khi thăng cấp, cũng từng dẫn đường cho rất nhiều người thăng cấp, biết quá trình này sẽ tiêu hao thể năng nhiều đến thế nào, ngay cả hắn cũng phải khổ sở chịu đựng, huống chi là Tùng Hạ.

Tùng Hạ nét mặt giật mình: “Đúng nhỉ, tôi suýt thì quên mất.”

Thành Thiên Bích vuốt vuốt tóc cậu: “Đã đến lúc này rồi thì không cần gấp gáp một hai ngày này làm gì, cứ thận trọng đi tiếp.”

Tùng Hạ ôm lấy cổ hắn, cười nói: “Tôi biết rồi, chúng ta ngủ nào.”

Thành Thiên Bích cúi xuống, nhẹ nhàng hôn xuống môi cậu, sau đó ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng: “Ngủ đi.”

Tùng Hạ ôm hông hắn: “Thiên Bích, đến lúc đó cậu sẽ đến dẫn đường cho tôi chứ?”

“Còn cần phải hỏi à.”

“Tôi từng đứng ngoài phòng thí nghiệm xem người ta thăng cấp nhiều như vậy, nghĩ đến lúc là tôi ở trong đó, người khác vây xem, tôi liền cảm giác không được tự nhiên, bởi vì tuy không nhìn được, nhưng tôi biết bên ngoài có người, tôi sợ mình không thể tập trung tinh lực.”

“Vậy chúng ta không đến phòng thí nghiệm đó.”

“Hả? Vậy thì đi đâu? Đổi phòng kín khác?”

“Không, ở đây, trong phòng chúng ta.”

Tùng Hạ kinh ngạc: “Trong phòng? Có được không?”

“Được, lúc thăng cấp tôi cũng chỉ dùng một chốn ở tạm, ở đâu không phải mấu chốt, chỗ nào khiến anh cảm thấy thoải mái rất quan trọng, yên tâm, tôi sẽ cùng anh.”

Tùng Hạ cười: “Được, thế thì ở đây.” Tùng Hạ ngửi mùi hương ấm áp thuộc về Thành Thiên Bích, cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.

Bốn ngày sau, Tùng Hạ tới điểm giới hạn, tầm quan trọng của chuyện này không thể nghi ngờ. Tùng Hạ thăng cấp có ý nghĩa năng lượng của cậu sẽ tăng lên và vận dụng chúng chuẩn xác hơn, có thể nói không chút khoa trương rằng, sự thăng cấp của Tùng Hạ sẽ làm tăng cường sức chiến đấu của tập thể trên diện rộng.

Bởi vậy một ngày này, ngay cả Tùng Chấn Trung sắp tiếp đãi chuyên gia Moscow cũng tranh thủ thời gian chạy tới đây trước khi Tùng Hạ bắt đầu. Anh nắm tay Tùng Hạ, trịnh trọng nói: “Tiểu Hạ, chú chỉ có duy nhất một người thân là cháu, cháu nhất định phải cẩn thận.”

Tùng Hạ cười: “Chú cứ yên tâm, cháu cảm thấy không thành vấn đề.”

Tùng Chấn Trung nắm tay cậu thật chặt: “Đi thôi, chú và cháu đến phòng thí nghiệm.”

Tùng Hạ cười khì khì: “Chú, cháu đến đây để ăn sáng, cháu không định đến phòng thí nghiệm, cháu muốn thăng cấp trong phòng mình.”

“Cái gì? Phòng?” Tùng Chấn Trung nhìn Thành Thiên Bích: “Phòng của cháu và… Tiểu Thành?” Cho dù anh sớm biết quan hệ giữa cháu mình và Thành Thiên Bích, nhưng họ đều tận lực lảng tránh đề tài này, tránh để xấu hổ.

Tùng Hạ có chút ngượng ngùng: “Vâng, cháu cảm thấy môi trường đó khiến cháu thoải mái hơn một chút, thật ra ở đâu không quan trọng.”

“Vậy bên chú không thể quan sát tình hình của cháu.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi sẽ phụ trách quan sát, nếu thật sự có chuyện gì, những người khác cũng không giúp được.”

Tùng Chấn Trung bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Liễu Phong Vũ ôm lấy bả vai Tùng Hạ: “Bọn anh chờ ngoài phòng hai đứa, yên tâm mà làm, bọn anh không có vấn đề gì, cậu lại càng không có vấn đề gì.”

Tùng Hạ giơ ngón cái, cười nói: “Các vị yên tâm đi. Ngày mai muộn một chút, Tùng Hán Tam tôi sẽ trở lại, ha ha ha.”

Liễu Phong Vũ cười đẩy mạnh cậu vào thang máy.

Mọi người về tới nơi mình sống, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sánh vai bước vào trong phòng.

Bốn người đều nhìn họ bằng ánh mắt hy vọng.

Thành Thiên Bích đóng cửa lại, vuốt lưng Tùng Hạ: “Anh đã sẵn sàng chưa?”

Tùng Hạ gật đầu.

“Bắt đầu đi.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, biến một cốc thủy tinh thành tám hình dạng, hao bằng sạch năng lượng trong cơ thể, sau đó nằm xuống chiếc giường quen thuộc, nhắm hai mắt lại.

Thành Thiên Bích nằm ở bên cạnh cậu, khi cậu ngửi thấy mùi cơ thể của hắn, giống như được uống thuốc an thần, căng thẳng lập tức biến mất, còn lại là tràn đầy tự tin và chờ mong.

Tùng Hạ tập trung tất cả tinh thần, hấp thu năng lượng Cambri tự do trong trời đất, một lần cuối cùng từng chút từng chút một làm đầy hạt nhân năng lượng…

Fi:

• Nhân vật Hán Tam Tùng Hạ dùng để nói ở trên có lẽ là Mã Hán Tam (馬漢三), đọc qua lý lịch trích ngang rất dài và đầy sự kiện lịch sử bên đó của người này trên Wiki mình cũng không có hứng thú tìm hiểu nên mình bỏ qua tiểu tiết này.

• Dạo gần đây và các chương sắp tới có lẽ hơi chậm một chút vì các chương càng ngày càng dài, trung bình mỗi chương >10 trang font 12 cơ đó. A

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio