Chờ đến khi mọi người phát hiện có điều gì đó bất thường, Cố Tích Triều đã sớm chìm trong nước.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương trong lòng hoảng loạn, vứt “người gặp nạn” của mình qua một bên, khiêng Cố Tích Triều lên.
“Nhanh nhanh nhanh! Hô hấp nhân tạo đi!” Đám đông kêu lên.
Thích Thiếu Thương cũng không bình tĩnh mà nghĩ nhiều, một tay bịt mũi Cố Tích Triều cúi đầu xuống hô hấp nhân tạo.
“Khụ, khụ” Mọi người lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Cố Tích Triều cũng sặc hết nước trong bụng ra, từ từ mở mắt.
“Tốt lắm tốt lắm, tỉnh rồi, không sao.” Lý Linh vô thức lau mồ hôi.
Cố Tích Triều mở to hai mắt, dần dần tỉnh táo lại. Nghĩ đến Mục Cưu Bình làm mình mất mặt trước mọi người như vậy, trong lòng nộ khí xung thiên, lại nhìn thấy cái khuôn mặt to đùng của Thích Thiếu Thương trước mắt, lại càng tức giận, không chút suy nghĩ, một đấm đánh thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương không đề phòng người này đột nhiên trở chứng như vậy, trượt chân, “bùm” một tiếng ngã xuống hồ bơi.
“A…” Tất cả mọi người ai cũng ngây ngẩn.
Cố Tích Triều không thèm đếm xỉa tới ai, đứng dậy cố giữ đầu óc đừng choáng váng, thay quần áo trở về ký túc xá.
“Con mẹ nó! Tên này nhất định là bị thần kinh rồi!” Mục Cưu Bình vốn đang tự trách mình gây họa nên không nói tiếng nào, nay thấy Cố Tích Triều vô duyên vô cớ đánh đại ca của mình, trong lòng lại phát hỏa, ồn ào xông tới.
“Cậu hay lắm! Mau lại đây! Ai cho phép cậu phá rối người cứu sinh hả?! Có thể hại chết người đó, biết không?! Nếu trễ một chút, cậu ấy đã là hồn ma hiện về gặp cậu rồi! Còn chưa biết tốt xấu, định làm loạn nữa hả?! Cậu lên đây, đi theo tôi lên văn phòng lập biên bản!” Lý Linh trong lòng cũng đang bực mình, sự tình vừa ổn lại một chút chưa kịp phê bình tên gây sự đầu tiên, nay tiểu tử này lại tính làm loạn tiếp. Được thôi! Không dạy tên này một bài học thì chưa biết trời cao đất dày là gì!
“Mọi người tự luyện tập. Mục Cưu Bình! Cậu cùng tôi lên văn phòng. Đội trưởng, cậu quay về xem tiểu Cố thế nào rồi.” Lý Linh bàn giao.
“Rõ!” Mọi người đồng thanh, sau đó đều tự luyện tập. Mục Cưu Bình vẻ mặt khẩn khoản đi theo Lý Linh. Thích Thiếu Thương còn chưa hết kinh ngạc vỗ vỗ mặt mình, gì kì vậy, mắc cái gì mà đánh mình? Trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nhưng rất nhanh sau đó lại nhớ người kia đang bệnh mặt mày tái nhợt, chỉ lắc đầu cười khổ, thay quần áo quay về ký túc xá.
Cố Tích Triều mới vừa về ký túc xá, rốt cuộc chống đỡ không được, ngã lên giường, trong thoáng chốc thấy toàn thân rét run, sờ soạng lấy chăn đắp bừa lên người, mơ mơ màng màng ngủ. Khi Thích Thiếu Thương vừa mở cửa phòng, liền thấy cậu đang nằm trên giường run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra. Lấy tay sờ, trời ơi! Nóng quá! Thích Thiếu Thương nhanh chóng kéo cậu ra khỏi chăn, ôm ngang người khiêng xuống lầu.
“Mau, Hách Liên, gọi xe! Đi bệnh viện!” Lát sau vừa thấy Hách Liên, Thích Thiếu Thương gấp đến độ nói năng lộn xộn, nhờ gọi xe. Cố Tích Triều nóng như thiêu đốt, cách lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng đến phỏng tay. Cậu thật không cẩn thận, sao bệnh trở nặng như vậy mà còn cố gắng?! Thích Thiếu Thương thì thào lẩm bẩm, lòng đau như có ai vò nát.
Xe taxi dưới sự thúc giục của Thích Thiếu Thương, chạy với vận tốc gần bằng máy bay, đưa họ đến bệnh viện. Thích Thiếu Thương cứ ăn vạ ở đó trách cứ hối thúc bác sĩ, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
“Ai, tiểu tử này thật là, tưởng mình là người máy sao? Sốt tới độ còn đi tập huấn, người máy cũng chịu không nổi a!” Hách Liên Xuân Thủy thở dài nhìn Cố Tích Triều đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, hai mắt nhắm nghiền.
“Đúng đó. Còn bị tên Mục Cưu Bình hại suýt chút nữa là chết đuối rồi.” Thích Thiếu Thương cũng lắc lắc đầu.
“Như vầy là tốt rồi. Chỉ sợ phải nằm vài ngày, người kia lại bị lập biên bản. Ai!”
“Lão Bát thành tích không tồi, có lập một cái biên bản cũng không sao. Còn Tích Triều… bác sĩ nói trong phổi tích nước… sợ sẽ không kịp đợt tập huấn.”
“Người hiền sẽ được phù hộ, cậu cũng đừng lo lắng quá.” Hách Liên tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, “Chà, mà cũng lạ, Cố Tích Triều tên tiểu tử này đâu phải là người có duyên số gì với cậu, sao cậu lại đối với cậu ta tốt như vậy? Đừng nói là đối xử tốt, cậu ta đối với cậu cũng giống như đối với chúng tôi, không mặn không nhạt, rất thờ ơ. Đội trưởng à, cậu đúng là người tốt nha!”
“Người này không có bạn bè thân thích, quan tâm đến bạn bè cũng là phải đạo thôi!” Thích Thiếu Thương không biết tại sao trong lòng trống rỗng.
“Được vậy thì tốt! A, bài hát gì vậy? Hình như là bài của Lôi Phong~~~~~~~~~” Hách Liên ngân nga theo điệu hát.
“Được rồi được rồi, đã không còn sớm, cậu mau trở về đi. Tôi ở đây với cậu ta được rồi. Giúp tôi nói với huấn luyện viên Lý một tiếng.”
“Một mình cậu được không đó?”
“Được rồi, đừng nói nhảm, một mình tôi sao lại không được? Đúng rồi, ngày mai phiền cậu lại đến đây một chuyến, mang quần áo cũ về giặt, đem quần áo mới cùng vài thứ vào đây.”
“Được, không thành vấn đề. Vậy tôi về trước.”
“Ừ, về cẩn thận.”
“Được rồi.”
Hách Liên vừa rời khỏi, Thích Thiếu Thương lấy điện thoại di động gọi cho mẹ: “A lô, mẹ hả? Là con, Mẹ ơi, con đang ở bệnh viện. Không, không phải con, con không sao, là con có một bạn học đang bị bệnh. Dạ, dạ, vậy mai mẹ nấu giúp con chút cháo đem đến đây cho con, cậu ấy bị bệnh ăn miếng cháo sẽ rất tốt. Dạ được. Mẹ giữ gìn sức khỏe!”
Lúc Cố Tích Triều tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau. Được truyền dịch, trong người thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng khi muốn đứng lên, lại thấy Thích Thiếu Thương bưng một bát cháo, vừa đi vừa thổi. Thấy cậu đã tỉnh, liền chạy nhanh đến: “Thế nào rồi? Còn sốt không? Trong người thấy ra sao?”
“…”
“A, hạ sốt rồi!” Thích Thiếu Thương buông bát cháo xuống, tay sờ trán cậu, lại sờ trán mình, vui sướng nói, “Nè, chắc đã đói bụng rồi. Ngửi thấy không, mùi thơm không? Cái này là mẹ tôi đích thân nấu, là món gia truyền đó, người khác muốn ăn cũng không có mà ăn đâu!” Nói xong bưng bát cháo lên, có vẻ như muốn đút cho cậu ăn.
“Tôi, tôi tự mình ăn được rồi.” Cố Tích Triều có chút xấu hổ, hơi quay đầu đi.
“Ừ, được, được. Tôi… đây, tự cầm lấy ăn đi.” Thích Thiếu Thương kịp thời phản ứng, cũng có chút xấu hổ, cầm bát đưa tới.
Cố Tích Triều cầm lấy bát cháo, một mùi hương ngọt ngào dâng lên mũi, dù là đang bệnh không đói bụng, cũng không nhịn được rất muốn ăn. Trước đây, lúc bị bệnh, mẹ cũng cho mình ăn loại cháo này. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi chưa được ăn cháo này… Mũi cay cay, một giọt lệ rớt xuống.
“Ấy da, đừng khóc, đừng khóc! Làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương hoảng hốt, tiểu tử này bình thường giống như con nhím chỉ biết làm người khác đau, chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình lại làm cậu ấy khóc. Thâm tâm như đồng cảm, cũng thấy đau đớn, không tự chủ được giúp người kia lau nước mắt.
“Hừ…” Cố Tích Triều khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy Thích Thiếu Thương chân tay luống cuống giúp mình lau nước mắt. Mình trước mặt hắn khóc?! Cuối cùng kịp phản ứng, quay đầu đi chỗ khác, tự mình lau nước mắt.
“Tích Triều…” Nhất thời, không khí giữa hai người có chút kì diệu.
“Uhm…” Cố Tích Triều hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua… thật xin lỗi…”
“Không, không có gì…”
“Cảm ơn…” Tiếng nói khẽ đến mức không thể nghe thấy.
“Hả? Cậu nói cái gì?” Thích Thiếu Thương ngẩn người, lập tức phản ứng lại, “Không, không cần cảm ơn, đừng khách khí.”
“Cái kia, ta ăn nha.”
“Ây da. Hả? Từ từ, ây da, nguội rồi, để tôi giúp cậu đi hâm nóng lại, cậu chờ tôi một chút!” Thích Thiếu Thương vội đem bát cháo đi hâm nóng.
Nhìn bóng lưng anh, Cố Tích Triều trong lòng không hiểu tại sao lại thấy ngọt ngào, trên mặt nụ cười đã nhiều ngày không xuất hiện nay lộ ra. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt cùng nụ cười như trẻ con, nhẹ nhàng khoan khoái như gió xuân.
.