Nơi lưu trữ sách của Cửu Thiên Tiên Giới, vậy mà lại không có ai trông coi cả sao?
Đàm Vân Sơn nhìn quanh khắp nơi, không thấy bóng một vị tiên nào, hại chàng cứ đứng ngần ngừ ở cửa. Vào thì là tự tiện xông vào không hỏi ai, không vào thì đã đến đây rồi, không vào xem một cái thì uổng.
Chàng còn đang nghĩ thì bỗng một cơn gió mạnh thổi ào tới đập vào mặt, vô số quyển sách bay về phía cửa như thể có ý thức của riêng mình, không bay đi đâu khác mà đều lao tới chỗ chàng!
Đàm Vân Sơn giơ tay chắn, chuẩn bị sẵn tâm lý bị sách đập đau tay.
Thế nhưng không.
Chàng ngờ vực ló đầu ra nhìn, sách vẫn đang tiếp tục bay tới chỗ chàng nhưng chạm vào rồi mới hay chúng đều chỉ là những ảo ảnh rất thật.
Cạch cạch.
Ảo ảnh kết thúc, một quyển sách thật rơi xuống dưới chân chàng.
Cửu Thiên tán tiên chí.
Đàm Vân Sơn cúi đầu đọc năm chữ trên bìa sách, chỉ im lặng xem, không chạm vào, không hề có ý nhặt lên.
Gió nhẹ thổi lật mở quyển sách, sau khi lật tán loạn các trang thì dừng lại ở một trang sách.
Dù có ngu ngốc thì đến lúc này hẳn cũng phải biết là có người cố ý bày ra chuyện này, huống gì Đàm Vân Sơn không những không ngu ngốc mà còn rất tinh ranh.
Chuyện đã đến rồi thì cứ chấp nhận vậy.
Nếu người sau màn muốn chàng xem nó, vậy thì xem cũng được.
Đàm Vân Sơn cúi người nhặt quyển sách lên, thôi khăng khăng đứng bất động chẳng để làm gì. Trang sách để mở sẵn đó, dòng đầu tiên có đề một cái tên: Tán tiên Trường Nhạc tiên nhân…
Từng có một người không tên không họ, đại từ đại thiện, không đành lòng nhìn cảnh nhân gian lầm than, hễ gặp người cơ khổ liền dốc tiền giúp đỡ. Sau, gia tài tiêu tán hết, lưu lạc núi rừng, thân làm mồi cho thú dữ, chết nơi đồng hoang, thi cốt không nguyên vẹn. Niệm đại đức ấy, Thiên Đế ân chuẩn cho được thăng tiên. Lúc lên tiên, cầu được lưu phách phế tâm, nỗi khổ của nhân gian, sức một người sao giải hết đặng, dằn vặt ngày đêm, chẳng bằng vô tâm, tan hết ưu phiền. Thiên Đế ân chuẩn. Sau, người ấy được gọi là Trường Nhạc tiên nhân, ngụ ở Bồng Lai.
Đàm Vân Sơn vốn chỉ đọc vì tò mò nhưng xem đến đoạn “lưu phách phế tâm” thì giật mình sững người.
Chàng đặt nhẹ tay lên ngực, rất tĩnh, tĩnh đến độ gần như trống rỗng.
Trường Nhạc tiên nhân này chính là chàng sao? Đại từ đại thiện? Không đành lòng nhìn cảnh nhân gian lầm than? Bảo đấy là Ký Linh thì xem ra còn giống hơn.
Nhưng nếu không phải chàng thì lại không cách nào giải thích được nguyên nhân người sau màn nghĩ trăm phương ngàn kế đưa chàng tới ảo cảnh này đọc “Tán tiên chí” này.
Hóa ra chàng thực sự không có tim.
Cho dù Trường Nhạc tiên đã chuyển kiếp thành Đàm Vân Sơn thì vẫn không vãn hồi lại được trái tim đó.
Thiên Đế thật keo kiệt, Đàm Vân Sơn nghĩ, kiếp nào ra kiếp đó, thứ lúc thành tiên không cần, chưa chắc lúc làm người vẫn không cần, hoàn toàn có thể tranh thủ trước khi chàng đầu thai lấy ra trả cho chàng, có cần hay không, đợi chàng chuyển kiếp làm người chưa biết chừng lại đổi ý.
Trường Nhạc tiên nhân…
Đàm Vân Sơn nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, đã xa lại còn lạ, chẳng khác gì một ai đó chẳng hề mảy may liên quan.
Giữa lúc cát đá bay mịt mù, không chỉ mình Đàm Vân Sơn đi lạc khỏi mọi người.
Lúc đó, mọi người đều nhắm mắt che mặt nhưng vẫn bị cát đập vào hai má đau rát.
Ký Linh sợ bị lạc mọi người nên đưa lưng lại ngược hướng gió, chân đứng nguyên tại chỗ không dám di chuyển.
Thế nhưng, sau khi bão cát qua đi, bốn bề đều bị sương cản tầm nhìn, hoàn toàn không thấy được gì, đâu đâu cũng trắng xóa, không người, không tiếng động, mặt trời cũng không thấy.
“Đàm Vân Sơn…”
“Phùng Bất Cơ…”
“Lưu Song…”
Nàng gọi to tên các đội hữu nhưng tiếng gọi như bị hút đi đâu hết, không hề có ai đáp lại.
Nàng cố gắng ngăn mình hoảng loạn, hít thở sâu, cẩn thận tháo chuông Tịnh Yêu ra cầm chặt trong tay, nhích từng chút một về phía trước.
Gọi là phía trước nhưng thực ra nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đang đi về hướng nào, chỉ cho là cứ đi mãi thì rồi cũng sẽ tới chỗ sương loãng hơn.
Rất tĩnh lặng, thời gian dường như ngừng trôi, chỉ có một mình nàng giữa bốn bề hư vô mờ mịt.
“Đàm Vân Sơn…”
Lần gọi thứ hai tiếng nhỏ đi nhiều. Tình cảnh không biết thân ở chốn nào khiến nàng dần dần khôi phục bình tĩnh, đề cao cảnh giác.
Hộc hộc…
Bất thình lình, Ký Linh nghe thấy tiếng thở phì phò, nàng cứng người, toàn thân lập tức nổi da gà.
Hộc hộc, hộc hộc.
Tiếng thở đó cái dài cái ngắn, không có quy luật, không mạnh hơn cũng không yếu đi, giống như tiếng thở phì phò bình tĩnh của một sinh vật sống nào đó, như xa mà lại như thật gần…
Đột ngột, một cơn gió đánh úp tới từ sau lưng!
Ký Linh cúi đầu ngồi thụp xuống tránh theo bản năng, một thứ gì đó lướt qua người nàng, nó bắt hụt vào phần gáy lộ ra do cúi đầu xuống.
Không phải binh khí mà là móng vuốt. Dao càng sắc thì lúc cứa vào da càng ít đau. Chỉ có móng vuốt mới vừa gây ra vết thương đồng thời lập tức làm người ta đau đớn cắt da cắt thịt.
Ký Linh đau hít hà, phải cắn gần bật máu môi mới ngăn được mình không kêu đau thành tiếng.
Chảy máu rồi. Không cần sờ nàng cũng biết.
Hít sâu rồi từ từ thở ra. Ký Linh ngồi nguyên tại chỗ, gắng quên đi cơn đau ở gáy, nhắm mắt tập trung tinh thần niệm Tịnh Yêu chú.
Mọi thứ trong sương mù đều mờ mịt, vậy nên không cần nhìn.
Chuông Tịnh Yêu được niệm pháp chú bay vút lên biến thành một quả chuông lớn rồi quay về đứng ngay ngắn cạnh Ký Linh, di chuyển nhanh vòng quanh người nàng, dùng thân chuông như một tấm khiên, không vật gì có thể tiếp cận được Ký Linh.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, phải lo tự bảo vệ mình trước.
Chiêu này coi như hữu hiệu. Ít nhất là trong thời gian ngắn tiếp sau đó, kẻ dùng móng vuốt tấn công nàng không thấy xuất hiện nữa.
Nhưng mà thể lực của Ký Linh không thể giữ mãi cho chuông Tịnh Yêu luôn bay nhanh xung quanh che chắn cho nàng được, nàng cần phải nghĩ cách lật ngược tình thế…
“Hú ú…”
Là Bạch Lưu Song! Đầy phẫn nộ, sát khí và còn… cố tỏ ra nguy hiểm.
Nàng ấy sợ!
Ký Linh đứng bật dậy, lập tức di chuyển về phía đó không chút chần chừ: “Lưu Song…”
Sói trắng đứng giữa đám sương mù, mình chằng chịt vết thương, máu đỏ thấm ướt một đám lông nhưng nó không lùi bước, hung dữ tru lên với kẻ trong màn sương, ngập tràn tinh thần cảm tử!
Đối thủ trong sương không hiện thân nhưng giữa cảnh mịt mùng lại bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Sói trắng ngạc nhiên, ngửa đầu lên trời tru dài!
Chỉ mất tập trung một chút vậy, sau lưng liền bị một bóng đen tập kích. Sói trắng không kịp quay đầu, chỉ mới thấy đằng sau có gió lạnh thì đã bị cắn trúng cổ!
Tiếng tru im bặt.
Sói trắng giãy dụa, đối thủ càng ra sức cắn mạnh hơn!
Giống như một con cừu non bị hùm cắn cổ, nó dần không thở được, cơ thể yếu dần, chẳng bao lâu nữa, cổ sẽ bị cắn đứt hẳn!
Sắp phải chết rồi ư?
Bạch Lưu Song cảm giác mình đang dần mất ý thức. Nàng rất bực tức, đến hình thù của tên khốn đó ra sao nàng còn chưa kịp thấy; nàng cũng rất không cam lòng, nàng vẫn chưa kịp trả ơn; nàng còn thấy hơi lưu luyến không nỡ rời xa, Ký Linh tốt như vậy, Đàm Vân Sơn thông minh như vậy, Phùng Bất Cơ ngốc như vậy, cả cái tên đáng ghét…
“Ác yêu! Dừng miệng!”
Quả nhiên là sắp phải chết thật rồi, chẳng hiểu sao lại nghe thấy giọng của cái tên đáng ghét đó.
Ơ, thở… lại được rồi?
Bạch Lưu Song lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn, cảnh vật rõ ràng trở lại.
Nam Ngọc đang xé vạt áo thắt vào chiếc cổ chảy máu cho nàng.
“Hú ú… hú ú…”
“Tôi biết cô đau, cố chịu một chút!”
“Đau quái gì! Huynh sắp siết cổ chết tôi rồi!!!”
“…”
“Trừng cái gì?”
“Cô không thể khoác sẵn áo rồi cả biến thành hình người được à?”
“Đợi khoác được áo thì tôi chết ngạt mất rồi!!!”
Đời này Trần Hoa thượng tiên còn chưa từng bao giờ nhìn thân thể một cô nương nào, giữ gìn lần đầu tiên mấy trăm năm cuối cùng lại dâng hiến cho một con yêu quái, chàng cảm thấy mình đúng là lỗ to.
Bạch Lưu Song còn lâu mới nghĩ tới chuyện chịu trách nhiệm, dùng phép lấy chiếc áo đang ở cách nàng không xa lại, khoác đại vào rồi nôn nóng hỏi ngay: “Tên khốn đó đâu?”
Nam Ngọc không hiểu: “Tên khốn nào?”
Bạch Lưu Song nóng ruột đến độ muốn đá hắn: “Cái kẻ vừa tập kích tôi đó!”
“Đó là Nịnh Phương, ” Nam Ngọc sa sầm giọng, “con yêu thú thứ tư mọi người muốn tìm.”
Bạch Lưu Song không ngờ Đàm Vân Sơn đoán lại đúng, họ thực sự đã tới Di Châu!
Tuy nhiên, trước mắt không kịp ngồi thảo luận thêm, nàng chỉ muốn biết: “Vừa rồi huynh có đâm trúng nó không?”
Nam Ngọc lắc đầu, nhặt thanh kiếm nãy để sang bên để băng vết thương cho Bạch Lưu Song lên: “Nó tránh được.”
Bạch Lưu Song lập tức nghĩ đến cái câu “ác yêu dừng miệng”, người chưa tới mà đã vội nói, đúng là tức mà không biết trút vào đâu: “Cứ đâm luôn một kiếm là được rồi, còn la trước một tiếng làm gì để nó biết, làm thế làm gì có đứa nào không chạy mất?!”
Nam Ngọc cũng nổi nóng: “Tôi làm vậy không phải vì muốn cứu cô hay sao? Chậm thêm chút nữa là cô đã gãy cổ rồi!”
Bạch Lưu Song thực sự không phải bên có lý nhưng xảo biện đổi trắng thay đen là đặc quyền của yêu quái: “Tôi…” Song, mới nói mỗi một chữ, nàng liền giật mình, nôn nóng nhìn quanh khắp nơi: “Chị tôi đâu?!”
“Ký Linh?” Nam Ngọc đứng xem cảnh sương mù mịt trên đài gương Trần Thủy không biết bao lâu mới thấy sương loãng bớt ra một chút thì liền thấy con sói trắng tệ bạc này bèn lao ngay xuống cứu, căn bản không kịp đợi tìm những người khác.
“Đúng, nãy tôi mới nghe thấy chị gọi tôi…” Bạch Lưu Song hơi hoảng hốt, ban nãy sắp chết đến nơi nàng còn không thấy sợ như thế, giọng bất giác run lên: “Không phải là Nịnh Phương đổi qua đánh chị ấy chứ?”
Nam Ngọc nghe nàng hỏi vậy cũng căng thẳng theo, mở miệng ra nói, giọng cũng từ hoạt bát chuyển thành chín chắn, nghiêm túc, kiên định: “Yên tâm, nàng ấy giỏi hơn cô nhiều, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mặc dù lời này không hề có căn cứ gì cả nhưng nó là lời mà Bạch Lưu Song lúc này muốn nghe nhất.
Huỵch…
Xa xa có tiếng vật nặng va chạm vào nhau, thỉnh thoảng nghe thấy cả tiếng vỗ cánh thật mạnh, lắng tai nghe kỹ hơn, hình như còn có tiếng chim muông kêu nháo nhác.
Bạch Lưu Song và Nam Ngọc nhìn nhau một cái, nhất tề nhảy lên, lao vào trong màn sương mù, hướng về nơi phát ra tiếng động!
Không biết có phải là ảo giác không nhưng tiếng đánh nhau càng nghe rõ thì sương cũng càng loãng ra. Cuối cùng, một cụm bóng đen xuất hiện ở trên không ngay phía trước đang giao đấu với nhau!
Thực sự không thể nhìn rõ là ai đang đánh với ai nhưng Bạch Lưu Song lo Ký Linh đang ở đó, lập tức vận công, chân chạy nhanh như gió!
Nam Ngọc suýt không theo kịp nàng, đang định gọi kiếm bay thì đột ngột mở mắt trừng trừng: “Cẩn thận!”
Lúc Bạch Lưu Song nghe được lời nhắc nhở từ phía sau thì chân đã bước hụt vào khoảng không, cơ thể lập tức rơi xuống!
May mà Nam Ngọc nhanh tay nhanh mắt, kịp túm được cổ tay nàng!
Bạch Lưu Song chơi vơi bên vách đá, cơn đau vì tay bị túm lấy chẳng đáng gì nếu so với vực sâu muôn trượng dưới chân.
Nam Ngọc sợ đứng tim, nửa người chàng đã nhoài ra ngoài miệng vực, thiếu chút nữa là chàng cũng bị kéo xuống dưới đấy theo.
Giữ được Bạch Lưu Song đã là hết sức rồi, chàng muốn kéo người lên nhưng không có chỗ để mượn lực, chỉ sợ vận sức không khéo thì cơ thể cũng mất luôn thăng bằng, lao xuống dưới.
“Bất kể xảy ra chuyện gì,” Nam Ngọc nói, “không được kêu.”
Nói rồi, không cần đối phương đồng ý, chàng đã lao người xuống, cả chàng và Bạch Lưu Song cùng rơi xuống vực!
“Hú hú ú ú ú…”
Lúc kiếm đón được chàng, Nam Ngọc cảm tưởng tai mình đã bị điếc đến nơi.
Bạch Lưu Song không chạm được vào kiếm có tiên khí nên quắp chặt cả tay lẫn chân bám vào người chàng, tiếng thét khủng khiếp đó thực sự là dội thẳng vào tai.
“Không phải đã bảo cô không được kêu rồi sao!”
“Đột nhiên bị rơi xuống vực, ai mà chẳng kêu!”
“Có tôi ở đây, cô sợ cái gì!”
“Có huynh ở đây, tôi mới sợ đấy!”
“Không có tôi cô đã ngã chết rồi!”
“Không có huynh tôi đã biến thành tinh phách bay đi rồi!”
“…”
“…”
“Thế sao cô không biến!!!”
“Áo choàng sẽ rơi xuống dưới vách đá mất…” Bạch Lưu Song lườm chàng, lẩm bẩm rầu rĩ, “Đến lúc biến về hình người huynh lại quát nhặng lên.”
Nam Ngọc nuốt nước bọt, xua đuổi hình ảnh trắng như tuyết ra khỏi đầu, không nói được tiếng nào.
Rõ ràng mình là bên có lý, tại sao tự nhiên lại thấy chột dạ chứ!
Sắp lên lại tới miệng vách đá, đột nhiên sương tan! Không hề có dấu hiệu báo trước nào, như thể bỗng có một cơn gió tiên thổi tới nhẹ nhàng thổi tan toàn bộ màn sương.
Hai người không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn, cuối cùng cũng nhìn rõ bóng người màu trắng đang giao chiến. Đúng là Ký Linh! Còn đang giao chiến với nàng là một con chim khổng lồ, đầu giống báo, thân giống ưng, răng nanh sắc nhọn, móng vuốt dính máu, sải cánh rộng chừng mấy trượng!
Ký Linh không biết bay, nãy giờ nàng luôn cưỡi trên mình Nịnh Phương nhưng lúc này đã bị rơi vào thế yếu, cơ thể lảo đảo sắp ngã.
Có vẻ Nịnh Phương cảm nhận được người trên lưng đã yếu sức, nó lập tức phi mình tới trên miệng vực sâu, xoáy tròn tại chỗ làm Ký Linh bị văng ra, rơi xuống!
Nam Ngọc và Bạch Lưu Song không hề do dự, người ngự kiếm, kẻ biến thành tinh phách, vọt tới đỡ Ký Linh nhanh như chớp giật!
Nịnh Phương thấy lại có hai kẻ đánh về phía mình, sải cánh khổng lồ chẳng khác gì một bức tường hất mạnh hai người đập ngược về phía vách đá!
Nam Ngọc và Bạch Lưu Song gần như đã tuyệt vọng, hiện tại, dù họ vượt qua được Nịnh Phương thì cũng không kịp cứu Ký Linh!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chùm sáng màu vàng chói bỗng đánh trúng Nịnh Phương, yêu thú kêu ré lên, ngã ầm từ trên trời xuống đất nằm rũ cánh, tiếng kêu trở nên thảm thiết.
Nó rơi rất gần Nam Ngọc và Bạch Lưu Song, gần đến mức họ có thể thấy rõ miệng vết thương xấu xí trên lưng kéo dài từ đầu tới đuôi, rất sâu và nặng.
Một đám mây bay từ dưới vực lên, Ký Linh nằm trên đó.
Nàng vẫn yếu như vậy, mặt trắng bệch nhưng mắt rất sáng, không cho Nịnh Phương có cơ hội ngóc đầu dậy, gọi Lục Trần Kim Lung ra thu nó vào nơi nó cần phải đến.
Tinh phách vào lồng, thân thể Nịnh Phương từ từ tan thành vô số chấm sáng.
Cát bụi trở về với cát bụi.
Đám mây đưa Ký Linh tới chỗ Nam Ngọc và Bạch Lưu Song, Bạch Lưu Song làm phép lấy áo choàng tới rồi mới biến từ tinh phách về hình người, quấn áo quanh người rồi mới lại xem Ký Linh: “Chị sao rồi? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Tôi không sao.” Ký Linh chầm chậm lắc đầu, nghe chẳng đáng tin chút nào, nhưng nàng cũng không cho các đồng đội có cơ hội chất vấn, “Có thấy Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ đâu không?”
“Vừa nãy thì không, sương quá dày, chẳng thấy gì hết.” Nam Ngọc trả lời, “Nhưng giờ thì…” chàng chỉ tay vào không trung, “cứ đi theo nó là được.”
Bạch Lưu Song và Ký Linh nhìn theo hướng tay chàng chỉ.
Một chấm sáng màu vàng, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp.
Ký Linh càng nhìn càng thấy chấm sáng này thật quen nhưng không dám nói chắc: “Đấy không phải là…”
Nam Ngọc khẳng định thay nàng: “Nốt ruồi tiên của Đàm Vân Sơn.”
Bạch Lưu Song nhíu mày: “Không đúng. Lúc bắt Dị Bì không phải vèo một cái liền bay tới chỗ Đàm Vân Sơn hay sao, sao lần này không vèo nữa?”
Ký Linh không trả lời được câu hỏi của sói trắng, nàng nghĩ Nam Ngọc có thể trả lời được.
Thế nhưng Nam Ngọc lại không nói gì, chỉ dìu hai nàng đứng dậy, đi theo chấm sáng bay chầm chậm đó.
Cuối cùng, ba người trở lại đình Cảnh.
Không chỉ mỗi mình Đàm Vân Sơn, Phùng Bất Cơ cũng đang ngủ lăn ngủ lóc trong đình.
Ký Linh không biết làm thế nào cơn bão cát ở đình Cảnh lại đưa nàng về chỗ miệng vực, chỉ biết là trong lúc nàng và Bạch Lưu Song vất vả chiến đấu với Nịnh Phương, hai người này lại ngủ ngon lành.
Nàng giận lắm, nếu không phải có Nam Ngọc ở đây, cần phải xây dựng bầu không khí đoàn kết giữa yêu, người và tiên thì nàng thật muốn đá hai tên đồng đội kia mỗi người một cú!
Khoan khoan.
Chỗ nàng chiến đấu ban nãy đúng là miệng vực lúc họ đến nhưng cầu đâu rồi? Bất kể là lúc đánh nhau hay sau khi sương tan, hình như không hề thấy cây cầu treo rất dài đó…
Chấm sáng nhập vào ngực Đàm Vân Sơn, cuối cùng Đàm nhị thiếu gia cũng từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra thấy Ký Linh đang nhăn mặt nhíu mày.
Phùng Bất Cơ tỉnh gần như cùng lúc với chàng, ngơ ngác nhìn mọi người và cả vị Trần Hoa thượng tiên vừa mới từ biệt chưa được bao lâu, hỏi đầy vô tội: “Sao thế?”
Bạch Lưu Song ấm ức: “Huynh ngồi đây ngủ ngon lành, tôi với chị suýt thì có đi không có về!”
Phùng Bất Cơ bị quát tới hoa mắt ù tai tức ngực.
Đàm Vân Sơn vốn đang thấy may mắn vì mình không ngốc nghếch đụng vào để bị nghe chửi nhưng nghe thấy “suýt thì có đi không có về”, chàng sợ nín cả thở. Bạch Lưu Song nói khỏe vậy, có lẽ là không sao nhưng Ký Linh… Đàm Vân Sơn nhìn lại nàng lần nữa, quả đúng là môi nàng đã bợt ra không còn màu máu.
“Không phải ngủ, là hôn mê. Đang yên đang lành bị hôn mê, tôi cũng buồn bực lắm chứ!” Phùng Bất Cơ kêu oan oai oái.
Đàm Vân Sơn đứng dậy lại gần hỏi Ký Linh: “Bị thương đâu vậy?”
“Không có chuyện gì lớn, đừng nghe cô ấy nói linh tinh.” Thấy Đàm Vân Sơn thật lòng lo lắng, cơn bực muốn đá người lập tức bốc hơi không còn tăm tích, rất kỳ diệu cũng rất kém cỏi nhưng Ký Linh không muốn phải tranh cãi hơn thua với lòng mình. So với trận chiến cam go vừa trải qua, nàng mong Đàm Vân Sơn chỉ nghe được từ mình toàn những tin tốt lành: “Mặc kệ chúng đi. Xem thử nốt ruồi tiên của huynh đi.”
Nàng quá mong chờ nên giọng nói cũng nhẹ hơn lên.
Đàm Vân Sơn cúi đầu vạch cổ áo, giật mình một hồi mới ngơ ngác ngẩng đầu lên không dám tin: “Nịnh Phương?”
Ký Linh gật đầu thật mạnh, đưa cho chàng xem Lục Trần Kim Lung đã sáng lên lỗ thứ tư. Bất kể là vết thương sau gáy hay là cơn đau trên người, lúc này đều biến mất, chỉ còn lại niếm vui không sao giấu nổi và một chút kiêu ngạo, đắc ý nho nhỏ.
Đàm Vân Sơn tin nhưng không tỏ ra vui vẻ như nàng dự đoán, ngược lại còn có vẻ gì đó là lạ không rõ là có ý gì.
Ký Linh nhíu mày: “Sao vậy?”
Cho dù không khen nàng giỏi cũng không đến mức tỏ cái vẻ đó chứ?
Đàm Vân Sơn không biết phải nói thế nào. Nói rằng chàng không muốn thành tiên? Không hẳn vậy. Thế nhưng, quá nhiều chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra dường như đều dồn vào đình Cảnh ở Di Châu làm chàng không còn kiên định nữa.
Chàng thích nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Nhưng càng ngày càng cảm thấy đang bị người dắt mũi.
Phản ứng khó hiểu của Đàm Vân Sơn cũng làm Ký Linh dần tỉnh táo.
Đi mấy canh giờ đã đến Di Châu.
Màn sương đột nhiên xuất hiện rồi đột ngột tan đi.
Trận bão cát kỳ dị.
Cây cầu treo biến mất.
Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ đột nhiên hôn mê.
Cuối cùng là chùm sáng vàng giáng cho Nịnh Phương một cú trí mệnh.
Áng mây nâng nàng lên khỏi vực đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc…
Đằng sau trận chiến với Nịnh Phương, có rất nhiều chuyện khó hiểu.
Một chuyện khó hiểu thì có thể không để tâm nhưng từ đầu chí cuối đều đầy rẫy chuyện khó hiểu thì đừng nói người thông minh như Đàm Vân Sơn hay có nhiều kinh nghiệm như Ký Linh, đến người đầu óc chậm chạp như Bạch Lưu Song, tính cách xuề xòa như Phùng Bất Cơ còn phải nghĩ ngợi một phen.
Nhưng chỉ suy nghĩ suông thế này thì chẳng thể nghĩ ra được gì.
Chẳng bằng tóm lấy cái vị nào đó nãy giờ im lặng không nói gì mà nhìn là biết ngay là người biết được đôi chút nội tình…
“Đừng, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không biết gì cả…” Bốn cặp mắt uy hiếp tạo ra áp lực quá khủng khiếp, Nam Ngọc không nhịn được lùi người về sau, nói ngắc ngứ.
Bốn đội hữu không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn chàng, nhìn chằm chằm.
Nam Ngọc khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ biết mỗi cái Vân Vụ tiên kiều!”
Áp lực tạm dừng, chuyển thành bốn kẻ ngơ ngác: “Đó là gì?”
Nam Ngọc: “Một loại phép tiên giúp dựng một cây cầu treo nối hai nơi bất kỳ, bất kể cách bao xa, chỉ cần qua cầu là tới.”
Bạch Lưu Song: “Là huynh đưa bọn tôi tới Di Châu à?”
Nam Ngọc: “Sao vậy được. Nó là một phép tiên cực kỳ huyền diệu, tôi chỉ mới tu hành mấy trăm năm còn là người phàm thành tiên, làm gì có tư cách tu luyện nó.”
Đàm Vân Sơn: “Vậy là huynh lo cho chúng tôi nên lại tới xem đài gương Trần Thủy, vừa hay nhìn thấy Vân Vụ tiên kiều, thấy có vấn đề nên vội vàng hạ phàm?”
Nam Ngọc: “Chắc chắn là huynh có tay trong ở tiên giới…”
“Nếu không phải huynh thì còn vị tiên nào giúp chúng ta vậy nữa?” Ký Linh cau mày nghĩ không ra.
Nam Ngọc muốn gõ cho nàng tỉnh ra: “Cô nương suýt thì mất mạng, vậy mà gọi là giúp sao? Vân Vụ tiên kiều chẳng qua chỉ là cái tên mà thôi, không phải cứ làm phép thì nhất định phải xuất hiện sương. Nếu vị này muốn giúp mọi người thật thì đã không cố ý dùng sương mù phân tán mọi người, làm Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ mê man, dẫn cô nương và Bạch Lưu Song gặp Nịnh Phương.”
Vân Vụ tiên kiều: tiên kiều là cây cầu tiên, vân vụ nghĩa là mây mù.
Mặc dù Nam Ngọc không biết toàn cảnh sự việc nhưng dựa vào những gì chàng chứng kiến và nghe được thì chỉ có thể đi tới một kết luận làm người ta không sao vui nổi như vậy.
“Có thần tiên muốn hại tôi và chị?” Bạch Lưu Song sẵn lòng tin tên thần tiên thối vừa mới cứu nàng nên mới vét sạch trong đầu tìm ra được một nghi phạm: “Khởi Bích thượng tiên?”
Nam Ngọc lắc đầu.
Bạch Lưu Song nhíu mày: “Không phải nàng ta?”
Nam Ngọc lại lắc đầu thêm lần nữa: “Không biết có phải hay không.”
Bạch Lưu Song cực kỳ buồn bực: “Cái này không biết, cái kia cũng không dám chắc, huynh làm thần tiên…”
Nam Ngọc: “Nhưng có một người có lẽ biết.”
Ba đội hữu nghe vậy lập tức hào hứng đồng thanh nói cùng Bạch Lưu Song: “Ai?”
Nam Ngọc thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: “Sư phụ, trốn đủ rồi thì ra đi. Đã muốn trốn thì vừa rồi thầy đừng có ra tay giết Nịnh Phương…”