Giản Minh gặp ác mộng, trong mộng anh cùng bạn gái cũ hẹn hò nhau đi công viên vui chơi. Bạn gái muốn lên vòng đu quay, anh nhất định muốn chơi tàu lượn. Cái loại tàu mà chạy thẳng một mạch nhanh cực nhanh, sau đó lộn cù mèo một vòng, sau đó lộn cù mèo, lộn cù mèo,……
“Còn chưa chịu xong?!” Anh vừa gào vừa nhảy lên trên giường của Hạ Tiểu Sơn, dùng một cước thật chuẩn đá bay gối của hắn.
Hạ Tiểu Sơn vừa xoát xong phó bản, đang đi tiểu để chuẩn bị ngủ, nghe thấy âm thanh kì quái, vội vàng lắc lắc chym nhỏ cho xong, nhảy ra phòng khách bay về phòng mình ngăn Giản Minh, “Giản Minh? Bị cái gì vậy?”
“Cậu giỏi nhào vô! Tôi cho cậu ăn hành đến chết!”
“Bị khùng hả? Chiều quá hóa lờn mặt!” Hạ Tiểu Sơn đá cửa.
Giản Minh lăn qua lộn lại cả một đêm không ngủ ngon, sáng sớm đeo quầng thâm vào WC đánh răng. Hạ Tiểu Sơn ngủ được nửa giấc mắc đái quá phải tỉnh dậy, đi vào WC vỗ vỗ lưng anh, ý là nhường hắn xả nước cứu thân trước đi.
Bình thường Giản Minh rất phối hợp, hôm nay lại cứng người, đứng yên tại chỗ. Hạ Tiểu Sơn mơ mơ màng màng nhìn anh một lát, ôm eo dán mông anh rồi lách qua, không coi ai ra gì, bắt đầu thả chym khỏi quần.
Giản Minh ngoạm bàn chải đá một đòn ngang! Hạ Tiểu Sơn đang ôm chym theo bản năng nhảy dựng né qua bên cạnh, sợ tới mức giật nảy mình, nghẹn cả đái, người cũng tỉnh, xách quần mắng, “Giản Tiểu Minh cậu thực sự hóa khùng rồi hả?”
“Cậu có thuốc sao?” Giản Minh co chân lại, duỗi duỗi – anh học Taekwondo được hai tuần, đá trước rồi đá ngang đều ổn. Nhưng mà vừa nãy đá lực hơi mạnh, buổi sáng còn chưa khởi động, sợ rút gân rụng trứng.
“Có bệnh không, tìm chỗ chết đi?”
“Để xem hôm nay chym ai chết!”
Hai người ngươi tới ta đi xung quanh bồn cầu, trận này Taekwondo cùng Muay Thái giao hữu chỉ s liền phân thắng bại. WC quá nhỏ, hoạt động không được.
Giản Minh nóng lòng muốn so tài cùng Hạ Tiểu Sơn trong phòng khách, Hạ Tiểu Sơn có vẻ tỉnh táo hơn, “Dẹp dẹp dẹp đi! Cậu không đi làm à? Hết muốn lương thưởng gì rồi à?”
Giản Minh dùng ba trăm đồng tiền so với Hạ Tiểu Sơn, cân nhắc một chút: Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sống vì tôn nghiêm cùng chính nghĩa, tiền tài danh lợi như cặn bã, anh tốt nghiệp đại học cần cù chăm chỉ đi làm bốn năm, quản lý các hạng mục lớn nhỏ lương một năm mười mấy vạn, ba trăm đồng tiền tính là cái gì, đánh Hạ Tiểu Sơn mới là nhân gian chính đạo, anh chọn ba trăm đồng tiền.
Giản Minh xách túi công văn, rạng rỡ như thường, tác phong nhanh nhẹn đi ra ngoài. Hạ Tiểu Sơn buồn ngủ đến đếu thèm để ý nữa, lảo đảo bò về trên giường, một tay ôm lấy hellokitty, lầu bầu một câu, “Thần kinh! buổi tối trở về mà còn quậy nữa, tôi giết cậu!” Chính mình còn không biết mình nói gì, chớp mắt liền khò khò.
Nếu mà là bình thường, Giản Minh sẽ không phát điên như vậy. Nhưng anh bị cấm dục tròn một tháng, áp lực công tác không thể phóng thích, làm cái gì đều không vừa ý, đơn giản đều đổ hết lên đầu sỏ Hạ Tiểu Sơn. Thật vất vả chịu đựng xong một ngày công tác, buổi tối về nhà với vận tốc ánh sáng, cởi tây trang thay quần đùi áo ba lỗ, lẹt xẹt làm nóng toàn thân.
“Hạ Tiểu Sơn! tiếp chiêu!”
“Đang vào trận, không tiếp!”
“Không tiếp rút dây mạng cậu bây giờ!”
“Giản Tiểu Minh! Cậu muốn chết rồi!!!”
“Vợ của bang chủ thật không hiểu chuyện.” “Đúng đó bang chủ, đổi đi, thực ra tôi thầm mến anh đã rất lâu.” các đội hữu của Hạ Tiểu Sơn ở trong yy bắt đầu chít chít meo meo.
“Cậu ta không phải vợ. Chờ năm phút đồng hồ, tôi đi chà đạp cậu ta.”
Mới ra khỏi cửa phòng thì một cú đá trước tiêu chuẩn của Giản Minh vừa vặn bay tới, “Cậu chà đạp ai? Hạ lông chân!”
Hạ Tiểu Sơn bắt dính cái giò dài đó, “Chà đạp cậu!”
“…… Khốn nạn! Đừng có nhổ lông chân của tôi! Hạ Tiểu Sơn khốn kiếp! buông tay! cút cút cút!”
Hai người đấu ngắn một trận trong phòng khách, Taekwondo tân thủ tàn bại, bị Muay Thái Tông Sư đấm một phát vào bụng liền biến thành tôm hùm ngã quỵ xuống sô pha.
“Có phục hay không?” Hạ Tiểu Sơn giả dáng Lý Tiểu Long làm màu, “Hây —! ya!”
Bên kia sô pha run run rẩy rẩy giơ ngón giữa.
Hạ Tiểu Sơn mặc kệ anh, tiêu tiêu sái sái xoay người bỏ đi, dẫn dắt các huynh đệ chà đạp boss quan trọng hơn. Một vòng oanh oanh liệt liệt chém giết, rốt cuộc cũng giúp hai tân thủ gom đủ trang bị, Hạ đoàn trưởng không lưu công cùng danh, thu tiền liền logout.
Hắn kiếm nhân dân tệ từ mạng, bỏ việc một năm, tiền để dành đều lấy ra thanh toán tiền thuê nhà, sinh hoạt phí thì dựa vào việc luyện thay người chơi, đánh trận giúp, bán trang bị, bán tiền ảo, bình thường không ra khỏi cửa không chơi bời, có chút có dư.
Hắn mở tài khoản ngân hàng online ra nhìn số dư, cảm thấy còn có thể chống đỡ được hai ba tháng, vì thế lại bật QQ từ chối một vị đồng nghiệp cũ rủ rê về văn phòng tự mở gây dựng sự nghiệp lại. Sau đó ra khỏi phòng ngủ xem xét Giản Minh đang im lìm ngoài kia.
Giản đại Tôm tươi co ro trên sô pha, nhúc nhích không nổi, mặt mày trắng bệch như tuyết, dán lỗ tai mới có thể nghe thấy hơi thở mong manh, “Hạ Tiểu Sơn…… Đồ chết bầm…… cái dạ dày già cả của tôi …… Bệnh……”
Hạ Tiểu Sơn cõng Giản Minh chạy hai ngàn mét vượt mọi chướng ngại, vào giờ tan tầm cao điểm, hắn chạy qua hai con phố thở hổn hển mới gọi được xe taxi. Giản Minh nằm trên ghế sau run cầm cập, kéo dài hơi tàn khiển trách hắn, “Ta…… Ba năm…… Không phạm vào…… Ngươi…… Mẹ ngươi…… Đánh ta một quyền …………”
“Ai bảo cậu trêu chọc tôi,” Hạ Tiểu Sơn ngồi bên cạnh thở le lưỡi, mặt đỏ bừng, người nóng rực, “Cậu nặng chết.”
Giản Minh dùng hết toàn lực, run run rẩy rẩy giơ ngón giữa.