Kỷ Cambri Trở Lại

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với họ mà nói, ghi nhớ thời gian chính là ghi nhớ hồi ức về thời đại văn minh.

Mông Phi cho người mang hai thùng sắt lớn vào, gã mở nắp ra, hương vị bữa sáng nóng hổi xông vào mũi, hấp dẫn khiến người ta bụng sôi sùng sục.

Thế nhưng không ai động đậy.

Mông Phi nhìn thấu ý định của họ, cầm lấy muôi múc một bát, nhanh chóng ăn vài miếng: “Chà, thơm quá, cháo này có một cân gạo và ba lạng gạo đen [96], còn có vài trái táo đỏ, đều là đồ tốt, mọi người cứ yên tâm ăn đi.”

[96] Gạo đen: Bên mình gọi là gạo nếp cẩm, được các nhà khoa học thuộc đại học bang Louisiana (Mỹ) cho là siêu thực phẩm cho thế giới, từng có thời gian liệt vào dạng “gạo cấm” khi giới quyền quý TQ ngày xưa ra lệnh thu gom hết loại gạo này cho mình và cấm thường dân không được ăn nó.

Lúc này mọi người mới nhận cháo, múc ăn.

Mông Phi nói: “Tôi không quấy rầy các vị nữa, buổi chiều tôi sẽ tới nữa, đến lúc đó nếu các vị đã suy nghĩ kỹ, chúng ta bàn lại chi tiết.”

Sau khi Mông Phi đi, Trang Nghiêu vừa ăn cháo vừa nói: “Tiểu tử này đang nói láo.”

Mọi người cũng không ngoại lệ, thứ cực kỳ quan trọng như ngọc Con Rối, sao lại vô duyên vô cớ chia sẻ với những người xa lạ như họ được, lẽ nào Mông Phi không sợ họ sẽ độc chiếm hay sao?

Liễu Phong Vũ ăn ngấu nghiến: “Người này muốn làm gì? Có điều cháo này ngon quá, còn có đường nữa này.” Đã lâu rồi hắn không được ăn cái gì đó ngòn ngọt.

Tùng Hạ nói: “Tôi rất hoài nghi về chuyện người này nói Tây An có ngọc Con Rối, nếu Tây An thật sự có một thế lực có ngọc Con Rối, vậy đoàn thể nếu thật sự có thực lực yếu kém như Mông Phi đã nói thì còn có thể sống đến bây giờ sao?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên nguyên nhân gã muốn lợi dụng chúng ta sẽ trở nên rất thú vị.” Trang Nghiêu nở nụ cười giảo hoạt.

Thành Thiên Bích đặt bát xuống: “Hơn nửa là muốn mượn dao giết người, lợi dụng chúng ta giúp họ diệt trừ thế lực nào đó.”

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Thành Thiên Bích và tôi quay lại chỗ Ái Giai, nghĩ cách thám thính từ trong miệng chị ta ra chút tin tức. Để không gây phiền toái cho họ, chúng tôi sẽ không dẫn A Bố đi. Đường Nhạn Khâu cũng đi tìm hiểu chút tin tức, nhất là liên quan đến xăng. Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ và A Bố ở lại đây, nếu có nguy hiểm thì bắn đạn tín hiệu.”

“Được.”

Sau khi ba người đi, A Bố nằm ở cửa canh gác, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ ngồi ở đại sảnh, an tĩnh tu luyện.

Tùng Hạ lại tiến vào trong hư không của ngọc cổ, tiếp tục nghiên cứu phương pháp dùng năng lượng để cụ thể hóa ra vật chất.

Phần nội dung này vô cùng hấp dẫn, trước đây cậu rề rà không thực hành cũng vì năng lượng trong cơ thể cậu quá ít. Trước đây khi dựa vào chuyện hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong, cậu chưa từng đạt được trạng thái tràn ngập toàn bộ hạt nhân năng lượng. Mặc dù hấp thu rất nhiều nhưng lại nhanh chóng tiêu hao, nếu không phải dùng để chữa thương thì chính là dùng để bổ sung năng lượng cho những người khác. Cẩn thận tính toán, trước đây cậu chưa từng có năng lượng dư thừa, vẫn luôn “nghèo rớt mồng tơi”. Bây giờ cậu đã có ngọc Con Rối, rốt cuộc cậu đã có thể tiêu hao năng lượng dùng để nghiên cứu phương pháp cụ thể hóa vật chất.

Cậu định bắt đầu thí nghiệm từ thứ trụ cột nhất – dùng ngọc phù chứa đựng năng lượng. Căn cứ theo ngọc cổ, ngọc là tinh hoa của trời đất, bản chất ôn hòa trời sinh, có linh tính, có thể bồi dưỡng nhân thể, là vật môi giới tốt nhất dùng để chứa đựng năng lượng. Hơn nữa, ngọc có phẩm chất càng tốt thì hiệu quả càng tốt vật có hiệu quả tích trữ thứ hai là vài tinh thể có độ tinh khiết khá cao như thủy tinh, các loại kim cương…, hiệu quả thấp nhất là đá bình thường. Mật độ tích trữ của loại môi giới này quá nhỏ, bình thường số năng lượng có thể tích trữ được trong một bãi đá chẳng khác một miếng ngọc thường lớn chừng lòng bàn tay là mấy.

Tạm thời thì Tùng Hạ cũng không tìm được loại ngọc gì thích hợp nên cậu đập bể một bức tượng Phật bằng ngọc mã não dùng để trang trí trong đại sảnh, cầm một mảnh vụn trong đó làm vật thí nghiệm.

Tùng Hạ căn cứ theo những gì ngọc cổ đã nói, đặt miếng mã não kia trong lòng bàn tay, điều khiển năng lượng đứng từ xa viết bùa chú ngọc lên miếng ngọc đó, bùa chú đó thoạt nhìn thì thật sự phức tạp, Tùng Hạ đã âm thầm viết thử trăm lần trong lòng mới dám thực tiễn. Sau khi viết xong bùa chú, năng lượng trong cơ thể Tùng Hạ dưới sự điều khiển của cậu đã chậm rãi chảy vào trong mảnh ngọc, bùa chú tỏa ra ánh sáng vàng “trước mắt” cậu. Mắt thấy công việc tích trữ năng lượng sắp hoàn thành, Tùng Hạ hơi chút nóng lòng, không khống chế tốt năng lượng chảy vào, kết quả miếng mã não rắc một tiếng vỡ ra trong tay cậu, mấy mảnh ngọc nhỏ li ti thậm chí đâm vào da tay cậu.

“Á…” Tùng Hạ lắc lắc tay, có chút buồn bực.

Liễu Phong Vũ nghe thấy động tĩnh, mở mắt: “Tiếng gì đấy? Cậu sao vậy?”

“Không sao không sao.” Tùng Hạ lặng lẽ rút mảnh ngọc ra, máu trong lòng bàn tay đã ngừng chảy, cậu định thử lại lần nữa.

Trong một buổi trưa, cậu hao phí hơn nửa số năng lượng trong thân thể mình, làm nổ hơn mười miếng mã não, rốt cuộc đã thành công chế tạo ra một miếng ngọc phù có thể chứa đựng năng lượng vô thuộc tính, miếng ngọc phù nho nhỏ này chứa đựng số năng lượng có thể chữa trị một vết thương không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy cậu muốn tích trữ được nhiều năng lượng hơn, nhưng năng lượng đưa vào quá khó để khống chế. Một khi không khống chế được, miếng ngọc sẽ nổ tung, năng lượng đưa vào sẽ trở lại tự nhiên, uổng phí toàn bộ.

Dù thế nào thì cuối cùng cậu cũng thành công một miếng, sau này mỗi ngày đều phải chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ càng ngày càng thuần thục. Đồng thời, cậu nên nghĩ cách tìm một chút ngọc có phẩm chất tốt hơn để nâng cao lượng tích trữ.

Có ngọc phù tích trữ năng lượng này là có thể giải quyết vấn đề tích trữ hạt nhân năng lượng hữu hạn của cậu, cậu có thể không ngừng hấp thu năng lượng trong ngọc Con Rối vào trong cơ thể, sau đó lại chuyển vào tích trữ trong ngọc phù. Hấp thu năng lượng từ ngọc phù nhanh hơn từ ngọc Con Rối, mấu chốt nhất là nó an toàn hơn rất nhiều.

Lúc dựa vào ghế salon nghỉ ngơi, cậu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ.

Ngọc Con Rối không phải là một ngọc phù cỡ lớn hay sao?

Suy nghĩ này đột nhiên khiến đầu óc mệt mỏi của cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Từ rất nhiều phương diện, Ngọc Con Rối đều phù hợp với đặc tính tích trữ năng lượng của ngọc phù, tuy cậu không hiểu về ngọc, nhưng cũng có thể nhìn ra ngọc Con Rối là loại ngọc có tính chất tương đối tốt. Trước nay cậu chưa bao giờ thấy loại ngọc thạch nào toàn thân đen nhánh mà lại trong suốt, lạnh ngắt, xinh đẹp như ngọc Con Rối. Loại ngọc này cho dù gặp phải người hoàn toàn không hiểu cách giám định và thưởng thức thì cũng sẽ bị nó hấp dẫn. Đồng thời, số lượng tích trữ khổng lồ của ngọc Con Rối cũng chứng minh tính chất ưu việt và hoàn mỹ của nó. Chỉ từ chuyện nó có thể tích trữ lượng năng lượng vô thuộc tính khổng lồ, đồng thời có thể bị cậu hấp thu là có thể phán đoán chí ít thì ngọc Con Rối và ngọc phù có liên quan với nhau ở phương diện nào đó.

Chờ sau khi Thành Thiên Bích trở về, có lẽ cậu nên thử xem có thể vận chuyển năng lượng bên trong ngọc Con Rối hay không. Mặt khác, không biết cậu có thể “nhìn thấy” bùa chú ngọc phù của ngọc Con Rối hay không.

Nếu ngọc Con Rối đúng là một miếng ngọc phù tích trữ năng lượng, vậy ai đã tạo ra nó? Trong chuyện này, ngọc cổ sắm vai trò gì?

Nghĩ tới những vấn đề vô cùng phức tạp này, Tùng Hạ cảm thấy còn mệt mỏi hơn, cậu thật sự hy vọng mình có thể có cái đầu như Trang Nghiêu.

Chờ sau khi Trang Nghiêu trở về, cậu định đem chuyện mình đã chế tạo thành công một miếng ngọc tích trữ năng lượng cho nó biết. Nếu chuyện ngọc cổ đã không thể che giấu thì chuyện ngọc phù sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra trước mặt Trang Nghiêu. So với chuyện chờ Trang Nghiêu hỏi, không bằng cậu chủ động nói, còn có thể để Trang Nghiêu phân tích quan hệ giữa ngọc Con Rối và ngọc phù cho cậu.

Đợi đến hơn một giờ giữa trưa, nhóm Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu vẫn chưa về, Tùng Hạ hơi lo lắng, hỏi Liễu Phong Vũ có nên ra ngoài xem một chút hay không.

Liễu Phong Vũ không đồng ý: “Không cần đâu, họ không sao đâu, chúng ta cứ chờ là được.”

Hai người ở trong nhà không có chuyện gì làm, chỉ có thể tiếp tục tu luyện. Lúc này, A Bố vốn đang nằm úp sấp ngoài cửa đột nhiên ngẩng đầu lên. Nó ngẩng đầu một cái thì cả cánh cửa sổ đều bị che khuất, đại sảnh tạm thời tối om, A Bố kêu mấy tiếng có hơi dồn dập.

Hai người cảnh giác nhảy khỏi ghế salon, đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, họ chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lớn: “Trời ơi? Sao lại là con mèo này?”

Hai người vòng qua A Bố xem, đúng là cậu thiếu niên tiến hóa ngược ngoại lưỡng cư mà hôm qua họ gặp phải, thiếu niên kia vẫn mang dáng vẻ râu ria xồm xoàm lôi thôi nhếch nhác. Bộ quần áo sạch sẽ mà ngày hôm qua được họ cho, hôm nay đã lăn lộn thành quả cầu bùn, hơn nữa quần áo đều nứt toác ra, cậu ta khiêng trên vai cái gì đó có lông, cùng nhau đi về phía này, lớp tuyết trên mặt đất đều bị kéo một đường máu chói mắt.

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Cậu…”

Thiếu niên kia nhận ra họ: “Quả nhiên là mấy người, mấy người ở đây làm gì, đây là nhà tôi.”

Tùng Hạ cau mày: “Nhà cậu? Nơi này bỏ hoang mà.”

“Đúng vậy, sau khi bỏ hoang thì tôi ở đây.” Thiếu niên kéo cái gì đó đi vào trong.

A Bố kêu một tiếng, chắn trước mặt cậu ta.

Thiếu niên này có dao động năng lượng rất mạnh, cách xa Liễu Phong Vũ và trên cả A Bố, cũng khó trách họ lại căng thẳng.

Cậu thiếu niên bĩu môi: “Làm gì thế này, không cho người ta về nhà hả.”

Tùng Hạ biết dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư này không dễ chọc, ba người họ cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta, bèn nói với A Bố: “A Bố, nằm xuống.”

A Bố do dự một chút, nằm sấp sang một bên.

Liễu Phong Vũ đề phòng nhìn thiếu niên kia.

Cậu thiếu niên đi vào trong, họ mới chú ý sau lưng cậu ta kéo một con chuột lớn.

Cậu ta nhảy vào trong cửa, nói: “Nhìn gì thế, thức ăn của tôi đấy.”

Hai người nghiêng người cho cậu ta vào nhà, Tùng Hạ cảm giác người này không có địch ý với họ, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thiếu niên kia ném con chuột xuống đất, vỗ tay một cái, nhìn về phía họ: “Mọi người không phải có tận mấy người ư, có một đứa bé, một người có súng, còn có một người chim, đi đâu hết rồi?”

Tùng Hạ nói: “Đi tìm thức ăn.”

“Mùa đông săn thú cũng không dễ, từ hôm qua đến giờ, tôi chỉ mới tìm được một con chuột.” Cậu ta đá con chuột chết kia: “Các anh muốn ăn không? Tôi có thể cho các anh mỗi người một cái chân, có điều các anh phải giúp tôi lột da.”

“Không muốn.” Liễu Phong Vũ không chút do dự nói.

Cậu thiếu niên nhún nhún vai: “Không muốn thì thôi.” Cậu ta lôi từ một góc trong đại sảnh ra rất nhiều gỗ, có vẻ đã chuẩn bị từ trước, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bình xăng nhỏ, rưới lên gỗ.

Tùng Hạ kinh ngạc: “Cậu định nướng chuột trong nhà ư?”

“Bên ngoài lạnh lắm, tôi không chịu nổi.”

“Cậu không sợ sặc chết à?”

“Không sao, nhịn một chút là xong, không sặc chết được đâu.” Nói rồi chuẩn bị quẹt diêm.

“Chờ một chút!” Tùng Hạ không thể nhịn được nữa, ngăn cản cậu ta: “Chúng tôi sợ, chúng tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ ở được, cậu châm lửa trong căn nhà vừa bí vừa đầy bụi này thì không ai ở được nữa.”

“Yếu quá, tôi ở đây mấy ngày rồi. Lần đầu ăn thịt, ấm quá, thế là tôi ngủ luôn.”

Tùng Hạ nghĩ thầm, sự thật không phải là bị hun khói ngất xỉu chứ, cậu vội nói: “Cậu đừng nướng nữa, tôi mang ra ngoài làm, làm xong mang đến cho cậu được không?”

Cậu thiếu niên ánh mắt sáng ngời: “Thật sao? Được được, tôi tặng hết bốn chân cho mọi người. Tôi còn có thứ tốt này…” Cậu ta lục lọi trong ngăn kéo nửa ngày, tìm được một cái túi ni-lông hơi bẩn, hưng phấn nói: “Tôi có hạt tiêu.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ nhận lấy hạt tiêu.

Cậu thiếu niên bọc quần áo rúc vào ghế salon trong góc phòng, cả người lạnh cóng đến phát run.

Không biết có phải do năng lực biến dị ảnh hưởng đến khả năng ổn định nhiệt độ thân thể con người của cậu ta hay không, nói chung hình như cậu ta rất sợ lạnh. Ở trạng thái người lưỡng cư, cậu ta thậm chí bởi vì không thể duy trì nhiệt độ cơ thể cố định nên cơ năng của thân thể đã tự động chuyển sang cơ chế bảo vệ, bị ép tiến vào trong trạng thái ngủ đông để giữ mạng sống.

Bất luận là sinh vật biến dị gì cũng sẽ có nhược điểm như vậy, dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư mạnh mẽ đến độ đao thương bất nhập cũng có thể bị chết cóng.

Đối với chuyện nấu cơm ngoài trời, Tùng Hạ đã quen thuộc, Liễu Phong Vũ giúp cậu chuyển đống củi chồng chất ra bên ngoài. Cậu nhóm lửa, bắc nồi lên giá, trong lúc chờ nước sôi thì lọc hết tất cả phần thịt có thể ăn của con chuột và cả xương cốt ra, cạo sạch bộ lông thô to cứng rắn.

Hơn hai mươi phút sau, mùi thịt chuột bay vào trong đại sảnh khách sạn.

Thiếu niên há miệng run rẩy ngồi dậy, men theo mùi thơm đi ra ngoài, chạy đến ngồi xuống trước đống lửa, vừa chà tay vừa cảm động: “Thơm quá xá, thơm quá xá luôn.”

Tùng Hạ múc một bát canh thịt đưa cho cậu ta: “Thịt vẫn chưa chín, nhưng canh uống được rồi, cậu nếm thử xem.”

Cậu thiếu niên cầm lấy bát canh, uống một ngụm, cảm động đến nước mắt thiếu chút nữa trào ra ngoài, thầm thì “mẹ”.

Tùng Hạ lại càng hoảng sợ.

Thiếu niên sụt sịt một tiếng: “Nếu mẹ em ở đây, nhất định bà cũng có thể nấu thịt chuột ngon như vậy.”

Tùng Hạ lúng túng nói: “Cậu ăn nhiều một chút, dù sao thì vẫn còn rất nhiều…”

Cậu thiếu niên dụi dụi mắt, nốc sạch một bát canh nóng hổi, kết quả nóng xuống đến cổ họng, mặt nghẹn lại đến đỏ bừng. Cậu ta vừa ho khan vừa giơ cái bát ra, tỏ ý muốn uống một bát nữa.

Tùng Hạ đành phải múc thêm một bát cho cậu ta: “Cậu uống chậm một chút, cả một nồi lớn thế này, nhất định cậu không uống hết được đâu.” Nói xong cậu múc một bát canh cho Liễu Phong Vũ và mình. Trong mùa đông lạnh buốt như thế, có thể uống một bát canh nóng hổi, đúng là một sự hưởng thụ.

Tùng Hạ hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Đặng Tiêu.” Cậu ta ra sức thổi canh.

“Bao nhiêu tuổi? Trông cậu vẫn còn nhỏ.”

Đặng Tiêu suy nghĩ một chút: “Chắc là mười tám, lúc xảy ra động đất là mười bảy tuổi rưỡi, em cũng không nhớ đã qua bao lâu rồi, đã được một năm chưa?”

“Tám tháng hai mươi tư ngày.”

“Trời, anh nhớ rõ vậy sao.”

Tùng Hạ nói: “Bọn anh có lịch ngày.” Mặc dù việc ghi lại thời gian hình như đã không còn nhiều ý nghĩa, hơn nữa sợ rằng phần lớn mọi người đều đã không thể nhớ xem hôm nay là ngày nào tháng nào, nhưng lịch của họ mỗi ngày đều được thay mới. Đối với họ mà nói, ghi nhớ thời gian chính là ghi nhớ hồi ức về thời đại văn minh.

“Em quên từ lâu rồi, biết được ngày tháng thì có gì hữu dụng, ngày này qua ngày khác đều không có gì thay đổi cả.” Đặng Tiêu uống canh từng ngụm một, ánh mắt có chút buồn bã.

Tùng Hạ nói: “Cậu là người địa phương à? Cậu còn nhỏ như vậy, lúc đó chắc là vẫn đang đi học nhỉ.”

“Vâng, cấp ba, thi đại học xong được vài ngày thì động đất. Haiz, nếu sớm biết như vậy còn học làm quái gì. À, em không phải người địa phương, em là người Hồ Nam.”

“Vậy sao cậu lại chạy đến Tây An?”

Đặng Tiêu mơ màng nhìn họ: “Tây An? Đây là Tây An á?”

Tùng Hạ cau mày nói: “Cậu không biết đây là đâu sao?”

Đặng Tiêu lắc đầu: “Không biết.”

“Cậu tới đây làm gì?”

“Em đi đến đâu thì mới tính đến đó, dù sao cũng không chết đói.” Cậu ta giục: “Thịt ăn được chưa vậy.”

Tùng Hạ nhíu mày nhìn Đặng Tiêu một cái, múc một miếng thịt lớn nhất đặt vào trong bát cậu ra: “Cậu cứ đi mà không có mục đích như vậy sao? Không bằng cậu tìm chỗ nào đó ngủ đông, động vật máu lạnh đừng chạy khắp nơi trong mùa đông thế chứ.”

Đặng Tiêu lắc đầu: “Không được, em không thể ở lại, nói không chừng em có thể tìm được mẹ.”

Tùng Hạ dừng lại một chút, thở dài: “Cậu đang đi tìm mẹ? Tìm chẳng có mục đích như vậy?”

Đặng Tiêu cắn một miếng thịt lớn, nhai nuốt rất không có hình tượng, lầm bầm: “Vâng, lúc đó ba mẹ em cãi nhau, mẹ em không biết đã bỏ đi đâu. Ba em cũng chết rồi, em chỉ có thể đi tìm mẹ, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhất định vẫn còn sống, không chừng hai mẹ con còn có thể gặp nhau ở đâu đó.” Lúc nói những câu này, tuy giọng nói rất bình tĩnh, nhưng vành mắt hơi ướt át đã tiết lộ tâm trạng của cậu ta.

Trong lòng Tùng Hạ có chút khó chịu, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tám tuổi lại phải lẻ loi đi một mình giữa trời đất bao la, chịu nỗi khổ đói khát và lạnh lẽo, không có phương hướng, không có mục tiêu, ôm một chút hy vọng mong manh để tìm kiếm người thân duy nhất của mình.

Rốt cuộc thì trên thế giới này còn bao nhiêu người giống như Đặng Tiêu?

Lúc này Đặng Tiêu lại nở nụ cười: “Đã lâu rồi em không được ăn đồ ăn ngon như thế, các anh còn có muối, đúng là mỹ vị nhân gian.” Cậu ta ôm một miếng thịt lớn hạnh phúc cắn xé.

Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ đều vừa ăn cơm xong, vốn cũng không đói, nhưng nhìn dáng vẻ ăn uống của Đặng Tiêu nên lại bị thèm ăn theo, mỗi người ôm một cái chân chuột gặm, A Bố cũng ở một bên ăn xương chuột mà Tùng Hạ đã lọc ra.

Đột nhiên, xa xa trên bầu trời xuất hiện một bóng đen quen thuộc, Tùng Hạ híp mắt nhìn thoáng qua: “Là Tiểu Đường phải không?”

“Hình như thế.”

Bóng đen kia bay đến gần, quả nhiên là Đường Nhạn Khâu, từ xa hắn đã hét lớn: “Trang Nghiêu và Thiên Bích đã xảy ra chuyện, mau đi theo tôi!”

Hai người lập tức bật dậy từ dưới đất, thuần thục nắm lấy đuôi A Bố nhảy lên người nó, A Bố nhảy lên một cái, nhảy ra khỏi khách sạn.

Đặng Tiêu kinh ngạc nhìn họ: “Này, mọi người đi đâu đấy, còn nhiều thịt không ăn hết này, phí quá…”

Đáng tiếc không có ai đáp lại cậu ta, Đường Nhạn Khâu bay trước A Bố, dẫn đường cho họ, đoàn người chạy về phía xa.

“Tiểu Đường, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tuy trong lòng cuống lên nhưng Tùng Hạ vẫn rất bình tĩnh, dù sao thì cậu cũng rất tin tưởng vào sức mạnh của Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu.

Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi đoán lúc họ rời khỏi chỗ Ái Giai thì bị người ta theo dõi, lúc tôi đến thì phát hiện họ bị vây trong quảng trường, lúc tôi đi thì vẫn chưa có xung đột, chúng ta mau tới đó.”

A Bố tăng nhanh tốc độ, chạy nhanh về phía Nam theo Đường Nhạn Khâu. Hơn mười phút sau, quả nhiên họ thấy phía trước xuất hiện một cái sân rộng, xa xa là tháp Đại Nhạn [97] cao vút đồ sộ, xung quanh là thế giới của băng tuyết, đám người như những điểm đen ở trên quảng trường có thể nhìn thấy rõ ràng.

[97] Tháp Đại Nhạn: Một ngọn tháp ở thành phố Tây An (Thiểm Tây – TQ), được xây năm 652 cao 7 tầng, 64m dùng để chứa bản dịch Kinh phật của Đường Tam Tạng sau khi ngài đi thỉnh kinh từ Ấn Độ về và xá lợi Phật. Ban đầu tháp có 5 tầng và đã được xây lại năm 704 trong thời Võ Tắc Thiên, bề mặt ốp gạch được trùng tu vào thời nhà Minh. Ngày nay tháp Đại Nhạn còn lưu giữ nhiều áng kinh Phật cổ.

thap-dai-nhan

Tùng Hạ nóng ruột, cường hóa thị lực nhìn về phía xa, ở giữa đám người cậu đã nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Thành Thiên Bích, nhưng Trang Nghiêu thấp bé, bị người ta lấp hết.

“A Bố, nhanh hơn chút nữa!”

Những người trên quảng trường cũng chú ý tới họ, đều quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một con mèo to lớn cao bảy tám mét chạy như bay đến đây trên mặt tuyết, mỗi một bước nhảy lên của nó còn cao hơn một tòa nhà, mỗi lần chạm đất của nó đều khiến mặt đất rung lên dữ dội, có vài người đã lộ ra nét mặt sợ hãi.

Có người hô lớn: “Tản ra!”

Đám người bao vây Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu chạy vội sang hai bên, chừa lại một lối đi nhỏ rộng mở cho A Bố.

Sau khi nhìn thấy Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu đều bình an vô sự, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, tốc độ của A Bố cũng chậm lại, nó bước đi từng bước một, vô cùng oai phong tiến vào khoảng sân rộng, dừng lại trước mặt hai người.

A Bố cúi đầu, Trang Nghiêu vuốt ve mặt nó, nhẹ giọng nói: “Tao không sao.”

Mấy người tuột xuống từ trên người A Bố, Tùng Hạ đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích, cậu nhìn khắp bốn phía, thấy đều là những khuôn mặt xa lạ, bèn hạ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đây là tất cả rồi phải không?” Một người đàn ông khí thế rất mạnh nhìn chằm chằm quan sát năm người họ một lượt, thậm chí ngay cả A Bố gã cũng cẩn thận nhìn một chút: “Chính là các vị đã giết Trương Thiển và Lưu lão đại?” Khẩu khí của gã có chút không dám tin tưởng.

Trang Nghiêu cười lạnh: “Không sai, không giống suy nghĩ của ông lắm phải không? Sức mạnh không thể nhìn ra, chỉ có thử rồi mới biết được, ông dám thử với chúng tôi không?”

Người đàn ông híp mắt nhìn họ: “Để tôi đoán xem, trong các vị ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.” Gã nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Thành Thiên Bích: “Là cậu phải không? Người có dao động năng lượng mạnh nhất. Bây giờ các vị rất nổi tiếng.”

Tùng Hạ nói nhỏ: “Rốt cuộc thì họ là ai? Họ muốn làm gì?”

Thành Thiên Bích đưa tay ngăn cậu lại: “Lát nữa nói sau.”

“Như vậy, người có thể chữa thương trong truyền thuyết là ai? Thành thật mà nói thì tôi rất hoài nghi không biết năng lực này có thật sự tồn tại hay không, có điều người của Ưng Đoàn đã thề độc… Cho nên, tôi rất hiếu kỳ không biết khả năng chữa thương rốt cuộc như thế nào. Tôi tin ai cũng đã nghe đến dị nhân tiến hóa não bộ và người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Thế nhưng, người có năng lực biến dị chữa thương thì quả thật có một không hai. Giá trị của người này còn lớn hơn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên rất nhiều, rốt cuộc thì đó là ai?”

Ánh mắt của người đàn ông lần lượt đảo qua trên người Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ, duy nhất chỉ bỏ quên Tùng Hạ.

Tùng Hạ không thể bị người ra cảm nhận ra năng lượng vô thuộc tính nên đã bớt đi rất nhiều phiền phức cho cậu.

Ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia và thái độ quái dị của gã khiến mọi người vô cùng khó chịu, trên người gã phát ra dao động năng lượng rất mạnh cũng khiến người ta bất an. Ai trong số họ cũng nhận ra đây là một đối thủ lớn mạnh, nhưng mục đích của họ rốt cuộc là gì?

Người đàn ông đó nói: “Tôi biết chặn các vị như thế này là không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy so với thằng tạp chủng Mông Phi trực tiếp chạy đến chỗ ở quấy rầy các vị thì tôi còn lễ phép hơn cả. Tôi đoán một chút, thằng đó đã nói gì với các vị? Có phải nói cho các vị biết nó biết ở đâu có ngọc Con Rối, chỉ cần các vị liên thủ là có thể chiếm được hay không?” Người đàn ông cười lớn tiếng: “Mấy câu ngu xuẩn ấy sẽ không có ai tin chứ. Thành thật mà nói, Tây An quả thật có ngọc Con Rối, chuyện ấy không sai, nhưng không ai có thể lấy được. Miếng ngọc Con Rối ấy, ở đó.” Người đàn ông chỉ một ngón tay về xa, theo hướng ngón tay của gã, chính là tháp Đại Nhạn.

Gã nói: “Phía Bắc Kinh từng phái ba nhóm người muốn lấy ngọc Con Rối ra khỏi tháp Đại Nhạn, lần cuối cùng thậm chí đã phái một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước đến, kết quả thì sao, ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kia thì những người khác không thấy đi ra nữa.”

Trang Nghiêu nhíu mày, hình như không tin lắm: “Ồ, ở trong đó có cái gì?”

“Không biết, chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên bị trọng thương kia biết – nếu hắn chưa chết. Quân đội Bắc Kinh chắc hẳn cũng biết, nhưng đã hai tháng trôi qua, họ không có động thái gì nữa, bên trong đó rốt cuộc có cái gì, các vị có dám vào xem không?”

Trang Nghiêu hừ lạnh: “Không cần biết ông nói thật hay giả, chúng tôi cũng không có dự định vào đó, ông nói cho chúng tôi biết những chuyện đó, rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Trọng điểm của tôi không phải ngọc Con Rối, tôi chỉ muốn nhắc các vị, Mông Phi không thể tin.”

“Lẽ nào ông thì tin được?”

“Tôi cũng không cần các vị tin tưởng, tôi chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với các vị, ai mắt mở cũng biết các vị cần gì, đi chiếc xe lớn như vậy, tốn rất nhiều xăng phải không?”

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ông muốn làm giao dịch gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio