Tại chỗ ngoặt của thang lầu, Liễu Phương đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn bảng số tầng cổ xưa ở trên tường.
Tầng -.
Liễu Phương: Tầng - sao? Cũng không ngoài ý muốn đâu.
Liễu Phương cũng không cùng Giang Lợi nói dối, ở bộ môn đặt biệt cung cấp tư liệu hoàn toàn không hề nhiều.
Nhưng bọn họ vẫn có thể tra một chút tư liệu về quá khứ của nơi bệnh viện này.
Bệnh viện cũ xưa cũng không thể tìm tới lai lịch cùng niên đại, nhưng ký lục xa nhất tại địa chỉ này, từng nhắc đến bệnh viện xảy ra sự việc.
Lúc ấy, toà nhà bệnh viện bị sụp đổ chỉ còn mảnh vụn đổ nát, dây leo cơ hồ bao phủ tường ngoài của toà nhà.
Nhưng là ở mặt đất, bộ môn của chính phủ lại hoảng sợ phát hiện một cái hố rộng xuất hiện cùng đống đổ nát.
Từ xung quanh hố sâu nơi có thể nhìn thấy trừ bỏ những dấu vết nổ mạnh, còn có thể thấy dấu vết kiến trúc bị che dấu bên dưới.
Nhưng là lúc đó vẫn là thời kỳ loạn chiến, nên không đủ điều kiện điều tra sâu thêm, vì những người đi điều tra trước đó cũng không có quay trở lại.
Tầng quản lý cũng sẽ không để tài nguyên tiêu hao như vậy, cho nên nơi đây nhanh chóng đã bị san thành mặt phẳng, một lần nữa xây dựng kiến trúc, lại sau nhiều lần thay đổi mà bị vứt bỏ.
Mà nơi quỷ dị này, ở trước khi bọn họ phát hiện, thì lại không có bất kỳ ai chú ý tới.
Liễu Phương nhìn xung quanh, không phát hiện có thêm người nào khác, cũng biết nhóm bọn họ không được dịch chuyển đến cùng một nơi.
"Hi vọng vận khí của những người còn lại tốt một chút..." Liễu Phương cắm tay vào túi quần, nhàn nhã mà đi đến trước cửa.
...
Tại chỗ ngoặt của thang lầu, Vương Bước buồn ngủ đến hai mắt dính liền, bị xuất hiện trên không trung làm thiếu chút nữa dùng mặt chạm đất.
Cũng may là Vương Bước vẫn còn phản ứng kịp, bàn tay đỡ lấy thang lầu, không để gương mặt cùng mặt đất không biết bao nhiêu năm chưa cọ rửa tiếp xúc.
Xung quanh như bị máu tươi bao trùm, rõ ràng chỉ đi xuống cái bậc thang, sau đó như là đổi một cái thế giới.
Trong không khí là mùi thuốc khử trùng cùng máy trộn lẫn vào nhau.
Cũng không rảnh tìm tòi tại sao qua bao nhiêu năm thuốc khử trùng vẫn còn mùi, nhưng Vương Bước bị hương vị cổ quái làm cho tỉnh ngủ.
Vương Bước quay đầu nhìn bảng tầng lầu: Tầng -.
Nơi Vương Bước nhìn tới, cũng chỉ là màu đỏ cùng đen trộn lẫn, nhìn chúng có loại kết dính.
Vương Bước nhìn xuống chân thử nhấc lên, quả nhiên bị chúng nó bám dính.
Vương Bước dùng sức nâng chân lên, bước đi về phía trước, có thể thấy gần đó đột nhiên mở ra một không gian tối ôm, chỉ chờ con mồi bước đi vào.
Vương Bước sầu lo nhìn: "...!Quả nhiên là có tồn tại ý thức..."
"Sớm biết như vậy...!Nên mang thêm đồ ăn."
...
Chỗ ngoặt thang lầu.
Giang Lợi đáp xuống đất, cảnh giác nhìn xung quanh, lại bị không gian chỉ màu xanh lá đâm đau đôi mắt.
Nơi này giống như nơi cùng nhóm người Liễu Phương tách ra, nhưng tại đối diện cửa thang lầu từ bị hắc ám cắn nuốt biến thành đại rảnh rộng mở.
Không biết những người khác có ở đây không...
Giang Lợi nhìn xung quanh, sau đó đi đến cánh cửa bị phủ đầy màu xanh lá, ở ngay thang lầu, bảng tầng lầu lẳng lặng ở trên tường, chữ viết mờ nhạt sắp không nhìn rõ ghi: Tầng -.
...
Tại chỗ ngoặt thang lầu, thân ảnh Thanh Hoà xuất hiện, cùng trên vai là hệ thống.
Sau mười lăm phút ngồi chờ mấy người kia xem xong nửa tập còn lại của phim cẩu huyết, Thanh Hoà rốt cuộc có thể rời đi tầng lầu mà đi xuống tiếp.
Bị trì hoãn đi một nửa thời gian, nhưng một nửa đầu Thanh Hoà, hệ thống, Enma và Baram · William cũng đã sờ sạng ra quy tắc.
Đạt được tài liệu, nhưng là đầy xui xẻo mà chỉ rớt xuống từng tầng một, chứ không giống nhóm Giang Lợi đi xuống nhanh.
Nên hiện tại Thanh Hoà chỉ vừa đi tới tầng -.
Màu trắng, mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, ngoài màu trắng ra cũng không có bất kỳ màu sắc nào khác.
Sau đó xung quanh trong không khí như là phát hiện Thanh Hoà đã đến, xung quanh vang lên âm thanh nói chuyện, nhưng không chỉ một âm thanh mà là rất rất nhiều âm thanh.
Chúng nó nói chuyện rất nhanh, giọng điệu cao vút, lẩm bẩm hết đợt này đến đợt khác, như là khóc thét, như là kêu rên, lấp đầy đại sảnh trống vắng.
Âm thanh có lực xuyên thấu còn hơn tiếng chuông báo thức của hệ thống nữa.
Giang Lợi nhíu mày tìm kiếm xem có thẻ bài cách âm hay không, vừa bước đi vào đại sảnh tìm manh mối.
...
Tầng -.
Cầm bản vẽ cấu tạo trên tay, Liễu Phương từng bước đi tìm manh mối rời đi.
Dọc hàng lang đi vào căn phòng rộng lớn, hắn nhìn xung quanh phát hiện đây là đại sảnh bệnh viện.
Đối diện cửa là bàn dài tiếp khách, nhìn kiểu cách là của những thế kỷ trước.
Cùng mấy đồ vật dụng bị tro bụi phủ lên một lớp dày.
Liễu Phương đánh giá đại sảnh, hai bên là hành lang không biết đi đến đâu, bàn dài có ghế dài bằng gỗ để khách ngồi chờ đợi.
Vách tường phía sau bàn dài, bên trên như bảng thông báo, treo rải rác trang giấy.
Liễu Phương mở đèn pin của điện thoại nhìn lên, trừ bỏ đơn tuyên truyền, chỉ có bảng thay ca.
Đáng chủ ý ở đây chỉ có bản đồ giản dị bị đè ở dưới cùng, tựa hồ là bản vẽ vị trí tầng - Liễu Phương đang đứng.
"Xem nào, xem nào..."
Liễu Phương rất nhanh tìm thấy vị trí của bản thân tại đại sảnh tiếp khách, hắn nhẹ nhàng thôi đi bụi bám trên bản đồ rồi cầm lên.
Đánh giá bàn dài, Liễu Phương thử đi mở ngăn kéo, nhưng không kéo ra.
Bất quá cũng không cần câu nệ, Liễu Phương cầm vũ khí trên tay, chém thẳng xuống vật lý mở khoá.
Tay nắm tròn ngăn kéo lạch cạch rớt xuống lại không có âm thanh lăn dài.
Liễu Phương: Âm thanh không đúng nha?
Hắn nghi hoặc nhìn xuống, nắm ngăn kéo hiện tại lại thành một cái con mắt phủ đầy tơ máu...
...!Đang trợn tròn nhìn chằm chằm Liễu Phương.
Từ hình dạng đôi mắt, có lẽ nó là của nhân loại, chẳng qua đồng tử nó rất nhỏ, cùng bên trên con mắt che đầy tơ máu.
Con mắt chảy xuống chất lỏng màu đỏ như máu tương, trong chốc lát cũng đã tạo thành vũng nhỏ trên thảm lông đỏ sậm.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, mà hiện tại Liễu Phương cảm thấy dưới đáy giày cũng truyền tới cảm giác dính nhớp.
"...!Ai da." Liễu Phương không để ý mà cười, như thể nắm tay ngăn kéo là cái con mắt cũng không phải là việc gì kinh tủng cả.
"Xin lỗi? Nhưng là tại ngươi ở nơi đó, ta không thể không mở ra." Liễu Phương cười nói.
Tròng mắt quỷ dị cúng đờ chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Phương.
Tại giữa khuya, bệnh viện quỷ dị gặp được tình huống này người bình thường đều sẽ sởn gai ốc, nhưng Liễu Phương lại mỉm cười như không có việc gì.
A, Liễu Phương hắn đúng là không phải người bình thường.
Liễu Phương làm lơ ánh mắt của con mắt, tiếp tục mở ra ngăn kéo.
"Ồ! Đèn pin sao?! Tuy là không có pin." Liễu Phương lấy đèn pin từ trong ngăn kéo, kiểm tra đèn pin.
Đóng lại ngăn kéo, cười tủm tỉm cùng tròng mắt dưới đất nói: "Cảm ơn nha, hiện tại ta đi kiếm pin, cũng không muốn gặp lại, tạm biệt tròng mắt...".