“Tối hôm qua tôi không say, cho nên, tôi không hối hận.”
Bàn tay cầm ly rượu của Dung Lan run lên, mắt thấy sẽ không cầm nổi nữa.
Sở Tinh Châu dịu dàng mút mát đôi môi như cánh hoa của hắn, cuốn lấy lưỡi hắn, qua một nụ hôn truyền đạt vô hạn yêu thương và thâm tình.
Dung Lan cảm thấy cơ thể càng ngày càng nhẹ, như ở trên mây, giống như toàn thân đều đang bay bổng… Hắn mở mắt, phát hiện mình và Sở Tinh Châu thật sự đang bay giữa không trung, ly rượu rời tay, rượu như giọt nước cô đọng trôi nổi trên không, tỏa ra hương rượu thơm lừng, bàn ghế trong phòng, thậm chí là giường hay giá sách cũng đang bay lên. Toàn bộ không gian đều trong trạng thái vô trọng lực, thoạt nhìn trông vừa mới lạ lại vừa lãng mạn.
Sở Tinh Châu khẽ cười: “Thế này không sợ đứng không yên rồi phải không.”
Dung Lan xoay người trong không trung, cười ha ha không ngừng: “Thú vị… bay lên thật.” Hắn đẩy vào bàn một cái, cơ thể lập tức trôi ra ngoài, nhưng hắn khống chế không tốt, mắt thấy sẽ đụng vào tường nhưng lại không dừng được.
Sở Tinh Châu vươn tay về phía hắn, một nguồn lực lập tức kéo hắn trở về, lọt thẳng vào lòng Sở Tinh Châu: “Anh, anh phải tập nhiều thì mới có thể di chuyển trong trạng thái vô trọng lực, chưa tập xong thì đừng chạy loạn.”
Dung Lan giơ tay nắm lấy quả cầu thủy tinh bay qua trước mắt, ngẩn ngơ nhìn nó, trên mặt còn mang theo tươi cười ngập tràn men say.
Sở Tinh Châu dùng chóp mũi cọ cọ vào má hắn: “Anh, nhìn em này.”
Dung Lan quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút mê man.
Sở Tinh Châu hôn cái chóc vào môi hắn: “Anh say rồi à?”
Dung Lan gật đầu, lại lắc đầu: “Chắc là không.”
“Trước kia tửu lượng của anh đã không tốt nhưng lại thích uống, đi ra ngoài xã giao đều là em đỡ rượu giúp anh.”
“Cậu nói như thể tôi ham rượu lắm vậy, tôi chỉ là thích mùi rượu thôi, cũng giống như có người thích thịt, có người thích kem, nhưng tôi không ham rượu.”
Sở Tinh Châu nhìn ánh mắt mơ màng của Dung Lan, rõ ràng chính là trạng thái hơi say, bèn cười nói: “Được rồi, anh không ham rượu, vậy bây giờ anh nói cho em biết, anh có say không.”
Dung Lan ngẫm nghĩ, kiên quyết: “Không.”
“Vậy bây giờ em hôn anh là không tính lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phải không?”
Sở Tinh Châu ôm chặt thắt lưng Dung Lan, hai người thong thả xoay tròn trong không trung, Dung Lan cảm thấy trời đất xoay tròn, nhất thời không rõ là mình đang xoay hay căn phòng đang xoay nữa. Tóm lại, cảm giác mơ hồ này thật tuyệt, giống như mọi áp lực trong cơ thể đều đã biến mất, hắn không cần tốn chút sức lực nào, chỉ cần nước chảy bèo trôi là có thể bồng bềnh mãi như vậy…
“Anh ơi?”
“Gì?”
“Nói đi anh.”
Dung Lan ngẫm nghĩ câu hỏi vừa rồi của Sở Tinh Châu, lắc đầu: “… Tôi không biết.”
Không biết từ khi nào, hai người đã bay xuống giường, đồ đạc trong phòng từ từ trở về vị trí vốn có, giường cũng đáp xuống mặt đất. Dung Lan cảm giác bên trên nằng nặng, Sở Tinh Châu đã đặt trên người hắn: “Vậy nếu bây giờ chúng ta có chuyện gì đó, cũng không tính là em lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phải không?”
Dung Lan yên lặng nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Sở Tinh Châu hôn nhẹ vào chóp mũi hắn: “Anh, thật ra em biết, anh thích cảm giác mà em mang đến cho anh. Lúc đó anh thần chí không rõ, cũng sẽ chủ động kiềm chặt hông em, ôm lấy cổ em, giục em mạnh hơn… Những chuyện này anh còn nhớ không.”
Gương mặt Dung Lan hơi nóng lên, đẩy vai Sở Tinh Châu ra: “Cậu… đứng lên, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sở Tinh Châu bắt lấy tay hắn, cắn khẽ một cái vào cổ tay Dung Lan: “Anh, chúng ta đều là đàn ông, có một số việc không cần giải thích, cũng không cần che giấu.” Bàn tay của Sở Tinh Châu di chuyển xuống phía dưới, bắt lấy dục vọng đang trốn trong quần ngủ của Dung Lan.
“Ưm…” Dung Lan rên nhẹ một tiếng: “Không… không được…”
Sở Tinh Châu áp vào tai hắn khẽ cười: “Nhưng cơ thể của anh không nói như vậy.” Hắn chơi đùa với dục vọng dần dần thức tỉnh của Dung Lan, khiêu khích có kỹ xảo.
Dung Lan uống rượu, đầu óc vốn hưng phấn quá độ, một chút kích thích lúc này cũng có thể phóng đại lên vô hạn. Từ cổ họng Dung Lan phát ra những tiếng thở dài đã cố gắng kiềm chế hết sức, cơ thể càng ngày càng nóng: “Tinh Châu… chúng ta…”
Sở Tinh Châu lấp kín môi hắn, ngăn hắn nói ra những lời cự tuyệt, dùng hết khả năng chọc ghẹo khát vọng nguyên thủy nhất của Dung Lan.
Mọi tiếng rên rỉ của Dung Lan đều bị Sở Tinh Châu lấp kín trong miệng, hắn cảm thấy cơ thể phát sinh biến hóa khó lòng khống chế. Bàn tay của Sở Tinh Châu giống như có ma lực, dễ dàng khiến máu huyết toàn thân Dung Lan sôi trào. Những ký ức mấy năm qua hắn không dám nhớ lại nay ồ ạt tràn đến, những cảnh tượng *** loạn, những tiếng kêu trầm khàn, những khoái cảm đáng sợ… Hóa ra hắn chưa từng quên, hắn chỉ là không dám nhớ lại mà thôi, bởi vì những thứ đó sẽ khiến hắn cảm thấy cô đơn đến độ ngạt thở.
Quần áo của Dung Lan bị Sở Tinh Châu cắt rách, để lộ làn da săn chắc mà trắng trẻo. Làn da kia như thể đang tỏa ra ánh sáng êm dịu, mỗi một centimet đều không một chút tì vết, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng. Nhưng Sở Tinh Châu chỉ muốn phá hủy nó, để lại dấu vết ái tình trên cơ thể này, để lại dấu vết của mình.
Sở Tinh Châu cúi đầu hôn vào môi, vào cằm, vào ngực Dung Lan. Nụ hôn nóng bỏng kia một đường đi xuống, cuối cùng lướt qua cái bụng bằng phẳng của hắn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào dục vọng đang nằm yên giữa hai chân Dung Lan.
Dung Lan căng lên: “Tinh Châu… đừng…”
Sở Tinh Châu mỉm cười: “Nói dối, anh muốn.” Nói xong, hắn thè lưỡi, đầu lưỡi màu đỏ tươi chậm rãi liếm vào dục vọng sạch sẽ thẳng tắp ấy.
Cơ thể Dung Lan run lên, gần như lập tức muốn khép chân lại, giấu đi thứ khiến hắn xấu hổ.
Sở Tinh Châu lại đè đùi hắn lại, tách hai chân ra: “Anh, cái gì của anh cũng rất sạch sẽ, toàn thân trên dưới… ngay cả chỗ này cũng đẹp như vậy…” Hắn há miệng, ngậm lấy dục vọng co rúm kia vào.
“Cậu…” Dung Lan rên khẽ một tiếng, cổ họng phát ra tiếng hít thở khó có thể hình dung. Hắn nắm chặt ga giường, không thể kiềm chế mà cảm nhận phân thân của mình đang cứng lên trong miệng Sở Tinh Châu, bị khoang miệng nóng ướt bao trùm, bị đầu lưỡi bỏng rẫy liếm láp. Dung Lan không thể kiềm chế kích thích giày vò này, đưa đẩy thắt lưng theo bản năng, đưa dục vọng của mình vào sâu trong miệng Sở Tinh Châu hơn nữa, nhưng lý trí lại khiến hắn không ngừng muốn khép hai chân lại. Dung Lan cảm nhận được áp lực dịu dàng mà không cho phản kháng, áp lực ấy khiến hắn mở rộng hai chân. Nhìn Sở Tinh Châu chôn đầu giữa hai chân mình, cảm nhận dục vọng của mình bị liếm láp, phun ra nuốt vào, rốt cuộc Dung Lan cũng không thể kiềm chế mà rên khẽ, từng cơn khoái cảm tụ lại ở bụng dưới, lý trí như sẽ vỡ tung.
Dung Lan túm lấy tóc Sở Tinh Châu, khẽ gọi: “Đừng… Tinh Châu… đừng thế nữa, tôi… tôi không được…”
Sở Tinh Châu dùng lưỡi liếm một lượt qua tính khí, cuối cùng lại trêu đùa điểm đầu dục vọng, mập mờ: “Vậy anh bắn đi.”
Thân thể trống vắng đã lâu cuối cùng cũng không chịu nổi kích thích như vậy. Cơ thể Dung Lan run lên kịch liệt, cùng với một tiếng rên rỉ run rẩy, chất dịch đặc sệt bắn mạnh ra khỏi tính khí, phun thẳng vào miệng Sở Tinh Châu. Thời gian bắn tinh của Dung Lan kéo dài, phun vào đầy miệng, đầy mặt Sở Tinh Châu. Sở Tinh Châu hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt động tình, biểu cảm mê loạn trong khoảnh khắc ấy của Dung Lan, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Dung Lan uốn cong thắt lưng rồi ngã về lại giường. Sau khi bắn tinh, toàn thân hắn đều có chút mềm yếu, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy. Hắn nhìn chất lỏng dính trên mặt và khóe miệng Sở Tinh Châu, gương mặt giống như rực lửa. Dung Lan quay mặt đi, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt trêu chọc của hắn.
Sở Tinh Châu miết cằm Dung Lan, nhẹ nhàng quay mặt hắn lại: “Anh ngại ngùng gì chứ, đây không phải do anh bắn ra hay sao.”
Dung Lan xấu hổ đến đỏ mắt: “Tôi… tôi đã bảo cậu… bảo cậu tránh ra rồi.”
“Nhưng em không muốn tránh.” Sở Tinh Châu nhả thứ trong miệng vào lòng bàn tay, liếm liếm khóe miệng, xòe tay ra trước mặt Dung Lan, cười mờ ám: “Anh, anh tích tụ nhiều quá, nghẹn hỏng rồi phải không.”
Dung Lan xấu hổ vô cùng, xoay người muốn xuống giường nhưng lại bị Sở Tinh Châu ấn về, đặt ở dưới thân: “Hôm nay sẽ không chấm dứt như vậy đâu.”
Dung Lan đẩy ***g ngực hắn ra, lời khước từ vừa đến bên môi đã bị Sở Tinh Châu chặn lại, bị ép nuốt lại về bụng.
Sở Tinh Châu tách hai chân mảnh khảnh của Dung Lan ra, đưa bàn tay ướt sũng vào giữa chúng, quệt những thứ của Dung Lan vào giữa kẽ mông hắn. Ngón tay ấn nhẹ vào cửa huyệt mềm mại.
Dung Lan mở to hai mắt, mặt đỏ như muốn rỉ máu. Hắn muốn kẹp chặt hai chân nhưng chỉ phí công kẹp được thắt lưng Sở Tinh Châu. Sở Tinh Châu làm sâu sắc nụ hôn, khiến cơ thể Dung Lan mê loạn không ngừng, ngón tay đi theo chất dịch mà nhân cơ hội đi vào bên trong huyệt thịt đóng chặt. Cơ thể Dung Lan chấn động, cảm giác dị vật tiến vào quen thuộc đánh tới, hắn không biết rõ tâm trạng của mình bây giờ là gì, vừa sợ hãi lại mơ hồ có chút… chờ mong.
Sở Tinh Châu vừa hôn hắn vừa hàm hồ nói: “Anh, đừng từ chối em, em sẽ khiến anh thoải mái…”
“Ưm…” Dung Lan bị bắt há miệng, nụ hôn nóng bỏng kia khiến đầu óc hắn hơi thiếu dưỡng khí, hơn nữa dưới tác dụng của cồn, hắn đã sắp không thể suy nghĩ được nữa.
Sở Tinh Châu cẩn thận mà kiên nhẫn khai thác mật huyệt, hai ngón tay mảnh khảnh linh hoạt mô phỏng động tác của dục vọng mà tùy ý ra vào nơi vách thịt nóng bỏng. Bên trong đã ướt sũng, bị ngón tay tà ác mở ra thành một lỗ nhỏ hơi hơi khép mở trong không khí.
Sở Tinh Châu khẽ cắn vào môi Dung Lan, khàn giọng: “Anh, em muốn vào.”
Dung Lan bắt lấy cánh tay Sở Tinh Châu, đôi mắt mịt mờ nhìn hắn có chút e lệ. Ánh mắt kia trông thật đáng yêu khiến trong lòng Sở Tinh Châu trào lên dịu dàng vô hạn. Hắn hôn nhẹ vào hai má, vào khóe môi Dung Lan: “Anh, thả lỏng một chút.”
Cơ thể Dung Lan bị một nguồn lực nâng lên, hắn hốt hoảng muốn bắt lấy ga giường, nhưng Sở Tinh Châu lại nắm lấy tay hắn. Mười ngón tay đan xen, Sở Tinh Châu tách đùi hắn ra, đỡ lấy dục vọng của mình, nhắm ngay cửa động vừa vặn lên đến đũng quần, đưa vào một cách dịu dàng mà không cho khước từ.
“A…” Dung Lan cắn chặt răng, khẽ kêu lên tiếng, cơ thể trống vắng đã lâu nhất thời không thể tiếp nhận bị thứ khác xâm nhập, căng lên thật chặt.
Sở Tinh Châu dùng ngón tay ấn ngoài cửa động, vừa cử động thắt lưng vừa dụ dỗ: “Anh, thả lỏng, anh chặt quá… để em đi vào có được không anh?”
Dung Lan thở hổn hển, thì thào: “Tinh Châu…”
“Em ở đây, bảo bối của em ở bên trong anh, anh có cảm thấy không?” Sở Tinh Châu càng tách hai chân Dung Lan sang hai bên, cơ thể mà hắn mong nhớ ngày đêm trong ba năm qua nay đã ở trong lòng hắn, song lại bắt hắn nén xuống xúc động mãnh liệt, quả thật hắn đã nhẫn nhịn đến độ sắp nổ tung rồi.
Dung Lan ôm lấy cổ hắn, cơ thể áp vào lòng hắn, vẫn khẽ gọi tên Sở Tinh Châu, dáng vẻ ngập tràn ỷ lại kia khiến trái tim Sở Tinh Châu cũng sắp tan chảy.
Sở Tinh Châu nắm chặt đùi Dung Lan, gậy th*t thô to thong thả ra vào huyệt động căng chặt. Dung Lan rướn cổ, há miệng thở phì phò, mũi dùi thịt cắm trong cơ thể quả thật muốn đâm thủng người hắn. Theo mỗi một lần ra vào, ma sát, cơ thể hắn đều cảm thấy một sự kích thích giày vò lòng người, ký ức của cơ thể từng bị Sở Tinh Châu làm cho cao trào liên tục bị đánh thức hoàn toàn, Dung Lan không thể kiềm chế mà trầm giọng rên rỉ. Hắn biết khát vọng của mình đang trở nên nhiều hơn… nhiều hơn nữa…
Sở Tinh Châu gần như kéo đùi của Dung Lan ra đặt ở trước ngực, khiến nơi bí mật bên dưới hoàn toàn mở ra trước mắt mình. Huyệt thịt càng trở nên mềm mại ẩm ướt, tốc độ ra vào của hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, cho đến tận lúc tiếng thở gấp hơi mang theo cả đau đớn của Dung Lan đã hoàn toàn bị thay thế bởi tiếng rên rỉ động tình, lý trí của Sở Tinh Châu mới hoàn toàn vỡ vụn. Thắt lưng mạnh mẽ của hắn nhanh chóng cử động, điên cuồng đưa đẩy nơi nóng rẫy kia. Vị trí nối liền của hai người theo động tác mãnh liệt của hắn mà phát ra tiếng nước ướt nhẹp, theo mỗi một lần va chạm, phần dưới hông lại mạnh mẽ vuốt ve hai mông của Dung Lan, va đập làm cho hai mông hắn đỏ ửng cả lên.
Hai chân Dung Lan mở rộng, bồng bềnh trong không trung, chất dịch chảy theo kẽ đùi hắn xuống dưới giường, hình ảnh này kết hợp với hai má ửng đỏ và ánh mắt ướt át của hắn, quả thật *** đãng nói không nên lời.
Sở Tinh Châu ôm Dung Lan lên, đứng trên mặt đất, khiến toàn bộ cơ thể Dung Lan treo trên người mình, dùng tư thế đứng thẳng hung mãnh cắm vào.
Dung Lan kêu to một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ Sở Tinh Châu. Do sức nặng toàn thân chìm xuống nên mũi dùi thịt thô dài có thể tiến vào độ sâu khó có thể hình dung. Dung Lan có cảm giác bị chạm đến nội tạng.
Hai tay của Sở Tinh Châu ôm chân Dung Lan, nâng hai mông tròn trĩnh của hắn lên, bắt đầu một lượt ra vào mãnh liệt. Tư thế này khiến mỗi một tiến công đều sát nhập trọn vẹn, hoàn toàn mở rộng huyệt thịt của Dung Lan, khiến hắn bị ép phải chấp nhận sự ra vào điên cuồng hung ác.
Dung Lan bị khoái cảm mãnh liệt tra tấn đến độ ý loạn tình mê, hắn ngửa cổ lớn tiếng rên rỉ *** đãng, tính khí giữa hai chân bị động tác của Sở Tinh Châu ép cho cứng lên, không ngừng tiết ra ngoài chất dịch dính ướt.
Sở Tinh Châu vừa đưa đẩy hung mãnh, vừa ôm Dung Lan đi vào toilet, mỗi một động tác bước đi khiến gậy th*t đâm mạnh một phần vào bên trong Dung Lan, khiến Dung Lan gần như sụp đổ.
Sở Tinh Châu hôn vào cằm, vào trái khế cổ Dung Lan, cũng khàn giọng nói: “Anh, mở mắt ra nhìn nào.”
Dung Lan nghe lời mở mắt trong cơn mê loạn, hắn không biết hai người vào toilet từ lúc nào, trước tấm gương sáng chói, hắn vừa mở mắt đã thấy hình ảnh hai người đang điên cuồng *** trong gương. Người đàn ông toàn thân ửng đỏ, treo trên người Sở Tinh Châu, bị làm đến dịch thể văng khắp nơi là hắn ư? Không… không phải… Dung Lan xấu hổ nhắm hai mắt lại, quả thật không dám nhìn đến lần thứ hai.
Sở Tinh Châu dịu dàng: “Anh, mở mắt ra, nhìn thật kĩ nào, xem chúng ta kết hợp như thế nào, xem bây giờ gã đàn ông đang làm anh là ai. Em muốn anh nhớ kỹ mỗi phút mỗi giây lúc này, sau này không cho đổi ý nữa.” Sở Tinh Châu nói xong, buông lỏng hai tay đang ôm lấy Dung Lan, cơ thể Dung Lan lại bị nguồn lực kia tự động trôi nổi trên không trung.
Sở Tinh Châu rút dục vọng ra khỏi huyệt thịt ướt sũng, sau đó hắn thay đổi tư thế cơ thể Dung Lan, khiến hai người đều xoay mặt về phía gương. Sở Tinh Châu miết cằm Dung Lan, cắn vành tai hắn, ép hắn mở mắt.
Dung Lan lại mở mắt, nhìn thấy trong gương cảnh mình đang trôi nổi bồng bềnh, hai chân mở rộng, trên người phủ đầy dấu vết ái tình mà Sở Tinh Châu để lại, tính khí dựng đứng, mật huyệt khép mở xấu hổ đang tí tách nhỏ xuống dịch nhầy. Hắn quát to một tiếng, xấu hổ đến độ muốn lập tức biến mất.
Sở Tinh Châu lại miết chặt cằm hắn, không cho hắn quay đầu. Hắn cầm lấy dục vọng dữ tợn của mình, vuốt mông Dung Lan, đôi mắt thần bí nhìn chằm chằm vào mắt Dung Lan qua gương: “Anh, nhìn cho rõ, nhìn cho rõ anh thuộc về em thế nào.” Hắn tách hai mông Dung Lan ra, rướn người một cái, gậy th*t thô to đâm vào bên trong.
Dung Lan trơ mắt nhìn mật huyệt hé mở của mình từng chút từng chút một nuốt lấy gậy th*t của Sở Tinh Châu. Hắn quả thật không thể tin nơi đó có thể dung nạp thứ thô to như vậy, nhưng Sở Tinh Châu lại thật sự đưa vào trọn vẹn. Nhìn bản thân bị xâm chiếm hoàn toàn, hai kích thích lớn từ thị giác và giác quan khiến Dung Lan gần như điên cuồng, hắn ngửa cổ tựa vào vai Sở Tinh Châu, không thể kiềm chế mà nức nở.
Sở Tinh Châu khẽ cắn tai hắn, dịu dàng mà bá đạo nói: “Anh, anh thuộc về em, nơi này chỉ em mới có thể đi vào, cơ thể của anh cũng chỉ em mới có thể chạm đến. Nhớ kỹ hôm nay, sau này ngày nào em cũng muốn làm anh đến độ bắn ra, em muốn khiến anh vĩnh viễn thỏa mãn, khiến anh vĩnh viễn không muốn rời khỏi em.” Nói xong, hắn ôm chặt thắt lưng Dung Lan, bắt đầu tiến công như mưa rền gió dữ.
Dung Lan hét lớn một tiếng, khoái cảm ập đến dồn dập, thậm chí hắn còn không thể khiến mình nhắm mắt, cơ thể giống như hoàn toàn nhận phải sự mê hoặc Sở Tinh Châu, cho nên hắn cứ như vậy mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng tình sắc đến cùng cực trong gương, nhìn gậy th*t dữ tợn của Sở Tinh Châu xâm phạm nơi bí mật nhất của mình, nhìn tư thế *** đãng và nét mặt vặn vẹo của bản thân, cho đến lúc hắn bị Sở Tinh Châu làm đến bắn ra. Đầu óc Dung Lan trống rỗng, cảm thấy mình đang trầm luân vô chừng mực nơi Thiên Đường và Địa Ngục…
Dung Lan mở hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, cảm thấy hốc mắt khô khốc vô cùng, ánh dương quá chói lòa, hắt nắng khiến da mặt hắn nóng lên. Hàng mi Dung Lan rung nhè nhẹ, muốn xoay người sang chỗ khác nhưng lại thấy xương cốt toàn thân giống như tan ra, căn bản không dùng được chút sức lực nào. Từ bên dưới truyền đến tê mỏi và đau đớn làm người ta xấu hổ nhắc hắn tối qua đã xảy ra chuyện gì. Dung Lan không khỏi cuộn người lại. Một đêm điên cuồng lại làm người ta mặt đỏ tim đập ấy, chỉ nhớ lại một vài đoạn ngắn, hắn đã cảm thấy da đầu cũng sắp nổ tung.
Tại sao có thể như vậy, hắn không ngờ chuyện lại trở nên như vậy, nhưng tối qua… cơ thể mỏi mệt của hắn vẫn còn nhớ rõ tối qua đã được trải nghiệm khoái cảm làm người ta ngây ngất thế nào. Cảm giác ấy thậm chí còn mãnh liệt, còn xấu hổ hơn những gì nằm sâu trong ký ức của hắn ba năm trước đây. Là vì hắn đã say? Hay là vì…
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Sở Tinh Châu sảng khoái bước ra.
Dung Lan ngẩn người, một cử động nhỏ cũng không dám.
Sở Tinh Châu ngồi xuống giường, thăm dò nhìn hắn, mỉm cười: “Anh? Anh dậy rồi?”
Bả vai Dung Lan cứng đờ, muốn tiếp tục vờ ngủ.
“Anh định vờ ngủ sao? Anh ngủ không bị gù người, chưa bao giờ bị.”
Dung Lan nhắm chặt mắt, lúc này chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
Sở Tinh Châu xốc chăn lên, mang theo một thân hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong chăn, Dung Lan cảm thấy cơ thể trần truồng đang dán lên người mình, áo ngủ mềm mại cọ vào da hắn, khiến hắn vô thức run lên. Sở Tinh Châu tự nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, mỉm cười hôn hai má hắn: “Còn không mở mắt, em không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.” Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve đường cong thắt lưng Dung Lan.
Dung Lan mở mắt, ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn một cái: “Vừa dậy.”
Sở Tinh Châu cười phụt một tiếng: “Anh, mặt anh đỏ quá.”
Dung Lan có chút xấu hổ: “Tôi đi tắm.”
“Đừng vội, tối hôm qua em lau người giúp anh rồi, anh cứ nghỉ ngơi một lát.” Sở Tinh Châu nhẹ tay xoa ấn thắt lưng Dung Lan, khẽ nói: “Nơi này tê lắm phải không, em xoa giúp anh.”
Dung Lan thật sự có chút không chịu nổi loại không khí thân mật này, đẩy Sở Tinh Châu ra lui vào trong giường.
Sở Tinh Châu nhào vào người hắn, cười nói: “Anh ngại à.”
“… Không.”
“Anh rõ ràng đang ngại.” Sở Tinh Châu hôn vào chóp mũi hắn, nháy đôi mắt sáng ngời cười nói: “Anh à, tối hôm qua anh có thấy thoải mái không.”
Dung Lan trừng mắt: “Cậu… tôi… tôi muốn dậy.”
Sở Tinh Châu nằm đè trên người hắn, cố chấp hỏi: “Anh trả lời câu hỏi của em trước đã.”
“Tôi… không biết.”
“Anh lại trả lời thế rồi. Trước đây hễ gặp câu nào anh không muốn trả lời, anh sẽ nói anh không biết. Thật ra anh biết rõ, sao anh lại không biết cơ chứ, tối hôm qua cơ thể anh nóng bừng, kêu đến khàn giọng…”
“Câm miệng!” Dung Lan vô cùng xấu hổ và giận dữ, dùng sức muốn đẩy Sở Tinh Châu ra, nhưng thế nào cũng không đẩy được.
Sở Tinh Châu ôm chặt Dung Lan, trong lòng tràn ngập vui sướng hôn hắn mấy cái, không thể kiềm chế mà cười nhẹ: “Anh, em… con mẹ nó em vui quá sắp điên rồi… sáng nay lúc anh chưa dậy, em cứ mãi nhìn anh, nhìn mấy tiếng, em nghĩ rằng, người này đã thuộc về mình, anh thật sự thuộc về em rồi.”
Dung Lan mặt đỏ tai hồng, trầm giọng mắng: “Ngu ngốc.”
Sở Tinh Châu cười đến không khép miệng được: “Anh trả lời em đi, anh có thích không, đêm qua anh có thấy thoải mái không?”
Dung Lan quay mặt đi, mím môi không chịu nói.
Sở Tinh Châu khẽ cắn môi hắn, bàn tay đặt ở thắt lưng hắn lặng lẽ dời xuống, vuốt ve cánh mông tròn trĩnh của Dung Lan: “Anh, có phải anh say rượu quên rồi hay không, vậy bây giờ em sẽ giúp anh nhớ lại một chút có được không nào?”
Dung Lan bắt chặt tay hắn, xấu hổ trừng mắt.
Sở Tinh Châu cười mãi không ngừng, ôm chặt Dung Lan, như thể muốn dung hòa người này vào cơ thể mình: “Anh, em bưng bữa sáng vào nhé? Cơm nước xong xuôi, em dẫn anh đi câu cá, tản bộ, anh muốn làm gì em cũng cùng anh, em bằng lòng một đời ở lại đây, anh ở đâu em ở đó.”
Trong lòng Dung Lan tràn vào từng dòng từng dòng nước ấm, hắn có chút tần ngần, rồi chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng thật cẩn thận đặt lên vai Sở Tinh Châu, “ừ” nhẹ một tiếng.
“Anh, em yêu anh.” Sở Tinh Châu dịu dàng nói.
Dung Lan nhìn sâu vào hắn, nhẹ đáp: “Tôi biết.”
“Em biết anh cũng yêu em, bất luận là tình thân, tình bạn, hay là… tóm lại em là người rất quan trọng của anh phải không?”
Dung Lan mỉm cười, gật đầu: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ của chúng ta sẽ trở nên thế này, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì?”
“Tối hôm qua tôi không say, cho nên, tôi không hối hận.”
Sở Tinh Châu thấy mũi cay cay, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cho dù là một câu “không hối hận” cũng đủ cho hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Hắn sẽ dùng tất cả thời gian sau này để có một ngày nào đó, Dung Lan sẽ không kìm lòng được mà nói yêu hắn. Nhất định, nhất định sẽ có ngày đó! Hắn ngậm lấy cánh môi Dung Lan, dịu dàng hôn hắn, Dung Lan siết chặt quần áo Sở Tinh Châu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hai người chìm trong nụ hôn tràn đầy dịu dàng. Thời gian, không gian đều bị làm mờ thành bối cảnh không quan trọng, chỉ có người trong lòng mới là sự tồn tại chân thật duy nhất trên cõi đời này.
Hai người trải qua quãng thời gian hạnh phúc yên bình bên sông Hoàng Phố.
Họ có được một cuộc sống thoải mái trong căn nhà đã sửa sang như mới. Nơi này có nước, có điện, có thức ăn tươi rói và người phụ trách chăm sóc họ, họ không cần chiến đấu vào sinh ra tử, phiền não duy nhất mỗi ngày chính là bữa nay ăn gì và hôm nay làm gì. Họ ở đây đọc sách, trò chuyện, câu cá, chơi game, thỉnh thoảng vì một chiếc bánh, một món ăn trong trí nhớ mà tốn mấy ngày tìm kiếm nguyên vật liệu. Đôi khi họ không làm gì mà chỉ tựa vào nhau ngắm nhìn sông nước đến ngẩn người. Nhiều nhất là lúc, họ nằm trên chiếc giường lớn đối diện cửa sổ ngập tràn ánh sáng, điên cuồng triền miên, tận tình hoan ái, khi siết chặt lấy nhau, giống như thế gian chỉ còn có nhau thôi vậy.
Có được khả năng tung hoành thiên hạ, thế giới này với họ mà nói thì không còn gì ngăn cản, mà có được người yêu cho đi không cần giữ lại tất cả, với họ mà nói, thế giới này cũng không còn cô đơn và lạnh lẽo. Tuy rằng không biết điểm cuối của họ hay điểm cuối của hành tinh này, cái nào sẽ đến trước, nhưng điều có thể xác định là họ sẽ mãi mãi bảo vệ lẫn nhau, nắm tay đi tiếp thật dài thật lâu, khiến mỗi ngày đang sống đều tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Ánh sáng và Bóng tối vốn là một thể cộng sinh không thể tách rời.
-Hết ngoại truyện “Ánh Sáng và Bóng Tối”-
Fi: Post giờ lạ hen. XD Chúc mừng sĩ tử đã hoàn thành kỳ thi năm nay. XD