Kỷ Cambri Trở Lại

chương 219

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắt đầu từ khoảnh khắc cổ thành xuất hiện dưới lòng đất, như thể đã định ra vận mệnh tĩnh mịch vĩnh hằng của nó.

Phán đoán bước đầu về phương hướng tiến hóa của sinh vật trong cấm khu khiến cảm xúc của mọi người càng thêm căng thẳng. Tình huống trước mắt còn khó giải quyết hơn họ đã tưởng rất nhiều. Thứ nhất, họ không biết ngọc Con Rối đang ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm mù quáng. Thứ hai, họ có thể phải đối mặt với rất nhiều sinh vật mạnh đã biến dị nhiều lần. Bây giờ mới chỉ có từng con một xuất hiện, nếu vào hang động, gặp phải nhiều hơn… tình huống ấy thật sự không thể tưởng tượng.

Ngô Du chỉ vào đám côn trùng còn đang ngo ngoe trong ***g: “Xử lý chúng thế nào?”

Tôn tiên sinh nói: “Đốt đi.”

Thẩm Trường Trạch tạo ra một ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng 1.500 độ C khiến đám côn trùng này còn không kịp kêu một tiếng thì đã bị đốt thành tro.

Diêu Tiềm Giang cau mày: “Loại phương thức tiến hóa này thật ghê tởm.”

Trang Nghiêu trầm giọng: “Tuy ghê tởm, nhưng lại rất mạnh. Một sinh vật đồng thời dung hợp đặc tính và khả năng của nhiều loại sinh vật, nếu giữa chúng lại có chút phối hợp và bù trừ thì gần như có thể đạt tới tấm thân bất tử, ít nhất có thể chạy trốn dưới bất cứ dưới tình huống nào. Ví dụ như con chuột tối qua có thể đã dung hợp với động vật ruột khoang nào đó nên cơ thể bị chém đứt vẫn có thể sống sót. Con hôm nay tuy dung hợp với người, nhưng lại là một đứa trẻ nên chỉ số thông minh rất thấp, không chỉ ngốc đến độ tấn công nhiều người như vậy giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa phương thức tấn công cũng có rất nhiều sơ hở. Con hôm qua thông minh hơn, đánh lén bằng cơ thể nhỏ bé, lại vào lúc ba giờ sáng – thời điểm mọi người mệt mỏi nhất, sau khi phát hiện cao thủ thì lập tức bỏ chạy, giả chết tập kích Tôn tiên sinh. Tối qua chúng ta không thể giết nó, thật là hậu hoạn vô cùng.”

“Ý của cậu là, có thể nó có đồng bọn?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Chuyện này thì chưa chắc, trước mắt hai sinh vật chúng ta đụng phải ở đây đều hành động độc lập. Tôi đoán giữa chúng cũng tồn tại sự xâm chiếm lẫn nhau. Đồng bọn có lẽ không có, nhưng nếu con chuột kia đủ thông minh thì sẽ biết nếu so sức mạnh cá nhân, nó không phải đối thủ của một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, muốn ăn nhiều người thế này chỉ dựa vào mình nó là không đủ. Cho nên, vị trí và tình hình lúc này của chúng ta có thể đã được thông báo cho mấy thứ đó. Con quái vật con không biết tự lượng sức mình đột nhiên xuất hiện ngoài cửa động vừa rồi chính là một minh chứng rất tốt.”

Tùng Hạ rùng mình một cái: “Ý cậu là, đám thịt tươi chúng ta đã bị một vài quái vật biến dị nhiều lần theo dõi?”

Trang Nghiêu gật đầu: “Vô cùng có khả năng.”

Tùng Hạ nhìn cửa động tối đen: “Thế chúng ta có vào trong nữa không? Đi vào chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao.”

Sở Tinh Châu nở nụ cười giễu cợt: “Chúng ta đi vào cấm khu đã là tự chui đầu vào lưới rồi.”

Tùng Hạ thở dài, Sở Tinh Châu nói có lý, bắt đầu từ lúc họ bước chân vào vùng đất này thì đã không còn đường lui nữa rồi.

Tôn tiên sinh thở dài: “Đây là cửa hang duy nhất chúng ta có thể tìm được. Trừ đây ra thì không còn đường khác, cho dù là đầm rồng hang hổ, chúng ta cũng phải đi vào.”

Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi, không có gì phải suy xét cả.”

Không có gì phải suy xét cả, nếu họ quyết định tới đây để mang miếng ngọc đi thì đã chuẩn bị tốt tâm lý không thể quay về.

Đoàn người tiến vào hang động.

Họ mở thiết bị chiếu sáng, một số khu vực hữu hạn trong hang động được chiếu sáng tỏ. Quả nhiên hang động này vừa cao vừa lớn, nếu chỉnh thiết bị chiếu sáng thành kiểu khuếch tán thì không chiếu được đến nóc hang, nếu chỉnh thành hình thức tụ quang thì không thể chiếu hết toàn bộ hang động. Sau khi thử vài lần, rốt cuộc họ đã phải chấp nhận hiện thực, họ không thể nhìn rõ toàn cảnh hang động trong một lần, chỉ có thể cẩn thận đi tiếp dưới ánh sáng hữu hạn.

Dòng sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ chảy vào trong hang động, con sông nhỏ này cùng với họ chảy sâu vào bên trong, chuyện này giúp họ đỡ phải tìm đường, chỉ cần đi theo hạ nguồn là được.

Họ cứ đi cứ đi, đi hết cả một ngày.

Ở trong hang động không phân được rõ đen trắng sáng tối, nhưng đồng hồ cho biết lúc này đã sắp 11 giờ tối, mọi người vẫn kéo căng thần kinh, không biết đói khát, sau khi Tôn tiên sinh hạ lệnh đêm nay hạ trại ở đây mới có cảm giác mệt mỏi ăn mòn toàn thân. Họ nghỉ ngơi men theo bờ sông.

Trong hang động rất ẩm, dưỡng khí cũng không đủ dùng. Vì tiết kiệm dưỡng khí nên họ không thể nhóm lửa, chỉ có thể gặm lương khô cứng rắn, uống nước sông lạnh thấu xương. Ăn uống rõ ràng là thời điểm khiến họ vui nhất trong ngày, song lúc này không một ai lên tiếng, trong hang động chỉ có ánh lửa lờ mờ và tiếng vang sột soạt. Bầu không khí đen tối này khiến người ta cảm thấy hết sức áp lực. Trong lòng mỗi người đều tự đè nặng một tảng đá lớn.

Qua rất lâu, có người khẽ nói: “Không biết rốt cuộc thì hang động này dài bao nhiêu.”

“Chi bằng Minh chủ đại nhân đi xem?”

Tôn tiên sinh lập tức phản đối: “Từ đây trở đi không được hành động riêng rẽ.”

Dung Lan lúc đầu không nói gì, lúc sau thật sự không nhịn được: “Hay cứ để cháu đi xem sao, cháu sẽ quay về trong vòng năm phút, năm phút đủ cho cháu chạy được mấy chục kilômét, cháu không tin hang động này thực sự lớn như vậy.”

Tôn tiên sinh thở dài: “Được rồi, vậy cháu đi đi, nhưng bất kể có tình huống gì cháu cũng không được tự ý hành động, trước tiên quay về bàn bạc với chúng tôi, hiểu chưa?”

Dung Lan gật đầu, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng bay về hướng hạ nguồn con sông, trong vòng nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tùng Hạ không biết có một ngày Dung Lan có thể thật sự biến thành ánh sáng hay không, ví dụ như khi đột phá cấp bảy gì đó. Nếu quả thật có ngày đó, Dung Lan sẽ có được tốc độ ánh sáng đúng nghĩa ư? Vậy chẳng phải nghịch thiên lắm hay sao. Có điều ngẫm lại các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, kẻ biến thái không phải chỉ mình Dung Lan, nghĩ như vậy, lòng cậu được “an ủi” không ít.

Qua vài phút, Dung Lan đã về, có điều sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hết sức cổ quái.

Tôn tiên sinh vội hỏi: “Dung Lan, hạ nguồn có cái gì?”

Dung Lan dừng một chút: “Có thành phố.”

“Cái gì? Có cái gì?”

“Có thành phố cổ đại, bị bao phủ trong một khu rừng nấm rất lớn.”

Mọi người nhất thời không phản ứng lại được, là cái gì và cái gì cơ?

Dung Lan hình như cũng có chút hoảng hốt, hắn khiến mình bình tĩnh lại: “Hạ nguồn con sông này một vùng đất vô cùng ẩm ướt, ở đó có một tòa thành hoang, trong thành cổ mọc đầy những nấm thích âm u thích ẩm ướt, hình như đến đó là hết hang động, sau đó bị tòa thành cổ thay thế. Đừng hỏi tôi vì sao trong hang lại có cái này, tôi không biết.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, cậu nhớ tới khi mình đột phá cấp ba, giọng nói thê lương kia từng nói với cậu rằng “Mọi thứ đều ở thủy nguyên”. Nay nghe Dung Lan miêu tả, nơi chốn kỳ lạ đó nhất định cất giấu rất nhiều đáp án. Hơn nữa, nấm? Thời điểm cậu có được ngọc cổ chính là lúc cùng Thành Thiên Bích xông nhầm vào rừng nấm biến dị sinh trưởng trong đường ống ngầm dưới đất. Giữa ngọc cổ và nấm có quan hệ gì? Không trùng hợp là do nó thích nấm chứ.

“Cháu có nhìn thấy động vật biến dị gì không?”

Dung Lan lắc đầu: “Nhưng cháu cảm thấy trong đó có rất nhiều, cháu nghĩ rằng động vật biến dị ở đây vì dị chủng nhiều lần nên đều đã dung hợp với những loài côn trùng động vật linh tinh có thể tích rất nhỏ, có thể dễ dàng che giấu cơ thể, khó bị phát hiện.”

“Vậy ngọc Con Rối thì sao? Cháu có cảm thấy gì không?”

“Cháu không cảm thấy miếng ngọc, nhưng có thể cảm thấy mật độ năng lượng Cambri ở đó rất dày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn nó ở đó.”

Tùng Hạ cười khổ: “Trước kia tôi và Thiên Bích từng tiếp xúc với nấm biến dị, chúng có thể tấn công và có tính ăn mòn.”

Liễu Phong Vũ nhướng mày: “Hở? Cậu sợ nhất là đám nấm đấy à? Không sợ thứ giấu ở bên trong?”

Tùng Hạ đã sợ đến độ nhũn cả chân đấy chứ, nhưng mặt ngoài cậu vẫn rất bình tĩnh. Mấy năm nay tất cả bản lĩnh của cậu đều thạo lên trông thấy, thạo nhất chính là giả vờ to gan. Cậu biết nếu mình tỏ vẻ sợ hãi thì sẽ phải trả giá bằng quan tâm quá mức của đồng đội.

Đặng Tiêu cười: “Tùng ca, anh không phải sợ, có khi nấm ăn được đấy. Từ khi tận thế, em chưa được ăn miếng nấm nào cả, lát nữa nhất định phải thưởng thức nấm tươi, nấm chưng thịt là ngon nhất, chưng lên nấm mỡ màng thịt bóng bẩy, cắn một miếng, chẹp chẹp…”

A Bố hưng phấn phối hợp nhìn cậu ta kêu một tiếng.

“Tiểu Đặng, đừng có lung tung, ngộ nhỡ có độc thì sao.”

“Độc? Để xem nấm đó có độc bằng em không.” Đặng Tiêu xoa xoa bàn tay, ánh mắt đã bắt đầu rực sáng.

Những người khác thì không được lạc quan như cậu ta, nhất là các dị nhân tiến hóa não bộ, ai cũng mặt mũi sa sầm. Hang động này càng ngày càng kỳ quái, nếu cứ đi tiếp, không biết sẽ đụng phải bao nhiêu chuyện ly kỳ nữa song càng ly kỳ thì họ càng tiếp cận chân tướng. Họ đã tìm kiếm chân tướng tận thế gần ba năm nay, có lẽ không còn cách nó bao xa huống chi ngọc Con Rối cũng đang chờ họ ở đó. Đây là một con đường cần rất nhiều hy sinh mới có thể đi tiếp, nhưng họ còn lựa chọn nào khác ư?

Khiếp sợ qua đi, đoàn người cũng không thể ngủ ngon. Dựa theo những gì Dung Lan nói, muốn đến tòa thành ngầm kia thì đi thêm tối đa một ngày là có thể đến nơi. Nói cách khác, có khả năng ngày mai họ sẽ phải trải qua một cuộc đại chiến, ngay trong hang động đen kịt, bí ẩn, có lẽ trên thế giới không ai biết đến này. Rất nhiều người trong số họ sẽ phải chôn cất tại đây, có lẽ là ai khác, có lẽ là chính mình.

Nhóm Thành Thiên Bích dựa vào A Bố nghỉ ngơi, trong một thời gian rất dài, không một ai lên tiếng.

Như thể cảm nhận thấy không khí áp lực của con người, A Bố bất an kêu nhẹ một tiếng, tiếng kêu rất nhẹ rất mềm, giống như sợ đánh vỡ sự trầm lặng, nhưng lại muốn gây chú ý với họ.

Tùng Hạ xoa phần lông mềm dưới cằm A Bố, khẽ nói: “Không sao, không sao đâu.”

Trang Nghiêu lẩm bẩm: “Sẽ có liên quan nào đó chứ? Cùng là nấm…”

Tùng Hạ thở dài: “Đi rồi sẽ biết.” Cậu vô thức sờ sờ ngọc cổ trong lòng, hy vọng thứ bảo bối trơn ấm cổ xưa đã cứu cậu hai lần, giúp họ vô số lần này có thể mang đến sức mạnh khiến cậu yên lòng.

Miếng ngọc Con Rối mà hiện giờ họ đang truy tìm, có thể là miếng lưu lạc bên ngoài duy nhất ngoại trừ miếng ở biển Hoa Nam, họ không chỉ cách chân tướng rất gần, thậm chí cách thắng lợi cũng rất gần. Chỉ cần lấy được miếng ngọc này, họ có thể rời khỏi Thanh Hải, sau đó mang theo thắng lợi và sức mạnh quay về. Đến lúc đó, họ mới có niềm tin để nghênh chiến sinh vật biển. Mọi chuyện, cho tới bây giờ, dẫu muôn trùng nguy hiểm, song vẫn thắng lợi khải hoàn. Những người cậu quý trọng vẫn sống tốt bên cậu, tuy họ đổ máu đổ mồ hôi, nhưng vẫn thành công thu về từng miếng ngọc vào túi một. Vì mục tiêu con người cùng mong đợi, họ nỗ lực một giây không ngừng. Nay họ đang ở thủy nguyên ẩn giấu vô số bí ẩn, vào thời điểm có thể ngay lập tức chạm vào cốt lõi bí ẩn, Tùng Hạ lại cảm thấy sợ hãi không thể ức chế.

Trong lòng Tùng Hạ có một linh cảm khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, khiến càng có nhiều thông tin, lòng cậu càng ngập đầy sợ hãi đối với thủy nguyên và tận thế. Có lẽ do họ đã quá gần, gần đến độ chạm đến quá nhiều bí ẩn những người khác không thể chạm đến, cho nên cậu cảm thấy hoảng hốt. Cậu không biết mình sẽ đón lấy kết quả như thế nào, càng không biết là người được ngọc cổ lựa chọn, cậu sẽ bị ép gánh vác vận mệnh gì. Đôi khi, cái chết lại là sự lựa chọn nhẹ nhàng nhất khó nhất, là rõ ràng trong lòng sợ hãi, song vẫn phải cắn răng bước tiếp.

Một cánh tay ấm áp ôm chặt bờ vai, Tùng Hạ tự nhiên dựa vào lòng Thành Thiên Bích. Hai người không có lời nói dư lời, đôi bên ăn ý mười phần.

Tùng Hạ yên lặng cầu nguyện, dù sống hay chết, hãy để họ bên nhau.

Mọi người một đêm không ngủ, sau khi nghỉ ngơi vài tiếng thì chuẩn bị lên đường.

Liên tục hai ngày không được ngủ yên khiến vài người đã cảm thấy mệt mỏi, bóng tối không thấy mặt trời lúc nào cũng tra tấn thần kinh con người, tốc độ của họ rõ ràng đã chậm lại.

Đi được mấy tiếng, trong hang động tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh, trong nhóm mặc dù có không ít người và thú biết bay, nhưng tiếng vỗ cánh của loài chim và của côn trùng hoàn toàn khác nhau, rất dễ phân biệt. Họ lập tức nghĩ đến cánh của con quái vật muỗi hôm qua, tất cả lập tức cảnh giác.

Nhưng họ chờ đợi hồi lâu mà không chờ được bất cứ công kích nào, tiếng vỗ cánh rất nhỏ, cả bầy cả đàn, như thể ở một nơi rất cao trên đầu vậy. Họ dùng đèn pha chiếu lên, song cũng không tìm được bất cứ bóng dáng nào.

Dung Lan nói: “Mọi người nhắm mắt lại, để tôi.”

Tất cả phối hợp nhắm mắt lại, Dung Lan đánh lên trần hang một luồng ánh sáng mạnh, lập tức cả hang động được chiếu sáng như ban ngày. Cho dù mọi người đã nhắm mắt song ánh sáng mạnh kia vẫn xuyên qua mí, khiến họ cảm thấy khó chịu, lúc này nếu mở mắt, đảm bảo sẽ mù.

Dung Lan nói: “Trên đầu chúng ta có một đám ruồi.”

“Ruồi? Là loài biến dị nào phái tới phải không.” Trang Nghiêu đột nhiên hô lên về phía trên: “Này, mấy người có nghe hiểu được tiếng người không?”

Đám ruồi bay qua vo ve, không đáp xuống đất, cũng không tấn công họ, cứ lượn lờ trên đầu họ một lát rồi bay đi.

Tôn tiên sinh nói: “Xem ra chúng ta đã tiếp cận tòa thành ngầm rồi.”

Lý Đạo Ái nói: “Độ ẩm của đất quả thật càng ngày càng cao, quanh đây có khu vực nước lớn.”

Đoàn người phấn chấn tinh thần, đều có ý định dùng tư thế dũng cảm đối mặt với trận đánh ác liệt này.

Họ lại đi theo con sông bảy tiếng, rốt cuộc tiếng nước lớn hơn, con đường trước mắt càng ngày càng rộng, phía trước xuất hiện ánh sáng nhạt màu xanh lam, không khác hồi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ gặp nấm biến dị lần đầu tiên cho lắm.

Mọi người tắt hết đèn đuốc, dè dặt lần mò đi lên, phía trước rộng mở sáng sủa, xuất hiện một khu vực bao la rộng lớn, mọi người hít sâu một hơi, đều bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.

Hình dung của Dung Lan không đủ để miêu tả một phần mười cảnh sắc mà họ đang nhìn thấy. Tòa thành ngầm trong hang động trong tưởng tượng của họ, quy mô sẽ không quá lớn, ít nhất nhìn thoáng qua là có thể thấy đại khái. Nhưng tất cả đều đã lầm! Đây là một khu rừng nấm khổng lồ, sự rộng lớn của nó, nhìn thoáng qua không thấy đầu cuối, dễ lấp đầy tầm mắt, khiến họ căn bản không thể ngờ được rằng dưới lòng đất lại có khu vực rộng lớn như thế, thần kỳ như thể đã tiến vào thế giới khác vậy. Trong rừng phủ đầy nấm đủ màu, cái lớn như đại thụ che trời, cái bé không đáng nhắc tới. Số nấm này đẹp đẽ muôn dạng, cái nào cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Vì có ánh sáng này mà hang động tối đen có được tầm nhìn nhất định. Giữa những cây nấm lớn nhỏ khác biệt này có thể mơ hồ nhìn thấy một vài tòa nhà cổ hoang tàn. Nói là tòa nhà, không bằng nói là phế tích của những bức tường đổ thì đúng hơn. Nhà cửa đa phần hoặc bị nấm đè sập, hoặc đã nát vụn vì ngâm nước, hiếm có căn nào có thể duy trì hình dạng hoàn chỉnh, nhưng số lượng nhà cửa cũng không ít, ít nhất mới ở ngoài rừng nấm thôi mà họ đã nhìn thấy rất nhiều, sâu trong rừng rậm là nơi tầm mắt của họ không thể với đến.

Khu rừng này sinh trưởng trên một mảnh đất lớn ẩm thấp, mà nước ở đây chính là đến từ con sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ. Không ngờ dòng chảy nhỏ giọt ấy lại có thể tẩm ướt cả một vùng đất khổng lồ thế này.

Mọi người kinh ngạc đến độ gần như nói không ra lời, trong đầu có vô số nghi vấn xông lên ào ạt, thậm chí không biết nên kinh ngạc cái gì.

Dung Lan nói: “Vùng phía dưới kia là đầm lầy, bên trong có vài thứ.”

“Thứ gì?”

“Không thấy rõ, không lớn, nhưng số lượng rất nhiều.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tôi cảm thấy rất nhiều thứ đang nhìn chằm chằm chúng ta từ trong rừng rậm.”

Rất nhiều người tuy không có cảm giác sâu sắc như Tùng Hạ, nhưng cũng cảm nhận được ánh nhìn trắng trợn kia, cảm giác bị thứ khác nhìn trộm như nhìn con mồi thật là khó có thể xem nhẹ.

Tôn tiên sinh nói: “Một khi chúng ta bước vào, chính là mở tiệc cho sinh vật biến dị nhiều lần ở đây, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trần thiếu thản nhiên nói: “Cũng đã đi đến tận đây, chẳng lẽ còn về được.” Hắn vươn tay về phía Ngô Du: “Còn thuốc lá không?”

Ngô Du nắm lấy hắn hắn, không đưa thuốc cho hắn mà âm thầm nắm chặt bàn tay, đặt lên bụng mình.

Thẩm Trường Trạch nói: “Chúng ta cũng đến rồi, vì sao chúng vẫn chưa tấn công?”

“Đại khái là sợ khả năng của chúng ta chăng, con quái vật dị chủng với đứa bé đó nói không chừng chính là bị chúng lừa ra do thám chúng ta. Nếu muốn động thủ, chúng sẽ cùng nhau ra tay, không đơn độc xông lên chịu chết đâu.”

“Đám này ma lanh thật đấy.”

“Dù sao chúng cũng có trí tuệ của con người.”

Lúc này, máy dò ngọc Con Rối trong tay Đường Đinh Chi nhấp nháy ánh đỏ, anh nói: “Tra ra ngọc Con Rối, trong phạm vi 2 km.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Quả nhiên ở đây, đỡ phải chúng ta đi tìm.”

Ngô Du: “Lên thôi, tôi sẽ mở đường.”

Dung Lan: “Băng thôi thì không được, thứ trong đầm lầy rất to lớn khỏe mạnh.”

Lý Đạo Ái: “Tôi sửa lại chất đất trước đã rồi trải thêm một tầng băng là không thành vấn đề.”

Hai người dẫn đầu tiến vào bên trong, bùn đất ướt át xung quanh Lý Đạo Ái lập tức trở nên vô cùng cứng rắn, nước nổi phía ngoài đầm lầy cũng đông thành băng trong nháy mắt, hai người mở một con đường vững chãi rộng chừng 10 mét cho những người phía sau.

Khi họ lần lượt bước trên đất đá cứng cáp băng qua đầm lầy, từ trong đầm lầy có cái gì đó nhảy vọt lên trên. Mọi người nhìn kỹ, là một con cá nheo dài chừng nửa thân người. Cái đầu của nó hiển nhiên đã tiến hóa, to như cái đấu, hơn nữa được trang bị một lớp giáp dày cứng rắn. Con cá nheo dùng sức va vào đường đi của họ, hơn nữa còn phóng mình nhảy lên trên đường. Tuy lên bờ rồi nó không làm gì được, nhưng quẫy đầu quẫy đuôi làm mọi người ướt đẫm cũng hết sức đáng ghét.

Đặng Tiêu hừ một tiếng: “Bự thiệt, không biết có ngon không.”

Tùng Hạ vỗ đầu cậu ta: “Cậu quên lần trước chúng ta gặp được cái gì trong rừng Thông Ma rồi à? Thứ trong đầm lầy không thể ăn bậy.”

A Bố nhìn con cá lớn đen mập, có chút sốt ruột kêu “meo” hai tiếng.

Trang Nghiêu nói: “Không ăn được.”

A Bố dừng lại một chút, không cam lòng lại kêu một tiếng.

“Có thể có độc, nên không ăn được.”

Đặng Tiêu không biết hối cải, xắn tay áo lên, tư thế anh dũng trong dáng vẻ “đừng có ngăn em”, nói: “Em thử độc cho A Bố.”

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta: “Đồ EQ thấp.”

Cuối cùng A Bố cũng không thể ăn con cá nheo có vẻ rất ngon kia, con cá dù đã va vỡ cả đầu cũng không thể ngăn họ đi tiếp. Họ nhanh chóng bước vào khu rừng.

Nhìn nấm từ khoảng cách gần mới có thể biết được rốt cuộc thì chúng lớn thế nào, đám nấm giống như những chiếc ô khổng lồ che trên đầu họ. Ngẩng đầu lên, ngoại trừ tầng tầng lớp lớp ô nấm, họ không nhìn thấy thứ gì khác cả. Chúng lay động như có gió, nhẹ nhàng đong đưa bằng biên độ rất nhỏ, ánh sáng xanh lam u tối bao phủ toàn thân khiến chúng tràn ngập sắc thái huyền ảo.

Diêu Tiềm Giang nhìn chung quanh: “Môi trường này thật là thích hợp cho nấm sinh trưởng, không ngờ bên trong sa mạc Golmud lại có nơi ẩm ướt như vậy.”

Trang Nghiêu nói: “Nơi này giống như không thuộc về Golmud. Hơn nữa, môi trường ẩm ướt này nói không chừng mới có sau động đất, vì trước kia sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ không chảy qua hướng này.”

Đường Đinh Chi nói: “Nói không chừng sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ vốn chảy qua đây, có điều do xảy ra chuyện gì đó nên mới thay đổi thành đường chảy như trước tận thế. Trận động đất này chỉ là trùng hợp khiến nó tìm về con đường vốn có của mình, nếu không thật sự không thể giải thích đường chảy tồn tại hơn một ngàn năm này.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Nấm thích môi trường ẩm thấp, nếu trước kia nơi này khô cằn thì không mọc được nấm, cho nên số nấm này có thể mới mọc sau động đất? Như vậy trước kia nơi này trông như thế nào nhỉ?”

Mọi người không khỏi phác thảo ra trong đầu một tòa thành cổ chôn giấu dưới lòng đất núi tuyết, bụi phủ ngàn năm. Nơi này quanh năm không thấy mặt trời, không có ánh sáng, không có sức sống, không có tin tức, ở đây thời gian là vô nghĩa. Bắt đầu từ khoảnh khắc cổ thành xuất hiện dưới lòng đất, như thể đã định ra vận mệnh tĩnh mịch vĩnh hằng của nó.

Ai có thể ngờ rằng, một cuộc động đất làm địa hình rạn nứt, sông núi thay dòng đổi tuyến, tòa thành cổ chẳng những có rất nhiều “cư dân”, thậm chí còn đón đoàn khách[250] là họ.

[250] Nguyên văn “phóng khách” (访客), trong đó “phóng” là điều tra, tìm hiểu.

Tòa thành cổ bụi phủ ngàn năm này chính là trung tâm của toàn bộ cấm khu, là vùng đất ngọn nguồn nơi ngọc Con Rối được khai quật, trung tâm nhất của tâm địa chấn của trận động đất. Rốt cuộc thì nó đang chôn giấu bao nhiêu bí mật?

Những người sắp chạm đến mọi trung tâm, trái tim cũng phải run lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio