Giai đoạn chính trị Bitsia rung chuyển. Thuế nặng trường kỳ và độc tài chuyên chế quý tộc làm cho cả quốc gia lâm vào nguy cơ chưa từng có.
Đương nhiên, bất luận là kim thuế hay giai cấp thống trị bá đạo ngạo mạn, đều là những vấn đề phần lớn các quốc gia trên đại lục gặp phải, nhưng khi vấn đề này tích lũy trong thời gian dài, hơn nữa lâu ngày không được xoa dịu, tất nhiên sẽ dẫn đến náo động.
Mà sự phản loạn của dân chúng thường có khả năng lay chuyển gốc rễ một quốc gia nhất.
Phía bắc Bitsia đã bị phản quân chiếm lĩnh, mà Vương đô miền trung cũng gặp phải nguy cơ vây khốn. Một khi Vương đô rơi vào tay giặc, vương thất bị bắt, cả quốc gia sẽ tan rã từ gốc rễ.
Hiện giờ, Vương đô Aron của Bitsia đã bị phản quân bao vây gần một tuần, bất luận là về binh lực phản quân đối kháng bên ngoài hay lương thực dự trữ trong thành, đều xuất hiện tình trạng báo nguy. Nếu viện quân tiếp tục không thấy bóng dáng, như vậy Aron, ngôi sao sáng nhất Bitsia, không thể nghi ngờ sẽ bị phản quân công chiếm.
Aron, hoàng cung.
” Này, Frege, Kaddis còn chưa trở về sao?” Ngồi trên ngai vàng, Andre – quốc vương đương nhiệm đời thứ bảy mươi hai của Bitsia lo lắng chằm chằm nhìn người ngồi phía dưới.
Người nọ cung kính cúi đầu, mái tóc mềm mại buông xuống bên người. Bất đồng cùng tóc vàng như ánh nắng của người Bitsia, tóc hắn nhạt màu hơn, nhìn ở nơi tối cơ hồ tựa ánh trăng trong bóng đêm, không chú ý sẽ tưởng là tóc bạc hiếm thấy.
Hắn bề ngoài trẻ hơn tuổi thực tế, nhìn qua không đến hai mươi tuổi. Đương nhiên, Andre biết đại thần quan này đã hai mươi lăm tuổi.
Hai mươi lăm tuổi, thân là đại thần quan một quốc gia, cái tuổi này có vẻ hết sức khó tin, bất quá sự thật quả thực là như thế. Hơn nữa, quang vinh đại thần quan còn do Andre tự tay trao tặng.
” Thật đáng tiếc, tốc độ của Tướng quân Kaddis có nhanh chừng nào, ít nhất cũng phải cần thời gian một tuần.” Frege nhẹ giọng trả lời, thái độ không nhanh không chậm cùng vẻ lo lắng sốt ruột của quốc vương hình thành đối lập rõ ràng.
“Đáng chết!” Andre thấp giọng rủa một tiếng. “Chờ tới khi Kaddis trở về, Aron không chừng đã bị công chiếm!”
Frege chậm rãi ngẩng đầu. “Thỉnh bệ hạ lượng thứ, Tướng quân Kaddis đi bình định phản loạn phía tây, nếu trở về quá gấp, e rằng sẽ trúng mai phục quân địch…”
” Vậy bên này làm sao đây? Phản quân chết tiệt kiêu ngạo như vậy!” Andre đập xuống tay ghế, dọa hầu nữ bên cạnh co rúm lại một cái, nhưng không dám phát ra âm thanh.
Frege tiếp tục nói. “Thần thề đến chết cũng sẽ bảo vệ an nguy của bệ hạ, xin ngài không cần lo lắng…”
” Hừ! Ngươi thấy thủ đoạn của phản quân rồi sẽ không nói như vậy!” Andre đứng mạnh lên từ ngai vàng. “Ngươi tốt nhất trở lại thần điện cầu nguyện, bằng không, chờ phản quân tiến vào, sẽ hủy đi thần điện của ngươi!” Gã nói, vung tay áo rời khỏi phòng nghị sự.
Biểu tình Frege vẫn duy trì ôn hòa nhất quán, cúi người với vị vua vô lễ rời ghế, cũng lập tức xoay người rời khỏi.
Ngoài phòng nghị sự nguy nga huy hoàng có đứng tùy tùng Rael của hắn.
” Đại nhân!” Vừa thấy hắn đến, Rael lập tức chạy qua, thanh niên này vẫn là thần quan tập sự, từ ba năm trước bắt đầu học tập bên cạnh Frege. “Thế nào? Bệ hạ có chuyện gì không?”
” Không có gì, chỉ là có chút bất an thôi.” Frege hỏi. “Tình hình chiến đấu thế nào?”
” Vừa kết thúc.” Rael nhanh chóng trả lời. “Thiếu chút nữa bị công chiếm!”
” Vậy sao….” Frege thở dài một hơi. Từ sau khi phản quân chiếm lĩnh phương bắc trong bốn tháng ngắn ngủi, tiếp đến nhanh chóng phát triển thế lực ở các vùng khác, có thể làm đến tình cảnh bây giờ quả nhiên không chút kỳ quái.
” Vậy…. Tướng quân Kaddis còn chưa trở về sao?” Rael nhỏ giọng nói. “Nếu hắn trở về, đức vua hẳn sẽ không bị tấn công giống như bây giờ.”
” Tướng quân Kaddis hiện tại chắc chắn cũng vô cùng sốt ruột.” Frege không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trời xanh trong suốt đến không thể tưởng tượng. “Vốn cho rằng phía tây mới là chủ lực phản quân, ai ngờ hoá ra là họ cố ý dụ quân chủ lực Vương đô rời khỏi, muốn công chiếm Vương thành. Chiếu theo kế hoạch của phản quân, e rằng… Đã tính toán đến mức Tướng quân Kaddis không thể chạy về trước khi Aron bị đánh hạ…”
” Gì??” Rael nhịn không được kinh hô, lập tức hạ giọng. “Không thể nào….”
” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai hoặc ngày mốt, phản quân liền sẽ phát động quân binh chủ công.” Frege nói lời thật.
” Đại nhân….”
” Các thần quan đâu?” Thái độ Frege vẫn hết sức bình lặng, dường như tiên đoán Vương thành bị đánh hạ chỉ là đề tài đàm luận thời tiết.
Môi Rael có chút phát run. “Đều đã ra tiền tuyến chữa trị binh lính.”
” Chúng ta cũng đi đi!” Frege thản nhiên nói.
Nhưng Rael đứng không cử động.
” Sao thế?” Hắn dừng lại quay đầu hỏi.
” Cần…. Yểm trợ thành viên vương thất từ mật đạo rời khỏi Aron không?” Rael thấp giọng hỏi.
Frege trầm lặng một lúc lâu mới mở miệng. “Vẫn chưa đến lúc đó, chuyện này chỉ có khi cửa thành bị công phá mới có thể thực hiện.”
” Dạ, đại nhân.” Rael ngẩn người rồi đáp.
” Đi thôi.” Frege xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Bên cạnh cửa thành Aron chính là thao trường, tất cả quân đội trong thành đều đóng quân ở đây. Đại chiến vừa kết thúc, trật tự nơi này còn chưa khôi phục từ trong hỗn loạn.
Thủ thành chính là Tướng quân Lander, năm nay vừa tròn ba mươi lăm, tráng niên chính trực. Dù là thế, bị phản quân liên tục công kích cũng đã hơi sức cùng lực kiệt.
Mới rời khỏi chiến trường, gã đang kiểm tra tình hình thương binh, sai binh lính thủ hạ xác nhận số người có thể tiếp tục chiến đấu và số người bị thương. Thần quan vừa đến, các pháp sư hoàng cung cũng bắt đầu chữa trị, dù thế, số tử vong cùng trọng thương vẫn liên tục tăng lên, người có thể tiếp tục chiến đấu càng ngày càng ít.
Nhân số đã là một vấn đề, vũ khí cùng lương thực, thậm chí chiến mã lại là một vấn đề lớn.
Trên thực tế, cách giải quyết duy nhất chỉ là chờ Tướng quân Kaddis trở về, hầu như một nửa binh lực Bitsia đều được gã mang đi trấn áp phản loạn phía tây, ai cũng không ngờ, đây là mưu kế dương đông kích tây của phản quân.
“Đại thần quan đến!”
Đám người nổi lên một trận rối loạn, Lander cau mày, từ trong lều ra ngoài liếc nhìn liền thấy Frege.
Đại thần quan trẻ tuổi kia đang ngồi trên voi trắng, mặc một thân trường bào trắng , tay áo khép lại, thản nhiên nhìn xuống cảnh hỗn loạn trên mặt đất.
Trong ánh mắt màu lam của hắn một mảnh tĩnh lặng, bất luận khi nào, Lander cũng không có biện pháp nhìn ra bất cứ cảm xúc nào từ trong ánh mắt đại thần quan này. Hắn luôn có thể làm ra phán đoán chính xác nhất, luôn lý trí và bình tĩnh như vậy, dù đối mặt với…. Chiến trường giết chóc mới qua đi hiện tại.
Vật Frege cưỡi là một con voi lớn màu trắng, nghe nói là do một quốc gia phương đông nào đó dâng tặng. Trong thần thoại cổ xưa, voi vẫn là biểu tượng kiên cường, cũng là loài vật quan trọng trong tôn giáo cổ xưa. Nó đại diện cho sức mạnh, cũng chỉ có chiến binh mới có thể dùng nó làm vật cưỡi, nhưng Frege sở trường pháp thuật quang hệ, lại bất ngờ rất hợp với vật cưỡi này.
” Đại nhân!” Thấy đôi mắt màu lam dài mảnh kia nhìn về phía mình, Lander nâng tay chào hỏi. “Bệ hạ khỏe không?”
” Bệ hạ rất quan tâm tình hình nơi này!” Frege đạm nhạt nói. Âm thanh hắn thanh thúy mà đủ lực xuyên thấu, tựa như thạch anh va nhẹ, có sự thuần kiết thuộc về người hầu phụng thần linh. “Ta thay bệ hạ tới thăm thương binh!”
” Quá tốt, ở đây.” Lander vẫy tay về phía hắn. “Làm phiền ngươi.” Nói, liền lùi về lều.
” Đại thần quan đến sao?” Binh lính hỏi gã.
Lander gật đầu, vừa chỉ huy lính tạp vụ khiêng binh lính trọng thương vào lều trước. “Đến đây, các ngươi cố chịu thêm một chút.”
Chỉ chốc lát sau, màn vải lều bị hai binh sĩ vén lên hai bên, Frege từ trên lưng voi đi xuống chậm rãi tiến vào.
Tình cảnh trong lều giống như hiện trường thiên tai qua đi. Bắt đầu từ ba thế kỷ trước, pháp thuật công kích thường xuyên được dùng trên chiến trường, mà các quốc gia trên đại lục này không chịu đình chiến, càng thúc đẩy pháp thuật tính tổn thương phát triển, từ tầm ngắn biến thành tầm xa, từ quy mô nhỏ biến thành quy mô lớn, số người bị tác động càng ngày càng nhiều.
Cho nên, cái Frege thấy chính là đủ loại binh lính bị thương. Có người da bị phỏng diện rộng liên tục kêu thét, có người vì pháp thuật nước mà gần như ngạt thở bên cạnh, cũng có người mất đi ý thức, toàn thân là vết thương, đại khái là bị pháp thuật đao gió gây thương tích, mà người có miệng vết thương hết sức bằng phẳng hẳn là nạn nhân của pháp thuật cắn nuốt bóng tối.
Đại bộ phận còn lại đều bị thương vì binh khí lạnh, Frege khẽ thở dài. Đây là trận chiến thứ mấy sau khi Vương thành bị vây công? E rằng ngay cả binh lính thủ thành cũng đã tê liệt.
” Đại nhân.” Lander bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn. “Người bên này liền nhờ ngài.”
” Xin yên tâm, Lander Tướng quân.” Frege nhận lời.
” Vậy ta đi trước…” Kêu người chung quanh, Lander liền mang hai binh lính đi ra lều.
Frege nhìn bóng dáng gã rời đi, lúc Lander sắp ra lều, bỗng nhiên mở miệng gọi gã lại. “Chờ một chút, Tướng quân Lander.”
Lander ngừng lại, nhưng cũng không xoay người.
Đi về phía trước mấy bước, Frege do dự một hồi mới hỏi. “Hai binh lính bên cạnh ngươi… Là từ đâu tới?”
Hắn đương nhiên không thể nhớ mặt từng binh lính, nhưng lúc cùng Tướng quân Lander đi lướt qua, người đứng phía bên phải Tướng quân Lander, toàn thân tản ra một loại khí sát phạt sắc bén, đó không phải thứ một binh lính bình thường có thể có…
Frege chỉ thử gọi Lander lại, nhưng ai biết, sau chút trầm lặng ngắn ngủi, người mở miệng lại là binh lính đứng phía bên phải Lander, chính là binh lính Frege cảm thấy kỳ quái ban nãy.
” Cảm giác của đại thần quan quả nhiên nhạy bén.” Giọng nói y rõ ràng mà tràn đầy khí chất, lập tức vươn tay lấy mũ lính trên đầu xuống, lộ ra một đầu tóc ngắn màu cam, y quay đầu lại, là một khuôn mặt trẻ tuổi lại tràn ngập sức sống.
Frege ngẩn người, hắn cũng không biết đối phương, dựa theo bề ngoài phán đoán, y đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, có lẽ nhỏ hơn một chút… Nhưng, khí sát phạt trên người y tuyệt đối không thua một chiến binh trăm lần ra trận.
” Luthe đại nhân, ngài luôn không nhẫn nại như vậy….” Người bên trái Lander cũng lấy mũ lính xuống, là một cô gái có màu tóc hỏa hồng xinh đẹp, tuy đường cong thân thể đều bị quân trang rộng lớn che đi, nhưng vẫn không tổn hao nét mỹ lệ của nàng, ngược lại tăng thêm cho nàng một loại gợi cảm cuồng dã.
“…… Luthe?” Frege cau mày, chằm chằm nhìn thiếu niên tóc cam. Nếu hắn nhớ không lầm, thủ lĩnh phản quân gọi là Luthe.
Luthe Sirsdare, thủ lĩnh phản quân, ma kiếm sĩ hết sức nổi danh trên đại lục.
” A, không thể tưởng được đại thần quan Bitsia lại trẻ tuổi như vậy.” Luthe hứng thú nhìn Frege, không chút để ý bản thân đang ở trong quân doanh phe địch.
” Tướng quân Lander!” Frege trừng bóng lưng Lander. “Đây là chuyện gì! Ngài bị uy hiếp sao?”
Thân thể cao lớn của Lander lung lay, sau đó quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt kiên nghị Frege quen thuộc. Nhưng hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp mà kiên quyết của Lander. “Frege đại nhân! Quốc gia này đã quá mục nát, cần rót vào máu mới, phương thức trực tiếp nhất là hoàn toàn tiêu diệt vương thất thối rữa.”
” Tướng quân Lander!” Frege lớn giọng nói. “Vấn đề chính trị xin bàn luận sau khi giải quyết phản loạn! Chẳng lẽ ngài muốn phản bội Bitsia!”
” Không!” Lander nặng nề nói. “Hoàn toàn ngược lại, quốc gia này nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong… Frege đại nhân, ngài là thần quan, chẳng lẽ ngài không có được ý chỉ Thần linh sao?”
” Cái gì…..” Frege nhìn trân trân, có giật mình trong nháy mắt, ý chỉ Thần linh…
Ý chỉ Thần linh sớm đã không tồn tại.
Không ai biết rõ sự thật này hơn Frege. Dù trên đại lục không chỉ có một quốc gia thờ phụng Thần ánh sáng, nhưng từ ba thế kỷ trước, chư thần đã vì giết chóc cùng phản bội liên tục trình diễn ở đây mà từ bỏ đại lục này.
” Frege đại nhân!” Tiếng Lander chính trực mà kiên định, đưa tay với hắn. “Xin gia nhập với chúng ta! Xây dựng lại một quốc gia mới, kết thúc chiến tranh vô nghĩa!”
Frege im lặng một lúc lâu. Phản quân không chỉ chiếm lĩnh phương bắc, thậm chí ngay cả lòng người Vương thành cũng đã chiếm được rồi sao?
Đúng, biết rõ điều Lander nói là chính xác, biết rõ quốc gia này không thể chữa trị, biết rõ quý tộc chuyên chế ngạo mạn khiến quốc gia này oán than dậy đất, nhưng…
” Đừng nói đùa, Tướng quân Lander!” Tay Frege khua trong không trung, phảng phất như muốn phủ định lời Lander nói. “Đừng quên Bitsia đã cho ngươi tất cả vinh quang! Ngươi đang phản bội tổ quốc của ngươi.”
Những lời này đương nhiên đâm trúng tim Lander, gã nhất thời không biết làm sao. đứng đó không biết phải nói gì.
” Ha ha, thần quan hiện tại cũng thích khua môi múa mép sao?” Luthe bỗng nhiên vươn vai, chằm chằm nhìn Frege nói. “Này, những lời đó của ngươi là vô dụng, quý tộc gì đó….”
” Đáng hận nhất.” Y rút kiếm ra từ bên hông. “Một đám chỉ biết lạm dụng tu sĩ thu thuế đã có cống hiến gì cho quốc gia sao? Để nhân dân chịu khổ, các ngươi rốt cuộc đã làm gì! Cầu nguyện sao? Thứ kia dùng để đánh rắm cái gì!”
Y vừa nói vừa bổ kiếm về phía Frege.
Chờ tới khi y hành động, binh lính hai bên mới như tỉnh lại từ trong mộng, rút đao ra nghênh chiến.
” Đại nhân, xin lui ra phía sau…” Rael lập tức vươn tay bảo vệ Frege, kéo hắn lui ra sau.
Không thể phản bác!
Không thể phản bác lời thiếu niên kia!
Frege nắm chặt nắm tay, ít nhất hắn biết, đại bộ phận tu sĩ được hưởng thụ đãi ngộ như quý tộc, nhưng cái gì cũng không làm.
Đây là chế độ của quốc gia, mà chế độ này…. Bản thân nó chính là một sai lầm!
” Hư, những thứ vỡ vụn đó….” Kiếm thuật của Luthe lúc mười hai tuổi liền vang danh đại lục, được xưng là thiên tài, bọn lính đương nhiên không phải đối thủ của y.
Tốc độ y rất nhanh, hơn nữa lều không lớn, binh lính đi lên lập tức bị y chém lật xuống đất.
” Xem ra Aron cũng chỉ là dựa vào tường thành chắc chắn mới có thể chống được đến bây giờ!” Cô gái tóc đỏ dùng âm thanh nũng nịu nói. “Luthe đại nhân, xin nhường ta một chút!”
” Gì….. Này! Nơi này rất chật, ngươi đừng làm ẩu….” Luthe luống cuống tay chân lách qua một bên.
Frege thấy cô gái kia mở miệng đọc thần chú, trong lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một đóa sen hồng tầng tầng biến hóa.
“Hồng liên yêu hỏa!” Nàng dễ dàng khởi động một pháp thuật công kích hỏa hệ mà pháp sư bình thường cần đọc thần chú một hồi lâu.
” Này! Alice, ngươi quá làm ẩu!” Luthe hùng hùng hổ hổ, con mắt màu cam đồng dạng cùng màu tóc nhìn tới Frege được tầng tầng bảo vệ, nghĩ thầm: đáng tiếc, vốn muốn bắt sống….
Ngay lúc ngọn lửa muốn xông tới trước mặt đám người, một âm thanh đạm nhạt bỗng nhiên vang lên. “Quang chi thuẫn (khiên ánh sáng)!”
Nháy mắt, ngọn lửa màu đỏ tựa như bị thứ gì đó cắn nuốt, lập tức hoàn toàn biến mất.
Luthe có chút kinh ngạc nhìn một cảnh này, đứng ở vị trí của y, một cảnh ban nãy kia y trông thấy rõ ràng từng li từng tí.
Ngọn lửa của Alice tựa như chạm phải vách tường trong suốt, sau đó toàn bộ bị cắn nuốt, hiện tại chỉ còn lại có sóng khí bị lửa đốt qua, chứng tỏ nó từng xuất hiện.
Y có chút kinh ngạc nhìn Frege.
Tay của thần quan kia còn nâng giữa không trung, tuy lúc thấy Lander phản bội ban nãy có tỏ ra kinh ngạc cùng lo lắng, nhưng nháy mắt, hắn lại khôi phục biểu tình bình lặng ban đầu.
Tóc màu vàng nhạt tựa như ánh trăng chiếu vào sa mạc, mắt màu lam lại bình lặng như bầu trời cô đặc.
Đây là đại thần quan Bitsia! Y nghĩ, người được trao Thần quyền, tùy tùng Thần thánh mà vương tộc cậy nhờ nhất.
Y nắm chặt chuôi kiếm trong tay, mắt màu cam chằm chằm nhìn đại thần quan – trong mắt y nhu nhược như nữ nhân. Trường bào trắng của hắn dập dờn vì dao động nguyên tố ma pháp, trên khuôn mặt xảo một mảnh trầm tĩnh, phảng phất như những thứ uy hiếp đó căn bản không đáng để hắn nhìn một cái.
” Đi!” Frege kéo tay tùy tùng vọt ra ngoài lều.
Luthe do dự một chút, không bắt lấy Frege, y nghe thấy tiếng Frege truyền vào, vẫn ổn định mà rõ ràng. “Tướng quân Lander làm phản, hiện tại bao vây lều, thủ lĩnh phản quân cũng ở bên trong!”
Bên ngoài lập tức xôn xao, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, trong một mảnh hỗn loạn, vẫn có thể nghe được Frege bình tĩnh chỉ huy.
” A, hoá ra cũng có thần quan biết pháp thuật.” Alice có chút kinh ngạc, sau đó cởi quân trang rộng lớn ra, lộ ra một thân áo pháp sư màu đỏ khêu gợi, cầm trong tay pháp trượng màu đỏ tượng trưng pháp thuật hỏa diễm hệ.
Lander cau mày không nói gì, nhưng đã nắm trường kiếm trong tay.
” Suỵt!” Luthe dựng thẳng ngón tay với họ. “Im lặng một chút!”
Alice lập tức an tĩnh lại, Luthe cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, cuối cùng thở dài. “Không ngờ thần quan này vẫn có thể lãnh tĩnh như thế.”
” Frege chính là đại thần quan.” Lander hừ lạnh một tiếng. “Hắn là người quốc vương nể trọng nhất.”
” Vậy sao?” Luthe nheo mắt lại.
” Đáng tiếc không thể tham gia triều chính.” Lander nhẹ thở dài. “Tu sĩ không thể tham gia triều chính, quy củ này chưa từng thay đổi.”
” Vẫn chiếu theo kế hoạch định trước sao?” Alice hỏi.
Luthe gật đầu. “Đương nhiên.”
” Như vậy những binh lính đó?” Alice chỉ chỉ binh lính trọng thương, họ phần lớn mất đi sức chiến đấu, thậm chí hôn mê bất tỉnh.
” Lưu lại cho đức vua lãng phí lương thực đi!” Luthe cười. “Hiện tại dựa theo kế hoạch hành động, nếu có thể, ta muốn bắt được thần quan kia.”
” Đừng nói giỡn, không thấy pháp thuật quang hệ của hắn sao?” Lander tỏ vẻ không đồng ý.
Luthe vẫn là bộ dạng không chút để ý. “Ngươi hình như quên thể chất của ta miễn dịch với tất cả pháp thuật.”
Sự thật chứng minh, Frege quá xem nhẹ Luthe, bất luận từ chiến thuật hay dũng khí cùng thực lực lấy một địch một trăm, đối phương cũng không thẹn là thủ lĩnh phản quân một đường đánh tới Vương thành.
Thiếu niên này, lãnh đạo cuộc nổi loạn lớn nhất trên lịch sử quốc gia này, thậm chí ngay cả Tướng quân Lander cũng cam tâm tình nguyện quay về dưới trướng.
” Frege đại nhân.” Rael chạy đến hô to. “Xin mau rời khỏi nơi này! Họ mở cửa thành, phản quân đã tấn công vào thành!”
” Cái gì?” Frege xiết chặt nắm tay, vừa định đến phía trước xem tình hình, lại bị tùy tùng giữ chặt lại.
” Xin mau rời khỏi, chỗ bệ hạ không có pháp sư bảo hộ!” Rael nhắc nhở hắn.
” Nhưng nơi này….” Frege không yên lòng, không ngừng lo lắng.
” Nơi này giao cho ta cùng mấy vị kỵ sĩ, xin ngài mau đến bên cạnh quốc vương!” Rael đẩy hắn.
Cắn răng một cái, hắn xoay người lên voi trắng, về lại hướng hoàng cung.
Hắn không quay đầu lại nhìn, mỗi người chỉ huy đều phải học được chọn lựa… Chẳng qua lần này, có lẽ không chỉ có vấn đề chọn lựa, mà là…. Vấn đề sinh tử tồn vong.
Hắn vươn tay, một con bướm màu trắng bỗng nhiên xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn, phảng phất như trang giấy nhẹ vũ.
” Đi tìm ngục trưởng, truyền đạt lời ta…… Tình huống khẩn cấp, đem Jincy….” Hạ lệnh không lưu loát, hắn cơ hồ dùng hết khí lực mới làm ra quyết định này. “Thả ra, giúp chúng ta chống cự phản quân, chỉ cần hắn ra…”
Con bướm kia bay đi, hướng về phía trái ngược với hoàng cung.
Frege nhìn theo con bướm rời đi, trong lòng phập phồng. Jincy —- hắn đã bao lâu rồi không nhìn thấy y?
Nam nhân kia… Vừa nghĩ đến y, Frege liền cảm thấy trái tim phảng phất như bị người bóp lấy, nhất thời lại thở không thông.
Không được, hiện tại không phải lúc cảm khái… Frege nói với bản thân, hiện tại là thời điểm quốc gia tồn vong.
Mà Thần sớm đã rời khỏi đại lục này. Không có bất cứ ai có thể dựa vào, không có….
Dù cách xa như vậy, vẫn có thể nghe âm thanh hỗn chiến ở cửa thành, rất khó tưởng tượng, nếu lúc ấy hắn không phát hiện Lander làm phản, để phản quân trực tiếp vào thành, hiện tại chính là quang cảnh gì….
E rằng ngay cả thời gian chống cự cũng không có, liền bị tiêu diệt.
Thiếu niên kiếm thuật xảo cùng ma pháp sư hỏa hệ…. Xem ra phản quân có không ít chiến lực cao cường.
Cung điện ở ngay trước mặt.
Vì hoàng cung không cho phép động vật cỡ lớn tiến vào, Frege xuống khỏi lưng voi trắng, đi vào trong cung.
Bệ hạ hẳn là ở phòng nghị sự, phải có người đến thông báo tình hình mới đúng…
” A, xin đợi một chút, đại thần quan đại nhân.” Một giọng nói hoạt bát vang lên phía trước đường.
Frege ngẩn người, dừng lại.
Cả hành lang vắng vẻ lặng lẽ, tựa như tiếng nói ban nãy chỉ là ảo giác của hắn.
” Đại thần quan đại nhân, Thần đã nói với ngài cái gì?” Tiếng nói sống động, lần này vang lên phía sau hắn.
” Thần có nói với ngài….. Nên thuận theo chúng ta không?” Lần này chính là đến từ trên đỉnh đầu.
” Thần linh trong trận chiến này, là đứng về phía nào…”
Frege bỗng nhiên giơ tay lên, trong tay rõ ràng không có bất cứ vũ khí gì, trên tay kia lại hư không xuất hiện một mũi tên màu vàng, hắn làm một động tác bắc cung bắn tên, không cần nhắm, tên kim loại đột nhiên bắn tới bên phải.
Như sao băng vụt qua bầu trời đêm, cắm thật sâu vào cây cột cực đại phía bên phải.
Cây cột kia bắt đầu sinh ra vết nứt từ chỗ mũi tên bắn vào, khuếch tán ra như mạng nhện, cuối cùng, cả cây cột ầm ầm ngã xuống đất, đá khối vỡ vụn bắn ra.
“A, thật nguy hiểm…” Trong cát bụi đi ra một thiếu niên.
Dù cát bụi đầy trời vẫn không thể che lấp tóc cam hoa mỹ như trời chiều, bóng dáng thon dài chậm rãi rõ nét. “Này, thần quan, theo ta cùng đi thôi!”
Frege không cử động, con mắt màu lam bình lặng không sóng nhìn thiếu niên.
Luthe cầm một thanh kiếm trong tay, kiếm phong vuông vức dù không có ánh nắng chiếu rọi vẫn lộ vẻ chói mắt. “Theo ta đi đi, ta rất vừa lòng ngươi.”
” Thật xin lỗi, ta thuộc về quốc vương bệ hạ.” Âm thanh không phập phồng xuất ra từ trong miệng Frege, cũng là câu trả lời của hắn.
” Thật đáng tiếc, xem ra đành phải dùng vũ lực!” Luthe bộ dạng hao tổn tâm trí.
Sự thật chứng minh, người có thể thành danh ngay từ thời niên thiếu quả nhiên không phải hạng tầm thường.
Khi Frege dùng khiên ánh sáng chống cự, mũi kiếm sắc bén của đối phương tựa như đem pháp thuật hư vô hóa thành thực chất, lập tức rạch khiên ánh sáng.
Frege bị sóng xung kích cường đại ném xuống, tóc vàng nhạt tản mát trên đất, tựa như ánh trăng trong đêm đen.
” Thật ngại quá!” Luthe nhún vai. “Ta đây, miễn dịch với tất cả pháp thuật.” Nói, y vung kiếm giữa không trung vẽ một cái. “Cho nên, thân là ma pháp sư, ngươi ở trước mặt ta không chút lực chống đỡ, giống như một nữ nhân.”
Frege cắn chặt môi, chằm chằm nhìn thiếu niên.
Miễn dịch pháp thuật!
Trong mấy triệu người cũng không thấy được một người có thể chất như vậy, dù có tồn tại cũng rất khó trưởng thành! Không ngờ Luthe lại có năng lực hi hữu như vậy.
” Theo ta đi!” Luthe tựa như quốc vương kiêu ngạo, cúi đầu nhìn thần quan dưới đất. “Một quốc gia như vậy không cần phải bảo hộ.”
” Không, ta từ chối!” Frege nhìn y nói. “Ta từ chối lời mời của ngươi.”
” A, ta rất ghét bị cự tuyệt, nhất là… Bị người ta thấy vừa lòng!” Vẫn là bộ dạng tùy tiện, lại làm lưng Frege phát lạnh. Kẻ này —- khá tuyệt tình.
Ý nghĩ này mới hiện ra, Luthe nâng tay một kiếm bổ về phía Frege.
Làm một thủ lĩnh, làm một vương giả, không cho phép bị cự tuyệt.
Có lẽ đại đa số những người từng thấy Luthe đều cảm thấy y là một thủ lĩnh bình dị gần gũi, nhưng trên thực tế, những người thân cận y như bọn Alice đều biết, Luthe có lòng độ lượng vương giả, cũng có sự tàn nhẫn vương giả.
Lúc mũi kiếm có thể chẻ bất cứ pháp thuật phòng ngự nào bổ xuống, Frege nhắm mắt lại.
Kết thúc sao…..
Kết thúc đi, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản bước tiến lịch sử. Quốc gia này đã định phải bị hủy diệt trong mục nát, mà tạo ra thời đại mới đại khái chính là người này sao.
Luthe Sirsdare.
Nhưng kiếm không rơi vào người hắn như Frege dự kiến, lại sinh ra một tiếng kim loại va chạm cực đại.
Hắn mở mạnh mắt, bên vành tai vẫn quanh quẩn tiếng ong ong kim loại chạm vào nhau.
Một thanh trường kiếm đen thuần khiết chắn trước mặt hắn, chống lấy thanh kiếm bổ tới kia.
Frege kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.
Trước mặt là một bóng dáng nam nhân, cao thẳng như dĩ vãng.
Cuộc sống lao ngục ba năm cũng không làm nam nhân này có một chút suy sụp, tóc ngắn màu đen bị kiếm khí thổi trúng hơi hỗn độn, nhưng không làm rối nhịp điệu của y chút nào.
” Jincy….” Frege thì thào nhẹ giọng gọi ra cái tên này.
Jincy vung mạnh kiếm lên, tuy Luthe thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra, nhưng kiếm khí lạnh thấu xương vẫn cắt qua y phục trước ngực.
Luthe kinh ngạc nhảy ra sau, kéo ra khoảng cách với đối phương.
” Thật khó coi, Frege!” Nam nhân nói với giọng điệu châm biếm, âm thanh trầm thấp ưu mỹ kia lại xuất hiện trong tai Frege. “Lại bị một đứa trẻ làm cho chật vật thế này!”
Mặt Frege lập tức đỏ lên. Nam nhân này trước sau gì vẫn không chừa lại mặt mày.
Đứng lên từ trên mặt đất, hắn phủi phủi bụi đất trên tay, thản nhiên nói. “Nơi này giao cho ngươi, ta đến chỗ bệ hạ.”
” Tùy ý!” Jincy thuận miệng lên tiếng.
Frege nhìn Luthe cách đó không xa, nhẹ nhàng nói. “Giết hắn, Jincy, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ làm quốc gia này hủy diệt.”
” Ta đã biết.” Jincy trả lời.
Luthe trừng mắt với họ, bắt đầu từ khi nam nhân kia xuất hiện, không khí nơi này liền thay đổi, trở nên… Tràn ngập khí sát phạt.
Am hiểu kiếm thuật, Luthe đương nhiên biết đó là sát khí đối phương phát ra —- thật đáng sợ, sát khí của một người lại có thể đạt được mức độ này.
Đây cơ hồ là không thể, ngay cả chính y cũng vô pháp làm được.
Nam nhân kia… Rốt cuộc đã giết bao nhiêu người rồi mới có được sát khí như vậy!
Luthe nhìn Frege phủi phủi trường bào màu trắng, sau đó lách qua phía sau nam nhân kia chạy đi.
Sao thám tử không hề nói, Vương đô có người có kiếm thuật lợi hại như vậy?
Y muốn đi bắt thần quan kia, nhưng nam nhân tóc đen lại chằm chằm nhìn mình, y không thể có chút thả lỏng, đừng nói chi tới chuyện vượt qua đi giết người.
Quên đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ giết thần quan kia, Luthe đem toàn bộ lực chú ý đặt lên thân nam nhân đối diện.
Chiều cao nam nhân ước chừng hai mét, dáng người thon dài tỉ lệ hoàng kim, khung xương cơ thịt có đặc thù kỹ thuật chiến binh, hai mắt đen tựa như dã thú, lại mang một loại cao ngạo không ai bì nổi, tựa như… Ánh mắt Đế vương thế giới bóng tối.
Nghĩ đến đây, trong lòng Luthe không khỏi nổi lên một chút lung lay.
Mà trong đối chiến, đây là tối kỵ!
Không thể lung lay, Luthe!
Y nói với mình như vậy, để chuyển cái loại tâm tư kia đi, y lớn tiếng nói với đối phương. “Báo tên ngươi!”
” Ngươi thì sao?” Jincy nheo mắt lại, tựa như loài mèo lớn nguy hiểm nào đó.
” Luthe! Luthe Sirsdare!” Luthe trả lời.
Jincy suy nghĩ một hồi. “À, hình như ta có nghe qua.”
” Ngươi thì sao?” Luthe hỏi.
Kiếm trong tay Jincy vung nhẹ một cái. “À, Jincy, bất quá kẻ khác đều thích dùng ‘Kiếm đế’ để gọi ta.”
Kiếm đế?
Luthe bị cái tên này làm kinh sợ.
Jincy nhẹ quăng kiếm, bỗng nhiên, thanh kiếm văng tới hướng Luthe.
Trường kiếm đen kia bắn thẳng đến tựa như tú.
Nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Luthe nhảy lên theo phản xạ, trường kiếm đen kia lập tức cắm vào chỗ y đứng ban nãy.
Kiếm cũng không phải bình lặng cắm vào, Luthe ở giữa không trung thấy hết sức rõ ràng.
Lúc mũi kiếm đen đụng đến đá cẩm thạch, một luồn sóng xung kích đột nhiên cuốn toàn bộ gạch tốc lên! Hơn nữa, ngay cả ba mét dưới mặt đất cũng nứt toác ra, hình thành một vùng trũng cực đại.
Lực phá hoại cường đại hất tung cát bụi đầy trời, cơ hồ che mắt Luthe, tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, làm y cơ hồ không kịp phản ứng.
Y kịp thời ôm lấy cây cột bên cạnh, làm mình không đến mức ngã xuống.
Cát bụi chậm rãi tản ra, đồng tử màu cam của thiếu niên đột nhiên co rút lại.
Trong hố trũng đứng một nam nhân, trang phục đen đơn giản, cầm trong tay một thanh kiếm đen, trong ánh mắt đen tràn ngập tàn nhẫn cùng giết chóc.
Jincy —- hắn ta đến đó từ lúc nào? Chẳng lẽ khi kiếm vừa cắm vào đất, nam nhân kia đã đi đến?
” A… Frege hình như bảo ta phải giết ngươi…..” Jincy hơi ngẩng đầu, ánh mắt như dã thú rơi xuống người Luthe. ” Đúng rồi….. Ngươi ban nãy nói, ngươi tên gì nhỉ?”