Ký Hiệu

quyển 2 chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai người đã về rồi. Gia, phu nhân cùng các tân khách đều đã chờ lâu rồi.” Thủ vệ A Thanh vẻ mặt thật vui vẻ nói.

Gã cũng có nghe là đại thiếu gia đang ở cùng chỗ với nhị thiếu gia. Hai người đó trước kia ko ai nói với ai lời nào cả. Giờ thì lại như là chặt ko đứt, bứt ko rời.

Lãnh Niệm Sinh nhìn trừng trừng vào nụ cười quỷ dị trên mặt A Thanh kia: “Thanh thúc, thúc có gì vui mà cười như thế?”

A Thanh thành thật trả lời: “Đâu chỉ có mình ta vui. Người và đại thiếu gia hòa hợp, nhà này ai cũng cao hứng cả. Nhìn thử coi, hôm nay Bất Phàm thiếu gia cũng dẫn Liên Nhi tiểu thơ về nhà nữa kìa.”

Lãnh Niệm Sinh lòng dạ chẳng ra làm sao cả. Trong nhà này từ trên xuống dưới, ai chẳng biết hắn và người nhã nhặn trước giờ ko hợp.

Giờ đây….

Lãnh Niệm Sinh vì quan tâm đến vấn đề mặt mũi, mà thô bạo đẩy người nhã nhặn đang đứng kế bên ra, kêu lên “Ngươi tránh xa chút đi. Tối nay ngươi ngủ phòng ngươi, ta ngủ phòng ta. Nghe hiểu ko hả?”

Địch Dĩnh chớp mắt cái xanh mét mặt mày. Đầu vẫn còn chưa tiêu hóa hết được. Hắn vừa nói cái gì?!

“Sao lại muốn phân phòng?” Rốt cuộc là ai thúc giục y xin nghỉ ngày?

Lãnh Niệm Sinh súy đầu bước đi thật thoải mái, quẳng lại người nhã nhặn ở sau lưng. Hắn muốn đi gặp cha và nương, còn có tiểu hài tử mới đầy tháng.

Địch Dĩnh nhìn trừng trừng vào cánh cữa bước vào đình viện. Thái độ trước sau thật khác xa vạn dặm. Lòng thật ko có tư vị gì.

Hừ!

Đôi đan phượng tuấn mâu hơi nhíu lại, mắt phát ra tia xảo trá. “Muốn ngủ riêng thì ngủ riêng đi. Để rồi coi!”

Địch Dĩnh dung nhan lẫm liệt rời đi. Để lại mình A Thanh đang sững sờ tại chỗ, lòng buồn bực ko thôi –

“Hai người bọn họ đang làm gì vậy ah?!”

Trong nhà tổ chức tiệc đầy tháng. Quan khách rượu chè thật náo nhiệt –

Lãnh Thiết Sinh để ý đến hai đứa con trai đang ngồi trên ghế. Một đứa thì ở đằng đông đang cùng bọn trẻ cùng thời với nó tán gẫu. Còn đứa lại ở đằng tây đang hầu chuyện cùng trưởng bối.

Y liền nhích lại gần nương tử mà hỏi: “Huyền Niệm, Địch Dĩnh vừa nói với ngươi cái gì vậy. Nó với Niệm Sinh có chuyện gì đó hả?”

Duẫn Huyền Niệm tay chân luống cuống lo cho tiểu hài tử đang bế trong lòng. Đứa bé này thật nghịch ngợm mà, đôi tay nhỏ bé cứ ko ngừng quơ quàu, thật vất vả mới có thể gở được cái khăn ra khỏi tay nói. Duẫn Huyền Niệm lúc này mới ngẩn đầu lên đáp lại: “Không có. Địch Dĩnh chỉ ân cần hỏi thăm vài câu thôi. Nó muốn ta yên tâm vì thân thể của Niệm Sinh đã khỏe lại, cũng ko còn ra ngoài gây sự nữa.”

“Có vậy thôi àh?”

“Ân.” Duẫn Huyền Niệm giao tiểu hài tử cho tướng công, “Ngươi bế nó chút đi, ta cái gì đã” Nãy giờ hắn lo dỗ dành con nhỏ, đã đói bụng lắm rồi.

Lãnh Thiết Sinh để mặt cho con nghịch tóc mình. Ánh mắt ôn nhu nhìn gương mặt thanh lệ tuyệt sắc của nương tử. Lòng nhất thời cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Hai người bọn họ đã sống chung nhiều năm. Nương tử luôn ở nhà giúp chồng dạy con, cũng rất ít khi ra ngoài. Hắn thân tài hoa nhưng ko cầu danh lợi, cam lòng cùng y bầu bạn trải qua cuộc sống yên ổn bình thường. Có “vợ” như thế thì còn cầu gì nữa.

Lãnh Thiết Sinh hướng tầm mắt ra xa. Thấy con rể đang cẩn thận chăm sóc Liên Nhi. Giờ nó đang mang thai được mấy tháng, vẻ mặt cùng dáng vẻ thật hạnh phúc.

Ánh mắt của tiểu nữ nhân đã ko còn theo đuổi Địch Dĩnh nữa, mặt đã vì Khuyết Bất Phàm mà mỉm cười vui vẻ.

Ân nhân Ngụy Thất và phu nhân Vương Nhược Kiều đang ôm hài tử như trân bảo trên tay. Đứa bé kia lớn lên thật giống Minh Nguyệt, thập phần thanh tú. Cũng chẳng giống đứa nhỏ đang ôm trong lòng này. Mày rậm mắt to, chỉ thích nghịch ngợm gây sự.

Lãnh Thiết Sinh vương tay lấy cái chân gà trên bàn đưa cho nó cắn cắn. Tiều quỷ này, gặm cho đỡ ngứa răng đi. Bình thường chỉ thích dính lấy người ta, mồm ko an phận cứ cắn loạn cả lên.

Duẫn Huyền Niệm để chén xuống, sẳng giọng: “Ngươi không sợ nó bị mắc cổ hả?” Hắn giơ tay giật lại, hài tử mất đi chân gà lại oa oa khóc như quỷ kêu.

“Huyền Niệm, cứ để nó gặm đi. Nếu ko ăn được, thì Huyền Thiết sẽ nhổ ra cho ngươi xem.”

“Ngươi thật khéo nuôi nga.” Duẫn Huyền Niệm trừng mắt liếc tướng công cái, mặt vẫn ko kiềm được lo lắng.

Lãnh Thiết Sinh thấy hai mẹ con bọn họ cứ giành giựt cái chân gà mãi. Nương tử thì nhướng mày, liên tục dụ dỗ lừa gạt, tiểu nhi tử thì kiên quyết ko chịu nghe lời mà buông tay.

“Ha hả…”

Là đang hát tuồng gì lúc ăn cơm vậy ta. Y cảm thấy thỏa lòng khi thấy đứa nhỏ nhất quyết ko buông.

Lãnh Thiết Sinh suy đi nghĩ lại –

Ở bàn đằng kia, rốt cuộc là đứa con lớn và đứa con nhỏ đang làm gì vậy ah?!

Nửa đêm –

Lãnh Niệm Sinh đi qua đi lại trong phòng, vạn phàn hối hận. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

“Mẹ nó! Không có người nhã nhặn bên cạnh, thật ko ngủ được gì hết trơn” Hắn nhìn trừng trừng ngoài cửa sổ. Sương phòng đối diện chỉ mảng đen thăm thẳm. Người nhã nhặn đã ngủ như chết rồi chứ gì?”

Lãnh Niệm Sinh thật buồn bực mà gõ gõ lên mặt bàn, hờn giận mắng “Tử văn nhân, ta nói ngủ riêng liền ngủ riêng. Bộ ngươi ko có chân chạy tới tìm ta ngủ, rồi sáng sớm lại bò về phòng mình àh. Vậy thì có trời mới biết chúng ta đã ngủ cùng nhau….”

Chết tiệt!

Vì chút sĩ diện hảo mà làm cho mình phải trừng mắt thức đến thấy mặt trời luôn?!

Thật ko muốn muối mặt đến quấy rối người nhã nhặn mà. Vừa nhớ lại vừa giận mình, ngàn vạn lần cũng ko thể ngờ được là mình lại dưỡng thành thói quen đáng sợ như vậy –

Nếu muốn hắn phải thức trắng ngày, chi bằng đao chém chết cho rồi luôn đi.

Lãnh Niệm Sinh lập tức trở mình nhảy ra ngoài cửa sổ, quyết định không thèm làm quân tử gì nữa. Hắn chấp nhận mình là tiểu nhân.

Phòng của người nhã nhặn ko khóa cửa sao?

Lãnh Niệm Sinh tức thời lấy thế, cước đá ra cửa phòng.

Êm tay nhẹ chân lén chuồn và trong phòng. Hắn cũng tiện tay đóng luôn cửa lại. Bên trong mảng tối đen, giơ tay ko thấy được ngón, thoáng chốc cảm thấy lòng vô cùng hoảng loạn –

Muốn làm gì đây!

Hắn nửa đêm ở đây làm đạo chích….

Lãnh Niệm Sinh bĩu môi khinh thường. Hừ! thật vô dụng mà.

Buồn bực và buồn bực, hai chân vẫn như bị lôi kéo mà càng lúc càng bước đến gần cái giường lớn –

Bỗng nhiên, “Hở –” hắn hít sâu hơi, cả người gặp phải pho tượng đứng chắn lại, mắt mở lớn nhìn hình dáng ko rõ ràng kia. “Ngươi….ngươi ko ngủ hả?!”

“Ta đang đợi ngươi.”

Lãnh Niệm Sinh sửng sốt một chút, mới trả lời. “Sao ngươi biết ta sẽ đến?”

Địch Dĩnh cong môi cười, “Ta biết ngươi sẽ chịu ko được mà” Y vốn ko ngủ được, cũng đang canh cửa chờ tên thô bạo đến.

Y cũng đã có thói quen ôm hắn ngủ, dù hai người đã có thời gian ko thân thiết. Trong lòng cả đều hiểu được là do cái chết của Minh Nguyệt. Hắn cũng ko phải là ko cần y.

Tay vuốt hai má người ta. Lòng bàn tay nóng hổi thoáng chốc dấy lên dục vọng. Bị y tóm được đuôi, chắc hắn sẽ thấy xấu hổ. Địch Dĩnh liền nhúng mình cầu hợp: “Niệm Sinh, ta muốn ngươi.”

Lãnh Niệm Sinh cả người run lên, ngạc nhiên khi thấy người nhã nhặn ko cười cợt hắn.

Địch Dĩnh nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn. Hơi thở rất nhỏ truyền vào tai, trong nháy mắt khơi dậy dục niệm.”Ta đợi lâu lắm rồi. Niệm Sinh, được ko?”

Người nhã nhặn đang cầu hoan…. Lãnh Niệm Sinh quàng cánh tay qua cổ y. Gương mặt nóng hổi dán vào lòng ngực trước mặt, miệng thúc giục: “Mau ôm ta lên giường.”

Địch Dĩnh gỡ tay hắn ra, muốn. “Đợi chút nữa đi!”

Hả?

Lãnh Niệm Sinh chớp mắt ngạc nhiên, buồn bực: “Còn chờ gì nữa?!”

Giây lát, trong phòng sáng hẳn lên. Ánh nến phản chiếu hai bóng người đang chăm chú nhìn lẫn nhau. Tay như vô thức cởi ra xiêm y, quyến rũ nhau, dần dần tới gần hơn nữa….

cánh môi nhanh chóng hòa quyện, hai thân hình giao nhau triền miên. Lãnh Niệm Sinh cả người dán chặt lên người nhã nhặn. Mặc cho y ôm lên giường.

Dục vọng cứng rắn đang ma sát vào đùi. Hai chân bị người nhã nhặn mở rộng. “Ah!” Ánh mắt ngạc nhiên đã nhanh chóng phủ tầng hơi nước. Lãnh Niệm Sinh hít sâu vài hơi, tay nhanh chóng thả lỏng, quyện vào cánh tay hữu lực kia.

Địch Dĩnh cũng hít thở gấp gáp, như muốn nuốt vào tiếng rên rĩ “ưhm ưhm” kia. Tình dục nhẫn nhịn đã lâu giờ như ngựa hoang được tháo cương. Dục vọng đứng thẳng ko khống chế được mà tìm kiếm trên cơ thể hắn.

“Đừng…”

Lãnh Niệm Sinh cam tâm tình nguyện mặc cho y tác cầu. Chậm rãi nhắm lại mắt, đáp trả nụ hôn của y. Mũi cảm nhận được hơi thở dồn dập của người nhã nhặn, hạ thân cũng nhận được sự từ từ tiến vào….

Ơh….

Người nhã nhặn giống như phát cuồng, nâng lưng hắn lên mà dùng sức va chạm. Những điểm mẫn cảm trong cơ thể dần thích ứng với tiết tấu rất nhanh đó. Dục vọng to lớn trêu ghẹo, ma sát. Bên trong hai người ko hề có lấy khe hở.

“Ân…” Lãnh Niệm Sinh ko kiềm được mà phát ra tiếng rên rĩ. Cho biết là hắn đang rất thỏa mãn. Hai người liền nhanh chóng tăng thêm mật độ –

Môi của Địch Dĩnh rời khỏi hắn. Đôi mắt anh tuấn nhìn gương mặt đang đỏ bừng như say rượu, hai mắt hắn chứa đầy sương mù, đôi môi đỏ thắm hé ra hợp lại, đang phát ra tiếng rên rĩ ngọt ngào làm say đắm lòng người, “Niệm Sinh…”

Hắn kìm ko được mà khẽ gọi, từng nụ hôn tỷ mẫn lan rộng ra từ cái trán đang ướt đẫm mồ hôi kia. Răng khẽ cắn vành tai mẫn cảm, nhận thấy cả người hắn đang run rẩy, bụng dưới nóng lên, lập tức dựng thẳng dậy. Cúi đầu nhìn thấy dục vọng đang sắp phát tiết, liền nhẹ nhàng dùng tay chặn lại. Lập tức nghe hắn hét lên –

“A!”

Thân hình của Lãnh Niệm Sinh trong phút chốc cứng đờ, dục vọng chưa kịp phóng tích đã bị đầu ngón tay ngăn lại. Đôi mắt mở to long lanh khó hiểu, “Ngươi… Buông tay…” Hắn thật khó chịu lắm…

“Không buông.” Địch Dĩnh ko thèm quan tâm đến yêu cầu của hắn. Một tay nắm chặt lấy gốc rễ dục vọng của hắn, tay kia ôm chặt thắt lưng. Dụng vọng cứng rắn trong cơ thể nóng ấm mà trừu triệt, hưởng thụ khoái cảm cực hạn –

“Hả, ko buông?!”

Lãnh Niệm Sinh tưởng là mình nghe nhầm.

Địch Dĩnh cúi người dán chặt vào đôi môi cánh hoa đang run run. Tên này lộ ra vẽ hơi ngu ngốc. Được lắm…. Địch Dĩnh liền nổi lên ý đồ xấu.

Lãnh Niệm Sinh bị cái hôn làm chuyển hướng, hai tay nhanh chóng quàng qua cổ người nhã nhặn. Ý thức hỗn độn nửa tỉnh nửa mê. Cả người cảm thấy vừa sung sướng vừa khó chịu….

“Mau buông tay…” Hắn nài nỉ.

Địch Dĩnh bắt đầu tính nợ với hắn “Niệm Sinh, sau này còn muốn chia phòng nữa hay ko?”

Lãnh Niệm Sinh không ngừng lắc đầu, nói: “Không muốn….”

“Sao, còn muốn ngủ riêng nữa ko hả?”

Lãnh Niệm Sinh lắc đầu hét lên: “Ko muốn….”

“Mau buông tay…” Giờ này khắc này, bất luận người nhã nhặn nói cái gì đều được cả. Chỉ cần y mau buông tay, nếu ko hắn nhất định sẽ nghẹn chết.

Nghe được đáp án vừa lòng, Địch Dĩnh liền cong môi cười. Ngay lập tức buông tay, dục vọng nơi hạ thân cũng ra sức đỉnh vào, tận sâu trong cơ thể của hắn mà sôi trào phóng thích.

“A…” Lãnh Niệm Sinh cũng đồng thời đạt đến cao trào. ngón tay của hắn cào vào tấm lưng dài rộng của người nhã nhặn, lưu lại vệt dấu vết.

Thân hình đang dán chặt từ từ thả lỏng. Cảm nhận được sức nặng của người nhã nhặn đang ở trên thân. Mặc cho hắn hôn môi, hôn má. Ý thức cũng dần trở lại, Lãnh Niệm Sinh nhớ lại vừa rồi mình và người nhã nhặn thật ác liệt.

“Hỗn trướng…” Hắn khẽ cắn môi, có chút ko cam lòng khi thấy mình bị chèn ép gắt gao vậy. “Ta sao lại chuyện gì cũng nghe ngươi chứ?” Hắn bất mãn phản đối.

“Vậy ko tốt sao?”

“Nhảm nhí! Đương nhiên ko tốt chút nào.”

Địch Dĩnh cọ cọ vào cổ của hắn, lập tức xoay người trên giường, để hắn nằm úp sấp trên người mình. Lòng bàn tay thuận thế vuốt ve tấm lưng trần, nhẹ nhàng nói: “Niệm sinh, ta thích để ngươi ngày nào cũng áp như vầy để ngủ.”

Lãnh Niệm Sinh đã quen với việc ôm lấy thắt lưng y. Gương mặt tuấn tú dán vào vai y, thì thầm: “Ngươi ko ngại tay chân ta thô kệch sao?” Hắn cũng không giống như nữ tử bình thường có dáng điệu uyển chuyển.

“Ta bị ngươi làm cho hư hỏng rồi.” Y cực kỳ yêu thích sự dựa dẫm và dính chặt lấy này. Địch Dĩnh đắp chăn cho cả , xem người như trân bảo mà cẩn thận che chở.

Đôi môi như cánh hoa của Lãnh Niệm Sinh mỉm cười. Người nhã nhặn thật gian trá. Vừa đấm vừa xoa – Vừa chuyên chế vừa ôn nhu đối đãi. Hắn là cam tâm tình nguyện bị y áp chế cả đời.

Địch Dĩnh vén lên vài dúm tóc cho hắn. Tay cứ dây dưa nơi gương mặt mịn màng. Tình cảm tích lũy càng lúc càng dâng trào. Dường như trời sinh cả là của nhau. Y yêu cái tên có phần thẳng thắn, phần sượng sùng này. “Ta thương ngươi….Ngươi là của ta….Chỉ có thể là của ta.”

“Ừh…..”

Lãnh Niệm Sinh nhắm mắt lại. Hắn cũng sắp sửa hình thành thêm thói quen nghe giọng nói ngọt ngào của người nhã nhặn ru vào giấc ngủ. Ko ngại nhiều lời. Nghe cả đời cũng ko chán….

Ánh nên sắp tàn, trong phòng bắt đầu tối dần –

Trên giường có đôi yêu nhau đang chìm vào mộng đẹp. Mãi đến khi mặt trời lên cao, cũng chưa dậy nổi. (Đậy nổi mới lạ =.=ll)

“Niệm sinh ca ca không ở trong phòng.” Liên Nhi nhìn chồng mình nói “Cửa sổ cũng ko có đóng. Vừa nhìn là biết ngay trong phòng ko có người. Rốt cuộc là huynh ấy đã đi đâu?”

Mọi người trong nhà đều chờ Niệm Sinh ca ca và Địch Dĩnh ca ca cùng nhau dùng cơm trưa, “Hai vị ca ca ko phải lại gây sự ầm ỉ, rồi Niệm Sinh ca ca trốn mất, ko thấy tăm hơi luôn chứ?”

“Cũng có thể lắm. Ngày hôm qua, hai người bọn họ ngồi cách xa nhau, ko ai nói tới ai cả” Vì đêm qua trong nhà thật đông người, đang lúc tiệc rượu, nên Khuyết Bất Phàm cũng ko tiện hỏi lão đại sao lại khó chịu như thế?

Đột nhiên, tiếng của Khuyết Bất Bình vang dội như quỷ kêu được truyền lại “Áh, chúng ta ko cần gắp gáp làm gì. Lão đại đang ở ngay trong phòng của Địch Dĩnh kìa.”

Nó tiện tay đóng cửa sổ, sau đó xoay người lại cười hề hề với Khuyết Bất Phàm và Liên Nhi.

“Hắc hắc…”

Khuyết Bất Phàm bước đến trước mặt Khuyết Bất Bình hỏi: “Sao ngươi biết lão đại đang ở trong phòng của Địch Dĩnh?”

“Ha, chuyện này… thôi đi…” Khuyết Bất Bình liếc Liên Nhi một cái. Có nữ nhân ở đây, nó cũng ngượng ngùng ko muốn nói rõ.

Phất phất tay áo như đang đuổi ruồi bọ. “Tránh ra chút đi, chúng ta ăn cơm thôi. Nhiều người như vậy, ko cần chờ bọn họ.”

Người ta là đầu giường gây, cuối giường hòa. Lúc này người ta đang hứng khởi. Người ngoài tốt nhất đừng quấy rầy bọn họ.

“Chúng ta đi mau, đừng quấy rầy.”

Khuyết Bất Phàm lập tức hỏi nhỏ: “Hay là… Bọn họ đang…” ko dám nói ra chữ thân thiết, sợ Liên Nhi nghe thấy sẽ xấu hổ.

“Lão huynh, chuyện này còn phải hỏi sao. Ta thấy xiêm y mà lão đại mặc vào ngày hôm qua đang vươn vãi trên mặt đất, khỏi nghĩ cũng biết mà……” Khuyết Bất Bình phút chốc bịt miệng, hoảng hồn: “Hở! Ta ko có nói gì hết nga.”

“…” Liên Nhi chớp mắt cái liền đỏ mặt xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Bọn họ lúc này rồi chẳng lẽ còn đang….

Thật là….

Đều do Địch Dĩnh ca ca ko đóng cửa sổ. Thói quen này trước sau vẫn ko thay đổi.

Đợi người ở ngoài phòng đi xa rồi. Trong phòng –

Sắc mặt của Lãnh Niệm Sinh lúc trắng lúc xanh thật khó coi. “Bọn họ…. Biết hết…..” Thật là… bị bắt gian tại trận rồi.

Hắn nhìn trừng trừng Địch Dĩnh do tiếng nói của Khuyết Bất Bình mà dần dần tỉnh dậy. Giân dữ cũng theo đó mà bùng nổ. “Đều do ngươi! Sao quên đóng cửa sổ –”

Màng nhĩ của Đich Dĩnh bị cộng hưởng ong ong ang ang. “Ngươi ồn quá….” Y vương tay, thoáng chốc đã kéo hắn sát lại bên mình, dùng môi chặn lại tiếng gào lên như quỷ kêu. Thanh âm y muốn nghe ko phải là như thế này.

Sau đó, Lãnh Niệm Sinh dán thân mình lên tường, cả người như con mèo nhỏ thật mê hoặc. Trong đầu ko thể nghĩ được gì về thể diện nữa. Vì người nhã nhặn lần này muốn hắn ở trên….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio