Hai ngày sau.
Ngoài phủ nha, có thân ảnh cứ quanh đi quẩn lại lưu luyến ko rời tường rào (^.^). Ngựa cũng đã buộc cách đó ko xa, nhưng lòng cứ mãi do dự không biết có nên leo tường mà vào ko…..
Ko biết từ lúc nào lại làm việc lề mề như vậy. Lãnh Niệm Sinh thầm bực mình gõ 「Cốc cốc」vào bức tường trước mặt. Thật muốn gặp nam nhân ở trong đó. Cùng hắn hùng hổ đôi co hồi ——
Lý trí điên cuồng giẫy dụa, lòng tự hỏi: Lo lắng cái gì ah……
Hắn ngẩng đầu ngó ngó ánh trăng. Mắt u ám nên cũng ko rõ ràng cái thứ ánh sáng vàng nhạt đó. Hình như có cái mặt trăng lận…… (Ẻm xỉn rồi ạh =.=ll)
Mở miệng ko lên tiếng chửi tiếng: Mẹ nó! Người nhã nhặn rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì với hắn?! Toàn đầu óc đều nghĩ đến cái mặt chết tiệt của y…..Đã vậy còn ko đẹp bằng mình, nghĩ làm gì ko biết ah!
Đầu cứ mơ màng lộn xộn, suy đi nghĩ lại, chẳng qua là muốn tìm cho mình cái cớ tốt nhất ——
Hắn muốn đến tìm người nhã nhặn là vì chuyện trộm tranh. Ko biết là có bắt được thủ phạm chưa?
Cũng muốn hỏi rõ ràng, cha của Minh Nguyệt là chừng nào mới chôn?
Còn những chuyện khác, toàn bộ đều ko dính dáng đến mình. Chỉ cần giải quyết mấy chuyện đó thật tốt, thì oán thù cũng coi như chấm dứt cho rồi đi. Toàn bộ ân oán của hắn với người nhã nhặn cũng nên xóa bỏ là vừa.
Mấy chuyện đó cũng ko nên để trong lòng hoài —— Giận người nhã nhặn kia cũng đã năm…..
Hít sâu một hơi, Lãnh Niệm Sinh chớp mắt cái đã nhảy lên tường. Cùi đầu nhìn xuống chỉ thấy một mảng cây cối đen thăm thẳm. Nhất thời trọng tâm bất ổn, liền té xuống dưới, tạo nên tiếng vang 「Bịch!」 cái.
“Mẹ nó! Tối nay uống nhiều quá, đều là tại tên nhã nhặn chết tiệt kia. Khiến cho tâm tình hắn thật kém! Đồ hỗn trướng…….” Lãnh Niệm Sinh đi ra ngoài lùm cây, miệng vẫn mắng chửi ko ngớt, vỗ vỗ đầu mấy cái, ko phát hiện trước mặt mình có bóng người.
“Thì ra là ngươi.” Thu đao, Thiệu Quân quay đầu lại ra hiệu cho hai gã thuộc hạ đang đứng sau lưng lui ra.
Này ko tính là trộm đạo, đối phương là người thân của đại nhân. Ngửi thấy trên người hắn toát ra mùi rượu nồng đặt: “Ngươi say hả?”
Lãnh Niệm Sinh híp mắt suy nghĩ, chỉ chỉ vào mũi đối phương, nói: “Thì ra là nanh vuốt của người nhã nhặn. Thật chán quá mà.”
“Tại hạ Thiệu Quân. Ta cũng đâu có ưa gì ngươi ah.” Nếu tiểu tử này ko phải là thân nhân của đại nhân, thì y nhất định sẽ quăng nó vào địa lao nuôi chuột rồi.
“Người nhã nhặn đang ở đâu vậy? Ta có việc tìm y.” Lãnh Niệm Sinh quơ tay múa chân, bộ dáng như đang ra lệnh ko bằng. Mặc kệ đối phương là có thích hay ko.
Thiệu Quân quay đầu, nhìn sơ qua. Đại nhân vì đang suy nghĩ cho vụ án nên vẫn chưa ngủ. Y đang vì tiếng động của tiều tử này gây ra mà đến đây. ——
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có khách ko mời mà đến ạh. Nữa đêm còn đi tìm ngài nữa kìa.”
Địch Dĩnh từ từ tiến đến, chưa kịp nói gì đã thấy thân ảnh trước mặt loạng choạng ngã xuống. Y nhanh tay đỡ được, ngạc nhiên kêu lên: “Niệm Sinh.” Mùi rượu xông thẳng vào mũi, cúi đầu nhìn thấy trên trán của hắn có mảng bầm tím. Sao lại để bị thương như thế kia?
“Hắn say rồi, đại nhân.”
Hai người này trong mắt lúc nào cũng có nhau. Đại nhân vì bắt hắn ở tù mà chịu đủ sự vô lý của tiểu tử này. Giờ đây….. ko phải là đang bế hắn lên sao. Bộ dáng rõ ràng là…..
Ko tiếp tục nhìn nữa. Thiệu Quân vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát hiện.
“Thiệu Quân, đi ngủ sớm một chút. Đừng đến gần phòng ta nga.”
“Ân.” Nhanh chóng đáp lại. Y ko khỏi suy nghĩ, năm nay, mình đã thấy đại nhân lãng phí ko ít thời gian, cự tuyệt vô số lời may mối. Miệng lúc nào cũng thẳng thắng thừa nhận nguyên nhân —— Ta đã có người trong lòng.
Tối nay rốt cục cũng biết được đối phương là ai.
Không phải chưa từng nghe qua nam nhân thích nam nhân. Gia cảnh của đại nhân còn có chỗ làm kinh hãy thế tục. Chính là hai người “Cha và nương” kia.
“Đại nhân, ta thấy tiểu tử này đã say túy lúy rồi, ngài….”
“Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi.” Tâm tư trước sau gì cũng sẽ bị người khác phát hiện thôi. Đã sớm để lại dấu vết như vậy, còn sợ gì lời ra tiếng vào.
Ôm ấp người mình thương, nhưng lòng lại nặng nề quá mức. Tình ý đã dâng trào ko gì ngăn được. Rất muốn mở miệng, nhưng quá trễ rồi…..
Mắt thấy thuộc hạ đã quay đầu rời đi, nhưng y vẫn chôn chân tại chỗ, lặng yên nhìn người trong lòng mình. Người ta vẫn còn đang say ngủ. Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào hai bóng dáng người, kéo dài ra mặt đất. Dù cho người kia có nặng cách mấy, y vẫn luyến tiếc, ko nỡ buông tay…..
Ngồi ở mép giường chăm chú nhìn hình dáng kia. Ánh mắt tham luyến dời vào bức tranh chữ trước tường. Năm tháng trôi qua, phái sau nó vẫn cất giữ dung mao tuấn rú ko hề thay đổi. Đôi môi xinh đẹp đang mỉm cười, lấp lánh như ánh dương, khiến cho mắt y cứ mãi dính chặt vào đó….
“Niệm Sinh…” Cánh tay thon dài thả tấm màn che xuống. Ẩn đằng sau đó là người khiến hắn vừa thương vừa giận. Dù gì Địch Dĩnh cũng không muốn quay đầu rời đi.
Tay để cánh cửa, lòng chìm trong tâm sự. Có thật bỏ được hắn? Không định, ko nghĩ, càng ko muốn. Hình bóng có cứ quẩn quanh trong đầu y. Buồn bã cúi đầu, là tự mình làm bậy……Biết rõ sẽ ko thể có chuyện gì vậy mà,……Y quay trở lại mép giường, để lại là vô số tiếng thở dài.
Mãi thật lâu sau, Địch Dĩnh mới cởi bỏ áo ngoài bị bẩn cho hắn, để lộ ra chiếc áo trắng mỏng bên dưới. Dường như có thể thấy được da thịt của nam nhân. Này đã ôm qua nữ nhân, khiến nàng phải mang thai hài tử……Hài tử…..Mày nhăn chặt lại. Tình ý trong lòng dần dần bốc lên tận đỉnh đầu. Dùng sức giật mạnh, kéo ra y bào dưới thân hắn, vo thành khối, nắm chặt ở tay.
Người vẫn đang ngủ say kia theo đó mà nghiêng người, vừa đúng lúc cùng y mặt đối mặt kề sát vào nhau. Hơi rượu nồng đậm phả vào mũi, làm cho tình cảm trong lòng bộc phát ko cách gì ngăn được. Đau quá.
Thấy hắn say bí tỉ ko hề phòng bị. Đôi môi ko dày ko mỏng của Địch Dĩnh chầm chậm hạ xuống, hôn lên làn môi xinh đẹp kia. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, hơi thở mùi đàn hương từ chiếc miệng đang hé ra hợp lại kia thật mê người. Giây phút này đây y ko hề có lấy chút dũng khí để lợi dụng người đang gặp khó khăn mà tiến tới. (lật bàn giờ phút này mà còn quân tử gì nữa hả trời, anh này có phải là công ko đó ò.ó)
Môi cứ mãi do dự, bỗng nhiên áo bị kéo căng. Bốn cánh môi trong chớp mắt giằng co mãnh liệt. Răng bị chiếc lưỡi mềm mại tách ra, từ từ luồn vào trong.
Hương vị thanh thuần thoáng chốc tiến vào miệng. Một đôi cánh tay quàng qua cổ, tai nghe được tiếng 「Ưhm ưhm」nỉ non trầm thấp, môi dây dưa ko dứt, người bị mãnh liệt thiêu đốt. Cuối cùng là ai đang hôn ai…..
Đầu óc trống rỗng, vẫn chưa tìm ra đáp án. Mắt từ từ khép lại, y bào trong tay rơi xuống đất. Địch Dĩnh cầm lấy gương mặt nóng hổi của hắn, ôn lại ký hiệu làm sai lòng người kia.
Lưỡi tràn đầy tư vị ngọt ngào. Đợi môi người tách ra, ánh vào đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên kia là đôi lông mi dài rậm rạp đang run rẩy của hắn. Đôi mắt ướt át đã giăng đầy sương mù, mở miệng gọi: “Dĩnh…..”
Bỗng nhiên, Địch Dĩnh chấn động, há miệng cắn cắn cổ họng hắn. Tên say hồ đồ này thật đáng giận mà……Môi trượt dài xuống dưới, từng cái hôn tỷ mỹ lưu lại dấu vết. Tay bị hắn cầm lấy, hướng đến vuốt ve làn da trắng muốt, cảm nhận nó đang nóng dần lên. Lý trí trong nháy mắt đều bay tán loạn cả ——
“Niệm Sinh…” Y khẽ gọi, vội vàng cỡi ra xiêm y của mình. Môi theo tay mà dao động, giống như giấc mộng đã có từ lâu. Tự mình ấn hạ ký hiệu thuộc về mình, rõ ràng —— ánh vào mắt là vết sẹo đánh thức lý trí của y. Nhìn chầm chầm vào làn da tuyết trắng là những vết sẹo, có nông có sâu. Là ai đã đánh hắn?
Ngẩng đầu cố chống lại ánh mắt đang dâng đầy men rượu kia. “Niệm…” vừa mới mở miệng chưa kịp nói gì đã thấu mắt hắn quắt lên, thần sắc hoảng hồn như gặp phải quỷ.
Lãnh Niệm Sinh động thân, nhấc chân hướng người đang ở trên người hắn mà đá!
Hách! Địch Dĩnh trong nháy mắt cầm lấy cổ chân hắn, giật mình hỏi: “Ngươi đang làm gì hả?”
“Bỏ ra!” Hắn nhảy xuống giường, lập tức gôm lấy áo, nhanh như tên liền mặt vào, miệng thì ko ngừng mắng: “Thực con mẹ nó, tặc. Nhìn coi ngươi đang làm chuyện tốt gì hả?”
Nghe vậy, Địch Dĩnh nhất thời tức giận nghẹn ngào, muốn hắn hiểu cho rõ ràng chút, “Giữa chúng ta lúc nãy là ai câu dẫn ai? Là ai uống rượu? Ai chủ động hả?”
“Hở!” Lãnh Niệm Sinh hít sâu lấy vài cái, quay đầu lại trừng hắn, “Ta say, rồi ngươi cũng xỉn theo luôn hả?”
Địch Dĩnh nhất thời không nói gì, bởi y cũng say…..say vì hắn. Biết rõ hắn có nữ nhân rồi, còn muốn làm mấy chuyện hồ đồ với hắn. Vẫn là nên dừng bước trước vực thẳm.
Tạm bỏ qua vấn đề phiền não này qua bên. Địch Dĩnh nhìn thân hình của hắn, hỏi: “Niệm Sinh, mấy vết sẹo trên người ngươi, làm sao mà có vậy?”
“Liên can gì đến ngươi.” Lãnh Niệm Sinh không muốn kể lại quá khứ tàn nhẫn mà mình đã từng trải qua. Đồ ông cụ non….
Địch Dĩnh cắn răng, 「Rầm」 cái đập mạnh tay lên bàn, gầm lên: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi liền thành thật trả lời cho ta cái đó đi!” Y chịu ko được sự dửng dưng kia. Đó là thái độ gì ah!
Lãnh Niệm Sinh vẫn tỉnh bơ “Ngươi hung dữ cái gì hả? Bộ ta là phạm nhân của ngươi àh?” Hừ một tiếng, “Ta cũng ko thèm ngươi quan tâm ah!”
Tên kia thật có bản lĩnh chọc mình tức chết mà! Địch Dĩnh nổi trận lôi đình, con ma men này thật phiền. Liền lần thứ hai đập「Rầm!」xuống bàn thêm cái nữa, lớn giọng: “Ngươi qua đây uống trà cho ta!” Cũng nên thanh tỉnh đầu óc chút.
Lãnh Niệm Sinh chớp mắt cái ngạc nhiên. Cứ nghĩ y sẽ hung hăng mắng chửi người, nhưng sao lại ko có? Người nhã nhặn ko phải đang chờ hắn đến gần, mới ra tay bất ngờ mà đánh người chớ?
Địch Dĩnh đã ko còn kiên nhẫn mà chờ đợi nữa, liền thúc giục: “Còn không đến đây, đứng ngây ra đó làm gì?” Y thật ko còn nỗi chút nhẫn nại nào mà. Hắn sao vẫn cứ ko nhúc nhích như thế. Cái con người này…..
Địch Dĩnh quay mình, đi đến trước tủ áo, lấy ra bộ y phục sạch sẽ. Đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn xuống thấy gương mặt kia đang ngơ ngẩn. Nghĩ mãi cũng ko ra sao hắn lại ko hung dữ như trước. Đầu óc lúc này cũng nên tỉnh táo lại mới được. “Ta bị ngươi chọc cho tức chết ah.” Ngữ điệu thật giống như đang cưng chìu, ko có lấy chút oán giận.
Trên người mặc y phục của người nhã nhặn cảm thấy thật khoan khoái. Lãnh Niệm Sinh trừng mắt nhìn, gục đầu, để tựa vào người cứng rắn phía trước, gọi “Dĩnh…” Hắn không có say, căn bản không có say….
Nếu không giả say, hắn sẽ ko có dũng khí dò thử tâm ý của hai người. Giận y đã bốn năm, cũng ko hiểu vì sao?
Ngoại trừ phá hủy chuyện tốt của hắn ra, chắc người này cũng ko ghét hắn đến tận xương tủy đâu. Thật ra hắn có địa vị như thế nào trong lòng của ông cụ non chết tiệt này?
Không phải thân nhân, không phải bằng hữu. Chỉ là hắn ko dám thừa nhận là người yêu mà thôi.
Người nhã nhặn có gì tốt chứ? Tại sao lại có thể thích hắn?
Hắn không có đáp án. Chuyện cứ tự nhiên mà xảy ra. Có rất nhiều điều thắc mắc nhưng vẫn cứ lặng lẽ cất sâu trong lòng…..
Lãnh Niệm Sinh lặng yên, tay nắm chặt lấy xiêm y. Ngón tay cũng theo sự bất an trong lòng mà lập cập run tẩy. Người nhã nhặn nhìn thấy vết thương trên người hắn, sẽ ko vì chuyện hắn đã gặp trong quá khứ mà chán ghét chứ? Ko dám hỏi, vì sợ nhìn thấy thái độ khinh ghét của y.
Lãnh Niệm Sinh mở miệng cầu y: “Đừng ghét bỏ ta…” Thầm cảm ơn rượu, nhờ nó, hắn mới có dũng khí nói lên cõi lòng của mình. Rất chờ mong được nghe câu trả lời.
Địch Dĩnh giật mình, rất muốn ôm lấy người đang dựa vào lòng mình…..Nhưng, đã trễ bước.
Quay đầu đã quá muộn rồi. Chuyện đã xảy ra, giữa bọn họ giờ ko chỉ có duy nhất chuyện thù oán của hắn mà thôi. Giơ tay, run run cùng xúc động là nên ôm chặt hay đẩy người đang ôm mình ra. Lúc này, phải lựa chọn thế nào đây?
Mày nhanh chóng nhăn lại, tình cảm rối rắm lộn xộn. Vẫn là nên buông tay, sau lúc lâu do dự, Địch Dĩnh cắn răng nói: “Niệm sinh, ngươi say rồi.” Tất cả ko phải vì ghét bỏ hắn mà là ko nên bị trầm mê nữa.
Hai người bọn họ nên tỉnh táo. Y sao lại có thể tranh giành với nữ nhân đang mang thai!
Gỡ vòng tay đang ôm chặt thắt lưng mình ra. Khoảnh khắc —— cả người như rơi vào vũng lầy. Vũng lầy của ghen tuông đang cuồn cuộn, sôi trào tột độ. Địch Dĩnh nhịn không được nữa mà trách cứ: “Rốt cuộc ngươi đến đây là để làm cái gì hả? Hay là lần nào uống say đều như vậy hết? Đến nam hay nữ vẫn ko phân biệt cho rõ? Ngươi đã đùa bỡn bao nhiêu người rồi?”
Hở! Lãnh Niệm Sinh ngạc nhiên ko thôi. Hắn nào có…..
Nhưng, ngữ khí kia là nghiêm khắc trách mắng. Chỉ biết mắng hắn uống rượu, sao ko nghĩ là ai đã cho hắn cơ hội!
Tại sao mỗi khi hắn say rượu liền hôn trộm? Tại sao lại muốn khắc sâu trên cơ thể hắn ký hiệu của y?
Là ai gạt ai! Nhanh như chớp hắn cởi ra áo ngoài, vò thành khối quăng xuống trước mặt y. Buồn bực, xấu hổ xen lẫn cùng giận dữ, hắn rống lên: “Mẹ nó! Ta mới không có đùa bỡn ai hết!”
Địch Dĩnh nhìn xiêm y ở dưới đất. Nghe hắn thừa nhận cùng với nữ tử kia là thật tâm, đều không phải là vui đùa. Vậy thì mình còn ôm mộng làm quái gì?
Cái gì cũng không phải, thế mới thật đáng lo. Chẳng qua là đùa bỡn y mà thôi….Lòng nhất thời lạnh hơn nữa.
Lãnh Niệm Sinh nhặt lên y bào của mình, tay bỗng chạm đến chủy thủ. Thật muốn lập tức nhào đến chém chết người nhã nhặn kia cho rồi. Giận điên người mà!
Hắn vội vàng khoác lại y bào. Thấy y vẫn ngu si xử sự như thế, liền cắn nhẹ môi, giận nghẹn họng —— Oán y là tên xấu xa, dám khi hắn ko còn giữ được sự trong sạch.
Yêu, nhưng chỉ biết làm ra vẻ đạo mạo trách cứ……Hốc mắt nóng lên, hắn lại rống: “Ngươi cho rằng ta đối với ngươi là như vậy sao. Nếu ko uống rượu, ta nào dám đến đây….”
Vung tay lên, đao cũng theo đó trượt qua đầu người nhã nhã. Hắn dùng chân đá ra cửa phòng. Ra đi cũng ko thèm quay đầu lại nhìn người. Hắn tối nay đến đây là để đã thương người…..Trong nháy mắt, lòng Địch Dĩnh chỉ còn lại con tim lạnh thấu xương.