Hắn nói xong thì một đám nam nhân liền ngẩng đầu lên, hắn chú ý tới chuyện này, quay đầu nhìn về phía những người vừa bẩn vừa mệt này.
“Ta nghĩ các người từ đêm nay sẽ có chăn đệm để ngủ.”
Nụ cười tươi hiện dần lên trêи mặt mọi người, ánh cả vào trong mắt.
“Từ ngày mai, mỗi người trước khi vào đại sảnh đều phải tẩy rửa sạch sẽ.” Hắn nhìn bọn họ, tuyên bố: “Nơi này là tòa thành và đại sảnh của ta, ta không muốn trêи đất, trêи bàn có bùn đất hoặc cỏ dại xuất hiện. Nếu lại có người gây sự, lãng phí gì đồ ăn thì chúng ta còn có một gian địa lao có thể cho người đó vào ở. Ta nói đã rõ ràng chưa?!”
Các nam nhân nghe vậy, một đám gật đầu như đảo tỏi.
“Tốt lắm.”
Hắn vừa lòng gật đầu, lại nhìn Sebastian: “Ta tin tưởng ngươi có thể xử lý vấn đề phân phối giường ngủ.”
“Đương nhiên, đại nhân.” Sebastian vuốt cằm.
Bonn nghe vậy, quay đầu nhìn nàng.
“Nàng có vấn đề gì nữa không?”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc lộ ra hơi hơi kinh ngạc, nhưng khuông mặt tái nhợt cũng đã hơi có một chút huyết sắc, rồi nàng mở miệng nhỏ nhắn, phun ra một câu.
“Không có.”
Khó chịu tích tụ trong ngực hơi chút thả lỏng, hắn cúi đầu tiếp tục ăc cháo.
Không khí trong đại sảnh lại thoải mái hơn, trêи bàn dài lại bắt đầu có tiếng nói chuyện, hắn nhìn qua khóe mắt thấy nữ nhân bên cạnh lại tiếp tục ăn, chậm rãi nhấm nuốt.
Mặt trăng sáng tỏ, treo trêи bầu trời.
Hắn đứng ở bên cửa sổ tháp thành chủ nhìn xuống.
Nàng còn chưa trở về, cơm nước xong nàng liền rời khỏi, có lẽ phải đi chiếu cố đứa nhỏ kia.
Hắn không biết nàng an bài tụi nhỏ ở đâu, nhưng hắn thấy hai đứa nhỏ hơn ra vào chỗ tầng hai, có lẽ đứa nhỏ kia cũng ở đó. Đó là chỗ ở của nữ nhân, một vài đứa bé tuổi nhỏ cũng ở đó.
Các nam nhân tắm rửa xong liền chuyển vào doanh trại cùng kho hàng, bên trong tòa thành ngừng huyên náo, ở quảng trường cũng không có ai đi lại nữa.
Bên trong tháp cửa thành vẫn có ánh sáng nhạt, hắn thấy Sophia bưng chậu nước đi qua cửa sổ.
Hắn hi vọng nữ nhân kia không ngốc đến mức cảm thấy nàng có thể không trở lại ngủ, nhưng hắn cũng không biết trong bữa tối, hắn đồng ý với ý kiến của nàng có thể khiến nàng quên đi mấy chuyện phía trước không.
Hắn đánh đứa nhỏ kia đến da tróc thịt bong.
Hắn vẫn có thể mường tượng ra ánh mắt sợ hãi của nàng.
Nàng sợ hắn, hắn biết.
Nếu có thể, nàng đại khái muốn xoay người bỏ chạy, rời xa tên quái vật tàn nhẫn vô tình là hắn.
Bonn lo lắng đi xuống lầu tìm nàng, nhưng hắn không muốn đem nàng khiêng trở về, nháo lên để mọi người đều biết.
Lạnh mặt, hắn mím môi, cởi bỏ dây lưng cùng trường kiếm, xoay người cởi quần áo trêи người rồi tiến vào thùng tắm rửa.
Phiền chán lại lặng lẽ chất chồng.
Hắn nín thở, nhúng cả đầu vào trong nước để tẩy rửa. Thời tiết nóng, hắn không để người ta nấu nước, mà nước lạnh này cũng không làm hắn tiêu đi cơn tức. Không có tâm trạng để tắm rửa nên hắn nhanh chóng tẵ xong rồi liền đứng lên.
Đúng lúc này thì nàng đẩy cửa tiến vào.
Hắn sửng sốt, nhưng nữ nhân kia thì không chút kinh ngạc. Thấy hắn ở trong thùng tắm, nàng giống như bình thường đi đến cầm khăn giúp hắn kì cọ cơ thể.
Hắn đứng im, không hề động.
Hắn không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng nàng chỉ cúi đầu làm việc, không ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn không thấy mắt nàng.
Hắn muốn cưỡng bách nàng ngẩng đầu, muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, muốn biết có phải trong mắt nàng vẫn có sự sợ hãi hay không…
Hắn cúi đầu nhìn nàng hầu hạ hắn, trí nhớ trước kia hiện lên, thân ảnh yên tĩnh lại ngoan ngoãn của nàng cùng với nữ nhân nhát gan nhiều năm trước khớp lại với nhau. Mỗi một lần lão quái vật tìm đến nữ nhân kia, bà cũng không dám phản kháng, chỉ yên lặng thừa nhận, nhưng sau khi việc xong lại bị gã trượng phu vô dụng, yếu đuối lại ghen tị đánh, mà hắn cũng sẽ bị đánh.
Nữ nhân kia chán ghét hết thảy, bà thống hận lão quái vật tàn bạo kia, còn có tên trượng phu đáng chán của bà, nhưng trừ bỏ yên lặng chịu đựng, cũng bắt hắn phải chịu đựng, rồi hàng đêm đều rơi lệ thì bà chưa từng dám nói gì.
Có một lần hắn bất ngờ gặp được lão quái vật kia ở cùng với bà. Bà nhìn hắn nhưng lại không nhận ra hắn, đôi mắt to xinh đẹp trống rỗng.
Nữ nhân sinh ra và nuôi nấng hắn vẻ mặt đờ đẫn, chỉ nhẫn nại chịu đựng tên thành chủ đang áp bà lên tường mà phát tiết, tên trượng phu cố ý tránh mặt và cả cái thế giới đáng chết này.
Mỗi lần hắn nhìn bà thì đều chỉ thấy trong mắt bà có bóng đêm và sự trống rỗng đáng sợ, thẳng đến khi bà chết thì mọi thứ mới chấm dứt.
Nữ nhân trước mắt giống hệt mẫu thân trước đây của hắn.
Bởi vì mất đi hi vọng, bởi vì cùng đường, bởi vì sợ hãi bị đánh, cho nên yên tĩnh mà thuận theo.
Trong nháy mắt, hắn muốn nâng tay, bắt nàng ngẩng đầu, bức nàng nhìn hắn, để hắn thấy rõ đôi mắt nàng, nhưng kể cả trong mắt nàng vẫn còn sợ hãi thì hắn cũng không biết phải làm sao để xóa đi nỗi sợ hãi đó.
Mà nếu nàng né tránh sự đụng chạm của hắn, nếu trong mắt nàng trừ bỏ sợ hãi, còn có chán ghét cùng kiềm nén, hoặc xuất hiện thần sắc trống rỗng kia thì hắn không biết làm sao mà chịu đựng.
Kết quả là, ngón tay hắn co rúm lại, không nâng lên nữa.
Hắn chỉ xoay người, bắt lấy một tấm khăn khác để lau đầu, hướng cái giường lớn kia mà đi đến.
Ai biết, lúc hắn ngồi ở trêи giường thì thấy nàng cầm một cây nến đi theo phía sau.
Trong lúc nhất thời, tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, không rõ nàng đang làm cái gì.
Hắn vò mái tóc đen ướt đẫm, nhìn nàng đi đến đầu giường, đem đế nến bỏ xuống, mở cái rương gỗ nàng đặt ở đầu giường ra, lấy từ bên trong một cái hộp tinh xảo.
Nàng đi đến trước mặt hắn, đứng ở giữa hai chân rộng mở của hắn, đem cái hộp kia mở ra.
Hòm bên ngoài buộc dây da, bên trong lót nhung xanh ngọc, trêи lớp nhung có kéo nhỏ màu bạc, hộp kim, cái dùi, tất cả đều làm bằng bạc, trêи đầu còn khắc hoa văn đa dạng.
Nàng lấy ra hộp đựng kim bạc, mở nắp hộp lấy ra một cây kim, rồi lại đem hộp nhỏ thả vào cái hộp lớn kia.
Rồi sau đó, nàng duỗi tay nắm lấy tau phải đang đặt trêи đùi của hắn.
Hắn sửng sốt, tay trái dừng lại động tác lau đầu.
Nàng giơ tay hắn lên, mở tay hắn ra, kéo đến gần ngọn nến lấy kim đâm vào.
Hắn không tự giác mà ngừng thở, nhìn nữ nhân trước mắt đang cúi đầu, dè dặt cẩn trọng lấy dằm gỗ trong lòng bàn tay hắn ra.
Hắn không biết đau, cũng sớm quên có vụn gỗ đâm trong lòng bàn tay. Đó đã là chuyện buổi chiều khi hắn đánh đứa trẻ kia mới xảy ra.
Nhưng nàng không quên.
Hắn cho rằng nàng sẽ thống hận hắn vô tình khi đánh đứa nhỏ kia.
Nhưng nàng vẫn chiếu cố hắn, cẩn thận đem mỗi cái dằm gỗ lấy ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của hắn.
“Vì cái gì?”
Nghi hoặc trong lòng hắn không sao kiềm nén được.
“Ta suýt chút đánh chết đứa nhỏ kia.”
“Chàng không làm thế.” Nàng cúi mắt, chuyên tâm lấy dằm trêи tay hắn.
Cả trái tim hắn lại nảy lên trong lồng ngực.
“Ta đánh hắn đến da tróc thịt bong.” Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình vang lên.
“Chàng đã không làm thế.” Nàng nhẹ nhàng chuyển động tay hắn, làm cho ánh sáng chiếu càng rõ ràng hơn, cẩn thận lại lấy ra một cái dằm khác, nói: “Ta vốn cũng cho rằng hắn bị thương rất nặng, hắn thoạt nhìn bị thương rất nặng, nhưng khi ta kiểm tra cho hắn mới phát hiện không phải thế, chỉ là một bị trầy chút da thịt thôi. Chàng đều đem gậy đánh trêи mặt đất, cho nên tiếng mới vang như thế, mà cây gậy kia mới có thể bị gãy.”
Cổ hắn nghẹn lại, không nói được gì. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ phát hiện ra, hắn không nghĩ tới nàng sẽ nhìn ra.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, nói: “Ta không ngu ngốc, ta biết sự tình có nhất định quy củ, hắn trộm đồ vật, nhất định phải nhận trừng phạt.”
Con ngươi xanh biếc của nàng không có sợ hãi, chỉ lộ ra xin lỗi, cùng ôn như khiến hắn ngừng thở.
Nhìn nữ nhân trước mặt, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy một cỗ hơi ấm dâng lên, nhét đầy toàn thân.
Nàng một lần nữa rũ mắt, tiếp tục giúp hắn lấy dằm gỗ.
Có căn vụn gỗ đâm vào quá sâu, nàng dùng châm lấy không ra liền bỏ cái kim, trực tiếp nâng tay hắn lên, cúi đầu há mồm dùng răng cắn cái dằm ra.
Một giọt máu chảy ra, nàng cúi đầu hôn lên.
Hắn có thể cảm giác được cánh môi mềm mại của nàng, lúc nàng ngẩng đầu, bàn tay thô ráp không thể khống chế đuổi theo ôm lấy mặt nàng, vuốt ve khuôn mặt tú lệ của nàng.
Nàng giương mắt, nhìn hắn.
“Ta không nên can thiệp vào quyết định của chàng.” Nàng nhỏ giọng nói: “Ta sớm nên biết, chàng không phải là người như vậy.”
“Có lẽ ta đúng là như thế.” Hắn thô giọng nói.
“Chàng không phải.” Nàng ngóng nhìn hắn, “Chàng nghe được những ý kiến khác nhau rồi còn phải đưa ra một quyết định khó khăn. Chàng khiến mọi người biết nếu phạm sai lầm thì phải trả giá đắt, muốn bọn nhỏ nhớ bài học này nhưng vẫn giữ được tính mạng.”
Hắn không dám tin, cơ hồ không thể tin được nàng lại biết, không chỉ nhìn ra ý đồ của hắn mà còn biết hắn vì sao phải làm thế, và còn ủng hộ hắn.
Nữ nhân trước mắt chậm rãi nghiêng người, lần đầu tiên chủ động hôn hắn.
Nàng kìm lòng không được mà hôn hắn.
Buổi chiều khi hắn ra tay, Khải thật sự cho rằng chính mình đã nhìn lầm người, nhưng khi nàng phát hiện ra chân tướng thì mới phát hiện hắn đã làm gì. Cho tới bây giờ hắn chưa từng muốn đánh chết đứa nhỏ kia, hắn bày ra khuôn mặt lãnh khốc, chỉ vì muốn che dấu chuyện hắn muốn làm.
Nàng chưa từng thấy ai giống hắn. Đó chỉ là ba đứa nhỏ nông nô, bọn họ trộm đồ vật, không có bao nhiêu người sẽ để ý, nhưng hắn để ý, cho nên hắn tự mình động thủ, tình nguyện làm mình bị thương cũng muốn diễn một vở kia.
Nàng biết hắn không muốn đánh đứa nhỏ kia, nàng có thể cảm giác được sự phẫn nộ của hắn.