Ngô Du lẳng lặng nhìn hắn: “Nào, bây giờ anh có thể giết tôi, hãy quyết định điều anh cho là đúng.”
Trần thiếu đột ngột nhảy dựng lên, tay xách dao lao vào trong nhà khiến cha mẹ hắn cũng phải hoảng sợ.
“Con trai, có chuyện gì vậy?”
Trần thiếu mặt mũi tái xanh: “Hắn sắp đến rồi, chúng ta đi ngay lập tức.” Rồi kéo cha mẹ xông ra bên ngoài.
Trần Thanh Nham giữ tay hắn, điềm tĩnh nói: “Con đi một mình đi, cứ mặc ba mẹ.”
Trần thiếu quát: “Ba, sao có thể thế được!”
“Nghe ba nói đã, con dẫn ba mẹ theo thì căn bản không thể đi xa, hắn sẽ không làm gì ba mẹ đâu, con chạy thoát rồi mới có thể quay lại cứu ba mẹ, không thì một chút hy vọng cũng không có.” Trần Thanh Nham kiên định nói: “Con mau đi đi.”
Trần phu nhân gật đầu nói theo: “Ba con nói đúng, con chở ba mẹ thì không chạy được nhanh, giờ con đi mau, lấy tốc độ của con, chưa chắc hắn đã đuổi kịp!”
Trần thiếu biết ba mình nói đúng, hắn cắn chặt răng, quay đầu chạy ra khỏi nhà, cơ thể nhanh chóng bành trướng biến thân thành chó săn Caucasian khổng lồ, phi vào sâu trong rừng.
Năng lượng của Ngô Du nhanh chóng bao phủ non nửa khu rừng. Trần thiếu biết Ngô Du đang đuổi sát đằng sau, thế nhưng theo như hắn biết, không có ai hay con gì ở Trùng Khánh có thể đuổi kịp hắn, ngoại trừ… màng tai hắn khẽ rung rung, nghe thấy cách đó mấy km vang vọng tiếng vó ngựa, đó là ngựa của hắn, Mặc Vân của hắn!
Chết tiệt!
Nếu nói có loài động vật nào có thể đuổi kịp hắn trong lúc hắn dồi dào thể lực nhất thì chỉ có thể là Mặc Vân. Sau khi tiến hóa, Mặc Vân còn cao hơn hắn, chân dài, tốc độ nhanh như một tia chớp màu đen, không ai sánh bằng. Ngô Du dám cưỡi ngựa của hắn để đuổi theo hắn!
Trần thiếu điên cuồng chạy sâu vào trong rừng, nhưng hắn có thể cảm thấy khoảng cách giữa mình và Ngô Du đang bị kéo gần. Hắn quay đầu lại, sương giá trắng muốt đang nhanh chóng lan ra khắp rừng, khu rừng như bị một cái miệng khổng lồ màu trắng nhanh chóng nuốt chửng, cây cối xanh rợp và hoa cỏ xinh đẹp trong giây lát đã bị đóng băng. Tại một chỗ xa hơn, một con ngựa ô khổng lồ như kỵ sĩ bóng đêm phá tan tấm lưới màu trắng, đạp băng mà đến. Theo mỗi lần vó ngựa đáp đất, cánh rừng cũng phải khẽ run lên.
Trần thiếu đã chạy bằng tốc độ nhanh hơn hai mươi phút, thể lực và năng lượng đều đang hao mòn nhanh chóng. Hắn không biết Mặc Vân còn có thể đuổi theo mình thêm bao lâu, nhưng hắn đã sắp không chạy nổi nữa, tốc độ rõ ràng đang chậm dần.
Băng giá đuổi kịp Trần thiếu trước Mặc Vân một bước. Căn bản không cần quay đầu lại, cây cối bị băng giá đóng băng đã chạy ngang với hắn, thậm chí còn dần dần vượt qua hắn. Trần thiếu không ngừng chạy tiếp, băng giá như một tia sáng lóe qua bên cạnh, nhưng tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, tốc độ đóng băng thì càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, băng giá xông đến trước mặt hắn, ngưng kết đằng trước một mặt tường băng. Bức tường kia rất mỏng, hắn húc vào là nó vỡ luôn nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ chạy. Cuối cùng, băng giá vượt lên hắn ít nhất một trăm mét, lúc này, chúng ngưng kết thành một bức tường rất dày, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy độ dày của nó. Nếu húc đầu vào nó, rất có khả năng Trần thiếu sẽ đầu rơi máu chảy. Hai mắt hắn đỏ ngầu, Ngô Du dựng tường ở một nơi xa như vậy để cho hắn có thời gian phanh lại, nhưng chẳng những hắn không giảm tốc độ mà còn tăng tốc lao về phía trước. Hắn đang cược, cược xem Ngô Du có thu hồi tường băng hay không.
Mắt thấy hắn sẽ lập tức va phải tường băng, bức tường rầm một tiếng vỡ nát trước mặt hắn, cơ thể khổng lồ của Trần thiếu lập tức nhảy tới. Nhưng ngay khi chân trước của hắn sắp nhảy qua, tường băng vỡ vụn đột ngột thay đổi hình thái giữa không trung, lập tức bao bọc lấy cơ thể hắn, vây chặt lấy hắn vào giữa!
Trần thiếu phát ra tiếng gầm phẫn nộ, cả cánh rừng đều phải run rẩy.
“Còn chạy nữa không?” Giọng nói trầm thấp của Ngô Du vang lên sau lưng.
Trần thiếu đã sức cùng lực kiệt, biến về hình người, rơi xuống mặt đất, băng giá xung quanh rút đi như chất lỏng. Người đàn ông cao lớn điều khiển băng đang đi về phía hắn từng bước một.
Ngô Du đi đến bên cạnh Trần thiếu, ngồi xuống, dùng hai ngón tay khẽ miết cằm Trần thiếu, nâng đầu hắn lên.
Chạm phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Ngô Du, Trần thiếu không khỏi rùng mình một cái. Có đôi khi hắn cảm thấy băng giá đã thẩm thấu vào xương cốt gã đàn ông này khiến ai đứng cạnh hắn ta cũng cảm nhận được từng cơn rét buốt.
Thấy hắn, có vẻ Mặc Vân rất vui mừng, dùng chân cào cào, cạ bờm vào hắn, lúc lắc cái đuôi. Trần thiếu thầm mắng con ngựa ngu đần này.
Ngô Du lặp lại, khẩu khí nặng hơn: “Còn chạy nữa không?”
Trần thiếu kiêu căng nói: “Nếu có thể.”
Ngô Du cười lạnh: “Anh có hối hận lúc ấy không giết tôi trên núi không?”
“Có.” Trần thiếu nghiến răng, vì sao lúc ấy hắn không giết Ngô Du.
Ngô Du giơ tay, trong tay hiện ra một nhũ băng sắc nhọn, hắn nhét nó vào tay Trần thiếu: “Bây giờ anh vẫn còn cơ hội.”
Trần thiếu ngẩn ra, nheo mắt: “Mày có ý gì.”
Ngô Du tóm lấy tay hắn, buộc hắn nắm chặt nhũ băng, cũng nhắm ngay đầu băng sắc nhọn vào họng mình: “Không phải anh hối hận sao, bây giờ anh có thể giết tôi.”
Trần thiếu cười lạnh: “Mày lại đang giở trò gì đây.”
“Tôi không giở trò gì hết, chỉ cần anh dùng sức cắm nhũ băng này về phía trước, tôi sẽ chết ngay. Cho dù tôi là dị nhân đã nguyên tố hóa hoàn toàn, nhưng nếu bị đâm thủng cổ họng trong trạng thái con người thì cũng sẽ chết vì thứ anh đâm là cơ thể thật của tôi.” Ngô Du lẳng lặng nhìn hắn: “Nào, bây giờ anh có thể giết tôi, hãy quyết định điều anh cho là đúng.”
Bàn tay nắm nhũ băng của Trần thiếu đang run lên, nhũ băng rất lạnh khiến người ta gần như không cầm nổi, da tay hắn bị lạnh đến tê rần.
Ngô Du ấn về phía trước thêm một tấc: “Làm đi, anh chỉ cần dùng sức ấn tiếp là được.”
Trần thiếu mắt mở trừng trừng nhìn hắn, mỉm cười vặn vẹo: “Mày tưởng tao không dám giết mày? Cha mẹ tao…”
“Cha mẹ anh rất an toàn, chỉ có một mình tôi đến, sẽ không ai làm họ khó xử. Bây giờ anh giết tôi, thậm chí không ai biết tôi chết ở đây.” Gương mặt Ngô Du có chút hung dữ: “Làm đi, giết tôi đi!”
Nơi bị dí nhũ băng đã chảy máu, màu máu đỏ tươi như đâm vào làm mắt Trần thiếu bị thương, tay hắn run lên cầm cập. Hắn không biết Ngô Du đang nghĩ gì, Ngô Du điên rồi sao? Vì sao lại muốn mình giết hắn?
Ngô Du mỉm cười, ánh mắt đỏ ngầu: “Anh không xuống tay được sao? Trần thiếu? Thật ra anh có rất nhiều cơ hội có thể giết tôi, nhưng vì sao anh không ra tay? Lần ở Cấm khu cũng thế, lần này cũng thế, anh không xuống tay với tôi được, phải không hả Trần thiếu?”
Trần thiếu hung ác nhìn hắn, vì sao, vì sao Ngô Du đã khích hắn như vậy mà hắn vẫn không thể dùng nhũ băng này đâm thủng họng hắn? Dường như tay hắn đã bị băng giá nuốt chửng, không thể động đậy.
Ngô Du xoa hắn mặt, nụ cười vừa phóng túng vừa đau thương: “Anh thích tôi rồi, phải không?”
Trần thiếu cả giận: “Nói linh tinh.”
“Vậy vì sao anh không thể giết tôi? Không phải anh hận tôi nhất hay sao? Tôi chết rồi anh có thể đoạt lại Trùng Khánh, đó không phải điều anh vẫn mong muốn hay sao, làm đi.”
Trần thiếu nắm chặt nhũ băng, ép mình đâm thêm nửa phần về phía trước. Cổ Ngô Du bị đâm thành một lỗ máu, máu tươi róc rách chảy ra nhuộm đỏ cả áo.
Ngô Du cười: “Đúng rồi, vẫn chưa đủ, sâu thêm một chút nữa mới là động mạch, đâm thế này không giết người được.”
Trần thiếu gầm to một tiếng, ném mạnh nhũ băng ra ngoài. Hắn nhìn bàn tay đã bị lạnh đến trắng bệch của mình, quả thật muốn chặt cả cánh tay này đi!
Ngô Du đè hắn xuống đất, dữ tợn nói: “Trần thiếu, anh thích tôi phải không? Anh có dám thừa nhận không? Vì sao anh không thể giết tôi? Tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh không thể xuống tay, anh thích tôi phải không?”
Trần thiếu thảm hại nhìn hắn, muốn kiên cường nói “cút”, nhưng lại không thể mở miệng. Vì sao hắn không thể xuống tay giết Ngô Du? Vậy mà hắn lại không làm được, chẳng lẽ thật sự giống lời Ngô Du nói, hắn… thích gã đàn ông này?
Mẹ nó, sao có thể, sao có thể!
Trần thiếu điên cuồng rít gào trong lòng, kiểu gì cũng không thể chấp nhận suy nghĩ này. Nhưng hắn còn có thể tìm ra lý do nào khác để giải thích? Hắn không chỉ không thể thuyết phục Ngô Du, thậm chí không thể tự thuyết phục mình!
Ngô Du cười phá lên: “Anh thích tôi thật rồi phải không? Ha ha ha ha, Trần thiếu, anh thích tôi thật sao? Vậy sao anh lại chạy? Vì sao anh lại chạy!” Trong nháy mắt, nét mặt của Ngô Du trở nên hung ác: “Anh có biết tôi tìm anh bao lâu rồi không? Thời đại chết tiệt này cái gì cũng không có, không có điện thoại, không có TV, không có internet, anh có biết trên mảnh đất hoang tàn này, muốn tìm một người khó thế nào không? Sau khi tỉnh lại, tôi lập tức chạy về Trùng Khánh tìm anh, nhưng anh cố tình xóa mùi và cả hành tung, tôi chỉ biết một phương hướng chung chung. Anh có biết hai tháng qua tôi nôn nóng thế nào? Tôi mượn Bắc Kinh hai dị nhân khứu giác, vất vả tìm anh hai tháng! Không chỉ một lần tôi đã nghĩ nếu cuối cùng vẫn không tìm được anh, tôi nên làm gì bây giờ! Anh có nghĩ tới chuyện đó không, có nghĩ tới chuyện nếu cuối cùng vẫn không tìm được anh, tôi nên làm gì bây giờ không!” Cuối cùng Ngô Du gào lên, hai mắt đục ngầu.
Trần thiếu hít sâu một hơi, trong họng như mắc nghẹn, không thể phát ra tiếng nào. Biểu cảm đau khổ như con thú dữ bị thương của Ngô Du quả thật làm hắn vô cùng kinh hãi. Chỉ dùng mắt nhìn thôi mà sự phẫn nộ và bi thương của Ngô Du như được cụ thể hóa, quấn quanh cơ thể hắn, khiến hắn không thể cử động.
Ngô Du cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Trần thiếu: “Tôi cho anh cơ hội hoàn toàn thoát khỏi tôi, nhưng anh đã từ bỏ nó. Từ nay về sau, tôi sẽ không trói buộc anh và cha mẹ anh nữa, sẽ cho anh tất cả vũ khí anh muốn, anh có thể giết tôi bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần hễ còn một ngày anh không xuống tay được, tôi sẽ dây dưa với anh cả đời.”
Trần thiếu hai mắt mở trừng nhìn hắn.
Ngô Du dùng sức lấp kín môi Trần thiếu, đôi môi mềm mại này là thứ hắn điên cuồng nhung nhớ hai tháng qua.
Trần thiếu không giãy nhưng cũng không đáp lại, như thể hắn đã bị rút ra linh hồn, cứ cứng đờ ra. Hắn không thể tin thứ bây giờ ở trong cơ thể hắn có còn là hắn hay không, hắn có thể thích bất cứ ai, nhưng không phải Ngô Du!
Ngô Du thở hổn hển: “Trần thiếu, thừa nhận anh thích tôi có khó như vậy không, còn khó hơn cái chết? Nhìn tôi đi, anh thích tôi, thừa nhận đi!”
Fi: Mình thấy mệt mỏi với đôi này quá chừng..