Kỳ Huyễn Dị Điển

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phút chốc, Lâm Uyên cảm giác mình hoa mắt!

Hắn xác định hai mắt của mình không có vấn đề, mà chỗ đã từng nhẵn nhụi trên cánh tay bà ngoại, hắn có thể thấy rõ văn lộ hình xăm tinh tế! Trừ đó ra, cảnh tượng chung quanh bà ngoại cũng rất chân thực, hắn có thể thấy rõ chuồng nuôi gà, lồng gà phía sau, sàn gỗ cùng với mấy cây rơm rạ trên sàn ——

Hết thảy đều rõ ràng, ngoại trừ vật trong tay bà ngoại.

Ngay từ đầu hắn đã cảm giác mình nhìn thấy chính là một đoàn màu đen!

Nhưng lập tức hắn lại cảm giác mình nhìn không rõ lắm, vật kia thế mà lại biến hình! Một khắc đó, hắn nghĩ không khí phía sau bàn tay bà ngoại đều vặn vẹo cả lên...

Nhưng mà đột ngột một giây sau đó, vật kia lại biến về một đoàn bóng đen như cũ.

"Không nhất định là kẻ trộm gà, bất quá kẻ trộm cà phê là khẳng định." Bà ngoại nói, đứng lên, tay nàng vẫn đang vững vàng cầm lấy đoàn "Bóng đen", thân thể cao gầy mò mẫm xung quanh lồng nuôi gà, cuối cùng tìm được một cái lồng sắt còn trống, "Ầm" một tiếng, nàng đem vật trong tay thô bạo ném vào, sau đó "Ầm" khóa chặt.

Lâm Uyên: "..."

Từ thanh âm có thể nghe được, bà ngoại vừa ra lực thế nhưng một chút cũng không bảo lưu, sức mạnh của nàng đúng là tương đối lớn, điểm ấy không ai rõ ràng hơn Lâm Uyên. Theo lý thuyết, "Đồ chơi kia "bị đối đãi như vậy hẳn là kêu thảm thiết mới đúng, hoặc là, dựa theo logic bình thường, Lâm Uyên hẳn phải nghe được một tiếng kêu chói tai mới hợp lí.

Nhưng mà mọi thứ vẫn im lặng, cái gì cũng không nghe được.

Thậm chí ngay cả thanh âm thân thể vật kia nện trên lồng sắt cũng không nghe được.

Ngay lúc hắn ngây người, phía trước truyền đến tiếng mở cửa ——

Là Hải bà.

Hải bà mở đèn pin lên.

"Là thứ gì đang kêu thế? Tiếng thật kỳ quái, khiến cho người ta hoảng sợ..."

Nghe bà nói như vậy, Lâm Uyên theo bản năng nhìn lại lồng sắt——

"Không biết có phải kẻ trộm gà hay không, ngược lại vừa mới bắt được một thứ, ở trong lồng kia." Lâm bà nói, đưa ngón tay ra chỉ chỉ lồng sắt sau lưng.

Diện tích hình xăm che phủ trên cánh tay nàng tương đối lớn, ngay cả ngón tay lộ ra cũng đầy văn lộ.

Văn lộ này Lâm Uyên khi còn bé núp trong lòng bà ngoại đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, thoạt nhìn, hình như là móng dị thú nào đó.

Đường nhìn hắn lướt qua ngón tay bà ngoại, cùng Hải bà bà nhìn trong lồng.

Kế tiếp hắn lại càng thêm hồ đồ.

"Chính là cái thứ này trộm gà nhà ta sao? Một con nhỏ như vậy, nó làm thế nào ăn trộm a? Không phải ta khoe khoang, gà nhà ta vóc dáng lớn hơn bên ngoài rất nhiều, nhất là gà trống, mà nhìn hình thể của nó xem, cả trứng nhà ta cũng không trộm nổi đâu a..." Bây giờ người nói chuyện là Hải bà, Lâm Uyên chú ý tới Hải bà hình như để nhìn xuống đất rõ ràng hơn, còn từ trong túi áo lấy ra kiếng lão đeo lên.

Bà một bên vừa nhìn vừa nói, bộ dáng xem xét rất nghiêm túc cẩn thận.

"Ta cũng hiểu được không thể, vóc dáng quá nhỏ, hơn nữa nhìn cũng không giống thứ ăn thịt, bất quá trứng gà nhà ngươi tên gia hỏa này vẫn vụng trộm đi, ngươi xem, nó hiện tại còn giữ cà phê của cháu ngoại ta đây..."

Bà ngoại ở một bên chỉ trỏ.

Đi tới bên cạnh lồng sắt quan sát một hồi, xác định ngoại trừ một đoàn bóng đen thì cái gì cũng nhìn không thấy, Lâm Uyên nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi:

"Hai người đều thấy rõ?"

Bà ngoại và Hải bà liền đồng loạt quay đầu, gật đầu với hắn.

"... Vì sao cháu không thấy rõ? Thứ này ở trong mắt cháu thoạt nhìn chỉ như một đoàn bóng đen, có đôi khi thậm chí ngay cả bóng đen cũng không rõ, rất mơ hồ."

Đối với hai vị nữ sĩ rất quen thuộc, Lâm Uyên không có che che giấu giấu, trực tiếp nói lên vấn đề không hiểu.

Sau đó ——

"Cháu hẳn nên đeo mắt kiếng đi?" / "Cháu là thiếu ngủ rồi đi?"

Bà ngoại / Hải bà, hầu như đồng thời trả lời hắn.

Lâm Uyên: "..."

"Đứa nhóc này, lúc còn đi học không có hư mắt, hôm nay làm cảnh sát lại đem mắt làm hư a?" Bà ngoại nói, còn tấm tắc chậc hai tiếng.

"Chị A Mỹ, ngươi không nên nói thằng bé như vậy, Tiểu Lâm chỉ là quá mệt nhọc, nó mấy ngày nay ở chỗ ta phi thường khổ cực, vẫn không có ngủ..." Vẫn là Hải bà ở bên cạnh khuyên.

Lâm Uyên:...

Bị hai vị nữ sĩ mạnh mẽ nhét vào khách phòng nhà chính, sau khi Hải bà đắp lên chăn cho hắn và bà ngoài tắt đèn, Lâm Uyên khép lại hai mắt.

Hắn cho là mình sẽ bị sự kiện quỷ dị vừa phát sinh làm cho ngủ không được, nhưng mà trên thực tế cũng không hẳn như vậy.

Nhắm mắt vẫn chưa tới mười giây đồng hồ, hắn liền ngủ mất.

Lát sau là bị tiếng gà trống gáy làm tỉnh.

Đầu gối lên gối đầu Hải bà thân thủ may, Lâm Uyên không vén chăn lên, hắn chỉ lẳng lặng nghe từng tiếng hữu lực kêu to của gà trống sát vách.

Gà trống nhà Hải bà đều bị trộm đi, con mới hôm nay là do hắn mua làm mồi mang tới, mà gà trống đang kêu, nói rõ kẻ trộm gà không có trở lại.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên mang theo lồng sắt chứa "Kẻ trộm gà" đi bót cảnh sát.

Để lồng sắt lên bàn, trong lúc các đồng nghiệp đều "Thưởng thức" kẻ trộm, hắn đã tỉ mỉ quan sát phản ứng mọi người, sau đó xác nhận một việc ——

Tựa hồ, đại khái tám chín phần mười, ba vị đồng sự đều có thể thấy tướng mạo kẻ trộm gà.

Im lặng không lên tiếng, xế chiều hôm đó, Lâm Uyên cũng thật dựa theo lời bà ngoại nói, đi tiệm mắt kính duy nhất trên trấn mua một cặp mắt kiếng trở về.

Không biết là công lao kính mắt, hay như Hải bà nói, hắn rốt cục nghỉ ngơi đủ, mắt cũng ổn định, đợi qua ngày hôm sau một lần nữa đi tới bót cảnh sát làm việc, hắn nghĩ hẳn là có thể nhìn thấy "Kẻ trộm gà"trong lồng sắt.

Chính như Hải bà nói, đó là một vật nhỏ vô cùng xảo, cái lỗ tai rất lớn, mắt cũng rất lớn, còn có bốn móng vuốt nhỏ.

Như con chuột, nhưng mà thoạt nhìn lại không giống bất cứ loài chuột nào Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn thấy qua trên trấn.

Trên người "Con chuột" có một tầng bột phấn đen rất dầy, tựa như đã lâu không có tắm, hầu như mỗi lần động một cái, bột trên người của nó đều như bùn đất rơi xuống, song khi Lâm Uyên giơ lên lồng sắt muốn thanh lý những bột phấn này, thì lại không cách nào quét được dù cho một viên bột nhỏ.

Trên bàn sạch sẽ, chỉ có lớp bụi hồi nãy tích lại.

Lâm Uyên trực giác bản thân mình đang gặp phải một chuyện khó hiểu nhất trong đời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio