Đây là lần đầu tiên tôi rầu rĩ vì chuyện quần áo.
Người ta nói, trong tủ của một người phụ nữ luôn thiếu một chiếc áo, nhưng từ trước đến nay tôi chưa có cảm giác thiếu thốn này. Với hình dáng như tôi đứng ở đó, cho dù là có mặc áo dát vàng dát ngọc đi chăng nữa, e rằng người khác sẽ chẳng thèm nhìn tôi đâu... Ồ, không đúng, nếu như tôi mặc chiếc áo đó, đoán rằng sẽ có những ánh mắt của người chuyên đào mộ, các chuyên gia khảo cổ quét l người tôi. Còn có những bé trai nhỏ bé, ngây thơ biết đâu sẽ nói như vậy: “Oa, ở đây có một xác chết khô mập mạp chưa này!”.
Có điều ngoài mấy loại quần áo đặc sắc này ra, cho dù là tôi mặc đồ của Chanel hay là đồ bán ngoài chợ, thực ra thì cũng chỉ có một cảm giác. Ở vấn đề này, cơ bản là tôi chẳng phải tốn công sức suy nghĩ. Một chiếc quần áo, chỉ cần nó không hỏng, mặc bốn năm năm là một chuyện cực kỳ bình thường đối với tôi.
Ba năm gần đây, ngoài quần áo lót ra, tôi chỉ có tốn tiền vào mấy bộ đồng phục đi làm mà thôi. La Lợi ghét cay ghét đắng cái cách làm này của tôi, cô đã từng đứng chống nạnh như cái ấm trà chỉ tay vào mũi tôi nạt nộ: “Hoàng Phiêu Phiêu, mày có còn là con gái không hả!”.
Lúc đó, một tay tôi cầm khoai tây chiên, vừa uống Coca, chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Anh Hai đã từng có một khoảng thời gian cũng không chấp nhận được, khéo léo nhắc nhở tôi: “Phiêu Phiêu, đã là con gái thì nên chú ý đến hình tượng một chút vẫn hơn.”
Lần này tôi lại ngẩng đầu lên: “Hình tượng? Hình tượng đáng giá mấy đồng? Hơn nữa, cho dù em có để ý thì có ai thèm nhìn không?”.
Cho dù có cố trang điểm ăn mặc như thế nào, tôi cũng vẫn như thế mà thôi, mỗi tháng tôi chỉ có một nhúm tiền lương như thế, cần ăn cơm, cần nuôi dưỡng cha mẹ, cần mua bảo hiểm phòng tránh rủi ro, nếu như còn tốn tiền vào mấy vụ mua sắm quần áo, thế thì ăn KFC chắc là cũng sẽ rất khó khăn!
Còn chưa nói đến việc tôi trang điểm vào rồi chẳng ai thèm nhìn, cho dù có người nhìn, tôi cũng chẳng thích đâu.
Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, nhìn mấy bộ quần áo trên giường, tôi cảm thấy mặc bộ nào lên người cũng chẳng hợp. Đúng đúng đúng, cho dù tôi mặc đẹp cỡ nào rồi cũng lại là cái dáng vẻ đó, nhưng nếu như được ba điểm, bây giờ tôi cũng chỉ muốn lấy hai điểm mà thôi.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng tôi chọn một chiếc áo bó sát màu đen, chiếc áo này tôi mua lúc đi làm bán thời gian, lúc đó anh Hai còn khen tôi một câu: “Phiêu Phiêu, em nên mặc những chiếc áo như thế này, trông em có vẻ có sức sống hơn nhiều.”
Mặc dù trong lòng tôi luôn nghi ngờ câu nói này của anh là để khích tôi mua quần áo, nhưng vào lúc này, cũng chính chiếc áo này lại có thể cho tôi tự tin thêm đôi chút. Một chiếc áo bó sát màu đen, một chiếc quần legging màu đen, sau đó là một cái váy nỉ màu đen, tôi biết rằng mặc toàn một màu đen như thế này trông rất đơn điệu, nhưng cũng chỉ có mặc kiểu như vậy, trông tôi mới có thể thon thả hơn được một chút.
Loay hoay với quần áo xong, tôi lại bắt đầu loay hoay với đầu tóc. Có lẽ là vì ăn uống đầy đủ chất nên tóc của tôi lại rất đẹp, vừa đen vừa dày, thật sự là óng mượt như tơ. La Lợi tỏ vẻ ngưỡng mộ không chỉ một lần, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì cả, bình thường cũng chẳng làm kiểu tóc nào, đa phần là buộc túm lại. Còn bây giờ, tôi lại cảm thấy làm kiểu gì cũng không hợp. Buộc lại thì trông quá cứng, bới lên thì mặt lại to quá.
Cuối cùng, tôi quyết định buông xõa tự nhiên. Có điều nếu xõa tóc như vậy, trông tôi chẳng có chút tinh thần nào.
Từ khi bắt đầu chuẩn bị cho đến khi đi ra khỏi cửa, tôi tốn mất gần đúng một tiếng đồng hồ. Hẹn với Lưu Thụy Căn lúc bảy giờ, nhưng từ lúc năm giờ hơn là tôi đã bắt đầu chuẩn bị, vốn định khoảng sáu giờ là có thể ra khỏi nhà, nhưng khi xuống dưới lầu, không ngờ đã là sáu giờ bốn mươi rồi!
Từ trước đến nay tôi đều đi xe buýt, nhưng lần này không chút do dự gọi luôn một chiếc taxi. Chỗ hẹn cách nơi tôi ở không xa lắm, bình thường đi xe taxi chỉ mất khoảng mười phút, nhưng bây giờ đang là giờ tan tầm, cứ đến ngã tư là lại kẹt xe, nãy giờ hết mười lăm phút rồi mà mới đi được một nửa đoạn đường, xem ra là không thể đến nơi đúng giờ được, tôi cầm điện thoại, tìm số của Lưu Thụy Căn, do dự một lúc, cuối cùng cũng chỉ gửi một tin nhắn cho anh.
“Không sao đâu, đừng vội vàng, anh cũng chưa đến đâu.”
Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, bên kia đã gửi trả lời lại, đọc xong câu này, tôi thở phào nhẹ nhõm, dựa đầu vào cửa xe: “Hoàng Phiêu Phiêu, mày chết chắc rồi!”.
Cả đoạn đường này, tâm trí tôi hỗn loạn, xe lại chạy rất chậm, nhưng tôi lại không sốt ruột. Không phải là tôi không xem trọng buổi hẹn lần này, mà là, tôi đang rất nhát gan.
Sợ hãi, khủng hoảng, mà lại khao khát, rõ ràng là muốn gặp gỡ, nhưng lại muốn đoạn đường này dài ra một chút, dài hơn>
Tôi không biết tại sao lại như vậy, có lẽ là bởi vì tôi sắp nói thật với anh? Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị nói hết sự thật với Lưu Thụy Căn, cho dù là xuất phát từ tính trung thực hay là vì một nguyên nhân nào đó, tôi không thể nào tiếp tục giấu giếm anh được nữa.
Nhưng mà, cái kiểu nhát gan này hình như còn vì một nguyên nhân khác. Không phải sợ nói thật, mà là, sợ người này...
Buổi hẹn lần này là ở một quán cà phê, Lưu Thụy Căn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tôi vừa bước vào liền nhìn thấy anh ngay, trong tích tắc, tôi thấy chân mình tự nhiên mềm nhũn ra, mà cũng trong lúc đó, tóc tai bắt đầu dựng đứng lên, lưng bắt đầu cứng đơ lại, đến cả nhịp đập của trái tim cũng bắt đầu thay đổi.
Tôi đi theo sau phục vụ, trong lòng hét to lên từng đợt: “Mẹ kiếp chứ! Mẹ kiếp chứ! Mẹ kiếp chứ chứ chứ!”.
Tôi không biết mình đang gào thét cái gì, nhưng mà nếu như không như vậy, thì không thể nào diễn tả hết cảm giác của mình.
Phát hiện ra tôi đến, Lưu Thụy Căn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười, tôi suýt nữa thì nhảy cẫng lên trên ghế sofa, nhưng phục vụ đã đưa thực đơn đến: “Có cần chọn thức ăn ngay bây giờ không ạ?”.
Lưu Thụy Căn đang định gật đầu, tôi liền nói: “Để bọn chị xem trước đã nhé.”
Phục vụ đưa đến cho tôi một ly nước, rồi lễ phép lùi qua một bên, Lưu Thụy Căn nói: “Em xem thử coi, muốn ăn gì nào?”.
“Khoan đã, em... Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Lưu Thụy Căn nhìn tôi, đổi một tư thế ngồi khác: “Em nói đi.”
Tôi hít một hơi, nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần: “Em không phải là La Lợi.”
“Ồ.” Anh gật nhẹ, tôi ngỡ rằng anh không hiểu, lại nói: “Em thật sự không phải là La Lợi, La Lợi thật đẹp hơn em, thon thả hơn em, nữ tính hơn em!”.
“Ồ.” Phản ứng của anh giống như lần trước, tôi không hiểu anh rốt cuộc là có thái độ gì, đang định giải thích tiếp, anh đã nói: “Vậy em là ai?”.
“Em... là bạn của La Lợi.”
“Tên gì?”.
“Hoàng Phiêu Phiêu.”
“‘Phiêu’ trong từ ‘phiêu nhu’ hả?”. Tôi ngơ ngác, rồi gật gật đầu, anh cười nói: “Thảo nào tóc em đẹp như thế.”
Đây là đang chế giễu tôi, tuyệt đối là đang chế giễu tôi! Nhưng kỳ lạ là, tôi chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút thích thú trong lòng, trong lòng tôi vừa chửi thầm mình chẳng có tiền đồ gì cả, vừa cố gắng kiềm chế cái khuôn mặt to như bánh đúc của tôi, không cho mình cười phì ra.
“Anh đùa đấy, có điều tóc của em cũng rất đẹp.”
Anh cười với tôi, để lộ ra hàm răng trắng đều, tôi nhất thời cảm thấy xây xẩm mặt mày, tim đập đến nỗi muốn rớt ra ngoài lồng ngực. Ánh mắt lập tức dời đến trên bàn, bình tĩnh vài giây mới nói tiếp đến vấn đề lúc nãy: “Cái đó... Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
“Hả?”.
Tôi nhìn anh với vẻ kinh ngạc, anh cũng nhìn tôi: “Không sao thật mà, anh biết em không phải là La Lợi từ lâu rồi.”
Tôi bỗng nhiên nói không nên lời, nhìn chằm chằm vào cái bàn một lúc lâu, uống một ngụm nước, lúc này mới nói gì đó cho qua chuyện: “ À, à... Biết từ lâu rồi à... Thế... thế...”
Tôi cũng không biết mình đang à cái gì, cũng may là Lưu Thụy Căn nói tiếp: “Dì Lưu có đưa ảnh của La Lợi cho anh xem, cho nên, lần đầu tiên đến đây, anh đã biết em không phải là cô ấy rồi.”
Tôi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh, đúng lý thì tôi không nên giận anh. Người ta đến đây một cách đàng hoàng mà, không đến trễ cũng không lấy gì làm lạ lùng, còn có phong độ mời tôi ăn cơm, tôi thì ngược lại, câu kết với La Lợi để lừa anh, cho dù tôi bị đe dọa dụ dỗ thì cũng là đã làm chuyện sai trái, không hiểu vì sao, tôi có tâm tư gì đó nói không rõ ràng ra được.
“Rất xin lỗi vì cứ giấu em suốt, thực ra anh muốn nói từ lâu rồi, nhưng chẳng biết phải mở miệng nói như thế nào, hôm nay em nói ra, nên anh cũng nhân cơ hội này để xin lỗi em luôn.”
Anh nói tự nhiên thoải mái như thế, làm tôi đỏ mặt tía tai: “Không... Không... Là tại em không tốt.”
“Là tại anh không tốt, thực ra, anh biết ý của La Lợi rồi, đáng nhẽ ra anh phải nói cho em biết sớm hơn.”
“Không, không, là tại em...”
“Là anh...”
Trong một thời gian, cả hai chúng tôi đều kéo trách nhiệm về phía mình, nói mãi cuối cùng đều bật cười lên, Lưu Thụy Căn nhượng bộ: “Thôi được rồi, cả hai chúng ta đều sai, vậy thì cả hai cùng tha lỗi cho nhau đi, để phục vụ gọi món ăn đi.”
Tôi gật gật đầu, mũi phát ra một âm thanh, cái âm thanh này vừa phát ra, tôi cảm thấy rùng mình cả người – Mẹ ơi, như vậy thì cũng quá là buồn nôn mà mà mà mà!
Lưu Thụy Căn chọn một phần cơm thịt bò, tôi cũng chọn một phần như thế, còn cái phần cơm thịt bò này có ngon hay không, tôi loại hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ biết rằng tôi đã ăn một chén cơm nhỏ kèm theo thức ăn, sau đó, tự nhiên cảm thấy no luôn.
“Thật sự là ăn đủ rồi hả?”.
“Đủ thật rồi mà.”
“Em đừng có khách sáo với anh đấy nhé.”
“Không khách sáo, thật sự là em ăn không nổi nữa...”
Tôi ấp úng mở miệng, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó chính là xấu hổ chết đi được. Hãy nhìn xem tôi để lại ấn tượng gì cho người ta? Một đĩa rau cải bẹ xào, một chén trứng chưng, một chén canh, còn có một chén cơm thêm, nếu như là La Lợi, ăn hết một nửa đã là giỏi lắm rồi, còn tôi thì lại không đủ ăn!
“Thế... Có cần chọn gì uống không?”. >
“Không, không cần đâu ạ.”
Lưu Thụy Căn nhìn tôi, tôi mắc cỡ nhìn chằm chằm vào cái bàn, giống như muốn nghiên cứu ra một kiểu hoa văn mới trên cái mặt bàn bóng loáng đó. Giờ này phút này, tôi chỉ hy vọng mình có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, để có thể quay về quá khứ, không cần nhiều, chỉ cần quay lại nửa tháng trước là được rồi. Lúc đó tôi nhất định sẽ niêm phong cái miệng mình lại, cho dù để lại ấn tượng tham ăn cho người đàn ông này, cũng tuyệt đối sẽ không để lại ấn tượng tham ăn tục uống như thế!
Đúng vào lúc tôi đang suy nghĩ đó, Lưu Thụy Căn lại nói tiếp: “Bánh trứng ở đây ngon lắm...”
“Thật sự là em ăn không nổi nữa đâu.”
“Có thể cầm về nhà, ngày mai ăn.”
Tôi thề, mặt của tôi đỏ rực lên thật rồi, tuyệt đối là đỏ lên rồi, mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng nhất định bây giờ đã đẹp như cái đít khỉ rồi. Mặc dù từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy cái việc lợi dụng người khác là một chuyện gì to tát lắm – cho dù bị coi là một việc làm không có đạo đức, người có tính cách này cũng không phải chỉ một mình tôi mà thôi. Tại sao trong nhà vệ sinh công cộng của đất nước chúng ta không treo sẵn giấy vệ sinh? Thực ra trước đây có treo, nhưng mà treo nhiều bao nhiêu, cũng không đủ để bù đắp được cái tính hay chôm chỉa nơi công cộng mang về nhà của người dân!
Một chút giấy vệ sinh mà mọi người còn muốn lợi dụng, huống chi là việc tôi muốn lợi dụng về mấy khoản ăn uống?
Ái chà chà, xem tôi vừa đưa ra cái ví dụ gì thế nhỉ! Nói tóm lại, trước đây bất kể là ăn hay là uống hay là chôm chỉa, sắc mặt tôi không hề thay đổi, trái tim tôi không hề đập nhanh, giống như cây ngay không sợ chết đứng vậy, còn bây giờ, chỉ tha thiết mong có một lỗ nẻ nào đó dưới đất mà chui xuống cho rồi.
“Thật sự... không cần nữa đâu.”
“Hay là cứ gọi mấy cái đi? Ừm, lấy mấy cái đi?”.
Anh hỏi tôi như vậy, những lời từ chối của tôi không thể nào nói ra được nữa, tôi suy nghĩ một lúc, nói: “Thế thì bữa cơm này để em mời cho.”
Anh nhíu mày lại, tôi không để cho anh mở miệng: “Thì cứ xem như cho em bù đắp tội lỗi đi được không, nếu như không mời, thật sự em cảm thấy trong lòng bất an lắm.”
Anh nhìn tôi, sau đó thở dài: “Thôi được, lần này em mời đi, có điều, lần sau không được giành trả tiền với anh nữa đâu đấy.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh nói: “Anh là đàn ông, phải chi nhiều hơn một chút chứ.”
Tôi có thể cảm nhận được cái miệng tôi đang hả to ra, những lời nói như thế này, đọc ở trong sách rồi, xem phim truyền hình, phim điện ảnh cũng đã từng nghe thấy, nhưng ở trong thực tế... Rất ít khi gặp à nha! Mặc dù bình thường tôi tiếp xúc với không ít đàn ông, nhưng đa phần đều để liên hệ giúp người khác. Mấy người đó cũng mời tôi ăn cơm, đương nhiên cũng sẽ không nói những lời như vậy, còn có những anh hơi keo kiệt, thì nói không chừng còn nửa đùa nửa thật nói để phụ nữ mời. Những người có quan hệ thật mật thiết với tôi cũng chỉ có một mình anh Hai mà thôi, khi hai chúng tôi đi với nhau thì số lần anh Hai trả tiền là nhiều hơn thật, nhưng mà anh cũng sẽ không nói như thế, ngược lại, thường xuyên thì thầm với tôi: “Hoàng Phiêu Phiêu ơi, mỗi ngày em đều ăn của anh, uống của anh, cớ sao lại vẫn cứ ngược đãi anh như thế hở? Cái đó anh mua cho em, được chưa? Nhưng mà em cũng để cho anh ăn một chút đi mà...”
Giống như thế đó, đương nhiên tôi biết anh Hai đang đùa với tôi, đương nhiên tôi cũng biết rằng anh đang nhường cho tôi. Nhưng biết thì biết vậy thôi, mà khi thật sự có một người đàn ông nói như vậy với tôi...
Tôi không biết làm cách nào để có thể hình dung cảm giác lúc này, điều rõ ràng duy nhất chính là, Lưu Thụy Căn, ngay giây phút này, trong mắt tôi, rất chi là nam tính!
Tôi biết, lại có người muốn nói tôi hay lợi dụng rồi, nhưng vào giây phút này, tôi thật sự không có suy nghĩ đó. Bữa cơm này ít nhất cũng phải trên một trăm đồng, lúc nãy đi taxi qua đây cũng đã tốn mất hai mươi đồng, hai khoản này cộng lại với nhau, đã cao gấp bốn lần chi tiêu hàng ngày của tôi rồi, nhưng thật sự là, tôi chẳng hề có cảm giác xót xa. Cho dù sau này để tôi mời Lưu Thụy Căn thêm một bữa, hai bữa, ba bữa... sau đó nữa thì tôi không biết, nhưng mà giờ này phút này, tôi thật sự không hề để ý đến.
Không phải tiền, mà là cảm giác, vào lúc này đây, bạn cảm thấy người đàn ông này đáng tin là thế, thiết thực l thế, đáng để cho bạn dựa vào là thế...
Tôi nhìn anh, nhất thời không biết nói gì, Lưu Thụy Căn cười: “Như vậy là đồng ý rồi nhé.”
Anh cười híp mắt lại, khóe môi hơi nhướn lên, não tôi như bị chạm phải cái gì đó, buột miệng hỏi thẳng: “Rốt cuộc là anh thích em ở điểm nào chứ?!”.
Tôi ngất, bây giờ nhà văn viết bài cũng bị thẩm duyệt nữa ư???!!!
Mẹ kiếp chứ chứ chứ chứ chứ chứ!