Quyển : Thần Quân Tinh!
Kỷ Linh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thì vẫn là đem nó ném ra phía sau đầu, hắn muốn đem nó thu nhỏ lại để tiện hơn cho việc cất trữ nó, có thể không cản trở hắn hành động.
Quả trứng này vậy mà hiểu tâm ý của hắn, vỏ trứng bỗng rắc rắc vài tiếng liền vỡ ra từng mảng, vỏ trứng dần vỡ ra để lộ thứ bên trong. Hắn vô cùng chờ mong bên trong là một con yêu thú có lực lượng bá đạo hay một khả năng nào đó rung chuyển thiên địa.
Khi nó hoàn toàn lộ ra trước mắt Kỷ Linh thì khuôn mặt hắn cũng cứng đờ lại, trợn tròn mắt nhìn thứ nằm bên trong vỏ trứng. Nó vậy mà là một chiếc kén!
Một chiếc kén chỉ có kích thước bằng hai đốt ngón út của hắn và chỉ bằng một phần năm quả trứng vịt.
Kỷ Linh nhìn nó một lúc cũng không thấy ở cái kén này khác gì so với kén ở Địa Cầu nên hắn chỉ có thể thở dài, hi vọng sau này nó sẽ có ích hơn trong việc trợ giúp hắn.
Đem nó cất vào một vị trí an toàn trên thân, hắn tìm một chỗ xung quanh ngồi xuống kiểm kê lại bên trong nhẫn trữ vật của bốn người Tô gia.
- Mong bọn hắn có chìa khóa lên tầng kế tiếp đi.
Kỷ Linh ôm tâm lý may mắn ký thác lên bốn chiếc nhẫn trữ vật này có chìa khóa. Chứ hắn ở dưới tầng hay này cũng khó mà phân biệt được thời gian nên cũng sắp bị loạn phương hướng mất rồi.
Sau một hồi lướt qua một cái, khuôn mặt hắn tràn đầy thất vọng. Bên trong chẳng có chìa khóa, ngoại trừ công pháp cùng số ít vài đồng xu nhỏ ra thì chẳng có gì thêm.
Tới chiếc thứ hai. Lại làm cho hắn thất vọng là không có chìa khóa. Quan sát chiếc thứ ba khiến hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, bên trong có chìa khóa tiến vào tầng ba.
Chìa khóa này cũng không khác gì so với tầng một nhưng nó mang màu trắng. Kỷ Linh đem nó chuyển vào nhẫn trữ vật của bản thân liền bắt đầu tìm tòi thêm.
Bên trong vậy mà vẫn còn giữ lại một số đồ dùng cá nhân như ô dù, một túi nước lớn bằng da.
- Quái lạ!
Kỷ Linh nghi hoặc tên này tiến vào bên trong có cần cẩn thận như vậy hay không? Nhưng dù sao để đề phòng bất trắc thì hắn đem nó giữ lại, không có vứt đi.
Số lượng nhẫn trữ vật trên tay hắn đã lên tới bảy cái nếu tính cả của hắn. Còn một cái cuối cùng của một thiếu niên Tô gia, hắn nhanh chóng đưa thần thức vào bên trong kiểm tra.
Graaaaa! Két~!
Bỗng thanh âm như oan hồn gào thét cùng tiếng mài chói tai từ bên trong đầu hắn vang lên khiến linh hồn hắn chấn động liên hồi. Toàn thân run rẩy nằm xuống ôm đầu.
- Tiểu tử chết tiệt! Đã giết tôn tử của ta lại còn muốn cướp vật. Đừng có để ta tìm ra ngươi là ai, nếu không thì dù có là người của gia nào đi nữa ta cũng đuổi tận giết tuyệt.
Thanh âm lão giả khàn khàn lại kèm theo âm trầm vang lên khiến hắn chỉ có thể nghe thấy bảy phần, hai màng nhĩ ong ong khiến hắn tạm thời không nghe được gì ngoài tiếng như cánh đập vo ve.
Sau khoảng một chén trà, hắn đã khôi phục lại bình thường, Kỷ Linh nhớ lại lời nói đó liền có chút khịt mũi khinh thường. Gì chứ ta là con trai của Phong gia chủ còn sợ hắn sao.
Dù hắn có là Tô gia chủ hay Tô gia Thái Trưởng Lão đi nữa thì hắn cũng chẳng sợ.
Kỷ Linh sau khi nghĩ như vậy, trong lòng thoáng yên tâm vì đã có người chống lưng, mỗi đêm đều có thể an tâm ngủ ngon.
Nghĩ như vậy, hắn không còn sợ hãi nữa mà bắt đầu gan to lớn mật đem thần thức lần nữa tiến vào bên trong.
Bên trong nhẫn trữ vật giờ cũng không còn thanh âm hay một đoạn linh hồn áp bức từ lão đầu đó nữa nên hắn cũng tùy tiện quan sát.
- Có người chống lưng thật giàu.
Kỷ Linh thầm cảm thán một tiếng. Xem ra, hắn đã bị cái cảnh tượng giàu xụ an nhàn sung sướng sống ở Địa Cầu ảnh hưởng không ít.
- Trong này cũng có không ít thứ tốt. Xem nào...
- Ba trăm lượng vàng! Má ơi! Giàu như vậy?
Ba trăm lượng vàng này đủ để hắn tiêu sài ba năm.
- Nhìn lại bản thân thì mới nhận ra mình thực là một con quỷ nghèo. Lão đầu của nguyên chủ thân thể này chẳng cho mình được cái gì, tiền tài thì không có, chiến kỹ truyền thừa cũng không.
Than thì than như vậy nhưng hắn vẫn có trong lòng một loại kiên cường, quyết tâm không cần nhờ vào gia tộc.
- Tự mình lấy tới mới là chính đạo!
Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng rút ra được cái kết luận như vậy. Gật gù hài lòng một cái, hắn liền đem thần thức thâm nhập sâu hơn vào bên trong.
Số lượng đồ vật còn lại cũng chẳng còn gì hữu ích nên hắn cũng vứt nó tại đó. Nhìn số lượng một bàn tay của mình đeo nhẫn đủ năm ngón, hắn nhưng là vẫn còn chưa thỏa mãn.
- Ít nhất cũng phải kiếm thêm ba cái nữa đeo lên.
Ba chiếc nữa chính là vừa vặn đem bàn tay còn lại của hắn giống bên kia.
Kỷ Linh sau khi lục xoát xong cũng không muốn ở lại nơi này lâu mà từ bên trong nhẫn trữ vật của hắn lấy ra khỏa thạch đầu màu trắng ngà kia.
Hắn dùng lực đem nó bóp nát. Ngay sau đó, một đạo quang trụ trắng xóa từ trên đầu hắn hạ xuống, bao phủ hắn vào trong.
Ngay khi hạ tới đỉnh đầu, hắn nhìn xung quanh hồi lâu lập tức thấy được đám người Diệp Tinh đuổi tới.
- Bám dai như đỉa.
Thầm cười lạnh một cái, mặt hắn một dạng trêu tức người hướng về phía đám Diệp Tinh châm chọc:
- Có giỏi thì các ngươi đuổi theo.
Đỗ Phu có đôi mắt vô cùng tốt, từ phía xa thấy Kỷ Linh liền hô lên:
- Hoàng tử! Hắn đang tại đó.
- Đuổi theo!
Diệp Tinh không chút do dự chạy tới. Ngay khi tới nơi đã thấy Kỷ Linh nói lời châm chọc. Nộ khí công tâm, ánh mắt hắn dữ tợn nhìn tên khốn này châm chọc bỗng gào thét lên một tiếng lao tới.
- Tam biệt...
Nói xong, trong nháy mắt, đạo quang trụ kia hạ xuống, đem hắn bao phủ vào trước bao ánh mắt giận dữ từ phía Diệp Tinh.
May mắn là đám người Diệp Tinh không có quá mức tức giận mà thổ huyết. Cả đám duy trì trạng thái nửa tỉnh nhìn hắn rời đi cũng không biết làm gì hơn.
- Khốn khiếp!
Diệp Tinh nhìn thấy hắn rời đi liền mắng hắn một cái, hai mắt nhắm lại, trên tay hắn xuất hiện một khỏa thạch đầu trắng ngà sần sùi, kích thước không khác so với khỏa Kỷ Linh.
Chính là hắn âm thầm lấy được nó ở ngay tại trên đường đuổi theo Kỷ Linh.
- Hừ! Dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển, ta cũng không tha cho ngươi!
Đám Đỗ Phu nhìn thấy hắn như vậy liền đơ người. Hoàn toàn không phản ứng lại được hành động này của hắn. Bất ngờ ập đến quá sớm và mãnh liệt nhưng chẳng thể làm gì. Bọn hắn cũng không phải người Địa Cầu như Kỷ Linh, sâu trong thâm tâm cũng không có nổi lên ý phản nghịch, chỉ có thể để hắn rời đi.
Kỷ Linh sau khi rời khỏi tầng hai trắng xóa, toàn bộ cảm giác của hắn như biến mất, chẳng hề cảm nhận hay nhìn thấy bản thân đang ở đâu.
Cũng không lâu lắm, tiếng gió thổi vù vù đánh vào trong màng nhĩ của hắn khiến hắn biết bản thân đã khôi phục lại năng lực cảm tri. Cuồng phong đau rát liên tục phả vào mặt hắn khiến hắn khó thể mở mắt nổi.
Lấy tay che phía trước mặt, hắn cố gắng hé mở đôi mắt ra thì lập tức có một lực lượng kinh khủng đem hắn đập ngất.
Tới khi hắn tỉnh lại thì hắn cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, đầu óc vẫn còn đau đớn choáng váng nhưng vẫn gượng mở mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Trước mắt hắn chính là màn đêm đen, trăng sáng, cùng những khỏa ngôi sao rõ nét tuyệt đẹp điểm xuyết trên đó, trời đêm trong không hề có mây còn đẹp hơn tại Địa Cầu.
Tiếc là toàn thân hắn vô lực không thể cử động các chi để cảm nhận những thứ xung quanh, đầu hắn cũng không thể động và chỉ có thể dùng mắt quan sát. May thay khóe mắt của hắn đủ để quan sát hai bên xem hắn đang nằm tại đâu.
Cố gắng nhìn lấy phía xa xa kia thì thấy một cồn cát lớn được màn đêm bao phủ, thêm với cái thời tiết lạnh vào ban đêm khiến hắn chắc chắn nơi hắn hạ chân chính là sa mạc, hay tầng ba này chính là sa mạc.
Sa mạc lạnh lẽo và hắn thì đang nằm trên một đống cát, hoàn toàn không có thứ gì làm ấm thân thể. Nó kèm theo từng đợt gió như đao cắt thẳng vào da thịt của hắn khiến hắn đau rát toàn thân.
Bỗng số lượng lớn cát từ đâu chui vào bên trong cơ thể hắn khiến năng lực cảnh giác của hắn được đề cao lên một bậc. Hắn vội vận chuyển pháp quyết Ẩn Nặc đem thân thể mình giấu trên sa mạc.
Lượng cát chảy xuống chỗ hắn ngày càng nhiều như muốn đem hắn chôn sống.
Graoooo! Kéc~!
Ngay sau đó, hai loại thanh âm của hai loại động vật kêu lên khiến gan mật hắn nhỏ lại, không dám bỏ đi trạng thái Ẩn Nặc. Hắn không biết đây là thanh âm của loài nào cả, nhưng dựa theo phỏng đoán thì hẳn là một loài chui từ dưới đất lên mới khiến hắn chìm trong biển cát.
Vù! Vù! Vù!
Kế đó, hắn nghe thấy thanh âm như của động cơ quạt máy bay vô cùng mạnh và gần thổi bay cát, để lộ ra một cái hố hình người cũng không có sâu lắm. Chính là vị trí hắn đang ẩn nấp.
Tầm mắt của hắn không còn bị ngăn cản, đôi mắt hắn trừng lớn nhìn hai con cự thú trước mắt.
Một con trùng lớn toàn thân là giáp xác, quanh thân có không ít gai nhọn, phần đầu có không ít răng nanh dữ tợn chìa ra, thanh âm gầm thét rít gào liên tục hướng về phía kẻ địch dọa nạt như bảo vệ lãnh thổ.
‘Quái nha! Trùng thú cũng có không phận sao?’
Trùng thú này có địa phận trên không thì là một chuyện vô cùng kỳ lạ bởi chúng thường chỉ ở bên dưới mặt đất tranh giành lãnh địa.
‘Cũng có thể do địch nhân của nó đã chọc tức nó.’
Địch nhân của nó chính là con đại kền kền có ba đầu. Cái cổ dài trụi lông với cái đầu đủ để nuốt trôi hắn xuống, đôi mắt đỏ ngàu liên tục nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm thứ gì. Hai cánh lớn như cánh đại bàng với kích cỡ của cánh máy bay liên tục vỗ mạnh thổi bay cát bụi xung quanh tạo lên một cơn Cuồng Sa Toản đánh về phía trùng thú.