Thời gian rất nhanh trôi qua, Nhiễm Bạch và Tiêu Lâm cũng lần lượt xuất viện, mà việc nhà kho bị thiêu rụi dường như cũng không giải quyết được gì.
Lúc này, bên trong phòng hiệu trưởng.
Ôn Ngôn nho nhã lễ độ vừa cười vừa nói:
"Trong thời gian tôi dạy thay, tôi hi vọng sẽ có toàn quyền phụ trách công việc của lớp chứ không phải nghe người khác khoa tay múa chân.
"
Hiệu trưởng cười cười, "Chuyện này là đương nhiên.
Tiến sĩ Ôn có thể đến dạy thay là vinh hạnh của trường.
"
Ôn Ngôn khẽ gật đầu, bình thản nói:
"Vậy tôi tới khối sáu lớp một đây.
"
Hiệu trưởng đồng ý, nhìn bóng lưng Ôn Ngôn rời đi, xoa xoa mồ hôi trên trán, thở dài tự lẩm bẩm:
"Bọn trẻ thời nay, từng đứa từng đứa đều lợi hại như vậy sao.
"
Trước đó là Lăng Vũ, bây giờ Ôn Ngôn cũng vậy.
Trong mắt hiệu trưởng có chút phức tạp, đúng là muốn lên trời hết rồi.
Ôn Ngôn ưu nhã đi vào phòng học, hình dáng gương mặt rõ ràng, tóc đen hơi rối, trên mặt mang theo nụ ôn nhuận, áo sơmi màu trắng cài đến cúc áo trên cùng trông rất chỉnh tề.
Cho người ta một loại cảm giác quân tử ôn nhuận như ngọc.
Dưới lớp bạn học đều líu ríu với nhau:
"Người này là ai vậy, đến lớp chúng ta làm gì?"
"Tiểu ca ca thật đẹp trai nha.
"
"Trời ạ, hình tượng nam thần cấm dục đây mà.
"
"Nam thần, cực soái!"
Tiêu Lâm nhìn thấy khuôn mặt soái khí của Ôn Ngôn , trong lòng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, Bạch Bạch sẽ không thích hắn chứ.
Tiêu Lâm nhìn sang Nhiễm Bạch không có chút rung động nào, trong lòng thở dài một hơi, may quá.
Ôn Ngôn đi đến bục giảng, nhìn học sinh phía dưới, trong lòng không có chút chấn động nào.
Mấy ngày nay Tô Ninh đã tỏ rõ thái độ chán ghét hắn đã khiến cho hắn phiền đủ rồi, không biết con bé kia đã làm cái gì!
Bất quá, mặt ngoài Ôn Ngôn vẫn duy trì hình tượng công tử văn nhã của mình.
"Chào mọi người, tôi là Ôn Ngôn.
"
"Các vị học sinh, giáo viên của các em bị bệnh, cho nên từ giờ tôi sẽ dạy thay, cho đến lúc giáo viên chủ nhiệm của các em xuất viện.
"
Các bạn học nghe vậy, trong lòng chính là vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui vì bọn họ có giáo viên đẹp trai như vậy dạy thay.
Lo vì thầy của bọn họ bị bệnh, hơn nữa còn nằm viện.
Ôn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ôn nhuận nói:
"Tôi hi vọng các bạn học có thể cố gắng học thật tốt, để đến khi giáo viên chủ nhiệm ra viện sẽ có một kinh hỉ, được không?"
Các học sinh giống như là bị kích thích, liên tục đáp ứng.
Nhiễm Bạch nhìn Ôn Ngôn trên bục giảng, nhíu mày, chậc chậc, cô còn chưa có chủ động xuất kích, con mồi đã tự mình đưa tới cửa rồi.
Mà Phong Lạc cũng kích động không thôi, giá trị thù hận! Giá trị thù hận! Lại muốn xoát nữa.
Trên bục giảng Ôn Ngôn chợt thấy một gương mặt quen thuộc, nụ cười trên mặt trực tiếp cứng đờ.
Hắn tuyệt đối là bị mù có phải không.
Làm sao có thể ở đây nhìn thấy người này được.
"Hệ thống, hệ thống, tại sao cô ta lại ở chỗ này.
" Ôn Ngôn gọi hệ thống trong đầu.
Trời ạ, hắn đến cùng đã tạo nghiệt gì, sao có thể nhìn thấy tên địch nhân này.
Hệ thống mười phần cao lãnh nói: "Cậu không nhìn lầm.
"
Ôn Ngôn cố gắng duy trì nụ cười ôn tồn lễ độ, trong lòng là một mảnh mây đen thổi qua, chắc chắn là hắn và thế giới này có bát tự khắc nhau.
Tiêu Lâm luôn cảm giác ánh mắt của giáo viên mới tới rất kỳ quái , có vẻ như luôn luôn lơ lửng trên người Nhiễm Bạch, còi báo động trong lòng Tiêu Lâm chấn động mạnh, giáo viên này không có sở thích luyến đồng () chứ, Tiêu lâm nhìn Nhiễm Bạch, trong ánh mắt mang theo kiên định, cậu nhất định sẽ bảo vệ Nhiễm Bạch thật tốt, sẽ không để cho người đàn ông này tới gần Nhiễm Bạch, tổn thương cô.
() luyến đồng: yêu trẻ con (yêu đương chứ không phải yêu thích)
Mà Ôn Ngôn tất nhiên không biết suy nghĩ sâu trong nội tâm của thiếu niên này, nếu không nhất định sẽ phun ra một ngụm máu, sở thích luyến đồng? Đừng có đùa! Lão tử là đang sợ hãi đấy có được không!
Thiếu niên à, tự bổ não là bệnh, cần phải trị.
Một tiết học với sự nhiệt tình tranh luận của các học sinh và dáng vẻ mất hồn của Ôn Ngôn cuối cùng cũng trôi qua.
Sau khi tan học, Ôn Ngôn thở dài một hơi, hắn phải nói chuyện thật tối với Nhiễm Bạch mới được.