Đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau sau khi chia tay.
Hoàn toàn không giống với cái ôm có chút làm nũng nhẹ nhàng lúc trước, lần này Chu Lục đem Lâm Thanh ôm vào lòng rất chặt, như là bắt được một nhánh cây cứu mạng cuối cùng, mang theo liều lĩnh quyết đoán. Có lẽ thân thể có khả năng ghi nhớ, cho dù đã rất lâu rồi hai người không tiếp xúc thân mật, nhiệt độ khi ôm ấp, hình dáng thân thể cùng với nhịp tim mạnh mẽ, lại đều giống như đã từng quen biết.
Thân thể của bọn họ vừa khớp mà dán chặt, Lâm Thanh gần như hít thở không thông, cơ hồ cảm thấy xương của mình chỉ sau một khắc cũng sẽ bị bóp nát.
“Đau…” Lâm Thanh nhịn không được thấp giọng kêu đau.
Chu Lục nghe vậy hơi buông lỏng Lâm Thanh ra, nhưng mà không đợi Lâm Thanh mở miệng chất vấn, tiếp theo một cái chớp mắt anh liền hôn Lâm Thanh, đem tiếng kêu nức nở của đối phương toàn bộ ngăn chặn.
Cái ót của Lâm Thanh bị bàn tay to lớn cứng rắn của Chu Lục ôn nhu đỡ lấy, đây là động tác hôn môi ăn ý của hai người trước đây, qua nhiều năm như vậy, thói quen vẫn còn như cũ.
Lâm Thanh cảm giác đầu lưỡi của mình bị Chu Lục mút, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi của đối phương liền dễ dàng xông vào cạy mở khớp hàm không kịp phòng bị, ở trong cổ họng tùy ý mà xâm lược, lòng cậu rối như tơ vò mà dùng hai tay đặt lên lồng ngực của Chu Lục muốn giãy khỏi, nhưng mà đối phương giống như một ngọn núi lớn sừng sững bất khuất, căn bản không thể lay động.
Lâm Thanh bị ép thừa nhận nụ hôn bá đạo này, thậm chí còn cảm giác được nước bọt cậu không kịp nuốt vào chảy dọc khóe miệng, trong lòng vừa tức vừa gấp, đầu óc cũng bị rối loạn một mảng, không biết rốt cuộc Chu Lục phát điên gì đây.
Dường như cảm giác được hô hấp bất ổn của Lâm Thanh, Chu Lục cuối cùng cũng tạm thời đình chỉ cái hôn hung hăng này.
Ánh đèn mờ nhạt ở hành lang khiến cho nơi góc phòng hẻo lánh này trở nên u ám, Chu Lục nhìn thấy khóe mắt Lâm Thanh hơi phiếm hồng, kìm lòng không được vươn ngón tay xoa xoa, cho tới nay, anh yêu nhất dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc, khiến người ta thương tiếc, rồi lại không nhịn được lại muốn tiếp tục khi dễ cậu.
Tại khoảng thời gian không gặp mặt nhau này, Chu Lục một mực chờ Lâm Thanh liên hệ trước với anh.
Đối với một Lâm Thanh khách sáo xa cách, thực ra trong lòng anh có chút tức giận, cũng không muốn bị mất mặt mà chủ động liên lạc với đối phương. Ai có thể nghĩ nội tâm của anh giãy dụa đến khô cằn chờ hồi lâu, Lâm Thanh lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, thẳng cho đến khi không nhịn được nữa, Chu Lục giả vờ đi dạo vào ban đêm, đi lang thang một lúc rồi đến đường Tiển Mặc Trì, thuyết phục chính mình chỉ là rất đúng lúc đi qua cửa hàng của Lâm Thanh mà thôi.
Không nghĩ tới đúng lúc thời điểm nên bán hàng, cửa nhà hàng vậy mà đóng chặt, trên cửa có dán một thông báo cửa hàng đang sửa chữa, thực sự có chút kỳ lạ.
Vài ngày sau anh vẫn không yên lòng, tranh thủ lúc giờ ăn trưa mà đi một chuyến đến đường Tiển Mặc Trì. Lúc này thế nhưng cửa hàng của Lâm Thanh lại mở cửa, nhưng không thấy ông chủ, chỉ thấy đội thi công đang ầm ĩ lắp đặt thiết bị, mấy người học việc quen mắt đang giúp đỡ một ít chuyện vặt. Chu Lục tiến lên phía trước hỏi một người, qua việc thuật lại sự tình một cách đứt quãng của đối phương cũng biết đại khái chân tướng.
Chu Lục nghe xong kinh hãi, may mà việc đó đã được giải quyết. Nhưng mà xảy ra chuyện lớn như vậy, chính anh ngay từ đầu đến cuối không hay biết gì, xem ra Lâm Thanh đã quyết tâm bài trừ anh ra khỏi thế giới của cậu rồi chỉ có thể đứng ngoài. Vui mừng sau đó lại oan ức, cuối cùng tiếp theo là không đầu không đuôi mà tức giận.
Nhất thời não không kịp vận động, cũng không để ý đến tự tôn và mặt mũi, Chu Lục trực tiếp đi tìm Lâm Thanh, xông đến căn phòng không người, gọi điện thoại cho đối phương, lại còn tắt điện thoại.
Chu Lục cảm thấy mình như con gà mẹ ngồi một chỗ nín nhịn đẻ trứng, một bụng lời nói không thể nào kể ra, mỗi lần tan sở anh đều lái xe vòng vòng đi dạo, cuối cùng luôn luôn không tự chủ được mà đi tới dưới lầu nhà trọ của Lâm Thanh, tự nói với mình hút xong điếu thuốc liền đi, có thể thường thường một bao thuốc lá đều hút xong, người vẫn còn đứng đó hứng chịu gió lạnh mà nóng nảy dậm chân ở hành lang, nhất định không chịu đi, cũng may bảo vệ của tiểu khu này thường xuyên lười biếng, nếu không anh vô cùng có khả năng bị liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm bị tình nghi.
Đợi được đến lúc thực sự bắt được người, Chu Lục một bụng lời nói đã sớm vứt ra sau đầu, theo bản năng liền muốn ôm lấy người trước mắt, không hề để cho cậu né ra.
Cước bộ Lâm Thanh lui về sau một chút, dường như muốn thoát ly gông cùm xiềng xích của Chu Lục, cậu nhẹ nhàng thở gấp, giọng nói lại khôi phục bình tĩnh: “Chúng ta đã chia tay, Chu Lục.”
Chu Lục hận nhất là dáng vẻ bình tĩnh mà xa cách này của Lâm Thanh, điều này làm cho anh cảm thấy mình giống như một thằng hề, lăn qua lăn lại một cách vớ vẩn! Anh nắm chặt vững vàng vai của Lâm Thanh, không cho cậu lui ra, thấy Lâm Thanh cúi rập đầu không muốn tầm mắt của hai người đụng vào nhau, Chu Lục không nói hai lời, vươn tay nâng cằm cậu lên, tay kia giữ chặt lấy gáy của cậu, lần thứ hai hôn lên môi đối phương.
Lúc này Lâm Thanh đã có chuẩn bị, cậu cắn chặt hàm răng, không chịu để cho Chu Lục thực hiện được ý đồ của mình. Cậu dùng sức tách anh ra, thở phì phò tức giận nói: “Cái con người này… Khốn nạn! Không phải anh đã có bạn gái rồi à?”
Chu Lục sửng sốt, không rõ vì sao Lâm Thanh lại đưa ra kết luận đó: “… Anh không có bạn gái mà.”
Đoạn thời gian trước quả thực Chu Lục nhận được thổ lộ của nhân viên trong công ty, nhưng mà anh liền từ chối đối phương. Trong lúc đang cùng Lâm Thanh gặp lại, trong lòng anh liền rối như tơ vò, bây giờ không có tinh lực cũng không có hứng thú mà đi bắt đầu một đoạn tình yêu mới. Bởi vì cân nhắc đến tâm tình của cô gái, lúc đó Chu Lục lấy lý do từ chối chính là không muốn yêu đương chốn văn phòng, hiện tại vẫn lấy sự nghiệp làm trọng.
Sau đó Chu Lục thử thăm dò thái độ của Lâm Thanh khi nhắc tới chuyện này, phản ứng lãnh đạm của đối phương còn làm cho anh uể oải một thời gian dài.
Có thể khiến Chu Lục bất ngờ chính là, sau khi thổ lộ qua không lâu, cô gái ấy vậy mà nộp đơn xin từ chức lên công ty, liền lấy hết dũng khí cũng quyết tâm muốn cùng anh cùng một chỗ.
Không biết cô gái nghe tin từ đâu biết được sắp đến sinh nhật cha của Chu Lục, kiên trì muốn mua lễ vật tặng cho ông, nhìn ánh mắt năn nỉ của cô, Chu Lục thực sự không thể nhẫn tâm mà từ chối, cho nên mới có lần đi dạo lựa chọn bộ trà cụ kia.
Chu Lục không nghĩ tới lúc đi chọn đồ lại vô tình gặp được Lâm Thanh, càng không ngờ tới Lâm Thanh lại bỏ rơi chính mình, nhiệt tình đưa cô gái đó đi chọn trà cụ.
—– Cậu là một con rối không có tình cảm hay sao? Hay là chỉ có chính mình vẫn lề mề mà không chịu bỏ qua quá khứ, cậu đã không kịp chờ đợi đã muốn bắt đầu một cuộc sống mới rồi phải không?
Chu Lục cảm thấy mình đã vắt hết óc muốn tìm cách để tiến lại gần Lâm Thanh hơn một chút, nhưng làm như thế nào đều là sai, chỉ càng làm cho đối phương cách mình càng ngày càng xa.
Biết là hiểu lầm, Lâm Thanh buông lỏng khóe miệng hơi mím chặt, cậu trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Cho dù không có bạn gái, nhưng chuyện đã chia tay này cũng không thay đổi được. Anh không thể… như vậy.”
Nghe được Lâm Thanh hết lần này tới lần khác nói hai chữ chia tay, Chu Lục không hiểu vì sao lại muốn nổi giận một trận, lời nói chưa suy nghĩ đã thốt ra: “Ông đây con mẹ nó biết chúng ta chia tay, bye bye rồi! Chia tay là em nói, sau khi chia tay vẫn làm bạn bè cũng là em nói, con mẹ nó em như thế này mà làm bạn bè à? — — Trong cửa hàng xảy ra chuyện lớn như vậy, em không nói tiếng nào giấu giấu diếm diếm, cuối cùng còn đi tìm người khác hỗ trợ, tôi cứ như vậy không đáng tin à? Em căn bản không muốn cùng tôi làm bạn bè, luôn muốn xa xa né tránh tôi, muốn nhắm mắt làm ngơ chứ gì!”
Lâm Thanh vô cớ bị nghe một trận vu tội, tâm trí đã bị lời mắng này làm cho tức chết rồi, giọng nói không khỏi cũng lạnh xuống: “Đúng, trong cửa hàng của tôi quả thực xảy ra chút việc, nhưng đó là chuyện riêng của tôi — — tôi không nói cho anh biết, tôi tìm ai trợ giúp, đều là việc của tôi. Về phần anh nói, nhắm mắt làm ngơ? Hiện tại dưới tình huống như vậy, làm bạn bè đúng là không thích hợp đấy, cứ giữ một khoảng cách, để tất cả mọi người nhắm mắt làm ngơ đi!”
Chu Lục cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng, bị Lâm Thanh nói xong á khẩu không trả lời được, trong lòng hối tiếc không thôi. Anh lúng ta lúng túng nói: “Anh…”
Lâm Thanh giải quyết việc hỗn loạn này xong, đã kiệt sức, chính mình không những không được một câu an ủi, trái lại còn ích kỉ mà chỉ trích mà phỏng đoán cậu, thật sự ấu trĩ cực độ. Anh bi ai phát hiện, ở trước mặt Lâm Thanh, anh vĩnh viễn ngốc, quả thực không biết đối với cậu làm sao bây giờ. Lâm Thanh hiển nhiên không muốn tiếp tục giằng co, thở dài nói: “Tôi mệt mỏi, muốn lên nhà đi ngủ. Khuya lắm rồi, anh cũng về đi.” Nói xong không lưu luyến chút nào mà bước qua Chu Lục đi về phía cầu thang.
Chu Lục không dám tiến lên giữ cậu lại, chỉ thất hồn lạc phách nhìn bóng lưng Lâm Thanh, giống như chó nhà có tang vậy.
Đương nhiên Chu Lục biết mình và Lâm Thanh đã chia tay.
Trong bốn năm sau khi chia tay ấy, anh gặp qua rất nhiều người, gặp phải rất nhiều chuyện, muôn hình muôn vẻ, hoa cả mắt, có rất nhiều chuyện cũng không có Lâm Thanh trải qua cùng mình.
Nhưng mà mặc kệ gặp phải bao nhiêu người, anh thủy chung nghĩ Lâm Thanh vẫn là tốt nhất, cùng Lâm Thanh ở cùng một chỗ là thoải mái nhất, bất kể gặp phải bao nhiêu chuyện, cậu là người đầu tiên anh muốn cùng chia sẻ, muốn nhìn thấy biểu tình và phản ứng của cậu.
Chuyện vui vẻ, chuyện bực mình, chuyện rắc rối — — Chu Lục không có cách nào ngăn bản thân mà nghĩ rằng, nếu như Lâm Thanh ở đây thật tốt.
Chu Lục cũng không lưu luyến ai, chỉ có đối với Lâm Thanh là khó có thể quên.
Ánh mắt của Lâm Thanh như có một tầng hơi nước bao phủ, người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, xuyên qua cặp mắt giăng một tầng sương mỏng manh kia, Chu Lục cũng không nhìn được suy nghĩ của cậu.
Trong trí nhớ của anh Lâm Thanh không nói nhiều, dù làm việc có mệt mỏi, về nhà cũng không than phiền, chỉ là hơi cười, an tĩnh nghe Chu Lục khan cổ nói nhiều; ngày nghỉ thì dành toàn bộ thời gian ở nhà, Lâm Thanh có thể cầm sách h không động đậy. Có một lần Chu Lục cố ý đi tới đi lui trước mặt cậu, ý đồ dời đi sự chú ý của cậu, chờ đến khi Lâm Thanh thở hồng hộc mà đấm anh một trận, đối với anh nói: “Chu Lục, anh đáng ghét thật!”
Có thể chung quy Lâm Thanh không để ý tới người, Chu Lục nghiến răng nghiến lợi tiện tay cầm một quyển sách ở trên giá lật ra xem, không rõ mấy chữ nhỏ trong sách cứ díu ra díu rít như kiến bò đấy có mị lực gì, lại có thể trở thành tình địch của mình, quả thực đáng trách. Lấy được một tập thơ tuyển chọn, anh thấy một bài thơ ngắn như thế này — —
“Người
Một hồi nhìn tôi
Một hồi nhìn mây
Tôi nghĩ
Người cách tôi rất xa
Người cách mây rất gần.”
Đột nhiên Chu Lục liền ổn định lại, Lâm Thanh vẫn như cũ cúi đầu xem sách, anh yên lặng không nói gì mà nhìn cậu, ánh nắng tươi sáng buổi chiều, lại cảm thấy được ở giữa không trung đang ngăn cách họ, lại là một tầng sương mù mờ mịt.
Em luôn luôn lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần, để cho anh đi đoán tâm tư của em.
Anh là một đứa ngu ngốc, mãi cũng đoán không ra, rồi đến cuối cùng lại đánh mất em.