Kỷ Hoàng Hậu

chương 2-1: là người nào, không phải người nào? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù tuân theo châm ngôn sáu chữ :“Đến đâu thì hay đến đó”, Thẩm Trú cố gắng cho mình không để lại dấu vết mà hòa nhập vào Âm gia, nhưng kể từ khi biết mình chính là Âm Lệ Hoa, cũng không tránh khỏi bắt đầu tìm kiếm đầu mối. Nàng đến trong thư phòng của Âm Lệ Hoa kiểm tra thẻ trúc (sách từ trúc ghép cuộn lại của Trung Quốc ngày xưa), mờ mịt cố gắng tìm được chút tin tức gì trong đó, nhưng mà tìm rất lâu, mười chữ triện thì đến chín chữ không hiểu, hoàn toàn hoa hết hai mắt.

-----

Nhược Vân: chữ triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.

-----

Tất cả phải làm lại từ đầu.

Nội tâm Thẩm Trú mặc dù vô cùng lo lắng, biểu hiện ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh. Nhưng mặc kệ nàng giả bộ như thế nào, những vội vã cùng phiền não được che dấu trên mắt vẫn tự nhiên lộ ra ở hành động. Tập Nghiên thử hỏi nàng: “Cô nương, ngài có phải có tâm sự hay không?”

Thẩm Trú có tâm sự, nhưng những thứ này làm sao có thể nói cùng Tập Nghiên?

Đối với Âm gia, thời gian dần qua nàng cũng biết đại khái. Âm gia trừ ruộng tốt ngàn mẫu, môn khách mấy ngàn người, xe ngựa, người hầu, đầy tớ so với vương tộc bên ngoài, càng hết sức quyền thế. Cứ nghe huyện lệnh Tân Dã trước khi làm quan từng là môn khách của Âm gia, kể cả đại nhân trong thành, đều coi Âm gia là thượng khách, quan hệ thân thiết với Âm gia.

Toàn bộ Âm gia dù nói là Âm phu nhân làm chủ mẫu, nhưng quản lý nhà cửa thì là trưởng tử Âm Thức, nói trắng ra mấy người mẹ con Âm phu nhân là phụ thuộc vào Âm Thức mà sống, còn phải xem sắc mặt Âm Thức. Nhưng mà cũng may Âm Thức đối với bọn họ chưa từng bạc đãi, hơn nữa đối đãi với Âm Lệ Hoa cùng mấy huynh đệ Âm Hưng coi như để tâm, gọi là huynh trưởng tốt.

Nhưng mà Thẩm Trú đau đầu nhất một điểm là hôn sự của Âm Lệ Hoa, Âm Thức tỏ thái độ là tuân theo ý tứ của Âm phu nhân. Mấy ngày nay nàng từ trong miệng Âm phu nhân hiểu ra. Âm phu nhân muốn chọn một con cháu ở Đặng gia, hơn nữa ứng cử viên hài lòng cũng đã tìm được, là một gã nam tử tên Đặng Vũ thuộc một chi của Đặng gia, tuổi tác so với Âm Lệ Hoa thì lớn hơn hai tuổi. Theo Tập Nghiên nói, người này mười ba tuổi có thể đọc thơ, ở quê nhà rất nối tiếng, cũng từng học ở Trường An, cùng ra trường với Lưu Tú.

Quan trọng nhất chính là tư tưởng vị Âm phu nhân lại rất hiện đại, còn định hai ngày nữa mời Đặng Vũ cùng muội muội của hắn Đặng Tuệ tới Âm gia làm khách. Rõ ràng là mời người ta để làm khách, trên thực tế là tạo cơ hội cho con gái mình cùng Đặng Vũ gặp mặt, phát triển tình cảm.

Thẩm Trú lại rất túng quẫn, ở hiện đại, mẹ từng không chỉ một lần trong điện thoại đề cập với nàng chuyện kết hôn, thế nào nàng đi tới cổ đại cũng phải đối mặt một nan đề như vậy?

“ Tỷ tỷ, tỷ tỷ “Âm Tựu kêu to chạy vào, “Tỷ tỷ, ta nói với ngươi a, Đặng gia tìm người tới nhà chúng ta cầu hôn.”

Thẩm Trú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Âm Tựu tươi cười rạng rỡ, trong nội tâm không nhịn được mà thở dài, tin tức này lúc nàng thỉnh an Âm phu nhân sớm biết. Cũng không phải người nhà Đặng Vũ tới, mà là nhà Đặng Phụng. Âm phu nhân cũng không trực tiếp từ chối, mà uyển chuyển khước từ. Cái này cũng tại lời đồn về Âm Lệ Hoa lan xa ban tặng, từ khi nàng tuổi đến nay, tới Âm gia cầu hôn cũng đã nối liền không dứt, Âm phu nhân quen tay, uyển chuyển từ chối không tổn thương mặt mũi người ta, đơn giản gọi là người quen việc.

Âm Tựu quấn ở cạnh nàng, lôi kéo ống tay áo của nàng, cao hứng nói: “Tỷ tỷ, nhưng tới lần này chính là người nhà Đặng Vũ.”

Âm Tựu đúng lúc này chính là mèo chó cũng phải ngại, Âm gia to như vậy cũng không đủ một mình hắn lăn lộn giống như bá vương, nhưng lại cực kỳ muốn có được sự yêu thích từ Thẩm Trú. Âm Lệ Hoa đưa tay gõ nhẹ lên đầu của hắn: “Mới hơi lớn như vậy đã bát quái, con trai phải tỏ ra điềm tĩnh mới đúng. Đi, đi chỗ khác mà chơi, đừng có ở đây quấy rối tỷ.”

Âm Tựu trừng lớn mắt hỏi lại: “Tỷ tỷ, bát quái là cái gì? Là chu dịch à?”

------

edit: Chu dịch và bát quái nghe na ná nhau.

------

“ Nói đệ cũng không hiểu, đi, đệ đi chỗ khác tìm Hân nhi chơi đi.”

Âm Tựu bĩu môi, khinh thường nói: “ Đệ mới không cần chơi với Hân, cả ngày hắn đều dính lấy nương.” Vừa nói vừa kéo ống tay áo của nàng “Tỷ tỷ, lúc này thật là người nhà Đặng Vũ tới cầu thân. Nương đang nói chuyện với Đặng Vũ á..., hừm, đệ cũng thấy Đặng Vũ, dung mạo so với Đặng Phụng đẹp mắt hơn, cũng như đại ca, hiểu biết rất nhiều thứ. Đệ nghe nhị ca nói, hắn từng học ở trường Thái Học Trường An, thật sự rất tốt.”

Thẩm Trú cười “Đừng thấy người khác nói tốt đệ cũng nói theo, đệ chưa hiểu được, đừng khen bừa.”

“Hazzz, đệ đương nhiên hiểu được. “Âm Tựu nghiêm trang rung đùi đắc ý “ Đệ biết, đường tỷ gả cho Đặng Nhượng, nhà chúng ta chỉ còn lại một mình tỷ tỷ, nương nghĩ để cho tỷ gả sang nhà cậu đi. Vẫn là nhà cậu tốt, đệ thích nhất muội muội của nhà biểu ca.”

Cái gì mà muội muội của nhà biểu ca? Thẩm Trú bật cười.

“ Ah! Còn có a, nương nói toàn bộ Tân Dã cũng tìm không được người tốt hơn Đặng Vũ nữa. Nhà cậu của biểu ca cũng đến cầu thân, nhưng mà nương lại không thích Đặng Phụng, cho nên nhất định là Đặng Vũ rồi. “

“ Vì sao nương không thích Đặng Phụng? “

Âm Tựu nghiêng đầu nghĩ: “ Đệ cũng không biết. “Nhưng lại vừa cường điệu: “Dù sao đệ cũng thích Đặng Vũ. “

“ Đại ca cũng thích Đặng Vũ sao? “

Âm Tựu vẫn lắc đầu “Không biết, đệ thích Đặng Vũ. “

Thẩm Trú không chịu nổi: “ Được được đươc, ta biết đệ thích Đặng Vũ, đi thôi đi thôi, hai ngày nữa thần tượng của đệ sẽ tới.”

Từ thần tượng rất lạ, Âm Tựu nghe không hiểu, trừng mắt nhìn “Tỷ tỷ nói thần ...gì?”

Thẩm Trú đẩy nhóc đi: “Tỷ nói hai ngày tới Đặng Vũ sẽ làm khách trong nhà, đệ muốn thích hắn thế nào thì thích.”

Âm Tựu không đi, sống chết bám lấy người nàng, hai người nô đùa thì Âm Thức vào.

Âm Tựu sợ Âm Thức, cung kính kêu một tiếng “Đại ca”, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Âm Thức nhìn sắc mặt nàng có vẻ ấm ức, lạnh nhạt hỏi: “Mất hứng? “

Thẩm Trú thở ra một hơi dài, không vui nhịn xuống, bộ dạng phục tùng, khiêm tốn nói:“Từ trước đến nay lớn nhỏ có thứ tự, đại ca dù sao cũng mới đính hôn, còn chưa lấy về, ta đây là muội muội cần gì phải vội vã như vậy? “ Khiêm tốn, cẩn thận. Nữ nhân coi trọng truyền thống Trung Hoa từ xưa đến nay luôn là một đức tính tốt.

Âm Thức yên lặng không nói, biểu cảm lạnh lùng, không một chút khác thường, chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, ẩn dấu một chút ý cười. Chẳng biết tại sao, Thẩm Trú thấy cả người mồ hôi lạnh, cố gắng chịu một lúc lâu, rốt cuộc thua trận.

“ Đặng Vũ và Đặng Phụng, đại ca cảm thấy người nào tốt hơn?”

Âm Thức rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng “Ta hoặc mẫu thân cảm thấy ai tốt hơn, cũng không quan trọng, cái chính là...ngươi cảm thấy ai tốt. Ngươi đã lựa chọn, người nào cũng không thể ép buộc ngươi.”

“ Nếu ta lựa chọn Lưu Tú? Đại ca cũng đồng ý.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu không dò ý, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

“ Đại ca không bảo ngươi làm bất kỳ cái gì, ta không phản đối cũng không đồng ý. Chờ đến ngày sau sẽ nói.” Chốc lát sau, hắn lại nói: “ Nhưng bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, nếu khi đó Lưu Tú vẫn như cũ, thân không núi dựa, một lòng say mê làm trồng trọt, ta nhất định là không đồng ý đâu, ngươi không chịu nổi nỗi khổ ấy.”

Lời vừa nói ra, tiếng thở dài của Thẩm Trú không kìm được mà phát ra khỏi miệng. Đều nói Âm Thức thương muội muội, ngay từ đầu nàng thấy giọng nói Âm Thức với nàng đều là biểu cảm lạnh nhạt, còn tưởng rằng là giả, hiện tại xem ra là thật!

Nhưng mà nói Lưu Tú không có chỗ dựa, Thẩm Trú cũng phải lắc đầu thở dài, quả nhiên tất cả mọi người bị vẻ nho nhã dịu dàng lừa gạt. Người kia mới chính thức là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.

Hai ngày trước lễ cập kê, huynh muội Đặng gia quả nhiên tới cửa. Bởi vì lúc trước nghe quá nhiều việc có liên quan đến Đặng Vũ, nên đối với người này, Thẩm Trú cũng có vài phần hiếu kỳ.

Mang theo Tập Nghiên đi về phía đình, vừa mới xuống lầu, thì nghe phía sau có tiếng gọi: “Lệ Hoa! “

Thẩm Trú quay đầu lại, nhìn thấy một cô nương xa xa đang chạy tới, gương mặt nho nhỏ lông mày cong cong mắt to, môi có chút mỏng, khóe miệng lại vểnh lên, giống như đang cười lại như đang giận, bộ dạng vô cùng đáng yêu, trên hai bên búi tóc có cắm một đôi trâm đồi mồi, cũng rất đẹp.

Tập Nghiên ở sau lưng nàng nói cho nàng biết:“ Cô nương, đây là muội muội của Đặng Vũ, Đặng cô nương _Đặng Tuệ, từ trước đến nay rất thân thiết với cô nương, ngài không quên chứ?”

Thẩm Trú cười yếu ớt: “Không quên. “

Đặng Tuệ xách váy chạy tới, đến trước mặt nàng, thở có chút gấp, đụng vào hai tay Tập Nghiên, như cười như không sẵng giọng: “Ta đang ở đình chờ ngươi đã lâu, cũng không thấy ngươi xuống, có phải ngươi không muốn gặp ta?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio