Cả ngày đều thổ lộ hết tâm tư tình ý cứ như thần tiên mỹ quyến, mỗi ngày Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên không phải trong thư phòng hạnh phúc làm việc thì xã giao hay là cưỡi ngựa đi tuần tra nghiệp vụ mà thật ra là âm thầm đi đạp thanh (). Lôi Hạo Nhiên từng chút từng chút một dùng hành động để chứng minh lời nói của mình, nhưng họ vẫn chưa làm những điều cấm kị. Ở trước mặt người khác, Lôi Hạo Nhiên vẫn là một người lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Lâm Tiểu Thiên thì lại là một người hoàn toàn khác, một người rất dịu dàng, nhiệt tình.
Nhưng ông trời dường như không thích thấy người khác thuận lợi, những ngày tháng mỹ mãn, làm cho họ quên mất những người chung quanh. Hôm nay, Lôi lão phu nhân sai người thu thập bức họa của những tiểu thư khuê các trong thiên hạ đủ mọi kiểu xuất thân danh môn đưa đến cho Lôi Hạo Nhiên chọn lựa, dù sao hắn cũng đã hai mươi lăm lại sắp sang hai mươi sáu, người khác cỡ tuổi của hắn cũng đã có vài hài tử lớn khôn, chuyện của Tống Tình cũng qua rồi, không thể để hắn cứ kéo dài như vậy.
Hai người cho dù có nhiều thân mật đến đâu cũng có lúc phải một mình, hôm nay, Lôi Hạo Nhiên vì có chuyện phải xử lý, hắn quan tâm Lâm Tiểu Thiên, không muốn y làm việc mệt nhọc, thế nên để y lại trong bảo. Lôi lão phu nhân sai người gọi Lâm Tiểu Thiên đến trước mặt người.
“Lão phu nhân ngọ an” Lâm Tiểu Thiên đi đến trước mặt Lôi lão phu nhân lễ phép nói.
“Tiểu Thiên, ngươi là người đầu tiên mà Hạo Nhiên chỉ định làm hạ nhân cho mình, ta nghĩ ngươi dĩ nhiên sẽ có chỗ đứng trong lòng hắn. Ngươi ở bên Hạo Nhiên cũng đã vài tháng, thế nên chắc cũng biết hắn thích loại người thế nào, ta đã nhờ người tìm một số bức họa của các tiểu thư khuê các, ngươi hãy đem nó đi, chờ Hạo Nhiên về thì để cho hắn chọn, ngươi ở một bên giúp hắn chọn, dù sao cũng là tìm một nữ chủ nhân cho Phục Long Bảo, Hạo Nhiên cũng đã trưởng thành, những người khác như hắn đều có hài tử đã lớn khôn” Lôi lão phu nhân chỉ xấp tranh trên bàn mà nói.
Lần này, đối với Lâm Tiểu Thiên cứ như sét đánh ngang tai, giúp hắn tìm thê tử? “Vâng, Lão phu nhân, Tiểu Thiên nhất định sẽ thúc giục bảo chủ chọn bảo chủ phu nhân tương lai” Lâm Tiểu Thiên hai tay ôm khư khư những bức họa, chết lặng nói.
Sau khi trở về, Lôi Hạo Nhiên liền tới thư phòng để tìm kiếm ái nhân đã xa cách vài canh giờ của mình, hắn biết mỗi lần ra ngoài mà không đem ái nhân của mình theo, thì y luôn ở thư phòng đọc sách học tập. Nhưng hôm nay ái nhân đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Thiên”
“A?” Lâm Tiểu Thiên ngồi thơ thẩn liền phục hồi tinh thần mới phát hiện ái nhân của mình đã về “Hạo Nhiên, ngươi về rồi”
“Tiểu Thiên, ngươi có gì rất lạ, khi ta ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?” Lôi Hạo Nhiên ngồi xuống bên Lâm Tiểu Thiên hỏi.
“Không, không có chuyện gì hết”
“Còn nói không?” Lôi Hạo Nhiên giật lấy quyển sách trong tay y mà nói “Ngươi xem, ngay cả sách cũng đọc ngược”
“Sau khi ngươi đi không bao lâu, Lão phu nhân gọi ta đến, đưa cho ta những bức họa ấy về cho ngươi chọn, những người này đều là tiểu thư khuê các, cần phải chọn ra đương gia chủ mẫu” Lâm Tiểu Thiên chỉ vào đống bức họa trên bàn, khó chịu không vui mà nói, đặc biệt lại nhấn mạnh ‘chọn ra đương gia chủ mẫu’.
“Tiểu Thiên, ngươi đang ghen sao?”
“Hạo Nhiên, chi bằng chúng ta chia tay đi, mấy ngày nay cứ xem như là một giấc mộng ngọt ngào” Lâm Tiểu Thiên bi thương mà nhìn Lôi Hạo Nhiên “Ngươi trước hết phải nghe ta nói xong đã” y ngăn cản Lôi Hạo Nhiên nói “Lão phu nhân nói đúng, ngươi cũng trưởng thành, đã đến lúc phải thành thân, mà Phục Long Bảo cũng cần người thừa kế, dù ta có cố gắng ra sao cũng không thể làm được gì.” Nói tới đây, Lâm Tiểu Thiên bi thương mà nhắm mắt lại. Chẳng lẽ giấc mộng ngọt ngào ấy lại nhanh chóng biến mất đến thế sao?
“Hoang đường! Quả thật là hoang đường!” Lôi Hạo Nhiên hét to, hắn ghì lấy hai vai của Lâm Tiểu Thiên, bắt y quay sang nhìn mình “Gì mà người thừa kế, chẳng lẽ ta vì một người thừa kế mà thành thân, sinh con với người mà ta không yêu? Ngươi mới là người duy nhất mà ta muốn, không ai có thể thay thế. Nếu cần có người thừa kế, chúng ta có thể nhận một đứa bé, rồi dạy bảo nó thành người của Phục Long Bảo. Tiểu Thiên, ngươi phải nhớ kĩ, không ai có thể chia cách chúng ta, ta sẽ không tiếc gì trói ngươi vào bên người, đừng nói với ta đương gia chủ mẫu hay người thừa kế gì nữa. Ta thề, Lôi Hạo Nhiên này suốt kiếp này chỉ yêu một người là Lâm Tiểu Thiên, nếu như làm trái lời thề, không thể …”
Ngay khi hắn tiếp tục nói, Lâm Tiểu Thiên dùng tay che miệng hắn lại “Đủ rồi, có ngươi như thế này là được rồi” Y tựa đầu vào vai Lôi Hạo Nhiên, gắt gao siết lấy thắt lưng của hắn “Hạo Nhiên, ngươi thành thân đi, cho dù ngươi thành thân, ta vẫn sẽ ở bên ngươi, ta không bao giờ …nói chia tay nữa”
“Không được, chúng ta là thật lòng yêu nhau, ta không thể sống cùng ngươi mà lại thành thân với nữ nhân khác, chẳng những không được mà còn phải quan hệ, sẽ lại hại một nữ nhân khi còn sống. Tiểu Thiên, chúng ta cùng đi nói rõ với mẫu thân, dù sao sớm muộn người cũng sẽ biết” Vừa nói vừa làm, Lôi Hạo Nhiên còn chưa nói xong đã kéo tay Lâm Tiểu Thiên ra cửa.
“Hạo Nhiên, đừng mà!” Đáng tiếc Lôi Hạo Nhiên căn bản không nghe được Lâm Tiểu Thiên cự tuyệt.
() Đạp thanh: tiết thanh minh