Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sói tru lên điếc tai, chiếc lồng yếu dọa hỏng, toàn bộ những lời mềm mỏng của hai người đồng đội đều bị át đi trong tiếng hú điên dại – đây chính là cảnh tượng Phùng Bất Cơ nhìn thấy khi về lại động.
Thấy huynh ta trở về, hai đồng đội y như thể trông thấy cứu tinh.
Ký Linh: “Đàm Vân Sơn vừa nói chọc nó!”
Đàm Vân Sơn: “Chúng tôi vừa nói chọc nó!”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn: “Tôi!”
Phùng Bất Cơ cười. Hay lắm, án được phá trong tích tắc.
Phùng Bất Cơ thong thả để củi xuống lại ngồi xổm trước chiếc lồng. Ký Linh và Đàm Vân Sơn dạt sang hai bên nhường chỗ cho Phùng Bất Cơ. Thực ra họ cũng không biết Phùng Bất Cơ có làm gì được không nhưng tình hình trước mắt thì phải cố còn nước còn tát.
Phùng Bất Cơ nghiêm mặt nhìn vào trong lồng, mặc kệ con sói trắng có kêu gì hay thò móng ra cào, huynh ta vẫn duy trì khoảng cách an toàn bình tĩnh ngồi bất động.
Huynh ta không nói tiếng nào, Ký Linh và Đàm Vân Sơn cũng không dám nói tiếng nào.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng con sói trắng trong lồng kiệt sức thở hổn hển, dần dần dừng lại.
Phùng Bất Cơ hài lòng gật đầu, dùng ánh mắt tỏ ý khen sói trắng là “bé ngoan” rồi quay sang trái sang phải nhìn hai đồng đội, tận tình chỉ bảo: “Hãy nhớ, có những lúc phải lấy bất biến ứng vạn biến.”
Ký Linh và Đàm Vân Sơn nhìn nhau hiểu ra: kéo dài thời gian, tiêu hao sinh lực địch, chiêu này thật… quá “tinh túy”.
Tuy con sói trắng đã ngoan ngoãn lại nhưng cứ cách một cái lồng nhìn nhau thì cũng không được ích gì. Đàm Vân Sơn nhìn mấy cọng lông sói trắng rơi cạnh lồng vừa buồn rầu vừa bối rối: “Lúc nó ở Hắc phủ chẳng phải là có biết nói sao, chẳng lẽ hiện nguyên hình thì quên cả cách nói?”
Phùng Bất Cơ giải thích cho vị đồng đội vừa mới bắt đầu bước đường tu hành: “Hiện tại nó có thể hiểu chúng ta nói gì nhưng không nói được. Hình người nói tiếng người, hình thú nói tiếng thú, đạo trời là vậy.”
“Thì ra là thế.” Đàm Vân Sơn có cảm tưởng suốt chặng đường đã đi bản thân chẳng làm được gì ngoài mở mang kiến thức về đạo trời.”
Với những chuyện nằm ngoài nhân gian, phải từ sau khi quen biết Phùng Bất Cơ, Ký Linh mới biết được đôi điều, những vấn đề trước nay hoàn toàn không nghĩ tới giờ cũng bắt đầu suy nghĩ: “Đạo trời là do ai đặt ra? Thiên Đế ư?”
“Ký Linh cứ làm khó tôi.” Phùng Bất Cơ đau đầu, lần đầu tiên trong đời suy nghĩ vấn đề này, bối rối một lúc lâu mới đáp, “Tôi nghĩ là không phải. Thần tiên, yêu quái, con người đều chịu “đạo trời” quản lý, “đạo trời” xác lập nên “lẽ tự nhiên”. Đương nhiên, đây chỉ là ý của tôi, tôi nói đại thế, hai người nghe vậy thôi, đừng cho là thật nhé, ha ha.”
Trời đất rộng lớn, biển cả mênh mông, bầu không bát ngát, mặt trời mặt trăng mọc lặn, vạn vật hữu linh, con người chỉ nhỏ bé như một hạt cát, sao có thể thực sự hiểu thấu hết được điều huyền diệu của nó.
Song Ký Linh lại thích ý kiến độc đáo của Phùng Bất Cơ: “Lẽ tự nhiên rất hay. Thần tiên ở trên trời, người trần ở dưới đất, yêu quái ở trong rừng rú đầm lầy, mọi vật đều có chỗ của mình, từ lúc sinh ra đã khác nhau, không nên phân cao thấp trên dưới.”
Phùng Bất Cơ lắc đầu bất đắc dĩ: “Nói thì nói thế nhưng nào có ngang hàng tuyệt đối. Tiên là tiên, yêu là yêu, một giọt máu của người tu hành có thể làm yêu bị thương, một giọt máu tiên thậm chí có thể làm tổn hại mấy năm tu hành của nó nhưng không có chuyện ngược lại. Ký Linh đã bao giờ nghe có người tu hành hay vị thần tiên nào bị máu yêu quái bắn vào người nên bị thương chưa? Chưa phải không, bất kể chúng ta có chấp nhận hay không, những chuyện này đã được phân trên dưới sang hèn ngay từ lúc sinh ra.”
“Nên tôi mới không nói là “không” mà chỉ nói là “không nên”.” Ký Linh cúi đầu hờ hững nói, đồng thời lấy trong ngực ra một chiếc chai thủy tinh nhỏ xanh màu nước rắc bột phấn màu xanh lá thẫm qua lồng gỗ lên mấy miệng vết thương trên mình sói trắng.
Sói trắng mệt nhoài nằm nhắm mắt, nàng vừa tới gần nó liền bừng mở mắt ra căng thẳng cảnh giác, lúc rắc thuốc bột, nó vặn người trốn tránh, tới khi bột dính một chút vào miệng vết thương nó mới đờ ra không động cựa, ánh mắt đầy hoang mang.
Ký Linh rắc hết các vết thương trên lưng xong lật lật tay khe khẽ dỗ dành: “Bụng.”
Sói yêu không nhúc nhích, im im nhìn nàng.
Phùng Bất Cơ và Đàm Vân Sơn cũng nhìn nàng, không hiểu nước cờ này là thế nào.
Cuối cùng, sói trắng từ từ nằm sấp xuống, lật phần bụng be bét máu lên.
Những vết thương này là do Hắc Kiệu đánh bằng pháp khí, chằng chịt cả nông lẫn sâu.
Lần này, khi rắc bột phấn xanh đen, sói trắng nằm im nhắm mắt ngoan ngoãn.
Cuối cùng Phùng Bất Cơ cũng hiểu Ký Linh đang làm gì: “Ký Linh biết chế thuốc cho yêu nữa cơ à? Lại còn thường xuyên mang theo người nữa.”
Ký Linh rắc thuốc xong, cất bình thuốc: “Thuốc là thuốc, đâu phân người hay yêu. Chỉ cần không có các loại lá trừ tà như ngải cứu thì đều có tác dụng lành miệng vết thương như nhau.”
Phùng Bất Cơ tò mò: “Thế tu vi, yêu lực bị tổn hại thì sao?”
“Huynh nghĩ của tôi là thuốc tiên hay sao?” Ký Linh cười không vui, “Chỉ lành miệng vết thương, không phục hồi được tu vi đã mất.”
Phùng Bất Cơ gật gù, vậy thì không sao. Về phần vì sao Ký Linh phải chữa thương cho yêu thì rõ ràng là vì chỉ có làm đối phương khôi phục hình dạng con người thì mới có thể tiến hành trao đổi một cách có hiệu quả. Hiện giờ sói trắng bị thương nặng thế này, chỉ ngồi chờ không làm gì thì trời mới biết phải chờ tới ngày nào.
Đàm Vân Sơn không có lòng hiếu kỳ như Phùng Bất Cơ và cũng hiểu ý định của Ký Linh nên từ đầu chí cuối đều không nói gì, dùng thái độ im lặng không làm phiền xem như ủng hộ.
Đến tận khi thấy Ký Linh cố xách chiếc lồng đi ra khỏi động, chàng mới giật mình, chưa kịp hỏi gì, thấy Phùng Bất Cơ theo ra, chàng cũng vội vã đứng dậy đi theo.
Ba người kéo nhau ra ngoài động. Tuyết đã ngừng, trăng sáng sao thưa.
Ký Linh để lồng gỗ ở một chỗ thoáng đãng để ánh trăng chiếu tới sói trắng trong lồng.
Đêm vừa đổ tuyết là lúc lạnh nhất, bất kể có mặc dày thế nào cũng vô ích, chỉ đứng yên ở ngoài một lúc đã thấy hơi lạnh ngấm ngược từ dưới chân lên.
Sói trắng hẳn là cũng lạnh nhưng được tắm trăng thì lạnh cũng không hề gì.
Sau chừng một nén nhang, lúc Phùng Bất Cơ và Đàm Vân Sơn không chịu được phải giậm giậm chân, xoa xoa tay, Ký Linh thì răng va cầm cập, cuối cùng sói trắng cũng có thay đổi.
Ban đầu quanh mình nó tỏa ra một quầng sáng tím rất mờ sau đấy màu tím đậm dần lên, yêu sói biến từ hình thú thành hình người.
Lúc biến được một phần ba, Phùng Bất Cơ đã quay lưng đi, tới khi biến xong hết thì Đàm Vân Sơn bắt đầu ngửa mặt nhìn lên trời.
Ký Linh nhanh tay phủ áo choàng đã chuẩn bị sẵn lên mình nó, nữ yêu da trần trắng trẻo hoang mang hỏi: “Làm cái gì thế?”
“Khoác vào đi.” Ký Linh cho là nó mới hóa thành hình người nên chưa kịp nhận ra.
Không ngờ sói trắng mặc vào rồi vẫn tỏ ra bất mãn: “Tôi không lạnh, tại sao các người cứ bắt tôi phải mặc cái miếng vải rách này lên người, hoạt động thật là bất tiện, lúc hấp thụ tinh hoa nhật nguyện cũng vướng víu!”
Thân là mỹ nhân nhưng tâm vẫn là của loài yêu thú sống hoang dã quen.
Ký Linh chưa đoán định được sói yêu là thiện hay ác nhưng có thể chắc chắn một điều rằng nó không phải kẻ không biết đạo lý đối nhân xử thế.
Lời phản đối của sói trắng nghe rất trẻ con nhưng Ký Linh nhạy bén bắt được một từ quan trọng: “Các… người?”
Sói trắng ngớ ra, rõ ràng lúc nãy nàng ta nói không kịp nghĩ, bị Ký Linh hỏi lại mới nhận ra bản thân đã nói gì, ánh mắt bỗng trở nên đau buồn.
Lần đầu tiên Ký Linh nhìn thấy trong cặp mắt ngập tràn thù hận này một cảm xúc khác. Sói trắng không giỏi hay đúng ra là vốn không hề có ý thức phải giấu giếm cảm xúc, lúc căm hận thì sát khí đằng đằng, lúc buồn thương thì bi ai đau xót, mọi biểu cảm đều hết sức rõ ràng.
Ký Linh hỏi khẽ: “Còn ai khác từng nói sau khi cô nương biến thành hình người thì phải mặc quần áo à?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết.” Sói trắng ngoảnh mặt đi, cố ý phớt lờ Ký Linh.
Ký Linh mỉm cười, đang định tiếp tục chiến lược dụ dỗ thì bên má bỗng có hơi thở phất qua…
“Bởi vì nàng là người duy nhất có thể giúp ngươi.”
Không biết Đàm Vân Sơn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, nhìn qua vai nàng nói chuyện với sói trắng trong lồng.
Sói trắng quay đầu dáo dác hết nhìn người nọ lại nhìn người kia: “Hai người không phải một bọn hay sao?”
Đàm Vân Sơn mỉm cười: “Chúng tôi là một bọn nhưng thù hận giữa yêu với yêu, tôi không nhúng tay vào, vị huynh đài đứng sau lưng tôi kia cũng chẳng buồn nhúng tay,” nói đoạn, chàng rất tự nhiên sờ đầu Ký Linh, “chỉ có vị cô nương đứng cạnh tôi đây là sẵn lòng nghe ân oán khúc mắc của các cô, sẵn lòng nghiền ngẫm phải trái đúng sai trong chuyện ấy. Nếu quả có một bên hoàn toàn chính nghĩa, chắc chắn nàng sẽ ra tay giúp đỡ.”
Đàm Vân Sơn hơi tự giễu một chút nhưng nổi bật lên trên hết là sự công nhận và niềm tự hào về đồng đội.
Ký Linh hiểu, song nàng nghi ngờ lúc sờ đầu nàng, lòng bàn tay Đàm Vân Sơn đã dùng tiên lôi, bằng không tại sao đỉnh đầu nàng lại tê tê, lại còn nhanh chóng lan xuống hai bên má và vào tận trong tim, từ tim lan ra khắp toàn thân, chỗ nào trên người cũng thấy là lạ.
Sói trắng không nhận ra sự là lạ của nàng, nghe Đàm Vân Sơn nói xong thì trở nên bối rối, không biết là bối rối không biết có nên tin hay không hay là bối rối nói thật xong liệu có tổn thất gì hay không. Dù cho bất kể nó băn khoăn điều gì thì nó cũng đã nhanh chóng ra quyết định: “Mở lồng thả tôi ra thì tôi nói hết mọi chuyện cho nghe.”
Câu này nó nói với Ký Linh, rõ ràng sói trắng đã nhận định nàng chính là mấu chốt quyết định vận mệnh của mình.
Nào ngờ Ký Linh lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không được, mở ra cô chạy mất.”
Sói trắng bực tức đập mạnh vào lồng: “Tôi biết ngay là chỉ giả vờ tốt thôi mà!”
Ký Linh muốn ngăn mà chẳng kịp, yêu khí đột ngột bùng lên trong lồng kích hoạt trấn yêu phù, pháp lực trên thân lồng chích vào tay sói trắng.
Nàng ta vội vàng co tay về, đau nhíu cả mày nhưng không kêu ra tiếng vì thực sự cũng không quá đau, điều này làm nàng ta lấy làm lạ: “Không phải tiên huyết à?”
“Cô… chê đấy à?” Đến giờ ngón tay vẫn còn ngâm ngẩm đau, tâm trạng Phùng Bất Cơ lúc hỏi khá là phức tạp.
Ký Linh đánh mắt an ủi đồng đội rồi bảo: “Chúng tôi không muốn làm cô bị thương, hơn nữa…” nói đoạn nàng nhìn một vị đồng đội khác một cái, “tiên huyết sợ đau.”
Sói trắng không hiểu hết tất cả nhưng nó nhớ lúc trước mình bị hiện nguyên hình vì mấy giọt tiên huyết, giờ đối phương có thể dùng tiên huyết mà lại không dùng, tất nhiên là đã chừa đường sống cho nàng ta, lại còn cho nàng ta hấp thụ ánh trăng khôi phục hình người…
“Chị tôi.” Sói trắng bỗng nói.
Ký Linh không kịp hiểu: “Gì?”
Sói trắng ôn hòa nói: “Là chị tôi nói với tôi sau khi biến thành hình người thì phải mặc quần áo. Chị dạy tôi rất nhiều thứ, chúng tôi đã nói là sẽ cùng nhau tu luyện… nhưng…” nàng ta đột ngột đổi giọng, sát khí bùng lên, “ba năm trước, Hắc Kiệu đã hút mất tinh phách của chị.”
Đàm Vân Sơn mím chặt môi.
Cách nói “thù hận giữa yêu và yêu” ban nãy chẳng qua là chàng dùng để bẫy sói yêu, thấy sói yêu không phản bác thì chàng đã thầm hiểu đôi phần trong lòng, giờ thực sự nghe được Hắc Kiệu là yêu cũng không có gì ngạc nhiên nhưng điểm khó hiểu là vì sao cả Ký Linh lẫn Phùng Bất Cơ đều không phát hiện được yêu khí của Hắc Kiệu.
Ký Linh không lòng vòng như Đàm Vân Sơn, gọn gàng dứt khoát hỏi luôn một câu: “Hắc Kiệu là yêu à?”
Sói trắng gật đầu chắc nịch: “Phải.”
Ký Linh lại hỏi: “Thế tại sao trên người ông ta không có yêu khí?”
Sói trắng nóng nảy: “Làm sao tôi biết! Tóm lại hầu như tất cả yêu có chút tu hành trên Bạch Quỷ Sơn đều bị lão ta ăn sạch, có vài con trốn được đi nơi khác, nếu không tin thì tôi dẫn các người đi hỏi chúng nó!”
Đàm Vân Sơn ngạc nhiên nói xen vào: “Cô tu luyện trên Bạch Quỷ Sơn à?”
Sói trắng nhìn chàng, giọng đầy giận dữ, rõ ràng là vẫn rất để bụng chuyện chàng từng uy hiếp nó: “Tôi sinh ra ở Bạch Quỷ Sơn, thành yêu cũng ở Bạch Quỷ Sơn, đương nhiên là cũng tu luyện ở đó luôn.”
Đàm Vân Sơn nháy mắt với Ký Linh.
Ký Linh thấy vậy, thoáng nghĩ một cái liền hiếm được một lần tâm ý tương thông với đồng đội: “Con cứu chúng tôi trên núi chính là cô?”
Sói trắng không hiểu: “Gì?”
Đàm Vân Sơn vỗ trán, ngăn Ký Linh lại, ra hiệu để chàng nói, tránh chưa hỏi rõ được gì đã nói tồng tộc hết ra.
“Bạch Quỷ Sơn, cây đổ, chim muông tứ tán.” Đàm nhị công tử nói ra mấy từ khóa, người biết nhất định sẽ hiểu, người không biết tất nhiên là không đoán ra được.
Sói trắng sáng ngời hai mắt: “Là các người! Ba tên điên lấy đồ đập vào cây quậy phá núi rừng không được yên là các người!”
Đàm Vân Sơn nhẹ nhàng bỏ qua mấy chữ không được thân thiện cho lắm của người nào đó, ôn tồn giải thích: “Chúng tôi lạc đường.”
Sói trắng trừng mắt với chàng: “Tôi biết. Thế nhưng lạc đường thì phải tìm đường chứ phá cây làm gì. May mà tôi phản ứng nhanh, dẫn mấy người xuống núi, bằng không không biết Bạch Quỷ Sơn sẽ bị mấy người hại tới nông nỗi nào.”
Phùng Bất Cơ không nghe nổi nữa: “Cô nhìn chúng tôi cả đêm giờ mới nhận ra mà bảo là phản ứng nhanh?”
Sói trắng không hiểu ra sao: “Ở trên núi tôi chạy đằng trước, cách các người xa như vậy, làm sao mà nhìn rõ được các người trông như thế nào chứ!”
Ký Linh ghé sát vào lồng: “Đã ghét chúng tôi phá rừng như thế sao không đánh chúng tôi mà còn dẫn chúng tôi ra đường?”
Sói trắng nói rất đương nhiên: “Các người mang theo pháp khí to như thế, nhìn là biết là người tu hành. Tôi có ngu đâu, còn lâu mới dâng tới miệng cho mấy người giết.”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Phùng Bất Cơ: “Thế, tôi có một đề nghị nho nhỏ thế này. Vào lúc thế này ấy, phải chăng nên nói là “cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp” thì sẽ có lợi cho trừ bỏ hiểu nhầm giữa đôi bên, kết tình hữu nghị?”
Sói trắng ngẩng đầu lên hỏi đầy nghiêm túc: “Nói là có lòng tốt thì các người có thả tôi ra không?”
Phùng Bất Cơ: “À, có khi…”
Sói trắng: “Vậy đúng là tôi thấy cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.”
Phùng Bất Cơ: “… Muộn rồi!”
Sói trắng đã biến về được hình người, ba người bèn khiêng lồng về lại trong động. Sói trắng lưu luyến cảnh bên ngoài, liên tục nhấn mạnh là nàng ta không sợ lạnh, nàng ta thích hóng gió đêm, hay là để mình nàng ta ở ngoài đó cũng được. Song, thái độ quá mong muốn như vậy của nàng ta thật đáng ngờ. Ba người vờ như không biết nàng ta muốn chạy trốn, nghiêm túc mang lồng vào trong để cạnh đống lửa rồi tiếp tục hỏi chuyện…
“Chị cô bị Hắc Kiệu hút tinh phách từ ba năm trước, sao tới giờ cô mới tới trả thù?”
“Ba năm trước tôi đã tới rồi nhưng không giết được, còn bị thương. Vốn định chờ lành vết thương lại đánh tiếp, nào ngờ bỗng có cái thứ trời đánh thánh đâm bỗng rơi xuống Bạch Quỷ Sơn, chẳng biết là món pháp khí gì mà sáng tới độ làm toàn bộ phía sườn bắc của Bạch Quỷ Sơn và cả U Thôn sáng suốt ngày đêm, con yêu nào pháp lực yếu hễ gặp ánh sáng đó là đau đớn, phải náu mình cả ngày bên sườn nam. Tuy tôi chịu đựng được thứ ánh sáng đó nhưng chỉ khi ở trên Bạch Quỷ Sơn, hễ xuống chân núi là liền không chịu được. Không có hơi rừng che chở, cả người đau đớn, không đi nổi mấy bước, nói gì vào trong thôn.”
“Thế Hắc Kiệu thì sao? Chẳng lẽ ba năm qua ông ta không rời thôn lên Bạch Quỷ Sơn?”
“Trên núi có con yêu nào đáng để ông ta để mắt thì đều đã trốn hết hoặc chết hết, đương nhiên là ông ta không lên nữa.”
“Đã ẩn mình ba năm, vì sao lại phải làm trời đổ tuyết chứ? Cứ lặng lẽ lẻn vào nhà họ Hắc không phải dễ hạ thủ hơn sao?”
“Tất nhiên là không. Tôi muốn hắn có chết cũng còn biết hắn chết là để đền mạng cho ai!”
“Nhưng mà căn bản cô đánh không lại ông ta.”
“Nợ máu trả bằng máu, hoặc tôi chết, hoặc hắn chết.”
“…”
Điều nên hỏi lẫn không nên hỏi đều đã hỏi. Sói trắng cũng đều đã trả lời, thẳng thắn, dứt khoát, không lảng tránh.
Ba người quay lưng đi nhìn nhau, ẩn trong mắt là cùng một câu hỏi: Tin hay không tin?
Ký Linh nói bằng khẩu hình miệng trước: tôi tin.
Phùng Bất Cơ gật đầu tán thành. Bất kể là chuyện hiện giờ hay chuyện ba năm trước, bao gồm cả chuyện đèn rơi xuống Bạch Quỷ Sơn đều rất ăn khớp với nhau, rõ ràng, chi tiết, quan hệ nhân-quả hợp lý. Cỡ yêu tính cách nóng nảy có thể nói trắng ra “tôi dẫn đường vốn không hề phải vì muốn cứu các người” như sói trắng, thực sự không có khả năng bịa ra được một lời nói dối kín kẽ như vậy.
Đàm Vân Sơn không nói gì, nhặt cành cây vạch chữ trên mặt đất. Hiện giờ chàng đã chẳng còn niềm tin gì vào sự ngầm hiểu ý giữa đồng đội với nhau nữa, cứ cầm bút viết ra cho chắc chắn: “Hắc Kiệu mặt mày hung ác. Sói trắng xinh đẹp quyến rũ. Trần Hoa thượng tiên từng có lời rằng: yêu thành hình người, ngoại hình thế nào là tùy duyên. Người xưa lại có câu: tâm sinh tướng. Do vậy, sói trắng đáng tin.
Phùng Bất Cơ: “…”
Ký Linh cướp cành cây từ tay Đàm Vân Sơn, gạt đại mấy cái xóa hết đống chữ chi chít chàng vừa viết sau đó viết lại lên đó: Sói trắng dung mạo xinh đẹp, trông mặt mà bắt hình dong?
Đàm Vân Sơn vui mừng khôn kể, sự ăn ý đã quay trở lại rồi. Chàng gật gù: Đúng thế.
Ký Linh nhét trả cành cây lại cho chàng, đứng dậy rời khỏi hang.
Đàm Vân Sơn buột miệng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Trời bên ngoài đã tang tảng sáng. Ký Linh đáp mà không quay đầu lại: “Về lại U Thôn một chuyến.”
Đàm Vân Sơn nghe vậy liền hiểu ngay nàng định dò la tìm hiểu Hắc Kiệu qua miệng thôn dân ở U Thôn. Nếu gã đúng là yêu thì ắt phải có điểm đặc biệt, không thể đời đời đều sống ở U Thôn giống dân chúng, hơn nữa còn là hộ giàu nhất ở U Thôn, nếu trong nhà có chuyện lạ gì hay có thói quen khác thường nào thì ắt sẽ bị đám gia đinh, a hoàn, tạp dịch đông đảo trong phủ truyền ra, cho dù gã có dặn đi dặn lại thì trên đời này chẳng có chỗ nào là không tai vách mạch rừng.
Đàm Vân Sơn nhìn bóng lưng đồng đội đi xa, còn đang phân vân có nên dặn một câu cẩn thận hay không thì thấy Ký Linh ban nãy nói chuyện chẳng buồn quay đầu đã quay người trở về, lại còn đi thẳng về phía chàng.
Đàm Vân Sơn bất giác nuốt nước bọt, người lại không nhúc nhích nổi.
Ký Linh nhanh chóng đi tới trước mặt chàng, lẹ làng tháo chuông Tịnh Yêu ra gõ đầu chàng, gõ xong hỏi: “Đau không?”
Đàm Vân Sơn hoang mang, đáp thành thật: “Bình thường.”
Ký Linh hài lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, cô nương ấy xoay người bỏ đi, lần này không vòng về nữa.
Phải một lúc sau, Đàm Vân Sơn mới hoàn hồn, ngơ ngác quay sang cầu cứu một vị đồng đội khác: “Sao nàng ấy gõ tôi?”
Phùng Bất Cơ vỗ vỗ vai chàng: “Dù sao cũng không đau.”
Đàm Vân Sơn hoàn toàn không cảm thấy được an ủi: “Không đau… là có thể tùy tiện gõ à?”
Phùng Bất Cơ nhìn đôi mắt đào hoa đầy vô tội của Đàm nhị thiếu gia, khe khẽ thở dài, cúi người xóa mấy chữ Ký Linh vừa viết đi: “Nếu thực sự có ngày nàng ấy thậm chí chẳng buồn gõ đệ nữa thì ấy hẳn là lúc đệ phải khóc.”
Đàm Vân Sơn cười lắc đầu: “Kể từ hồi một tuổi, tôi đã không khóc.”
Phùng Bất Cơ đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ khó tin ra mặt: “Chuyện một tuổi mà để còn nhớ được cơ à?”
“Cha tôi nói.” Nhắc tới người cha chẳng có tình cha con thắm thiết gì với chàng này, giọng điệu Đàm Vân Sơn vẫn rất tự nhiên, “kể từ hồi một tuổi, bất kể có ngã sấp ngã ngửa thế nào, tôi đều không khóc. Hồi tôi bốn, năm tuổi, đại ca tôi còn từng lén đánh tôi mấy lần vì chuyện này. Sau đó thấy tôi không khóc thật thì thôi.”
Phùng Bất Cơ: “Chuyện này cũng là cha đệ nói cho đệ biết à?”
“Đại ca tôi,” Đàm Vân Sơn nhún vai, “hồi tôi lớn đem nó ra trêu chọc tôi.”
Phùng Bất Cơ càng nghe càng buồn, cái chuyện vớ vẩn gì thế này.
“Nhất định sẽ có ngày có chuyện làm đệ khóc.” Tiếng sói trắng trong lồng lành lạnh vang lên sau lưng.
Hai người giật nảy mình, quay người lại, suýt thì quên trong hang vẫn còn một vị nữa.
“Hà cớ gì cô nương nói vậy?” Đàm Vân Sơn khiêm tốn thỉnh giáo.
Sói trắng nghiêng đầu nhìn chàng, ánh mắt đầy quyến rũ: “Chị tôi nói, không được mạnh miệng bất kỳ chuyện gì, càng mạnh miệng thì lại càng dễ gặp khó.”
Đàm Vân Sơn hào hứng hỏi: “Rồi sao?”
Sói trắng cười thản nhiên: “Rồi biết vậy đã chẳng.”