Kỷ Cambri Trở Lại

chương 321

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng đôi mắt Dung Lan lại tĩnh như hồ nước, bình tĩnh đến độ khiến Sở Tinh Châu cảm thấy tuyệt vọng.

Ba người bàn bạc qua loa rồi lại quay về khách sạn, dự định lấy khách sạn làm cứ điểm, bắt đầu “chiêu binh mãi mã”.

Sở Tinh Châu săn mấy con chuột bự trong nội thành, cố ý nướng thịt ven đường. Mùi thịt nướng thơm lừng dụ ra rất nhiều người trốn trong các tòa nhà, trong đó bao gồm cả một vài dị nhân.

Có rất nhiều người đã mấy ngày chưa được ăn uống gì nên nhất thời tranh cướp như nổi điên. Con đường u ám chết chóc đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt, nhiều người nghe tin chạy đến dẫu cho chỉ có thể cướp được một chút thịt vụn.

Sau vài ngày liên tục làm vậy, nhiều người biết rằng đến trưa là có thể ăn được miếng thịt trên con đường này nên người người kéo đến càng ngày càng nhiều. Sở Tinh Châu dùng ưu thế sức mạnh tuyệt đối, thu phục được vài dị nhân. Họ lấy khách sạn làm cứ điểm, dần dần đi săn bằng sạch động vật biến dị xung quanh, xua đuổi thú dữ ra ngoài, tạo nên một khu vực an toàn phạm vi nhỏ, tạm thời thành lập tổ chức con người có quy củ đầu tiên kể từ sau khi tận thế.

Một tháng sau khi động đất xảy ra, khả năng của Sở Tinh Châu càng ngày càng được tăng cường, đi khắp thành phố không thể tìm nổi đối thủ có thể chống lại hắn. Quy tắc trong tổ chức cũng càng ngày càng khổng lồ, thế lực lớn không thể đỡ.

Chẳng bao lâu, ba người họ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống vượt xa người thường, không cần tự mình tìm kiếm thức ăn nước uống nữa, mọi việc lặt vặt đều có người làm giúp.

Tận thế xảy ra khiến mọi chuyện vượt khỏi quỹ đạo bình thường. Con người mất đi ràng buộc về pháp luật và đạo đức đã bộc lộ trắng trợn bản năng nguyên thủy của mình. Sở Tinh Châu – người đạt được sức mạnh lớn trong một khoảng thời gian ngắn, có vô số kẻ khúm núm trước hắn vì cái ăn – đột nhiên tiếng nói trở nên vô cùng có trọng lượng khiến tính cách của hắn không thể tránh khỏi chuyện phát sinh thay đổi. Theo sự tịnh tiến của thời gian, khi càng ngày càng có nhiều dị nhân, những kẻ mang âm mưu chống đối lại hắn, tranh cướp vật chất cũng càng ngày càng nhiều, hắn bắt đầu trấn áp bất cứ hành vi phản nghịch nào bằng vũ lực. Cho dù không lạm sát nhưng vì khả năng giết người quá mức ghê rợn nên chẳng bao lâu sau, ba chữ “Sở Tinh Châu” đã trở thành danh từ khủng bố và đe dọa.

Sở Tinh Châu cũng nghe thấy những lời đồn rùng rợn về mình lưu truyền trong thành phố nhưng hắn không buồn để ý. Thời đại nào cũng có quy tắc của nó, đây là thời đại tận thế tanh máu được định đoạt bởi cường quyền, hắn chỉ cần bảo vệ Dung Lan thật tốt, không phụ lòng thuộc hạ đi theo mình là được, còn những người khác sống hay chết thì hắn cũng mặc.

Nhưng dần dần, hắn phát hiện ngay cả Dung Lan và Tôn Tình Tình cũng bắt đầu có chút xa cách mình. Điều khiến hắn không thể chịu đựng được là, Tôn Tình Tình vốn rất có hảo cảm với hắn nay hình như cũng hơi sợ hắn, còn càng ngày càng tiếp cận Dung Lan. Sở Tinh Châu vốn không phải người tốt tính, trước kia, hễ ai dám to gan để ý đến Dung Lan, bất luận nam nữ, hắn đều sẽ nghĩ mọi cách khiến họ biết khó mà lui. Còn bây giờ, hắn đã có quá nhiều thủ đoạn không chịu trói buộc, có thể trừng phạt bất cứ kẻ nào tơ tưởng đến người của mình. Cố nén bất mãn trong lòng, thế nhưng cảm xúc ngờ vực vô căn cứ vẫn càng ngày càng nặng trong hắn.

Một ngày nọ, không biết thuộc hạ lấy từ đâu ra một chai rượu ngon, Sở Tinh Châu thấy là thứ Dung Lan yêu thích nên vui vẻ mang đi tìm hắn.

Hắn gõ cửa phòng Dung Lan, bên trong truyền đến tiếng bước chân lao xao. Dung Lan mở cửa, sắc mặt hơi u ám, như thể tâm trạng không được tốt.

Sở Tinh Châu tưởng rằng hắn ở mãi trong khách sạn thấy phiền lòng nên giơ chai rượu trong tay, cười: “Anh, anh xem em mang đến cái gì này.”

Dung Lan cười cười: “Ồ, được đấy.”

Lúc này, trong phòng lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Sở Tinh Châu biến sắc, hắn đột nhiên cảm thấy năng lượng của Tôn Tình Tình. Quả nhiên ngay sau đó, Tôn Tình Tình bước ra từ trong phòng Dung Lan, dịu dàng chào: “Sở đại ca.”

Sở Tinh Châu trầm giọng hỏi: “Cô ở đây làm gì?”

Hiển nhiên Tôn Tình Tình bị chấn động bởi thái độ nghiêm khắc đột ngột của hắn, khẽ nói: “Em… em và Dung đại ca đang tán gẫu.”

Sở Tinh Châu nắm chặt chai rượu, khí thế quanh thân đều trở nên kỳ lạ.

Dung Lan vội nói: “Tình Tình, cô về trước đi.”

Tôn Tình Tình cúi đầu lách qua người họ, nhanh chóng rời đi.

Sở Tinh Châu xanh mặt nhìn Dung Lan.

Dung Lan nói: “Vào đi.”

Sở Tinh Châu đá cửa, chất vấn hắn không chút khách khí: “Hai người làm gì trong phòng?”

Dung Lan trả lời qua loa: “Nói chuyện phiếm, cậu không cho tôi ra ngoài, ở mãi một mình thật vô vị.”

“Không phải em không cho anh ra ngoài nhưng bên ngoài rất nguy hiểm, anh muốn đi đâu em có thể đi cùng anh, em chỉ mới đi một sáng mà anh đã phải đi kiếm cô ta trò chuyện rồi?”

Dung Lan cau mày: “Tinh Châu, lời này của cậu có hơi kỳ lạ, tôi tìm Tình Tình trò chuyện có vấn đề gì sao?”

Sở Tinh Châu nhất thời bị nghẹn không nói thành lời. Dung Lan không sai, cho dù giữa họ thật sự có gì thì nam đơn nữ chiếc, dường như chuyện đó cũng là đương nhiên, danh chính ngôn thuận hơn người khát vọng hai mươi năm mà cũng không dám mở miệng là hắn nhiều.

Nhưng hắn không thể chấp nhận.

Nhìn vào đôi mắt trong sạch lạnh lùng của Dung Lan, ngọn lửa trong lòng Sở Tinh Châu lại bốc cháy hừng hực. Trước kia hắn không dám nói ra thành lời đơn giản vì sợ Dung Lan sẽ bỏ mặc hắn, nhưng giờ hắn sợ cái gì? Bước ra khỏi khách sạn này, không có sự che chở của hắn, thậm chí Dung Lan không sống quá được đến lúc mặt trời khuất bóng. Rốt cuộc hắn còn đang lo lắng chuyện gì?

Dung Lan trầm giọng hỏi: “Tinh Châu, cậu không sao chứ?”

Sở Tinh Châu âm thầm siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Có phải anh thích cô ta hay không?”

Dung Lan ngẩn ra: “Không, nếu tôi thích ai, nhất định cậu sẽ là người đầu tiên biết chuyện, đây không phải chuyện trước đây chúng ta đã hẹn trước hay sao.”

Trong lòng Sở Tinh Châu tràn ra chua xót. Đúng vậy, trước đây quả thật họ đã hẹn trước, nếu có thích ai thì nhất định phải nói cho đối phương biết trước, đáng tiếc hắn vẫn không thể làm được. Con người biết giả vờ, không phải hắn đã giả vờ nhiều năm vậy sao? Sở Tinh Châu nói: “Cho dù anh không thích nhưng em cảm thấy cô ta lại rất có hảo cảm với anh, chẳng nhẽ anh không cảm giác được?”

Dung Lan lắc đầu: “Tôi cũng không phải trẻ con, một cô gái có thích mình hay không, tôi vẫn nhìn ra được. Hơn nữa, Tình Tình tuy rất thông minh nhưng không phải người có thể giấu nổi suy nghĩ. Tinh Châu, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Tốt nhất là vậy.”

Dung Lan hơi giật mình, nói đùa: “Sao vậy, chẳng lẽ cậu ghen?”

Sở Tinh Châu thấy tim khẽ đập dồn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Dung Lan.

Trong mắt Dung Lan chợt lóe vẻ lạ thường, hắn hơi cố ý bồi thêm một câu: “Tình Tình là một cô gái rất được, cậu có hảo cảm với cô ấy cũng là chuyện bình thường.”

Sở Tinh Châu đột nhiên trong lòng nổi giận, hắn bước nhanh đến, chắn trước mặt Dung Lan, tóm lấy áo hắn, không thể kiềm chế gầm lên: “Anh còn muốn giả vờ đến lúc nào!”

Dung Lan gượng gạo nhìn hắn: “Tinh Châu… cậu làm sao vậy?”

Sở Tinh Châu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở trong đôi mắt ấy, như vậy có lẽ hắn sẽ có dũng khí bắt được sơ hở ấy mà làm rõ ràng mọi chuyện, không cần biết là giả hay là thật. Nhưng đôi mắt Dung Lan lại tĩnh như hồ nước, bình tĩnh đến độ khiến Sở Tinh Châu cảm thấy tuyệt vọng. Hắn siết chặt nắm đấm, liều mạng kiềm chế lửa giận cháy lan trong lòng. Hắn không muốn làm chuyện khiến mình hối hận, hắn thích Dung Lan, hắn tôn trọng Dung Lan, hắn…

Dung Lan nhẹ nhàng bắt được tay Sở Tinh Châu, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Tinh Châu, từ bé tôi đã dạy cậu phải tự kiềm chế mình. Vì tính cách của cậu rất cứng đầu, rất hung dữ nên từng kéo đến không ít tai họa, không cần tôi nêu ví dụ chứ? Bây giờ dù cậu muốn nói gì thì cứ tỉnh táo trước cho tôi đã.”

Khẩu khí của lời này và lúc trước khi Dung Lan giáo huấn hắn giống nhau như đúc, Sở Tinh Châu vô thức buông lỏng tay ra. Thật ra từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng sợ Dung Lan, chỉ là hắn… chỉ là hắn bằng lòng dung túng Dung Lan quản hắn như vậy, để Dung Lan làm người anh vĩ đại mà hắn muốn, còn Sở Tinh Châu hắn cam tâm tình nguyện dùng cách này khiến Dung Lan vĩnh viễn quan tâm mình.

Chán nản thả tay, Sở Tinh Châu đặt chai rượu xuống bàn: “Em về nghỉ trước.”

Dung Lan không nói gì.

Sở Tinh Châu đi rồi, Dung Lan ngồi phịch xuống ghế nom có vẻ mệt mỏi. Hắn thở dài một hơi, khó chịu vần vò tóc mình, ánh mắt tràn đầy mê man.

Vài ngày tiếp theo, Sở Tinh Châu vẫn phái thuộc hạ đi thu thập vật tư. Thông qua tiếp xúc với các cơ quan chính phủ, họ biết được vào lúc này, tất cả hệ thống thông tin đều đã tê liệt. Thế nhưng trong mấy ngày đầu hồi mới tận thế, lúc hệ thống thông tin vẫn còn dùng được, căn cứ theo thông tin phản hồi từ các tỉnh khác, họ được biết Thanh Hải là địa khu chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất từ năng lượng của trận động đất trên toàn quốc. Nói cách khác, tất cả các vùng khác đều an toàn hơn nơi này. Qua một tháng ngắn ngủi, thể tích của động thực vật biến dị đã lớn gấp mấy lần, sau này không biết sẽ trở nên thế nào. Tất cả đều biết nơi này không thể ở lâu, Sở Tinh Châu và Dung Lan lại càng muốn về nhà, vậy nên họ bắt đầu chuẩn bị để rời khỏi đây.

Kể từ ngày đó, Sở Tinh Châu cố ý lảng tránh Dung Lan. Không phải hắn không nhận ra tính cách của mình đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa còn biết rõ sự thay đổi này không ổn chút nào song hắn lại không kiềm chế nổi. Người “anh trai” vĩ đại xưa nay luôn là tấm gương để giáo dục hắn ấy nay lại cần dựa vào hắn để sinh tồn. Sự thỏa mãn tâm lý và cảm giác hơn người này khiến hắn càng ngày càng không thể kiềm chế khát vọng của mình đối với Dung Lan. Hắn rất sợ mình sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn trong cơn xúc động.

Sau một ngày bận rộn, hắn quay về khách sạn thì đụng phải Tôn Tình Tình ở đại sảnh. Hắn biết cô gái này đang đợi mình, từ xa cách mấy kilomet cô ta cũng có thể ngửi ra mùi của hắn. Dạo gần đây Tôn Tình Tình vẫn cố ý trốn tránh hắn, hắn biết. Tình cảm của hắn với cô gái này vô cùng phức tạp, hắn biết cô vô tội nhưng làm người phụ nữ duy nhất ở gần Dung Lan, Sở Tinh Châu vẫn thấy ghen ghét cô ta vô cùng.

Tôn Tình Tình cẩn thận nhìn hắn: “Sở đại ca, anh về rồi.”

Sở Tinh Châu thản nhiên nói: “Hôm nay kêu cô và nhóm Tiểu Trịnh đi tìm xăng, đã tìm được chưa?”

Tôn Tình Tình gật đầu: “Tìm được rồi, em về trước.”

“Ừm, mũi là công dụng duy nhất của cô, lợi dụng nó cho tốt.”

Tôn Tình Tình đỏ mặt, cúi đầu.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Em… em muốn hỏi một chút, nếu rời khỏi Thanh Hải, Sở đại ca định đưa mọi người đến đâu?”

“Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Ba mẹ em tuy đều đã mất nhưng em còn một vài người thân ở Sơn Tây, em không biết có phải chúng ta sẽ đi ngang qua…”

“Giờ chưa thể nói chính xác được, đừng hỏi mấy chuyện dư thừa đó, chúng ta còn chưa biết có thể đi lúc nào.”

“Vâng…” Hiển nhiên Tôn Tình Tình khá sợ hắn, bả vai còn hơi run lên.

Sở Tinh Châu híp mắt nhìn cô, dáng vẻ nhu nhược giống chim nhỏ hoảng hốt này của cô ta sẽ khiến đa phần đàn ông không nỡ nặng lời lại động tâm? Dung Lan dẫu có lạnh lùng thế nào thì chung quy vẫn là đàn ông… Hắn thật hối hận đã cứu người này, bây giờ cô ta lại biến thành cái gai trong mắt hắn.

Tôn Tình Tình khẽ nói: “Vậy em về phòng trước.”

“Khoan đã.”

Sở Tinh Châu chậm rãi đi tới, cúi đầu, lạnh lùng nói bên tai cô: “Tôn Tình Tình, coi như nể mặt có quen biết nhau, có một việc tôi muốn cảnh cáo cô trước. Dung Lan, là của tôi. Tôi không cần biết cô có ý gì với anh ấy hoặc là anh ấy có ý gì với cô, nếu để tôi biết cô dám động vào người của tôi, tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây, cô đã hiểu chưa.”

Cơ thể Tôn Tình Tình run lên, hai mắt ngấn nước. Cô gật đầu thật mạnh, mặt mũi tái trắng.

Sở Tinh Châu đi lướt qua cô, không quay đầu lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio