Về đến nhà, thấy Kỳ Ngôn chuẩn bị lên lầu tắm rửa, Lục Phong Hàn gọi cậu: "Cắt móng tay trước nhé?"
Lúc nãy ở trong xe, khi Kỳ Ngôn vén tay áo lên anh thấy trên tay có vài vết đỏ, hỏi mới biết là do móng tay cậu dài quá nên khi ngủ vô tình cào trúng.
Lúc nghe đến đó, tâm tình anh có hơi phức tạp – phương thức "bị thương" của cậu luôn rất mới lạ.
Anh phòng trước phòng sau cũng chẳng thể phòng nổi việc khi ngủ tự cào.
Đành phải ghi nhớ việc cắt móng tay cho cậu.
Kỳ Ngôn kiên trì: "Muốn đi tắm trước."
Chẹp, mấy người có thôi ở sạch luôn phức tạp vậy đó.
Mỗi lần cậu ấy tắm là phải mất đến phút, mỗi khi về nhà việc đầu tiên luôn là đi tắm.
Trong khi đợi nửa tiếng, anh tranh thủ làm một vài bài tập huấn luyện, đọc hai trang [Nhật báo Leto], đương nhiên là không nhìn tin tức của đầu đề, và cái bài đứng thứ kia.
Khi Kỳ Ngôn xuống đã thấy cậu thay quần áo mới, Lục Phong Hàn vừa thấy bộ đồ màu xám là biết nó được may từ E-.
Giây tiếp theo, anh phỉ nhổ bản thân trong lòng – Lục Phong Hàn, mày bị Leto làm sa đoạ rồi.
Kỳ Ngôn đến chỗ cạnh Lục Phong Hàn ngồi xuống, cổ áo hơi mở làm lộ ra làn da trắng lạnh, hơi khẩn trương đưa tay cho Lục Phong Hàn.
"Không cắt phạm ngón tay cậu đâu." Lục Phong Hàn cười khẽ, nâng tay cậu lên, nhìn cổ tay đang bị mình nắm hai giây.
Biết cậu sợ đau nên nhẹ nhàng cắt mười ngón, lúc lần đầu lái phi thuyền tiêm kích cũng không có cẩn thận được vậy đâu!
Kỳ Ngôn rụt tay lại, đánh giá móng tay mình: "Anh cắt đẹp hơn tôi cắt."
Thành quả được tán thành, Lục Phong Hàn rất là sung sướng, cảm thấy bản thân có thể mở tiệm được rồi.
Trong phòng thí nghiệm của tổ nghiên cứu năm , tổ trưởng Diệp Bùi thường thấy Kỳ Ngôn hay nhìn ngón tay cậu ấy, kỳ quái: "Sao thế, dính gì trên tay à?"
"Không có." cậu lắc đầu, chỉ vào một chuỗi dữ liệu phức tạp, "Mô hình của cậu không thể nâng cấp lần ba là do chỗ này, phụ trách PAPO tức là nơi tính tỷ lệ song song, công thức chỗ này chỉ tính được lượng dữ liệu cố định, không thể tính dữ liệu ngẫu nhiên đưa vào nên nó không có cách nào gia tăng khả năng tính toán song song."
"Ra là ở chỗ này." Quầng thâm mắt của Diệp Bùi to đùng, "Hôm qua tôi thức suốt đêm vẫn không tìm ra vấn đề, rõ ràng lần nâng cấp thứ rất thuận lợi." Cô chắp tay trước ngực, nói: "Đa tạ ân cứu mạng!"
Cùng ở chung mấy ngày, cô phát hiện Kỳ Ngôn tuy ít lời, nhìn cũng lạnh lùng, nhưng có vấn đề gì chỉ cần hỏi, cậu sẽ giải đáp cẩn thận.
Lúc nãy nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí ở tổ nghiên cứu năm nhất, cô nói với Kỳ Ngôn: "Tôi nghe có người nói mô hình PVC của cậu có...!vấn đề."
Kỳ Ngôn tưởng mô hình xảy ra vấn đề gì, khẳng định: "Sẽ không có vấn đề gì, tôi đã kiểm tra kĩ trước khi mở nguồn."
"Không phải, không phải chuyện này." Diệp Bùi hơi khó mở miệng, thấy cậu vẫn nhìn mình nghiêm túc, cô dùng một hơi nói ra: "Có người bịa đặt là nhà cậu mời giảng viên đến dạy, vừa lúc mô hình này là cậu làm tại nhà, nên khó nói nó do cậu làm, hay do giảng viên ở nhà làm."
Lời nói ban đầu còn khó nghe hơn, gì mà có tiền là có tất cả, mời gia sư viết ra một cái mô hình mới, nhớ kĩ trong đầu rồi đến trường biểu diễn giả lập là có thể được giáo sư mời vào tổ nghiên cứu, tiền đồ vô lượng.
Cô lo Kỳ Ngôn sẽ buồn, vội vàng: "Tôi chỉ muốn để cậu biết một chút, đừng có bị mấy lời này làm ảnh hưởng! Mấy cái tin này do bọn nhóc năm nhất truyền nhau.
Chờ sau khi bọn nó học xong một học kỳ, sẽ hiểu được trình độ gì mới làm ra PVC."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Diệp Bùi xua tay: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!"
Tiết giảng chung ngày hôm sau, Kỳ Ngôn tìm vị trí ngồi xuống, chờ mong vào tiết.
Cậu phát hiện, tuy rằng trên lớp chỉ giảng dạy kiến thức cơ sở mà cậu đã nắm rõ, nhưng nhiều giáo sư sẽ phân tích vấn đề với nhiều góc độ khác nhau, ít nhiều giúp cậu có những cách nghĩ mới.
Giống như buổi thảo luận nhóm hôm qua, giáo sư Phó chỉ đạo quá trình cho Diệp Bùi, ông dùng phép phân tích hàm số Erwin để giải quyết vấn đề tỉ lệ song song, khiến cậu nảy ra một ý tưởng mới.
Thức suốt đêm đến tận giờ sáng, cậu giải quyết được một phép tính đã làm khó mình cả tuần nay.
Giờ cậu đã hiểu lí do vì sao Elisa muốn cậu về Leto, học tập ở Turan.
Từ trước đến nay cậu chỉ ở một chỗ, quy luật sinh hoạt bất biến, dù là gặp chuyện gì, người nào vẫn luôn như thế mà qua mỗi ngày.
Lúc đó, tình huống lẫn lộn của cậu đã rất nghiêm trọng, thường xuyên không thể nhận biết hôm nay là ngày nào.
Lúc này Elisa phải đưa ra kiến nghị - rời đi, đi đến một nơi mới, tiếp xúc hoàn cảnh mới.
Tuy hiệu quả không như mong đợi nhưng cũng đã khá hơn một ít.
Thức đêm lại phải dậy sớm, dẫn đến khi vừa ngồi xuống cậu đã gục đầu ngủ, làm lộ ra môt chiếc cổ trắng nõn, gầy gò.
Nhưng khi cậu vừa vào cửa, Lục Phong Hàn đã nhận thấy rất nhiều ánh mắt hướng về, cũng nghe được vài câu linh tinh: "Được dạy ở nhà", "có tiền",...
Có thì thì đúng là có tiền, còn dạy ở nhà?
Trong nhà họ có người, robot còn không cò lòi đâu ra gia sư?
Vị giáo sư thường ở đại khu Kepler, hôm nay về Leto công tác, người thật trực tiếp đến phòng học.
Vừa vào lớp, giáo sư đã khen Kỳ Ngôn: "Hạng mục gần đây của thầy lúc đầu phải dùng RN, sau này được dùng PVC rồi thầy sẽ chẳng đụng đến RN nữa.
Suy nghĩ và cấu trúc rất tốt, ít nhất là ở chỗ thầy nó giúp nâng hiệu suất, giảm rất nhiều thời gian, thầy nghĩ sẽ có rất nhiều người phải cảm ơn em."
Kỳ Ngôn vừa tỉnh, mắt hơi ngơ ngác, thấy giáo sư trên bục tươi cười hoà ái nhìn mình, chắc đang nói về PVC.
Tuy nhiên lúc này, lại vang lên tiếng cười nhạt trong phòng học, có người nhỏ giọng: "Tôi mà có thể mời giảng viên cấp cao về nhà dạy, không chừng bản thân cũng có thể làm ra một mô hình mới."
Mấy học sinh năm nhất chung quanh cười rộ lên.
Giang Khải ngồi gần đó, nhìn Kỳ Ngôn, lo lắng kéo tay mấy người đó giải thích gì đó, người ngồi cạnh hắn tay kéo tay áo, ngăn lại.
Trong phòng học không ít người, Lục Phong Hàn lại chính xác tìm được người vừa mở miệng.
Ánh mắt anh lạnh lùng làm nam sinh tóc nâu kia cứng người, co rúm lại không dám nhìn thẳng Lục Phong Hàn, hậm hực.
Sau khi lên lớp, đến lúc về phòng thí nghiệm, Diệp Bùi lặng lẽ quan sát Kỳ Ngôn: "Cậu...!cậu ổn không?"
Kỳ Ngôn khó hiểu, cô quýnh lên: "Cậu không biết hả? Có người báo cáo cậu gian lận học thuật, tuy nhiên trường học đã nhanh chóng bác bỏ, nói báo cáo đó nhảm nhí."
Dù cho ai cực khổ làm được thành quả, bị người khác báo cáo gian lận học thuật, thì trong lòng sẽ không thoải mải.
Cô đoán rằng lời đồn do năm nhất bắt đầu, còn cái báo cáo này hơn nửa là của năm hai.
Cơ hội ở Turan rất nhiều, nhưng số người cạnh tranh cũng nhiều, người nào trổ hết tài năng sẽ bị tầm mắt mọi người nhắm đến.
Đó cũng là lí do trong nội quy học viện Turan, ai cố ý bày mưu mưu hại bạn học, xâm phạm quyền danh dự người khác sẽ bị đuổi học trực tiếp.
Đơn giản như vậy, những việc gây sự bé lớn quá nhiều, người giải quyết không đủ, nên việc ác ý cạnh tranh này vẫn xảy ra.
Lục Phong Hàn sợ tị hiềm nên dù theo ông chủ nhỏ đi dến phòng thí nghiệm nhưng vẫn luôn ngồi trong góc, ít nói.
Nghe xong Diệp Bùi nói, thấy Kỳ Ngôn chẳng quan tâm nên mới nói nhiều: "Sau khi báo cáo bị bác bỏ thì sao?"
"Có người trên diễn đàn trường nói nhà Kỳ Ngôn tặng trường một toà nhà, quan hệ mạnh mẽ quá nên dù trường học có biết cũng chẳng động cậu ấy.
Còn nói gia sư của cậu ấy là dùng số tiền lớn mời về..."
"Trong nhà?", đang gõ code Kỳ Ngôn dừng tay, nghe nói mấy lời này thì mặt mày lạnh lẽo, hỏi Diệp Bùi: "Có phải chỉ cần chứng minh PVC là do tôi làm là không còn việc gì nữa?"
"Đúng là thế, nhưng mà cũng là phương pháp khó nhất.
Cậu chẳng thể chứng minh mình không mời người dạy tại nhà, nên cũng không thể chứng minh mô hình PVC xuất phát từ cậu.", Diệp Bùi cảm khái: "Tự chứng minh nghiên cứu rất phiền, tất cả dùng trăm phương nghìn kế nhắm vào cậu, dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán cậu."
"Ừ.
Mấy chuyện này do văn phòng quản lí học thuật quản đúng không?"
"Đúng vậy." Thấy Kỳ Ngôn đứng dậy, Diệp Bùi hoảng lên: "Cậu muốn làm gì thế Kỳ Ngôn?"
Lúc này, Kỳ Ngôn đã đi đến cửa.
Lục Phong Hàn theo sau, đáp: "Tuy rằng chứng minh rất phiền, nhưng nếu bản thân mình có bản lĩnh thì lại không khó."
Anh nghĩ đến, chuyện này và đạo lý ở tiền tuyến như nhau.
Dù quân địch có nhiều vũ khí, phải nhiều phi thuyền cỡ nhỏ quấy rầy, lại dùng nguỵ trang này nọ nhưng chỉ cần pháo năng lượng cao của anh đủ mạnh.....!
Như thế, chỉ cần ấn nút là mọi chuyện đơn giản ngay.
Chuyện Kỳ Ngôn đến văn phòng quản lí học thuật đã bị lan truyền trên diễn đàn trường.
"....!Đi văn phòng quản lí làm gì? Lại đi đăng kí mô hình mới hả?"
"....Không chừng đi tự thú, mô hình đó không phải do cậu ta làm đó."
"....Hâm mộ ghê, có tiền, tuỳ tiện mời giảng viên tại nhà, làm ra này nọ, gắn tên mình vô là có thể vào tổ nghiên cứu!"
"....Mấy người lầu trên toàn năm nhất đúng không, chỉ cố IQ có bây nhiêu thôi hả, bị khoá bài ít quá nên giờ còn nhàn phết nhở?"
Khi đến văn phòng thì trước cửa đã có một đám người tới xem náo nhiệt.
Kỳ Ngôn không để ý, lễ phép gõ cửa, đi vào.
Giáo sư phụ trách văn phòng đang thương lượng việc xin bằng sáng chế cùng một vị trợ lí giáo sư khác, thấy Kỳ Ngôn vào, cô cười ôn hoà: "Có chuyện gì sao bạn học Kỳ Ngôn?"
Cô có ấn tượng rất sâu với Kỳ Ngôn, sinh viên năm mà đã có thể làm ra mô hình PVC, dù Turan là nơi tinh anh hội tụ thì cũng hiếm có.
Mặt khác, cậu rất đẹp, khó mà không ấn tượng.
"Chào cô." Kỳ Ngôn vào thẳng vấn đề: "Có người báo cáo em gian luận học thuật, nói mô hình PVC là do gia sư trong nhà em mời về làm ra."
Giáo sư phụ trách gật đầu: "Đúng vậy, các thầy cô có nhận được báo cáo nặc danh như thế.
Nhưng trường đã dùng lí do "báo cáo không thật" bác bỏ."
Lúc này, Giang Khải cũng đã chạy đến hành lang bên ngoài.
Hắn thấy phần lớn người trong lớp đàm luận mô hình Kỳ Ngôn làm ra với mình nên mới thật giả nói ra mấy từ "được dạy ở nhà" – bản thân hắn cũng cho là thế.
Chứ vì sao người ở từ hành tinh hẻo lánh xa xôi mà có được thành tích như vậy, trừ khi ba hắn mời giảng viên tốt nhất cho Kỳ Ngôn thì chẳng còn khả năng nào cả.
Đúng như hắn dự đoán, một truyền mười, không ít người vì ám chỉ này mà suy đoán mô hình Kỳ Ngôn tạo ra là do gia sư làm ra.
Thấy vậy, hắn rất vui.
Tin đồn không có cơ sở, cũng chẳng có biện pháp thanh minh, lâu ngày dài tháng sẽ làm ảnh hưởng danh dự của một người.
Hắn chỉ không nghĩ đến có người căm ghét anh ta đến vậy, trực tiếp báo cáo.
Đã đến bước này, hắn chỉ mong mọi việc tiếp diễn tốt, tự chứng minh học thuật rất khó, vại nước bẩn này không gột được rồi.
Nhưng tại sao, khi anh ta đi vào văn phòng quản lí thì hắn lại thấy bất an?
Lại nhìn về cửa văn phòng, Giang Khải trả lời Sa Kha: "Mình hơi lo lắng, anh ấy chỉ có cơ sở không tốt thôi nhưng rất yêu học tập, nên mới mời gia sư.", lại nhỏ giọng: "Cậu đừng nói với bên ngoài, anh mình có lòng tự trọng cao lắm, không thích ai nhắc đến việc ảnh mời người về dạy."
Sa Kha thầm nghĩ, không có căn bản mà còn làm mô hình đó? Ngoài miệng thì: "Cậu đừng có che chở anh ta, cùng loại người như này là người thân, thật xui xẻo."
Trong văn phòng, Kỳ Ngôn nói ý đồ cậu đến, thấy trợ giảng đứng cạnh liền mở miệng: "Xin lỗi, ngài có thể bớt chút thời gian giúp tôi một việc được không?"
Trợ giảng hiểu đại khái tình hình, không chút do dự đồng ý: "Đương nhiên có thể, nhưng tôi chỉ có phút, lúc sao đón phi thuyền ở Tinh cảng rời Leto."
"Cảm ơn ngài, nửa giờ là đủ."
Cùng lúc, có người livestrem hiện trường ở diễn đàn.
"....!Người đó là trợ lí của giáo sư Tào? Giáo sư Tào nghiên cứu lượng tử, Kỳ Ngôn học trí tuệ nhân tạo mà, lan quyên gì?"
"....!Ai giải thích cho tui coi, vì sao kỳ Ngôn mở máy tính quang học nhỏ ra thế, anh ta muốn làm gì?"
Người xem livestream tăng đều.
"....hai mươi phút rồi đó, Kỳ Ngôn rời máy rồi kìa, mấy người coi biểu tình của trợ giảng kìa? Tui tưởng ổng xỉu ngang không!"
"....Tôi ở hiện trường nè! Tôi Orz! Kỳ Ngôn dùng năm phút nói chuyện với trợ giảng, rồi thêm phút xây dựng một mô hình nhỏ, trọng điểm là cái mô hình này khi đưa vào mô hình R- làm cho tốc độ xử lí của tăng %!"
"....???? Vậy là sau này không cần ngồi canh chạy số liệu tới giờ sáng nữa hả, giờ là đi ngủ được rồi?"
".....! Mấy đứa nào phải canh chừng xử lí dữ liệu ba ngày ba đêm đâu giơ tay! Cái này tui muốn có! Bao nhiêu tiền? Tui mua! Cách tự chứng minh này pro quá rồi.
Chấp bất kỳ chuyên ngành gì! Chấp luôn mô hình xử lí nào! Biểu diễn tại chỗ khả năng giả lập mô hình gia tốc mới cho máy! Ai lại cắm đầu đi bôi đen tuyển thủ thiên tài này vậy?"
Trên hành lang, sắc mặt Giang Khải chẳng thể duy trì nổi, tuỳ tiện nói với Sa Kha là mình không khoẻ rồi xuyên qua đám người, đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, hắn quay đầu nhìn lại, rồi mới bước nhanh rời đi.
Trong văn phòng, giáo sư phụ trách bình tĩnh hơn trợ giảng một chút, cô mở miệng: "Máy gia tốc này em có muốn đăng kí bằng sáng chế không?"
Trợ giáo kích động: "Chúng tôi mua!"
Đối với anh ta, hiểu cấu tạo của máy gia tốc không khó, nhưng hầu như không ai nghĩ đến việc mở một giao diện trong miền dữ liệu nguồn của mô hình R- và sửa đổi thuật toán tích hợp của R- bằng cách nhúng một mô hình nhỏ.
Các biến được đưa vào nhằm đạt được mục đích cải thiện tốc độ xử lý dữ liệu.
Không ai nghĩ đến nhưng Kỳ Ngôn đã mẫn cảm thấy được!
Chết tiệt, sao lại học ngành trí tuệ nhân tạo hả?
Kỳ Ngôn di chuyển ngón tay, trả lời giáo sư trước: "Em sẽ không đăng kí bằng sáng chế.
Em vẫn mở nguồn."
Cô hỏi tiếp: "Mở nguồn có nghĩa là từ bỏ lượng lớn phí độc quyền, em chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Xin cấp bằng sáng chế hay mở nguồn đều là tự do cá nhân, giáo sư không có ý khuyên tiếp: "Vậy em đặt tên cho máy gia tốc đi."
Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây: "Máy gia tốc R-."
Thật...!đơn giản ha....
Mô hình gia tốc cho R- nên gọi là máy gia tốc R-.
Việc đặt tên ở Liên Minh không có yêu cầu đặc biệt nào.
Nhưng Y thần đứng đầu Bảng Đen thích đặt mấy cái tên như "Chim cắt trắng", "Ánh sáng hoàng hôn", "Quầng Mặt Trời"....!nên gần đây dần nổi lên phong trào nào là "Trọng lâu", "Màu bạc thần bí"....
Đơn giản như Kỳ Ngôn lại hiếm thấy.
Đem mấy chuyện này giải quyết cũng mất một ít thời gian, còn công việc ở phòng thí nghiệm cũng hoàn thành tương đối, nên cậu không quay lại.
Hai người lên xe huyền phù, vừa mớt đặt tay lên vô lăng thì Lục Phong Hàn đã nghe cậu nói: "Rất đau."
Lục Phong Hàn nghiêng đầu, đánh giá cậu: "Đau chỗ nào?"
Kỳ Ngôn nghiêm túc hình dung: "Tay rất đau."
Vì không ảnh hưởng trợ giảng đi tinh cảng đón phi thuyền, cậu liên tục gõ code trong phút không nghỉ.
Gõ xong mới thấy cổ tay, xương ngón tay đau muốn chết.
Nhúc nhích một xíu cũng không được.
Lục Phong Hàn cũng nghĩ đến.
Anh nhìn về bàn tay cân xứng của Kỳ Ngôn, ngón tay dài, đẹp như tượng tạc, móng tay còn do anh cắt.
"Được rồi, biết cậu đau."
Lục Phong Hàn than nhẹ, kéo tay cậu qua, nhẹ nhàng dỗ dành, cẩn thận xoa bóp.
Vừa mới xoa được hai cái đã nghe cậu hít khí: "Anh nhẹ tay một chút."
Nói thầm đây là bé mềm mại, anh giảm nhẹ ba phần lực..