Quyển : Thần Quân Tinh!
Triệu chứng của độc đạn còn chưa ra, hai người vẫn còn đang vui sướng xông về phía ba người mà bọn họ cho là yếu nhất đội kia liền khựng lại.
Cả hai nằm vật xuống dưới đất lăn lộn, tên mặc áo đen kia dùng hai tay bóp cổ như đang tắc thở, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Tên còn lại thì dùng hai tay xé toạc lớp áo cùng lớp giáp, các ngón hướng về các vị trí trên thân liên tục gãi.
Những người bên dưới lôi đài có vẻ không thấy rõ nhưng người trên lôi đài cùng Phong Lăng tự nhiên quan sát thấy được.
Phong Lăng thì thích thú nhìn đội Kỷ Linh thành công hạ gục hai tên. Hắn chỉ cần liếc qua liền biết tác dụng của nó chỉ có thể giới hạn trong khoảng một nén nhang. Còn lâu hơn thì phải liên tục thêm vào.
Hạ được hai tên, bốn người nhanh chóng tới trợ giúp Phong Dạ đánh bại hai tên kia. Hai người này bị Phong Dạ với tốc độ mau lẹ làm phiền khiến bọn hắn khó mà phân tâm, rất nhanh liền giống hai tên trước đó, nằm vật dưới đất.
Hạ xong, cả đám quay sang trợ Phong Mãnh. Phong La thấy vậy cũng cảm thấy bản thân đã tích đủ, Kỷ Linh phát hiện dị động của hắn lập tức cầm kiếm xoay người cảnh giác.
Trường kích của Phong La đang xoay với tốc độ cao bỗng đánh về phía trước, sóng xung kích chấn Kỷ Linh lui ra xa, khóe miệng xuất hiện vệt máu.
Không cho hắn cơ hội cố định lại thân thể, Phong La liền cầm thanh trường kích quét ngang. Kỷ Linh nhanh chóng quyết định nhảy lên. Ngay sau khi hắn nhảy lên, từ đường quét ngang của trường kích kia xuất hiện một vòng cung từ gió tạo ra.
Hắn thở ra một hơi, thầm cảm thấy bản thân may mắn. Tốc độ của Phong La quả thực vô cùng nhanh, vừa quét ngang một kích liền chém một đường chéo lên vị trí của hắn.
Rơi vào thế bị động, hắn chỉ có thể sử dụng kiếm ngăn cản thế công của Phong La. Cầm Đế Long kiếm trên tay ngăn lại khí lãng từ thanh kích của hắn phát ra, hắn cảm thấy tay mình tê rần, cắn răng bổ đôi công kích của Phong La.
Ngay sau đó thân thể hắn liền thuận thế lao xuống chém lên thân Phong La, Phong La không hốt hoảng giơ thanh kích lên đỡ. Kỷ Linh bất ngờ dùng lực chân đá mạnh vào ngực hắn khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra xa.
- Phong Dạ! Chế trụ Phong La.
Phong Hiên rảnh rỗi thấy toàn bộ chiến cục liền ra lệnh cho Phong Dạ. Phong Dạ liền phát động Ảnh Thích rời đi chiến trường này tới bên Phong La.
Phong La vừa mới đem trường kích chống đỡ thân thể dậy liền cảm thấy một tầng khí lạnh bao phủ toàn thân. Đôi mắt hắn nhìn xuống thì thấy một đôi dao găm đã kề sẵn trên cổ, tùy thời kết liễu sinh mệnh nếu hắn có dị động.
Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng phối hợp ăn khớp với nhau, hai chùy đánh ra trực tiếp đập vỡ hộ giáp của hai tên, thuận thế đánh bay hắn ra ngoài. Phong Mã với tốc độ chân vô cùng nhanh hạ gục một người chuyên quyền, trên thân người đó chỉ toàn là vết rách do những con dao bên trong đôi giày mà Kỷ Linh tạo cho.
Nhóm Phong Mãnh cũng đã hạ gục được hai người còn lại, Phong La nhìn toàn đội không còn năng lực phản kháng nằm trên mặt đất, nét mặt giận dữ đỏ bừng. Thân thể hắn bắt đầu bành trướng, tiếng rắc rắc két két vang lên, chính là do lớp giáp của hắn đang bị thân thể phình lớn mà nứt vỡ.
Nhưng hắn lại quên mất Phong Dạ đang ở đằng sau hắn. Vì không muốn phá hỏng luật lệ của cả cuộc thi nên chỉ dùng cán dao đánh tên này ngất đi.
- Đội Phong Kỷ Linh thắng!
Phong Lăng cách không đánh chuông báo hiệu trận đấu kết thúc. Kỷ Linh cũng không có ở lại lâu, sau khi rút thăm không phải hắn xong liền xuống đài gặp ba người kia.
Ba người kia cũng không tính nổi bật, cùng lắm chỉ lên làm một viên tướng quèn mà thôi. Nhận lấy hai mươi tám nghìn năm trăm quân công, ba ngàn quân công còn lại hắn liền trả cho ba người xem như là thù lao, tùy ý bọn họ tiêu sài.
Hắn cũng không có lo lắng vì vẫn còn rất nhiều trận đấu hấp dẫn, đầy kịch tính và hắn có thể thỏa sức mà đặt cược.
Trận kế tiếp chính là Phong Hỏa cùng Phong Chu khá căng thẳng, lực lượng hai bên cân bằng nên trong thời gian ngắn khó mà có thể phân thắng bại.
- Tới đây! Phong Hỏa thua một ăn ba!
- Chỗ ta Phong Chu thua một ăn năm!
Phong Hỏa cao nhất chính là một ăn ba điểm năm, Phong Chu là một ăn năm.
Sau khi bàn bạc với Phong Hiên thì hắn quyết định lựa chọn Phong Chu thua một ăn năm. Theo phân tích của Phong Hiên thì năng lực dị loại của Phong Chu thật là có khả năng tăng cường toàn bộ lực lượng của hắn nhưng tốc độ tiêu hao thể lực rất nhanh.
Với một người có thế mạnh về tốc độ như Phong Hỏa thì sớm muộn Phong Chu cũng bị vờn tới kiệt sức mà đầu hàng.
Trên lôi đài, Phong Chu chiến đấu với Phong Hỏa khoảng ba mươi hiệp liền phát động năng lực của bản thân. Nhưng Phong Hỏa cũng có tìm hiểu từ những trận trước nên Phong Hỏa sớm đã tẩu thoát.
Sau ba nén nhang, Phong Chu từ trạng thái cường hóa của bản thân biến về dạng thường, toàn thân vô lực nằm dưới sàn. Kết quả sau đó không cần nói cũng biết bên Phong Hỏa thắng.
Thu về mười bốn vạn quân công, ba người kia đi theo hắn cũng nghe theo thu về mỗi người năm ngàn làm bọn chúng rối rít cảm tạ. Bọn chúng còn có ý đồ muốn biếu tặng hắn một nửa số quân công xem như ơn nhưng với mười bốn vạn quân công này hắn còn cần sao?
Mười bốn vạn quân công này cũng chỉ xem như một người có mức sống ở phần thượng trong hạ mà thôi. Muốn đổi một bản chiến kỹ cấp Sĩ ít nhất cũng đã cần bảy vạn quân công, phía trên còn có cấp Tướng, Vương, Hoàng, Thánh.
Tuy Phong gia đất rộng tại quận lớn nhưng vẫn phải xem tại trong địa phận Hoàng Triều hay Thánh Triều. Phong gia tại Diệp Trung Hoàng Triều cũng xem như có một cái căn cơ tốt giúp Kỷ Linh phát triển. Không có một bản Hoàng cấp chiến kỹ nhưng cấp Tướng cùng cấp Vương hẳn không thiếu.
Còn chưa nói đến những người làm nhiệm vụ bên ngoài trên tay bọn họ cầm bao nhiêu quân công. Hệ thống phân cấp nhiệm vụ tại quân doanh Phong gia này thành năm loại.
Loại một thì ba vạn quân công.
Loại hai, hai mươi vạn quân công.
Loại ba là một trăm vạn quân công.
Loại bốn cùng loại năm thì hầu như là không đến lượt mấy người không có tu vi như bọn hắn đi làm. Mà các nhiệm vụ trên đều là chia đều nên đội hình ít người và chất lượng thì mỗi người sẽ nhiều quân công hơn.
Ba năm bọn họ hoạt động tại đây nhất định có không ít quân công giữ bên mình, chính vì thế nên hắn cũng không có nương tay mà cứ thế vung hết.
Sau trận Phong Hỏa cùng Phong Chu là còn hai đội chưa từng gặp nhau lên đài, Phong Tuyệt cùng Phong Hình. Hai bên cao nhất lần lượt là một ăn hai và một ăn bốn.
Thực lực hai người đều ngang nhau. Phong Tuyệt có chiến kỹ truyền thừa là Tuyệt Xuyên Tiễn có khả năng xuyên thấu cực cao, chưa có tu vi thì một mình Đại Hoàng có thể ngăn cản nó tiến sâu vào trong tim ba li. Còn hắn mà đứng vào chắc chắn đâm xuyên người.
Đủ thấy khả năng xuyên thấu.
Kỹ năng này mà sử dụng lên một số bộ vị khác không có giáp bảo hộ thì khó mà nói trước tên này có thể lành lặn sống sót hay không.
Phong Hình thì có cha hắn là tướng lĩnh nên chiến kỹ truyền thừa có thể tăng sĩ khí cùng chiến ý toàn quân và giảm sĩ khí quân địch. Điểm yếu duy nhất là chỉ có trong giới hạn nhất định xung quanh người thi triển nhưng trên đài khoảng một trăm thước vuông này cũng xem như đủ để thể hiện.
Suy nghĩ, phân tích cùng bàn bạc với Phong Hiên một hồi lâu, hắn liền đặt cược bốn vạn vào Phong Tuyệt thua. Sau đó để cho chắc ăn, hắn liền nhờ Phong Hiên cược ba vạn vào Phong Hình thua.
Nếu Phong Tuyệt thua thì hắn ăn bốn vạn mất ba vạn, không tính tiền gốc là lãi một vạn. Phong Hình thua thì hắn ăn chín vạn mất bốn vạn, lãi năm vạn.
Dù sao đều ăn nhưng chỉ cần bản thân hắn không có chịu thiệt là được. Xong xuôi, Phong Lăng đánh chuông bắt đầu trận đấu, chủ bàn không có nhận thêm kèo.
Cả đám căng thẳng quan sát chiến cuộc. Kỷ Linh quan sát liền thấy Phong Hình vừa vào đã phát động chiến kỹ truyền thừa tăng sĩ khí cùng chiến ý toàn quân. Sĩ khí bên kia giảm khá mạnh nhưng dường như bọn hắn đã có tập luyện đối kháng với Phong Hình từ trước nên chiến ý vẫn còn rất mạnh.
Hai bên chia làm bảy, tám cái chiến trường nhỏ chiến đấu. Ngươi một cước ta một quyền liên tục qua lại vô cùng kịch tính, đánh tới máu me đầy sàn, giáp trên thân cũng muốn nứt vỡ.
Vù! Bỗng tiếng gió từ đâu nổi lên. Phốc! Một người bên đội Phong Hình bị một mũi tiễn xuyên qua cánh tay. Người đang đối kháng cùng tên kia thuận thế xông tới đánh dồn dập ép tên kia rời khỏi đài.
Trông tên kia khá tiếc nuối, đầy ân hận xấu hổ cúi mặt không dám nhìn cả đội. Trong lòng Kỷ Linh cũng thầm suy đoán đội Phong Hình có phải cũng nhờ dịp này mà bắt đầu đổi đời hay không.
Những người cược Phong Hình thua thấy một người đội hắn rơi khỏi đài thì cả đám hò reo sung sướng. Trái lại thì bên kia oán thán.
Qua một cái chiến trường khác, thành viên đội Phong Tuyệt ép thành viên đội Phong Hình tới mép đài. Đám người cược Phong Hình thua lại ồ ồ lên.
Bỗng thành viên đội Phong Hình ra chiêu cực mạnh thế chỗ bản thân với thành viên đội Phong Tuyệt, người này liền đạp một cước loại thành viên đội Phong Tuyệt. Một cước này khiến cả đám tụt hứng, cả đám than vãn tiếc nuối. Mà những người cược đội Phong Tuyệt lại hò reo.
Thấy cái cảnh này, hắn nhớ tới mấy cảnh mà lúc hắn cùng những thân nhân xem một trận đá bóng. Khi đội tuyển quốc gia đưa bóng tới cầu gôn đội bạn sút vào và sút không vào.
Nhớ lại những ký ức đó thật tươi đẹp biết bao, hắn lại nhớ về Địa Cầu, nhớ người thân của hắn bây giờ ra sao. Trong lòng luôn có một ngọn lửa hừng hực rực cháy mang theo ý chí quyết tâm về nhà của hắn.