*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một con dơi nhỏ màu đen đang vỗ cánh, bay một vòng trên đầu họ, sau đó chui vào trong cửa sổ.
Tôn tiên sinh nói: “Về vấn đề hợp tác giữa hai phía Đông – Tây, hai ngày này tôi vẫn khuyên Dung Lan, tuy cậu ấy vẫn cố chấp như cũ, nhưng không đến mức bất chấp đại cục. Có điều, muốn cậu ấy chủ động thúc đẩy hợp tác là không thể, người phía Tây cũng không chịu nhượng bộ, chuyện này phải do chúng ta hòa giải gắn kết.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Hai người họ thù sâu hận lớn đến thế nào không biết, đã đến lúc này rồi… Ý của Tôn tiên sinh là chúng tôi phải đi phía Tây một chuyến?”
“Phải nói là đi cùng tôi, có điều không phải đi phía Tây, mà là đi địa khu Golmud. Đông – Tây lấy Golmud phân chia, Golmud rất lớn, có vài địa khu vẫn tương đối an toàn, chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy: Thứ nhất có thể tránh hiềm nghi, thứ hai cũng có thể khiến người phía Tây buông lơi cảnh giác. Bên phía mọi người cũng đừng mang theo quá nhiều người, chừng ba, năm người là đủ rồi. Có tôi ở đây, người phía Tây sẽ không động thủ với chúng ta.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu Huyền chủ dẫn theo Dịch Đông thì sao? Chúng tôi là kẻ địch cũ với hắn.”
Tôn tiên sinh cười: “Đừng lo, Huyền chủ nhất định sẽ nể mặt tôi, lần này chúng ta đi là nói chuyện hợp tác, ân oán tư nhân đợi đến khi rời khỏi Thanh Hải, mọi người tự giải quyết với nhau.”
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: “Tôi không lo sẽ đánh nhau, tôi thấy không yên lòng khi hợp tác với người có ân oán cũ, so với chuyện đề phòng bị gài bẫy trên chiến trường, chi bằng giải quyết ân oán ngay từ lúc đầu.”
Tất cả mọi người đều hiểu, cái gọi là “giải quyết ân oán” của Thành Thiên Bích chính là giết Dịch Đông, diệt trừ hậu hoạn.
Tôn tiên sinh không đồng ý, ông lắc đầu: “Tiểu đồng chí, mâu thuẫn Đông – Tây đã sâu lắm rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, hãy tin tôi, nếu ngay cả nhân viên của mình mà Huyền chủ cũng không ngăn được thì không phải Huyền chủ nữa.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi nghĩ giữa chúng ta và Dịch Đông cũng không có thù hận không đợi trời chung gì, không phải cướp ngọc Con Rối thôi sao, ít nhất không đáng gây chiến trên chiến trường, chuyện này đợi khi gặp mặt rồi nói sau.”
Tùng Hạ hỏi: “Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ngày mai.”
“Để A Bố đưa chúng ta đi?”
Tôn tiên sinh lắc đầu: “Không được, Tây Ninh cách Golmud hơn 800 km, chưa nói đến lộ trình, chỉ nói các loại động thực vật biến dị chúng ta sẽ đụng phải trên đường đi là có thể kéo dài thời gian đến cả tháng, chúng ta chỉ có thể bay, trên trời tuy cũng không thiếu sinh vật biến dị, nhưng tốt hơn dưới đất. Tôi và Tống Kỳ cưỡi Tiểu Ngũ, còn có thể chở thêm một người trong các cậu.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Số còn lại để Tiểu Chu chở đi.”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu chở Tùng Hạ, Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu và Diêu Tiềm Giang, Tiểu Ngũ chở Tôn tiên sinh, Tống Kỳ và Đường Đinh Chi. Đoàn người bất chấp gió rét thấu xương bay về phía Golmud.
Họ vào Thanh Hải đã được một tháng, nhiệt độ thấp nhất ban đêm đã hạ đến âm 42 độ, vào lúc ấm áp nhất là giữa trưa thì cũng âm hơn 30 độ, chưa một ai từng trải qua giá lạnh khắc nghiệt đến vậy, họ bọc mình trong áo quần như cái bánh chưng. Khi nhiệt độ hạ đến một mức độ nhất định, Tùng Hạ phát hiện tốc độ bổ sung nhiệt lượng tế bào của mình cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao, cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh, nhất là khi bay trên trời cao, gió lạnh giống như lưỡi dao cắt qua làn da lộ bên ngoài của họ. Họ không thể không dùng mũ, khăn quàng cổ… bịt kín mình.
Trên trời thỉnh thoảng có chim chóc biến dị khổng lồ bay qua, có điều rất nhiều con mồi của chim chóc không phải loài bay trên trời mà là loài chạy dưới đất nên một đường bay thẳng, họ cẩn thận né tránh, tuy bị tấn công hai lần, song đều hóa giải dễ dàng. Từ xa đến gần, nhìn chim chóc màu sắc khác nhau bay qua bay lại, vẫy vùng trời mây trên cao, cảnh tượng tráng lệ phi phàm, nếu không phải do quá lạnh, họ rất muốn được nhìn ngắm thưởng thức.
Sau khi bay được một thời gian, Tiểu Ngũ đột nhiên la toáng lên: “Đậu má lạnh quá.”
Tống Kỳ vỗ đầu nó: “Cái con két chết dẫm này, đừng có bắt chước người ta.”
“Mẹ nhà anh, mẹ nhà anh!”
Tống Kỳ uy hiếp: “Còn kêu, tao dùng tơ nhện dính mỏ mày vào đấy.”
Có vẻ từng chịu đối đãi như vậy nên Tiểu Ngũ lập tức ngậm mỏ, nhưng nó trả thù bằng cách gục đầu xuống, lao xuống ầm ầm, thiếu chút nữa dọa Tôn tiên sinh ngồi trên người nó đến thành bệnh tim.
Tống Kỳ đã sớm dùng tơ nhện quấn chặt ba người vào người Tiểu Ngũ, không đến mức bị ngã, nhưng quả thật quá kinh hãi.
Tiểu Chu bay cách họ hơn hai mươi mét nói: “Con vẹt này nói khó nghe quá, như bị bóp cổ á, có điều lạnh thật đấy.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Cậu còn chịu được chứ, có cần nghỉ một lát không?”
“Quận vương yên tâm, em không sao, vẫn chịu được, bay một lát nữa là đến.”
Tùng Hạ lo lắng: “Thanh Hải đã lạnh như thế, không biết Bắc Kinh thế nào, người thường có thể sống qua mùa đông này không.”
Trang Nghiêu nói: “Trước khi chúng ta đi, viện khoa học đã phát nhiên liệu năng nguyên kiểu mới đợt đầu tiên, tính thời gian thì bây giờ chắc hẳn đã phát đợt hai, người thường trong thành Bắc Kinh là những người có hi vọng sống nhất qua mùa đông này. Chúng ta phải tranh thủ thời gian tháo bỏ kết giới Thanh Hải, khả năng của Tôn tiên sinh nhất định có thể giúp chúng ta đẩy nhanh tốc độ tinh luyện năng nguyên Cambri ít nhất gấp ba lần trước kia.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm: “Chúng ta nhất định sẽ thoát được.”
Diêu Tiềm Giang nhìn mảnh đất trắng xoá dưới chân: “Mọi người nói xem, lúc này phía Nam còn có thể có người sống hay không?”
Trang Nghiêu lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Hai tháng trước vẫn còn người sống, bây giờ thì khó nói, hiện tại nhân tố lạnh đang tồn tại trên bầu trời Nam Cực, khí lạnh di chuyển từ Nam Cực sang hướng này, bây giờ phía Nam sẽ lạnh hơn cả phía Bắc, hơn nữa sinh vật biển tiến hóa, những hòn đảo nhỏ bốn phía đều là biển như Hải Nam, Đài Loan gần như không có khả năng phòng ngự, con người thì ngay cả quần áo chống lạnh thích hợp cũng không có, khó mà sống được.”
Thành Thiên Bích nói: “Hồi đầu tận thế còn có rất nhiều người đi về phía Nam, nếu không phải sau này có động vật biển ngăn cản thì hai hòn đảo nhỏ này sẽ tập trung nhiều người hơn, bây giờ xem ra…”
Tùng Hạ không khỏi âm thầm cảm thán phúc họa khó lường.
Trang Nghiêu nói: “Chuyện này chứng minh trên thế giới này không có chỗ nào an toàn tuyệt đối.”
Lúc này, giọng nói của Tôn tiên sinh truyền đến theo gió lạnh: “Sắp đến rồi, bay thấp xuống cùng chúng tôi.”
Chỉ thấy Tiểu Ngũ đang chậm rãi hạ xuống.
So với chim cắt toàn thân trắng toát của Tiểu Chu, sắc thái rực rỡ tươi đẹp của Tiểu Ngũ cho dù bay trong sương tuyết đầy trời cũng vô cùng dễ khiến người khác chú ý. Họ đi theo phía trước, xuyên qua gió tuyết trắng xoá, hình dáng của một thị trấn bé nhỏ dần dần trở nên rõ ràng trước mắt.
Sau khi hạ cánh, Tống Kỳ khoa trương lăn xuống đất, kêu rên: “Mặt đất thật là ấm áp.”
Tiểu Ngũ xòe đôi cánh lớn mĩ lệ, cũng nhào xuống đất: “Ấm áp, ấm áp.”
Tôn tiên sinh chỉ vào họ: “Chỉ số IQ của Tiểu Ngũ bằng với đứa trẻ tám tuổi, khả năng mô phỏng và học tập đều vô cùng xuất sắc, tôi có thể kích thích bộ não cho A Bố, để nó tiến hóa đến trình độ này, nhưng nếu muốn cho nó có được khả năng ngôn ngữ như Tiểu Ngũ thì nhất định phải đồng thời tiến hành phẫu thuật và kiểm soát hệ thần kinh. Tôi chưa từng phẫu thuật như thế, không nắm chắc cho lắm, tôi đề nghị mọi người đừng mạo hiểm vì không đáng, mọi người đã có thể trao đổi với A Bố, nó có nói được hay không có gì quan trọng?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Không quan trọng, có điều đi cùng với sự tiến hóa của tôi và nó, có lẽ tình hình sẽ phát sinh thay đổi, trước mắt, tôi chỉ hy vọng nó có thể thuận lợi đột phá cấp hai, đến lúc đó nhờ Tôn tiên sinh giúp đỡ một chút.”
Tôn tiên sinh cười: “Không thành vấn đề.”
Tùng Hạ nhìn bốn phía chung quanh: “Tôn tiên sinh, nơi này đã là Golmud ư? Sao chung quanh lại yên lặng như thế.”
Tôn tiên sinh dẫn họ đi vào thị trấn: “Đây là thị trấn giáp Golmud gần nhất, chính vì nó yên lặng nên mới chọn ở đây, nơi này không có người sống, cũng gần như không có động vật biến dị nào do không có thức ăn, rất thích hợp để dừng chân. Nếu chúng ta hạ cánh ở thành phố vốn có nhân khẩu đông đúc ở Golmud, không, không cần hạ cánh, đám chim trên trời đã đánh nhau để tranh cướp chúng ta rồi. Chờ đến khi đến Golmud, mọi người mới biết được cái gọi là kỳ quan tự nhiên, nơi đó quả thật giống như trở về kỷ Jura, một con chuột thôi cũng to hơn con voi, thằn lằn thì giống khủng long, nếu không phải suy tính về sự an toàn, tôi rất muốn ở đó.” Nét mặt Tôn tiên sinh thể hiện sự ngưỡng vọng.
Tống Kỳ bĩu môi: “Tôn tiên sinh, ông đừng trêu cháu nữa, lần trước vì giúp ông lấy được quả trứng từ ổ gà mà cháu suýt thì chết ở bển đó.”
Tôn tiên sinh cười khà khà: “Người giỏi làm nhiều, người giỏi làm nhiều.”
Tùng Hạ nói: “Thứ lợi hại nhất ở Golmud là gì?”
Tống Kỳ nhún nhún vai: “Vấn đề này thật không có cách nào để giải đáp, hình dung như vậy đi, anh đến Golmud, phát hiện bất cứ con kiến nào cũng bự hơn mình, anh chính là Hobbit bước vào đất nước của người khổng lồ. Dù sao thì đi Golmud, tôi đều là trốn được thì trốn, theo ý tôi thì cái gì cũng lợi hại.”
Diêu Tiềm Giang nhướn mày cười: “Bằng thực lực cấp ba của cậu mà còn căng thẳng như vậy?”
Tống Kỳ vừa muốn mở miệng, Tôn tiên sinh đã nói: “Tiểu Tống nói không sai, Golmud không phải chỉ có một loài động vật nguy hiểm, mà là tất cả mọi thứ đều nguy hiểm, săn mồi ở đó rất gian nan, mà con người có vẻ là yếu nhất, cho nên trở thành con mồi được chào đón nhất. Điểm đáng sợ nhất của Golmud ở chỗ bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể bị tấn công, ngay cả cơ hội để thở một hơi cũng không có. Khi quyết định đi Golmud, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt tâm lý này.”
…
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, tuyết đọng dưới chân cao chừng nửa mét. Cuối cùng, họ đứng trước một căn nhà, Tùng Hạ nói: “Gặp ở trong này? Người phía Tây đã đến chưa?”
Thành Thiên Bích nhìn một vệt đen trên mái nhà, thấp giọng nói: “Đến rồi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một con dơi nhỏ màu đen đang vỗ cánh, bay một vòng trên đầu họ, sau đó chui vào trong cửa sổ.
Tôn tiên sinh nói: “Vào thôi.”
Mọi người vào nhà với ông, giữa đại sảnh rộng rãi đặt một bộ sô pha coi như sạch sẽ, một người đàn ông áo đen đang ngồi ở đó, hắn vắt chân bắt chéo, nửa người biến mất trong bóng đêm, không thấy rõ mặt mũi, bên cạnh hắn cũng có một người mặc đồ đen đang đứng, con dơi vừa nãy bay quanh vài vòng rồi đậu trên vai gã, biến mất không thấy tăm hơi. Khi nhìn thấy gã, nét mặt mọi người trong nhóm Thành Thiên Bích đều có chút mất tự nhiên. Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, không ngoài dự đoán, người đó chính là dị chủng dơi họ từng gặp ở Lạc Dương – Dịch Đông.
Fi: Chương này để ăn mừng (?!) mai là thứ Hai, kết thúc kỳ nghỉ lễ! Không đùa đâu ý, đầu nghỉ lễ mình đi thăm người ốm, thăm nom gì về cái là ốm vật ra luôn, nóng ngoài người nóng trong người nóng khắp người đủ cả.