Trước kia, hai người con trai ngủ một giường cũng không thấy lạ chỗ nào. Nhưng đi vào thế giới phim, bị coi là người thích đàn ông, đương nhiên ngủ cùng con trai lại là không bình thường.
Tề Lẫm vuốt mặt nhảy xuống giường, sửa sang đầu tóc rồi chạy về phòng ngủ cho khách của mình. Nhìn đồng hồ, đã qua bữa trưa, nói cách khác anh ngủ thẳng cẳng từ lúc h sáng đến h chiều, thảo nào thấy dạ dày rỗng vậy.
Khu nhà Âu Dương vẫn rất yên lặng. Khi anh vừa đến đại sảnh thì người hầu xuất hiện, chắc là Giản Hành đã nói trước. Tề Lẫm đã là gia sư nhà Âu Dương gần hai tháng, chỉ cần không phải người mới vào thì sẽ biết tới anh, lúc này cũng có thể chào hỏi mấy câu.
Sau khi nói chuyện với nữ hầu nhìn cũng bình thường, Tề Lẫm biết đôi song sinh còn đang ngủ, cậu hai nhà Âu Dương còn chưa rời giường. Anh biết về người sau, còn biết tên kia ngủ quên cả trời đất.
Ăn uống no nê, Tề Lẫm lại bắt đầu buồn ngủ. Tuy nhiên anh không có cơ hội, khi anh muốn lén tìm lái xe về trường thì Âu Dương Khiêm Vũ rạng rỡ đi từ trên lầu xuống.
Không biết có phải Tề Lẫm ngủ không ngon giấc hay không mà anh lại thấy được cảm xúc “thẹn thùng” trên gương mặt Âu Dương Khiêm Vũ. Y quay đầu quá nhanh, anh chưa kịp nhìn kỹ mà điện thoại lại chợt vang lên.
Là Thẩm Tiểu Viên. Không phải chuyện nào khác, chỉ là hỏi thăm, gọi anh về trường, còn nói vì sao anh lại muốn đi về nhà Âu Dương Khiêm Vũ chứ.
Xí, khi anh bị Âu Dương Khiêm Vũ kéo ra từ trong xe thì tên Thẩm Tiểu Viên này chỉ biết mở to mắt, ý là không từ chối, nên anh có muốn cũng không từ chối nổi. Cộng thêm tên Lý Tân Hi lắm chuyện nữa, từ chối hoàn toàn bị bác bỏ. Ai kêu họ là đàn anh, vì sao trường học lại có nguyên tắc đàn em phải nghe lời đàn anh chứ?
Mà tiếc thương thay, Thẩm Tiểu Viên cũng vậy.
Âu Dương Khiêm Vũ xuất hiện làm Tề Lẫm tỉnh táo, y nói với anh: “Sau khi ăn xong tôi có thể bắt đầu thực hiện nghĩa vụ.”
Tề Lẫm nhất thời không phản ứng kịp, lát sau anh mới hiểu nghĩa vụ mà Âu Dương Khiêm Vũ nói là về bạn trai. Đợi y ăn xong, Tề Lẫm nói: “Anh trực tiếp đưa tôi về trường đi, tôi còn phải ôn bài nữa.”
Âu Dương Khiêm Vũ kiên quyết: “Sau cơm tối tôi sẽ đưa cậu về trường, chiều chúng ta có lịch trình khác rồi.”
Chậc chậc, vừa tỉnh dậy phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ thay đổi, Tề Lẫm không quen lắm. Là thằng đàn ông đã trưởng thành, Tề Lẫm bất đắc dĩ đành phải tham dự cuộc chơi, chế thuốc cho tên kia.
Nửa tiếng sau, Tề Lẫm lên cái xe thể thao màu đen có thể coi là khiêm tốn của Âu Dương Khiêm Vũ, ngồi lên anh mới biết xa hoa thế nào. Có một chiếc xe thể thao phong cách là giấc mơ của mỗi đứa con trai, Tề Lẫm cũng không ngoại lệ, anh rất thích sự giá trị không nổi bật này. Về việc chọn xe, Tề Lẫm khen ngợi phong cách của Âu Dương Khiêm Vũ, không lựa chọn đỏ hay vàng hay xanh như đám choai choai.
Mới vừa khen ngợi mắt nhìn của Âu Dương Khiêm Vũ, y khởi động động cơ rồi nói: “Tôi còn một chiếc xe thể thao màu vàng, nhưng nó phải đi bảo dưỡng, nếu không chúng ta có thể lái nó rồi.”
Tề Lẫm: “…” anh xin thu lại câu nói vừa rồi, anh đáp: “Về sau sẽ có cơ hội thôi, đúng rồi, chúng ta đi đâu đây?”
Âu Dương Khiêm Vũ trả lời: “Hẹn hò thì phải đi xem phim rồi.”
Nên giờ họ lái xe thể thao đi xem phim sao?
Thật ra Âu Dương Khiêm Vũ đã đi tìm hiểu, lúc mò mẫm trên mạng, phát hiện khi hẹn hò nên đi xem phim. Y lựa chọn một bộ phim vừa mới chiếu, một bộ phim ma dường như cũng không tệ, nghe nói thích hợp để phát triển tình cảm. Bây giờ y là bạn trai của Tề Lẫm, đương nhiên phải cố gắng hết sức rồi. Không phải, y muốn được Tề Lẫm tha thứ để không mơ ác mộng nữa, không làm hết sức thì y lại thấy bất an.
Lúc đi vào khu nghỉ ngơi VIP trong rạp chiếu phim lớn nhất thành phố, Tề Lẫm cầm vé trong tay, tim run lên. Trời ơi, Âu Dương Khiêm Vũ anh có bệnh à, trưa nay không có uống thuốc hay sao mà đi mua vé phim ma? Lại còn là phòng VIP? Có ai đi xem phim ma mà chọn phòng VIP không hả!
Nhìn đến Âu Dương Khiêm Vũ đang muốn được khen ngợi cầm bỏng ngô và coca về, Tề Lẫm lại nuốt lời mắng vào trong bụng. Qua hôm nay anh không cần phải nhìn y rồi, anh phải chịu đựng, anh phải nhẫn nhịn.
“Hình như xem phim đều phải mua cái này, mua phần to nhất, thử xem sao.” Âu Dương Khiêm Vũ giơ bỏng ngô lên trước mặt Tề Lẫm.
Tề Lẫm đang không ngừng bùng nổ trong lòng yên lặng bốc một viên ném vào miệng, cũng không tệ đâu, ngọt ngọt, tiếc là anh không thích đồ ngọt lắm: “Anh ăn đi, ăn ngọt răng tôi không quá thoải mái.”
Còn chưa vào phòng chiếu, Âu Dương Khiêm Vũ đã nhẹ nhàng giải quyết một nửa phần bỏng ngô cỡ đại, Tề Lẫm yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Thật ra người muốn ăn ngọt là anh đúng không, nam chính Âu Dương Khiêm Vũ? Nếu đối phương là con gái, chắc chắn Tề Lẫm sẽ hỏi cô có sợ béo không, nhưng vì là Âu Dương Khiêm Vũ nên anh không nói ra, đỡ bị cái lòng tự tin quá đáng của y đạp đổ.
Đợi chưa tới phút, họ đi vào phòng chiếu, may là vẫn có người trong phòng, không chỉ có mình họ mà còn có một đôi tình nhân. Lúc hai người còn chưa vào, đôi kia đã hôn đến mức không dứt được, Tề Lẫm cảm thấy mặt nong nóng, còn hơi xấu hổ.
Thấy Âu Dương Khiêm Vũ bình tĩnh, Tề Lẫm cũng không biết nói gì, tìm vị trí ngồi xuống. Nói tới phim ma, Tề Lẫm xem cũng không nhiều nhưng cũng đã xem vài bộ kinh điển. Là đứa học khoa học tự nhiên, anh không có cảm giác gì với phim ma cả. Khi màn ảnh rung rợn xuất hiện, cơ bản anh đều nghĩ quay cảnh này thế nào, còn đánh giá trang điểm của diễn viên có lộ liễu hay không.
Phim bắt đầu chiếu. Tề Lẫm vừa uống coca vừa xem bộ phim Âu Dương Khiêm Vũ đã cẩn thận lựa chọn. Mở đầu cũng không tệ, tính hư ảo rất lớn. Lúc này Tề Lẫm phát hiện từ lúc phim được chiếu không thấy tiếng Âu Dương Khiêm Vũ nhai bỏng ngô. Quay đầu lại phát hiện y đang dùng tay che nửa mắt rồi đọc phụ đề.
Tề Lẫm: “…”
Nửa tiếng sau, Âu Dương Khiêm Vũ ôm chặt tay anh: “…”
Lại nửa tiếng nữa, Âu Dương Khiêm Vũ nghiêng hết người sang Tề Lẫm: “…”
Rốt cuộc phim chiếu xong, kết thúc giống như Tề Lẫm đã đoán trước, anh yên lặng đẩy Âu Dương Khiêm Vũ ra: “Xong rồi.”
Âu Dương Khiêm Vũ đứng thẳng: “A, ừm, chúng ta đi thôi.”
Ra khỏi phòng chiếu, Tề Lẫm có thể cảm giác được Âu Dương Khiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh vẫn nghĩ tới “chức trách” của mình: “Tôi biết anh rất hài lòng với bộ phim này.”
Thấy môi Âu Dương Khiêm Vũ trắng nhợt, nghĩ đến quá trình trong lúc chiếu phim, toàn thân y đều run lên, vì thế Tề Lẫm hài lòng gật đầu: “Ừ, vô cùng hài lòng, cho anh một like.”
Âu Dương Khiêm Vũ được khen: “…”
Xem xong phim, tiếp theo là ăn tối. Tề Lẫm đi theo Âu Dương Khiêm Vũ.
Từ rạp chiếu phim đến nhà hàng có hơi xa. Nói thật, Tề Lẫm cũng không biết Âu Dương Khiêm Vũ đã đặt chỗ từ lúc nào, cả ngày hôm nay cơ bản họ đều ở cạnh nhau, cũng không thấy y cầm điện thoại nha. Đương nhiên bây giờ anh cũng không hỏi câu này, hỏi ra có vẻ rất hạ giá.
Không ăn xong cơm, Âu Dương Khiêm Vũ chắc chắn sẽ không chấm dứt hành trình hôm nay. Giờ Tề Lẫm đã có thể đoán được logic của y thế nào rồi. Y cho rằng mình đi theo y, hẹn hò với y xem phim ăn tối là sẽ tha thứ cho y, nếu không nghe y thì chính là không định tha thứ.
Tề Lẫm cũng không hy vọng hai người sẽ quanh quẩn chỉ vì sự kiện hầm rượu kia, còn mấy cái điều kiện kia chắc Âu Dương Khiêm Vũ đã vứt vào xó nào rồi. Anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, như học thật giỏi, mỗi ngày tính toán vì tương lai vì học bổng, anh luôn muốn giảm rắc rối, tìm ưu điểm để khoan dung. Anh không thể quên đây là thế giới phim thần tượng, không nên quá mức tính cực với một chuyện nào đó.
Địa điểm ăn tối ngay ở một nhà hàng xa hoa trong thành phố. Lại là cơm tây, Tề Lẫm không còn lời gì để nói, vì sao không chọn quán đồ ăn Trung chứ, ít nhất có thể ăn no. Cơm tây vừa không đẹp vừa không no còn lãng phí thời gian và đắt đỏ, ai nói cứ hẹn hò là phải bắt buộc ăn cơm tây vậy?
Hai người vừa đến đã được giám đốc nhà hàng phục vụ nhiệt tình, có thể thấy được danh tiếng của Nhị thiếu gia nhà Âu Dương vang đội đến mức nào. Tới lúc giám đốc bị Âu Dương Khiêm Vũ đuổi đi y mới nói với Tề Lẫm nhà hàng này là sản nghiệp của nhà Âu Dương. Được rồi, anh muốn thiêu chết đám nhà giàu.
Tuy thích đồ ăn Trung Quốc hơn nhưng Tề Lẫm vẫn không kén ăn, ăn rất vui vẻ. May mắn là không có ai chạy tới kéo violon hay hát hò gì đó, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị một cách nghiêm trọng. Anh không thể nào ăn cơm cùng một người mà lại có người khác đứng cạnh được, rất là lạ.
Trong lúc ăn cơm Âu Dương Khiêm Vũ rất yên lặng, Tề Lẫm càng im ắng hơn đấu tranh với đồ ăn. Lúc Âu Dương Khiêm Vũ nhìn anh thì đã ăn gần no, thật ra nhìn Tề Lẫm ăn cũng khá hay ho. Ăn cơm không quá lâu, sau khi kết thúc Tề Lẫm cũng không định đi dạo mà muốn về nhà.
Vì để Âu Dương Khiêm Vũ cảm nhận được mình đã tha thứ cho y, Tề Lẫm nghĩ đến việc Âu Dương Khiêm Vũ ăn bỏng ngô hôm nay. Khi y đi lấy xe, anh vào một tiệm bánh ngọt trong một toà nhà cao ốc, chuẩn bị mua vài cái bánh nhỏ khao Âu Dương Khiêm Vũ một chút. Nhưng anh vừa vào cửa đã nghe được giọng chào đón của một cô gái quen thuộc, tập trung lại: “…”
Lại là nữ chính. Chắc vì cô ta ngửi được mùi hormone giống đực của Âu Dương Khiêm Vũ nên mới xuất hiện ở đây, không chừng đang chờ chuẩn bị tiếp diễn một nội dung phim nào đó.
Lần thứ hai gặp Tề Lẫm, Tôn Ái Tích vẫn hiện rõ vẻ ghét bỏ lên mặt, tối qua cô bị đám Âu Dương Khiêm Vũ ném ở đó, biết rõ nguyên nhân bị bơ, họ muốn đi theo Tề Lẫm xem sao băng, khiến cô ta không được Âu Dương Khiêm Vũ tha thứ. Cái tên luôn làm khó kẻ khác như Tề Lẫm quả thật không thể tha được, nghe nói cậu ta còn thích Âu Dương Khiêm Vũ nữa. Tởm thật, con trai và con trai sao có thể yêu nhau, chắc chắn Âu Dương Khiêm Vũ đã ghê tởm cậu ta lắm rồi.
Tề Lẫm bị Tôn Ái Tích ghét đã sớm biết, nhưng anh không ngờ khi làm việc mà cậu ta cũng lộ ánh nhìn rõ ràng, như mình là tình nhân giành chồng cậu ta vậy. Tề Lẫm hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình.
Một người bán hàng khác trong tiệm đang tính tiền cho khách, người có thể đón khách trong tiệm chỉ có Tôn Ái Tích. Nghĩ tới Âu Dương Khiêm Vũ có thể đang ở bên ngoài chờ, Tề Lẫm đi qua Tôn Ái Tích, trực tiếp vào trong chọn bánh, Tôn Ái Tích đi theo sau.
Tề Lẫm giả vờ không biết cô ta: “Cô bán hàng à, phiền cô gói cho tôi cái bánh việt quất này.”
Tôn Ái Tích vừa lấy hộp vừa cẩn thận gói bánh, đưa tới thu ngân rồi đứng sau Tề Lẫm, nói với anh: “Sao Âu Dương Khiêm Vũ có thể thích mày chứ?”
Tề Lẫm hơi buồn cười, nữ chính đơn thuần kiên cường não tàn sao lại khiêu khích thế này, à đúng rồi, cô ta não tàn mà.
Thanh toán xong Tề Lẫm nheo mắt đánh giá cô ta, vừa lúc nhìn Âu Dương Khiêm Vũ đang đứng ở bên ngoài xe đợi, anh mỉm cười tà ác: “Chắc cậu còn không biết nhỉ, giờ Âu Dương Khiêm Vũ là bạn trai tôi. Nếu không tin, cậu có thể đi hỏi anh ta.”