Tôi phải thừa nhận, tôi rất hèn nhát. Giây phút Lương Trác hỏi liệu tôi có phải cũng yêu anh ấy rồi không, trong thoáng chốc tôi không dám trả lời vào đúng câu hỏi, tôi chỉ đáp: “Rung động mãnh liệt.”
Nói xong câu đó, tôi thật sự rất muốn cắn lưỡi tự vẫn, vì sự nhát gan của mình, cũng vì ánh mắt thoáng nét thất vọng của Lương Trác.
Tôi vội chuyển chủ đề: “Ầy, anh nói xem có phải em béo lên rồi không? Sao lại đói nữa rồi?”
Lương Trác là người thông minh, chắc chắn biết tôi đang nghĩ gì. Anh bèn mỉm cười ôm lấy tôi, bảo sẽ gọi đồ ăn giao tới cho tôi.
Tôi nằm cuộn mình trong lòng anh ấy, thầm thở dài, cũng không rõ anh ấy có phát hiện hay khong.
Người lớn bọn tôi là vậy đó, nhát gan và hay sợ sệt, đặc biệt là sợ chuyện tình yêu.
Trong lúc Lương Trác đi tắm, tôi ôm chăn ngẩn người. Ban đầu đầu óc trống rỗng, về sau tôi bắt đầu ngẫm nghĩ về chuyện của hai chúng tôi.
Tôi là một người cực kỳ muốn yêu đương, thế nhưng bình thường mỗi khi có ai đó tỏ ra có chút cảm tình với tôi là tôi lại bắt đầu thu mình lại. Trước sợ sói sau sợ hổ, sợ một khi đã yêu rồi thì mất nhiều hơn được.
Tôi biết suy nghĩ ấy không tốt, không sáng sủa, tích cực, hơn nữa còn có vẻ tính toán, như thể đến cả tình cảm cũng phải đem lên bàn cân cân đo chính xác, đảm bảo không có sai lầm mới có thể phát triển.
Thế nhưng tôi cũng rõ, con người đều vậy cả.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Chủ nghĩa vị kỷ tinh vi?
(Chủ nghĩa vị kỷ tinh vi: cụm từ này xuất phát từ phát biểu của một giáo sư ngành Trung Văn đại học Bắc Kinh, chỉ những người thông minh, tinh vi, biết cách diễn trò, ngụy trang, điều khiển người khác để đạt được lợi ích cho riêng bản thân mà đối phương không hề hay biết)
Nếu những gì nhận được trong một cuộc tình còn không bằng những gì mất đi, vậy tốt hơn hết là không bắt đầu. Những người trẻ thời này bận rộn và vất vả như chúng tôi, mỗi ngày đều phải bôn ba để tồn tại, chẳng có dư sức lực để làm mấy chuyện có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Nếu gặp Lương Trác hồi năm hai mươi tuổi, chắc chắn tôi sẽ không quan ngại điều gì mà cùng anh ấy yêu đương nồng cháy, mãnh liệt. Có thất bại cũng chẳng sợ hãi, trải nghiệm mới là quan trọng nhất.
Thế nhưng giờ tôi gần đầu ba rồi, vừa phức tạp lại bảo thủ. Tôi đang nói về mặt tinh thần, về mặt thể xác thì vừa ngây thơ vừa cấp tiến. Dù sao với Lương Trác là lần đầu của tôi, chưa quen biết bao lâu đã có lần đầu này rồi.
Tôi trở người, nằm nghiêng mình trên giường tiếp tục suy nghĩ.
Tôi nghĩ tới nét mặt của Lương Trác khi hỏi tôi có phải cũng yêu anh ấy rồi không, rất nghiêm túc, cũng vì sự nghiêm túc của anh ấy mới khiến tôi không dám đáp bừa.
Tôi nghe tiếng nước trong nhà tắm, nghĩ nếu gặp gỡ trong một hoàn cảnh khác, theo một cách khác, nếu chúng tôi thật sự được bạn bè giới thiệu xem mắt trong bối cảnh cuộc sống thường nhật, vậy mối quan hệ này sẽ đi theo chiều hướng nào?
Tôi đưa tay bóp đầu. Lần đầu tiên nhận ra rằng hóa ra đầu óc tôi cũng suy nghĩ về nhiều vấn đề tới vậy.
Lương Trác tắm rửa xong bước ra, đi thẳng về phía tôi, cúi người hôn lên môi tôi.
“Em muốn nằm tiếp sao?”
“Ừm.” Người tôi dính dớp nằm trên chiếc giường cũng dính dớp như thế, nhìn Lương Trác sạch sẽ, sảng khoái.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh nghĩ nếu chúng ta không gặp nhau trong lúc đi du lịch thì mọi chuyện sẽ như nào?”
Lương Trác nhìn tôi chăm chủ, vài giây sau hỏi lại tôi: “Em cảm thấy lý do chúng ta ở bên nhau là vì “hiệu ứng cầu treo” sao?”
(Hiệu ứng cầu treo: một khái niệm trong tâm lý học, nói một cách đơn giản là nếu hai người cùng nhau trải qua những tình huống ngặt nghèo, khó khăn hay đáng sợ (như cùng đi trên một chiếc cầu treo lắc lư) thì sẽ dễ có thiện cảm và nảy sinh tình cảm với nhau hơn)
Tôi chột dạ, nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Em đâu có nói vậy.”
“Anh hiểu.” Lương Trác ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ mái tóc bù xù của tôi: “Em có nỗi lo lắng ấy, anh có thể hiểu.”
Anh ấy thật sự hiểu được sao?
Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy có lẽ nên tin tưởng anh ấy, năng lực giải đề của thầy giáo Toán chắc chắn tốt hơn tôi.
“Em mong anh không nghĩ rằng em ngủ với anh rồi nhưng sau lại không muốn chịu trách nhiệm với anh.” Tôi nói
Lương Trác phì cười: “Em có tinh thần trách nhiệm quá nhỉ.”
“Đúng vậy đó, anh đừng coi thường em.”
Lương Trác ngoắc lấy ngón tay tôi, dường như có tâm sự trong lòng.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi anh ấy.
Kết quả anh ấy nói: “Có chuyện này anh phải thú thật với em.”
Lương Trác nói với tôi: “Đúng là anh đã lợi dụng cơ hội này. Cố tình lợi dụng “hiệu ứng cầu treo” có thể xảy ra.”
Tôi há hốc miệng vì kinh ngạc.
Anh ấy quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi: “Anh cũng sợ thất bại, sợ em sẽ từ chối anh, vậy nên đã cố tình lựa chọn cơ hội lần này. Em đi du lịch một mình chắc chắn sẽ thấy cô đơn, thậm chí còn có khả năng gặp phải chuyện phiền toái. Những lúc như vậy anh xuất hiện bên cạnh em, tận dụng hoàn cảnh, tạo ra những niềm vui bất ngờ và sự lãng mạn cho em thì khả năng em phải lòng anh tự nhiên cũng cao hơn.”
Tôi nghe anh ấy nói xong, bóp mũi anh ấy rồi bảo: “Anh được lắm. Giáo viên Toán đều gian xảo như anh sao?”
Anh ấy cười, kéo tay tôi ra: “Thất vọng sao?”
Thất vọng thì không nhưng bắt đầu cảm thấy con người anh ấy quả thật chẳng hề đơn giản.
“Không đến nỗi ấy.” Tôi đáp: “Đều là người trưởng thành cả, khả năng chấp nhận không yếu đuối tới mức đó.”
Tôi thoáng liếc qua anh ấy, nhanh chóng nói tiếp: “Thật ra em cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị anh đá rồi.”
“Gì cơ?”
“Duyên tình tựa sương sớm mà.” Tôi nói: “Giống như mấy ngôi sao đóng phim có vợ chồng đoàn phim ấy, em đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hai chúng ta chỉ là tình nhân trong chuyến du lịch rồi. Đợi sau khi về, anh đi đường anh, em đi đường em, từ này… Ôi!”
(Vợ chồng đoàn phim: chỉ hiện tượng khi hai người làm việc cùng nhau trong một đoàn phim, bên nhau sáng tối trong khoảng thời gian thì thường sẽ nảy sinh tình cảm với nhau (không chỉ diễn viên mà ngay cả nhân viên bình thường), thế nhưng sau khi phim đóng mày, không còn gặp nhau nhiều nữa thì tình cảm sẽ phai nhạt và dẫn tới chấm dứt quan hệ)
Lương Trác cắn lấy môi tôi. Anh ấy cắn mạnh quá mức, đến nỗi khiến tôi nước mắt lưng tròng. Tôi nghi môi mình đã rướm máu, phải vội đẩy anh ấy ra.
Lúc Lương Trác tránh ra, tôi bặm môi lại, lập tức nếm thấy vị máu.
Tôi nói: “Anh trai này, anh làm cái trò gì vậy?”
Lương Trác tỏ vẻ nghiêm nghị, như thể có chút hờn dỗi với tôi, nói: “Em không được nói xấu về mối quan hệ của hai chúng ta, cũng đừng hòng l@m tình nhân trong chuyến du lịch với tôi. Mai chúng ta về, ngày kia em lập tức chuyển sang sống chung với tôi.”
Tôi: “Ngang ngược vậy sao?”
Lương Trác nói xong dường như cũng cảm thấy mình hơi quá đà, vươn tay xoa nhẹ môi tôi, khí thế cũng dịu bớt. Anh ấy khẽ hắng giọng, hỏi tôi: “Em cảm thấy, có được hay không?”
Tôi nhìn anh ấy, cười tới mức suýt tắt thở trên giường.