Kỷ Cambri Trở Lại

chương 254

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiện Minh nói: “Khi thật sự toàn tâm toàn ý vào cuộc chiến, mấy người sẽ không thấy sợ hãi nữa, sẽ quên đi toàn bộ thế giới, quên mình là ai, cũng chẳng còn nhớ đến mục đích chiến tranh, đại nghĩa quốc gia, thù hận dân tộc vân vân và mây mây nữa.”

Rạng sáng bốn giờ, trời còn chưa sáng, trong phòng chỉ huy tác chiến, đèn đuốc sáng trưng, những người mặc áo khoác bộ đội [281] ra ra vào vào, tiếng bộ đàm vang lên không dứt.

[281] Minh họa:

T15OmDFkBeXXXXXXXX!!0-itempic

Tào Tri Hiền mặt mày nghiêm nghị ngồi trước bàn, nhìn hàng chục màn hình treo hờ trên vách tường: “Còn bao lâu nữa mới có thể đến rãnh Manila?”

“Năm phút đồng hồ, thưa tư lệnh.”

“Vị trí ngọc Con Rối vẫn không thay đổi chứ.”

“Không thay đổi, thưa tư lệnh.”

Tào Tri Hiền thở dài một hơi nặng trịch, đôi mày nhíu chặt.

Tùng Chấn Trung nói: “Tư lệnh, xin đừng quá lo lắng, hai phi công lái J-11 [282] đều là phi công xuất sắc trước tận thế, J-11 lại là máy bay chiến đấu bất chấp mọi kiểu thời tiết. Hôm nay trên biển dù có chút mưa gió, nhưng không có sấm sét, họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

[282] J-11 (Thẩm Dương J-11): Một loại máy bay tiêm kích do TQ sản xuất hợp tác với Sukhoi của Nga, hiện đã được TQ tiếp tục cải tiến và phát triển.

800px-ChineseSu-27

“Haiz, cậu biết điều tôi lo không phải thời tiết.”

Tùng Chấn Trung hạ tầm mắt, cho dù có IQ siêu việt song anh lại không biết an ủi thượng cấp như thế nào.

Giám sát viên nói: “Tư lệnh, đã đến mục tiêu, có phóng ngư lôi 6 [283] không ạ?”

[283] Ngư lôi 6: Ngư lôi dẫn đường kiểu mới do TQ sản xuất, đưa vào sử dụng từ năm 2005.

0013729ed14808261d0754

Tào Tri Hiền siết tay thành đấm, đặt ở bên miệng. Ông có tóc mai muối tiêu, hốc mắt hãm sâu. Từ sau khi tận thế, thân là chỉ huy tối cao của Bắc Kinh, tuy rằng chưa bao giờ nếm trải một ngày khổ sở, nhưng áp lực cực lớn khiến ông dù chỉ mới qua sáu mươi nhưng nhìn cứ như ông già bảy mươi. Tào Tri Hiền nhẹ giọng nói: “Phóng trước một quả ngư lôi 6.”

“283, phóng ngư lôi hạng nặng – ngư lôi 6.”

“283 đã rõ.”

Trên màn hình, chấm đỏ đại diện cho ngư lôi dần dần rời khỏi chấm xanh đại diện cho J-11, rơi xuống lòng biển phía dưới.

“Ngư lôi 6 đã rơi xuống biển, đã hẹn giờ nổ trong 30 giây, 30, 29, 28… 15, 14, 13…”

Mọi người nín thở chờ đợi ngư lôi 6 sau khi chìm xuống biển sẽ phát nổ, vị trí của ngọc Con Rối cũng không phải tại nơi sâu nhất của rãnh Manila mà khoảng cách của nó với mặt biển chỉ hơn 400 mét, cho nên họ mới nghĩ ra cách dùng ngư lôi tập kích động vật biển, không thì nếu thật sự để ngư lôi chìm xuống nơi sâu nhất của rãnh Manila thì “hoa hiên cũng nguội hết” [284].

[284] Hoa hiên (cải kim châm, rau huyên): Một loài thực vật bản địa châu Á, dân gian hay dùng lá và hoa nấu canh ăn, dùng rễ và nụ hồng làm thuốc. Hoa hiên phải xử lý sơ chế trước rồi mới ăn được, ăn sống sẽ ngộ độc, trong lúc sơ chế phải ngâm nước cho nở, ăn lúc nóng hổi mới ngon, ăn lúc nguội sẽ thấy khó ăn.

hohien

Ngay khi chỉ còn 10 giây nữa là ngư lôi sẽ phát nổ, chấm đỏ biểu thị cho ngư lôi đột nhiên ngừng chìm xuống.

“Sao lại thế này!” Tào Tri Hiền lao đến trước màn hình, trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Giám sát viên gõ bàn phím lạch cạch: “Chuyện này… không hề có trục trặc, ngư lôi 6 thật sự đã ngừng chìm.”

Mọi người cảm thấy có chuyện bất ổn. Giây tiếp theo, khi thời gian đếm ngược đến lúc nổ còn không đến 5 giây, chấm đỏ đột nhiên chuyển động ngược lại, lao đến mặt biển, hơn nữa tốc độ bay lên nhanh hơn tốc độ chìm xuống rất nhiều.

5 giây sau, chấm đỏ lóe lên, cho thấy ngư lôi 6 đã nổ, vị trí phát nổ cách mặt biển chỉ có 130 mét.

Trong phòng chỉ huy tác chiến chỉ còn im lặng, họ đều không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tào Tri Hiền giật lấy bộ đàm, quát: “283, 271, lập tức rút lui.”

“Rõ!”

Hai chấm màu xanh trên màn hình bắt đầu di chuyển về hướng Đông, nhưng khi họ vừa di chuyển được hơn ba trăm mét thì phía dưới màn hình xuất hiện một lốm đốm màu vàng, đó là hình ảnh do tính năng cảm ứng nhiệt của máy ảnh vệ tinh chụp được, vật thể có nhiệt độ càng cao thì màu sắc sẽ càng đỏ. Lốm đốm màu vàng này rõ ràng đang chuyển động, có thể xác định là một vật sống.

Tùng Hạ nhìn nó mà kinh hồn bạt vía.

“Chuyển hướng màn hình vào camera trên máy bay chiến đấu.”

“Tư lệnh, thời tiết này không thấy rõ…”

Tào Tri Hiền quát: “Tiến hành ngay!”

Tám màn hình bên trái thay đổi hình ảnh, sau những cảnh nhập nhằng do tín hiệu không tốt, màn hình xuất hiện một hình ảnh tù mù, lắc lư. Hình ảnh nhòe nhoẹt, như thể nhìn qua một lớp sương, vài cái bóng loe lóe hình như là mây, nhưng rất khó nhìn rõ. Đây là hình ảnh do hai chiếc J-11 và tám chiếc camera quay lại được.

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Thứ đó đã di chuyển rời khỏi vùng biển cũ.”

Mọi người trơ mắt nhìn thứ đó áp sát chiếc J-11.

Màn hình chợt lóe một bóng đen khổng lồ, tất cả tầm mắt chằm chặp vốn đang dõi theo bản đồ vệ tinh của mọi người lập tức chuyển cả sang hình ảnh mà camera trên máy bay chiến đấu ghi lại được. Họ dí sát vào màn hình, muốn nhìn thấy rõ hơn, nhưng cái bóng vĩ đại kia biến mất sau màn mưa, vẫn không thể thấy rõ.

Phi công 283 hô lớn: “Báo cáo! Mặt biển xuất hiện động vật biển khổng lồ!”

“Là động vật gì!”

“Không thấy rõ!”

Lốm đốm màu vàng đánh về phía một trong hai chiếc máy bay chiến đấu, hai chấm xanh lập tức bị tách ra.

Hình ảnh được camera quay lại liên tục lay động, chỉ cần nhìn chằm chằm năm giây là sẽ hoa cả mắt, nhưng họ vẫn kiên nhẫn quan sát, sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.

Cái bóng vĩ đại lại chợt lóe, bản đồ vệ tinh cho thấy nó đang áp sát 283.

Tào Tri Hiền nghiến răng: “271, phóng ngư lôi 6 giảm bớt sức nặng, yểm trợ 283!”

“271 đã rõ!”

Ngư lôi do 271 phóng thích rơi xuống biển, bởi vì không hẹn giờ phát nổ nên những quả ngư lôi này hoàn toàn chính là những cục sắt vướng víu, nhanh chóng chìm xuống đại dương.

Trên màn hình, hai chấm xanh di chuyển tốc độ cao trên mặt biển, tránh sự công kích của lốm đốm màu vàng. Tốc độ của lốm đốm màu vàng so ra tuy kém máy bay chiến đấu, nhưng nó có thể tích lớn, hơn nữa hết sức linh hoạt, có thể thay đổi góc độ tấn công tại bất cứ thời điểm nào. Cho dù 283 trốn tránh thế nào, nó vẫn bám sát theo sau.

Càng là tầng trời thấp, lực cản không khí càng lớn, 283 hoàn toàn không thể phát huy ưu thế tốc độ của nó. Sau khi tránh thoát một lần tấn công, nó dự định sẽ bay lên cao chạy trốn.

Phi công 271 hét lớn: “Là xúc tu! Xúc tu của động vật biển khổng lồ! 271 xin được tấn công!”

“Cho phép tấn công.”

Cách bộ đàm, họ nghe thấy tại đầu kia microphone, tiếng mưa gió và tiếng rít gào của súng đạn. Tuy rất khó nghe, âm lượng cũng không tính là lớn nhưng lại như đánh mạnh vào lòng mọi người.

“Lại xuất hiện một… Không! Là hai sinh vật!” Giám sát viên chỉ vào bản đồ vệ tinh hô to.

Mọi người di chuyển ánh mắt về bản đồ vệ tinh, chỉ thấy trên màn hình có thêm hai đốm vàng, đồng thời trồi lên từ đáy biển với tốc độ cao, đánh tới 283.

“Đó là cái gì…” Đặng Tiêu chỉ vào một hình ảnh trong màn hình, lẩm bẩm.

Mọi người nhìn theo hướng cậu chỉ, tại góc phải nhất của màn hình, cái bóng khổng lồ đánh tới. Sau đó, một thứ gì đó hình tròn xuyên qua màn mưa, càng ngày càng lớn, dần dần hiện ra một cái viền tròn khổng lồ, mép viền có cái gì đó đang bám vào, là thứ mà họ có nhìn thế nào cũng không rõ. Vòng tròn kia càng ngày càng gần… cho đến lúc hình ảnh hóa đen, không nhìn thấy gì nữa.

“Đó là… Thứ trong màn hình là…”

Đường Đinh Chi nặng nề nói: “Cánh phải của 283.”

Đường Đinh Chi lời còn chưa dứt, tiếng la hét như nghẹn lại của 271 đã vang lên: “Cánh phải của 283 bị đánh trúng, rơi xuống biển rồi!”

Tào Tri Hiền hít sâu một hơi: “271 hoả tốc rút lui!”

“Rõ…”

Điểm xanh trên màn hình biến mất.

Bởi vì hai đốm vàng kia đều tấn công 283 nên 271 còn cách chúng một khoảng nhất định, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công của chúng, bay về hướng căn cứ, mà hai cái đốm vàng kia cũng không truy kích nữa mà chậm rãi chui về đáy biển.

Tại phòng chỉ huy tác chiến, không khí nặng nề đến lạ thường.

Chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủn, họ đã đánh mất một phi công lái máy bay chiến đấu dày dặn kinh nghiệm. Máy bay chiến đấu tối tân như J-11 không phải ai cũng có thể điều khiển, mỗi một phi công được bồi dưỡng ra đều do quốc gia đã chi trả một số tiền lớn. Nhất là trong thời đại tận thế, tầm quan trọng của một phi công tiêu chuẩn là không thể thay thế được, bởi vì họ căn bản không có điều kiện để bồi dưỡng ra một phi công khác có cùng trình độ.

Đường Đinh Chi nói: “Rốt cuộc vòng tròn chúng ta vừa nhìn thấy là gì? Tua lại đi.”

Họ tua lại cảnh 283 bị đánh trúng mấy lần, còn dừng lại ở vòng tròn thật lâu.

Trang Nghiêu nói: “Nếu thứ tấn công họ là xúc tu thì đây có thể là giác hút của xúc tu.”

Tùng Hạ: “Thứ tấn công họ là bạch tuộc à?”

“Không thể xác định, cũng không phải chỉ có bạch tuộc, mực cũng có xúc tu và giác hút, có điều 8-90% đây là động vật không xương sống.”

Thành Thiên Bích nói: “Xem ra ngư lôi 6 không thể tạo thành thương tổn gì với nó.”

“Ít nhất không tạo thành thương tổn có thể ảnh hưởng đến hành động của nó, nhưng đã thành công chọc giận nó.” Trang Nghiêu quay đầu nhìn mọi người: “Các anh nói xem, là nó biết 283 phóng thích ngư lôi nên mới truy đuổi 283 ư?”

Mọi người kinh hãi, nếu quái vật có xúc tu và giác hút khổng lồ ấy lại thông minh như vậy… rốt cuộc họ đang đối mặt với kẻ địch như thế nào?

Trang Nghiêu nói: “Mới chỉ là suy đoán… đợi phi công 271 trở về rồi cẩn thận hỏi một chút đi.”

Một tiếng sau, 271 về tới căn cứ.

Khi 271 bước xuống từ phi cơ, sắc mặt của người phi công được huấn luyện nghiêm chỉnh ấy trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đỏ rực, gã phải tóm lấy cửa cabin mới khống chế được đôi chân như nhũn ra.

Phi công 271 được đưa vào phòng chỉ huy tác chiến, cả căn phòng im lặng, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người gã.

Người phi công gần ba mươi tuổi này vuốt mặt một cái, chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn, môi mấp máy nhưng không nói được câu gì.

Tào Tri Hiền nhắm chặt mắt: “Tiểu Lưu, ngồi đi.”

“Cám ơn tư lệnh.” Tiểu Lưu ngồi ở ghế bên, hai tay ôm lấy đầu.

“Thuật lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra.”

Tiểu Lưu nói giọng khàn khàn: “Sau khi 283 phóng thích ngư lôi 6, thông qua hệ thống định vị gắn trên đó, chúng tôi xác định được nó chưa xuống tới vị trí đã được chỉ định mà đã ngừng xuống tiếp. Khi đó, chúng tôi đã cảm thấy bất an, sau khi tư lệnh hạ lệnh rút lui, chúng tôi lập tức rút lui khỏi đấy. Lúc này… trong biển xuất hiện cái gì đó rất lớn. Ban đầu, chúng tôi không nhìn thấy rõ nó, lúc đó trời mưa khá lớn, trời còn chưa sáng hẳn, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy cái gì đó như một cái roi vung đến phía mình, dài hơn hai trăm mét, nhưng không thể xác định rốt cuộc nó là gì. Sau đó, cái ‘roi’ đó bắt đầu truy đuổi 283. Tôi bay vòng đến phía sau nó, rốt cuộc có thể xác định đó là xúc tu. Cái xúc tu kia rất… rất lớn, căn bản không thể hình dung rốt cuộc nó lớn thế nào. Bề mặt xúc tu có từng hàng giác hút, mỗi giác hút đều lớn hơn cả chiếc xe hơi. Lúc này, tôi khai hỏa. Nhưng đạn bắn vào xúc tu không có bất cứ hiệu quả nào. Bởi vì hạn chế tầm nhìn nên tôi không thấy rõ rốt cuộc súng đạn có làm bị thương xúc tu hay không, nhưng mục tiêu lớn như vậy, tôi không thể bắn lệch được, mà hành động của nó không hề bị ảnh hưởng chút nào. Sau đó, dựa vào kinh nghiệm dày dặn, 283 vẫn thoát được sự truy kích của nó, định bay lên cao để rút lui. Đúng lúc này, đáy biển lại chui ra hai cái xúc tu khổng lồ hoàn toàn chặn kín đường lên trời của 283. Cuối cùng, 283 bị cái xúc tu đầu tiên đánh trúng cánh phải, rơi xuống biển…” Tiểu Lưu sụt sịt, ánh mắt ngập đầy kinh hãi và bi thương. Sinh mệnh siêu cấp đến từ biển sâu vượt khỏi trí tưởng tượng của con người kia khiến bất cứ sinh vật nào đối mặt với nó cũng phải sinh ra sợ hãi tự đáy lòng. Bởi vì trước mặt nó, những thứ khác đều rất nhỏ bé, nhỏ bé giống như một hạt bụi. Trước mặt sinh vật ưu thế tuyệt đối áp đảo ấy, những người có tâm trí yếu ớt sẽ lập tức đánh mất ý chí chiến đấu, cho dù là người kiên cường cỡ nào cũng tuyệt đối không thể ung dung bình tĩnh cho được.

Tào Tri Hiền nói: “Tiểu Lưu, cậu làm rất tốt, mau về nghỉ đi.”

Tiểu Lưu nghiêng ngả bước đi.

Tùng Hạ thở dài: “Quả nhiên là giác hút…”

Tùng Chấn Trung nói với trợ lý: “Mang hình ảnh camera quay được đi phân tích, cần phải tìm ra đó rốt cuộc là sinh vật gì.”

Trợ lý lên tiếng, vội vàng mang tài liệu đi.

Tùng Hạ cười khổ: “Lần này, xem như chúng ta chính thức tuyên chiến với nó.”

Tào Tri Hiền nói: “Sau lần đầu chúng ta phát động thử tấn công, 25 ngày sau nó cũng phát động một cuộc chiến tấn công tháp truyền tin Lăng Thủy. Lần này chúng ta trực tiếp công kích bản thể của nó, chắc hẳn nó sẽ sớm có phản ứng cứng rắn. Từ hôm nay, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị tinh thần sẽ chiến đấu bất cứ lúc nào. Ba giờ chiều hôm nay, bộ chỉ huy tác chiến sẽ di chuyển vào trung tâm đảo Hải Nam, phân công nhân viên ở tám vùng biển cũng nhất định phải đi vào đội hình ngay trong hôm nay.”

“Rõ.”

Buổi trưa, sau khi vội vàng ăn uống, họ bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ dùng tùy thân. Máy bay vận tải đã chờ đợi trong căn cứ, họ sẽ đi cùng tộc Long Huyết và quận Cửu Giang đến Tam Á, cũng chính vùng biển số 4 đang đóng giữ.

Một tiếng sau, họ bước lên phi cơ, mang theo tất cả tài sản của mình: Vài bộ quần áo và mấy món vũ khí, bay tới vùng biển số 4.

Trên phi cơ, nhìn hành lý sơ sài đã có chút đáng thương của mọi người, Diêu Tiềm Giang đột nhiên cười một thoáng: “Hơn ba năm trước, mỗi lần ra ngoài, bét nhất tôi cũng phải mang theo hai chiếc laptop và ít nhất ba bộ vest để thay giặt.”

Liễu Phong Vũ cười: “Thế có là gì, hơn ba năm trước, mỗi lần bước ra khỏi cửa, tôi phải dẫn theo một nhóm chăm sóc sắc đẹp, hai vệ sĩ và ba trợ lý, giờ thì…” Hắn đá đá bao tải bên chân mình, bên trong không có bất cứ bộ đồ vào phù hợp với thẩm mỹ của hắn, chỉ có hai bộ áo lót chống lạnh siêu co giãn làm từ bông vải biến dị, hai cái áo lông và hai chiếc quần vải. Tất cả đều có kiểu dáng khó coi nhất nhưng lại dẻo dai nhất, thực dụng nhất. Tất cả mấy thứ này đều không phải do hắn chọn mà là đồ quân đội phân phát. Chỉ có chiếc áo lông màu màu lam phớt hồng và chiếc quần đen thoải mái hơi thời thượng một chút hắn đang mặc trên người còn có thể miễn cưỡng nhìn ra chút phong thái của đại minh tinh ngày xưa. Chẳng qua chỉ cần hắn biến thân, bộ đồ này cũng phải bye bye. Cho nên dần dà vô thức, hắn cũng bắt đầu khuất phục trước những thứ quần áo thô ráp nhưng thực dụng này.

Thiện Minh cười hừ một tiếng: “Toàn những người được nuông chiều cả. Thử không tắm rửa không thay quần áo liên tục trong một tháng ở sa mạc nóng cháy bốn mươi độ xem, lúc về có tật xấu gì cũng chừa hết.”

Đặng Tiêu nghe vậy hứng thú: “Thiện ca, trước kia anh là lính đánh thuê siêu bá đạo thiệt hả anh, các anh hay chấp hành nhiệm vụ gì thế?”

Thiện Minh nói: “Không phù hợp với trẻ con.”

Đặng Tiêu bĩu môi.

Trang Nghiêu nói: “Nói ra thì có thể tại đây, chỉ có các anh là từng thật sự tham dự vào chiến tranh.” Nó nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Anh lên chiến trường bao giờ chưa?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Chưa, đội đặc chiến số 9 là một bộ phận đặc biệt, chấp hành nhiệm vụ cơ mật nguy hiểm lớn, không tham gia vào chiến tranh quy mô.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Không sai, chỉ có đám cựu lính đánh thuê Du Chuẩn chúng tôi là từng tham gia vào chiến tranh, tuy rằng không phải trên lãnh thổ Trung Quốc, đa phần đều là ở châu Phi, có cả miền Tây Nam châu Mỹ.”

“Cảm nhận về chiến tranh thế nào?”

Thẩm Trường Trạch trầm mặc một hồi: “Cảm nhận à, chiến tranh… rất điên cuồng.”

Thiện Minh nói: “Khi thật sự toàn tâm toàn ý vào cuộc chiến, mấy người sẽ không thấy sợ hãi nữa, sẽ quên đi toàn bộ thế giới, quên mình là ai, cũng chẳng còn nhớ đến mục đích chiến tranh, đại nghĩa quốc gia, thù hận dân tộc vân vân và mây mây nữa. Mấy người sẽ chỉ còn biết xé xác kẻ địch ra thành từng mảnh. Vào lúc đó, cho dù là người có sức chiến đấu kém cỏi thì cũng là chiến sĩ tiêu chuẩn, bởi vì trong khoảnh khắc đó, mấy người sẽ có ‘lòng giết chóc’. Đáng tiếc, nhiều người khi chưa có đủ ‘lòng giết chóc’ thì đã chết rồi.”

Mọi người nghe mà sửng sốt.

Thiện Minh nở nụ cười châm chọc: “Cho nên đến lúc đối mặt với hàng ngàn hàng vạn động vật biển, đừng sợ, cứ coi mình là người chết đi, sau đó liều mạng giết địch, cuối cùng cho dù chết thật thì cũng kéo theo được rất nhiều đệm lưng.”

Tùng Hạ cười khổ: “Cám ơn sự an ủi của anh.”

Phi cơ đáp xuống Tam Á. Mọi người xuống phi cơ, một luồng gió lạnh đúng lúc thổi qua, không khỏi khiến họ rùng mình một cái.

Hòn đảo nhiệt đới nhỏ bé từng bốn mùa như xuân này, bây giờ lại thành nơi rét lạnh nhất trên khắp đất nước, vẫn chưa đến tháng 11 mà nhiệt độ đã hạ đến âm 20 độ. Nhưng thế này với họ mà nói vẫn chưa tính là lạnh, sau khi được lĩnh hội cái buốt giá âm 50, 60 độ, bây giờ cùng lắm mới chỉ là vừa mới vào thu mà thôi.

Sau khi họ dỡ xuống các loại đồ đạc chở theo, máy bay lập tức bay đi.

Quân đội xây tháp truyền tin Tam Á tại một nơi vốn là nơi hải quân đóng quân, cách bờ biển rất gần, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy biển. Nơi này có sẵn ký túc xá và nhà kho, hơn nữa trước kia từng có người đến dọn dẹp. Họ nhanh chóng tìm đến chỗ ở, bố trí ổn thỏa.

Sau này sẽ còn có một trung đoàn đến đây, mang theo máy bay, xe tăng, đại pháo, vũ khí hạng nặng, cùng họ bảo vệ vùng biển số 4 này. Sức chiến đấu của họ vẫn rất lớn mạnh.

Lúc này nơi đóng quân có vẻ vô cùng tĩnh lặng. Hơi thở của họ tràn ngập mùi gió biển tanh mặn, cách đó không xa có tiếng thủy triều lên lên xuống xuống. Mặt trời đang khuất bóng về Tây, dát xuống mặt biển một tầng lóng lánh. Khung cảnh tốt lành mà tĩnh lặng, ai có thể ngờ rằng, không bao lâu sau, nơi này sẽ xảy ra một cuộc chiến khốc liệt, máu chảy thành sông.

Không biết Đặng Tiêu mất tích lúc nào rồi lại chui ra từ lúc nào đang hô to với họ từ xa: “Thành ca, Tùng ca, em bắt cá này, tối nay chúng ta ăn nó nhé.”

Hai người đi qua thấy Đặng Tiêu thật sự tóm một con cá trích biển lớn hơn cậu ta chí ít năm lần, đang đi lên trên bờ.

Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống: “Cậu xuống biển?”

Đặng Tiêu cười ha ha: “Dạ vâng, em vốn rất sợ lạnh nhưng đám cá này cứ nhởn nhơ tới lui khiêu khích em, em nóng quá nên nhảy xuống…”

Thành Thiên Bích lạnh lùng: “Ai cho cậu xuống biển!”

Đặng Tiêu chớp mắt, há miệng không nói thành lời.

Ngay cả Tùng Hạ cũng hoảng sợ. Thành Thiên Bích tuy quanh năm sắc mặt đều rất lạnh, nhưng cực ít khi nổi giận. Nếu hắn giận thật thì đã sớm dùng hành động nói cho người chọc hắn hậu quả là gì rồi. Đã nhiều năm như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên Tùng Hạ nhìn thấy Thành Thiên Bích dùng nét mặt nghiêm khắc như thế nói chuyện với Đặng Tiêu.

“Chỗ này vốn không an toàn, bản thân cậu lại không chịu nổi nhiệt độ thấp, chẳng nói chẳng rằng đã nhảy xuống biển, cậu thật to gan! Quái vật trong biển là sinh vật trí tuệ, nói không chừng bây giờ đã thông qua thứ gì đó gần biển giám sát chúng ta rồi, cậu lỗ mãng xuống biển, không sợ bị tấn công à?”

Đặng Tiêu lập tức ỉu xìu: “Em… em thấy nó mập quá…”

“Sau này không được phép thì bất cứ ai cũng không được lại gần mặt biển!” Thành Thiên Bích nói xong, xoay người bỏ đi.

Đặng Tiêu đứng yên tại chỗ, run rẩy, vẻ mặt đau khổ: “A… Em chọc Thành ca giận rồi…”

Trang Nghiêu lườm cậu: “Đáng đời, Thành Thiên Bích nói đúng, lúc này xuống biển rất nguy hiểm, anh chỉ lo ăn với ăn.”

Đường Nhạn Khâu cũng nói: “Tiểu Đặng, quái vật biết rất nhiều tập quán và thông tin của con người, nhất định không phải có mắt trời, nó tất phải có cách giám sát chúng ta ở gần biển. Ngộ nhỡ vừa rồi cậu xuống biển bị tấn công thật, căn bản chúng tôi sẽ không kịp ứng cứu.”

Đặng Tiêu ngẫm lại cũng có chút hoảng sợ, ném con cá lớn xuống đất, lắc lắc mái tóc ướt sũng: “Lạnh quá, em em em em về phòng trước đây, các anh giúp em nói gì hay ho nha, lát nữa em đi tìm Thành ca.” Nói xong nhanh chóng vọt vào trong phòng.

Tùng Hạ lắc đầu thở dài, đi về phòng mình.

Đẩy cửa ra, Tùng Hạ thấy Thành Thiên Bích đang ngồi trên giường, nhắm mắt lại hô hấp đều đều, hiển nhiên là đang tu luyện, cậu ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, khẽ nói: “Thiên Bích, cậu không sao chứ?”

Thành Thiên Bích mở mắt, sau hồi lâu trầm mặc mới nói: “Chuyện chiếc J-11 bị đánh rơi khiến tôi thấy rất kinh hoàng.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng vậy.”

“Tôi rất hiểu về J-11, nó là máy bay chiến đấu hàng đầu thế giới, tính năng hết sức ưu việt, thời tiết như ngày hôm qua căn bản không ảnh hưởng gì đến nó. Tuy tôi chưa từng gặp phi công 283, nhưng nếu có thể điều khiển J-11 thì đều là tinh anh trong tinh anh đã được tuyển chọn trong ngàn vạn người. Phi công đó và J-11 là một tổ hợp rất mạnh, sao có thể bị tiêu diệt chỉ trong năm phút đồng hồ…”

Tùng Hạ ôm bả vai Thành Thiên Bích, khẽ cười: “Người anh em, đây thật sự là lần đầu tiên tôi thấy cậu tỏ vẻ mê man như vậy, tôi còn tưởng cậu không sợ trời không sợ đất.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Trước kia tôi không sợ là vì tôi chưa bao giờ sợ chết, nhưng không có nghĩa là trong lòng tôi không có sợ hãi, bởi vì chết không phải sự trừng phạt lớn nhất với con người.”

Tùng Hạ bình tĩnh nói: “Không sai, đáng sợ nhất rõ ràng là khi những người mà ta quan tâm chết hết mà bản thân vẫn còn sống. Nhưng chúng ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, chúng ta nếu chết thì cùng chết. Nói thật, biết đâu thế giới sau khi chết lại tốt đẹp hơn thời đại tận thế này nhiều ấy chứ.”

Thành Thiên Bích khẽ nói: “Cũng có thể.”

“Cậu còn nhớ đêm động vật biển tập kích Lăng Thủy, tôi đã có một cơn ác mộng không? Tôi cảm thấy một nguồn năng lượng rất khổng lồ đang áp sát, hóa ra đó không phải ảo giác của tôi, đó là năng lượng của động vật biển khổng lồ. Lúc ấy chúng ta cách nó xa như vậy, cách xa hơn một ngàn hải lý lận, theo lý thuyết tôi căn bản không thể cảm giác được, nhưng tôi đã thật sự cảm thấy nó. Đó là một cảm ứng không thể hình dung, khác với năng lượng của mọi người tôi có thể cảm thấy, chỉ e chính là… cảm giác với sự nguy hiểm. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã biết kẻ địch lần này còn mạnh hơn Thông Ma rất nhiều, là thứ cho dù chúng ta tập trung toàn bộ sức chiến đấu cũng chưa chắc có thể chinh phục.” Tùng Hạ cười nhẹ: “Cho nên tôi có thể hiểu cảm nhận của cậu, cậu như vậy lại khiến tôi thả lỏng được một chút, hóa ra cậu cũng sẽ lo, ít nhất chứng minh không phải tôi quá nhát gan.”

Thành Thiên Bích nhìn vào mắt cậu: “Anh đã sớm không nhát gan nữa rồi.”

Tùng Hạ cười: “Bởi vì cậu chưa từng biết sợ, tôi luôn noi gương theo cậu.”

Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Cho dù không thể chiến thắng, chúng ta cũng phải liều chết đánh một trận này, có lẽ thế giới sau khi chết thật sự không còn đói khát rét lạnh, nhưng chưa chắc đã có… có anh và… những người khác.” Nói tới đây, hiển nhiên Thành Thiên Bích cảm thấy ngường ngượng mất tự nhiên, mặt cũng hơi đỏ lên.

Tùng Hạ nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Phải, thế giới này có cậu, có những người khác, cho nên chúng ta phải tranh thủ sống thật tốt trong thế giới này.”

Thành Thiên Bích cọ cọ vào trán cậu, trong lòng dâng lên ấm áp.

Tùng Hạ cười: “Chúng ta ra ngoài đi ăn tối thôi, cậu làm thằng bé Đặng Tiêu sợ tới mức trốn tịt trong phòng rồi đó, ra xem cậu ta ra chưa.”

Thành Thiên Bích cười nhạt: “Không dọa một trận thì không nhớ lâu.”

“Dọa rồi cũng chưa chắc được lâu, chẳng nhẽ cậu ta còn bị dọa ít hay sao? Trong lần khu rừng Thông Ma đó, thiếu chút nữa bị ngân nhĩ ăn mòn phải chặt cả cánh tay, kết quả sẹo lành quên đau. Hy vọng lần này cậu nói vài câu, cậu ta có thể nhớ lâu một chút.”

“Đi thôi, đi xem sao.”

Hai người sóng vai đi đến căn tin.

Bởi vì thực phẩm phân phối cho họ còn chưa tới nơi nên họ chỉ có thể tạm thời giải quyết vấn đề ăn uống của mình. Con cá trích biển Đặng Tiêu vừa đánh đã được kéo về căn tin. Khi họ bước vào trong lập tức nhìn thấy con cá trích lớn đã xẻ được kha khá. Một dị nhân của quận Cửu Giang đang vui vẻ vung dao thái những miếng thịt cá tươi rói, Đặng Tiêu lăng xăng vừa hỗ trợ, vừa trộm cá thái miếng chấm xì dầu ăn.

Những người khác cũng đang ở trong căn tin, người hỗ trợ thì hỗ trợ, người nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm.

Đặng Tiêu đã thay quần áo lau khô tóc, đang lấy cá thái lát chấm xì dầu ăn tươi, nét mặt hi hi ha ha, kết quả vừa thấy Thành Thiên Bích vào thì lập tức vứt bỏ miếng cá, rụt vai rụt cổ, mắt chớp chớp nhìn hắn.

Thành Thiên Bích nhìn cậu ta một cái, không nói gì cả.

Đặng Tiêu thỏ thẻ: “Thành ca, sau này em không bao giờ tự ý xuống biển nữa, anh đừng giận nữa được không?”

“Được.”

Thành Thiên Bích từ xưa đến nay luôn luôn kiệm lời, tuy rằng nhìn sắc mặt có vẻ vẫn không chút thay đổi nhưng người hiểu hắn đều biết, hắn nói không giận nữa thì thật sự là không giận nữa.

Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ nén cười đứng bên cạnh nhìn Đặng Tiêu.

“Vậy thì… em đi giúp anh kia nấu nướng đây.” Đặng Tiêu không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Thành Thiên Bích, chạy như lửa đốt đến mông.

Tùng Hạ lại cười: “Thằng bé này…”

Liễu Phong Vũ cười: “Đừng nói nữa, thịt cá tươi ngon lắm, đêm nay chúng ta có thể ăn một bữa ngon lành.”

Tại chiếc bàn dài trong căn tin có hơn hai mươi người, ai trò chuyện cứ trò chuyện, ai uống rượu cứ uống rượu, cho dù bóng đen của cuộc chiến đã treo cao trên đầu, họ vẫn muốn sống ngày nào thoải mái ngày đó.

Al đột nhiên cười một thoáng: “Hê, nhìn mèo của mấy người kìa.”

Mọi người quay đầu sang liền nhìn thấy A Bố ngồi xổm bên cửa sổ, đôi mắt pha lê tím thật lớn nhìn chằm chằm con cá bị xẻ thịt ở trên chiếc bàn dài, trong mắt lóe ra sự mong đợi đáng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio