Trần Phong với tay nắm chặt lấy một thanh vũ khí bên cạnh, đây chính là đơn hàng đặc biệt hắn đặt mấy tuần trước ở xưởng hợp kim. Một thanh đao khá lớn, sống đao dày, lưỡi dao cực mỏng, chiều dài hai sải tay, hai mặt được mài sắc lạnh lộ ra ánh sáng kim loại lấp lóe.
Hắn tốn không ít tiền của và công sức mới đặt hàng làm được thanh đao này. Đây tuyệt đối là hành vi phạm pháp, thứ vũ khí này nếu vào lúc bình thường để cảnh sát nhìn thấy được hắn nhất định sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Thanh đao này khá nặng, mặc dù lực tay của Trần Phong tương đối khỏe nhưng lúc đầu hắn cầm nó cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng. Có điều trải qua nửa tháng tu luyện, sức lực của hắn được tăng lên, Trần Phong đã có thể cầm đao bằng một tay. Mặc dù không biết đao pháp gì để thi triển, nhưng nếu sử dụng một cách hợp lý thì đây quả thực là một vũ khí rất mạnh và hiệu quả.
Lý do hắn không kiếm lấy một khẩu súng cũng không khó hiểu. Thứ nhất là súng ống bị các cơ quan chính phủ kiểm soát gắt gao, thứ hai súng ống mạnh nhưng có hạn mức sử dụng, bắn hết chỗ đạn ngươi có là hết, coi như phế thải, còn vũ khí lạnh lại không. Tất nhiên vũ khí lạnh cũng có điểm yếu, chính là không thể công kích xa, tốc độ công kích lại chậm. Thời gian ngươi vung một đao, người ta đã có thể bắn được mấy phát súng.
Trần Phong nắm chặt thanh đao, ánh mắt không rời con quái vật. Điểm yếu của con quái nhện hắn biết, từ lúc bắt đầu ghi chép lại về những con quái vật này, hắn đã tiến hành phân tích các con quái vật trong giấc mơ của mình, may mắn thay con quái vật này lại thuộc loại dễ đối phó nhất.
Con quái vật kia sau khi hút khô người cảnh sát viên thứ hai, lại tiếp tục đuổi theo người còn lại, có điều lúc này hắn đã chạy đến cửa khu nhà mất rồi.
Vừa tiến vào khu nhà tập thể, hắn vội vã sập cổng lại, hốt hoảng ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Cửa khu nhà tập thể bằng kim loại, không biết có thể ngăn trở con quái vật được hay không.
Vài người sống ở tầng một cũng bị tiếng súng dọa cho khiếp sợ, vội vàng chạy lại hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra. Một màn quái vật truy đuổi vừa rồi không nhiều người nhìn thấy. Trần Phong cũng là may mắn có cửa sổ nhỏ có góc nhìn tốt mới quan sát được.
Con quái vật xuất hiện trong giây lát, cả thân hình đồ sộ của nó đâm sầm vào cánh cửa kim loại làm nó lõm vào đôi chút. Mọi người đang có mặt tại hiện trường thét lên kinh hoảng, ai nấy chân tay run rẩy vội vã chạy trốn, cố thủ trong nhà, hy vọng mượn nhà cửa để trốn tránh.
Không phải nói đây là một phương pháp khá ngu ngốc, có điều hiện tại có vẻ cũng không còn cách nào khả thi hơn. Chạy ra ngoài? Không nói tới con quái vật đang chặn cổng, có trời mới biết ở ngoài kia còn có quái vật nào giống thế nào hay không. Về mặt chiến đấu? Ngươi không nghe cảnh sát viên kia kể chuyện sao? Cả một tiểu đội của người ta được trang bị súng ống còn suýt bị đoàn diệt.
Tất nhiên không phải là ai cũng nghĩ như vậy, ví dụ Trần Phong là một ngoại lệ. Không phải hắn không sợ, mà là hắn đã trốn tránh đủ rồi. Bị những con quái vật truy đuổi, ám ảnh trong các giấc mơ cả chục năm nay, hắn gần như đã sắp phát điên. Con giun xéo lắm cũng quằn, có những lúc khi con người bị áp bức quá nhiều, vượt qua giới hạn thì sẽ trở nên điên cuồng, làm những việc mà không ai có thể ngờ được.
_Quái vật, hôm nay giữa tao và mày sẽ có một bên phải chết!
Khuôn mặt Trần Phong trở nên vặn vẹo, lộ vẻ dữ dằn. Hắn hôm nay muốn, chính là giết chết con quái vật này, cũng là một cách biến tướng để chiến thắng những giấc mơ kinh dị ám ảnh mình suốt mười năm nay. Nếu hôm nay trốn tránh không dám đối mặt, nỗi sợ này sẽ mãi mãi đi theo hắn cả đời.
Con quái vật có vẻ không chịu bỏ cuộc, nó rít lên vài tiếng ti ti rồi bắt đầu đảo qua lại cảnh cổng. Trần Phong vội vã nhân cơ hội này nhanh chóng thu thập đồ đạc mà hắn đã chuẩn bị suốt cả tuần nay.
Trần Phong đi rất nhanh, chỉ chưa đến một phút đã thấy hắn quay lại. Con quái vật vẫn ở trước cổng, liên tục hướng về phía bên trong rít gào. Cặp mắt người của nó nhìn chằm chằm những người bên trong, cái miệng kép mở ra đóng vào có vẻ thèm thuồng. Bất chợt, nó ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó nhún người một cái liền biến mất.
Suy nghĩ trong đầu Trần Phong vận chuyển rất nhanh, chỉ trong nháy mắt khuôn mặt hắn bỗng trầm xuống, sắc mặt nhìn qua rất khó coi.
“Chết tiệt, nó lên sân thượng!”
Tay trái Trần Phong nắm lấy một chiếc lọ kì lạ, phía trên có buộc một đầu vải, một nửa ở phía trong lọ đến quá nửa, một nửa chui từ nắp lọ ra ngoài. Lọ như thế này ở thắt lưng hắn còn có khoảng ba, bốn cái nữa.
Thu cây đao vào trong chiếc nhẫn cổ, một trận chóng mặt tràn đến nhưng do đã chuẩn bị từ trước nên hắn chỉ cảm thấy chút khó chịu. Trần Phong hơi trầm người xuống, nhanh chóng mở cửa chạy lên sân thượng. Hắn phải chặn con quái vật lại trước khi nó tiến vào được đến đây. Không phải là hắn muốn làm anh hùng gì cả, mà chỉ vì ở không gian phía trên hắn mới có thể chiến đấu với con quái. Cánh cửa của sân thượng không giống như cửa sắt của khu tập thể, nó mỏng manh hơn rất nhiều.
Hành lang vắng tanh, mọi người ai nấy đều đang kinh hoảng trốn biệt trong nhà nên không ai thấy hắn cả. Khu nhà tập thể này của Trần Phong có ba tầng. Tầng thượng cách mặt đất khoảng mấy chục mét, nếu đứng từ đó có thể quan sát tất cả khu vực mấy trăm mét xung quanh.
Trần Phong mở hé cửa sân thượng một cách thận trọng, ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài dò xét, hai tai dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đến khi chắc chắn con quái vật không ở gần thì mới dám đẩy nhẹ cửa đi lên.
Bầu trời vẫn là một màu tím, có điều được bao phủ bằng một lớp mây dày. Lớp mây này không biết dày đến bao nhiêu, chỉ thấy từng trận cuồng phong thổi phía trên không cuốn chúng lại thành từng cuộn như vòi rồng nhỏ.
“Con quái vật đâu rồi?”
Trần Phong đưa mắt quan sát tình hình xung quanh một vòng, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến đã làm hắn phát hoảng. Thị lực của hắn vốn khá tốt, sau khi tu luyện công pháp của sách cổ thậm chí còn được nâng cao lên rất nhiều, ngoài thể lực được tăng cường, cảm giác của ngũ quan cũng được cải thiện rõ rệt. Có thể nói ví dụ người bình thường có thể nhìn rõ cảnh vật từ mấy chục mét, thì hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trong một trăm mét chẳng hạn. Đừng thấy con số một trăm mét là nhỏ, nó chính là đột phá giới hạn của con người bình thường. Tầm quan sát một trăm mét bằng mắt thường, có thể thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không thể thấy được.
Ánh mắt của Trần Phong lúc này hướng về khu tập thể số , là một khu nhà cách khu của hắn ba tòa nhà. Đôi mắt của hắn nheo lại, thấy được ở bờ tường khu tòa nhà đó có một sinh vật to thù lù màu đen đang đu bám.
Ánh mắt hắn lại đảo sang bên cạnh, chẳng mấy chốc lại phát hiện ra thêm một sinh vật màu đen nữa ở tòa nhà số . Thậm chí từ trong gió mơ hồ truyền đến thanh âm kêu gào của người nào đó.
Trần Phong khẽ run lên một cái. Hắn có chút sợ hãi rồi, vậy mà không chỉ có một con quái vật. Trong đầu Trần Phong gấp rút tính toán, chiến đấu với con quái vật nhện phải cố gắng hoàn thành nhanh chóng. Hắn không dám chắc giữa bọn quái vật này có phương pháp nào liên lạc với nhau hay không.
Trần Phong quay người đi đến sát bờ tường của sân thượng. Kiểm tra từng phía một cách thận trọng. Đến bờ tường thứ ba hắn liền nhìn thấy con quái vật nhện ở phía dưới. Nó bám vào một bên tường, hình như đang cố gắng phá song sắt cửa sổ của nhà nào đó ở tầng hai để chui vào.
Cúi người nhặt một viên gạch từ dưới đất lên tay, Trần Phong nheo một mắt lại ước lượng rồi lấy đà quăng xuống.
Lực hút của Trái Đất làm viên gạch bay rất nhanh, xé gió vun vút lao đi, có điều lại trượt mất rồi. Viên gạch đập xuống nền bê tông tạo nên một âm thanh khá lớn, có điều chỉ thu hút sự chú ý của con quái vật được vài giây mà thôi. Không bỏ cuộc, Trần Phong nhặt tiếp viên đá thứ hai lên, lặp lại động tác như vừa rồi.
Lần này có lẽ may mắn hơn, hoặc kĩ thuật ném đá của Trần Phong không tệ, viên gạch thẳng đường bay tới, đập mạnh vào đầu con quái vật tạo nên tiếng "bốp" một cái. Trần Phong ném xong cũng không thò đầu vào, mà đứng trên bờ tường sân thượng nhìn chằm chằm vào con quái vật, bộ dáng khiêu khích.