Trí tuệ hoàn toàn vượt tuổi của Trang Nghiêu khiến mọi người thấy có chút không rét mà run.
Ánh mắt của Trang Nghiêu nhẹ nhàng đảo qua trên mặt ba người, thông qua biến hóa cơ mặt và độ co giãn của con ngươi là có thể xác định họ cảm thấy hứng thú với những điều nó nói.
Liễu Phong Vũ quơ quơ nắm đấm: “Có rắm thì mau đánh, tôi cảnh cáo cậu, còn dám giở trò, tôi sẽ biến cậu thành bộ xương.”
Trang Nghiêu căn bản không coi sự đe dọa của Liễu Phong Vũ ra gì, nó dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Phương thức biến dị trong những hiểu biết bây giờ, bên phía Bắc Kinh chia làm ba loại, lần lượt là tiến hóa, dị chủng và tiến hóa ngược. Căn cứ vào nghiên cứu của tôi, hơn nữa cùng với thông tin lấy được trong những cuộc trò chuyện của Bắc Kinh, tôi chia nhỏ một chút: Tiến hóa chia làm tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên và tiến hóa gene lặn tiềm năng. Dị chủng chia làm dị chủng động vật và dị chủng thực vật. Tiến hóa ngược thì càng phong phú, có tiến hóa ngược loại thú, tiến hóa ngược loại lưỡng thê [50], tiến hóa ngược loại cá, loại chim, không xương sống, thân mềm, động vật chân khớp, động vật thân lỗ, vân vân… Phàm là giống loài đã tham gia vào cuộc tiến hóa phát triển thì rất có thể đều sẽ trở thành phương hướng tiến hóa ngược của nhân loại. Trước đây, việc trong gene của con người có mang theo mã di truyền nhiều như vậy hay không đến nay vẫn chưa thể chứng thực, điều tuyệt vời chính là, thế giới này điên rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
[50] Lưỡng thê: Hay còn gọi là động vật lưỡng cư, là sinh vật vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước.
Thành Thiên Bích nheo mắt lại: “Nói tiếp.”
Trang Nghiêu cười cười: “Tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, giống như anh vậy, có tiềm năng to lớn, không thể phỏng đoán sức mạnh chiến đấu khi trưởng thành trong tương lai, dời sông lấp biển được cũng chẳng có gì là lạ. Trong lần tiếp nhận tin tức gần đây nhất có nói bên phía Bắc Kinh đã xuất hiện hai người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, một Nước một Lửa. Mạnh nhất là người tiến hóa năng lượng lửa kia, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, một ngôi nhà sẽ biến mất. Tôi rất chờ mong anh trưởng thành sẽ mạnh đến thế nào. A, sau đó là tiến hóa gene lặn tiềm năng, chủ yếu là coi trọng năng lực tiến hóa của bản thân, ví dụ như tiến hóa thị lực, tiến hóa thính lực, tiến hóa khứu giác, tiến hóa bộ lông, ví dụ như thường thấy nhất là tiến hóa sức mạnh, và tiến hóa não vực hiếm có nhất. Người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên và người tiến hóa não bộ đặt song song là hai loại người tiến hóa hiếm lạ quý giá nhất, nghe nói bên Bắc Kinh đã có mấy người.”
Những thứ Trang Nghiêu nói đều ăn khớp với những gì họ lý giải, thậm chí còn toàn diện hơn rất nhiều những gì Tổng tham mưu trưởng nói, khiến họ phải tin tưởng, đứa trẻ này thật sự có thể lấy được thông tin từ Bắc Kinh.
Trang Nghiêu đắc ý nhìn họ: “Tiếp theo là nói dị chủng. Trong mắt tôi, dị chủng là thú vị nhất, tôi đã dành nhiều năm để nghiên cứu dung hợp biến đổi gene, đáng tiếc thiết bị giải trình tự gene, quốc gia của chúng ta chỉ có một máy, tôi cũng chỉ thấy một lần, còn không cho tôi chạm vào. Nếu cho tôi đủ thời gian, tôi nhất định có thể nghiên cứu ra người biến dị. Nhưng hiển nhiên gene của dị chủng hoàn mỹ hơn gene dung hợp biến đổi của động thực vật, chẳng những có thể dung hợp năng lực, ý thức, tập tính của đôi bên, thậm chí có thể tự do biến đổi giữa hai loại hình thái, đúng là kỳ tích của tạo hóa.” Nói đến đây, ánh mắt Trang Nghiêu lộ ra vẻ ca ngợi.
Trí tuệ hoàn toàn vượt tuổi của Trang Nghiêu khiến mọi người thấy có chút không rét mà run.
“Dị chủng thật là cực kỳ thú vị, anh là dị chủng hoa đại vương, tôi đã từng gặp dị chủng cây đa, ngoại trừ dị chủng thực vật, dị chủng động vật càng khiến người ta kỳ vọng.”
“Dị chủng động vật…” Liễu Phong Vũ lẩm bẩm.
“Thế nào? Mấy người chưa được gặp ư? Thật là đáng tiếc, Quý Dương đã từng có một người như thế, đáng tiếc hắn đi rồi, hắn là dị chủng của con người và gấu chó, chính là một con gấu đực khỏe mạnh tuổi còn trẻ trong vườn thú, vô cùng lợi hại. Đáng tiếc, tôi còn chưa nghiên cứu đủ.” Trang Nghiêu lắc đầu, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Nói chung, nếu có cơ gặp dị chủng động vật, tôi tốt bụng nhắc mấy người đừng xung đột với họ. Bởi vì lấy tình trạng tiến hóa hiện nay mà nói, tốc độ tiến hóa của sức mạnh thiên nhiên và tiến hóa gene đều tương đối chậm, chất lượng dị chủng thực vật chênh lệch không đồng đều, mà dị chủng động vật có ưu thế về thể năng trời sinh, là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất nhân loại hiện nay.”
Tùng Hạ gật đầu: “Có thể tưởng tượng.”
“Người tiến hóa ngược, số lượng cũng không nhiều, hiện nay tôi chỉ thấy một người tiến hóa ngược lớp thú, cũng rất lợi hại, nhưng vẫn không giống người dị chủng động vật. Mặt khác, còn có một việc, cũng vô cùng thú vị.” Trang Nghiêu lộ ra một nụ cười thần bí: “Không phải mấy người cho rằng, sự tiến hóa của động thực vật cũng chỉ có lớn lên thôi chứ?”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi vốn cho là như vậy, nhưng mấy ngày trước ở trong rừng rậm gặp một con ếch, ngoại trừ hình thể to lớn, nó còn tiến hóa ra thị lực trạng thái tĩnh.”
Trang Nghiêu cười nói: “Không sai, tất cả những đặc tính tiến hóa của con người đều có thể biểu hiện trên động thực vật. Tôi có bắt được một con chuột tiến hóa ngược, cực kỳ thú vị, ngay trong phòng thí nghiệm của tôi. Có điều, xác suất xảy ra biến dị của động thực vật cùng xác suất con người xảy ra biến dị gần như thấp như nhau, phần lớn động thực vật chỉ trở nên khổng lồ, sức sống trở nên mạnh mẽ. Càng là đẳng cấp cao, giống loài phức tạp, xác suất biến dị lại càng nhỏ, tốc độ lại càng chậm, tôi nghĩ rằng, đây là sự trừng phạt của thiên nhiên đối với con người, trừng phạt con người tiến hóa quá nhanh, vượt quá mức quy định, để lại tất cả giống loài khác ở đằng xa phía sau, cho nên bây giờ tất cả đều phản lại, những giống loài thấp tiến hóa nhanh hơn với tốc độ điên cuồng, mà con người tiến hóa trước, trái lại thành loài tiến hóa chậm nhất, tất cả mọi chuyện này, thật sự là… quá thần kỳ.”
Tùng Hạ che giấu chấn động trong lòng: “Ý cậu là… càng là sinh vật cao cấp phức tạp thì càng tiến hóa chậm.”
“Chẳng lẽ không phải đã rất rõ hay sao, trong tận thế, loài có tỉ lệ tử vong cao nhất là gì? Con người, bởi vì con người chưa đồng thời tiến bộ với hoàn cảnh, chí ít tuyệt đại đa số không có, chúng ta bị từ bỏ. Theo công tác thống kê của tôi, không quá hai tháng sau trận động đất, số người tử vong ở Quý Dương đã lên đến 50%. Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, hơn hai tỷ dân số trên toàn thế giới đã biến mất như vậy, đây là sức mạnh lực lượng, hoặc là tôi nên nói rằng, đây là sức mạnh Cambri.”
Sức mạnh Cambri!
Ba người trợn to hai mắt, hầu như trăm miệng một lời: “Có ý gì?”
Trang Nghiêu khẽ cười: “Muốn biết? Vậy giúp tôi đi đã.”
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Cậu đang ám chỉ với chúng tôi, rằng cậu biết nguyên nhân tận thế?”
“Hiện nay thì chưa thể xác định, thế nhưng tôi nghĩ kết quả không khác tôi dự đoán là mấy. Bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả. Bất cứ chuyện gì, nếu chúng ta không tìm được nhân quả, vậy chỉ do nguyên nhân thời gian hay không gian gì đấy. Chúng ta không tìm được không có nghĩa là nó không tồn tại. Động đất xảy ra, tận thế ập xuống, tất cả đều có nguyên nhân. Đây không phải là chuyện do con người gây ra, nhưng nó lại không tránh khỏi có liên quan với những hành động của con người. Tôi có thể nói kết quả tôi dự đoán cho mấy người biết, nhưng tôi tiết lộ nhiều tin tức như vậy, mấy người nên báo đáp chứ, có phải cũng nên giúp tôi lấy đồ hay không?”
Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ có chút do dự, mà Thành Thiên Bích thái độ kiên quyết: “Không đi.” Mặc dù những tin kia rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là họ bình an đến Bắc Kinh.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn thấu sự lệ thuộc của ba người, nó nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Tôi biết mấy người muốn đến Bắc Kinh, tôi có thể giúp mấy người.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn nó: “Cậu cái gì cũng biết?”
“Đừng dùng chỉ số thông minh của mấy người để thăm dò tôi. Những người đi đường tắt từ hướng Tây chạy nạn đến Quý Dương không ngoài hai mục đích cuối cùng, một là những đảo nhỏ có chủ quyền phía Nam như Hải Nam, Đài Loan, hai là ba tỉnh miền Đông Bắc [51]. Ba người đều có giọng Bắc, tỉ lệ lớn nhất là đi về phương Bắc, mà cho dù mục đích của ba người là ba tỉnh miền Đông Bắc, mấy người cũng nhất định sẽ tiện đường đến Bắc Kinh xem thử, bởi vì ai cũng đầy hi vọng ở thủ đô sẽ có thức ăn và hoàn cảnh an toàn. Cho nên, tôi nói ba người đến Bắc Kinh, có gì sai không?”
[51] Ba tỉnh miền Đông Bắc: Bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang.
Tùng Hạ nói: “Không sai, cậu có thể cung cấp trợ giúp gì?”
“Bản đồ định vị vệ tinh, thực phẩm nén khí, dược phẩm, còn có… phương tiện giao thông.”
“Phương tiện giao thông?” Ba người nghe thế, không thể không động tâm. Dựa vào hai cái đùi, dù không ngủ không nghỉ hay trên đường không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, muốn đến Bắc Kinh cũng mất hai tháng. Thế nhưng lấy tốc độ hiện giờ của họ, nửa năm cũng chưa chắc đã đến nơi. Nếu có phương tiện giao thông, tất cả sẽ khác.
Liễu Phong Vũ hỏi: “Có bay được không?”
“Không thể, mà có thì mấy người cũng không dám ngồi, mấy người không biết trên không trung có bao nhiêu vật đáng sợ đâu. Tôi đã thiết kế một chiếc xe hơi dùng nhiên liệu hỗn hợp của năng lượng mặt trời và xăng, lốp xe cao bằng đầu người, cũng đủ ứng phó với phần lớn mặt đường nhấp nhô, tuy tốc độ thông thường, nhưng dùng để thay đi bộ cũng đủ rồi.”
“Bây giờ tôi lại hiếu kỳ không biết rốt cuộc thì trong rạp chiếu phim có vật gì quan trọng như vậy, đáng để cậu dùng thứ như vậy để trao đổi với chúng tôi.”
Trang Nghiêu thản nhiên nói: “Máy phát điện, trong rạp chiếu phim IMX3D kia có máy phát điện phi công nghiệp lớn nhất Quý Dương, tôi muốn mang nó về nhà. Máy phát điện tôi tự chế quá nhỏ, không đáp ứng được công việc của tôi. Dĩ nhiên, khi mang về còn phải lắp lại, hiệu suất hơi thấp.” Nó vén tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy mảnh trắng nõn, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, khiến nhìn qua thì rốt cuộc nó cũng có một chút ngây thơ của trẻ con.
Tùng Hạ không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì cậu đang… làm cái gì?”
Trang Nghiêu nói: “Bằng trí tuệ của anh, tôi rất khó để giải thích.”
Thành Thiên Bích nói: “Trong rạp chiếu phim có gì nguy hiểm? Còn nữa, chúng tôi phải thấy chiếc xe kia trước.”
“Trong rạp chiếu phim có một con thằn lằn khổng lồ, dài hơn bốn mét, đừng nhìn vào kích thước tiến hóa kém chó mèo của nó, tốc độ của nó vô cùng kinh người, đồng thời còn có thể vượt nóc băng tường, tấn công từ mọi góc độ. Hàng triệu lông mao sắc nhọn ở lớp thịt trên ngón chân nó cũng tiến hóa, không chỉ đứng vững trên bất kì mặt phẳng gì, hơn nữa chỉ cần bị móng của nó hơi chạm vào, một lớp da lớn sẽ bay mất, rất khó đối phó. Thế nào, tôi đã miêu tả rất trung thực về sức mạnh của đối phương, nhưng tôi tin tưởng bằng sự phối hợp của chúng ta, tuyệt đối có thể toàn thân đi ra. Mặt khác, máy phát điện rất nặng, cho dù tôi có thể đánh bại thằn lằn nhưng cũng cần ai đó hỗ trợ mới chở nó về được. Về phần mấy người muốn xem chiếc xe, không thành vấn đề, tôi đưa mấy người đi xem.”
Liễu Phong Vũ nói với hai người: “Thằng nhóc này có tiền án từ trước, còn tin được không?”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Đáng để thử một lần, nếu như điều nó nói là giả, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nếu như đã vào ổ thằn lằn thì không phải bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Tùng Hạ nói: “Thiên Bích, ý của cậu là không ư? Tôi cũng có chút do dự, thế nhưng điều kiện nó nói quả thật rất hấp dẫn, tôi không nắm được chủ kiến.”
Thành Thiên Bích nói với Trang Nghiêu: “Rút lui 100 mét, chúng tôi phải thương lượng.”
Trang Nghiêu cười khúc khích: “Không thành vấn đề.” Nó vỗ vỗ đầu A Bố: “Đi thôi.”
“Chờ một chút.” Tùng Hạ giơ cái hộp đen nhỏ kia lên, ném về phía nó: “Đồ của cậu tôi không dám cầm, ai biết bên trong còn có cái gì, cậu cứ cầm về đi, chờ về đến chỗ cậu, tôi sẽ mở ra nhìn.” Tuy biết đầu của mình kém Trang Nghiêu, nhưng tốt xấu cậu cũng xuất thân từ ngành kỹ thuật, từ nhỏ đã đặc biệt thích tháo gỡ đồ đạc ra rồi cải tạo chúng, đối các loại cơ quan, linh kiện điện tử đều không lấy làm xa lạ. Nếu trong hộp đen có thiết bị gì đó như kíp nổ, hoặc là mấy loại máy nghe trộm theo dõi, cậu vẫn có thể nhận ra được. Liên tưởng đến chuyện Trang Nghiêu ngay cả tin tức quân đội cũng dám chặn lại, ai biết được nó có đặt thiết bị nghe lén gì trên người họ để “nghiên cứu” hay không.
Trang Nghiêu nhận lấy hộp đen, có chút bất ngờ nhíu mày: “Anh thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút.”
Đối với câu khích lệ này, Tùng Hạ không có bất kỳ tâm trạng vui sướng nào, trong đầu cậu đều là lựa chọn mà họ phải quyết định.
Sau khi Trang Nghiêu đi xa, Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.”
Liễu Phong Vũ nói: “Tình huống xấu nhất thì rõ rồi, nó lấy chúng ta làm mồi câu dụ thằn lằn.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, tình huống xấu nhất chính là thế, chúng ta một mình đối mặt với thằn lằn, cậu nhóc làm ngư ông đắc lợi.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nhưng nếu chúng ta có thể đánh bại thằn lằn thì sao? Có phải tình huống xấu nhất sẽ không tồn tại hay không?”
Thành Thiên Bích trầm ngâm nói: “Dưới điều kiện tiên quyết là vũ lực tuyệt đối, âm mưu có vẻ không có ý nghĩa, cho nên gần như chỉ cần chúng ta có thể đánh bại thằn lằn, tất cả nguy hiểm đều không tồn tại. Nhưng tâm cơ của đứa trẻ này còn sâu hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, tôi chỉ sợ đối mặt với thằn lằn không phải tình huống xấu nhất của chúng ta.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng lo chuyện này.”
“Như vậy chúng ta từ chối ư?” Liễu Phong Vũ nghĩ đến khả năng có được những thứ tốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Ý của anh thế nào?”
Tùng Hạ nói: “Tôi sức chiến đấu kém, người vào trận liều mạng là hai người, tôi không có tư cách quyết định, tôi nghe lời hai người.”
Thành Thiên Bích lại nhìn về phía Liễu Phong Vũ: “Còn anh?”
Liễu Phong Vũ cắn răng: “Tôi muốn thử, nếu quả thật có phương tiện giao thông, chúng ta có thể tiết kiệm không ít sức lực.” Sau khi nói xong, hắn và Tùng Hạ cùng nhìn về phía Thành Thiên Bích.
Bọn họ đều chờ suy nghĩ của Thành Thiên Bích, suy nghĩ có tính quyết định.
Thành Thiên Bích trầm mặc hai giây: “Không đi.”
Hai người gật đầu: “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.” Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng độ nguy hiểm của chuyện này quá lớn, ngộ nhỡ trong số họ có người bị thương, vậy đúng là được một mất mười.
Con mèo Ragdoll chở Trang Nghiêu chậm rãi đi tới, Trang Nghiêu nói: “Thương lượng xong chưa?”
Thành Thiên Bích ngắn gọn nói: “Không đi.”
Thần sắc trên mặt Trang Nghiêu thay đổi, nhưng nó lại cười cười: “Lá gan mấy người nhỏ như vậy, thật khiến tôi thất vọng, xem ra tôi chỉ có thể đi tìm người khác.”
Thành Thiên Bích không phản ứng lại nó, nói với hai người: “Chúng ta vào bệnh viện xem một chút.”
Ba người đồng thời quay lưng, đi vào trong bệnh viện.
“Này, cái anh thấp nhất kia.” Trang Nghiêu kêu lên: “Dù sao đi nữa cũng cám ơn về túi lạp xưởng ngon lành, cái này cho mấy người đó.”
Tùng Hạ xoay người, chỉ thấy mèo Ragdoll cúi đầu, Trang Nghiêu cầm hộp đen trong tay, ném về phía cậu, cậu đưa tay nhận lấy.
Thành Thiên Bích hô lớn: “Tùng Hạ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con mèo Ragdoll vốn ngoan ngoãn đột nhiên cúi đầu, há miệng cắn lấy ba lô Tùng Hạ, cân nặng hơn sáu mươi kg của Tùng Hạ ở trong miệng nó chẳng khác gì một con cá nhỏ. Nó ngậm lấy Tùng Hạ, nhào mạnh chạy trốn về phía trước.
“Tùng Hạ!” Thành Thiên Bích móc súng ra, không chút do dự nổ súng vào A Bố. Những viên đạn hoặc không bắn trúng, hoặc lẩn vào trong bộ lông rất dày của A Bố rồi biến mất.
Trong một giây đồng hồ, Tùng Hạ bị nhấc bổng lên năm sáu mét cao, theo sự trốn chạy kịch liệt của A Bố, lao nhanh về phía sau. Cậu còn chưa hoàn hồn, nắm thật chặt dây ba lô, bây giờ nếu bị thả rơi, cậu không chết cũng tàn đi một nửa.
Trong hoảng hốt, cậu nghe thấy tiếng Trang Nghiêu hô to: “Hướng Tây Bắc ba cây số, gặp lại ở rạp chiếu phim!”