*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời lặn diễn ra trong chớp mắt, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc kéo dài chưa đầy nửa tiếng.
Tôi và Lương Trác im lặng thưởng thức cảnh đẹp, thậm chí còn quên lấy điện thoại chụp hình lại để gửi cho Dư Hoan, chọc cậu ta ghen tị.
Đợi tới khi mặt trời biến mất trước mắt, tôi bỗng thấy man mác buồn.
“Ánh tà dương tuyệt đẹp, chỉ tiếc gần hoàng hôn.” Tôi nói: “Cảm giác giống như khi xem pháo hoa vậy, sau giây phút náo nhiệt là cảm thấy hút hẫng.”
(Hai câu thơ trong bài “Lên đồ Lạc Du” của nhà thơ Lý Thương Ẩn)
“Thế nhưng mặt trời mai lại mọc.” Lương Trác ngược lại rất lạc quan: “Người cùng em ngắm hoàng hôn cũng vẫn ở bên.”
Câu nói này của anh ấy khiến trái tim tôi rung động. Nhìn vào đôi mắt ngập ý cười của anh ấy, tôi bỗng tò mò hỏi: “Trong thời gian yêu thầm em, anh có cảm giác như thế nào?”
Tôi thừa nhận, tôi là người tham hư vinh, muốn nghe người ta kể đã trằn trọc mất ngủ vì mình.
Không ngờ được anh ấy lại đáp: “Không nghĩ gì cả.”
Thật lòng mà nói, giây phút ấy tôi dường như bị tạt một xô nước lạnh, cảm giác hừng hực lúc nãy lập tức biến mất.
Có lẽ nhận ra nét cáu kỉnh do bị mất mặt của tôi, Lương Trác vươn tay kéo tôi lại. Tôi có chút miễn cưỡng. Anh ấy chẳng thèm nghĩ đến tôi, sao tôi lại để anh ấy kéo chứ?
Anh ấy nói: “Không vui à?”
“Em nghi ngờ anh vốn chỉ đang đùa bỡn với em.”
Lương Trác cười mỉm chi nhìn tôi, nhìn tới mức tôi phải quay mặt đi chỗ khác trước, như thể tôi mới là người phải chột dạ.
“Nếu không thì làm sao đây? Anh vẫn phải sống tiếp chứ.”
“Hửm?” Tôi nhìn lại về phía anh ấy.
“Khi ấy anh chưa biết về xu hướng tính dục của em, dù sao cũng chẳng ai lại tự ngầm cho rằng người khác là người đồng tính cả. Ngược lại, phần lớn người trên thế giới này đều thích người khác giới.” Lương Trác nói: “Vậy nên ngay cả khi lúc ấy anh có rung động trước em, vô tình bị em thu hút thì sau đó, trong hoàn cảnh chưa gì được xác nhận, cách xử lý tốt nhất là để bản thân bình tĩnh lại rồi tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.”
“Nói thì nói vậy…”
“Không được nghĩ tới.” Lương Trác ngoắc lấy ngón tay tôi: “Cứ nghĩ tới em, ngực anh lại như thắt lại. Đọc không nổi sách, cũng không thể tập trung tinh thần để xử lý công việc. Nhìn cành cây ngoài cửa sổ khẽ đung đưa là lại nghĩ không biết cơn gió này liệu có thổi tới chỗ em không.”
Tôi ngẩn ngơ nghe Lương Trác bình thản nói hết lời này, cảm thấy vừa cảm động vừa sến súa, cũng không kìm được cảm giác vui sướng.
Thật sự có người trăn trở suy nghĩ vì tôi sao?
“Thứ tình cảm chẳng chút hy vọng, thật sự thì không ai mong nó xuất hiện cả.” Lương Trác nói với tôi: “Để khiến bản thân thôi nghĩ về em, anh đã cố tình sắp xếp lịch trình của mình thật dày đặc. Thế nhưng con người dù gì cũng có lúc phải nghỉ ngơi, cứ mỗi khi đầu óc được thư giản là hình ảnh em lại xuất hiện.”
Lương Trác cười khẽ, nhéo nhẹ tay tôi: “Em nói xem, sao em hư thế chứ.”
Tôi hư sao?
Nghe anh ấy nói vậy, tôi hình như rất hư.
Tôi không kìm nổi nụ cười, mặt mày hớn hở, đắc ý tới mức nếu mà tôi có đuôi thì hẳn chiếc đuôi ấy đang vểnh thẳng lên trời.
“Anh giỏi ăn nói thật đấy.”
“Chỉ là lời từ tận đáy lòng mà thôi.”
“Rất tốt, em thích nghe những lời từ tận đáy lòng.” Tôi vỗ Lương Trác: “Sau nói nhiều vào nha.”
Lúc hai người bọn tôi xuống thuyền, tôi cảm thấy hơi choáng váng, không chút tinh thần, hơn nữa còn hơi buồn nôn.
“Say sóng rồi.” Tôi nói với Lương Trác: “Tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút đã.”
Lương Trác bèn kéo tôi đi về trong ngõ. Tôi chếnh choáng, chỉ biết dựa vào anh ấy như kẻ vô dụng.
Lúc này mặt trời đã lặn, mặt trăng treo trên cao, những ngôi sao tỏa sáng trên đỉnh đầu, Lương Trác cùng tôi tay trong tay đi trong con ngõ vắng bóng người. Chúng tôi đi tới chỗ có băng ghế đá, sau lưng là cửa hàng hoa đang sáng ánh đèn, phía trước là khúc sông lững lờ trôi.
Chúng tôi ngồi xuống, tôi bảo: “Lạnh mông.”
Lương Trác bật cười thành tiếng, kêu tôi chờ một chút.
Tôi quay sáng nhìn anh ấy đi vào cửa hàng hoa phía sau. Tôi nghĩ anh ấy đi mượn đệm ngồi, tính gọi anh ấy lại, bảo anh ấy để tôi ngồi một lúc là sẽ ấm.
Thế nhưng anh ấy bước thẳng vào cửa hàng chẳng chút do dự, vài phút sau đi ra với một bó hồng trong tay – màu xanh lá.
Tôi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy hoa hồng màu xanh lá, cũng là lần đầu tiên trong đời thầy có người tặng người yêu hoa hồng màu xanh lá.
Như này có may mắn không?
Tôi hỏi Lương Trác: “Anh ôm một bó bắp cải làm gì vậy? Nấu canh à?”
Anh ấy cười tôi, bước lại rồi đưa hoa cho tôi: “Yêu đương mà, kiểu gì cũng phải tặng hoa hồng.”
“Anh trai à.” Tôi nói: “Nhưng không ai tặng hoa hồng màu xanh lá cả.”
“Em biết hoa hồng màu xanh lá có ý nghĩa gì không?”
Tôi nghĩ thử: “Xanh rờn? Không phải anh đang nguyền rủa quỹ tín dụng của em tiếp tục tụt giảm đó chứ?”
Lương Trác choàng tay ôm vai tôi, cười tươi đến nỗi mấy cánh hoa của tôi gần rớt rụng.
Anh ấy nói: “Đây là hoa hồng xanh nước Anh.” [1]
Lương Trác rút từ trong bó hoa ra một tấm thiệp, bên trên thiệp viết: Thời gian cũng chẳng thể làm phai mờ cảm xúc rung động vì em.
Tôi nhìn dòng chữ này, tưởng tượng tâm trạng của Lương Trác khi viết nó, rồi tôi lại nghĩ tới cuộc trò chuyện lúc trên thuyền của hai chúng tôi. Nửa năm trước, anh ấy trúng tiếng sét ái tình với tôi, kiềm nén nửa năm, hiện tại coi như đã được toại nguyện.
Tôi nói: “Thời gian nửa năm có hơi ngắn nhỉ, nửa đời biết đâu lại sẽ phai mờ.”
“Vậy chúng ta thử xem.” Lương Trác nói: “Nhỡ đâu lại nhiều hơn cả bây giờ thì sao?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, trong lòng ôm bó “bắp cải”, gió lay động, tim cũng rung động.
Tôi nói: “Thầy Lương à, rốt cuộc thầy dạy môn gì vậy?”
“Môn Toán.”
“Không đúng.” Tôi nói: “Em nghi ngờ anh dạy môn Yêu đương. Anh là nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ chuyên ngành Tình yêu. Nếu không có hai mươi năm nghiên cứu, làm sao đạt được trình độ như anh.”
Anh ấy nhìn tôi cười rồi bảo: “Yêu đương không cần học, không cần tập. Gặp được người mình thích thì tự nhiên sẽ biết nên làm gì. Bản thân tình yêu sẽ dẫn lối cho tất cả.”Chú thích:[1] Hoa hồng xanh nước Anh: