“Đáng chết, ta biết nàng có lý do để không thích Sebastian, nhưng hắn không có bắt buộc con bé. Đúng là hắn sẽ không cưới con bé nhưng chuyện giữa hắn và nữ hài kia, nàng có thể mất hứng nhưng đừng nhúng tay vào. Đó là chuyện của thượng đế, không phải chuyện của nàng! Nếu con bé đó chịu mở chân ra cho nam nhân làm thì nó phải biết rằng nó có thể mang thai, cũng biết rằng kể cả có thai thì nam nhân kia cũng sẽ không cưới nó! Nó biết thế giới này chính là vận hành như vậy, loại sự tình này sẽ không ngừng phát sinh! Cho nên đừng nghĩ nó còn trẻ, ngây thơ, thực ra con bé rất thực tế và biết hiện thực là cái gì. Nếu nó có ảo tưởng với chuyện này, muốn làʍ ȶìиɦ nhân của quý tộc, để trượng phu của mình bán đứng mình đổi lấy tiền tài cùng đồ ăn, để đứa nhỏ của mình mỗi ngày bị đánh, rồi sau đó lại treo cổ tự vẫn thì đó cũng là việc của con bé!”
Nam nhân trước mắt vô cũng phẫn nộ, gần như lên án mà phun ra từng lời lạnh lẽo khiến nàng kinh sợ không thôi.
Bonn trừng mắt nhìn khuôn mặt nàng mất đi huyết sắc, và hắn vẫn nghe được tiếng rống giận của mình văng vẳng xung quanh. Hắn không muốn nói nhiều như thế mà chỉ muốn cảnh cáo nàng đừng xen vào việc của người khác. Hắn giận nàng đem sự tình giận chó đánh mèo đến trêи đầu hắn. Mà trong lúc không ý thức được hắn đã mang hết những oán giận chất chứa mà nói ra miệng, dừng cũng không dừng được.
Nàng á khẩu không trả lời được, vẻ mặt tái nhợt.
Hắn buông tay nàng, xoay người đi ra.
Khải không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một mình đứng ở trong gió, nửa ngày sau mới hồi thần lại được.
Trong đầu nàng đều là lời oán giận của hắn, còn có nỗi đau và hận, oán và đau trong đôi mắt hắn. Nếu con bé đó chịu mở chân ra cho nam nhân làm thì nó phải biết rằng nó có thể mang thai, cũng biết rằng kể cả có thai thì nam nhân kia cũng sẽ không cưới nó!
Đó không phải là nói Sophia, cũng không phải đang nói những nữ hài khác bị quý tộc tùy ý đùa bỡn sau đó vứt bỏ. Hắn đang nói là một người khác, một nữ nhân khác mà nàng không dám tưởng tượng hắn từng chính mắt nhìn thấy những bi kịch đó, thậm chí…
Nó biết thế giới này chính là vận hành như vậy! Cho nên đừng nghĩ nó còn trẻ, ngây thơ, thực ra con bé rất thực tế và biết hiện thực là cái gì…
Nàng tự nói với chính mình chuyện đó là không có khả năng, hắn là quý tộc, là con trai nam tước, là người kế thừa tước vị.
Nếu con bé có ảo tưởng đối với chuyện này, cứ thế ở trở thành tình nhân cho quý tộc…
Trong lúc hoảng hốt, nàng đi đến tháp thành chủ, dùng bàn tay đầy mồ hôi vén màn che của bức họa, trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh nhìn nam nhân trong bức họa kia.
Nàng biết người này không phải hắn.
Để trượng phu của mình bán đứng mình đổi lấy tiền tài cùng đồ ăn, để đứa nhỏ của mình mỗi ngày bị đánh, rồi sau đó lại treo cổ tự vẫn!
Nàng không dám nghĩ, nhưng nếu đây không phải câu chuyện của hắn…
Nỗi đau khổ, phẫn nộ trong đôi mắt hắn hiện lên trong đầu nàng.
Nếu… Nếu hắn là…
Những mảnh trí nhớ tràn ngập hắc ám nàng nhìn thấy lại hiện ra, những trận đòn, dây lưng, đói khát vô cùng và bị bỏ rơi, sự khinh bỉ, tất cả những điều đó bây giờ nàng mới hiểu tại sao lại có.
Nếu hắn là… Đứa nhỏ kia…
Nàng thở hổn hển, áp chế không được nỗi đau trong lòng, nâng tay bụm miệng nhưng vẫn cảm thấy nước mắt chảy xuống.
Ông trời ạ…
Đêm hôm đó, hắn chậm chạp không có lên lầu.
Nàng đem mọi việc cần làm đều làm hết, rồi sau đó ngồi trêи giường chờ.
Buổi tối lúc ăn cơm, hắn ngồi ở bên người nàng, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hắn không có nhìn nàng, tránh ánh mắt nàng.
Sau khi ăn cơm, nàng trở lại trong phòng, hắn thì không.
Lúc này đêm đã khuya, vạn vật câu tịch.
Lò sưởi đã tắt lửa, trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
Nàng không có ý nhóm lửa lại, chỉ lên giường, nằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mặt trăng đang lên cao, nghĩ tới nam nhân đang ở dưới lầu không muốn trở về phòng.
Nàng hi vọng hắn sẽ lên lầu, nàng hi vọng hắn sẽ tìm đến nàng.
Khải nhắm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng có nỗi đau không hiểu.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Đêm, càng sâu.
Ngay khi nàng muốn từ bỏ chờ đợi thì cánh cửa gỗ bị người ta mở ra.
Trong lòng nàng căng thẳng, không dám đứng dậy, không dám trợn mắt, sợ hắn biết nàng tỉnh lại đi mất.
Những âm thanh nhỏ vụn ở trong phòng vang lên. Nàng biết hắn đang cởi trang bị trêи người, quần áo và giày vớ.
Rồi sau đó hắn lên giường.
Đệm bên chỗ hắn hơi hơi trầm xuống, nàng cũng nín thở, lại cảm giác được hắn đưa tay ra ôm nàng từ phía sau, đem nàng kéo vào trong lòng, cùng nàng cuộn mình ở một chỗ.
Thân thể hắn có chút lạnh, lộ ra hơi ẩm, mang theo hương xà phòng nhàn nhạt.
Thế này nàng mới phát hiện hắn tới bãi tắm tắm rửa, bởi vì vốn hắn cũng không tính toán trở về phòng.
Nhưng hắn vẫn tìm nàng.
Trong lúc nhất thời cổ nàng nghẹn lại, trái tim cũng siết chặt.
Hắn hôn lên đầu vai nàng, trêи cổ, vành tai. Nàng kìm lòng không đậu ở trong lòng hắn xoay người, đưa hai tay ôm ấp hắn, hôn lại hắn. Trong bóng đêm, hắn cởi quần áo trêи người nàng. Nàng không thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng có thể cảm giác được nỗi thống khổ cùng khát cầu của hắn. Trong bóng đêm hắn tách hai chân nàng ra, mà nàng cũng không kháng cự. Lúc hắn tiến vào nàng vòng chân kẹp chặt lấy lưng hắn, đón ý nói hùa hắn.
Hai người sớm đổ đầy mồ hôi, trong đêm tối yên tĩnh, nàng dán vào người hắn, hôn hắn, đáp lại một cách nhiệt tình. Nước mắt nàng không có cách nào khống chế rơi xuống. Trong chớp mắt, hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng.
Tim nàng run lên.
Nụ hôn của hắn vô cùng ôn nhu. Nàng có thể cảm nhận được nam hài hận đời, đau khổ kia, cũng có thể cảm nhận được nam nhân nhu tình trước mặt.
Khải không biết hắn làm sao có thể một đường vượt qua những thứ đó. Nàng yêu thương nâng mặt hắn lên hôn, cùng hắn nhiệt tình như lửa.
Trong đêm đen, hắn lại cùng nàng hợp làm một, đi vào thật sâu khiến nàng sợ run không thể không chế được. Nàng thở hổn hển một hơi, mà môi lưỡi hắn gắt gao dây dưa.
Vạn vật lúc này vừa rõ ràng, vừa mơ hồ giống như không tồn tại.
Chỉ duy nhất hắn là rõ ràng. Chính hắn.
Đêm mùa hạ rất ấm áp.
Hắn dán lên người nàng, làn da ấm áp, trái tim đập trầm ổn mà quy luật.
Nàng không muốn động, được hắn ôm như vậy rất thoải mái, cùng hắn lõa thân nằm một chỗ thật tự nhiên, giống như từ nhỏ đã như thế.
Đêm thật yên tĩnh, nàng cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập.
Nam nhân đứng dậy, rời khỏi nàng.
Khải quay đầu, chỉ thấy hắn rót một chén nước, cũng thay nàng rót một ly.
Nàng tiếp nhận cốc nước kia uống một ngụm, nhìn hắn trở lại đem ấm nước bỏ xuống.
Trong phòng vẫn rất tối, chỉ có cái rìu ở trêи tường phản chiếu ánh trăng là có chút ánh sáng.
Ánh trăng nhàn nhạt kia cũng chiếu lên lưng hắn.
Mặc dù ánh sáng không rõ nhưng nàng vẫn có thể thấy những vết sẹo trêи lưng hắn. Đó không phải vết do roi da đánh mà do dây lưng.
Kìm lòng không đậu, nàng đưa tay vuốt ve lưng hắn.
Trêи lưng hắn rất nhiều sẹo. Trước đây nàng có sờ qua, nhìn qua, còn tưởng đó là khi hắn học tập mới bị nhưng hóa ra không phải.
Nàng nhìn thấy một người đàn ông, một gã nông nô cầm dây lưng quật hắn.
Hắn hơi hơi cứng đờ, cơ bắp co lại dưới bàn tay nàng.
“Là ai… Đánh chàng?”
Hắn chậm rãi xoay người lại, rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen thật sâu, thật lâu không nói gì.
Lúc nàng cho rằng hắn sẽ không đáp, mà nàng cũng không muốn ép hắn thì hắn lại nâng tay lên nắm lấy tay nàng, nhanh chóng nói ra đáp án.
“Trượng phu của mẫu thân ta.”
Đó là một đáp án rất quỷ dị, hắn là nam tước, được kế thừa tước vị, như vậy nghĩa là trượng phu của mẫu thân hắn chính là nam tước. Mà kẻ dùng dây lưng đánh hắn là nông nô, không phải quý tộc.
Nhưng nàng biết hắn đang nói thật. Hắn không nói là phụ thân hắn mà nói trượng phu của mẫu thân, điều đó chứng tỏ hắn không phải con của nam nhân kia, đúng như nàng đã đoán trước.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi lại.
“Ông ta vứt bỏ chàng ở trong rừng rậm sao?”
Hắn mím môi, không có trả lời.
Nhưng sự trầm mặc này cùng với hắc ám trong mắt hắn chính là câu trả lời.
Kể cả che mắt ta, đem ta quăng ở trong rừng thì ta cũng có thể dễ dàng đi ra ngoài.
Hắn đã nói như thế. Nàng biết lúc đó hắn còn nhỏ, mà hắn không phải con của nam nhân kia, gã nông nô kia nuôi không nổi, cũng không muốn nuôi nên đã bịt mắt hắn, đem hắn bỏ ở trong rừng.
Cả trái tim nàng vì hắn mà co lại, ẩn ẩn đau.
Nàng cố đè nén nỗi đau, nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi lại.
“Phụ thân chàng là Nam tước Swartz?”
“Đúng.”
“Chàng là con tư sinh?”
Hắn không nên nói cho nàng, hắn không nên chứng thực suy đoán của nàng, ngay từ đầu lý ra hắn không nên trả lời. Nàng rất thông minh, quá thông minh, hắn đã sớm dự đoán được lúc hắn nói ra những lời đó nàng sẽ nghi ngờ.
Hắn không muốn đối mặt với nàng, không muốn trả lời câu hỏi của nàng, không muốn nói dối.
Nàng cho rằng mình gả cho Nam Tước Swartz, là Simon.
Nhưng hắn muốn nàng biết, hắn không phải là Simon, hắn là Bonn.
Điều này rất ngu xuẩn. Trêи thế giới này, không có ai có thể thật sự tin tưởng. Hắn là con tư sinh, hắn thế chỗ Simon, nếu người khác biết việc này thì tòa thành này, lãnh địa này và cả danh hiệu này đều sẽ bị cướp đi. Hắn không cần những thứ đó nhưng hắn để ý đến người của hắn.
Hắn so với ai đều rõ ràng rằng quý tộc có bao nhiêu ích kỷ. Một khi nạn đói và ôn dịch bùng nổ thì bọn họ dám đóng cửa thành, tàng trữ lương thực, tránh bên trong tòa thành, để mặc những người khác đói chết, bệnh chết. Kể cả bên trong thành bùng phát ôn dịch thì bọn họ sẵn sàng chết chứ không đồng ý mở cửa.
Cái tên Karl Brothers ở phía đông nam lãnh địa Swartz kia chính là ví dụ. Để tránh ôn dịch khuếch tán bên trong tòa thành mà hắn đem những người nhiễm bệnh giết hết.
Hắn không thể để chuyện này phát sinh.
Nếu không có vận mệnh chọc ghẹo thì hắn cũng sẽ là một gã nông nô.
Ở sâu trong nội tâm, hắn rõ ràng hiểu được, hắn không khác gì những người ở trêи khối đất này. Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn cho nàng biết chân tướng.