Giống như bất luận người tan tầm nào ngồi tàu điện ngầm trở về, Phùng Mông và Diệp Khai thoạt nhìn đều có điểm bị "Đè bẹp".
Phùng Mông thì khỏi nói, trong ấn tượng về Phùng Mông của Lâm Uyên cho tới nay đều là cái bộ dáng này ← trên thực tế, sáng sớm hôm nay Phùng Mông mặc âu phục trái lại khiến Lâm Uyên có chút ngoài ý muốn; chủ yếu là Diệp Khai, hiện tại bộ mặt tinh anh đã không còn chút hình tượng nào ngồi phịch trên ghế sa lông làm Lâm Uyên ngẩn người, ngay sau đó rót một chén nước cho hắn.
"Cảm tạ, bất quá có bia lạnh không?" Uống một hơi cạn sạch, Diệp Khai lập tức nhìn về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên:...
Lâm Uyên vì vậy rất hiểu ý người từ trong tủ lạnh cầm một lon bia lạnh cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn, từ đến trường đến đi làm vẫn ở trong nhà, Lâm Uyên khuyết thiếu kinh nghiệm cùng bạn đồng lứa sinh hoạt, hôm nay cùng ba người bạn cùng tuổi tính cách khác nhau ở chung, hắn cảm giác... Có điểm mới mẻ.
Bất quá cũng không đáng ghét.
Thậm chí có thể nói có điểm vui vẻ.
Không ai ép buộc hắn làm cơm, Lâm Uyên tự nhiên cũng sẽ không chủ động đảm nhiệm việc này, chỉ là bởi vì bà ngoại không biết làm cơm nên bị ép học cái kỹ năng sinh hoạt này mà thôi, với lại hắn cũng không có sở thích nơi nơi làm cơm.
Theo Diệp Khai đề nghị, buổi tối sẽ đi ra bên ngoài ăn đồ nướng.
Ăn xong thì mang Lâm Uyên im lặng ra quảng trường nhảy, bất quá hắn vẫn là đi theo.
"Sảng khoái!" Duỗi người một cái, Diệp Khai thật dài thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là thoải mái ~" Phùng Mông cũng một bộ dáng dấp rất sảng khoái.
Giống như hôm qua, bốn nam nhân trẻ tuổi niên kỷ không sai biệt lắm đi trên con đường nhỏ im ắng buổi tối, Ửu Kim thị là nghi cư đô thị, ban ngày nhiệt độ không khí phi thường thoải mái, ban đêm hơi có chút lạnh, bất quá bốn người đều là nam nhân khỏe mạnh, vừa mới nhảy ra một thân mồ hôi, nên chút lạnh ấy đối với bọn họ mà nói sớm không coi vào đâu.
Nguyên bản Lâm Uyên còn đang yên lặng tìm kiếm bóng mèo hoang ven đường rốt cục bị hai người bọn họ làm cho hồi thần.
"Làm sao vậy? Các cậu trở lại thoạt nhìn rất mệt mỏi, thế nào sau vận động, trái lại thoạt nhìn đã khá hơn nhiều?" Lâm Uyên hỏi hai người.
"Không phải thân thể mệt, là tâm mệt." Phùng Mông và Diệp Khai miệng đồng thanh nói.
Lại qua cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua mua bia, bốn người mang theo bia về tới nơi ở, rồi giống như hôm qua, tới lầu hai chỗ Diệp Khai.
Không phải kiểu người đóng cửa chơi game, ba thanh niên này là kiểu yêu thích tập thể sinh hoạt, không chỉ cùng nhau ăn cơm, đi ra cửa vận động ← ách, được rồi, tạm thời đem quảng trường nhảy xưng là vận động đi, sau khi trở về còn không giải tán, ngược lại còn có thể cùng nhau xem ti vi nói chuyện phiếm thẳng đến giờ nghỉ ngơi.
Theo trình độ nào đó mà nói, ba vị bạn cùng phòng sinh hoạt thật đúng là khá vô cùng.
↑
Trước chịu Từ Nhiên ảnh hưởng, Lâm Uyên từng cho rằng thanh niên sống về đêm tại thành phố lớn rất nhiều, sẽ đi ra ngoài chơi, sẽ nghẹn ở trong phòng chơi game, Lâm Uyên đều làm tốt chuẩn bị mỗi ngày độc lai độc vãng không thấy được bạn cùng phòng.
"Cậu nói hiện tại đây là cái thế đạo gì a ~" Mở miệng tố khổ trước là Phùng Mông: "Bài thi khảo hạch bắt buộc của môn khác bị mất trộm nói ra cũng có thể dễ hiểu, còn cái loại bài tác nghiệp tự chọn chúng tớ thế nào cũng bị mất a!"
Phùng Mông là giáo sư khoa mỹ thuật ở Ửu Kim tổng hợp học viện, lên lớp cho học sinh ngành phi mỹ thuật.
"Cậu xác định là mất trộm mà không phải tự làm mất?" Đã uống cạn một lon bia, Diệp Khai vừa lấy lon bia thứ hai vừa nói.
"Thế quái nào cả cậu cũng nói như vậy!" Phùng Mông lập tức kêu to: "Sao lại không tin tớ, chí ít cũng phải tin tưởng thiết bị an ninh học viện đi? Bình thường tớ rất nghiêm túc đối đãi các tác phẩm, chỉ sợ bọn họ vẽ căn bản cả học sinh tiểu học có chút thiên phú cũng không sánh bằng..."
Những lời này hắn tận lực thấp giọng.
Rất nhanh, thanh âm vừa lên, Phùng Mông tiếp tục nói: "Đương nhiên, vẫn có học sinh rất có thiên phú."
"Lạc đề rồi." Một tay uống bia, Diệp Khai dùng tay kia chọt chọt hắn.
"Được rồi, khóa của tớ chỉ là vì để các tinh anh Ửu Kim học viện có thể bồi dưỡng tình cảm tốt thêm mà thôi, không liên quan thiên phú, cũng không đưa vào thành tích cuộc thi, nhưng mà tớ không để ý những thứ này, trong lúc tớ đang rất nghiêm túc đợi bọn họ làm bài, túi xách vẫn đặt ở bên ngoài, xong xuôi thì như mỗi lần đem tranh đặt vào trong két sắt dưới bàn. Sau đó —— "
"Sau đó?"
"Cái túi xách không có việc gì, nhưng các bức tranh lại không còn! Một tấm cũng không có!" Phùng Mông kêu xong, mạnh uống một ngụm bia.
"Ách... Chuyện này quả thực rất quỷ dị..." Nghiêng đầu một chút, Diệp Khai nói.
"Đáng tiếc, trưởng phòng an ninh cũng hỏi vấn đề giống như cậu..." Cúi đầu, Phùng Mông sầu não nói: "Hắn cũng cho rằng là tớ làm mất... May là bên ngoài phòng làm việc hành lang có máy theo dõi, trước khi mất trộm tớ căn bản không có xuất hiện, hơn nữa bài tập khóa mỹ thuật cũng không có gì hay để trộm, lúc này mới để tớ tan việc đúng giờ..."
"Bất quá, ngày kia lại có khóa, có vài học sinh sẽ tìm đến lấy bài tập của các em ấy, đến lúc đó muốn tớ giải thích thế nào nga ~" Một hơi cạn sạch bia trong tay, Phùng Mông phiền não vò vò tóc.
Càng giống như Teddy rồi —— Lâm Uyên nghĩ.
Vừa nghĩ, hắn cũng uống một ngụm bia.
Một ngụm nhỏ mà thôi, hắn từ trước đến nay đều biết tự kiềm chế.
"Vậy còn cậu? Ngày hôm nay đụng tới chuyện gì phiền lòng? Mỗi ngày làm việc chính là bồi người khác nói chuyện phiếm, không ai tới liền trong phòng làm việc uống trà, ngày trải qua thật tốt a!" Đại khái là thực sự phiền, tửu lượng không tốt Phùng Mông cư nhiên mở lon bia thứ hai, uống một ngụm mới mở, hắn nhìn về phía Diệp Khai.
"Này! Thì ra cậu lý giải công việc của tớ như vậy!" Nắm tay đẩy kính mắt một cái, ánh mắt Diệp Khai nhìn về phía Phùng Mông có chút nguy hiểm: "Công tác của cậu xảy ra chút sai lầm không vấn đề gì, tối đa phiền não như thế nào cùng học sinh giải thích, lừa bọn họ vẽ tiếp một lần không phải được rồi sao?"
"Công tác của tớ thế nhưng liên quan đến đại sự tâm lý khỏe mạnh của thanh niên, thiếu lơ là, sẽ có người lầm vào lạc lối, đi hướng nguy hiểm vực sâu!"
"Cậu cũng không biết tớ nhận phần công tác này tới nay, đã cứu vãn bao nhiêu người trẻ tuổi thiếu chút nữa nhảy lầu, Ửu Kim học viện mấy năm nay tỷ số học sinh tự sát đã chậm lại, tớ cũng có một phần công lao có biết hay không?" Diệp Khai vừa nói, một bên giương cằm nhọn lên, híp mắt nhìn Phùng Mông.
Bất quá rất nhanh, hắn thân thủ đem kính mắt trên sống mũi dời xuống dưới, hai đạo lông mi nhăn lại, thấp giọng nói: "Bất quá thật sự nếu không thể làm chút gì, thì tôi lại phải vì tỷ số tự sát đề cao Ửu kim học viện làm cống hiến..."
"?" Ba đường nhìn đồng thời nhìn về phía hắn.
"Ngày hôm nay, người kia lại tới nữa." Uống một ngụm bia, Diệp Khai nói.
"Người kia?" Khó có được, lần này mở miệng hỏi hắn là Tông Hằng, mà từ ánh mắt Tông Hằng và Phùng Mông, hai người bọn họ hẳn là đã từ Diệp Khai nghe nói qua một ít tình huống"Người kia".
"Như thường lệ, cậu ta mặc một thân đen, da tay rất trắng, sắc đen nổi bật càng làm cậu ta trắng hơn."
"Xế chiều hôm nay dương quang rất xán lạn đi? Nhiệt độ không khí cũng thật ấm áp. Nhưng khi cậu ta đi vào, tớ cảm giác trong phòng một chút ánh sáng cũng không có, ngay cả nhiệt độ đều thoáng cái thấp xuống."
"Cậu ta cứ như vậy ngồi trên ghế sa lon đối diện như thường ngày, còn mỉm cười với tớ."
"Trời biết tại sao có thể có nhiều người nghĩ nụ cười của cậu ta rất đẹp! Mỗi lần thấy cậu ta cười thân thể tớ đều run lên! Trước còn có thể ngăn chặn, gần nhất đã càng ngày càng không đè ép được!"
"Hiện tại hầu như nhìn thấy cậu nhóc đó đều sẽ không kiềm được muốn run." Lúc nói câu này, Diệp Khai - thanh niên Lâm Uyên vẫn cho rằng ưu nhã tự nhiên tinh anh, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện biểu tình hoàn toàn không được tự nhiên.
Sợ hãi, đó là một loại biểu tình bị kinh sợ hồi lâu, có chút chết lặng.
Lâm Uyên ngồi ngay ngắn.
"Sau đó thì sao?" Hiển nhiên, đối với biểu tình Diệp Khai, Phùng Mông không có suy nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng bạn tốt tố khổ, tiếp tục hỏi: "Sau đó cậu ta tiếp tục nói chuyện nhân sinh? Nói về kết cấu thế giới này?"
"Không, lần này qua, cậu ta không nói gì nhiều cả, chỉ nói là nghĩ sinh hoạt bỗng nhiên không nhàm chán như vậy." Diệp Khai không được tự nhiên nói, nguyên bản bia lạnh nhẹ nhàng khoan khoái khiến hắn cảm thấy rất lạnh, hắn để lon bia trong tay xuống: "Tổng cộng không có cùng tớ nói mấy câu, chỉ là ngồi trên ghế sa lon nhìn ngoài cửa sổ."
"Cậu ta lại ngồi ở chỗ kia, khiến tớ cảm giác áp lực như núi..."
"Hy vọng cậu nhóc đó sau này đừng tìm đến tâm sự nữa, tớ đều nghĩ mình phải mau nhìn đến ảo giác, cứ như thế tiếp tục, sợ ngày nào đó tớ sẽ từ trên lầu cao nhất học viện nhảy xuống..." Cau mày, Diệp Khai đem lon bia cuối uống một hơi cạn sạch.
Ngày này, ngoại lệ uống hai lon bia - Phùng Mông không có say, ngược lại là tửu lượng tốt nhất -Diệp Khai lại say.
Dìu Diệp Khai đến trên giường, thu thập xong đồ vặt bia lon, Tông Hằng xuống lầu, Phùng Mông thì lên lầu với Lâm Uyên.
Không ngừng lại tại lầu ba, Phùng Mông theo Lâm Uyên cùng nhau lên lầu bốn.
"Cái kia, A Uyên, ngày mai có thể cùng với tớ đi làm không?" Phùng Mông bỗng nhiên nói.
"?"
"Học viện bên kia không biết sẽ nói thế nào, tuy rằng sẽ không có chuyện gì, thế nhưng, tớ còn là muốn nhờ cậu giúp tớ nhìn một chút, xem phòng làm việc có cái gì đầu mối hay không. Hiện tại không phải cậu là cảnh sát sao?" Phùng Mông mong đợi nhìn về phía Lâm Uyên.
"Chỉ là trấn nhỏ trị an quan mà thôi." Lâm Uyên lắc đầu, bất quá, nhìn Phùng Mông có điểm tiết khí, hắn tiếp tục nói: "Bất quá cùng cậu đi làm có thể, cũng có thể giúp cậu xem một chút."
"Thực sự? Quá tuyệt vời!" Phùng Mông lập tức cao hứng ngẩng đầu lên, rồi đường nhìn lại xuống phía dưới, nhìn một cái hướng khác dưới lầu, trên mặt của hắn có điểm lo lắng: "Bất quá Diệp Khai hôm nay thực sự rất khó chịu, A Uyên cậu ngày mai sau khi đi ra, có thể bồi bồi Diệp Khai được không, bên kia phòng làm việc chỉ có mình cậu ấy, nghe thì tốt, thế nhưng một mình, mỗi ngày nói chuyện đều là học sinh tâm lý có chút vấn đề, tớ có chút lo lắng cậu ấy thực sự hậm hực..."
Lâm Uyên lại gật đầu một cái.
Phùng Mông cao hứng phất tay xuống lầu, mà Lâm Uyên thì đi hướng sân thượng, nhìn thoáng qua hàng hiên vắng vẻ dưới lầu, trong bóng tối, tựa hồ không có gì cả...
Hắn lúc này mới xoay người trở về lầu rửa mặt.
Nửa ngủ nửa tỉnh, dưới gối đầu lại truyền tới một tiếng quen thuộc "Meo meo" ——
"Các anh hiện tại nhảy quảng trường, là khúc rất nổi danh 《 Lưu lạc thiên nhai 》 sao? ╰(°▽°)╯ "
Hiển nhiên, Thâm Bạch đã lén tìm hiểu qua quảng trường nhảy.
"Không, là 《 Cho ngươi tiểu tâm tâm của ta 》." Lâm Uyên chầm chập gõ.
"⊙▽⊙!!!"
"Cái kia, lúc nào có thể mang em đi thăm quan một chút được không? Lão sư bảo vệ sức khoẻ kiến nghị em phải vận động nhiều, em có thể đi Đông Vọng Kim tìm anh!"
"Không cần, ngày mai tôi sẽ đi Ửu Kim tổng hợp học viện, cậu là học sinh ở đó đi." Lâm Uyên dùng câu khẳng định.
"Ok ok ok!! Chúng ta ngày mai gặp?! ╰(°▽°)╯ "
"Hảo."
Chỉ gõ xong một chữ cái trả về, ném điện thoại di động tới đầu giường, Lâm Uyên chìm vào mộng đẹp.
____________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ký giả (cử microphone): Xin hỏi, Thâm Bạch đồng học, thời điểm để cho ngươi cảm giác "Có thể thi đậu Ửu Kim tổng hợp học viện thật sự là quá tốt" là lúc nào nhỉ?
Thâm Bạch: Đương nhiên là lúc A Uyên nói anh ấy muốn tham quan Ửu Kim tổng hợp học viện thuận tiện gặp mặt ta nha!???