Tề Lẫm sẽ không tiếp tục quan tâm nội dung phim nữa, dù sao nó cũng chẳng liên quan tới anh.
Tuỳ ý ứng phó Tề Lẫm hai câu, Tề Lẫm lại cùng đôi song sinh giải quyết bữa trưa một cách vui vẻ, nghỉ trưa xong thì tiến vào chương trình học ngữ văn mỗi ngày của họ. Kết thúc, Tề Lẫm được lái xe nhà Âu Dương hộ tống ra khỏi khu nhà cao cấp.
Quốc gia ở thời kỳ tư bản chủ nghĩa rất khác, sự cố giao thông được xử lý rất nhanh, con đường về trường giờ đã thẳng tuột. Anh Giản nói với anh, nếu hai ngày sau vẫn mưa thì có thể tạm dừng học, không mong muốn anh có sự cố nào trên đường đi cả. Nếu còn không hiểu thì Tề Lẫm đã uổng phí năm sống trên cuộc đời rồi. Lại một lần nữa, anh phát hiện anh Giản đúng là đàn ông, thật sự rất tốt bụng, còn cẩn thận nghĩ tới vấn đề an toàn của người thân.
Trở về trường, Tề Lẫm bất ngờ phát hiện ký túc xá có người, bình thường vào tầm này Chu Chân còn đang tập tành trên sân bóng mà. Không nghĩ nhiều, anh đẩy cửa đi vào, bên trong có tới ba người mặc đồng phục thể dục, mà Chu Chân đang nằm trên giường, trán được chườm đá.
Tề Lẫm lo lắng hỏi: “Chu Chân cậu sao thế?”
Bạn cùng đội của Chu Chân trả lời: “Cậu ấy bị sốt còn chạy tới tập, ngất ở đó nên bị chúng tôi đuổi về nghỉ ngơi.”
Chu Chân cười chua xót: “Tớ nghĩ không phải chuyện to tát gì.”
Tề Lẫm lườm cậu một cái, nói với các bạn: “Cám ơn các cậu.”
Hai bạn đội viên đội bóng rổ hoàn thành nhiệm vụ, chuyển lời của huấn luyện viên rồi rời đi, Tề Lẫm đặt ba lô lên bàn, thấm thía nói: “Cậu em Chu Chân à, xem ra chỉ có anh tới chăm sóc cậu thôi, anh là người tốt đúng không?”
Chu Chân ho nhẹ hai tiếng: “Tốt, đương nhiên là tốt.”
Tề Lẫm rót cho cậu một chén nước ấm: “Uống nhiều nước một chút, rồi nghỉ ngơi thật tốt, tớ sẽ giúp cậu mua cơm chiều.”
Chu Chân nghe lời ngủ.
Hai ngày tiếp đều mưa to, Tề Lẫm không cần phải đến nhà Âu Dương dạy đôi song sinh, lại đúng lúc Chu Chân bị cảm nên hai ngày này anh đều ở đây chăm sóc cho cậu. Tuy nhiên ngay ngày hôm sau, Thẩm Tiểu Viên gửi tin cho Tề Lẫm, anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Vì sao Thẩm Tiểu Viên lại muốn dẫn anh đi chọn lễ phục? Nhất thời anh không biết trả lời thế nào. Như là biết Tề Lẫm đang nghĩ nên đáp ra sao, Thẩm Tiểu Viên lại gửi tin nhắn thứ hai, nói là mẹ anh nhờ mình đi mua. Tề Lẫm nghĩ quan hệ giữa mẹ của nguyên chủ và Thẩm Tiểu Viên rất thân nha, nhưng vì sao mẹ lại không trực tiếp liên hệ với mình nhỉ, càng khiến anh thấy nghi ngờ.
Suy nghĩ một tiếng, Tề Lẫm mới trả lời, đồng ý xế chiều đi chọn lễ phục. Nếu thân phận của anh là Tề Lẫm, cũng coi như là đi vào cuộc sống, tiếp tục sinh hoạt của cậu ta, đương nhiên cũng bao gồm cả quan hệ thân thích. Chỉ là anh càng nghĩ càng không thể hiểu, sao Thẩm Tiểu Viên lại thân với mẹ nguyên chủ như vậy, không phải họ chỉ là bạn đại học thôi sao? Có lẽ anh nên tìm thời gian hỏi Thẩm Tiểu Viên chút, nhắn tin hẳn sẽ không trả lời. Còn một cách nữa là đi về nhà theo địa chỉ trên chứng minh thư, có lẽ có thể tìm hiểu tâm trạng mẹ và tương lai sau này, cứ mãi trốn tránh cũng không phải là cách.
Trong lòng còn có chuyện nên Tề Lẫm ăn cơm cũng không thấy ngon. Chu Chân sức khoẻ không tệ, ngày hôm sau đã ngập tràn sức sống, nhưng huấn luyện viên nghĩ tới cậu ngất nên thả thêm một ngày. Tề Lẫm nghĩ đi chọn lễ phục, không bằng để Chu Chân đi cùng, Thẩm Tiểu Viên chắc sẽ không nói gì đâu.
Người tới đón Tề Lẫm là một ông chú mặc vest đen, đeo kính đen, khoé mắt còn có một vết sẹo. Anh sửng sốt một chút, cho đến khi đối phương mời lên xe anh mới giật mình xác định với Thẩm Tiểu Viên rồi lên xe.
Chu Chân kéo góc áo Tề Lẫm, khẽ hỏi: “Nè, có đáng tin không vậy?”
Vừa nói xong thì vị lái xe đeo kính đen như lạnh lùng hơn, Chu Chân im ngay lập tức, Tề Lẫm cũng không dám lên tiếng, thầm nghĩ Thẩm Tiểu Viên tìm lái xe ở đâu vậy, với dáng vẻ này, cách ăn mặc này cũng rất đáng sợ. Tề Lẫm và Chu Chân co người dựa sát vào nhau sưởi ấm, sợ đại ca lái xe chỉ không vui chút thôi mà bắt cóc họ, giết con tin gì đó.
Sự kiện bắt cóc không xảy ra, họ thuận lợi tới địa điểm hẹn gặp Thẩm Tiểu Viên, thấy Tề Lẫm không hề sót bộ phận nào cậu mới nhẹ nhàng thở ra: “Nửa tháng không gặp, sao thấy cậu béo hơn nhỉ?”
Chu Chân cười nói: “Cậu ta mỗi ngày ở nhà học sinh ăn uống ngon lành, sao có thể không béo? Buổi chiều còn có đồ ăn vặt, làm tớ hâm mộ ghê gớm.”
Thẩm Tiểu Viên đã tra được Tề Lẫm đang làm gia sư nhà ai thì xấu hổ mỉm cười: “Đúng là tốt thật.”
Tề Lẫm không có hứng thú nên dời đề tài: “Tiểu Viên, cậu còn chưa nói cho tớ biết vì sao lại phải chọn lễ phục?”
Trước khi đi đã nghĩ sẵn lý do nên Thẩm Tiểu Viên đáp: “Mấy ngày nữa tớ định dẫn cậu tham gia một bữa tiệc ở nhà bạn, đương nhiên phải đẹp chút rồi.”
Nghĩ tới tủ quần áo đáng thương, Tề Lẫm xấu hổ: “Hoá ra là vậy, nhưng để cậu trả cũng không tốt lắm.”
Vì Chu Chân ở đây nên Tề Lẫm không hỏi về mẹ. Anh có dự cảm, trước mặt Chu Chân Thẩm Tiểu Viên sẽ không trả lời. Tuy nhiên tham gia bữa tiệc ở nhà bạn là thế nào? Anh chỉ là một sinh viên bình thường, không hề ở trong giới nhà giàu.
Thẩm Tiểu Viên cười nói: “Đừng khách sáo làm gì.”
Mang theo nghi ngờ, Tề Lẫm kéo Chu Chân đi theo Thẩm Tiểu Viên dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, khi đi ra mỗi người họ đều có một bộ vest tiêu chuẩn. Rốt cuộc vì sao lại dẫn anh tham gia tiệc? Thẩm Tiểu Viên luôn cười cười không nói, Tề Lẫm càng cảm thấy kỳ lạ, nghĩ đối phương đang giúp mình nên tạm thời tin vậy.
Họ ăn tối trong một nhà hàng Trung Quốc, trong lúc ăn Tề Lẫm luôn cảm thấy có người nào đó nhìn chằm chằm mình, nhưng mỗi khi xoay người lại không phát hiện ra ai.
Sau bữa tối, Chu Chân và Tề Lẫm chào Thẩm Tiểu Viên, người đưa họ về vẫn là vị lái xe kỳ quái đó. Tề Lẫm rất muốn hỏi ông chú rằng cả tối cũng đeo kính đen lái xe, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cho đến khi tới đích an toàn Tề Lẫm mới hiểu được, lái xe đeo kính đen vào buổi tối mới thật sự là đỉnh!
Nhưng Tề Lẫm không hề biết rằng, cảm giác bị theo dõi khi đang ăn cơm là đúng, quả thật có người luôn lén lút nhìn theo anh. Chờ khi Thẩm Tiểu Viên tiễn Tề Lẫm họ rời đi, hai người đàn ông mặc vest đi giày da mới nói gì đó với Thẩm Tiểu Viên, rồi đi khỏi.
Tuy thời gian làm thêm mỗi ngày chỉ có tiếng nhưng đi đường đã mất phút, đi đi về về cũng mất cả buổi chiều. Chỉ cần đi làm thì thời gian anh hầu hết sẽ ở đó, hai ngày không tới nhà Âu Dương anh còn nhớ đôi song sinh đáng yêu kia kìa. Chấm dứt nghỉ ngơi, Tề Lẫm lại vùi đầu vào công việc.
Thông qua đôi song sinh, Tề Lẫm mới biết nhà Âu Dương có bốn người con, chị cả đã lấy chồng, nhiều năm ở nước ngoài rất ít khi gặp mặt, hiện tại trong nước chỉ có anh hai và họ, và kinh doanh gia tộc. Đừng thấy Âu Dương Khiêm Vũ mỗi ngày không ở nhà là đi ngủ, nhưng từ hai năm trước cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với kinh doanh, vào nghỉ hè thi thoảng sẽ đi với bạn ra ngoài chơi, còn đâu đều ở công ty.
Nam chính trong phim lại không phải một tên ăn chơi trác táng, không đàng hoàng khiến Tề Lẫm ngạc nhiên. Thảo nào ban ngày anh đều không thấy Âu Dương Khiêm Vũ ở nhà, hoá ra cậu ta đã bắt đầu đi làm, thật sự có tiền đồ rạng rỡ.
Em trai Âu Dương Hạo ngẩng mặt hỏi Tề Lẫm: “Thầy giáo, sao mặt anh như đang ăn sầu riêng vậy?”
Tề Lẫm đáp: “Anh ăn sầu riêng rất thoả mãn nha.”
Anh trai Âu Dương Ngự cười nói: “Thầy giáo có khẩu vị nặng à.”
Nghĩ lại vài trăm bộ phim tình cảm nước G lưu trong phần cứng hồi trước, Tề Lẫm đồng ý gật đầu: “Quả vậy, các em hiểu thầy giáo ghê nha. Nào, bạn học Hạo Hạo, đọc lại đoạn văn vừa nãy một chút, đừng đọc nhanh quá, nhất định phải chú ý phát âm, phải chuẩn đó.”
Em trai Âu Dương Hạo: “…”
Anh trai Âu Dương Ngự cười nhẹ.
Khi mà công việc làm thêm tại nhà Âu Dương suôn sẻ diễn ra thì bữa tiệc bạn của Thẩm Tiểu Viên cũng tới. Chu Chân bị Tề Lẫm ép tham gia, vì anh cảm thấy bữa tiệc này vô cùng không hợp với kiểu người không thích bị bó buộc như anh.
Hai người mặc vest được đưa đến hội trường, Chu Chân mặc bộ đen, anh cũng màu đen, nhưng Chu Chân cao to hơn nên như một người đàn ông khôi ngô rực rỡ, mang khí chất của một vận động viên. Còn Tề Lẫm, lại thiếu đi phần nam tính, thêm vài nét u buồn nhạt nhoà, Thẩm Tiểu Viên tìm một chiếc kính cho anh đeo, trông khá giống thư sinh. Kiểu tóc cũng được Thẩm Tiểu Viên dẫn đi chỉnh sửa, sau khi kết thúc, ba chàng trai đẹp trẻ tuổi đã đi vào hội trường.
Tiệc được tổ chức ở trong biệt thự tư nhân, Tề Lẫm không biết ai là chủ, còn Chu Chân thì đừng hỏi, cậu ta thấy ăn là không dừng được. Thẩm Tiểu Viên thần bí, cũng không nói cho anh biết chủ nhân là ai, chỉ biết đó là bạn cậu ta.
Bữa tiệc được trang trí trang trọng, đồ ăn ngon, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Tề Lẫm và Chu Chân chọn chỗ ngồi, Thẩm Tiểu Viên đi chào hỏi chủ tiệc. Tề Lẫm phát hiện chủ tiệc đứng cạnh Thẩm Tiểu Viên luôn nhìn sang chỗ bọn anh một cách khó hiểu, anh thấy lưng lạnh run, chắc điều hoà mở quá thấp rồi.
Lúc này, Chu Chân vừa ăn vừa nhìn xung quanh đẩy Tề Lẫm, cậu chỉ sân nhảy bên ngoài: “Nhìn kìa, người quen.”
Tề Lẫm quay đầu, đó là một người mặc đồ trắng đang nhẹ nhàng khiêu vũ với cô bạn gái xinh đẹp, người nọ vừa xoay người, anh suýt nữa thì phun đồ uống lên mặt Chu Chân, đó là Âu Dương Khiêm Vũ!
Nhảy cũng không tồi đâu! Nhưng giờ trọng điểm không phải cái này, mà anh phát hiện Thẩm Tiểu Viên đang dẫn chủ tiệc đi về phía họ.